Từ một tuần nay, người đàn ông thường ra ngồi ở đấy.
Anh chọn địa điểm này vì từ chỗ anh ngồi mở ra một không gian xanh và yên tĩnh như được bứng ra từ một vùng quê thanh vắng ở ngoại thành, đem về đặt giữa những con đường ngắn nhưng lúc nào cũng ngợp bóng râm từ những hàng cây dày, cao và xanh ngắt. Những cây sao cao khẳng khiu vượt khổ thông thường, cùng với những chòm lá xanh ở đỉnh chóp như đẩy bầu trời cao thêm. Vào thời điểm anh ngồi xuống chiếc ghế mây trên thềm quán được nâng cao hơn mặt đường, nắng cũng bắt đầu tăng độ, rộn ràng trong nền màu vàng nâu sáng, toát ra từ ngôi thánh đường nằm ở phía bên kia công viên. Khoảng gần vào trưa, bãi cỏ xanh mượt mà trải dài dọc theo ba con đường ngắn vòng quanh trước mặt như tỏa hơi mát, giúp anh tạm thời quên bầu không khí đặc quánh vì nắng nóng và khói bụi ồn ã vây quanh.
Chính ở nơi đó, anh đã tìm lại được một khoảnh trời xanh, một mảng nắng trong và một đám cỏ êm của những ngày tháng bình yên cũ.
Trước ngày mẹ mất, anh chỉ có một con đường để theo hằng ngày. Con đường độc đạo như con nắng sớm xuyên qua mái nhà anh mỗi sáng vào lúc bảy giờ, chiếu một đường sáng dọc theo con hẻm và chấm dứt ở đầu ngõ. Hằng ngày, anh đẩy chiếc xe nhôm hai bánh như thầy Mẫn tử trong Quốc văn giáo khoa thư (”thầy Mẫn tử rất đường hiếu nghĩa…”), đưa mẹ ra ngồi ở cái quán bán-đủ-mọi-thứ-hầm-bà-lằng, gọi một ly cà-phê-sữa-mười-ngàn-đồng, nhưng hầu như không bao giờ uống. Ly cà-phê nồng mùi đậu-nành-rang-cháy-có-mùi-bí-tất và sữa-đặc-ông-Thọ, ở cuối chiếc ly màu xanh không còn trong suốt, đã ngã màu vàng, nhưng anh không màng. Anh ngồi ở đó mỗi sáng không sót một ngày nào, chỉ để có những giây phút được gần gũi với mẹ. Mẹ anh không uống gì từ quán. Bà thường ngồi lặng lẽ, tay vầy vò một mảnh vải đã nhàu nát, thỉnh thoảng (chỉ thỉnh thoảng thôi) nhắp chút nước nóng pha mật ong (có khi là loại sâm trồng ở Wisconsin anh mang về) từ chiếc bình sữa nuôi hài nhi anh đưa vào tận miệng cho bà. Có lúc mẹ anh ngẩng mặt lên một chút, hướng đôi mắt-như-nhìn-vào-khoảng-không về phía anh, khi anh dùng khăn lau những giọt nước miếng ứa ra từ đôi môi khô khốc như quả trám phơi lâu ngày dưới nắng. Những lần như thế, lòng anh rộn ràng một cảm giác khó tả, không hẳn thương cảm, mà một chút tri ân. Tri ân vì anh đã có được những khoảng khắc hạnh phúc ngắn ngủi với mẹ, rất riêng tư (đôi chút huyền hoặc), giữa một nơi chan hoà ánh sáng mặt trời, ồn ả tiếng động và ngập ngụa bụi bặm trong một khu dân cư lao động, nơi gia đình anh đã sinh sống qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời. Anh và mẹ lại là những người duy nhất còn sót lại trong gia đình.
Vào những ngày cuối cùng, mẹ anh đã khá mệt, không thể tự giữ thân người thẳng trên xe đẩy, anh đã định cõng mẹ ra quán như mọi ngày, nhưng không còn kịp nữa. Mối gần gũi hằng ngày bị cắt đứt đột ngột và vĩnh viễn như một cuốn rốn bào nhi từ bụng một sản phụ, sau một thời gian dài nuôi dưỡng. Mặc dù mẹ anh không ra đi bất ngờ, anh đã sống những ngày bồng bềnh trong không gian vô trọng lực. Có khi anh phải dùng đến những viên Risperdal và Sertraline với hàm lượng cao để khống chế những cơn xung động đột ngột, trầm cảm và thao thức mỗi đêm.
Những ngày sau đó anh như một kẻ mộng du, bắt đầu rời nhà từ sáng sớm, đi dọc theo hẽm đến đầu ngõ, chào hỏi đầy đủ mọi người, nhưng không dừng lại ớ cái quán đã ngồi với mẹ khi bà còn sống. Anh tíếp tục băng qua đường, hơi căng thẳng một chút, rồi hoà vào đám đông tập thể dục vào buổi sáng ở công viên cạnh đấy, như một con kiến thợ nhập vào dòng chính đang di chuyển theo một qui trình nhất định. Anh cũng vươn vai, hít một hơi sâu chút không khí ban mai sóng sánh nắng, trước khi lại căng thẳng để băng qua con đuờng mở ra cửa hông phía đông của ngôi chợ trung tâm. Từ đó, anh thanh thản đi qua những con đường ngắn, vắng xe cộ và ít tiếng động hơn, với cái đầu rỗng không, cho đến khi tình cờ dừng lại ở một vùng không gian màu xanh như thể thình lình rơi xuống từ trời cao. O giữa con đường ngắn thứ ba, một cái quán cà-phê xinh xắn như một ngôi nhà mẫu được đặt trên một cái nền cao trông ra khoảng xanh ấy. Dó là điểm cuối của con đường thứ hai anh vẫn men theo hằng ngày, trong vô thức, sau ngày mẹ mất.
Anh không uống cà-phê buổi sáng ở cái quán đó, mà chỉ gọi một ly trà lipton nóng (trà xanh ưóp mật ong), và bao giờ cũng ngồi ở chiếc ghế ở góc trái cạnh mép đường, đưa mắt bâng quơ dõi theo những hoạt cảnh diễn ra trên cái khoảng xanh bên kia đường. Anh ngồi như thế hàng giờ nhưng không chú tâm nhìn cái gì cả. Cũng có lúc anh tò mò ngắm người nghệ sĩ già, chiếc mũ da màu nâu rộng vành che hết mặt, mơ hồ nghe những nốt vĩ cầm lạc lõng như tiếng khóc của một hài nhi èo uột như cố gào lên giữa rừng âm thanh xe cộ hỗn tạp. Anh thích và quí trọng ý nghĩ tốt đẹp của người nghệ sĩ, nhưng thường quay mặt, đảo mắt về hướng khác. Anh như một người đang mỏi mòn tìm về một cõi bình yên, nhưng hoài hũy vẫn chưa thấy.
Sáng nay khi anh bước lên thềm quán thì đã có một cô gái ngồi ở chiếc ghế anh thường ngồi. Người hầu bàn cho biết cô là khách quen, bao giờ cũng ngồi ở đó, nhưng tuần qua không thấy ghé quán như thường lệ. Từ một khoảng cách xa, anh không nghe được người bồi bàn trẻ nói gì, chỉ thấy anh ta chỉ tay về hướng anh và cô gái gật đầu như đồng ý. Người bồi bàn đặt ly nước trà như thường lệ của anh xuống bàn và đi vào trong. Anh tiến đến, bối rối vừa xin lỗi vừa cám ơn, trước khi kéo ghế ngồi xuống, tế nhị giữ một khoảng cách giữa hai chiếc ghế. Cô gái ngẫng đầu nhìn anh như chào trả, rồi lại quay mặt nhìn qua phía bên kia con đuờng. Dảo mắt nhanh, anh thấy cô gái cũng thói quen khá giống anh. Trước mặt cô là một ly trà nóng Kickiwick camille/honey vẫn còn nguyên vẹn. Cô ngồi lặng lẽ với cái nhìn-mà-như-không-thấy-gì và nghe-mà-như-không-nghe-gì những hoạt cảnh diễn ra trên những thảm cỏ xanh ở công viên bên kia. Sáng nay, ngoài người nghệ-sĩ-vĩ-cầm-mũ-cao-bồi-rộng-vành-lơ-thơ-mấy-cọng-râu-ở-cằm, còn có thêm một thanh niên với cây đàn tây ban cầm và vài cô gái trẻ bao quanh. Anh bắt chuyện, dè dặt:
Không thấy cô gái trả lời, anh ngượng ngập lập lại câu hỏi và ngạc nhiên thấy cô đưa tay chỉ vào miệng và tai, rồi xoay hai bàn tay nhiều lần theo chiều đồng hồ và ngược lại. Thấy anh ngơ ngác, cô gái viết vội vàng trên mặt sau của tờ giấy hóa đơn, đẩy về phía anh.
”Tôi là Hồng”. Cô gái dùng tay chỉ vào má đang ửng hồng trong nắng sớm của mình. Nét chữ thon, hơi nhạt nhưng mềm mại như dáng vẻ bề ngoài của cô gái.
Anh có cảm giác nghẹt thở, mặt đỏ bừng, xấu hổ vì sự xuẩn ngốc và vụng về của mình. Một vài phút trôi qua, anh vẫn không biết phải phản ứng thế nào cho thích hợp. Chính anh lại là người tự dưng trở thành khuyết tật, không phải cô gái trước mặt. Anh ấp úng: ”Vâng”, và ngay lập tức lại tự thấy mình vô duyên vì biết chắc chắn cô gái sẽ không nghe được. Cuối cùng, chính cô gái lại cứu anh ra khỏi tình trạng bối rối. Cô viết:
”Anh có DTDD không?”
Anh ghi thật gọn 10 con số trên phần còn lại của tấm giấy hoá đơn nhỏ không còn chỗ trống. Cô gái tiếp tục chăm chú nhìn hoạt cảnh giao lưu nhạc trên công viên, khuôn mặt hơi nâng cao lên, như một đoá hoa hướng dương hướng về mặt trời.
”Họ đang chơi bản gì vậy?”Cô gái đánh vào máy.
”Trở về mái nhà xưa (Come back to Sorrento)”. Anh viết trả lời.
Tự dưng, sâu thẳm trong anh một niềm đau xót từ một vết thương chưa kịp kéo da non lại bị xé toang ra khiến mắt anh nhạt nhòa, không kịp ngăn chặn.
Cô gái yên lặng nhìn anh, rồi hai ngón tay thoăn thoát trên bàn phím nhỏ.
”Anh vừa mất một cái gì thân yêu lắm à?”
Ngạc nhiên về trực cảm nhạy bén của người con gái chỉ vừa mới quen biết, anh thành thật:
”Mẹ tôi. Tuần rồi.”
”Anh đến đây để tìm quên à?”Anh đọc và bấm máy trả lời.
”Không. Tôi đang đi tìm một không gian yên tĩnh cho mình.”
Anh kín đáo nhìn khuôn mặt thanh tú, không phấn son của cô gái. Màu da mặt nhạt nhoà với phần má hồng nổi bật, ửng lên khi trả lời câu hỏi ngược lại của anh.
”Tôi yêu khoảng trời xanh, nắng trong và cỏ êm ở đây”. Và như để tăng lòng hiếu kỳ cùa anh, cô gái thêm:
”Tôi vẽ. Cần ánh sáng và màu sắc thật.”
Họ ngồi như thế, trong một khoảng cách vừa phải, cùng nhìn sang bên kia đường như lắng tai nghe bản hòa tấu não nề phát ra từ phía công viên. Những nốt nhạc vĩ cầm nâng cao, réo rắc đi thẳng vào tim người, khiến buổi sáng hôm ấy thấm đẫm những niềm vui mơ hồ, rất người. Trước mắt anh, cô gái chống cằm, đầu nghiêng nghiêng dõi mắt sang bên kia đường, như chăm chú lắng nghe. Anh có cảm giác như tấm thân mong manh trước mặt rung lên trong một cảm xúc tận cùng; một sự thông giao kỳ diệu giữa người và nhạc, không qua giác quan thông thường.
Chiếc máy DTDD trên bàn bỗng dưng rung lên và xoay nhiều vòng. Cô gái nhặt lên, đọc và viết cho anh. ”Tôi phải về. Chào anh”, rồi với tay lấy mẩu hóa đơn trên bàn, nhưng anh ngăn lại. Một chút cảm giác lạ lẫm từ va chạm rất nhẹ và ngắn ngủi trên những đầu ngón tay. Cô gái mỉm cười như cám ơn anh, bước ra khỏi quán, vừa đúng lúc một chiếc xe gắn máy dừng lại sát lề đường. Cô gái ý tứ vén thân áo, ngồi xuống yên sau. Những đốm nắng từ vòm lá sao trên cao như kết tinh thể rơi xuống đột ngột trước mặt anh, khi cô gái vòng tay ôm và ngã đầu áp sát vào lưng người thanh niên. Trong một thoáng, màu áo trắng của người con gái như hòa lẫn vào vạt áo xanh của người thanh nhiên. Dến cuối đường, chiếc xe chợt dừng lại. Anh thấy cô gái hấp tấp mở chiếc túi xách tay của minh. Chiếc DTDD nổi nhạc rộn rã trong túi anh. Anh đọc vội những dòng SMS ngắn ngủi của cô gái.
”Xloi quên gthiệu em trai”.
Anh chậm rãi đọc lại mẩu nhắn tin một lần nữa, rồi ngữa nguời nhắm mắt, ấn mình sâu vào lưng ghế hài lòng, tự mĩm cười một mình.
Ngày hôm sau và những ngày kế tiếp, cả hai không ngồi riêng rẽ nữa, mà cùng chia cái bàn tiền định. Cô gái bao giờ cũng trang phục màu trắng, thanh thoát nhưng kín đáo. Khi nắng tăng độ trải những mảng sáng rộng xuống thềm quán, cái màu trắng phủ quanh thân thể mỏng manh của cô gái, như tan loãng vào trong màu nắng vàng ngọt rượu bồ đào, mơ hồ như trong truyện thần thoại. Anh không biết nhờ phép nhiệm mầu nào mà chỉ qua NNKH (ngôn ngữ ký hiệu) đơn sơ và những dòng ’bút đàm’ ngắn, anh đã hiểu được khá rành rẽ về cuộc đời của cô gái.
Hồng được sinh ra như một hài nhi bình thường, nhưng vào năm cô bắt đầu bập bẹ những tiếng nói đầu tiên trong đời, mẹ cô đã phải chọn giải pháp chữa trị cuối cùng để cứu sống con trong cơn bệnh dịch tả đang lan tràn, chỉ trong một thời gian ngắn đã cướp đi sinh mạng của nhiều trẻ con trong vùng. Hồng qua được cơn nguy kịch, nhưng sau đó cô trở nên vô cảm với mọi âm thanh xung quanh. Mẹ cô kể lại: «Tôi đập vỡ một tấm cửa kính, làm rớt một cái ly ngay ở gần mà thấy con không phản ứng gì. Lúc đó tôi mới hiểu ra lời cảnh báo của bác sĩ là đúng. Kháng sinh liều cao đã cướp đi khả năng nghe của con và dần dần nó bị điếc luôn».
Năm tám tuổi, Hồng được mẹ đưa vào Trường Hy vọng ở thành phố để theo chương trình tiểu học đặc biệt dành cho trẻ con khiếm thính/khiếm thanh và sau đó tốt nghiệp trung học ở một trường chuyên biệt ở Dồng Nai do một trường đại học Mỹ thành lập và tài trợ. Từ hai năm nay, cô theo đuổi ngành hội họa ở trường Dại học Mỹ thuật ở Gia định. Ngoài những giờ học ở trường, Hồng còn tham gia biên soạn cuốn Tự điển Ngôn ngữ ký hiệu và dạy ở các lớp ngôn ngữ này ở nhiều câu lạc bộ cho người khiếm tính/khiếm thanh. Thỉnh thoảng, Hồng còn đóng vai chính trong những vở kịch câm, diễn vào những dịp lễ lớn ở Câu lạc bộ Hoa hướng dương của người khuyết tật đồng cảnh.
Hôm nay Hồng mang theo một tập bìa cứng và một cuốn tập nhỏ. Cô cho biết đã ở nhà suốt tuần trước để chuyển qua phấn mầu những bức phác họa những hoạt cảnh ở công viên bằng bút than trước đó, đã được ghi lại từ chiếc ghế cô và anh đang ngồi. Hồng lẳng lặng chờ anh lật qua hết tập giấy đến trang cuối. Những mảng trời xanh, những cây sao cao vút và nhưng bãi cỏ êm, như được phổ hồn, chuyển động trên những tấm croquis dưới mắt anh. Một vạt nắng lẻ loi vượt qua tháp giáo đường cao, đổ xuống mặt bàn hai người đang ngồi những chùm hoa vàng lóng lánh, nhảy nhót như một vũ nữ đang xoay tròn chiếc váy sặc sỡ theo nhịp flamingo quay cuồng. Bỗng dưng anh thấy choáng ngập hạnh phúc như người vừa khám phá ra được chỗ nhạy cảm bí ẩn của người tình.
Anh khoe Hồng đã học được vài từ của NNKH. Hôm qua sau khi rời quán, anh đã đi thẳng đến một tiệm Internet Café ở trung tâm thành phố, để tìm hiểu thêm về ngôn ngữ đầy ‘sáng tạo’ và ‘hoa mỹ’ (theo một blogger), gồm những từ được mã hóa bằng tay và biểu cảm của cơ thể. Anh cũng ghi nhận những điều tế nhị cần để ý trong khi đối thoại với người khiếm thính/thanh và ngạc nhiên khi biết có nhiều phiên bản NNKH khác nhau ở mỗi thành phố lớn như Hà Nội, Hải Phòng, Dà Nẵng và Sài Gòn. Cách diễn đạt cũng rất khác biệt, chẳng hạn cùng chỉ một tĩnh từ ‘màu hồng’ nhưng ở vùng miền Bắc thì xoa vào má (‘má hồng’), còn ở phía Nam thì chỉ vào môi (‘môi hồng’). Anh cũng nhận ra rằng căn bản của NNKH là sự thành thật, giản dị và trực tiếp, nhưng với sự hiểu biết còn rất hạn chế, ngôn ngữ ấy vẫn còn quá mới mẻ đối với anh, khiến anh e ngại có thể tạo những hiểu lầm khi dùng nó như một trung gian để đối thoại với cô gái, một người anh chỉ vừa mới quen (và thật sự kính trọng) chỉ gần một tuần nay.
Họ thường ngồi với nhau như thế gần suốt buổi sáng. Anh thì cứ huyên thuyên nói, còn Hồng thì ra dấu tay và thỉnh thoảng hí hoáy vài dòng trên tập giấy đã mang theo, hay bấm những mẫu tin nhắn ngắn vào chiếc DTDD. Trên cái thềm quán không bao giờ vắng khách và tiếng nhạc rập rình thường xuyên, họ như ngồi giữa một vùng đất mặc nhiên chiếm hữu, riêng biệt của mình. Cũng trong thời gian đó, anh nhận ra là mình đã tình cờ có thêm một niềm vui mới, dù nhỏ nhoi nhưng không mong manh. Từ một tuần sau khi gặp Hồng, mỗi đêm chiếc DTDD vốn nằm ngủ im lìm suốt ngày trong túi áo của anh, lại rùng mình nhận một tin nhắn ngắn của Hồng «Chúc anh ngủ ngon». Mà thật, anh thấy mình ngủ ngon hơn, không còn cần những viên thuốc an thần như thường lệ.
Vào ngày cuối cùng, anh quyết định báo cho Hồng biết về chuyến đi xa vào ngày mai. Anh đã giao lại nhà của mẹ anh để lại cho người cháu gái, tạm chuyển về trú ở một khách sạn bên hông khu chợ trung tâm, đem bình tro của mẹ lên gửi ở một ngồi chùa bên Gia định, và phóng một tấm ảnh lớn của mẹ khi còn thanh xuân (mái tóc óng ả, vầng trán tinh anh, nhưng đôi mắt thật u buồn) cho vào va-li, sẵn sàng cho chuyến đi. Hồng ngồi lặng im sau khi đọc, nhưng không hỏi tại sao. Sau vài phút im lặng, cô viết:
«Sau này, nếu muốn gặp nhau, nơi nào là điểm ngắn nhất cho anh nhỉ?»
Câu hỏi của Hồng khiến anh liên tưởng đến một cuốn phim lãng mạn, trong cơn khao khát tìm đến nhau, đôi tình nhân trẻ đã thoả thuận một địa điểm có khoảng cách cân bằng giữa hai nguời để có thể gặp nhau nhanh nhất. Anh đùa:
«Với Webcam thì không còn khoảng cách, nhưng tôi phải học thêm vài ngàn chữ NNKH mới đủ để nói chuyện với cô được!»
Hồng hào hứng khích lệ:
«Anh thử đi!»
Thấy anh còn ngại ngùng, Hồng cười như đọc được ý nghĩ trong đầu anh.
«Anh sợ lầm ‘chết’ với ‘yêu’ phải không? Và cô nghiêng đầu, làm duyên, viết:
«Yêu hay chết cũng đều là trạng thái ‘hồn lìa khỏi xác’ thôi mà!» (gạch bên dưới và kèm J! ở cuối câu).
(Chú thích từ một blogger: động từ ‘yêu’ và ‘chết’ cùng sử dụng hai ngón trỏ để biểu đạt, nhưng chỉ cần sai vị trí là có thể gây hiểu lầm ‘chết người’!)
Anh kín đáo nhìn vào mắt cô gái vài giây, nhưng không đọc thấy gì sau đôi mắt màu nâu trong suốt. Anh rời ghế, hít một hơi thật sâu rồi bước ra giữa sân nắng, chậm rãi nâng hai cánh tay song song ra thẳng trước mặt, lần lượt tỏa về phía công viên, hướng lên phía trời cao, hạ xuống ngang tầm cây, mặt cỏ; rồi chụm những ngón tay lại như đầu những nụ sen, đặt lên phía trái, nơi trái tim anh đang ngủ bình yên. Anh giữ động tác cuối cùng một lúc lâu, mặt đỏ bừng vì sự vụng về và những biểu tả lạc điệu của mình.
Hồng cười rũ rượi. Chưa bao giờ anh thấy nụ cười của Hồng rạng rỡ đến thế. Nụ cười vô thanh như phát ra từ đôi mắt long lanh vì nắng và khuôn má ửng hồng. Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, mở ra và đặt vào đó một dòng chữ ngắn.
«Hồng cũng yêu không gian này. Vô CÙNG!!!» (viết hoa).
Một con cu đất lẻ loi bất chợt đáp xuống, nhặt vội vàng những mẫu bánh vụn vung vãi trên khoảng sân nhỏ dưới chân hai người, rồi hốt hoảng đập cánh bay đi. Anh thoáng nghĩ đến những niềm vui nhỏ bé vừa có được, như những đốm hoa nắng rộn ràng nhảy nhót trên bàn, chợt đến rồi chợt đi, và tự nhiên cảm thấy tủi thân rất trẻ con, như lúc mẹ vừa mới mất.
Hôm nay không thấy người em trai đến đón chị như thường lệ. Anh ngỏ ý đưa Hồng về nhà, nhưng cô nhẹ nhàng từ chối. Cô cũng không tỏ vẻ bịn rịn khi anh đứng lên từ giã. Trong một cử động rất nhanh, cô rướn người, đưa tay khẽ chạm vào phía sau lưng anh, rồi ngồi xuống lẵng lặng nhìn anh bước đi. Khi ra khỏi quán rồi, anh mới nhớ ra đã quên cho Hồng biết tên và địa chỉ của mình.
Với cái đầu rỗng không, anh đi thẳng một mạch về hướng khách sạn, nghe loáng thoáng có tiếng chân nhẹ nhàng theo sau lưng, nhưng không quay đầu lại nhìn. Anh không màng đóng cửa khi vào phòng và cứ thế thả mình úp mặt xuống tấm trải giường trắng loát như một đám mây đầu mùa thu. Chợt như có tiếng giày dè dặt lên cầu thang và dừng lại trước phòng anh, rồi dừng lại rất cận kề anh. Anh quay người, nhìn lên. Hồng đứng yên lặng như một bức tượng trước mặt anh. Anh sáng nền sau lưng cộng với màu áo trắng như dồn lại quanh khung cửa, tạo một lực vô hình đẩy thân thể mảnh mai của Hồng ra phía anh. Hai cánh tay và hai lòng bàn tay cô bụm lại quay về hướng trái tim của mình, rồi xòe ra, đưa về phía anh. Khuôn mặt Hồng rạng rỡ. Căn phòng yên vắng lạ thường, không một động vọng nhỏ, nhưng anh vẫn cảm nhận rõ ràng từng tia nhói buốt phát ra từ tim mình.
Anh hiểu cáí thông điệp giản dị phát ra bằng NNKH của Hồng và hạ mình gục xuống ôm chân cô như một con chiên phủ phục trước bệ thờ thiêng liêng trong thánh đường, mơ hồ nghe tiếng vải mỏng như tơ trời cùng với một mùi hương thanh khiết nhẹ nhàng phủ xuống từ thân thể cô gái.
Trong một khoảnh khắc hưng phấn mãnh liệt, anh có cảm giác đã tìm lại được cùng một lúc khoảng trời xanh, nắng trong và cỏ êm anh đã mê mải tìm kiếm. Vùng bình yên đó nằm ở vào điểm cuối cùng của con đường anh vừa dự định chấm dứt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét