TỪ LÚC ẤY...
Em ngồi hóa đá thành thơ
Trả anh ngày tháng anh chờ lúc yêu
Em ngồi hóa đá thành chiều
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa
Em ngồi hóa đá thành mưa
Trả anh cái phút anh đưa qua cầu
Xa nào anh có hay đâu
Đá từ lúc ấy bắt đầu hóa em...
1988
Thu Nguyệt
Trả anh ngày tháng anh chờ lúc yêu
Em ngồi hóa đá thành chiều
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa
Em ngồi hóa đá thành mưa
Trả anh cái phút anh đưa qua cầu
Xa nào anh có hay đâu
Đá từ lúc ấy bắt đầu hóa em...
1988
Thu Nguyệt
(Thơ 1986-1990 - NXB Hội Nhà Văn)
Bài thơ như một kỷ vật xinh xắn và duyên dáng. Chỉ một môtíp
hóa đá, tác giả dùng xâu chuỗi những chi tiết cho ta hình dung một câu chuyện
tình: chàng trai chờ đợi tháng ngày và một buổi chiều, anh đã liều hôn cô gái.
Rồi một ngày mưa anh đưa cô gái qua cầu... Mỗi chi tiết được phục hiện đều liên
quan đến trạng thái suy tư hồi tưởng của cô gái hóa đá thành thơ. Cô ấy đã nhận
tất cả và bây giờ trả lại, trả lại từng kỷ niệm, cho thấy tình yêu đã lùi vào dĩ
vãng.
Ba lần hóa đá. Nhưng hóa đá lại thành thơ. Vậy sự hóa thạch ấy
chỉ là dáng vẻ bên ngoài, bên trong xao động cả nỗi niềm. Hóa đá thành chiều,
thời gian có bao giờ dừng lại mà nói đến hóa đá! Hóa đá thành mưa thì lại càng
tí tách, tầm tã, linh hoạt hơn nữa...
Thực ra, phải là thế này:
Đá từ lúc ấy bắt đầu hóa em...
Lần hóa thứ tư này là một bất ngờ mang tính nghệ thuật. Tưởng như lần hóa này mâu thuẫn với ba lần hóa trước. Thực ra nó lại là cốt lõi, là bản chất của những lần hóa trên. Lần này không phải là em hóa đá, mà từ khi nhận được tình yêu của anh, chính đá đã hóa em. Con người cũ của cô gái hẳn là lặng lẽ, băng giá lắm, trước khi gặp tình yêu!
Lần hóa thứ tư này là một bất ngờ mang tính nghệ thuật. Tưởng như lần hóa này mâu thuẫn với ba lần hóa trước. Thực ra nó lại là cốt lõi, là bản chất của những lần hóa trên. Lần này không phải là em hóa đá, mà từ khi nhận được tình yêu của anh, chính đá đã hóa em. Con người cũ của cô gái hẳn là lặng lẽ, băng giá lắm, trước khi gặp tình yêu!
Cấu trúc bài thơ thật gọn và chặt chẽ! Chỉ bằng đôi nét chấm
phá tinh lọc, Thu Nguyệt đã nói được cả cuộc tình của hai người và tâm tình tác
giả.
Bài thơ có duyên từ cách nói đến một chữ dùng:
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa
Lúc ấy chàng trai không liều đâu! Chữ liều là cô gái dùng để trách yêu thế thôi! Bởi lòng cô, tình yêu đã đủ chín để đón nhận...
Lúc ấy chàng trai không liều đâu! Chữ liều là cô gái dùng để trách yêu thế thôi! Bởi lòng cô, tình yêu đã đủ chín để đón nhận...
Ta chúc cho hai người còn gặp lại nhau!.
Vân Long
Nguồn: Tạp chí THẾ GIỚI MỚI SỐ 117 (12-1994)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét