Thật ra, cái duyên của thơ Đỗ Nghê (một bút danh bác sĩ
Đỗ Hồng Ngọc) chính là ở chỗ ngắn. Sau 5 tập thơ trình làng trong hơn nửa thế kỷ
qua, đến nay, ông tự gọi tên tập thơ mới nhất của mình là “thơ ngắn”, dù hai chữ
ấy kỳ thực không gây chú ý bằng cái tên “Đỗ Nghê” một lần nữa xuất hiện trong cộng
đồng yêu thơ với nhan đề Thơ Ngắn Đỗ Nghê. Bởi từ những tác phẩm đầu tiên
trình làng hồi thập niên 1960-1970, Đỗ Nghê đã có một kiểu duyên ngầm trong những
bài thơ tượng thành từ sự bùng phát của cảm xúc hay ông tự chưng cất những suy
tư đến cái độ mà Chu Hy xưa kia từng gọi rằng: như không thôi đi được.
Và nay, bạn yêu thơ dần dần nhận ra ý vị trong thơ ông cũng
chính ở chỗ ngắn gọn của câu từ đã đẩy người đọc đến những hành trình dông dài
của tâm sự và cảm nhận. Giở tập thơ mới in, thấy dấu vết “thơ ngắn” từng gắn bó
trong hành trình thơ Đỗ Nghê từ mấy chục năm trước. Có những bài thật ngắn, trước
sau chỉ có 6 từ: Giữa đêm/ thức giấc/ giữa ngày. Nhưng rồi cái “ý tại ngôn
ngoại” của thơ ông lại nằm ở thông tin thuộc về… lạc khoản: Bài thơ ông làm
trong chuyến đi Boston, cái không gian nửa vòng trái đất được đo bằng một giấc
ngủ rồi vo lại trong 6 chữ kia, cũng là một “ca” thú vị về chuyện thơ được sinh
ra như thế nào.
Ấy nhưng chỗ thú vị của thơ Đỗ Nghê lại nằm ở những dông dài.
Làm sao dông dài cho được trong khi ngôn từ ngắn gọn vắn tắt thế kia? Thì như vậy
mới là thơ, mới là thơ đáng đọc. Đỗ Nghê có thủ pháp kéo dài thơ bằng âm thanh
chứ không phải bằng số chữ, hãy nghe ông tả cơn mưa trên Đông Hồ - Hà
Tiên: Mưa trên Đông Hồ mưa mênh mông/ Tô Châu nghiêng mình nghe mưa
giăng… Thủ pháp dùng đơn thanh cho thơ từ dạo “Ô hay buồn vương cây ngô đồng”
của Bích Khê đến nay không còn mới nữa, nhưng dùng thủ pháp ấy để kéo dài câu
thơ cho một cơn mưa dai, thì nghệ thuật đơn âm của thơ Đỗ Nghê lạ hẳn. Và rồi
khách yêu thơ sẽ thấy mình bị cuốn vào những dông dài dễ thương trong thơ Đỗ
Nghê tự bao giờ. Gạt qua những thủ pháp câu chữ, mới thấy tứ thơ và cảm xúc của
Đỗ Nghê thật miên man bất tận. Ông viết về Hội An sớm, rồi lại viết Hội An đêm,
ý tứ nào cũng đặc biệt: “mái chùa ôm vầng trăng” thuộc về Hội An sớm, mà “những
linh hồn thức dậy” lại thuộc Hội An đêm. Rồi miên man nối những suy nghiệm cuộc
đời: Đi giữa Sài Gòn/ phố nhà cao ngất/ hoa nở rực vàng/ mà không thấy tết…, nối
những ý đạo bất ngờ như hoát ngộ: Tham chẳng còn/ sân cũng hết/ si đã tuyệt/
Niết Bàn/ tịch diệt/ để làm chi… Nhưng dông dài đáng kể của thơ chính ở chỗ
thơ tình. Cái tình trong thơ Đỗ Nghê làm cách đây bốn mươi tám năm (1970) vẫn
tươi nguyên bốc khói như không khoảng cách với thời nay: Và trong mắt nàng
thời gian bốc khói/ Ta giật mình nghe ta đã ba mươi/ Ba mươi năm khà khà ba
mươi tuổi/ Ta làm sao mà lòng ta chưa nguôi…
Có lẽ Đỗ Nghê và khách đồng điệu thơ ông cũng vậy: làm sao mà
nguôi được!.
Lam Điền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét