Có thời, dạy trẻ thơ, người ta quá chú trọng tới những phẩm chất cao siêu
đến thành diệu vợi. Nên bắt đầu từ những điều nhỏ nhất: đi đứng, ăn nói, ứng
xử... Nói chung là hành vi của con người. Phẩm giá của mỗi người được xác lập
dần dà từ đó. Bởi, con người trước hết là con người xã hội, chúng ta phải quan
hệ với người khác trong cộng đồng. Nhỏ là một gia đình. Rộng hơn là làng xã,
phố phường, cơ quan... Từng người mẫu mực làm thành cộng đồng người mẫu mực.
Khi ấy thì, nói như Chế Lan Viên:
Mặt
trời đến mỗi ngày như khách lạ
Gặp
mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn
Một
trong những lời khuyên bảo liên quan tới điều vừa nói được người xưa đúc kết
thành câu tục ngữ quen thuộc: Ăn trông nồi, ngồi trông hướng. Khởi đầu từ
những việc rất cụ thể: ăn thế nào? ngồi thế nào? Chẳng là xưa kia, sống trong
đại gia đình dòng tộc, thường chẳng dư giả gì. Cơm ăn lắm khi cũng thiếu. Đông
người ăn, còn hết, nhiều ít lắm khi không để ý. Nhất là khi có thực khách.
Chuyện mời ăn ở thôn quê như... cơm bữa. Tỏ thân tình, mật thiết mà! Vậy nên
rất dễ "lố"- "lố" một cách vô tình. Tốt nhất là hãy để ý
tới nồi cơm để tránh những gì nên tránh. Đẹp mặt mình mà cũng vừa lòng người khác. Ăn
trông nồi là thế! Còn ngồi trông hướng? Hướng ở đây không
hẳn là bốn phương, tám hướng. Hướng là vị thế ngồi trong tương quan
với người khác. Tùy ở cương vị, giới tính và tuổi tác. Trong gia đình và ngoài
xã hội. Phải nhận biết để điều chỉnh hàng vị. Có sự khác biệt nhất định giữa
chủ và khách, giữa yếu nhân và người thường, giữa già và trẻ, giữa nam và nữ...
Cũng cần phải lưu tâm đến không khí: trọng thể hay thân mật, vui vẻ hay buồn
đau, thân hay sơ... Tất cả phải được xác định cho rành rọt. Để ứng xử cho phải
nhẽ!
Tuy
nhiên, ý nghĩa của câu Ăn trông nồi, ngồi trông hướng từ lâu đã được
mở rộng, đúng hơn là được bồi đắp, không còn chỉ là chuyện ăn, chuyện ngồi nữa.
Nó nhắc nhở chúng ta cần có phong thái, cử chỉ thích hợp trong một tình huống
nhất định. Cuộc đời lại rộng dài. Chẳng thể có cách thức chung, lời giải chung
cho mọi nơi, mọi lúc. Tốt nhất là thấm nhuần những quy tắc. Dựa vào đó, mỗi
người vận vào tình huống của mình. Đó là người tinh nhạy và là người tự trọng.
Họ ý thức được phẩm giá của mình và biết hành xử theo phẩm gía ấy.
Tôi
nhớ một lần ăn ở một nhà hàng. Đập vào mắt tôi là hai hình ảnh hoàn toàn tương
phản. Một thanh niên chân gác lên ghế, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, thỉnh thoảng
cười ré lên với người bạn ngồi đối diện. Anh ta thuộc một thang bậc giá trị.
Còn đây, một người đàn bà trung niên, có lẽ là một viên chức, lại thuộc một
thang bậc giá trị khác. Chị ăn diện không sang trọng, cũng không diêm dúa,
nhưng ngay ngắn và đúng mực. Lúc ấy khách đông. Chị nhanh chóng chọn một chỗ
trống, kéo ghế đúng tầm, ngồi xuống. Rồi chị cầm đũa, thìa, và cơm, xỉa răng,
uống nước... rất là thận trọng, lịch thiệp. Dường như mọi động thái dù là rất
nhỏ nhất ở nơi chị đều được cân nhắc. Vì chị là người có ý thức về phẩm cách,
giá trị của mình. Gía mà ai cũng được như vậy, cuộc sống sẽ đẹp, sẽ đáng sống
biết bao!
Một
chuyện khác, ở Liên Xô cũ. Hôm ấy, tôi cùng một người bạn thôn quê mới sang
theo diện xuất khẩu lao động đi trên một chuyến tàu hỏa Lêningrát. Chung quanh
hầu như không có người Việt nào, trừ hai chúng tôi. Tôi hiểu, tốt nhất là nên
im lặng. Nói tiếng nước mình giữa những người xa lạ là không nên. Nếu không thể
không nói thì nên nói nhỏ và chớ dơ tay, càng không nên chỉ chỉ chỏ chỏ. Bạn
tôi lại không thế, cứ oang oang. Rồi vung tay, múa chân. Tôi đỏ mặt vì mắc cỡ.
Đầu tiên tôi nhắc nhẹ nhàng. Không hiệu quả. Đã thành thói quen mất rồi.
Chịu không nổi, chẳng cần ý tứ gì nữa, tôi thẳng thừng yêu cầu anh
ta ngồi im và yên lặng. Bạn tôi buộc lòng phải nghe theo, trong bụng chắc tấm
tức lắm! Biết làm sao được!
Nên
dạy cho con trẻ từ lúc nhỏ những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy. Để khi bước vào
đời, chúng luôn có ý thức về hành vi của mình. Giá trị của mỗi người trong cộng
đồng tùy thuộc ở ý thức ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét