Khái niệm tự do gắn với khái niệm con người. Trong suốt chiều
dài lịch sử của nhân loại, hai khái niệm này tạo thành một mối quan hệ cực kỳ mật
thiết, quan hệ biện chứng và phát triển. Thế nhưng không chỉ khái niệm tự do mà
khái niệm con người từ trước đến nay vẫn chưa được nhận thức một cách
đầy đủ và chưa được hiểu một cách nhất quán. Tiêu chuẩn về con người ở
mỗi một trình độ văn minh, mỗi một trình độ phát triển, mỗi một đặc trưng văn
hoá đều được hiểu, được quy định, được chấp nhận một cách rất khác nhau. Mặc dù
vậy, nhìn chung, chúng ta vẫn quan niệm một cách giản đơn rằng ngay từ khi một
sinh linh thuộc về loài người chào đời là chúng ta đã có một con người, đã
hình thành con người. Đây chính là vấn đề con người lớn nhất mà cho đến
nay, thế giới vẫn chưa giải quyết được. Hay có thể nói, mâu thuẫn cơ bản mà con
người tạo ra cho chính mình là hệ thống tiêu chuẩn liên quan đến việc định
nghĩa con người. Vậy trong bối cảnh thế giới ngày nay, chúng ta phải nhìn nhận
vấn đề này như thế nào?
Có nhiều cách lý giải về nguồn gốc hình thành con người, nói
đúng hơn là quy luật hình thành các giá trị con người. Tôi cho rằng, con người
được sinh ra bởi hai quy luật: quy luật tự nhiên và quy luật xã hội. Quy luật tự
nhiên là quy luật sinh học, còn quy luật xã hội là quy luật của tự do. Không phải
quy luật tự nhiên sinh ra con người thì đó đã là con người theo đúng nghĩa.
Chính tự do sinh ra tất cả các quyền làm người, tự do hoàn thiện con người. Một
cách khái quát có thể nói tự do sinh ra con người; con người là kết
quả của quá trình hình thành và phát triển liên tục dưới tác động của các yếu tố
tự do.
I. Trạng thái tiền con người
Từ xưa đến nay chúng ta vẫn cho rằng con người tự do và bình
đẳng ngay từ khi mới sinh ra. Điều này được thể hiện thông qua quan điểm của
trường phái Khai sáng và được khẳng định chính thức trong Tuyên ngôn độc lập đầu
tiên của nước Mỹ (1776): "Sự thật hiển nhiên là mọi người sinh ra đều có
quyền bình đẳng, tạo hoá ban cho họ những quyền không ai có thể tước đoạt được,
đó là quyền được Sống, quyền Tự do và quyền mưu cầu Hạnh phúc". Lập luận
này có nghĩa là bất cứ ai sinh ra đều có những quyền hiển nhiên hay là đã có đầy
đủ tự do.
Chúng ta phải thừa nhận rằng tư tưởng của những triết gia ở
thế kỷ Khai sáng đã tạo ra hai cuộc cách mạng vĩ đại, đó là cách mạng Mỹ và
cách mạng Pháp, làm thay đổi nhân loại trong vòng 200 năm trở lại đây. Nhờ hai
cuộc cách mạng này mà loài người đã thức tỉnh về tự do, từ đó, châu Âu và Mỹ đã
phát triển nhanh hơn Trung Quốc - một nước vốn có nền văn hoá phát triển từ rất
sớm. Nhưng trên thực tế, không phải ai cũng có tự do, hoặc sinh ra là có tự do.
Hơn nữa, cách đặt vấn đề cho rằng con người sinh ra đã có tự do được đưa ra
trong tình trạng con người không bình đẳng với nhau, người có tự do, người
bị chiếm đoạt tự do. Hãy thử quan sát những gì đang diễn ra ở các nhà nước phi
dân chủ, nơi tự do của con người đã bị đánh cắp từ trước khi sinh ra. Liệu có
thể coi con người ở những quốc gia như vậy đã đạt đến trạng thái phát triển
hoàn chỉnh chưa trong khi họ đang sống trong những điều kiện cực kỳ lạc hậu với
những giá trị người ngày càng suy thoái? Bên cạnh đó, châu Âu cũng giải thích tự
do theo một cách khác, tự do như là quyền của số đông và kết quả là, nhân loại
đi đến một loạt các sai lầm trong thế kỷ XX. Mối tương quan giữa hai phạm trù tự
do và bình đẳng chỉ ra sự vô lý khi các nhà nước phi dân chủ bàn đến sự bình đẳng,
bác ái giữa những con người không tự do với nhà cầm quyền.
Trong xu thế toàn cầu hoá hiện nay, khi phát triển trở thành nội dung chính trị quan trọng nhất của con người, khi các vấn đề con người đã thay đổi về bản chất, thì quan điểm này không lý giải được thân phận con người, càng không giải thích được mối quan hệ biện chứng giữa Con người, Tự do và Phát triển. Vì thế, đã đến lúc chúng ta phải nghiên cứu một cách kỹ lưỡng hơn, bản chất hơn về khái niệm tự do.
Trong xu thế toàn cầu hoá hiện nay, khi phát triển trở thành nội dung chính trị quan trọng nhất của con người, khi các vấn đề con người đã thay đổi về bản chất, thì quan điểm này không lý giải được thân phận con người, càng không giải thích được mối quan hệ biện chứng giữa Con người, Tự do và Phát triển. Vì thế, đã đến lúc chúng ta phải nghiên cứu một cách kỹ lưỡng hơn, bản chất hơn về khái niệm tự do.
Tôi cho rằng, con người sinh ra ở trên đời này là do các động
lực huyền bí của trời đất, không phải con người sinh ra đã có tự do mà tự
do sinh ra con người. Tự do sinh ra con người hiểu theo nghĩa tự do sinh ra tất
cả các quyền để làm người. Nếu không có tự do thì chúng ta tồn tại mà chưa phải
là con người. Hơn một nửa thế giới hiện nay chưa phải là con người theo đúng
nghĩa.
Con người là một khái niệm văn hoá, khái niệm triết học và khái
niệm chính trị, con người không phải là khái niệm sinh học thuần tuý. Làm sao
có thể gọi những người châu Phi sống với những điều kiện dưới mức tối thiểu là
con người được? Làm sao có thể gọi những người bệnh chết vì không được hỗ trợ về
thuốc chữa là con người, vì ngay cả quyền được sống họ cũng không có? Thậm chí,
ở một số quốc gia giầu có như Ả-rập Xê-út, mặc dù người dân được đảm bảo các
nhu cầu về vật chất nhưng họ không có không gian tự do đủ lớn để phát triển
toàn diện con người. Rõ ràng, không có tự do, chúng ta sẽ không có những con
người theo đúng nghĩa và đi theo chuỗi logic này, chúng ta sẽ nhận ra sự vô lý
khi các nhà nước phi dân chủ khi bàn đến sự bình đẳng hay bác ái - những phẩm hạnh
thuộc về con người với những sinh vật ở trạng thái tiền con người. Tự do chỉ tồn
tại hay con người chỉ có thể sử dụng tự do và phát triển khái niệm tự do khi có
sự tương tác, thoả thuận với những con người khác. Điều đó có nghĩa, xã hội phi
dân chủ không phải là môi trường để con người sống đúng với tư cách là một con
người. Do đó, nếu tiếp tục đánh cắp tự do của con người, các nhà nước phi dân
chủ sẽ phải chịu hậu quả tất yếu là sự biến mất của những giá trị người. Sớm
hay muộn, những nhà nước phi dân chủ phải nhận ra sự tồn tại bất hợp pháp của
mình và con người trong những nhà nước đó phải ý thức được trạng thái tồn tại
vô lý của mình.
Tự do sinh ra con người cũng có nghĩa con người là thành quả
của tự do. Con người không tự do là con người bị đánh cắp tự do. Tuy nhiên, con
người không bao giờ chấp nhận sự tồn tại ở trạng thái đó; họ dần nhận ra rằng,
nếu không có tự do thì những giá trị mang chất lượng con người sẽ biến mất vĩnh
viễn. Và bởi tự do là khoảng không gian hợp lý duy nhất tạo ra con người nên những
khao khát về tự do sẽ khiến con người bùng nổ và con người sẽ đòi lại tự do bằng
cách mạng. Đó là những con người, những dân tộc không may mắn và chính vì thế,
chúng ta cần phải nhớ rằng, chúng ta không được phép nhân danh bất cứ cái gì để
ngụy biện cho sự tồn tại của những nhà nước phi dân chủ. Tự do sinh ra con người,
tự do là môi trường sống của con người, không có tự do tức là không có dung môi
để từ ấy loài người bơi lội và sống với tư cách con người.
Hiểu như thế, chúng ta sẽ thấy, nếu con người sinh ra ở những
xã hội thiếu tự do thì khó có thể trở thành con người theo đúng nghĩa. Chính
cách lý giải nguồn sống của con người và trong quá trình đi tìm cách lý giải trạng
thái con người đã dẫn tôi đi đến một khái niệm nữa, đó là khái niệm "tiền
con người".
Tiền con người là trạng thái chưa hoàn chỉnh của một con người, tức là dưới mức con người. Đó là trạng thái con người không tự do. Jean Paul Sartre, triết gia hiện sinh người Pháp thế kỷ XX nhận định: "Chúng ta phải tự do chỉ để được hiện hữu một cách nào đó. Hiện hữu của con người là tự do. Kẻ không có tự do là không phải con người". Rousseau thì nói: "Từ bỏ tự do của mình là từ bỏ phẩm chất con người, từ bỏ quyền làm người và cả nghĩa vụ làm người". Tiền con người chính là trạng thái của người không có tự do, bị tước đoạt quyền làm người và thậm chí không thực hiện nghĩa vụ làm người. Như vậy, tiền con người có thể trở thành con người nếu có tự do. Tự do là chất xúc tác để tiền con người trở thành con người.
Tiền con người là trạng thái chưa hoàn chỉnh của một con người, tức là dưới mức con người. Đó là trạng thái con người không tự do. Jean Paul Sartre, triết gia hiện sinh người Pháp thế kỷ XX nhận định: "Chúng ta phải tự do chỉ để được hiện hữu một cách nào đó. Hiện hữu của con người là tự do. Kẻ không có tự do là không phải con người". Rousseau thì nói: "Từ bỏ tự do của mình là từ bỏ phẩm chất con người, từ bỏ quyền làm người và cả nghĩa vụ làm người". Tiền con người chính là trạng thái của người không có tự do, bị tước đoạt quyền làm người và thậm chí không thực hiện nghĩa vụ làm người. Như vậy, tiền con người có thể trở thành con người nếu có tự do. Tự do là chất xúc tác để tiền con người trở thành con người.
Đưa ra khái niệm "tiền con người" chính là mở rộng
thang đánh giá chất lượng con người và dịch chuyển các tiêu chuẩn từ gốc của
con người lên trạng thái phát triển của con người. Vậy tự do ở đâu trong không
gian của những sinh vật tiền con người? Trong trạng thái tiền con người, tự do
là tự do ngủ, tự do như những linh hồn vất vưởng, không có bản thể để sống. Chỗ
ngồi của tự do đã bị "ngụy tự do" (hay tự do giả tạo) chiếm nên người
ta không cảm thấy mất tự do. Vấn đề là ở chỗ con người phải nhận thức được giá
trị tự do, vì nhiều khi người có tự do vẫn chưa phải là con người hoàn chỉnh do
không thức tỉnh được tự do của mình. Nếu như tiền con người có thể trở thành
con người khi có tự do thì ngược lại, con người có thể lùi về trạng thái tiền
con người khi con người tha hoá, con người không có tự do. Nếu coi tự do như một
thứ tài sản thì con người sẵn lòng chiếm đoạt tự do của người khác. Nhưng nếu
coi tự do là nguồn sống của con người thì con người sẽ ứng xử một cách chừng mực
và thận trọng hơn với tự do, bởi con người không thể tồn tại khi bị tước đoạt
nguồn sống của mình.
Tự do là nguồn sống của con người, cần phải khẳng định điều
đó để con người không tự huyễn hoặc mình, không làm mất đi nguồn sống của người
khác cũng như của chính mình. Trong tất cả những thái độ của nhà cầm quyền đối
với con người thì thái độ chủ yếu là đối với tự do của con người. Nếu bị tước
đoạt tự do thì con người không còn là con người nữa, và khi không là con người
nữa thì sẽ xảy ra các hoạt động phi con người. Chủ nghĩa khủng bố cũng là một
trong những phản ứng phi con người, đấu tranh giai cấp cũng là một phản ứng phi
con người, con người tiêu diệt lẫn nhau và cản trở tiến trình phát triển của
toàn bộ loài người. Chính vì thế, tôi cho rằng, cần phải định nghĩa lại tự do để
mưu cầu một thái độ khoa học đối với tự do, để hạn chế sự tác động một cách vô
lối, phi nguyên tắc của con người đối với khái niệm quan trọng nhất của con người
là tự do. Máu là nguồn sống của cơ thể con người và nó có ở trong tất cả các bộ
phận của con người, nhưng không phải không có những bộ phận trong cơ thể con
người thiếu máu. Ở chỗ nào thiếu máu thì ở đó có vấn đề. Tự do vĩ đại và quan
trọng là ở chỗ đó. Nếu coi tự do là nguồn sống của con người thì bắt buộc tất cả
mọi người, kể cả những người hiểu nhầm cũng phải có thái độ thận trọng đối với
tự do.
Tóm lại, có thể nói, cách đặt vấn đề của các bậc tiền bối là
tự do trong mối tương quan con người không bình đẳng với nhau. Còn tự do mà tôi
muốn nói ở đây gắn với phạm trù bình đẳng, tự do được đặt trong mối quan hệ biện
chứng với khái niệm con người. Tự do là con người bình đẳng trong quan hệ giữa
con người với nhau. Xuất phát từ việc nghiên cứu tự do như là yếu tố sinh ra
con người, tức nghiên cứu từ điểm zero của các giá trị người, chúng ta cần dịch
chuyển toàn bộ nghiên cứu đến trạng thái phát triển của con người, tức là
nghiên cứu quy luật hình thành giá trị cá nhân và quy luật ấy chính là tự do.
Tự do chính là một trong những quy luật hình thành các giá trị
con người. Không có tự do thì không có con người hay con người không có nhân
cách toàn diện. Vì chú ý đến mục tiêu bảo vệ con người và các quyền con người,
nên lập luận con người sinh ra đã có tự do vô tình coi những phẩm giá cơ bản của
con người hình thành trước tự do. Theo quan điểm này, vốn tự do ban đầu của con
người có thể trở thành công cụ cho con người phát triển nhưng là ở giai đoạn
sau, còn những phẩm giá cơ bản của con người được hình thành từ khi con người mới
sinh ra. Như vậy, con người và tự do chỉ là hai đại lượng độc lập, giống như một
đứa trẻ sinh ra đã được phát cho một thứ là tự do. Tôi không cho rằng điều đó
là đúng.
Sở dĩ tự do là một trong những quy luật hình thành các giá trị
cá nhân là vì trước hết, tự do sinh ra tất cả các quyền để làm người. Tự do là
mạch không gian chính đáng để tạo ra con người với tất cả các quyền của nó. Tự
do là khoảng không gian liên kết những hoạt động kinh tế, chính trị, văn hoá,
xã hội của con người nên tự do chính là môi trường sống của con người. Nếu
chúng ta tồn tại mà không có chất lượng tự do bên trong, từ suy nghĩ đến hành động,
thì chúng ta không phải là con người hoàn chỉnh. Muốn thành con người hoàn chỉnh,
mỗi người phải phấn đấu để tự do thấm vào tất cả các trạng thái hoạt động của
mình. Từ tự do trong hoạt động kinh tế để tạo cơ sở vật chất cho cuộc sống, người
ta nhận ra cần phải tự do trong cả hoạt động chính trị để tìm cho bản thân một
môi trường không khí trong lành - nơi con người được công nhận các quyền tự do
cá nhân, còn tự do văn hoá là môi trường bảo trợ tinh thần cho quá trình tự do
kinh tế và tự do chính trị. Bằng tự do, mỗi con người tự tạo ra giá trị của
mình và trong quá trình sống, chúng dần dần được bồi đắp, hoàn thiện. Như vậy,
tự do là môi trường hình thành nhân cách, phẩm chất con người chứ không phải
nhân cách hay những phẩm chất cơ bản của con người hình thành trước tự do.
Tự do sinh ra tất cả những thuộc tính của con người cho nên,
nếu mất tự do thì con người sẽ dần đánh mất đi chính bản thân mình. Vì thế, lịch
sử nhân loại thực chất là một cuộc kiếm tìm tự do, kiếm tìm mình. Mỗi con người
cần nhận ra nguyên lý tự do sinh ra con người để tự thức tỉnh về giá
trị của tự do và để tự do có thể đến với từng cá nhân trong xã hội. Người ta
không thể chờ đợi tự do, mà tự do là linh hồn thoát ra từ những gì bị trì hãm
bó buộc, nảy mầm từ sự hối thúc tình yêu tự do bản năng thành hành động kiếm
tìm tự do cho mình. Thực chất, con người tìm kiếm tự do là tìm cái không gian hợp
lý để có thể phát triển cao nhất những năng lực của mình. Tự do là đặc điểm của
thế giới tinh thần đồng thời cũng tạo nên thế giới tinh thần con người, vì thế,
cấu trúc tinh thần con người là một cấu trúc mở, nó phong phú đa dạng như thế
nào là tùy thuộc vào mức độ tự do, giá trị tự do có trong mỗi người.
Không gian tinh thần hay không gian bên trong con người phản
ánh chất lượng con người và cấu tạo nên con người. Tuy nhiên, không chỉ không
gian tinh thần mà cả không gian vật chất cũng góp phần cấu tạo con người, cấu tạo
nhân cách con người. Không gian vật chất nằm trong những không gian kinh tế,
không gian chính trị, không gian văn hóa. Không gian vật chất trở thành không
gian tinh thần của mỗi cá nhân khi nó là dung môi trực tiếp tạo nên nhân cách của
cá nhân ấy. Chính vì thế, muốn thành người thì không có cách nào khác là con
người phải đi tìm kiếm tự do trong những không gian ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét