Bích Khê - Toàn bộ thi phẩm 2
SẦU LÃNG TỬ
Buồn sao muốn khóc cho ra tiếng
Nước mắt tương tư phã điệu đàn…
Buồn sao muốn khóc như con nít
Rạo rực trong mi tợ nắng giàn…
Buồn sao muốn khóc cho ra máu
Hiện ảnh trong hồn một đám tang…
Buồn sao muốn hốt bao nhiêu lệ
Viết mạnh trong tay một chữ: Nàng…
Có người buồn quá không sao khóc
Làm mùi thanh khí quyện tiên nương.
Có người buồn quá không sao khóc
Cười thơm như ngọc dội hương vang.
– Đây chàng Lãng Tử buồn rơi lệ
Miệng cứng hào quang chảy tợ vàng…
ĐỒ MI HOA
Lòng náo nức như hương trầm mới dậy:
Gió tâm tư say chúi nửa lừng mơ…
Đêm kim sa hay sao mà run rẩy?
Không khí men, trăng liễu mướt đường tơ.
Đây một đóa đồ mi, - ta đón lấy,
Ấp hồn hoa… đem đặt giữa bài thơ.
Đài nộn nhụy hóa nguồn trinh tinh khiết
Ướp một làn hương rượu quyện lâng lâng;
Tràng cánh trắng biến ra da thịt tuyết,
Một tiên nương mừa tựa một giai nhân,
Ngửng đôi mắt chứa mùa xuân phẩm tiết,
Giữa bài thơ… đưa vẳng tiếng ngân ngân.
Ôi sắc đẹp! anh hoa hồn vũ trụ!
Phẩm tràng sinh! Tinh chất khí âm dương!
Mi làm long phím lòng muôn trinh nữ;
Muôn tài hoa nghiêng trước vẻ thiên hương.
Mi rớt ngọc cho vang muôn tình tứ;
Mi nhả sâm ngọt lịm vạn sầu thương.
Giai nhân đi trong chiêm bao ẻo lả
Để lời ca gợn sóng khí hoa men;
Tay búp sen kẻ lên vàng óng ả
Những đường thêu kim tuyến rúng đêm huyền.
– Ngừng hơi thở… ta nép trong bóng lá
Để vần thơ theo nhịp điệu thuyền quyên
Ta những muốn sầu thương thôi biểu lộ.
– Sắc trong màu, màu trong sắc; hân hoan…
Ta những muốn mùa đông nhường lại chỗ.
– Nhạc gầy hương, hương gầy nhạc; lan man…
Ta những muốn màn đen về cõi mộ.
– Cả không gian là bể sáng tràn lan…
Rồi sắc đẹp hiện ra trong chín phẩm
Linh thiêng như mây nước đỉnh Nga My!
Và muôn hồn hoa lên vì say ngấm.
Và muôn lòng phát tiết cả uy nghi;
– Đêm nầy đây ngời ngọc ngà sa gấm
Sắc đẹp vừa hiện giữa đóa đồ mi.
CẶP MẮT
Ôi! Cặp mắt của người trong tợ ngọc
Sáng như gươm và chấp chóa kim cương!
Mỗi cái ngó là một vì sao mọc!
Mỗi liếc yêu là phảng phất mùi hương.
Hai mắt ấy chói hào quang sáng ngợp
Dẫn hồn ta vào thế giới thiêng liêng,
Hớp nhiều trăng cho niềm trinh rất ngớp
Say nhạc hường nổi bổng giữa đào nguyên…
Người ở đâu? Người ở đâu? Người hỡi!
Hai mắt người sao cứ hiện bên ta?
Ta mơ màng và run lên khấp khởi!
Ta ngỡ là uống cạn suối bao la!
Hơn một bận ta đi vào cõi chết
Cạy nắp hòm tìm thi vị cao sang,
Ôi mắt người! mắt người! hiện rõ rệt:
Ta gào lên… chấn động cả vùng tang.
NÀNG BƯỚC TỚI…
Nàng bước tới như sông trăng chảy ngọc;
Như nắng thơm hớp đặc cả nguồn hương;
Là nơi đây đoàn tụ nhạc mười phương
Ứ thành xuân cho niên hoa bất tuyệt,
Cho mở rộng muôn cảm hoài tinh khiết;
Cả thời gian dồn lại ở bàn tay;
Hồn hoa men ôm cả trí đêm nay
Tìm thi vị bay rờn qua ý sắc...
Ai giam lỏng một vì sao giữa mắt
Ánh con ngươi hàm súc biết bao lời?
Lời truyền sóng đánh điện khắp muôn trời,
Chữ bí mật chứa ngầm hơi chất nổ...
Nàng bước tới là tim tôi lay đổ!
Đường thăng thiên tình cứ việc bay lên,
Tôi lạy trời! tôi lạy cả vô biên!
Tình tôi sững vì ăn nhiều ánh sáng,
Nao nao quá; hồng thơm vì ửng rạng,
Nàng! nàng! nàng! không có nữa châu thân;
Xác là mộng mà tình là tuyệt đích!
Hỡi không gian! hãy tan ra tiếng địch
Của lòng yêu ca ngợi tuyệt vời cao
Hỡi trần gian! hãy chết ngột trong sao
Cho chân lý ngời ra như lưỡi kiếm;
Cho tình ta xô dồn sang cực điểm;
Và hào quang khiêu vũ với hào quang...
PHƯƠNG THẢO
Phương Thảo ơi! Phương Thảo ơi!
Đêm nay nàng khóc bao nhiêu lệ
Lệ nàng có chảy máu hay không?
Đêm nay nàng uống bao nhiêu mộng
Mộng nàng có trắng tợ hoa lê?
Phương Thảo ơi! Phương Thảo ơi!
Đêm nay nàng chết trong tim phổi -
Mặt nàng dồi phấn trăng xanh xao;
Nhung trong tròng mắt buồn mơ ảo;
Cười hoa tàn tạ ở trên môi.
Phương Thảo ơi! Phương Thảo ơi!
Xác nàng giam hãm trên giường bịnh -
Một trộ ho dồn giận thấu gan.
Hồn nàng mơ nhạc, hương, yến sáng
Biết trẩy nơi mô ứ đặc tình?
Phương Thảo ơi! Phương Thảo ơi!
Đêm nay nàng chết trong tim phổi -
– Ngoài cửa tràn trề xuân mộng xuân!
Đêm nay mạch lạc nàng tê cứng
– Ngực vỡ cho kinh động đến trời!
Phương Thảo ơi! Phương Thảo ơi!
MỘNG LẠ
Mộng sao mộng lạ - trắng như ngà
Giai nhân hiện dưới bóng hằng nga…
Họ đẹp như xuân, sắc như gấm
Và hồn hé nhạc thắm như hoa.
Nguồn sống thơm tho chảy giữa lòng.
Xô bồ gót ngọc bước song song…
Áo xiêm ăn đứt màu trăng sáng
Gió nép rình nghe tiếng chạm vàng
Những cặp môi cười gươm sắc lẹm
Chóa lên không khí dội hương vang.
Khoái lạc ửng hồng như quả gấc.
– Đi đâu ăn cả hương ngây ngất…
Ôi đi! Đoàn tiên lột khỏa thân
Hoan hô xác thịt chiếm ngôi thần.
ĂN MÀY
Thì ăn mày! thì ăn mày! ăn mày…
Hồn ta đau quá là ta ngửa tay
Lạy tứ hướng xin khắp và thiên hạ:
Nắng có nhạc chớp đầy hơi hương lạ
Nấc âm thanh chết lịm giữa triền miên;
Gió mang thư bay cho đến cung thiềm
Thổi chữ gấm bằng khí điên cuồng vọng;
Và trăng bổng ngây khờ nên nổi sóng
Xuống không gian như bể sáng kim cương;
Cho ta xin trong một tối du dương
Muôn thớ đàn run trên da thịt tuyết,
– Đàn và thơ kết thành dây tinh huyết
Có nguồn thương trào vọt miếng phong cầm:
Cho ta xin ý điệu của tình câm
Là giãi hết bí huyền nương bóng tối…
Hay trộ cười trên làn môi hấp hối;
Còn đây! Còn đây! Tiếng rượu hú ma -
Tứ thuốc phiện thu nhập khí mồ; hoa;
Ừ, tội chi ta khong vào địa ngục
Đặng xin nốt ngọc oan ương thề thốt,
Giam chung thân mà sáng quá thiên đường;
Đặng ngủ nhờ một đêm với Xuân Hương…
Baudelaire! Người là Vua Thi Sĩ!
Cho xin trụm bao nhiêu mùi thi vị,
Phà hơi lên, truyền nhiễm thấu trần ai…
NGỌC
Lúc trăng lên vừa có ngọc ra đời:
Ngọc thơm tho như là hương trinh nữ;
Ngọc cao quý ánh muôn màu cẩm tú.
Yến hào quang nẩy bật miếng phong cầm;
Ngọc đây là thâu góp vị muôn xuân
Và anh hoa của một bầu nhược thủy;
Ngọc mầu nhiệm nên pháp danh Như Ý,
Kết tinh bằng tứ tượng với âm dương;
Ngọc chơn nhơn cho phật tử cúng dường
Và chiêm ngưỡng giữa kỳ hoa dị thảo;
Ngọc là chúa của kim cương thất bảo
Chan chói ra trùm suốt cả không gian,
Lĩnh hội từ hơi thở của đêm vàng
Đêm huyền diệu của một trời châu báu;
Mớm cho người lạnh ớn cả hàm răng;
Ngọc chia hồn đễ ngập mỗi đường trăng
Cho trăng sửng, trăng rờn, trăng chuyển động.
Ngọc phép tắc trổ ra muôn sắc tướng
Chạm vào người rún rẩy cả châu thân;
Ngọc đồng trinh nên thanh bạch trăm phần;
Ngọc ra đời - Tình tôi run đến óc…
Nàng! a nàng! Sao nàng tên là Ngọc?
Nàng muốn ta quỳ gối dưới chân nàng?
Nàng muốn ta cung phụng rất cao sang?
Đặt bàn thờ ở trong lòng cẩm thạch?
Nàng muốn ta dâng cả hồn và phách?
Trời ôi trời! nàng là Ngọc hay sao?
Tôi ôm nàng trong một giấc chiêm bao…
Nàng là Ngọc? - Hào quang sao nóng hổi?
Chất da thịt sáng rần qua tim phổi…
Ôi thôi rồi! Ngọc vỡ cả màu trinh!
Nguồn phúc hậu trắng rợn một giòng tinh
Ta muốn uống cho nư cơn khoái lạc
Cho đê mê mà lên cung trụy lạc
Ở trong hồn chảy máu mãi không thôi
– Sao đêm nay bỗng có Ngọc ra đời
Trăng sáng quá - Ngọc tan ra Như Ý?
THƠ BAY
Thơ bay lên đỉnh núi Nga Mi
Gạ chơi mây nước phương phi -
Lột màu sắc tướng trong ni;
Mộng qua,bắt mộng đồ mi lờ đờ!
Thơ bay lên tới động Dương Quý Phi
Gạn xin nước mắt lưu ly -
Của không nàng tiếc làm chi;
Mắt tôi ráo lệ lấy gì xốn xang!
Thơ bay lên cho đến gã Vương Duy
Ghẹ xem bức tranh Quý Phi -
Tinh thần lộ cả uy nghi;
Càn khôn chụp ở hàng mi trập trùng!
Thơ bay lên cho đến chàng Phụng Kỳ
Gặn nghe thần nhạc lâm ly -
Ánh ra màu sắc tinh vi;
Rưng rưng yến sáng những gì chiêm bao!
Thơ bay về tắm mát suối âm ty
Xác tôi chết lạnh trôi đi -
Lấy ai siêu độ từ bi;
Hồn xiêu hồn đến quy y bên nàng!
CÔ GÁI NGÂY THƠ
Sóng thu ba vừa dâng lên khóe mắt,
Ôi thôi rồi! chết sững cả con ngươi…
Màu hoa trăng trang điểm cặp môi cười
Thêm ý nhị như ân tình háo hức;
Mùa nhạc gẫm nao nao trong lồng ngực;
Đôi tuyết lê ấp úng bởi e dè;
Xuân dậy thì đương độ khởi đê mê,
Ô cặp má đồng tiền ngây thơ lạ!
Hương da thịt còn thơm hơn chất xạ.
Đây đàn thơ, ai sáng kiến cho ra?
Đây đàn thơ, từ điệu sắp ngân nga
Cho vàng ngọc của hồn va sảng sốt…
Hồn tôi rúng đến muôn giây thần cốt,
Phép làm sao! Như chân lý ra đời;
Như nơi đây linh diệu của muôn trời
Vừa hớn hở quy hàng bên Sắc Đẹp,
Chao ôi trời! làm sao nàng cảm biết
Nàng ở đây hay nàng bước qua đây
Cả anh hoa là sắc tướng thơ ngây
Chưa run chạm những tơ đồng ảo não?
Men vật chất sặc lên mùi cám dỗ
Hồn nàng sao khỏi lạc giữa yên ba?
Chao ôi trời! thế giới ánh bao la
Màu trụy lạc vờn trong không khí mộ!
Người nghệ sĩ lòng buồn hơn cổ độ
Khóc Ngây Thơ, mà tóc bạc không hay…
Lòng chết đi nhưng máu vẫn cuồng say
Nhịp cung cầm cho vang lên tiếng nhạc
Cho ngất lịm giữa nguồn thơm khoái lạc
Đương tượng hình một trinh nữ trong mơ.
… Đây du dương vừa ngợp cả trăng sao
Hồn bay qua muôn luồng không khí nhẹ
No ứ quá, nhưng không thôi quạnh quẽ
Không thôi trào máu lệ giữa con ngươi.
MỘT CÕI TRỜI
Ồ, đừng có ngớp! mời anh hãy bước.
Qua nơi này là cách biệt trần gian.
Điềm anh hoa!
Nức
nở tiếng tơ vàng
Lùa hết trọi vào trong khung cửa ngọc:
– Trời tôi rộng, mịn màng hơn suối tóc,
Ngả ngớn trong hương xạ hiệp hương thần
Anh bước đi là lảo đảo hai chân
Mắt rất mát và miệng nghe ngòn ngọt.
Đây bay ra! Bay ra… êm rót rót
– Cả trăm hoa, phong vị sắc quần thoa,
Đi vào cõi mê ly không bờ bến…
Bước đi anh! Sa gấm trải lòng đường.
Trời tôi rộng. Nầy đây tầng cửa khác.
Đây dồn ứ muôn sắc màu khoái lạc.
Anh đừng run! Đừng dại! Cũng đừng điên!
Lẹ làm sao! Địa ngục hiện ra liền,
Anh đừng khiếp! - Lòng tôi mang địa ngục.
Mình nóng hổi và hơi ran giữa ngực
Tôi mê man ghì lấy một giai nhân.
Hồn say sưa đương cố lột cho trần
Cả sắc đẹp ngời ra như lưỡi kiếm.
Lưỡi lăng líu mất rồi! - tôi đã liếm:
Gì tinh ba trắng rợn sóng làn môi.
Trí thơm tho nên rung động bồi hồi
Trong phút lạ! - mơ hồ xương sọ vỡ…
Trời tôi rộng. Mời anh: bước nữa đi!
Ôi thiên tượng!
–
Ngai vàng vừa xuất hiện:
Trăng dệt gấm mà sao thêu kim tuyến;
Cả không gian ngời kết ngọc kim cương
Đây người thơ lùa báu giữa lòng thương;
Miệng như đàn nói ra thành điệu nhạc;
Mắt có phép trào ra hương khoái lạc;
Tay hoa tay liền nở chữ phương phi…
TRÁI TIM
Ngươi, bàn thờ đặt trên đài xuân mộng,
Nhà thi nhân mơ hớp khói trầm hương!
Ngươi, nguồn đào khơi giữa bến Tầm Dương,
Thuyền ngư phủ lờ đờ say sóng nguyệt!
Xây mộng đẹp bằng da ngà áo tuyết,
Gái ôm đàn he hé cặp thu ba:
Tiếng vàng tiếng ngọc xào xạc chen ra…
Đêm rớt lệ, trăng ôm niềm tóc bạc!
Ngươi, đào tiên ngậm trong răng Bạch Hạc.
Ta giơ tay toan hứng phẩm tràng sinh!
Chim bay hút vì là chim vô tình,
Tìm đến chỗ nường trăng ngồi vọc nước!
Ngươi! Hỡi ngươi! Gương thủy tinh trong mướt
Soi muôn màu, muôn ảnh ở trần gian!
– Đây tân hôn ngào ngọt vị như đàn…
Đây lý tưởng im lìm như sắc chết…
Đây xác thịt ớn lên vì đã mệt…
Tôi ăn mày chỉ một trái tim thôi!
Lạy tứ hướng cô mới chịu cho tôi!
Cô vùng vằng là tôi không có thả…
Sao tôi thấy vẻ gì như sắt đá
Trên tay tôi, êm ái tợ đàn tơ?
Sao tôi cảm vẻ gì như bài thơ
Hợp tinh khí chảy ra thành chất ngọc?
Sao tôi ngấm vẻ gì như thuốc độc -
Máu ngừng ru, mà hồn thoát lên cao?
Mình say chưa? Mình đã thật say nao?
Có lảo đảo? có điên cuồng đấy chứ?
(Ôi! Say khướt mới dào muôn ý tứ;
Ôi! Điên rồ mới ngớp ánh chiêm bao;
Ôi! Dâm cuồng mới biết giá trăng sao).
– Yêu bằng mộng là mơ tim sáng láng;
– Đây sự thực trần truồng nằm giữa háng!
CHÂU
I.
Tôi nói làm sao! - Cái đẹp câm.
Đẹp trong pho tượng xuất ra thần
Một con người mộng - con người mộng
Trễ nải thanh tân biếng nhác thầm
Muôn sợi đàn tơ buông lõa xõa…
Vẻ gì sùm sụp ướt trên mi
Vẻ gì dã dượi không lay động
– Cặp mắt mùa thu đương đắm si
Ôi đẹp đau thương sáng thiết tha
Hồn ơi! Cặp mắt vỡ men hoa
Hồn ơi! Cặp mắt say thơ mộng
Dần biến ra châu trắng mịn mà.
II.
Tôi thấy vàng mơ động khí giời
Mà nàng làm tượng lắng im hơi
Để ra một vẻ đau thần bí
Linh động vang lên chín phẩm ngời
Tôi mượn tình câm mớm lưỡi răng
Để nghe rũ rượi đã bay lan
Để đưa sanh mạch khơi hơi thở;
Hấp hối hờn run hộ vệ nàng
Có cặp lông mày phớt ráng đêm
Dậy như men rượu gợi mơ thèm
Có gì uyển chuyển trên da thịt
Nức một đường thơm một điệu êm
Dẫn cho âm hưởng thấm vô lòng
Và hai lỗ hở hờ hương vị
Úp mở như hình một dáng cong
Đôi má bây chừ tôi xát yêu
Nóng run như gió lá say chiều
Từ lưng uốn éo xuống chân trúc
Đờ đẫn thanh bai tỏa ý kiều
Những dấu tiên tri kín đáy hồn
Đây tôi truyền sóng ở trong hôn
Cho Nàng sống với hồn tôi sống
Với cả hoa trăng sáng chập chờn
Còn tiếng đàn tranh bay ra môi
Những thơm những mộng rúng bồi hồi
Và bàn tay ngọc dính trên ngực
Ôm nhịp đau thương muốn rụng rời
Trực giác đi ra trên trán kia
Có màu sắc tướng rất phương phi…
Vẻ chi mãnh liệt nhưng êm ái
Trong cặp tuyết lê ướm dậy thì
Tôi nhìn đâu thấy cặp đùi non
Một vẻ tơ mơ một vẻ ngon…
Tôi hốt ghen tuông hình ảnh mộng
Rêm rêm khoái lạc - khói sương vờn
III.
Tôi đắm hồn tôi cho chết say
Như hoa mảnh khảnh xác thu gầy
Ở trong cặp mắt như châu ấy
Và biến ra châu lã chã đầy
Em đã là châu lệ cũng châu
Mắt tôi đỡ khát biết bao sầu
Biết bao ánh ngọc rung rinh nổi
Giữa bể vàng mơ giữa cảnh mơ
Với cả tình hấp dẫn vị băng trinh
Với cả tình thôi miên trí óc mình
Ôi! ngây ngất trong nguồn sương khói mộng
Thần kinh hệ muôn giây chiều rúng động
Để van lơn niềm lệ khóc khôn ngừng
Nơi cõi lòng đầy đặc ứ muôn xuân
Nơi khí rã tinh sầu và tủy lạnh
Nơi khí rã tinh sầu và máu lạnh
Tôi dường nghe trong một phút mê man
Hồn thanh thiên cho đến phách dương gian
Đều vỡ lở cho rung rinh thần thức
– Một thế giới mờ đi trong sáng đục
Và im hơi cho xuất khí âm hư…
Sao? Màu nàng vấn vít lấy màu thơ
Với tình tiết và tên hoa vô thượng
Với đôi mắt đẹp câm trong sắc tượng
Biến ra châu nguyên vẹn cốt thiên đàng
Nên Thiên tài đang tắm ở suối vàng
Theo trực giác bay lên nguồn ngọc lệ
Cho đã khát trong đê mê huyền bí
Ánh tiên tri nức nở sóng anh linh
Đường kinh tuyến hút nhiễm chất vô hình
Dẫn địa ngục đi vào đôi giếng loạn?
Đây bản đàn thơ rất xốn xang
Là đôi mắt biếc của mơ màng
Mầu thu lướt mướt trong làn sóng
Run rẩy căm hờn nức nở than
Thơ tôi lưu luyến giữa dòng châu
Trễ nải cho nên ứ mộng sầu
Châu vỡ Thiên tài lai láng cả
Chết rồi! khí phách của tôi đâu?
Tôi đã hôn lên đôi mắt thơ
Rồi mang đôi mắt ở trong mơ
Giờ đôi mắt hiện xanh như ngọc
Ám ảnh hồn tôi đến ngất ngư
Tôi chết ngay đây chẳng nói rằng
Tả mình lạnh khớp đến hàm răng
Thần gì đã xuất ra đôi mắt
Vội đẩy hồn tôi tới bóng giăng
Một bóng giăng rồi một bóng giăng
Hồn vẫn phiêu lưu rất nhẹ nhàng
Đến mút không gian là bát ngát
Một trời thơ mộng đẹp mê man
Châu báu cớ chi không động đây?
Bầu xanh đầy đặc vẻ huyền mơ
Cơ hồ không khí thanh bai quá
Ý sắc thiêng liêng sáng dật dờ
Bỗng khúc dương cầm nấc tiếng thu
Bỗng đôi mắt ngọc hiện xanh mờ…
Và châu và báu và thanh khí
Nức nở tan thành vạn giọt thơ
Tê tái hồn tôi khóc nức nở
Là khi ảnh ấy ở trên tay
Cơ hồ thân thể run cầm cập
– Thanh sắc muôn xuân đến đã đầy!
Cơ hồ trực giác lên cung bậc
Điệu nhạc mê người đến chết say
Ảnh ơi! Tôi áp lên trên ngực
Khoan hãm tim tôi đứng lại ngay
Tôi còn hơi hám trên môi miếng
Giữ kín ngầm yêu tinh chửa dây
Tôi còn sú ảnh trong môi miếng
Hôn đứt hơi tôi những phút nầy
Chao ôi! Thân thể run cầm cập
– Thanh sắc muôn xuân đến đã đầy!
Ảnh ơi! đôi mắt mơ màng quá
Ăn đứt màu thơ - xanh ngất ngây
Tóc xõa đàn tơ rơi lướt mướt
Hồn thu đã hiện khóc thu gầy
Chao ôi! Toàn ảnh tuôn ra lệ
Tê tái hồn tôi khóc rấm rây
Châu vỡ nguồn châu - não vỡ não
– Thanh sắc muôn xuân đến đã đầy!
Say mức say mơ say mất mây
Thần châu tôi xuất phút nầy đây
Mau lên! Tinh túy ngàn muôn triệu
Thế giới - hư linh - hiệp lại nầy
Tối hôm nay mùa thu đang ảo não
Trong gió rên và trong lá vàng bay
Mỗi gân trăng rúng rẩy một luồng say
Mỗi hơi thở hoa hồng vang nức nở
Và mạch máu không gian dường vỡ lở
Hú ma điên - kinh động vạn hồn đau
Muôn u phiền đầy đặc ứ trong đầu
Muôn sầu hận xây mồ ngay giữa phổi
Tôi ngây ngất trong bể lòng sôi nổi
Để hồn mê trôi dạt cõi xa mơ
Mình lặng ngồi trên tảng đá trơ vơ
Tình khóc mướt trong đêm thu ấp ủ
Nhạc khiêu vũ đâu đây lan sóng múa
Tôi tưởng chừng… da thịt biến ra thơm
Những đầu lâu rã hết khí xanh dờn
Những xiêm áo bay rờn trong cảnh mộng
Cả địa ngục đi vào trăm lỗ hổng
Bắn tinh ra trộn trạo giữa nguồn hương
Nhưng, nhiệm mầu! trước mắt, ánh trăng hường
Bay lả tả - muôn hoa đều nín thở
Một sắc động? Một mùi hương mới vỡ?
Một màu son phảng phất ý mơ màng?
Không! Từ trong thanh khí dội hương vang
Bỗng đôi mắt hiện hình - Đôi mắt ngọc
Ôi đôi mắt! - Toàn thân tôi rởn ốc!
Cả linh hồn óc não phổi tim gan
Đều say rêm trong sóng điện rang rang
Với âm cốt tinh thần và khí phách
– Hỡi đôi mắt! Nơi người là ngọc thạch
Nơi giếng người phản chiếu ảnh thiên thần
Nơi suối người giữ kín tiếng châu ngân
Nơi triển lãm cả một bầu tiên động
Nơi rung rinh cả một trời thơ mộng
Người là ai! Người hỡi! Người là ai?
– Nhưng đôi mắt lặng lẽ và mê say
Nhìn đắm đuối không một lời náo nức
Nhạc khiêu vũ đâu đây lan sóng múa
Tôi tưởng chừng… da thịt biến ra thơm
Những đầu lâu rã hết khí xanh dờn
Những xiêm áo bay rờn trong cảnh mộng
Cả địa ngục đi vào trăm lỗ hổng
Bắn tinh ra trộn trạo giữa nguồn hương
– Hỡi đôi mắt! hồ thủy tinh trong suốt
Soi trần gian địa ngục vạn đời ma
Hãy nói tên thần bí của muôn hoa
Hãy kể hết nhiệm mầu muôn thế giới
Những bí quyết khí nhạc lên vời vợi
Những mầu thiêng khi đau khổ lên cao
Những thơm ngào phối hiệp giữa trăng sao
Những khoái trá truyền qua hai xác thịt
Bằng hơi điện - bằng hơi điên tha thiết
Người là ai! Người hỡi! Người là ai?
– Nhưng đôi mắt lặng lẽ và mê say
Nhìn đắm đuối không một lời náo nức
Nhạc khiêu vũ đâu đây lan sóng múa
Tôi tưởng chừng… da thịt biến ra thơm
Những đầu lâu rã hết khí xanh dờn
Những xiêm áo bay rờn trong cảnh mộng
Cả địa ngục đi vào trăm lỗ hổng
Mỗi màu thu ôm ấp một niềm thương
Trong thanh khí trong đêm hường mơ ảo
Muôn hoa hồng thở ra hơi kín đáo
Lá vàng bay - vờ vật - lá vàng bay
Vỡ toan rồi ý vị của trăng say
Mùi truyền nhiễm tận cùng bờ bến lạ
– Hỡi đôi mắt! hồi hộp? hay yêu thương?
Hay sầu hận? hay điên cuồng? chán nản?
Người hiện ra để hình dung ánh sáng?
Chụp hồn hoa háo hức giữa đêm thu?
Chụp hồn ma than vãn giữa đêm thu?
Người có biết lòng ta đương chết điếng
Mửa giòng thơ tràn lan như sóng biển
Là trong đây tất cả phẩm tràng sinh
Đều đau rên trong vạn trạng thiên hình? -
Người hãy để cho tiếng lòng thổn thức
– Nhưng lờ lặng, không một lời náo nức
Đôi mắt nhìn, đắm đuối và mê say
Nhạc khiêu vũ đâu đây lan sóng múa
Tôi tưởng chừng… da thịt biến ra thơm
Những đầu lâu rã hết khí xanh dờn
Những xiêm áo bay rờn trong cảnh mộng
Cả địa ngục đi vào trăm lỗ hổng
Bắn tinh ra trộn trạo giữa nguồn hương
– Hỡi đôi mắt! Người hãy hiện trên tay
Cho lòng ta ấp yêu nguồn suối lệ
Hồn ta say trong nhạc vàng kể lể
Tình ta dâng trong gợn sóng thu ba
Cả máu đào tủy trắng với xương ma
Cùng tinh loãng và bao nhiêu bảo vật
Để xây đắp bàn thờ cao chất ngất
Lút mây xanh và lút cả thiên thai
Người là ai! Người hỡi! Người là ai?
– Bỗng đôi mắt rưng rưng dường rớm khóc
Nhưng cười nụ trong màu hoa ánh ngọc:
– Ta là CHÂU! Thi sĩ! Ta là CHÂU!
Nhạc khiêu vũ đâu đây lan sóng múa
Tôi tưởng chừng… da thịt biến ra thơm
Những đầu lâu rã hết khí xanh dờn
Những xiêm áo bay rờn trong cảnh mộng
Cả địa ngục đi vào trăm lỗ hổng
Bắn tinh ra trộn trạo giữa nguồn hương
Tối hôm qua làm văn tế
Tôi khóc sống người giai nhân
Tối hôm nay tôi xuất thần
Tôi muốn nàng đừng có chết
Thần tôi đời mô mới hết
Thơ tôi đời mô hết đau
Là nàng trở nên sang giàu
Tôi sú cho nguồn Khoái Lạc
Tôi cho ăn toàn Hương Nhạc
Tôi bắt vận toàn Âm Dương
Tôi để vạn miếng Nghê Thường
A vào đôi con mắt ngọc -
Nàng dội Thiêng Liêng lên tóc
Nàng lùa Thanh Sắc vô tay
Nóng nảy vì là đương say
Cái gì như da thịt mới
Nhập rồi! nhập rồi! đừng đợi
Tràn trề tuế mộng niên ba
Tình câm vỡ trọn anh hoa
Thiên tài rúc vô tinh tủy
Của nàng. A! điềm cao quý
Phập phồng đáy động đào nguyên:
Thơ trắng đã thụ thai liền
Tượng hình bằng châu bằng lệ
Tôi chết rồi! Tiếng nói như châu
Vỗ sóng vàng mơ động mái lầu
Người đứng người đi người hổn hển.
– Tình tôi khóc mức ở chiêm bao!
Tôi chết rồi! Tiếng nói như châu
Tản mát ra muôn vạn khí sầu
Người khóc: “Tình ta thơ mộng cả”
Để tìm khoái lạc ở chiêm bao!
Tôi chết rồi! Tiếng nói như châu
Ánh sắc phương phi rất nhiệm mầu
Tôi sú tình trong đôi mắt ướt
Mơ màng phối hiệp ở chiêm bao!
Người khóc: “Thiên tài của anh mô
Cho em ôm ấp chốn phòng thu
Cho em thờ phụng như châu báu
TINH HOA
LỜI DẪN: Tập thơ Tinh hoa là một trong số những di
cảo của Bích Khê, do thân nhân nhà thơ sưu tầm biên soạn và công bố (bản in
“Tinh hoa”, Nxb. Hội Nhà Văn, Hà Nội, 1997). Theo nhà giáo, nhà nghiên cứu Lê
Hoài Nam, người trong gia đình nhà thơ Bích Khê, thì “Năm 1944, nhà thơ đã chuẩn
bị cho in tập thơ thứ hai, lấy tên là “Tinh hoa”, bao gồm những bài thơ sáng
tác trong thời kỳ này, và mấy bài thơ đã có mặt trong “Tinh huyết” mà tác giả đắc
ý nhất, nhưng đã được sửa chữa” (sách trên, tr. 13). Bản thảo này, hồi đầu những
năm 1960 ở Sài Gòn, bà Lê Thị Ngọc Sương chuẩn bị đưa in nhưng đành bỏ dở vì bà
bị chính quyền Việt Nam cộng hòa truy tố. Một phần thơ “Tinh hoa” được thông
tin khá kỹ trong cuốn “Đời Bích Khê” (Lửa Thiêng, Sài Gòn, 1971) của Quách Tấn.
Chỉ đến 1997, nhân 50 năm mất Bích Khê, cũng là dịp di sản thơ mới được giới
thiệu rộng rãi nhân kỷ niệm 60 năm bùng nổ phong trào thơ mới (1932-45), bà Ngọc
Sương mới chính thức công bố tập Tinh hoa của nhà thơ Bích Khê. Tập
thơ gồm 50 bài, trong đó có gần 10 bài vốn có trong tập Tinh huyết, nhưng
được chính tác giả Bích Khê sửa lại theo cảm hứng thời viết các bài trong Tinh
hoa, như lời giải thích của thân nhân nhà thơ. Dưới đây in lại toàn bộ 50
bài trong tập, đúng như bản in 1997 kể trên.
BAN BIÊN SOẠN
TỲ BÀ
Nàng ơi! Tay đêm đương giăng mềm
Trăng đan qua cành muôn tơ êm
Mây nhung pha màu thu trên trời
Sương lam phơi màu thu muôn nơi
Vàng sao nằm im trên hoa gầy
Tương tư người xưa thôi qua đây
Ôi nàng năm xưa quên lời thề
Hoa vừa đưa hương gây đê mê
Cây đàn yêu đương làm bằng thơ
Dây đàn yêu đương run trong mơ
Hồn về trên môi kêu: em ơi
Thuyền hồn không đi lên chơi vơi
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào nguyên cho xa xôi
Đào nguyên trong lòng nàng đây thôi
Tôi ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào xin hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi! Thu mênh mông...
NGHÊ THƯỜNG
Ô trời hôm nay sao mà xanh!
Ngọc trăng xây vàng trên muôn cành,
Nhưng mây tê ngời sao kim cương,
Dạ lan tê ngời say men hương;
Lầu ai ánh gì như lưu ly?
Nụ cười ai trắng như hoa lê?
Thủy tinh ai để lòng gương hồ?
Không gian xà cừ hay san hô?
Ta ôm hồn ta chơi phiêu diêu
Bắt gặp nàng thơ diện yêu kiều;
Man mác cho nên nhớ chị Hằng
Hai tôi nhịp nhàng lên cung trăng…
Ồ là ngọc thạch hay trân châu?
Mã não hay là hổ phách đây?
Cung thiềm vắt vẻo cài lên mây.
Tiên nữ ra chào, tình ngây ngây…
Nầy! muôn ngọc nữ ngớp y thường
Tóc quyện bay mùi tô hợp hương
Uốn mình say lượn sóng xiêm nghê;
Khúc Phụng Cầu Hoàng say đê mê…
Diễm lệ, Hằng Nga bước xuống đền;
Điệu ca thần diệu vẳng đưa lên
– Chúng ta lạc giữa mộng như ngà
Ngỡ vướng vào muôn tơ lụa sa…
Ô! nàng Xuân Hương ngực để trần
Ngâm bài “Vấn nguyệt” tiếng trong ngần
Nhìn xuống nhân gian cười như điên.
MỘNG CẦM CA
Đây bát ngát và thơm như sữa lúa;
Nhựa đương lên: sức mạnh của lòng thương;
Mùi tô hợp quyện trong tơ trăng lụa;
Đây dạ lan hương đây đỉnh trầm hương;
Không gian tơ, không gian tơ gợn sóng;
Âm thanh gì sắp sửa Ngọc Kiều ơi!
Hay hơi thở của hoa hồng mơ mộng?
Nhịp chèo đâu đưa hồn rõi xa khơi.
Níu cho ta, cho ta muôn yến nguyệt,
Ngọc Kiều ơi! - Này khúc Lạc Mai Hoa.
Suối tóc mát, xuống một vườn sương tuyết,
Xuống một vườn sương tuyết của trăng hoa.
Trăng gây vàng, vàng gây lên sắc trắng
Của gương hồ im lặng tựa bài thơ.
Đêm âm nhạc - một trời thu phiêu lãng
Dẫn hòn thu đi lạc ở trong mơ…
Đâu đôi mắt mùa thu xanh thơ ngọc?
Vú non non, da dịu dịu, êm êm?
Đâu hang báu cho người ta phải khóc!
Trên môi son ta liếc lưỡi gươm mềm!
Người cho ta một thanh gươm rất sắc
Ồ vung lên... cắt mạch nguyệt vàng xanh!
Xẻ mạch trời, - mây xô sao răng rắc!
Phăng cành đêm, - hương vỡ ứa ngầm tinh!
Người cho ta một thanh gươm rất sắc
Ta điên rồ... múa giữa áng bình minh.
NHẠC
Ô nắng vàng tươi rung rinh điệu ngọc
Những cánh hồng đơm, những cánh hồng đơm
Nhẹ nhàng nhịp nhàng thở đều trong sương;
Màu trắng không gian như gờn gợn sóng.
Từ ở phương mô nhạn mang thơ về:
Đàn thơ cơ hồ lên cung âm điệu
Đây giây trinh bạch khóc mướt trong mơ
Đây hồn ngọc thạch xanh xao như tơ
Ô cõi lầu mây ánh gì kim cương?
Áo nàng thơ ngây nao nao nghê thường.
Mộng bay! Mộng bay! Rõi trời cô thôn:
Ô người tình nương, đứng vin rèm liễu,
Ô người tình nương giương to mắt buồn…
Nắng đớp cành hương, nắng đập hàng mi.
ĐÔI MẮT
Tối hôm nay mùa thu đang ảo não
Trong gió rên và trong lá vàng bay
Mỗi tơ trăng rún rẩy một luồng say
Mỗi hơi thở hoa hồng run nức nở
Và trời đất quạnh mang sầu vạn cổ
Lắng cô liêu xuống tận vạn hồn đau
Muôn u phiền đầy đặc ứ trong đầu
Muôn sầu hận xây mồ ngay giữa phổi
Tôi ngây ngất trong bể lòng sôi nổi
Để hồn mê trôi dạt cõi xa mơ
Mình lặng ngồi trên tảng đá trơ vơ
Tình khóc mướt trong đêm thu ấp ủ
Nhạc khiêu vũ đâu đây lan sóng múa
Tôi tưởng chừng… da thịt biến ra thơm
Những đầu lâu rã hết khí xanh dờn
Những xiêm áo bay rờn trong cảnh mộng
Cả địa ngục đi vào trăm lỗ hổng
Bắn tinh ra trộn trạo giữa nguồn hương
Nhưng, nhiệm mầu! trước mắt, ánh trăng hường
Bay lả tả muôn hoa đều nín thở
Một sắc động? Một mùi hương mới vỡ?
Một màu son phảng phất ý mơ màng?
Không! Từ trong không khí dội hương vang
Bỗng đôi mắt hiện hình - đôi mắt ngọc
Ôi đôi mắt! - Toàn thân tôi rởn ốc!
Toàn thân tôi tràn ngấm vị say sưa
Và cảm giác và khoái lạc, xô bồ
Làm rung động cả tinh thần khí phách!
– Hỡi đôi mắt! Nơi người là ngọc thạch
Nơi giếng người phản chiếu ảnh thiên thần
Nơi suối người giữ kín tiếng châu ngân
Nơi triển lãm cả một bầu tiên động
Nơi rung rinh cả một trời thơ mộng
Người là ai! Người hỡi! Người là ai?
– Nhưng đôi mắt lờ lặng và mê say
Nhìn đắm đuối không một lời náo nức.
Nhạc khiêu vũ đâu đây lan sóng múa
Tôi tưởng chừng… da thịt biến ra thơm
Những đầu lâu rã hết khí xanh dờn
Những xiêm áo bay rờn trong cảnh mộng
Cả địa ngục đi vào trăm lỗ hổng
– Hỡi đôi mắt! hồ thủy tinh trong suốt
Soi trần gian địa ngục vạn đời ma
Hãy nói tên thần bí của muôn hoa
Hãy kể hết nhiệm mầu muôn thế giới
Những bí quyết khi nhạc lên vời vợi
Những màu thiêng khi đau khổ lên cao
Những thơm ngào phối hợp giữa trăng sao
Những khoái trá truyền qua hai xác thịt
Bằng hơi điện - bằng hơi điên tha thiết
Người là ai? Người hỡi, người là ai?
– Nhưng đôi mắt lờ lặng và mê say
Nhìn đắm đuối không một lời náo nức.
Nhạc khiêu vũ đâu đây lan sóng múa
Tôi tưởng chừng… da thịt biến ra thơm
Những đầu lâu rã hết khí xanh dờn
Những xiêm áo bay rờn trong cảnh mộng
Cả địa ngục đi vào trăm lỗ hổng
Bắn tinh ra trộn trạo giữa nguồn hương.
Mỗi màu thu ôm ấp một niềm thương
Trong thanh khí trong đêm hường mờ ảo
Muôn hoa hồng thở ra hơi kín đáo
Lá vàng bay vờ vật lá vàng bay
Vỡ toang rồi ý vị của trăng say
Mùi truyền nhiễm tận cùng bờ bến lạ
Hỡi đôi mắt! hồi hộp? hay yêu thương?
Hay sầu hận? hay điên cuồng? chán nản?
Người hiện ra để hình dung ánh sáng
Chụp hồn hoa háo hức giữa đêm thu?
Chụp hồn ma than vãn giữa đêm thu?
Người có biết lòng ta đương chết điếng
Mưa giòng thơ tràn lan như sóng biển
Là trong đây tất cả phẩm tràng sinh
Đều đau rên trong vạn trạng thiên hình?
Người hãy để cho tiếng lòng thổn thức
Nhưng lờ lặng, không một lời náo nức
Đôi mắt nhìn, đắm đuối và mê say.
Nhạc khiêu vũ đâu đây lan sóng múa
Tôi tưởng chừng… da thịt biến ra thơm
Những đầu lâu rã hết khí xanh dờn
Những xiêm áo bay rờn trong cảnh mộng
Cả địa ngục đi vào trăm lỗ hổng
Bắn tinh ra trộn trạo giữa nguồn hương.
Hỡi đôi mắt! châu báu của muôn đời
Cho lòng ta ấp yêu nguồn suối lệ
Hồn ta say trong nhạc vàng kể lể
Tình ta dâng trong gợn sóng thu ba
Cả máu đào tủy trắng với xương ma
Cùng tinh loãng và bao nhiêu bảo vật
Để xây đắp bàn thờ cao chất ngất
Lút mây xanh và lút cả thiên thai
Người là ai! Người hỡi người là ai?
Bỗng đôi mắt rưng rưng dường rớm khóc
Nhưng cười nụ trong mai hoa ánh ngọc
– Ta là CHÂU! Thi sĩ! Ta là CHÂU!
Nhạc khiêu vũ đâu đây lan sóng múa
Tôi tưởng chừng… da thịt biến ra thơm
Những đầu lâu rã hết khí xanh dờn
Những xiêm áo bay rờn trong cảnh mộng
Cả địa ngục đi vào trăm lỗ hổng
Bắn tinh ra trộn trạo giữa nguồn hương.
TRANH LÕA THỂ
Dáng tầm xuân uốn trong tranh tố nữ,
Ô tiên nương! nàng lại ngự nơi này?
Nàng ở mô xiêm áo bỏ đâu đây?
Đến triển lãm cả tấm thân kiều diễm,
Nàng là tuyết: làn da nàng tuyết điểm?
Nàng là hương: nhan sắc mộng lên hương?
Mắt ngời châu rung ánh sóng nghê thường;
Lệ tích lại sắp tuôn hàng đũa ngọc.
Đêm u huyền ngủ mơ trên mái tóc.
Vài chút trăng say đọng ở làn môi.
Ồ run run mấy nét vú phong đồi;
Chừng đây đó gót sen vàng xây động.
Khéo lồ lộ một tòa Hoa Nghiêm động
Khiến mơ hồ mây khói Động Đình thu.
Nhẽ Minh Hoàng sống dậy cũng tương tư,
Mà Lý Bạch hồn thơ e lưỡng lự!
Nàng là cả một công trình bất hủ
Để thiên đàng trần thế lấy làm riêng
Dù đêm xuân trên chăn gối ngửa nghiêng
Mộng nàng vẫn tinh hoa như xác thịt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét