Thứ Tư, 23 tháng 2, 2022
Biển và chim bói cá 2
Phần thứ hai
Sự thật là sản xuất kinh doanh trong xí nghiệp tùy thuộc vào
sự xoay xỏa của mấy tổng và phó tổng mà thực chất là một ông tổng giám đốc, mấy
trưởng phó phòng như xuất nhập khẩu, kinh doanh. Tài tháo vát, ngoại giao xoay
xỏa này được gọi là “năng động sáng tạo”, thực ra với động cơ duy nhất tìm mọi
cách vơ vét càng nhiều càng ít.
Trở về Hải Triều, anh và vợ bàn nhau giải quyết một vấn đề thật
đau đầu. Lấy đâu ra hai chục vé bây giờ. Người ta nói đấy là số tiền giắt lưng
tối thiểu. Còn những người làm ăn lớn phải năm mươi bảy mươi vé. Vợ anh, cô Mận,
một cô dân quân xinh đẹp người Thủy Nguyên, đảng viên, kiện tướng làm bèo hoa
dâu một thời ấy thì họ hàng có ai buôn bán mà hỏi, mà vay giật. Nhưng cả hai vợ
chồng thật không ngờ. Chưa phải đi vay đâu cả đã có trong tay hàng cây vàng!
Toàn là của những người gửi nhờ mua đồ. Người nửa chỉ, người một chỉ. Người nhờ
mua cái quần bò cho con giai. Người nhờ cái áo lông cho con gái. Người mét
nhung bò liếm cho vợ. Người bạo dạn, liều lĩnh thì nhờ mua cái quạt cũ, thậm
chí một cái radio cassette một cửa băng... Toàn những người thân. Toàn những cảnh
rách. Những tài sản tích cóp được không biết từ bao giờ, bằng cách nào. Nhận mà
lo. Bởi nhẩm tính ra những hàng phải mua hộ này đã chiếm gần hết tiêu chuẩn của
một chuyến rồi. Nhưng ai gửi cũng nhận. Nhận đã. Sau sẽ tính. Nhận và ghi cẩn
thận. Để khỏi nhầm, khỏi quên. Đang cần vốn. Thấy Bá dễ dãi, người gửi xuýt xoa
cám ơn. Bá chỉ cười: Phải một vài chuyến đấy nhé. Người gửi chứa chan hy vọng:
Vâng. Bao giờ cũng được. Anh nhận cho là quý rồi. Chưa xuống tàu, Bá đã thấy cuộc
sống của mình thay đổi. Trước đây nhà anh có ai lui tới mà nay người ra người
vào tấp nập.
Toàn cũng đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn lao: Làm xong việc đề
nghị tặng thưởng huân chương độc lập hạng ba và tổ chức lễ đón nhận huân
chương. Nhưng chính vì việc ấy mà Toàn buồn. Ý định về hưu non cũng nảy sinh từ
đó. Xin được huân chương cho xí nghiệp, Toàn đã vượt qua bao khó khăn với bao
nhiêu cố gắng. Lên Bộ. Lên Hội đồng thi đua thành phố. Lên Viện Huân chương.
Lúc đầu đến đâu cũng suông thôi. Nghe chừng có những hứa hẹn rồi phải có tí
quà. Mà quà gì? Toàn thì có thể dám xin mua quà gì. Công việc thi đua bây giờ lạc
lõng. Chạy vạy mãi và cũng là có áp lực, có giấy của chủ tịch công đoàn, Toàn mới
mua được hai cái phích Đại Thủy Nông Trung Quốc, và xuống tàu đi nước ngoài
xách lên được một hộp bát sứ Giang Tây, những thứ hàng đặc biệt giá trị mà hoàn
toàn không phải chuyện đút lót biếu xén, mang lên Viện huân chương. Còn anh thi
đua Bộ, các chiến hữu ở Hội đồng thi đua khen thưởng thành phố lại phải có cách
khác. Ai cũng muốn xuống nghe báo cáo và trực tiếp làm việc, xem xét. Cái thứ
nhất là được đi dã ngoại, thay đổi nếp sinh hoạt hàng ngày, thoát khỏi không
khí tù đọng giữa bốn bức tường, ngồi nhìn nhau mà chẳng có việc gì làm, thứ hai
là được tham gia vào một cuộc tham quan, rồi còn được nghe báo cáo, thăm cơ sở,
xuống phân xưởng, xuống tàu, được tiếp xúc với người lạ, cảnh lạ rồi ăn uống
bia bọt, và thế nào mỗi người chẳng được một cái phong bì bằng cả tháng lương.
Khoản tiền này, Toàn viết giấy đề nghị nhưng cũng không dám đưa tổng giám đốc
ký, mà đưa cho chủ tịch công đoàn. Chủ tịch công đoàn không chỉ duyệt chi trích
từ quỹ khen thưởng mà còn thân hành cùng Toàn xuống phòng tài vụ gặp cô
Thúy một mất một còn để cô lệnh cho nhân viên viết phiếu chi. Đã xong
đâu. Thủ quỹ hết tiền. Lại phải chờ...
Nhà sếp vẫn ở đấy, tầng hai cái biệt thự dùng làm nhà khách ấy.
Mấy năm nay nhà sếp có sếp bà. Sếp bà làm văn thư một cơ quan ở Hà Nội đã về
hưu non đưa cả cô con gái về ở Hải Triều. Và tất nhiên Hoa được trả về phòng đời
sống. Việc cơm nước, giặt giũ phục vụ sếp ông đã có sếp bà và cô con gái đang học
lớp bảy. Những ngày sếp bà mổ khối u buồng trứng nằm bệnh viện, Hoa cũng không
đến phục vụ mà là căng tin mang cơm đến tận nhà. Chà! Những ngày sếp bà nằm bệnh
viện gần như cả xí nghiệp trên bờ dưới nước đến thăm cùng với hàng núi quà.
Toàn cũng đến. Đến tay không. Lại được đi xe ô tô cùng với sếp và Điều. Lẽ ra
cô Phòng cũng ngồi ô tô đến bệnh viện nhưng lại phải đi xe đạp vì cái con Ky nhảy
lên xe và cứ nhất định ngồi yên trên đó, chễm chện, đương nhiên, cái đuôi ve vẩy,
lưỡi thè ra dài và đỏ. Đó là một con béc giê to lớn, ngồi chống chân, thẳng
lưng ở ghế ngay phía sau lưng sếp. Sếp quát:
- Ông còn bị ít đấy. Tôi mới lĩnh đủ. Chẳng qua là cái ghế.
Ông hiểu không? Ghế của sếp lung lay rồi. Bắt đầu là từ vụ tàu Ba (HL03) ông biết
rồi chứ gì. Hoàng Quốc Thắng cho thằng Robert Lee thuê hẳn tàu Ba chở hàng cho
nó từ Hong Kong, từ Singapore về Trung Quốc. (Thằng Robert Lee cũng chỉ là thằng
làm thuê cho một thằng chủ Mỹ thôi. Thằng chủ này sang Hà Nội đéo thèm đi máy
bay chở khách. Nó đi máy bay riêng của hãng. Chuyên cơ hẳn hoi. Một trăm năm
mươi nghìn đô chứ ít đâu). Mọi chuyến không sao. Chuyến vừa rồi Trung Quốc giở
trò khám tàu. Lộ ra hàng lậu. Nó giữ tàu. Nguy cơ mất tàu là cái chắc. Rồi còn
vụ cá thối tàu bảy. Lỗ hơn tỉ. Rồi đánh cá đá xuất thẳng với thầy trò ông
Robert Lee. Xuất được đâu. Muốn xuất được phải có tàu mẹ ở ngay ngư trường. Các
tàu con đánh được đến đâu thì chuyển sang cho tàu mẹ. Được vài chục tấn là đi
luôn. Đằng này tàu nào đánh tàu ấy xuất, ít nhất cũng phải mười ngày trở lên.
Cá vỡ bụng quá nửa. Cái thằng gì to béo dự bị bạn với Robert Lee lên giồng bảng
tin với ông nhỉ.
Tuy nhiên, nếu có một tác phẩm khiến Bùi Ngọc Tấn được “lưu danh hậu thế”, trở thành một tác gia lớn của văn học Việt Nam, thì đó chính là “Chuyện kể năm 2000” đã nhắc tới ở đầu bài. Cuốn tiểu thuyết mang tính chất tự sự và ghi dấu ấn những năm tháng tù đày, cải tạo của tác giả, được Bùi Ngọc Tấn khởi viết tháng 6-1990 tới tháng 11-1991 thì xong bản thảo đầu tiên và tới cuối năm 1997 thì hoàn tất với nhiều sửa chữa, chỉnh lý.
Chú thích:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bùi Huy Bích
Bùi Huy Bích Tiểu sử Bùi Huy Bích (1744 - 1818) Nhà nghiên cứu, nhà thơ Việt Nam. Tự là Hy Chương, Ảm Chương; hiệu Tồn Am, Tồn Am Bệnh Tẩu. ...

-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Qua bài thơ "Không đề" hiểu thêm tính sâu sắc của Văn Cao Nếu như ai đã từng thả bộ trên đôi bờ của một con sông, sẽ thấy mỗi b...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét