Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2022

XXXLời kêu cứu của một người đồng tính luyến ái

"Lời kêu cứu của một người
đồng tính luyến ái"

Gần đây, Phòng Tư vấn tâm lý thuộc Trung tâm khám chữa bệnh số 9 Ngọc Khánh (Hà Nội) đã tiếp nhận nhiều khách hàng và nhận được nhiều lá thư, trong đó các tác giả tự khẳng định mình là người tình dục đồng giới. Họ gồm đủ thành phần: học sinh, công nhân, kỹ sư, có cả một sinh viên y khoa và một người đã có vợ con. Sau đây là lá thư kêu cứu của một thanh niên mà nhà văn Tô Hoài nhận được và gửi đến Phòng Tư vấn.
«Bác Tô Hoài yêu quý!
Bức thư này xin được coi như một lời kêu cứu của cháu tới bác. Cháu khổ lắm bác Tô Hoài ạ! Vì cháu là một người đồng tính luyến ái.
Gần đây, dư luận xã hội tập trung phê phán những người như cháu rất gay gắt. Cháu chẳng hiểu ra sao cả. Cháu thấy dường như từ lúc sinh ra cháu đã bị như vậy rồi. Cháu là con trai, nhưng hồi nhỏ, cháu rất thích chơi những trò của con gái. Khi lớn lên, cháu đau đớn nhận thấy mình chỉ có thể rung động trước những đứa con trai mà thôi. Vậy mà người ta kết tội cháu nào là vô luân, sa đoạ, trụy lạc, nào là quái đản, bệnh hoạn, là coi thường đạo lí, coi thường truyền thống văn hoá...
Cháu có muốn như vậy đâu? Bản thân cháu cũng không thể hiểu tại sao cháu lại bị như thế. Cháu thấy tình yêu đối với những đứa con trai khác là không thể ngăn nổi, vì nó đích thực là tình yêu và nó chẳng dính dáng gì đến lí trí cả. Cháu đã tập yêu con gái, nhưng không thể. Đứng trước một người con gái, dù đẹp đến mấy, cháu vẫn thấy hoàn toàn thờ ơ.
Chỉ có bác là có thể hiểu cháu và những người như cháu thôi. Cháu đã đọc hồi kí Cát bụi chân ai rất kỹ, nhất là đoạn bác viết về Xuân Diệu. Theo cháu hiểu, bác rất thông cảm và thương Xuân Diệu, nhưng bác lại không hề bênh vực Xuân Diệu. Thậm chí, bác còn gọi những hành vi của Xuân Diệu là "điên" nữa ("Lúc rồ lên, trong đêm tối quyến rũ, mình cũng điên kia mà" - trang 189). Cháu nghĩ người tình dục đồng giới cần được bênh vực, bởi nguyên nhân làm cho họ yêu người đồng giới là do những sai phạm về mặt sinh học thế nào đó, chứ không phải do đầu óc họ bệnh hoạn...
Bác Tô Hoài ơi, bác đã sống nhiều, chắc bác hiểu cuộc đời sẽ vô nghĩa thế nào nếu thiếu tình yêu. Tình yêu là phần đẹp nhất trong cuộc sống của con người. Cả thế giới ca ngợi tình yêu. Nhưng gần như cả thế giới lại tìm cách ngăn cấm tình yêu của chúng cháu. Bác ơi, như vậy người ta đã làm theo lẽ công bằng chưa? Người tình dục đồng giới cũng là người mà! Và đã là người thì phải được quyền yêu chứ? Nếu sống cả đời mà không được yêu thì cháu còn sống làm gì nữa!
Cháu muốn cất lên tiếng nói của mình để đấu tranh giành quyền lợi cho những người tình dục đồng giới và xoá bỏ thành kiến của mọi người. Nhưng cháu còn trẻ quá, lại bất tài, chẳng có vị thế gì cả, nói ra chẳng ai thèm nghe, có khi lại còn bị hắt hủi, vùi dập nữa. Nhiều lúc quẫn trí, cháu muốn chọn một cái chết thật ấn tượng (tự thiêu chẳng hạn) để phản đối sự vô lí trong quan niệm của mọi người. Nhưng cháu lại sợ sự việc sẽ bị chìm đi trong bề bộn các sự kiện khác. Mà thú thực là hiện thời thì cháu chưa dám làm thế. Bởi cháu còn hy vọng. Cháu hy vọng bác giúp đỡ cháu và những người giống như cháu. Tiếng nói của bác có trọng lượng. Người ta không đồng ý ngay thì cũng phải suy nghĩ. Nếu vì những lí do này khác mà bác không thể để công giúp cháu được thì chỉ xin bác gửi lá thư này đến một tờ báo nào đó. Cháu đội ơn bác vô cùng. Cháu tha thiết trông đợi sự giúp đỡ của bác.
Cháu xin chúc bác mạnh khoẻ và viết được nhiều trang văn hay.
Cháu: Phan A. »
Sau đây là ý kiến của Giáo sư Đặng Phương Kiệt, Chủ tịch Câu lạc bộ nghiên cứu về tình dục học, Trung tâm khám chữa bệnh số 9 Ngọc Khánh, về bức thư này:
Thiết tưởng chẳng cần bình luận gì thêm, ta cũng không thể không chia sẽ nỗi "thống khổ" của một thanh niên "bất hạnh" rơi vào cảnh tình dục đồng giới. Dường như điều này nằm ngoài ý muốn của tác giả hoặc đúng hơn là nó hình thành bởi một thúc ép hầu như không cưỡng nổi từ một thế giới vô hình nào đó, một thế giới vô thức. Tác giả bức thư tỏ ra rất sáng suốt, không hề bệnh hoạn, khi "muốn cất lên tiếng nói của mình để đấu tranh đòi quyền lợi cho những người tình dục đồng giới và xóa bỏ thành kiến của mọi người...". Có điều tác giả đã lầm. Có phải gần như cả thế giới mọi người đều thành kiến đâu? Bằng chứng là gần đây, Quốc hội tại một nước Bắc Âu đã chấp thuận một điều luật công nhận tất cả danh dự và quyền công dân của những người tình dục đồng giới. Hơn một tuần trước đây, tại thủ đô 2 nước Pháp và Đức, đã có một cuộc tuần hành vĩ đại chưa từng có gồm một triệu người tình dục đồng giới. Chính vị thị trưởng Paris mới được dân bầu cũng công khai tuyên bố mình là một công dân tình dục đồng giới. Và hẳn ông không phải là kẻ có tội.
15/5/2002
Nguồn: Sức khỏe và Đời sống
Theo http://www.talawas.org/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Tâm Tình Với Ý Nghĩ “Mình với ta tuy hai mà một Ta với mình chỉ một chứ ai đâu Lý lẽ, luận bàn phân hơn thiệt Giải quyết bao n...