Thứ Hai, 26 tháng 6, 2023

Để lại tuổi ô mai thẹn thùng bằng lăng tím

Để lại tuổi ô mai
thẹn thùng bằng lăng tím

Mai mốt sân trường im ắng đến mồ côi// Để lại tuổi ô mai thẹn thùng bằng lăng tím/ Bên ghế đá ngập ngừng lọng cọng mắt dò tìm// Giận tiếng ve tháng năm lầm rầm xé lòng đau hai nửa/ Bàn tay chạm tình cờ giờ ngoại khóa bỏng rát hạt mưa/ Mùa hạ cuối học trò sân trường rưng rức nhói tim nhau.
Nhà thơ Nguyễn Đinh Văn Hiếu ở Trà Vinh
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Tiếng ve sân trường đổi giọng mùa thi
Trong tán lá già nua hơn
Trên cành cây khẳng khiu hơn
Ve vẫn trỗi khúc lâm ly mùa hạ
Ánh mắt học trò bịn rịn luyến lưu
Rộn rã sân trường náo nức những mùa thi… 
Chỉ giùm tôi ngày tháng vô cùng
Giấu ngày vào đêm lặng im huyền hoặc
Giấu đêm vào ngày sạn chai nỗi niềm đắng ngọt
Hát ngựa ô nam tưởng nhầm ngựa ô bắc
Lục lạc lúc lắc tưởng bạc cắc rớt thềm nhà
Đời mốc meo bao lần lẩn thẩn trắng với đen.
Ta buộc tình ta bằng sợi chỉ
Ngày thơ bé nô đùa xóm dưới xóm trên
Thỏa thích vùi vào cơn mưa tầm tã tập tênh
Chẳng nháy mắt chau mày của ngày phổng phao trổ mã
Sự vô thủy vô chung buộc nhau từ muôn kiếp trước
Hay sợi chỉ hồng vô hình của bà nguyệt ông tơ.
Mai mốt sân trường im ắng đến mồ côi
Để lại tuổi ô mai thẹn thùng bằng lăng tím
Bên ghế đá ngập ngừng lọng cọng mắt dò tìm
Giận tiếng ve tháng năm lầm rầm xé lòng đau hai nửa
Bàn tay chạm tình cờ giờ ngoại khóa bỏng rát hạt mưa
Mùa hạ cuối học trò sân trường rưng rức nhói tim nhau. 
Rồi có ngày còn nhận ra nhau
Phố thì cao mặt phố
Đường đông người nhí nhố chuyện nay mai
Trói nhau bằng ánh mắt, thắt nhau bằng nụ cười
Ánh mắt hình như quen, nụ cười lâu ngày thành xa lạ
Gượng gạo ánh mắt, nụ cười - mình chẳng nhận ra nhau.
3/6/2022
Nguyễn Đinh Văn Hiếu
Theo https://vanhocsaigon.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhà thơ Phạm Thị Ngọc Liên: Vẫn tin vào tình yêu

Nhà thơ Phạm Thị Ngọc Liên: Vẫn tin vào tình yêu Nhà văn Hồ Anh Thái nhận định: “Chị không vô tình hoặc cố tình để lại dấu vết thơ trong v...