Thứ Tư, 28 tháng 6, 2023
Ân tình sâu nặng 2
CHƯƠNG 6
Chợt một giọng nói trầm trầm sát ngay bên cạnh cùng với tiếng
thắng xe làm cô suýt ngất. Gíám đốc Hoang rại một phen làm cô hoảng kinh hồn
vía. Quay lại, cô cằn nhằn:
– Chuyện này, tôi sẽ nói với cô sau. Trước mắt, tôi muốn cô hủy
bỏ cuộc hẹn với Tử Nhan đi Kỷ Quân nhảy nhổm:
Không để cho cô nói hết câu, Tử Nhan chợt nắm lấy tay cô dùng
sức đẩy nhẹ một cái, khiến cô lọt thỏm vào trong xe, đóng cửa lại anh vòng qua
ngồi vào tay lái.
Khui chai Champagne rót đầy hai ly, đẩy về phía cô một ly, ly
còn lại, anh giơ cao lên nói cách trịnh trọng:
Chiếc xe đã biến mất trong màn đêmdài đặc mà Kỷ Quân vẫn tần
ngần trước cổng hồi tưởng một chút về cuộc gặp gỡ khá thú vị của hai người.
Trong tất cả những người đàn ông cô quen biết, chỉ có Tử Nhan là dễ gần gũi, dễ
cảm thông với cô hơn, tuy anh không phải là người Việt Nam. Chứ không như Khắc
Hiên, lúc nào cũng lạnh lùng khắc nghiệt. Nghĩ đến đây, cô bỗng ký lên đầu mình
một cái, mắng thầm:
– Ông mới là ngang ngược. Hết giờ làm việc, ai cũng có quyền
tự do riêng, ông lấy tư cách gì mà bảo tôi phải thế này, thế nọ, còn bản thân
ông làm chuyện gì xấu xa hay sao lúc nào cũng nơm nôp sợ người khác coi thường.
– Đừng nghĩ qua mặt được anh. Chuyện em và Khắc Hiên đến đâu
rồi?
– Giờ em định đi đâu?
– Tôi không nghĩ thế, một người có cá tính như em không phải
ai cũng có được, mà điều này có lẽ Khắc Hiên cũng nhận ra, chắc do một sự hiểu
lầm nào đó, và tôi tin có một ngày Khắc Hiên sẽ hối hận.
– Tôi đoán không lầm anh có rất nhiều bạn gái đúng không?
– Thôi đi! Đừng có ở đó đoán già đoán non nữa, vào trong ấy
thì biết ngay chứ gì. Không đến nỗi bị đem ra xử bắn đâu mà lo dữ thế.
Gặp Đại Phong ngoài sân, anh bước đến cộc lốc:
Chỉ nói vậy rồi anh ra khỏi phòng. Còn lại mình Kỷ Quân cô vừa
nghe vui lại vừa tức giận bản thân cũng không hiểu tại sao trong cô lại có hai
cảm giác trái ngược nhau như vậy. Điểu đó chợt khiến Kỷ Quân kinh hoảng, cô sợ
phải dấn sâu, phân tích một nốt nhạc mơ hồ đang bắt đầu rung ngân trong cô cũng
như trái tim cô đã bắt đầu lỗi nhịp khi nghe ai nhắc đến tên anh.
Tiếng Khắc Hiên vang lên cũng lạnh lùng không âm sắc. Đẩy cửa
bước vào, cô nghe người nhẹ hẫng bởi đôi mắt vừa lạnh vừa nghiêm khắc, khiến cô
phải quay đi.
Mình chì nghỉ có mấy ngày mà công việc tồn đọng ngập đến tận
cổ thế này đây. Nếu biết anh ta cần cô như vậy, cô đã không trở lại công ty
cách dễ dàng vầy đâu. Vậy mà còn lên mặt phê phán này nọ, hỏi có tức không chứ”.
– Thôi đi Tâm Khuê? Mày cũng hơi quá đáng rồi đấy. Chúng ta
tìm bàn khác ngồi đi.
– Tôi đang rất muốn thật say.
– Là ông đang nói, hay rượu nói?
– Bộ chị Tâm Khuê không phải là vợ của anh à?
– Anh tàn nhẫn lắm! Nếu sớm biết anh vốn là tượng đá vô tri
vô giác không có linh hồn, không có trái tim, thì ngày ấy, tôi đã không yêu anh
nhiều như thế để vương vấn đến bây giờ.
“Vậy anh ôm ấp âu yếm chị ta sau lưng tôi, anh cho đó là hành
động quang minh chính đại hay sao?”.
Bị bắt bí, cô kể lại tội anh:
Thời gian này, trong căn phòng làm việc của hai người giống
như mặt hồ phắng lặng, không một tiếng động mạnh càng không có một cuộc chuyện
trò nào. Họ cứ im lìm, lặng lẽ làm việc bên nhau như hai cỗ máy, hoặc muốn liên lạc gì cho nhau cũng chỉ những dòng chữ ngắn, dài trên trang giấy hay một cuộc
nhắn tin trên màn hình di động.
– Em đang ở với ai?
Anh im lìm đưa mắt nhìn hướng khác nơi có Kỷ Quân cùng người
đàn ông đang nói cười vui vẻ. Anh bỗng nghe tức ở ngưc nên xẵng giọng với Tâm
Khuê:
Tử Nhan đi khuất khá lâu mà cô vẫn chôn chân tại chỗ, suy
nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra.
Im lặng khá lâu, đột ngột Khắc Hiên đặt hai tay lên vai cô
kéo nhẹ. Bị bất ngờ, cô đổ ập vào người anh không gượng được, đứng trong vòng
tay cứng cáp, vùng ngực ấm nồng mùi đàn ông thật quyến rũ, Kỷ Quân nghe như tất
cả đều ngưng đọng lại, bầu trời như quang đãng sau rất nhiều ngày mưa nặng hạt,
những đám mây nặng trịch cũng dần trôi về phía chân trời.
– Lúc đó đâu còn hồn vía gì mà ghi với chép, em tưởng mình bị
đụng chết rồi.
– Em có bị nặng không? Có làm sao không? Sao em không gọi điện
về nhà?
– Để tôi mà bắt được nó là không yên đâu.
Thời sinh viên, Khắc Hiên còn có biệt hiệu là “công tử giá
băng” do tính lạnh 1ùng ngạo mạn của hắn, vậy thì với tính khí nông nổi, hậu đậu
của con bé có gì hay ho mà khiến Khắc Hiên phải dừng chân lãng từ vậy cà? Thắc
mắc kinh khủng, song anh chỉ nói đơn giản:
Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng nhưng lạ hoắc
đối với Kỷ Quân, song lúc đang trong tâm trạng tuyệt vọng chán nản nên cô cũng
chẳng thèm bận tâm.
Tử Nhan nhìn thấy lo âu:
– Đồ khốn nạn! Cô dám chà đạp lên tình cảm, trái tim tôi cách
trâng tráo, đê tiện đến thế là cùng. Chẳng lẽ tôi cũng bị lầm cô, tôi lầm cô thật
rồi.
– Tha lỗi cho anh nghe Ky Quân, mọi chuyện xảy ra không ngoài
tình cảm anh dành cho em quá sâu đậm đến không thể kiềm chế được bản thân. Lúc
đầu, anh chỉ nghĩ đơn giản là đưa em vào phòng nghỉ cho khỏe rồi anh sẽ đưa em
về nhà, chớ anh đâu có ngờ sự việc lại đưa đẩy đến tình huống chẳng đặng đừng,
để giờ đây trong mắt mọi người, chúng ta trở nên trâng tráo nhất thế gian, mà
người chịu thiệt thòi, tai tiếng nhất lại là em. Hay để anh đến gặp Khắc Hiên
nói rõ ràng mọi chuyện.
Cũng không thèm ngước lên anh cất giọng gay gắt:
Im lặng suy nghĩ một lúc, cô cũng ấm ức nói:
Khắc Hiên nghiêm mặt cắt ngang:
Kỷ Quân cong môi định cãi, nhưng Khắc Hiên nhanh hơn, anh đã
cúi xuống..... Đối với Tâm Khuê, thời gian không nói lên được điều gì, nó không
làm cho tình cảm cô dành cho Khắc Hiên thuyên giảm cũng như nỗi hận thù trong
lòng cô với anh và Kỷ Quân vơi đi chút nào, mà dường như ngày càng nung nấu nặng
sâu hơn. Hai lần rắp tâm hại Kỷ Quân đều thất bại càng khiến tình cảm giữa họ
như được nhân lên mặn nồng, thắm đượm, giống như gió thổi càng mạnh cơn lốc
càng dữ dội hơn mà không một sức mạnh nào có thể kềm hãm lại được. Lúc này, họ
lại quấn quít bên nhau như hình với bóng khiến tim cô như vỡ ra hàng ngàn mảnh
đau đớn biết bao, song cô nhận ra rằng mình đã thua cách thê thảm mà không làm
gì được.
Tâm Khuê cúi mặt như để đè nén một cảm giác nào đó, lúc sau mới
quay lại nói cách kiên nhẫn:
Kể từ ngày xảy ra chuyện đến nay, dường như chưa một lần cô gặp
mặt Tử Nhan, vậy mà tại sao hôm nay anh lại tặng hoa cho cô nhỉ?
– Anh tự mà hiểu lấy, chẳng lẽ trong đầu anh đang nghĩ gì anh
cũng không biết. Tóm lại, anh là người không như tôi tưởng, anh không có đủ rộng
lượng để có thể bỏ qua tất cả.
– Anh tìm tôi có chuyện à?
Cũng không hiểu ma đưa lối hay quỷ đưa đường mà cô và Tử Nhan
vừa ngồi xuống chưa kịp gọi nước thì Khắc Hiên cũng lù lù xuất hiện, anh bình
thản ngồi xuống chiếc bàn trong góc cách thờ ơ, khiến Kỷ Quần nghe tủi hờn chất
ngất.
Điếu thuốc cháy dở trên tay, nét mặt trầm tư hằn nét suy
nghĩ, Khắc Hiên đang suy xét lại mọi chuyện vừa mới xảy ra. Có phải anh hơi quá
đáng trong cách cư xử cũng như quá khắt khe về mặt tình cảm, hầu như anh muốn
nhận nhiều hơn cho thì phải. Cũng không hẳn thế, nếu chưa thật sự thích cô nhiều
như anh nghĩ thì anh đâu có điên cuồng như muôn tung hê lên tất cả mỗi khi thấy
cô cận kề cười nói bên người khác, như lúc này đây, anh muốn làm một cái gì đó
cho trời long đất lở để hủy diệt tất cả.
– Em xong chưa sao lâu vậy?
Kỷ Quân bước ra mặt cúi gằm xấu hổ, vì cô đang mặc trên người
chiếc áo của Tử Nhan dài quá khổ.
Đứng trong bóng tối, Khắc Hiên đã chứng kiến từ đầu đến cuối
cảnh chia tay quyến luyến của hai người. Anh bỗng nhếch môi cười chua chát.
Tình đời quả thật tráo trở, gian ngoa, vậy mà cách đây mấy tiếng đồng hồ, anh
còn tự trách bản thân hẹp hòi ích kỷ, đã cư xử thiếu công bằng vôi cô. Nghĩ đến
đây, anh chầm chậm quay lưng, thọc sâu hai tay trong túi quần lững thững bước
đi trong cơn mưa trĩu hạt trái mùa làm tim anh cơ hồ giá lạnh.
– Định mời em dùng cơm chiều.
– Vì trót yêu quý em, nên anh đã cố công học tất cả mọi thứ,
nào ngôn ngữ, tập quán, cách sinh hoạt... Tóm lại là những gì có hên quan đến
em, đến con người Việt Nam, vậy mà em còn nỡ chọc quê anh.
Cứ như thế, Khắc Hiên ngồi bất động hàng giờ như pho tượng trống
rỗng, cũng không biết anh đang nghĩ gì. Bỗng tiếng gõ cửa đột ngột vang lên buộc
anh phải cất tiếng:
Nghĩ đến đây nước mắt chợt rơi rơi không thể nào kiềm chế được,
gần đây không hiểu sao cô hay nghĩ vu vơ rồi khóc âm thầm như vậy.
Nãy giờ cứ ngỡ Tử Nhan tìm, nên giờ nghe anh trai nói thế, cô
hơi giật mình gượng nói:
Bấy giờ đầu óc cô mụ mị như lạc lối mê cung rồi không hiểu
sao cô cũng gật đầu.
Kỷ Quân ngơ ngác:
– Anh đã chuẩn bị trước mọi thứ ở nhà hàng.
Bình tĩnh lại, cô thấy mình hơi quá đáng vì chuyện Khắc Hiên
nói cũng chưa có bằng chứng cụ thể khẳng định Tử Nhan là người xấu, vậy mà cô
đã nóng vội hồ đồ kết tội anh.
– Cho đến hôm nay mà cái nắm tay, em cũng tiếc với anh.
Một lần nữa, anh lại cúi xuống và Kỷ Quân cũng không thể cưởng
lại sức quyến rũ toát ra từ người anh, mà có lẽ cũng như cô không một cô gái
nào có thể hờ hững trước anh được. Thế mới nói tình yêu vốn không đơn giản chút
nào, như ngọn gió bất kham vô tình nhưng hữu ý, vừa lơ lửng hững hờ, vừa lẳng
lơ quyến rũ, đôi lúc nó khiến ta phơi phới thăng hoa, cũng lắm khi nó làm ta đảo
điên tuyệt vọng không còn thiết sống.
Nghe đến đây, Kỷ Quân chợt lùng bùng hai lỗ tai. Giọng Tử
Nhan lại cất cao tàn nhẫn:
Rồi chắng may mọi chuyện vỡ lở ra thì không riêng gì tôi mà cả
anh cũng mất trắng, anh có chuẩn bị cảm giác đó không?
– Có thể tôi làm sao không đau khi bị người ta coi như một
con ngốc.
– Hỏi vậy cũng hỏi, anh tự trả lời đi!
Khắc Hiên hơi nheo mắt nói tỉnh:
– Như thế mới xác định được tình cảm thật trong mỗi chúng ta,
để không phải giẫm lên vết xe đổ trước của tôi. Ngày ấy, tôi cưới Tâm Khuê cách
vội vã nên chưa hẳn có tình yêu. Có thể do cảm giác quá thân mật gần gũi đánh 1ừa
tôi, bởi khi dứt áo ra đi tôi không còn gì vương vấn.
Vẫn con người ấy, dáng dấp ấy chỉ hơn một tuần không mà dường
như Tử Nhan già đi thấy rõ. Gương mặt não buồn, đôi mắt hằn sâu nét suy tư sầu
muộn, đến trước anh, Kỷ Quân vẫn im lặng ngắm nhìn... Còn anh như linh cảm có
ai đến gần nên đang thả hồn lơ đãng phiêu du cũng hơi giật mình quay lại. Chợt
nhìn thấy cô, ánh mắt ấy như bừng lên sự sống.
– Có nghĩa là anh sẽ chấp nhận Tâm Khuê?
– Anh dự định tương lai mình sẽ làm gì khi trở về bên đó? Còn
chi nhánh bên này, anh tính sao?
– Hai người đều cố chắp cả, có rất nhiều điểm giống nhau lại
không ưa nhau, tôi đành bó tay với các người.
– Thế nên tôi cũng đâu thể thua anh ở điểm này được, dù biết rằng trong tim anh vẫn tràn ngập hình bóng của cô, như mặc nhiên chấp nhận anh là người bạn tốt.
– Thật chỉ là bạn không? Ai có thể chứng minh lúc hai người gặp nhau,không xảy ra chuyện gì.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Giải mã tục cúng Thần Tài vào mùng 10 tháng giêng âm lịch
Giải mã tục cúng Thần Tài vào mùng 10 tháng giêng âm lịch Khoảng hơn 10 năm trở lại đây, trên báo chí và mạng xã hội thường phản ánh chuyệ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét