Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2023

Nhặt mảnh vỡ thời gian gói trong ký ức

Nhặt mảnh vỡ
thời gian gói trong ký ức

Vết xước trên câu thơ tháng năm// Tôi đốt cháy nỗi đau xé lòng khi nhớ về con/ Bầu trời sụp đổ đêm bão giông ngày ấy// Nhặt mảnh vỡ thời gian gói trong ký ức/ Đốt cháy từng đêm thành tàn tro rắc đầy trong giấc ngủ/ Câu thơ chảy máu. Tôi cố đứng lên khâu lại trái tim mình.
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Quyện trong hồn mùi khói rạ chiều quê
Mùi khét cay cay sóng mũi con
Mùi rạ quê hương đầy ắp miền ký ức
Những tàn tro bay chiều hoàng hôn phủ đầy nỗi nhớ
Đốt cháy hôm nay để ngày mai đồng xanh xanh mãi
Cho mặt trời rực sáng giữa bình minh
Tuổi thơ con cháy trên cánh đồng thơm mùi rơm rạ
Giọt mồ hôi cha rơi trên luống cày nắng trưa tan chảy
Giọt nước mắt mẹ lăn dài những mùa lũ ngập đồng quê
Vẫn còn đây những chiều thả lờ bắt cá
Vẫn còn đây chiếc gàu đêm múc cả trăng vàng
Vẫn còn lại trong con mùi thơm rơm rạ quê nhà…
Tôi về tìm lại con dế xưa
Đêm trăng rơi chạm mềm vạt đất
Hạt sương khuya ngủ vùi trong lớp cỏ
Tiếng dế rúc ký ức một thời xa
Mái tóc xanh đã chuyển màu mây trắng
Chỉ nghe tiếng dế trong giấc mơ đời tan chảy giữa mùa thu
Sân trường lặng lẽ dấu chân em
Nắng đã rơi trên nhành phượng đỏ
Ngày chia tay lớp học gần kề
Cánh bằng lăng ép vào trang vở
Để mai này còn nhớ những ngày qua
Chỉ còn lại tiếng ve gọi mùa về dấu xưa rụng vỡ
Níu lại mùa hoa phượng thắp lửa hồn người
Góc sân trường rực đỏ cánh phượng hồng
Tháng năm về mùa thi lại đến
Bâng khuâng chiều nhớ hạ vàng
Ru giấc mơ ai vào miền xa vắng
Cháy bên trời và cháy cả trái tim yêu
Trả lại thời gian trả lại tháng ngày
Những đêm khuya ánh đèn cùng trang sách
Nghe gió gọi thầm lặng lẽ miền xa
Góc sân trường ghế đá hàng cây
Ru mây vào mộng nghe tim vỡ
Nỗi nhớ trong ta dấu lặng buồn
Cánh phượng hồng cháy đỏ
Giọt nắng bên trời xa vắng
Hạ vàng rụng vỡ giấc mơ
Trang vở lặng buồn không nói
Chia tay trường lớp từ đây
Mắt nhòa cánh phượng giọt rơi
Cày trên cánh đồng chữ ngổn ngang con số
Chiếc đèn dầu đã thức cùng tôi
Cao nguyên nắng gió đã thức cùng tôi 
Con chét đêm về bò trên bụng chữ
Tấm bằng bác sĩ, kỹ sư những người học trò cũ rực sáng
Viên phấn xa rồi nhưng ngọn lửa hồng mãi cháy với thời gian
Đại ngàn gục chết
Quằn quại. Mặt trời thiêu đốt
Mặt đất bazan rát bỏng dưới cái nắng kinh hoàng
Những tượng gỗ bên nhà sàn đẫm lệ
Mặt trăng hấp hối trên dòng sông cạn kiệt
Con chim Ch’rao đang khóc. Những con thú đang núp sau đống lửa.
Những tiếng cười sảng khoái ngồi trên bộ xương rừng
Ngọn gió Tây Nam mang hơi lửa hồng hộc thổi qua
Những cánh rừng tàn tạ hấp hối, hơi thở cuối cùng
Thú hoang nhỏ lệ. Mặt trời thiêu đốt. Màu xanh chìm ngục tối
Cột gỗ, salon, giường tủ… hả hê nhảy múa
Đất trụt. Núi lở. Tiếng khóc đêm giông bão. Bầy sói đang tru.
Vết xước trên câu thơ tháng năm
Tôi đốt cháy nỗi đau xé lòng khi nhớ về con
Bầu trời sụp đổ đêm bão giông ngày ấy
Nhặt mảnh vỡ thời gian gói trong ký ức
Đốt cháy từng đêm thành tàn tro rắc đầy trong giấc ngủ
Câu thơ chảy máu. Tôi cố đứng lên khâu lại trái tim mình.
1/7/2021
Nguyễn Đức Bá
Theo https://vanhocsaigon.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Không chỉ con đò mà còn là tiếng gọi

Không chỉ con đò mà còn là tiếng gọi… Nói đến làng quê Việt Nam là chúng ta nhắc đến những dòng sông, bến nước, con đò đã gắn bó từ xa xưa...