Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2024

Miếng thịt gà

Miếng thịt gà

Cu Toàn ra khỏi giường, thấy chị đang lặt rau ngoài hiên em dụi dụi mắt, hỏi:
- Chị ơi, mấy hôm nay mẹ đi đâu sớm mà khi dậy em đã không thấy mẹ?
Nhỏ Liên đứng lên đi vào bếp lấy cơm cho em, vừa đi Liên vừa nói:
- Mẹ đi sớm để lấy rau bán, em ra súc miệng rửa mặt rồi ăn cơm. Mẹ dặn em ở nhà phải ngoan, không chạy chơi ngoài nắng vì em vừa mới khỏi bịnh.
Cu Toàn chạy lại cầm bàn tay chị đưa lên áp vào trán mình:
- Chị xem, em bớt đau nhiều rồi nè. Tí nữa chị cho em ra đầu ngõ gần nhà bác Hòa coi mấy anh thả diều nha chị.
Nhỏ Liên xoa đầu em, nói:
- Ừ, em ăn cơm rồi chị khuấy cho ly nước chanh.
Cu Toàn bưng chén cơm ngồi ăn ở ngạch cửa:
- Chị ơi!
Liên ngừng tay quay sang nhìn em:
- Chi em?
- Em... Em thèm ăn thịt gà!
Nhỏ Liên nhìn em lúng túng:
- À... Ừ, vài hôm nữa mẹ mua em ăn nha!
Nhỏ Liên học lớp ba, cu Toàn vừa lên năm tuổi. Ba Liên theo mấy người trong xóm vào Sài Gòn làm phụ hồ. Thời gian gần đây làm ăn trở nên khó khăn, chú Minh cũng cố ở lại, ai thuê gì làm nấy. Dành dụm được đồng nào chú gửi về để phụ với vợ lo cho con cái vì chú biết về ngoài quê cũng khó kiếm việc. Cô Vân buôn bán linh tinh ngoài chợ xổm. Khi thì mớ rau, dăm trái mướp, khổ qua, bầu bí... Tiền lời chẳng được bao nhiêu nên cuộc sống gia đình cũng chật vật, khó khăn. Được cái nhỏ Liên và cu Toàn ngoan hiền. Những đứa trẻ gia đình nghèo thường biết lo toan, đảm đang công việc nhà nhiều hơn, biết phụ giúp ba mẹ, nhỏ Liên cũng vậy. Tuy Liên còn bé nhưng cũng biết chăm sóc em, làm việc khi mẹ vắng nhà. Ăn cơm xong, cu Toàn xin chị ra đầu ngõ coi thả diều. Nhỏ Liên lấy mũ đội cho em, dặn:
- Em chỉ đứng ở chỗ nhà bác Hòa thôi nghe, không được đi lung tung, không được ra nắng...
- Dạ, em biết rồi ạ.
Nói chưa dứt câu, cu Toàn đã chạy ù ra cổng. Liên đứng nhìn theo em cho đến khi cậu em khuất sau mấy bụi chè tàu bên hàng xóm. Em vào nhà bưng bát chén, xoong nồi ra vòi nước mé sân ngồi rửa. Em ngồi rửa chén mà tâm trí nghĩ ngợi mông lung. Ba đi làm xa, hơn năm tháng rồi mà chưa về nhà, mẹ thì tần tảo sớm hôm mà cứ thiếu lên thiếu xuống. Em chẳng biết làm gì để đỡ đần ba mẹ, ngoài việc phụ mẹ lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc em ngoài những buổi đến trường. Cu Toàn hôm trước tắm mưa bị cảm nước, mẹ hái lá xông rồi bắt em ăn cháo liên tiếp mấy ngày. Giờ khỏe nên em thèm ăn thịt, thịt gà.
Xem thả diều đến quá nửa buổi cu Toàn mới về. Tới đầu ngõ em đã kêu ầm lên:
- Chị Liên ơi, em về rồi nè.
- Em có dang nắng không đó?
Liên trong bếp chạy ra, đưa tay sờ vào đầu, cu Toàn cười:
- Em đứng dưới bóng cây nhà bác Hòa mà chị.
Vừa nói xong cu Toàn nhìn quanh, đưa mũi hít hà:
- Chị ơi! Mùi gì thơm quá?
- Bí mật, tí nữa em sẽ biết.
- Em biết rồi.
- Thứ gì?
- Thịt gà!
Nói xong cu Toàn chạy ngay vào bếp. Trên bếp lửa, chảo thịt đang tỏa mùi thơm khắp nhà. Em quay sang chị:
- Chị giỏi quá! Khi sáng em ước được ăn thịt gà mà giờ đã có rồi, hi hi.
Nhỏ Liên nhìn em, nói:
- Chị múc để phần mẹ rồi hai chị em mình ăn nha.
- Hay đợi mẹ về cùng ăn.
- Trưa nay bán xong mẹ còn đi lấy đồ để mai bán, nên mẹ về trễ em ạ.
Hai chị em ngồi ăn. Cu Toàn cười nói luôn miệng:
- Con gà nhỏ nên em nhai luôn xương...
Nhỏ Liên sung sướng ngồi nhìn em vui vẻ ngồi gắp từng miếng thịt nhai rau ráu. Hai chị em ăn xong Liên lên nhà lấy sách vở coi bài chiều đi học. Cu Toàn ngồi chơi với mấy chiếc xe đồ chơi. Chợt em nhăn mặt:
- Chị ơi, em đau bụng.
Đang ngồi học, nghe em nói đau bụng nhỏ Liên cũng thấy bụng mình ran ran, người hơi chóng mặt:
- Em đau nhiều không?
- Dạ nhiều.
- Chị cũng thấy đau đau...
Nhỏ Liên vừa nói xong thấy cu Toàn ôm bụng, mặt tái méc, nằm co quắp trên nền gạch quằn quại, Liên cúi xuống định đỡ em dậy nhưng không được rồi. Nhỏ Liên ngã nhào theo em, cả hai chị em nằm bất tỉnh trong ngôi nhà vắng vẻ, không ai biết, chẳng ai hay. Quá trưa, khi mẹ về cu Toàn đã tím tái, ngừng thở. Nhỏ Liên ngực còn phập phồng yếu ớt, người trong xóm chở hai em đi cấp cứu. May mắn nhỏ Liên được cứu kịp thời, còn cu Toàn - thật đau xót cho em.
Ngày hôm sau, trong đám tang của em, mọi người tìm thấy da và đầu của hai con cóc nằm nơi góc bếp nhà cô Vân.
Phạm Tú Uyên
Theo http://vietnamthuquan.eu/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

XXXXNhà thơ lãng tử

Nhà thơ lãng tử Chương 1 Một chuyến du lịch. Tâm Sứt huýt gió một hơi dài, trao trả bé Thơ tấm hình: - Trời ơi! Công viên đẹp vô cùn...