Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2024

Một vụ tai nạn

Một vụ tai nạn

Bé Mai không được khỏe, nên sáng nay ba gọi điện xin phép cho em được nghỉ học. Hai cha con cùng ra cổng tiển mẹ đi công tác. Trước khi đến cơ quan, ba dặn em ở nhà nghỉ ngơi và cẩn thận cửa nẻo. Em chào ba rồi vào nhà dọn dẹp khay trà ba mẹ uống khi sáng, xong em lấy sách đến bàn ngồi học.
Mấy hôm nay trời nóng quá nên em bị cảm nắng. Người hơi mệt, em đến tủ thuốc lấy viên sủi C mà trước khi đi mẹ dặn em uống. Em đang uống C thì điện thoại bàn reo. Một giọng nói lạ: “Đây có phải số máy của bà Thu không? Lê Thị Thu, bà bị tai nạn đang cấp cứu tại bệnh viện”. Bé Mai bủn rủn cả tay chân, thả rơi ống nghe xuống mặt tủ, em bàng hoàng ngã phịch xuống ghế. Sau đó bình tỉnh trở lại, em nhấc máy vừa khóc vừa gọi cho ba, báo tin mẹ bị tai nạn, đã được đưa đến cấp cứu ở bệnh viện. Ba dặn em đừng quá lo lắng, ba về ngay. Sau đó chừng hai mươi phút, ba lao vào nhà như một cơn lốc, lấy tiền trong tủ rồi dặn em cứ ở nhà, để ba vào bệnh viện. Bé Mai không chịu, em khóc và chạy theo ba:
- Ba cho con vào với mẹ.
- Con đang đau, để ba đi vô bệnh viện với mẹ.
- Không, con lo cho mẹ...
- Nhưng con đang ốm.
Bé Mai càng khóc to:
- Ba phải cho con đi với.
Cuối cùng hai cha con cùng vào bệnh viện với cô Thu, mẹ Mai.
Khi hai cha con Mai đến bệnh viện thì cô Thu đã được chuyển đến phòng mổ, vì mất máu nhiều và gan bị tổn thương nặng. Chú Cường (ba Mai) vào làm thủ tục và đóng tiền bệnh viện. Chú rất lo vì vợ bị thương khá nặng. Mai ngồi ngoài hành lang đợi ba. Em thương mẹ quá! Mới sáng nay ba và em còn ra cổng tiễn mẹ đi công tác, thế mà giờ mẹ lại nằm trong kia. Thương mẹ, em lại khóc. Ba ra, ôm em động viên:
- Mẹ không sao đâu, vài hôm nữa xuất viện lại trở về với con thôi mà. Con đừng buồn, khóc mẹ không vui đâu.
Chú Cường nói giọng khàn đục. Chú nói vậy cho em yên tâm nhưng trong lòng rối bời, chú lo cho vợ, không biết sau ca mổ can thiệp, vợ chú có vượt qua cơn nguy kịch không, bác sĩ nói do mất nhiều máu và gan tổn thương nghiêm trọng. Càng đau lòng hơn nữa, khi nghe nhân viên phòng cấp cứu bảo rằng người gây ra tai nạn đã bỏ chạy, nạn nhân nằm rất lâu mới có người gọi xe cấp cứu, nên nạn nhân mất nhiều máu. Họ bàn giao lại cho chú Cường một cái bóp đựng giấy tờ và bốn triệu đồng. Chú nghe kể và nhận lại bóp của vợ. Quá xót xa, chú thẩn thờ đi đến phòng mổ, nhìn thấy con ngồi ủ rũ bên hành lang, chú càng đau lòng hơn. Chú nói:
- Mình chưa gặp được mẹ đâu. Ba chở con về, chiều vào lại.
Mai nhìn ba cầm cái bóp của mẹ trên tay, em lại rấm rứt khóc:
- Mới hồi sáng mẹ còn vui vẻ mà giờ nằm trong kia, thương mẹ quá ba ơi!
Em lại sát cửa kính, nhón gót nhìn vào phòng nhưng không thấy được gì. Ba đến kéo em đi, nói:
- Thôi, mình về.
Mai như nhớ ra điều gì, quay sang ba:
- Mẹ còn cái túi xách nữa, con không thấy...
- À, chắc bị văng đâu đó ở chỗ bị tai nạn con ạ.
Chiều, chú Cường và Mai đến bệnh viện. Cô Thu được chuyển sang phòng hồi sức sau mổ. Bác sĩ báo tin ca mổ thành công, cô Thu đã qua nguy kịch. Hai cha con mừng đến rơi nước mắt. Phòng hồi sức sau mổ vẫn chưa cho người ngoài vào, chú Cường và Mai ra căng tin định ăn tối thì chuông điện thoại reo, người gọi là cô Thu. Vô cùng ngạc nhiên, không hiểu ai gọi vào máy của vợ. Chú Cường run giọng hỏi: “Xin lỗi, ai gọi ạ?” Giọng trong điện thoại ngạc nhiên: “Anh sao thế? Mới từ sáng đến giờ mà quên em rồi à. Hai cha con đang ở đâu? Em về nhà rồi”. Quả thật, lúc này trời có sập xuống chú Cường cũng không thể ngạc nhiên hơn là nghe vợ gọi. Nhỏ Mai đứng bên ba, nghe giọng mẹ trong điện thoại em mừng rú lên, nhưng chẳng hiểu gì cả. Chú Cường chở con vội vã trở về nhà. Cô Thu đứng đợi hai cha con ngoài cổng. Bé Mai nhảy tót xuống xe chạy đến ôm lấy mẹ. Chú Cường cũng lao tới ôm vợ. Cả ba người ôm lấy nhau, bé Mai khóc vì sung sướng, những người đi đường quay lại nhìn, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với gia đình họ.
Sự việc bắt đầu từ lúc cô Thu ghé cây ATM rút tiền rồi đánh rơi bóp. Có lẽ người đi đường nhặt được, chưa kịp trả lại cho người bị mất thì gặp tai nạn, thế rồi sự lầm lẫn đã xảy ra. Cả nhà vui vẻ trở lại, nhưng bé Mai lại lo lắng, em nhìn ba mẹ rồi nói:
- Con thấy tội cho cô gì đó đang nằm trong bệnh viện mà sáng giờ không thấy ai tới.
- Ngày mai được nghỉ nên sáng mai mẹ sẽ đến thăm.
- Cho con đi với.
Chú Cường xoa đầu bé Mai:
- Con đang còn ốm mà.
- Hi hi, con khỏe rồi. Gặp lại mẹ là hết đau liền.
Chú Cường triều mến nhìn hai mẹ con:
- Xong việc cơ quan, trưa ba ghé qua.
Sáng hôm sau, hai mẹ con đến bệnh viện. Thấy trước hành lang phòng hồi sức có hai người cứ thắc thỏm đi qua đi lại. Người lớn là một em gái chừng mười lăm tuổi - bé Thủy, em nhỏ cỡ tuổi bằng bé Mai, đôi mắt sưng đỏ chắc do khóc nhiều. Cô Thu đến hỏi thăm, biết người bị tai nạn nằm trong phòng mà hôm qua nhầm lẫn có thể là mẹ của hai em. Thấy mẹ tối không về, cả hai lo lắng, bất an nên chạy hỏi khắp nơi, kể cả bệnh viện. Lúc tìm đến đây, hai em cũng chỉ hy vọng mong manh, vì người bị nạn không phải tên mẹ các em. Khi nghe em kể và cô Thu xác nhận sự việc thì hai em mới tin rằng mẹ đang nằm trong đó. Thật may mắn làm sao, Người bị tai nạn hôm qua đã tỉnh, được chuyển sang phòng hồi sức, bác sĩ cho phép người thân vào thăm và các em đã được gặp mẹ. Bé Mai kéo tay áo mẹ, nói nhỏ:
- Con lấy tiền trong heo đất giúp mẹ bạn ấy nha mẹ.
Cô Thu xoa đầu Mai triều mến:
- Con của mẹ ngoan lắm!
Rồi cô dẫn Mai đến bên Thủy, cô nói:
- Giờ các con gặp được mẹ rồi, đừng quá lo lắng và buồn nữa, cô sẽ thường xuyên đến với các con. Cần gì cứ gọi cho cô hoặc chú.
 Cô đưa số điện thoại cho bé Thủy và đặt vào tay em ít tiền, dặn:
- Tụi con hoặc mẹ cần gì cứ dùng, đừng nghĩ ngợi. Lúc này lo cho sức khỏe mẹ là chính.
- Dạ, con cám ơn cô chú, nhưng...
- Con đừng ngại, cứ lo cho mẹ đã. Mọi thủ tục, chi phí ban đầu chú đã thanh toán. Thế con nhé.
Bé Thủy và em tiển mẹ con cô Thu ra cổng bệnh viện. Nắng đã lên cao, phố phường người xe nhộn nhịp. Hai chị em vào với mẹ. Em thương mẹ, em xúc động với ấm lòng nhân ái của gia đình cô Thu. Tự nhiên những giọt nước mắt lại tràn mi. Những giọt nước mắt buồn đau và hạnh phúc. 
Phạm Tú Uyên
Theo http://vietnamthuquan.eu/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

XXXXNhà thơ lãng tử

Nhà thơ lãng tử Chương 1 Một chuyến du lịch. Tâm Sứt huýt gió một hơi dài, trao trả bé Thơ tấm hình: - Trời ơi! Công viên đẹp vô cùn...