Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2024

Biển mặn

Biển mặn

Nguyên trở lại Thị xã Sông Cầu vào những ngày chớm thu. Con đường mới từ đầu cầu Tam Giang đến Mỹ Hải bây giờ một bên là khu phố chợ, tấp nập kẻ mua người bán. Còn phía lề đường bên kia là biển - vẫn vậy, mênh mông, chập chùng sóng vỗ. Một người mà hơn hai mươi năm trước ra đi, giờ quay lại thì quả thật không thể nhận ra chốn xưa.
Mùa thu ở đây cũng chẳng có gì khác. Có chăng là ngoài khơi xa mịt mù khói tỏa, mây giăng, gió heo may se se làm buồn buồn nỗi nhớ. Thả bộ đến gần cảng cá, cảnh buôn bán ồn ào náo nhiệt, Nguyên thấy mình như lạc lõng giữa biển người. Quay lui định trở về khách sạn vì không có gì để lưu luyến, vấn vương. Nơi đã từng cho Nguyên những tháng ngày, những phút giây diễm tuyệt, hạnh phúc và cũng chính là nơi đã chối từ, đã lấy đi, đã đẩy Nguyên rơi về miền cô đơn, tuyệt vọng.
Ngày đó, khi công trình đường Tam Giang- Mỹ Hải khởi công, Nguyên đến nhận việc. Suốt ngày làm bạn cùng sóng gió biển khơi, cùng cát trắng nắng vàng. Tưởng đâu sự khắc nghiệt ấy làm khô khốc đi con người Nguyên - thời điểm đó, trời cũng bắt đầu chớm thu, cái mát lạnh buổi giao mùa, gió heo may se se làm cho đất trời như chùng xuống và khi ấy Nguyên gặp Hà. Cô bé vừa rời ghế nhà trường, em mỏng manh và xanh gầy, em nhẹ như gió thoảng xoa mát hồn Nguyên.
Với bạt ngàn gió cát
Cuộc sống thật bất ngờ
Loài xương rồng gai góc
Cũng lãng mạn ra hoa.
Tình yêu của Nguyên và Hà đến tự nhiên, như mới còn nắng hạ hôm nào, bỗng nhiên một sớm mai thức dậy trời đất đã giao mùa mà không có dấu hiệu gì báo trước. Một cô bé vừa bước qua tuổi học trò, một anh chàng với cuộc đời nhiều sóng gió, nó như nắng hạ đang chờn vờn lại được tưới mát bởi mưa thu. Khác nhau một trời mà lại hòa quyện nhẹ êm từ những đêm trăng bên ghềnh đá, những sớm mai, những chiều tà và như đôi hải âu đùa vui, liệng chao trên biển mù sương và mây xám.
Rồi một đêm, đêm ba mươi của thời khắc chuyển giao - đêm trừ tịch. Nơi ghềnh đá Mỹ Hải có hai người ngồi bên nhau đón giao thừa. Những con sóng ánh bạc đua nhau trườn đến mơn mang đôi bàn chân, rầm rì kể chuyện biển khơi, chứng kiến những thăng hoa tình yêu của Nguyên và Hà. Nguyên ôm chặt bờ vai người yêu:
- Biển thật đẹp em ạ!
- Vâng, đẹp lắm!
- Em có nghe gì không?
- Dạ, em nghe biển hát.
- Em có thấy gì không?
- Tối quá!
- Ừ, tối quá!
- Em chẳng thấy gì cả ngoài anh và biển.
- Anh cũng vậy, chỉ thấy em và biển.
- Em muốn ngồi với anh như thế này, mãi mãi.
- Sang xuân anh lại đi...
- Em luôn nhớ anh.
- Hãy về với anh, chúng ta cùng sống bên nhau.
-...
Hà không nói gì, Nguyên cảm giác vòng tay Hà lỏng dần và tiếng thở dài rất khẽ. Nguyên đã vội vã nên không nghe thanh âm như gió thoảng đó, mà chỉ nhận được làn hơi ấm từ người yêu nguội dần và, cũng rất tự nhiên Nguyên buông Hà ra. Cả hai im lặng, Nguyên hắng giọng:
- Chừng nửa tháng nữa anh đi.
- Dạ.
- Về với anh nha.
-...
- Sao thế ?
- Dạ không!
- Xa em, anh rất nhớ.
- Em cũng vậy.
- Chúng mình cưới nhau.
-...
Cả hai lại im lặng. Đất trời dường như đã bước sang ngày mới. Biển vẫn hát, gió vẫn rì rầm, thỉnh thoảng vài con sóng xô vào ghềnh, phủ nhẹ bọt nước lên phiến đá mà hai người yêu nhau vừa mới rời đi.
Thời gian Nguyên còn ở lại nơi này không dài, nhưng những lần hẹn gặp nhau cứ lần lữa, cứ đứt đoạn. Nguyên chới với như kẻ mất hồn. Sáng sáng, chiều chiều lang thang trên những nơi hai người thường hò hẹn, sao cô đơn lạnh giá đến tái tê lòng. Gần ngày đi, Nguyên nhận được lá thư, chỉ vỏn vẹn mấy dòng: «Mình chấm dứt tình yêu từ nay đi anh, em đã quyết định vậy. Đừng tìm gặp nữa, em vào Sài Gòn hơn tuần nay rồi...  »
Có lẽ một thời gian dài, rất dài bị người yêu chia tay, Nguyên mới lấy thăng bằng trở lại. Ôi! thửa ân ái mong manh như nắng lụa, giờ người cũ tình xưa đã chìm sâu vào ký ức. Nguyên định ở lại vài ngày nhưng thôi, ở đây có quá nhiều kỷ niệm, đừng lục tìm làm gì rồi lại phải cố quên. Nguyên ghé thăm người bạn ở Mỹ Hải, thật buồn, bạn bị chìm tàu khi ra khơi đánh cá, Nguyên đi hai năm thì xảy ra sự việc. Ngọc, con gái bạn đưa Nguyên lên sườn núi thắp nén hương muộn màng cho bạn. Thắp luôn những người hàng xóm bên cạnh và thật bất ngờ, Nguyên không thể tin vào mắt mình, cách đó hai ngôi mộ, có một mộ với tấm bia ghi cả họ tên của Hà và, bàng hoàng hơn là ngày Hà mất cách ngày Nguyên đi đúng một năm: «Sao lại thế, Hà ơi!» Nguyên quay sang Ngọc, hỏi:
- Cháu có biết chị Hà vì đâu mà chết không ?
- Dạ, chị bị ung thư máu ạ. Chị mất khi đó cháu mới học lớp mười.
Nguyên thẩn thờ nhìn ngôi mộ cô đơn nằm hướng nhìn ra biển: «Hà ơi! Em từ chối tình anh để một mình cô độc đi về miền mênh mông sao em. Em ra đi nhẹ tênh như mây khói, anh còn lại buốt giá đến lịm người».
Hai chú cháu xuống núi. Nguyên bần thần quay lui nhìn ngôi mộ Hà lần cuối. Gió heo may se lạnh, vài chiếc lá vội vàng nhuộm thu, lìa cành chao nghiêng như còn vương vấn, như còn ray rứt.
Một chiếc lá chao nghiêng
Là lòng còn vương vấn
Những chiếc lá ưu phiền
Lìa cành chiều thẳng đứng.
Gió heo may gợi buồn
Nhớ, nỗi nhớ mênh mông
Vàng thu rơi chiếc lá
Bé yêu ơi, không cùng.
Phạm Tú Uyên
Theo http://vietnamthuquan.eu/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

XXXXNhà thơ lãng tử

Nhà thơ lãng tử Chương 1 Một chuyến du lịch. Tâm Sứt huýt gió một hơi dài, trao trả bé Thơ tấm hình: - Trời ơi! Công viên đẹp vô cùn...