Tận hiến cuộc đời mình cho nghệ thuật, Trịnh Công
Sơn và các ca khúc của ông đã tạo nên một bộ phận giá trị, không thể tách rời
trong dòng chảy ca khúc trữ tình Việt Nam thế kỷ XX.
Hầu hết những người từng (hoặc sẽ) viết về Trịnh
Công Sơn đều chia sẻ: đặt giai điệu sang một bên, thì phần ca từ trong các tác
phẩm của ông chính là những thi phẩm đích thực. Cái thế giới thi ca mang đậm
tính siêu hình của ông mở ra trước mắt chúng ta một hồn người, và qua đó, cả một
thời đại đầy biến động. Bước vào thế giới thi ca ấy, ta sẽ có dịp nhìn trở lại
thực tại bằng chính cái nhìn mà thi nhân đã hướng về thực tại. Và thêm nữa, ta
sẽ có thể nắm được thực tại bằng chính những âm vọng mà thi nhân đã nghe ra từ
thực tại, theo một cách thật đặc biệt của riêng ông.
Giai đoạn sáng tác sung sức nhất và nhiều thành tựu
nhất của Trịnh Công Sơn là những năm tháng chiến tranh. Các tập Ca khúc da
vàng, Phụ khúc da vàng, Kinh Việt Nam,
Ta phải thấy mặt trời chính là những trải nghiệm đau thương mà chiến tranh
đã in hằn trên cuộc đời và trong tâm hồn ông. Tiếng súng nổ, tiếng đại bác gầm,
tiếng mẹ khóc con tử nạn, tiếng người hấp hối... đó là những âm thanh thảm khốc
ngập đầy trong các ca khúc về đề tài này của Trịnh Công Sơn. Nhưng, đôi khi
chúng vang lên thật lạ lùng: Đại bác đêm đêm dội về thành phố/Người phu
quét đường/Dừng chổi đứng nghe/Đại bác đêm đêm tương lai rụng vàng/Đại bác như
kinh không mang lời nguyện/Trẻ thơ quên sống/Từng đêm nghe ngóng... Đại bác đêm
đêm ru da thịt vàng/Đại bác nghe quen như câu dạo buồn/Trẻ con chưa lớn để thấy
quê hương (Đại bác ru đêm). Tiếng đại bác trong thính trường của Trịnh Công Sơn
- ít ra là ở ca khúc này - không hề mang vẻ hăm dọa khủng bố. Trái lại, nó có
giai điệu, nó du dương, nó gần gũåi và quen thuộc, nó như một cái gì gắn liền với
đời sống và tạo thành nhịp sống của con người! Bằng "cái nghe" riêng
có của mình, ông đã bóc lộ một sự thật tàn nhẫn: chiến tranh làm mòn mỏi, làm đờ
đẫn, làm mụ mị, làm tê liệt con người; con người bị đẩy vượt lên trên nỗi sợ,
con người đánh mất cảm giác sợ hãi trước tiếng gầm của đại bác, con người chỉ
còn là những tấm bia thịt vô tri mà đạn pháo có thể viếng thăm bất cứ lúc nào!.
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Nhạc sĩ: Trịnh Công Sơn
Thể hiện: Như Ý
>>Nghe nhạc...
Nhạc sĩ: Trịnh Công Sơn
Thể hiện: Như Ý
>>Nghe nhạc...
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhận gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười, tựa lá bay.
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhận gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười, tựa lá bay.
Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Hàng lá me vàng lại bước qua
Đường đến anh em đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Hàng lá me vàng lại bước qua
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn rã bay
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn rã bay
Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vài đời
Tôi chọn nắng đầy chọn cơn mưa tới
Để lúa reo vàng tựa vẫy tay
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vài đời
Tôi chọn nắng đầy chọn cơn mưa tới
Để lúa reo vàng tựa vẫy tay
Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì sao tôi sống?
Vì đất nước cần một trái tim
Nhìn rõ quê hương ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì sao tôi sống?
Vì đất nước cần một trái tim
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi.
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi.
Chiến tranh, chết chóc, thịt nát xương tan đã để lại
vết tích trong ca từ của Trịnh Công Sơn với những hình ảnh đau đớn: Một
chiếc xe tang/trái mìn nổ chậm/người chết hai lần/thịt da nát tan (Ngụ ngôn mùa
đông), một buổi sáng mùa xuân/một đứa bé ra đồng/đạp trái mìn nổ chậm/xác không
còn đôi chân, người con gái chợt ôm tim mình/trên da thơm vết máu loang dần (Người
con gái Việt Nam da vàng)... Sự sống trở nên quá đỗi mong manh trong guồng máy
chiến tranh. Lằn ranh giữa sinh và tử của đời người trở nên vô nghĩa như một tiếng
cười nhạo. Thực tại ấy, được thêm sức đẩy của ngọn triều tư tưởng về cái phi lý
từ Âu Mỹ tràn sang, đã đưa Trịnh Công Sơn đến rất gần quan niệm về sự hư ảo của
nhân sinh và những nỗi đau khổ bất tuyệt của phận người.
Ông luôn nghe thấy những âm thanh của một thứ định
mệnh tàn nhẫn đè nặng trên thân phận con người: Nghe xót xa hằn lên tuổi
trời/Trẻ thơ ơi, trẻ thơ ơi/Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người (Gọi
tên bốn mùa). Ông đặc biệt nhạy cảm với những tiếng gọi của trăm năm - hư vô -
cái chết: Đêm ta nằm bóng tối che ngang/Đêm ta nằm nghe tiếng trăm năm/Gọi
thì thầm, gọi thì thầm, gọi thì thầm/Đêm nghe trời như hú như than/Ta nghe đời
như có như không/Còn lại mình, đời bồng bềnh, đời buồn tênh (Còn có bao
ngày). Bởi thế, không khó hiểu khi chợt bắt được một âm thanh rất đỗi bình thường
của đời sống thực - tiếng ru - ảo giác về cái chết của chính mình đã ập đến với
ông: Về trong phố xưa tôi nằm/Có lần nghe tiếng ru bên vườn/Chợt như xác
thân không còn/Và cạnh tôi là đồng vắng (Lời thiên thu gọi).
Cái bóng trăm năm luôn ám ảnh trong suy tưởng và
trong cảm xúc của Trịnh Công Sơn. Nói theo giọng phân tâm học, ông có lẽ thuộc
về kiểu nghệ sĩ mà bản năng chết (thanatos) mạnh hơn bản năng sống (eros).
"Cái nhìn", và tất nhiên, cả "cái nghe" của ông, chịu lực
hút chủ đạo không phải từ sự sinh trưởng - khỏe khoắn - ấm áp - tươi vui, mà là
từ những gì tàn lụi - héo úa - mòn mỏi - u sầu - lạnh lẽo. Một ví dụ: nếu mùa
thu với sắc nắng vàng đã làm say đắm bao tâm hồn nghệ sĩ, họ chờ đón "những
mùa thu tới", thì Trịnh Công Sơn lại chỉ thấy "những mùa thu
đi", ông nghe ra ở sự đi của những mùa thu ấy cái chết của thời gian và sự
chết dần của đời người: Nhìn những mùa thu đi/Em nghe sầu lên trong nắng/
Và lá rụng ngoài song/Nghe tên mình vào quên lãng/Nghe tháng ngày chết trong
thu vàng (Nhìn những mùa thu đi). Một cách tất yếu, như là định mệnh, con
người hướng theo tiếng gọi của cái bản năng chết ấy sẽ phải là một con người cô
đơn, tuyệt đối cô đơn, bất chấp ý chí muốn nối kết với đời sống, với tha nhân của
chính anh ta. Mỗi thanh âm của thế giới khi lọt vào thính trường của con người ấy
đều trở thành một vọng âm nói về sự cô đơn, gợi đến sự cô đơn hoặc bắt anh ta
phải nhận ra sự cô đơn. Đó là tiếng hát: Chiều chủ nhật buồn/Nằm trong căn
gác đìu hiu/Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều/Trời mưa trời mưa không dứt/Ô
hay mình vẫn cô liêu (Lời buồn thánh). Đó là tiếng gà trưa: Về trên
phố cao nguyên ngồi/Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi/Chợt như phố kia không người/Còn
lại tôi bước hoài (Lời thiên thu gọi). Đó là tiếng mưa như lời ru miệt
mài/ngàn năm ngàn năm trong ca khúc Tuổi đá buồn, tiếng mưa khiến câu hỏi
"còn ai còn ai?" bật ra não nuột như tiếng thở dài của thi nhân trước
nỗi cô đơn trên nhân thế.
Cần nói thêm rằng: giữa trùng trùng âm thanh của thế
giới, cùng với lời ru, dường như Trịnh Công Sơn yêu nhất tiếng mưa. Không phải
chỉ vì mưa đã giăng mịt mùng trong các ca khúc của ông, mà còn vì tiếng mưa nhiều
khi được ông dùng như một âm chuẩn để "đo" các thanh âm khác, tiếng
lá chẳng hạn. Dùng tiếng mưa "đo" tiếng lá, ông có những ca từ tuyệt
hay: Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ (Diễm xưa), Lá hát như mưa
suốt con đường đi (Em còn nhớ hay em đã quên) v.v...
Cô đơn, ở một khía cạnh nào đó, là cây thập giá
tinh thần mà người nghệ sĩ đích thực phải mang vác suốt cuộc đời mình. Trong cô
đơn, Trịnh Công Sơn tỏ ra có một thính lực thật kỳ lạ, ông nghe thấy muôn trùng
lên tiếng, những thanh âm kết dệt một bầu khí thật ma mị liêu trai: Đêm
nghe gió tự tình/Đêm nghe đất trở mình vì mưa/Đêm nghe gió thở dài/Đêm nghe tiếng
khóc cười của bào thai... Đêm nghe gió than hoài/ Đêm nghe lá đưa lời hàm
oan/Đêm nghe thân xác mịt mùng/Đêm nghe tiếng muôn trùng đẩy đưa (Nghe tiếng
muôn trùng). Đi tới cùng của cô đơn, Trịnh Công Sơn rút gọn toàn bộ thế giới
vào chính bản thân mình, ông nghe từ chính mình những âm vọng bi thiết của nhân
sinh: Đôi khi ta lắng nghe ta/Nghe sóng âm u/Dội vào đời buốt giá/Hồn ta
gió cát phù du bay về/Đôi khi trên mái tình ta/Nghe những giọt mưa/Tình réo
tình âm thầm/Sầu réo sầu bên bờ vực sâu (Tình xa). Và đây nữa, một âm
thanh - âm thanh zero - mà Trịnh Công Sơn đã nghe ra từ nhịp đập của chính trái
tim mình, trái tim của một người Việt Nam biết thổn thức biết xót xa trước những
biến cố đau thương đang diễn ra hằng ngày trên đất đai xứ sở, trên cuộc đời người
Việt: Giọt nước mắt quê hương/Ôi còn chảy miên man/Ôi dòng nước mắt chảy
hoài/Dòng nước mắt đời đời/Dòng nước mắt thương ai/Ôi dòng nước mắt trong
tim/Chảy lai láng vào hồn/Nửa đêm gọi đến mình (Giọt nước mắt cho quê
hương).
Tận hiến cuộc đời mình cho nghệ thuật, Trịnh Công
Sơn và các ca khúc của ông đã tạo nên một bộ phận giá trị, không thể tách rời
trong dòng chảy ca khúc trữ tình Việt Nam thế kỷ XX. Những ca khúc mang giai điệu
buồn. Buồn, đó cũng là chủ âm trong ca từ của ông. Bởi lẽ, ở một phương diện
nào đó, dường như cái tạng sẵn có của Trịnh Công Sơn không hợp với những vui vẻ
hời hợt. Thượng đế đã bắt (hay đã ban?) cho ông sứ mệnh của kẻ có thể lắng
trong mình những âm thanh u uất, những tiếng nói tang thương từ cõi người và
cõi đời rồi chưng cất chúng thành những ca từ buồn và đẹp. Một điều mà chúng ta
có thể khẳng định chắc chắn: Đó sẽ là di sản không bao giờ bị mất chân giá trị
của Trịnh Công Sơn.
Trịnh Công Sơn (28/2/1939 - 1/4/2001) được ví như một tài năng lớn của nền âm nhạc Việt Nam. Những ca khúc của Ông mãi mãi có sức ảnh hưởng to lớn đối với bao thế hệ người nghe nhạc.
Khó có lời nào diễn tả hết hoăc đầy đủ về Trịnh Công Sơn, Nhạc sĩ Văn Cao từng nhận xét: "Trong âm nhạc của Sơn, ta không thấy dấu vết của âm nhạc cổ điển theo cấu trúc bác học phương Tây. Sơn viết hồn nhiên như thể cảm xúc nhạc thơ tự nó trào ra. Nói như nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát, người bạn già của tôi, "Trịnh Công Sơn viết dễ như lấy chữ từ trong túi ra".
Cái quyến rũ của nhạc Trịnh Công Sơn có lẽ là ở chính ở chỗ đó, ở chỗ không định tạo ra một trường phái nào, một triết học nào, mà vẫn thấm vào lòng người như suối tưới. Với những lời, ý đẹp và độc đáo đến bất ngờ hôn phối cùng một kết cấu đặc biệt như một hình thức của dân ca hầu như không thay đổi, Trịnh Công Sơn đã chinh phục hàng triệu con tim, không chỉ ở trong nước, mà ở cả ngoài biên giới nữa..."
Trịnh Công Sơn sinh ngày 28 tháng 2 năm 1939 tại Lạc Giao (cao nguyên miền Trung Việt Nam).
Ông lớn lên ở Huế, tốt nghiệp tú tài ban Triết tại Chasseloup Laubat, Sài Gòn.
Ông lớn lên ở Huế, tốt nghiệp tú tài ban Triết tại Chasseloup Laubat, Sài Gòn.
Trịnh Công Sơn tự học nhạc, bắt đầu sáng tác năm 1958 với tác phẩm đầu tay Ướt Mi (NXB An Phú in năm 1959). Nhạc sĩ đã sáng tác hơn 600 tác phẩm, có thể được phân loại dưới 3 đề mục lớn: Tình Yêu - Quê Hương - Thân Phận.
Nhạc sĩ qua đời lúc 12h 45 ngày 1/4/2001 tại Tp. HCM. Ông ra đi nhưng những gì ông để lại qua sự nghiệp âm nhạc của mình có giá trị thật lớn lao, những giai điệu, lời ca của Ông sẽ còn mãi với thời gian.
Lời mở theo nhạc của
Trịnh Công Sơn bài Đại Bác Ru Đêm
Bao la là tiếng nói của độ lượng. Đời không thấy
tha thứ cho nhau mà vẫn mơ ước bao la. Ai cũng thích những cánh đồng mênh mông,
những chân trời rộng mở. Sao mà lắt léo thế? Con người luôn luôn sẵn sàng tham
dự những chuyến đi bồng bềnh, sảng khoái với những chân trời không thấy. Thèm
gió bể khơi. Thèm núi đồi trùng điệp. Hân hoan reo ca cùng chim chóc. Nâng niu
những hoa đồng cỏ nội. Ai cũng thế. Không riêng ai. Đến với đất trời như những
đứa con của vũ trụ, mà tấm lòng thì đóng kín tối tăm. Sao mà biển lận với trời
đất quá vậy?
Đời đã mở cho ta những cõi rộng. Mà lòng nhân gian
thì quá hẹp hòi. Có cái gì bất trắc mà nẩy sinh như thế. Đã vậy thì không nên
sàm sỡ thốt tiếng bao la, mở lời rộng rãi. Đánh lừa thiên hạ còn khả thứ. Đừng
bất kính với đất trời. Chưa bao giờ đóa sen, đóa hồng nở một cách gian dối.
Lòng không nở được một điều gì tốt đẹp thì thôi. Đừng ép gượng.
Con người ta cũng hay đấy chứ. Dễ quên có phải là
cái vốn liếng ở đời? Sống với người thì hẹp. Hẹp quá! Mai đây ra đứng trước cõi
bao la thì nói chuyện phiêu bồng. Vả chăng, trời đất cũng dễ tính. Làm gì có
chuyện trời đất ganh đua với người. Có chăng, chỉ là ganh với hồng nhan, với
tài mệnh.
Thế ra, ông Trời cũng khéo lắm. Cũng bày ra những
cuộc chơi riêng. Chơi với kẻ tương xứng. Hiểu ra như thế thì những định mệnh nổi
trôi mới khỏi buồn.
Thời nào cũng có những hồng nhan đa truân. Bất cứ ở
đâu. Kiều năm xưa hay Kiều nay thì cũng vậy. Gặp được người đồng điệu thì nói
ngay tiếng nặng tình. Tinh lắm. Đã gặp được thì không bao giờ gieo lời mắc mỏ.
Làm vậy, không những xấu mặt, mà xấu lòng.
Hình như có sự xếp đặt của ai đây. Bàn tay ghép gán
quả là tài tình lắm. Tài tình và tài tử. Tài tử trong cái nghĩ ẩn báu lộng ngọc
của cuộc đời. Bởi khi ta chạm đến tấm lòng quí giá kia của Kiều thì lập tức ta
gặp cái bao la của trời đất. Hay lắm! Quỷ quyệt đến thế thì hết sức.
Và cái bao la kia là gì vậy? Là gì mà ai nấy đều nặng
lòng với? Có kẻ đứng trước bao la mà không thấy được bao la. Có kẻ ở buổi bình
minh, nghe tiếng chim hót đã chạm mặt với cõi vô lượng. Biết được vô lượng là
cùng lúc đến với vô biên. Hay đôi khi gắn bó, hòa lẫn với nhau trong một cuộc
hôn phối son sắt. Qua tay kẻ phàm nhân, cái vô biên được ví von đối chiếu nghịch
lý với cuộc đời hữu hạn của con người. Nhưng nếu rảnh rỗi một chút hãy ra nhìn
sông nước thử. Cái vô biên nằm đâu đó trên cánh vạc chở hoàng hôn về núi mỗi
chiều.
Chạm đến vô biên là nhắc nhở cái lý sinh tử ở đời.
Là muốn tầm tích con đường vô định của sự sống chết. Thường khi nó gây nên sự
buồn bã không nguôi trong kiếp nhân sinh. Trái lại, đi vào cõi bao la người ta
nhận ra được nỗi hân hoan trong lòng. Khi bắt được cái nhịp của trời đất, lòng
ta bỗng reo ca, nhảy múa trong một hòa âm thuận chiều. Một cái gì đó soi tỏ đời
ta như đạo đạt. Đó là cái bước nhảy hân hoan, nối liền trời với đất, của Zorba
trên bờ biển. Cái phút hạnh phúc đó không đến với mọi người. Cái sự hòa nhịp
kia cũng không thể có nếu lòng ta không được trang bị vẻ thênh thang của vũ trụ.
Có thực sự chạm đến cõi vĩnh phúc vô hình, mới hý lộng, mới nhảy múa say sưa đến
thế được .
Cho nên, nói đến chuyện riêng chung của trời đất là
nói trong cái lý đó vậy. Cũng không dễ gì tập tành sự độ lượng. Muốn có được phải
làm cả một cuộc đổi đời. Thay cái nhìn. Thay trí óc. Và tuyệt đối phải có một
con tim đẹp đẽ.
Nếu không, cái tình với cõi bao la kia chỉ là cái
tình gian lận. Và còn thú vị gì một cuộc chơi thiếu hào hứng như thế. Trời đất
nương ta, nhưng ta vốn như con bệnh, thủy chung không phát giác được gì. Con mắt
rêu phong đã đóng kín ta lại với thế giới ích kỷ, hẹp hòi, riêng tư. Làm sao
còn nghe ra tiếng hoan ca của thế giới bên ngoài. Nếu bảo là nghe, thì sao lại
có thể thiếu hòa điệu đến thế được. Chân tay trì trệ. Đời sống như đóng đinh,
xa cách. Đừng mưu toan với trời đất. Hạnh phúc xa lạ kia chỉ dành cho người có
lòng. Kẻ hời hợt dễ đàm tiếu, thị phi về cái hạnh phúc đó lắm. Bởi nhìn gần, hạnh
phúc đó có vẻ phù du quá. Không mang lại áo cơm. - Đến thế thì còn nói thêm được
một lời nào nữa. Hãy ôm lấy cái phần của mình. Kẻ nổi trôi gặp người trôi nổi.
Cứ theo trời xa đất rộng kia mà rong chơi vui thú một đời vậy.
Biển sóng, biển sóng đừng xô tôi
Đừng xô tôi ngã dưới chân người
Biển sóng, biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng về đâu
Sóng bạc đầu và núi chìm sâu
Ta về đâu đó
Về chốn nào mây phủ chiêm bao
Đừng xô tôi ngã dưới chân người
Biển sóng, biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng về đâu
Sóng bạc đầu và núi chìm sâu
Ta về đâu đó
Về chốn nào mây phủ chiêm bao
Tôi là kẻ vô đạo
trong tình yêu
những khi
tôi giận hờn cuộc đời.
Khi cuộc đời yêu tôi,
tôi sẽ là tín đồ của tình yêu.
|
Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui
luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể
nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những
người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin
rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu.
Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân
mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là
hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch
ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình
am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu.
Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ.
Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn
tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống
và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu
là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì
làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy
giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả
thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình
yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù.
Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết
thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm
gì. Có người đã nói như vậy.
Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù
sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc
sống không thể thiếu tình yêu".
Trịnh Công Sơn và Khánh Ly (1992)
Diễm của những ngày xưa
Thuở ấy, có một người con gái rất mong manh, đi qua
những hàng cây Long não lá li ti xanh mướt để đến trường.
Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua. Những
ngày nắng ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa mưa Huế, người con gái
đi qua nhoà nhạt trong mưa giữa hai hàng cây long não mù mịt.
Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một
cây cầu rồi mới gặp hàng long não để đến trường.
Từ ban công nhà tôi nhìn xuống, cái bóng ấy đi đi về
về mỗi ngày bốn bận. Thời buổi ấy những người con gái Huế chưa hề dùng đến những
phương tiện có máy nổ và có tốc độ chóng mặt như bây giờ. Trừ những người đi
quá xa phải đi xe đạp, còn lại đa số cứ chậm rãi đến trường bằng những bước đi
thong thả hoàng cung. Đi để được ngắm nhìn, để cảm thấy âm thầm trong lòng mình
là một nhan sắc. Nhan sắc cho một người hay cho nhiều người thì quan trọng gì
đâu. Những bước chân ấy từ mọi phía đi về những ngôi trường với những cái tên
quen thuộc, đôi khi còn quá cũ kỹ. Đi để được những con mắt chung quanh nhìn ngắm
nhưng đồng thời cũng tự mình có thời giờ ngắm nhìn trời đất, sông nước và hoa
lá thiên nhiên. Long não, bàng, phượng đỏ, mù u và một dòng sông Hương chảy
quanh thành phố đã phả vào tâm hồn thời con gái một lớp sương khói lãng mạn,
thanh khiết. Huế nhờ vậy, không bao giờ cạn nguồn thi hứng. Thành cổ, lăng tẩm,
đền đài khiến con người dễ có một phần nào hoài niệm về quá khứ hơn và một phần
nào cũng giúp cho con người được cứu rỗi ra khỏi vòng tục luỵ. Và từ đó, Huế đã
hình thành một không gian riêng. Nó không cám dỗ như cõi phồn hoa đô hội nhưng
nó là mạch nguồn gợi cảm nhẹ nhàng riêng. Từ đó con người bỗng đâm ra mơ mộng
và mơ ước những cõi trời gần như không có thực.
Nhưng sự thật và mơ là gì? Thật ra nói cho cùng cái
này chỉ là ảo ảnh của điều kia. Và với những ảo ảnh đó đã có một thời khá dài
lâu những con người lớn lên trong thành phố nhỏ nhắn đã dệt gấm, thêu hoa những
giấc mơ giấc mộng của mình.
Bút pháp của Trịnh Công Sơn
Đó cũng là thời gian mỗi sáng tinh mơ, mỗi chiều, mỗi
tối, khi tiếng chuông Linh Mụ vang xa trong không gian, truyền đi trên dòng
sông để đến với những giấc mộng của mình.
Thời gian trôi đi ở đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ con người không còn cảm giác về thời gian. Một thứ thời gian không màu sắc, không bóng hình, chỉ có cái chết của những người già vào mùa đông quá rét mới làm sực tỉnh và bỗng chốc nhận ra tiếng nói thì thầm của lăng miếu, bia mộ của những vùng núi đá chung quanh.
Thời gian trôi đi ở đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ con người không còn cảm giác về thời gian. Một thứ thời gian không màu sắc, không bóng hình, chỉ có cái chết của những người già vào mùa đông quá rét mới làm sực tỉnh và bỗng chốc nhận ra tiếng nói thì thầm của lăng miếu, bia mộ của những vùng núi đá chung quanh.
Trong không gian tĩnh mịch và mơ màng đó, thêm chìm
đắm vào một khí hậu loáng thoáng liêu trai, người con gái vẫn đi qua đều đặn mỗi
ngày dưới hai hàng cây long não để đến trường. Đi đến trường mà đôi lúc dường
như đến một nơi vô định. Định hướng mà không định hướng bởi vì những bước chân
ngày nào ấy dường như đang phiêu bồng trên một đám mây hoan lạc của giấc mơ.
Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một
dòng sông, qua những hàng cây long não, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt để
cuối cùng đến một nơi hò hẹn.
Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường - giấc mơ liêu trai ngày nào sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.
Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi rất xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng vẫn phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa.
Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường - giấc mơ liêu trai ngày nào sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.
Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi rất xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng vẫn phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa.
Chợt tôi thấy thiên thu là một đường không bến bờ
(Trịnh Công Sơn. Báo Tuổi trẻ, ra ngày 6-2-1994)
Những con đường trăng tròn là những con đường trăng
khuyết. Vẫn là những con đường cũ en đi qua và tôi đi qua. Thế rồi, có những
lúc tôi đi qua những con đường mù mịt không trăng. Những tro tàn quá khứ bỗng dậy
lên một cơn lốc cuốn tôi về với những con đường ma quái ảo ảnh chập chờn.
Cái chập chờn của một thân thể phiền não không biết
mai nay mốt nọ ra sao, cứ thắc thỏm muốn gởi gắm vào cuộc đời một linh hồn
phiêu lạc. Tôi phiêu lạc bao nhiêu năm rồi trên một dòng đời không bờ bến. Có
khi tưởng bờ là bến. Có khi tưởng bến là bờ. Cái tạm và cái thường hằng lắm khi
là một. Thế mà cứ lại là khác nhau. Cái bờ mỏng manh khoảnh khắc ra đi. Cái bến
nhiều khi bền bền ở lại. Bờ mở ra những bến. Có dâu bể cho bờ. Nên định mệnh bờ
thường trói buộc thân phận bến.
Tôi là bờ em ra đi. Em là bến tôi ghé lại
Con đò ghé qua bờ này bờ nọ, nhưng sẽ đậu lại ở một bến kia.
Con đò ghé qua bờ này bờ nọ, nhưng sẽ đậu lại ở một bến kia.
Mùa xuân là bờ hay bến? than ôi, mùa xuân chỉ là bờ.
Ai ai trong đời này cũng có lần ghé qua cái bến tạm mùa xuân. Cái bờ bến mùa
xuân nhập nhằng những dặm trường lận đận. Thoắt nhiên bến xuân chỉ còn lại là bờ.
Cái biến đi qua, rồi cái bờ ở lại. Cái bến hiu hắt của một thuở tưởng rằng thời
hoàng kim bến sẽ mãi mãi không bao giờ là bờ. Thế rồi tuổi đời người người -đến
đến – đi đi cứ mộng vờ, hoang tưởng hão huyền một thứ bờ bờ - bến bến, không biết
nơi nào để neo lại một thân thể phiêu bồng.
Có thể bến cho em và bờ cho tôi. Tôi cứ mãi đi và
em ở lại. Cái thân phận thuyền quyên ấy đừng làm đau xót đời. Cuối cùng, trong
cõi mông lung mờ mờ ảo ảo, em vẫn chính là cái bến hư ảo một cách vẹn toàn mà
tôi có lúc mỏi mệt sẽ tìm về nương tựa.
“Ru đời đi nhé cho ta nương nhờ lúc thở than”…
Cái bờ ru lời hiu quạnh lau lách. Cái bến ru chập chờn một đốm lửa chiều…
Cái bờ ru lời hiu quạnh lau lách. Cái bến ru chập chờn một đốm lửa chiều…
Trong một giấc ngủ bồng bềnh không giờ giấc của mùa
xuân, tôi thảng thối thấy bờ bến bỗng rã tan thành những cánh bèo mông lung vô
định. Em tôi không bến và tôi không bờ. Em trôi đi và tôi cũng trôi đi. Em và
tôi cũng là bến. Em và tôi cũng là bờ. Chúng ta tan biến vào nhau thành một khối
bến bờ không còn chia lìa nữa. Trong em không còn trí nhớ về bến. Trong tôi
cũng mất hết những ký ức về bờ. Bến ở đâu và bờ ở đâu?.
Bút pháp của Trịnh Công Sơn bài Diễm Xưa
Nguồn:Tuần san Thanh Niên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét