Sau
Nguyễn Ngọc Tư, nhà thơ Huỳnh Thúy Kiều làm tôi ngạc nhiên về Cà Mau, vùng đất
cuối cùng của tổ quốc. Trong một thời ngắn ở Cà Mau đã xuất hiện nhiều tài năng
văn chương, bởi ở đây còn có nhà văn NguyễnThị Việt Hà… Bỗng nhiên tôi thấy gần
gũi và yêu thương Cà Mau hơn, dù rằng tôi chưa có dịp tới đó. Riêng Huỳnh Thúy
Kiều đã đoạt giải thưởng của Ủy Ban Toàn Quốc Liên Hiệp Các Hội VHNT Việt Nam
năm 2009 với tập thơ Kiều Mây. Năm sau, 2010, HTK lại in tập thơ mới gây được
tiếng vang nhất định, khẳng định một tài thơ, mà bút lực đang dào dạt sức sáng
tạo.
Tôi
chưa có điều kiện để viết một bài đầy đặn về thơ HTK, thay vào đó, tôi ghi lại
cảm nghĩ của mình, dạng comment, về hai tập thơ của HTK mà tôi được đọc. Thú thực,
thơ HTK phải đọc nhiều lần, đọc chậm và ngẫm nghĩ, và phải sống ở vùng đất
mênh mông sông nước , đỏ ngọt phù sa, vùng đất đã trở thành chất liệu và
hồn thơ của HTK, người đọc mới cảm nhận được những gì mới mẻ mà HTK đã khám phá
và đem đến cho thơ ca.
KIỀU
MÂY
(Nxb
Văn Học 2008)
1.Huỳnh
Thúy Kiều (HTK) đặt tên tập thơ là Kiều Mây, đó là một “mật ngữ”, người đọc
cần truy tìm lời giải.
“Theo
em về vùng cổ tích, mây trôi…”
(Theo
Em về Vùng Cổ Tích)
“Quyển
nhật ký mở ra em khát về phương mặt trời thức
Cánh hạc
lệch chiều thiêu bạc khói vòm mây”
(Viết
Trong Đêm Sài Gòn)
“Phiêu
bồng hạt nắng con lớn lên từ mặn mòi ruộng rẫy
Khúc
trăng non tiếng đàn đậu bờ rào tuôn chảy
Chiêm
bao khỏa mộng ngày
Long lốc
gió…
Cuống
cuồng mây…
(Phiêu
Bồng Hạt Nắng)
Kiều
Mây! Kiều là tên tác giả, còn Mây là gì? Trong suốt tập thơ “Mây” không được
khai thác như một hình tượng, rất tiếc. Mây chỉ là một chi tiết, tự nhiên
vậy thôi, đôi khi có chút hàm nghĩa. Dù sao, Kiều Mây, Kiều Mây, Hoang Mây... có
gây được sự chú ý của bạn đọc về một điều gì đó là lạ, khi cầm trên tay tập
thơ.
2. Trong
bài giới thiệu tập thơ, TS Vương Cường đã nói khá kỹ về tình yêu quê hương, yêu
con người trong những vần thơ lóng lánh xúc động và đặc quánh cá tính của Huỳnh
Thúy Kiều. Tuy vậy Kiều Mây còn mảng thơ về thành phố, thơ tình yêu và
thơ thân phận chưa được nói đến. TS Vương Cường cũng không nói gì đến đặc sắc
nghệ thuật thơ HTK. Có lẽ người viết chỉ muốn đóng dấu ấn mảng thơ viết về quê
hương trong Kiều Mây, hay tác giả chỉ khẳng định đó là giá trị riêng của thơ
HTK? Vâng, mảng thơ ấy giúp người đọc nhận ra gương tinh khôi của thơ HTK (Xin
đọc :Mắc Nợ Đồng Bằng, Quê Hương, Khúc Đồng Dao Quê Mẹ, Bến Quê…)
3. Thơ
viết về thành phố của HTK có nhiều xúc động trăn trở về cuộc sống của người
nghèo,
“Thành
phố
Đêm
Đời người
phận bạc về đâu?
Cộng
thêm tiếng rao hàng khuya lơ khuya lắc
Trăng
đuối sức ngưng phơi màu vằng vặc
Khép vội
mi hờ chờ chết giữa áng mây đen”
(Đêm
Thành Phố)
Những
bài thơ phố cũng thể hiện ước mơ về một thành phố xanh, thành phố yêu thương (Những
Giấc Mơ Về Thành Phố).Tuy vậy thơ HTK chưa nói được gì nhiều về cuộc sống thành
phố đang cuồn chảy những dòng người, những số phận và bao nhiêu rác rưởi. Bởi
ngòi bút HTK chưa sống sâu nặng với phố như đã sinh ra và lớn lên ở quê. Thơ
HTK vì thế còn thiếu những cảnh đời thực, những nghiệt ngã thương tâm và
những vấn đề nóng nung sôi con người trong lửa bỏng. Thay vào đó, nhiều bài thơ
chỉ là chữ và chữ, hiện thực có chăng, chỉ thấp thoáng mờ nhạt, may ra đủ gợi một
chút ưu tư.
“Có những
chiều
Mơ thành
phố đầy sương
Để mộng
mị qua từng viên sỏi nhỏ
Để nghe
lời run run của gió
Như bạc
mù duyên phận đời nhau…
(Những
Giấc Mơ Về Thành Phố)
4. Thơ
tình yêu của HTK là tiếng lòng đắm say, khao khát yêu cháy bỏng, nhớ
thương dâng tràn và buồn thương mênh mang. Ngôn ngữ của những bài thơ tình là
ngôn ngữ ẩn dụ, để diễn tả cái trần tục của tình yêu, để tình yêu rất thật
nhưng cũng rất mơ hồ lãng đãng
“Bờ dự
cảm rơi tự do xuống miền không bằng phẳng
Khát
khao gánh gồng tất khúc thầm thì chỉ riêng mình anh biết
Đống hộp
nhiệm mầu?
Huyễn
hoặc chính em…
…Vực
oái oăm tưới xanh non biệt dị
Khãm
long lánh bầu trời
Em bắt
nắng ngửa mặt lên…”
(Cháy Hết
nỗi Mình)
Cả đoạn
thơ trên chỉ có chữ ”khát khao” là diễn đạt một nghĩa thực, còn lại là chữ và chữ.
Nếu người đọc không liên tưởng đúng với những gì tác giả đã mã hóa thì không thể
hiểu tác giả định nói gì. Thành ra, tình yêu chỉ hiện hữu mơ hồ trong những nỗi
khát khao và trong một tâm trạng đầy mâu thuẫn
“Bóng đẩy
em ngã nhào
Rúng động
bờ bừng say…
Mầm
thác lũ ào ào chợt tắt
Tiếng
chim non cong môi ưỡn ngực hót chờ
Đời hóa
thạch nghẹn ngào triệu năm vực thẳm
Em bắt
đầu
Nửa miền
thượng uyển thức lay…
…Em hoan hỷ hồi sinh.
(Dự Cảm)
Đọc đoạn
thơ trên, tôi ngờ rằng thơ HTK có bóng dáng thơ của những nhà thơ trẻ đi trước,
về cảm xúc, về nghĩ suy, về cách sử dụng chữ và chữ. Sự khác biệt là, HTK cũng
có được nét riêng của cá tính sáng tạo, chủ thể kềm chế được ngòi bút, để
không vượt qua những ranh giới cần phải giữ cho thơ là thơ.
“Hạt giống
anh gieo đang cựa quậy rất khẽ theo từng tế bào cảm xúc
Biển hồi
sinh hay em hồi sinh?
Ngực
thu hờn tuột cúc
Bờ đức
hạnh ì ạch dát tỏ mờ
Nỗi ai?
(Hạt Giống)
5. Thơ
thân phận của HTK có được sự kết nối với dòng thơ giàu giá trị nhân đạo của
thơ ca Việt Nam viết về người phụ nữ. Bài thơ Bói Một Quẻ Buồn Vui là
một bài hay. Lạ về cấu tứ, có tư tưởng, nặng lòng với kiếp nhân sinh
Giở hú
hoạ một trang Kiều
Thử bói
đời may rủi
Giọt nước
mắt rơi suốt mười lăm năm không lau khô nổi
Chợt
nghe tiếng kêu cứu thất thanh
Trong
góc tim mình chiếc lá vẫn mẩy hạt bao dung
Đặt một
chân xuống lòng đường
Lần
khan chọn chân nào bước trước
Cái buồn
vui ở phía ngõ dông dài
Tách cà
phê trầm ngâm đắng từng nốt nhạc
Và nhớ
và quên…
Và lẩn
trong những bài thơ yêu, là những nghĩ suy mênh mang thế sự
Ngày nối
ngày cõi cằn lưu lạc
Bưng
khuôn mặt dâu bể
Soi vào
gương trinh nữ
Mới hay
nếp đời còn ảo giác đam mê…”
6. Về
nghệ thuật, những bài thơ tình quê diễn đạt bằng kiểu ngôn ngữ chân
chất là những bài thành công đặc biệt của Kiều Mây (Mắc Nợ Đồng Bằng, Hơi
Thở Tôi Mang Mùi Bùn Đất, Khúc Đồng Dao Quê Mẹ, bến Quê, Thương Hồ…). Nói cách
khác, chỉ khi HTK nói bằng ngôn ngữ chân thực, để thể hiện cái tình chân thực,
trước những gì mình đã trải nghiệm và khám phá, thì thơ HTK ánh lên màu sắc thẩm
mỹ riêng, giàu sức ám ảnh.
Ngược lại,
những bài làm dáng câu, màu mè chữ, chịu ảnh hưởng kiểu câu, kiểu dùng từ của
các nhà thơ trẻ đi trước, ít trải nghiệm, ít khám phá hiện thực thì thơ HTK
không đọng lại được.
Nhiều
bài thơ, nhạc vần khô khốc, đơn điệu, bởi tác giả chỉ dùng một kiểu diễn đạt với phép
lặp, phép liệt kê, phép đảo và phép đối cùng với những chữ không có nghĩa,
làm dáng, làm rối rắm nghĩa câu thơ. Về kiểu bút pháp, thơ HTK là kiểu thơ trữ
tình truyền thống, không có cách tân.
Đọan
sau đây dùng phép đối như trong văn cổ:
Tiếng
sáo thả/ Bậu về bên ấy
Cuốc
kêu chiều/ Khắc khoải giọng cố hương
Từng
chang đước/ dậy mình /ôm biển mặn
Rừng
tràm thơm/gọi ong mật/ quay về “
(Hơi Thở
Tôi Mang Mùi Bùn Đất)
Đọan
sau đây là một loạt hình ảnh liệt kê (tôi xin phép tô đậm), một kiểu
tư duy, một kiểu thẩm mỹ, một kiểu cấu trúc câu (chủ ngữ/vị ngữ), chỉ để bày biện
sự vật ra, trộn với những chữ và chữ, lấp lóa . Kiểu viết này dễ gây ngộ nhận về
sự nghèo nàn trong khả năng diễn đạt thơ, dễ làm người đọc nản lòng.
Có những giấc
mơ đêm đêm tạc vào phía con người vết hằn ký ức
Thời gian rơi tự do theo phương thẳng đứng
Chiếc đèn dầu như bước ra sáng lòa từ cổ tích
Trẻ hát đồng dao vung vãi lời ươm bóng nắng vàng quê.
Chuyện cây dầm, cây sào, cây chèo đã khóc sũng một thời nước mắt
Vớt nỗi nhớ từ tiếng kêu chim vịt khắc khoải mông mênh
Con đường làng ấp ủ mùi thơm bùn đất thân quen
Gió nông nổi không kiềm chế được mình cúi hôn vòm lá non xanh vừa nhú lộc
Nhánh suy tư luân hoàn mơn trớn lả lơi khóm hoa uống mật
La đà cánh mỏng chuồn chuồn bay thấp trời mưa.
Hương bưởi, hương chanh luồn tóc ai dậy hương bậu cửa?
Chiếc cúc áo hững hờ phơi ngực lụa tuổi tròn trăng…
(Những giấc mơ màu đất)
Thời gian rơi tự do theo phương thẳng đứng
Chiếc đèn dầu như bước ra sáng lòa từ cổ tích
Trẻ hát đồng dao vung vãi lời ươm bóng nắng vàng quê.
Chuyện cây dầm, cây sào, cây chèo đã khóc sũng một thời nước mắt
Vớt nỗi nhớ từ tiếng kêu chim vịt khắc khoải mông mênh
Con đường làng ấp ủ mùi thơm bùn đất thân quen
Gió nông nổi không kiềm chế được mình cúi hôn vòm lá non xanh vừa nhú lộc
Nhánh suy tư luân hoàn mơn trớn lả lơi khóm hoa uống mật
La đà cánh mỏng chuồn chuồn bay thấp trời mưa.
Hương bưởi, hương chanh luồn tóc ai dậy hương bậu cửa?
Chiếc cúc áo hững hờ phơi ngực lụa tuổi tròn trăng…
(Những giấc mơ màu đất)
Tác giả
khai triển ý thơ theo cách liệt kê sự vật: giấc mơ, thời gian, chiếc đèn dầu,
tiếng hát đồng dao, cây dầm cây sào, tiếng kêu chim vịt, con đường làng, gió,
vòm lá non, khóm hoa, chuồn chuồn, hương bưởi hương chanh, cúc áo.
Đoạn
thơ sau đây đầy màu sắc chữ, nhưng rất ít nghĩa
Vầng
dương ơi! Rọi hồng ánh mặt trời
Rạng
đông vươn mầm xanh tươi trẻ
Ta ào mở
toang cánh cửa
Dựng giấc
mơ…
(Khúc đồng
dao quê mẹ)
Chữ “vầng
dương“ có nghĩa là mặt trời. Câu thơ trở thành “Mặt trời ơi! Rọi
hồng ánh mặt trời”. “Mặt trời hồng” cũng có nghĩa là “rạng đông”. Cũng vậy, câu
thơ: ”Ta ào mở toang cánh cửa”, chỉ cần viết “Ta mở toang cánh cửa”, bởi
câu thơ có thể hiểu là: Ta mở toang cánh cửa và ào ra, hoặc ta mở ào cánh cửa.
Dẫu thế nào cũng có một chữ thừa thông tin
Một câu
khác:
Đêm
thành phố rất dài
Dài như không
thể có tiếng gà báo buổi bình minh
(Đêm
Thành Phố)
Câu thơ
này thiếu nhạc, và nhiều chữ thừa. Thơ cần sự cô đọng, hàm nghĩa, ý ở ngoài lời,
thì câu thơ có thể viết thành:
Đêm
thành phố rất dài
Không
có tiếng gà báo sớm mai.
Tôi
không có ý sửa thơ HTK, bởi đó là dụng ý của tác giả. Nhưng ở góc độ người đọc
đồng sáng tạo với tác giả, tôi cảm nhận tình thơ của HTK như vậy.
7. Tôi
thích tứ thơ này của HTK, nó gần với thơ tư tưởng.
“Ngày nối
ngày cõi cằn lưu lạc
Bưng
khuôn mặt dâu bể
Soi vào
gương trinh nữ
Mới hay
nếp đời còn ảo giác đam mê…”
(Hoang
Mây)
GIẤU
ANH VÀO CỎ XANH
(Nxb
Văn Học 2010)
1. Có thể
nói bài thơ Giấu Anh Vào Cỏ Xanh (GAVCX) là bài thơ tình hay nhất của
HTK trong tập thơ này.
Giấu
anh trong mùa xanh của cỏ
Chờ đến chín mọng một mai sau
Giấu với mưa bay bờ vai ướt
Lặng thầm trôi tuột tháng năm…
Chờ đến chín mọng một mai sau
Giấu với mưa bay bờ vai ướt
Lặng thầm trôi tuột tháng năm…
Giấu
anh trong lần tay áo
Khi buồn có bận ngóng trông
Ngước mắt nhìn đâu cũng giông bão
Bừng lên vệt sáng chân trời
Khi buồn có bận ngóng trông
Ngước mắt nhìn đâu cũng giông bão
Bừng lên vệt sáng chân trời
Về đây
em giấu anh vào tóc
Có sợi chẻ hai ngã đường anh lưu lạc
Trói lang thang trong từng khoảnh khắc
Nhớ mùi thơm mà biết lối tìm về
Có sợi chẻ hai ngã đường anh lưu lạc
Trói lang thang trong từng khoảnh khắc
Nhớ mùi thơm mà biết lối tìm về
Về đây
em giấu anh vào đất
Ngấn phù sa và một gót hài
Về đây em giấu anh bằng nước mắt
Như cuộc đời giấu anh vào em
Ngấn phù sa và một gót hài
Về đây em giấu anh bằng nước mắt
Như cuộc đời giấu anh vào em
Tôi nói
hay nhất trong các bài thơ tình của HTK vì bài thơ giàu chất thơ, có những tứ
thơ mới lạ và đậm chất HTK. Thơ tình của HTK là thơ của một người khao khát
yêu, khao khát hạnh phúc, nhưng cách trở, cô đơn. Hồn thơ hòa trong không gian
thời gian, nhòa trong nước mắt. Nhiều tứ thơ mới lạ đến ngạc nhiên
Anh
phương ấy đâu xa mà không gian cách trở
Với tay
chạm chiều. Em có chạm được anh?
(Hỏi)
Ngày
không anh
Em giặt
giũ nỗi buồn
Trắng
tinh phiền muộn
Phơi
vào đêm phần phật bão giông
(Ngày
Không Anh)
Anh tít
tắp xa để sông hoài trôi hoa dập dờn xuôi đêm khóc
Giấc ngủ
con thơm hương bưởi em gội tóc cuối ngày
Sao anh
không về hôn mặt ruộng tím lục bình trôi
Để em
giấu anh vào chiều, vào ngực em oi khói bếp?
(Không
Đề Cho Anh)
2. Giấu
Anh Vào Cỏ Xanh có nhiều nước mắt đằng sau những câu thơ lấp lánh vui.(1)
Cầm số
phận dắt suốt triền Cửu Long trải vàng đượm mật
Cuộn
trôi ưu phiền
Khóc
cho thỏa đi cha!...
(Khóc Với
Cố Hương)
Nhập nhằng
tiềm thức gọi chiêm bao
Vũ trụ
tắt ngấm còn ta thực tại
Mưa
điên xóa nhòa khối tường vuông chật chội
Hỗn loạn
con người
Ta quay
về
Bình thản
khóc với ngoại ô
(Ta về
khóc với ngoại ô)
Khóc nửa
đời cánh cò mẹ đội nắng dãi dầm
Vai áo
mòn hằn nét cong đòn gánh
Liêu
xiêu dáng gầy
Nhăn nếp
rũ tàn… hoa và đất
(Đông Đang
Về Gõ Cửa)
Ta hiểu
nỗi đau sâu thẳm trong lòng nhà thơ trước thực tại đói nghèo, lam lũ của một miền
quê biết bao thương yêu. Người thơ khóc cho những khát vọng xa xăm, khóc cho
vơi đi những nỗi niềm không thành lời.
Phía
sau nụ cười là nước mắt đong đêm
Phía
sau thơ là cuộc đời nhọc nhằn tựa dòng sông trơ gan lật đáy
(Phía
Sau Thơ)
3. Bao
nhiêu là câu hỏi không có câu trả lời (2). HTK có riêng một bài nhan đề là
Hỏi. Có một niềm hoài tiếc quê hương trước những đổi thay
Cố chờ
phà sông Hậu nữa mà chi?
Câu vọng
cổ treo nơi nào cho bớt khát?
Chín
nhánh hẹn hò
Đêm
phương Nam
Đời
thương hồ soi vào đâu khỏa nước?...
Phà Cần
Thơ ngày mai còn đâu mà anh gọi?
Con nước
cúi đầu
Vĩnh biệt
sóng bảy ba…
(Sông Hậu)
Nương
theo mái dầm với khăn rằn thả chéo cao chéo thấp
Thôn nữ ơi! Em có còn gội tóc nước tro không?...
Thôn nữ ơi! Em có còn gội tóc nước tro không?...
… Châu
thổ cồn bãi lở bồi kể làm sao cho hết?
Gió tràn mắt lữ thứ… nghe phiêu bồng mấy khúc nhớ đục trong
Gió tràn mắt lữ thứ… nghe phiêu bồng mấy khúc nhớ đục trong
(Châu
Thổ)
buồng
phổi ô nhiễm khói bụi đất rừng và khí thải kẹt xe
hít thở
sự trong lành. Biết tìm đâu ra dấu cỏ?
(Đi Tìm
Dấu Cỏ)
Ai bắt
thu đặt nắng vàng tươm ngực lúa?
Giọng
tri âm gọi khản con nước buồn
Chim
tránh rét di cư miền lửa ẩn
Chen
trong dòng thác người…
Ta tìm
nhau nơi đâu?
(Thu Gọi)
đừng
như lá. Rũ mà chi?
mùa
chưa khép !
dắt con
vào chiều
em tìm
anh nơi đâu?
(Không
Đề Cho Anh)
Những
câu hỏi không có câu trả lời về thực tại, là những tiếng kêu thương bơ vơ của một
con chim lìa đàn, là niềm nuối tiếc xót xa những gì đã mất không còn tìm lại
được nữa, là sự tuyệt vọng không gì bấu víu để giữ lấy niềm tin yêu và là lời xẻ
chia những điều gan ruột với người quê, người thân yêu và tình.
Ai chân
trần chạy dọc triền đê với ngày tháng cũ?
Anh qua
cầu xin đừng ngoái gọi tên em
(Phía
Sau thơ)
4. Có thể
gọi là một hành trình nghệ thuật được không? Từ Kiều Mây đến Giấu
Anh Vào Cỏ Xanh là một hành trình thơ. Nhưng dường như GAVCX chỉ là sự tiếp
nối và hoàn thiện những gì đã có trong Kiều Mây. Đó là những chủ đề về tình yêu
quê hương, những suy tư thân phận, những tâm trạng yêu. HTK có nghiêng một chút
về tư tưởng phương Đông, sự an nhiên của Đạo (tr.33), sự luân hồi hư ảo của Phật
(tr.77).
Điều
đáng chú ý là sự thay đổi về bút pháp. Trong tập GAVCX, thơ HTK đi dần về phía
bút pháp trữ tình lãng mạn, sử dụng nhiều hình ảnh tượng trưng (Có Một Khoảng
Trời, Có Phải Mùa Thu, Đi Tìm Dấu Cỏ, Đông Đang Về Gõ Cửa, Những Bờ Yêu, Đừng
Chọn Ngày Giông Bão…)
Hồn
nhiên nhé thu nơi đừng vàng nữa
Sương
khói mềm vương ngọn cỏ đồi mơ
Em dìu
mây rong qua bình minh châu thổ
Câu vọng
cổ ngọt mùi bùn kéo anh gần em hơn
Ai bắt
thu đặt nắng vàng tươm ngực lúa?
Giọng
tri âm gọi khản con nước buồn
Chim
tránh rét di cư miền lửa ẩn
Chen
trong dòng thác người…
Ta tìm
nhau nơi đâu?
(Thu Gọi)
Điều
này làm cho thơ của Kiều Mây trở nên “thơ” hơn trong hòa điệu tình,
ý, lời, nhạc và cấu tứ. Tuy vậy, đây là con đường đi ngược chiều với thơ trẻ
đương đại. Các nhà thơ trẻ đương đại đi về phía Hiện Đại và Hậu Hiện Đại cùng với
khuynh hướng thơ tư tưởng (Nguyễn Quang Thiều, Văn Cầm Hải, Trần Ngọc Tuấn, Ly
Hoàng Ly…). Có một điều rất lạ là trong hai tập thơ, HTK không có bài lục bát
nào? Tôi tiếc rằng nếu hồn thơ “chân quê” của HTK được phô diễn bằng lục bát,
biết đâu sẽ có những bài quyến rũ hơn (?)
Ở tập
GAVCX, thơ HTK vẫn giữ nguyên kiểu thi pháp ở Kiều Mây, đó là các trình
bày liệt kê hình ảnh, ý tưởng, sử dụng phép đối như trong thơ cổ điển, ”(đơn cử
bài: Từ Cánh Đồng Tôi Đã Cất Tiếng Khóc Đầu Tiên); lặp lại khá nhiều chất liệu
đã sử dụng ở tập thơ trước như: gió, phù sa, giông bão, rêu phong, nắng
mưa, chuồn chuồn, đom đóm, điệu lý, câu vọng cổ, bình minh, chiều, đêm… lặp lại
nhiều lần chữ “ký ức…(3)
Cũng phải
thấy điều này, HTK có nhiều tứ thơ rất sáng tạo, rất mới, nhờ thế HTK mới
ghi được chân dung mình trong làng thơ, thơ HTK mới có khả năng đứng được và
được bạn đọc yêu mến.(chẳng hạn bài Bài Giấu Anh Vào Cỏ Xanh)
Buông
luống cày bưng trời uống hết mật nắng tháng tư
Tựa chín cửa sông mới hay mình nhỏ nhoi trước chiều châu thổ
Cây mù u khoác những chùm hoa trắng nõn
Bịt khăn tang khóc phận bạc dưới chân cầu
Tựa chín cửa sông mới hay mình nhỏ nhoi trước chiều châu thổ
Cây mù u khoác những chùm hoa trắng nõn
Bịt khăn tang khóc phận bạc dưới chân cầu
(Châu
Thổ)
Cắn vào
đêm mông lung cò mẹ chở che
Ứa giọt hôm qua mặn chát ngày bạc bẽo
Trái me dốt rụng tơi bời vào trống không vô vọng
Lạc lối một thời
Nguồn cội khuất lãng quên…
Ứa giọt hôm qua mặn chát ngày bạc bẽo
Trái me dốt rụng tơi bời vào trống không vô vọng
Lạc lối một thời
Nguồn cội khuất lãng quên…
(Ta về
Khóc Với Ngoại Ô)
Đọc hai
tập thơ của HTK, tôi trộm nghĩ, tập thơ còn thiếu chân dung cụ thể của con người
Nam Bộ trong sinh hoạt đời thường, thiếu cái vui cái buồn của hiện thực mà Cánh
Đồng Bất Tận và Trăng Nghẹn đã chạm tới. Thành ra người đọc chỉ
thấy nỗi buồn của tác giả thấp thoáng trên điệu lý, câu hò, câu vọng cổ buồn
hay dầm trong canh chua cá linh bông điên điển mùa lũ, hay giãy giụa
với con cá lóc chết cạn, “cá lóc nhảy hầm đội lửa giẫy cười”. Xưa nay chỉ những
tác phẩm hướng về con người với tấm lòng yêu thương sâu nặng mới còn mãi với
nhân gian. Truyện Kiều (Đoạn Trường Tân Thanh), Độc Tiểu Thanh Ký, Sở Kiến
Hành, Văn Tế Thập Loại Chúng Sinh của Nguyễn Du; Lão Hạc, Đời Thừa,
Chí Phèo của Nam Cao … là những tấm lòng như vậy. Nhân chuyện này, tôi nhớ
đến những bài thơ về sông nước Nam Bộ của nhà thơ Bùi Văn Bồng (Cần Thơ), đặc
biệt chùm thơ mùa lũ (4)
ĐÊM
VÙNG LŨ
Người mẹ
ngồi nhìn theo dòng lũ
Mắt quầng sâu đói ngủ kiếm tìm
Giọng khản đặc: “Con ơi! Về với mẹ
Con đâu rồi ...”
dòng lũ vẫn cuộn dâng.
Mắt quầng sâu đói ngủ kiếm tìm
Giọng khản đặc: “Con ơi! Về với mẹ
Con đâu rồi ...”
dòng lũ vẫn cuộn dâng.
Mẹ kham
khổ mớ rau mùa lũ
Chiếc xuồng như chiếc lá tre già
Bông điên điển lưa thưa cuối vụ
Đêm đồng bằng mưa lạnh buốt da .
Chiếc xuồng như chiếc lá tre già
Bông điên điển lưa thưa cuối vụ
Đêm đồng bằng mưa lạnh buốt da .
Đứa trẻ
sinh ra trên đất phù sa
Dòng Cửu Long sớm chiều sóng vỗ
Hoa lục bình tím trôi nỗi nhớ
Lũ lớn, mưa tuôn cuộn về
Dòng Cửu Long sớm chiều sóng vỗ
Hoa lục bình tím trôi nỗi nhớ
Lũ lớn, mưa tuôn cuộn về
Có ngờ
đâu
Nỗi đau tái tê
Tay người mẹ quơ thừa trên sóng đục
Tay người mẹ giờ không bằng lá trúc
Lá trúc vẫn còn ngọn gió đung đưa.
Nỗi đau tái tê
Tay người mẹ quơ thừa trên sóng đục
Tay người mẹ giờ không bằng lá trúc
Lá trúc vẫn còn ngọn gió đung đưa.
Và chiếc
nôi
Ôi một chiếc nôi thừa
Gió lạnh lùa qua nôi trống rỗng
Lại tiếng kêu thảm thương xúc động
Dòng lũ mặn thêm nước mắt con người
Ôi một chiếc nôi thừa
Gió lạnh lùa qua nôi trống rỗng
Lại tiếng kêu thảm thương xúc động
Dòng lũ mặn thêm nước mắt con người
Đêm đồng
bằng chơi vơi
mưa rơi
Bao giấc ngủ chập chờn trên lũ
Những mất mát giữa chừng mùa vụ
Hạt phù sa
lắng lại nỗi đau này.
mưa rơi
Bao giấc ngủ chập chờn trên lũ
Những mất mát giữa chừng mùa vụ
Hạt phù sa
lắng lại nỗi đau này.
(Bùi
Văn Bồng)
Tôi
không có ý so sánh thơ của hai tác giả, mà cảm thấy thú vị khi được thưởng thức
những góc nhìn, những khám phá, những cảm thức và nghệ thuật thể hiện rất khác
nhau của hai nhà thơ. Tôi thầm cám ơn các nhà thơ đã chia sẻ được những nghĩ
suy, những trăn trở của người quê vùng sông nước. Trên hết, tôi ngộ ra điều
này, chúng ta cần có nhà thơ bởi họ phát hiện và chạm khắc được cái đẹp,
bằng ngôn ngữ mới lạ, về một vùng quê trù phú văn hóa, làm nồng nàn thêm tình
yêu đối với xứ sở này. Thương lắm “Mỗi tấc đất quê hương là mỗi giọt máu cội nguồn” (Châu
Thổ)
(1) Ở các trang: 21, 22, 23, 26, 33, 34, 55, 61, 63, 67, 71, 75, 77,…
(2) Ở các trang: 10, 11, 15, 22, 30, 37, 50, 51, 56, 59, 60, 61, 63, 68, 83.
(3) Ở các trang: 20, 21, 25, 26, 32, 37,
(4)http://www.trannhuong.com/news_detail/11113/CHÙM-THƠ-MÙA-LŨ-ĐBSCL-CỦA-BÙI-VĂN-BỒNG.
Tháng 10.2012
Bùi Công Thuấn
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaCửa hàng chuyên cung cấp loa kẹo kéo uy tín tại TPHCM
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa