Tình yêu và tiếng hát
Tình yêu cho phép những ca khúc ra đời. Nỗi đau
và niềm hân hoan làm thành bào thai sinh nở ra âm nhạc. Âm nhạc như thế là tình
yêu, là trong bản thân nó hàm chứa một cõi nhân sinh bề bộn những khổ đau và hoan
lạc. Không có bất hạnh và nụ cười có lẽ âm nhạc cũng không thể có duyên ra đời.
Có người đi đến với cuộc đời và ngẫm nghĩ: nếu đời sống vắng bóng
âm nhạc và tiếng hát thì ta sẽ như thế nào đây? Ở đâu có con người, ở đó có
tiếng hát. Trên mặt đất, trần gian này tiếng hát nhắc nhở ta một điều giản dị:
tôi hát là tôi hiện hữu. Tôi tồn tại có nghĩa là tôi sẽ mất đi. Tôi mất đi, mọi
người cũng sẽ mất đi, nhưng tiếng hát còn ở lại. Ở lại như chiến tích vừa buồn
bã vừa huy hoàng của một cõi đời.
Tiếng hát thường làm nhớ nhung con người. Nhớ một con người là nhớ
cả một trần gian. Cái thân thể mĩ miều của trần gian này nọ đã từng vạch ra
những lối đi mờ ảo, hoang đường trong bể dâu của cuộc sống. Thân thể ấy bỗng tự
thân đã biến thành thánh địa cho cuộc chiêm ngưỡng tình yêu. Âm nhạc và tiếng
hát ra đời để ca tụng một gót chân, một bàn tay, những môi, mắt, má, và đôi khi
một mái tóc trầm hương và sau đó là nụ cười, nước mắt của một đời người.
Tiếng hát là con đẻ của thân xác. Từ thân xác bay lên những giai
điệu và lời ca. ca hát là để nhớ nhau và đôi lúc, để an ủi mình. An ủi một cái
gì còn ở lại và than thở một điều gì đã ra đi.
Tất cả mọi điều sẽ qua đi, sẽ biến mất, nhưng tiếng hát, câu ca, một khi đã được khai sinh với ngày thôi nôi huy hoàng của nó thì sẽ ở lại với đời mãi mãi. Đó là một cuộc rong chơi ngậm ngùi của hữu hạn muốn chộp bắt cái vô hạn làm món quà thế chấp cho đời mình.
Tất cả mọi điều sẽ qua đi, sẽ biến mất, nhưng tiếng hát, câu ca, một khi đã được khai sinh với ngày thôi nôi huy hoàng của nó thì sẽ ở lại với đời mãi mãi. Đó là một cuộc rong chơi ngậm ngùi của hữu hạn muốn chộp bắt cái vô hạn làm món quà thế chấp cho đời mình.
Cho đến cuối thế kỷ này, khi mà những khám phá khoa học đã bóc
trần mọi lớp vỏ huyễn hoặc của thế giới quanh ta thì con người vẫn tiếp tục hồn
nhiên chất vấn mình và chất vấn nhau: Tình yêu là gì? Tình yêu có thật hay
không?
Bao nhiêu thế kỷ qua đi và tình yêu cũng thay hình đổi dạng. Đắm
chìm vào những cuộc vong thân ngoạn mục, tình yêu đã hoá thân và theo từng thời
kỳ, mang những khuôn mặt khác.
Tình yêu cuối thế kỷ này không còn mộng mị nữa. Những giấc mơ hão
huyền đã ra đi. Con người đến với tình yêu bằng một ngôn ngữ khác. Có một thứ
hình bóng của mộng du len lỏi vào giữa cái điều mà người ta gọi là tình yêu. Và
cứ thế người ta lao vào cái điều "tưởng như" ấy một cách đồng bóng và
đánh mất dần cái hồn phách thơ mộng của những ngày đã xa xưa.
Đừng bao giờ nói một lời có tính cách khẳng định về tình yêu. Mới
ngày hôm qua là như thế hôm nay đã khác rồi. Tình yêu tưởng vĩnh viễn ra đi mà
không ra đi. Tình yêu vờ như ở lại mà không ở lại. Kể lại một chuyện tình
thường khi là kể lại một cái gì đã mất. Nhưng cũng không hiếm những trái tim
lạc hướng bỗng một hôm lại ngoạn mục quay về. Không thể nói nhiều về tình yêu
mà không mắc lỗi lầm. Cứ để nó yên ở một vị trí nào đó và nhìn ngắm, quan sát
hoặc chờ đợi. Tình yêu là bất khả tư nghì.
Không ai điên gì mà tự xưng mình là kẻ biết rõ về tình yêu nhất.
Đau khổ cả trăm lần vẫn cứ là một đứa trẻ thơ trong tình yêu. Tình yêu có lẽ là
lời nói dối uyên thâm nhất của trái tim. Một trái tim kim cương không tì vết,
không thách thức nhưng ngạo nghễ và thích đùa. Một thứ đùa cợt làm bằng bi hài
kịch và trên sân khấu của cuôc hành trình đã làm nổ tung ra những cơn thịnh nộ
của núi lửa hoặc của những mùa băng rã tuyết tan.
Dù thế nào cũng đừng phỉ báng tình yêu bởi nghĩ cho cùng nó vẫn là
nguồn an ủi duy nhất. Nó là trò chơi dối trá cần thiết và qua nó chỉ có con
ngưòi mới hiểu được thế nào là đau khổ để rồi có lúc phải thốt lên: Tôi buồn
quá....
Tình yêu là không khoan nhượng. Cái khía cạnh ác độc của tình yêu
không ai có thể đo lường được. Khi cần dập chết một cuộc tình nó sẽ không cần
biết nương tay. Nó lạnh lùng thản nhiên trước cơn hấp hối của "con bệnh
tình". Vì thế xin các hoàng tử, quí công nương hãy biết kềm giữ mình khi
đứng bên mép bờ hiu hắt và luôn luôn chuẩn bị sẵn cho mình một bài kinh thiền
định để giữ được cõi lòng bình an, tĩnh lặng. Mọi cơn bão sẽ qua đi và trên các
bờ bãi, biển đã để lại bao nhiêu là sinh vật biển cho một bữa tiệc dù muộn
màng, phù du, nhưng cũng đủ để làm hồi sinh một nỗi khát sống và xoá đi những
thương tích tuồng như không đáng có.
Tình yêu không có thắng bại. Ở đây không phải đấu trường mặc dù
vẫn có những vết thương. Thậm chí đôi khi còn mang đến những cái chết, những
cái chết không báo trước nhưng cũng nhuốm đầy đủ màu sắc tai ương, của một kiếp
nạn. Những cái chết như thế không còn mới mẻ gì nữa, chỉ đủ gây ngạc nhiên
thoáng qua để có dịp nhắc nhở lại một thời kỳ vàng son của triều đại lãng mạn.
Thế nhưng ở đâu đó trên các vỉa hè trong lòng các đô thị, nhất là dưới ánh đèn
mờ tỏ ở các ngoại ô, tiếng xì xào vẫn cứ vang lên như một ngọn gió xót thương
qua các đền thờ của ảo giác. Đó cũng là lời tôn vinh phù phiếm nhằm làm thăng
hoa tình yêu hầu khôi phục lại một thứ lòng tin đã bị đánh mất.
Nếu có dịp chạm vào tình yêu thì hãy thử mượn một cỗ xe chở lòng
bất kính đến trước. Có thể không hẳn là lòng bất kính mà một cái gì đó gần với
sự thờ ơ, lãnh đạm hoặc một phương cách lịch sự bóng bẩy phường tuồng. Đó là lá
chắn cần thiết, một thứ bùa hộ mạng để chống đỡ những mũi dao vô đạo có thể gây
thương tích bất ngờ trên lòng tự trọng.
Tình yêu hình như không di chuyển trên một mặt phẳng. Nó thường
dẫn người trong cuộc đi qua những nơi chốn không hề dự phòng trước. Thế rồi một
hôm bỗng dưng mọi chuyện cứ lệch lạc hẳn đi và người trong cuộc thấy mình không
còn là mình nữa. Như trong mùa biển động, những con sóng dữ tha hồ nhảy múa và
nó rút dần tinh lực của con người.
Có những kẻ thấy được thiên đường. Có những kẻ thấy được địa ngục.
Và có không ít những kẻ bị chọc mù đôi mắt khi đi qua tình yêu. Những giấc mơ
hồng, những ác mộng đen. Đôi khi có những cái bóng vô hồn ngoan ngoãn tới lui
trong không gian vô hình của những câu thần chú. Khi nhóm lửa đốt lòng mình
trên những mê hoặccủa lời thề nguyền thì lúc ấy chỉ còn âm binh nói chuyện với
âm binh. Giấy vàng bạc bay lả tả phủ hết con đường tỉnh thức để mở ra một cõi
đời son phấn ngào ngạt hương hoa mơ mơ, tỉnh tỉnh, muội muội, mê mê nhưng đầy
một thứ lạc thú riêng tư, một cõi trời bay bổng.
Chấp nhận tình yêu là chấp nhận một thứ có có, không không, đùa
đùa, thật thật. Nó vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách. Không có nó thì
đời sống không biết sẽ tẻ nhạt đến dường nào. Thôi thì đành có nó vậy.
Trịnh Công Sơn (28/2/1939 – 1/4/2001) được ví như một tài năng lớn của nền âm
nhạc Việt Nam. Những ca khúc của Ông mãi mãi có sức ảnh hưởng to lớn đối với
bao thế hệ người nghe nhạc.
Khó có lời nào diễn tả hết hoăc đầy đủ về Trịnh Công Sơn, Nhạc sĩ
Văn Cao từng nhận xét: "Trong âm nhạc của Sơn, ta không thấy dấu vết của
âm nhạc cổ điển theo cấu trúc bác học phương Tây. Sơn viết hồn nhiên như thể
cảm xúc nhạc thơ tự nó trào ra. Nói như nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát, người bạn
già của tôi, "Trịnh Công Sơn viết dễ như lấy chữ từ trong túi ra".
Cái quyến rũ của nhạc Trịnh Công Sơn có lẽ là ở chính ở chỗ đó, ở
chỗ không định tạo ra một trường phái nào, một triết học nào, mà vẫn thấm vào
lòng người như suối tưới. Với những lời, ý đẹp và độc đáo đến bất ngờ hôn phối
cùng một kết cấu đặc biệt như một hình thức của dân ca hầu như không thay đổi,
Trịnh Công Sơn đã chinh phục hàng triệu con tim, không chỉ ở trong nước, mà ở
cả ngoài biên giới nữa..."
Trịnh Công Sơn sinh ngày 28 tháng 2 năm 1939 tại Lạc Giao (cao
nguyên miền Trung Việt Nam).
Ông lớn lên ở Huế, tốt nghiệp tú tài ban Triết tại Chasseloup Laubat, Sài Gòn.
Ông lớn lên ở Huế, tốt nghiệp tú tài ban Triết tại Chasseloup Laubat, Sài Gòn.
Trịnh Công Sơn tự học nhạc, bắt đầu sáng tác năm 1958 với tác
phẩm đầu tay Ướt Mi (NXB An Phú in năm 1959). Nhạc sĩ đã sáng tác hơn 600 tác
phẩm, có thể được phân loại dưới 3 đề mục lớn: Tình Yêu - Quê Hương - Thân
Phận.
Nhạc sĩ qua đời lúc 12h 45 ngày 1/4/2001 tại Tp. HCM. Ông ra đi
nhưng những gì ông để lại qua sự nghiệp âm nhạc của mình có giá trị thật lớn
lao, những giai điệu, lời ca của Ông sẽ còn mãi với thời gian.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét