Người đàn ông và cây thông nhỏ
Đêm. Bức tường đen thẫm dựng thẳng đứng choán một khoảng
không gian rộng lớn. Ở đây mỗi tên người nhỏ li ti, phẳng và dẹt in hằn vào bức
tường đen kịt.
Những hàng chữ sắc nhọn hằn sâu vào đá gió đêm vi vút mơn
man. Một bóng người đổ ập vào chân tường. Một lằn chớp rạch ngang bầu trời.
Bóng người dựa lưng vào bức tường. Hàng hàng chữ lạnh ngắt ngấm vào cái bóng,
đè xuống khiến nó trĩu lặng, tuồng như muốn đổ sụm xuống. Cái bóng dần hiện ra
là một người đàn ông to lớn. Trong bóng tối, hai hốc mũi hun hút như hai lỗ cống
đen ngòm phì phò phả ra luồng hơi nước trắng mờ. Người đàn ông ngồi im lặng đã
hàng tiếng.Buổi chiều nay, anh vừa chôn đứa con duy nhất của mình trong một khu rừng có
nhiều cây to giống như khu rừng ngày trước anh cùng các chiến hữu la hét và bắn
giết. Mẹ đứa bé bỏ đi ngay sau khi nó chào đời. Đã mười năm, người đàn bà,
thiên thần tóc vàng không hề có tín hiệu quay trở lại. Thoát khỏi cuộc chiến
tranh, người đàn ông vướng vào đứa bé. Cũng ngần ấy năm, anh gần như câm lặng
trước sinh linh nhỏ bé do thiên thần tóc vàng bỏ lại. Rất nhiều lần, các trại
nuôi dưỡng, các phòng thí nghiệm, các trung tâm nhân đạo thương thuyết nhưng
anh đều từ chối. Đứa bé dị dạng lớn lên trong im lặng. Mười năm không ai nói
chuyện với ai. Chỉ một mình người đàn ông độc thoại với những cánh rừng chết.
Những cánh rừng đã từng một thời tươi tốt như cánh rừng chiều nay anh chôn nó.
Người đàn ông đào một cái hố. Xưa kia anh cũng đã đào rất nhiều hố nhưng đây là
cái hố khó khăn nhất. Những tán cây xanh an nhiên. Những du khách thản nhiên đi
lại. Đến sẩm tối, cuộc chôn cất xong xuôi. Cây thông non ba chạc được người đàn
ông trồng lên trên mộ rất cẩn thận.
Người đàn ông rời bức tường vào lúc trời khuya. Anh đi về
phía ga tàu điện ngầm lên chuyến đầu tiên về thành phố, ngồi xuống chiếc ghế
bên cạnh cửa sổ. Con tàu buồn thảm lao vun vút trong chiếc hang khổng lồ kéo
dài tưởng bất tận. Anh đã quẳng chiếc ba lô vào thùng rác trước khi lên tàu. Nó
là di vật cuối cùng gắn với cuộc sống đầy bất trắc của anh. Đến khi chỉ còn lại
một mình trong bến đỗ cuối, anh kéo cổ áo trùm kín đầu ngồi thừ như một gã mất
trí. Anh đã mất tất cả. Tuổi trẻ. Hoài bão. Niềm tin. Và đặc biệt là đứa trẻ.
Nó đã rời khỏi anh như định mệnh. Tại sao định mệnh lại không sớm kết thúc số
phận của anh. Định mệnh dằng dặc trêu ngươi kể từ ngày rời khu rừng chết tiệt với
món tiền chết tiệt thì anh đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Người đàn
bà chờ đợi anh đã bỏ lại giọt máu, cuỗm sạch số tiền anh mang về sau cuộc chiến
ra đi biệt vô tăm tích. Tại sao đã ở được với nhau, chờ đợi nhau hàng chục năm
lại có thể buông nhau dễ dàng như thế. Nhiều lúc, anh đã định kết thúc cuộc đời
bằng khẩu súng nhưng nụ cười ngơ ngác của đứa bé đã giữ anh lại.
Sống với đứa bé, anh luôn ở một thế giới khác. Thế giới không có tiếng người và
tiếng súng. Thế giới không có lừa lọc và những cánh rừng cháy. Anh im lặng bên
đứa bé cũng im lặng từng ấy năm. Nó chưa nói với anh một tiếng nào đã sớm giã từ
thế giới. Nó tìm đến thế giới của nó. Thế giới của thiên thần bay lượn với những
đôi cánh sắc vàng lung linh. Kể từ khi chiếc trực thăng đổ bọn anh xuống khu rừng
anh đã linh cảm đến điều này. Và bây giờ là khẳng định chắc chắn. Chắc chắn và
tàn nhẫn khi người đàn bà hét lên nhìn giọt máu ngọ nguậy phập phồng không ra
hình dạng gì. Anh lao đến an ủi nhưng ả câm lặng và bỏ đi sau đó một tuần. Ả
không chịu nổi sự thật. Lẽ ra ả chửi thẳng vào mặt anh rồi bỏ đi lại khác. Tại
sao ả trốn chạy? Điều gì khiến ả kinh tởm anh. Đứa bé ư? Nó có tội tình gì. Anh
gầm lên và suýt nữa táng vào mặt gã bác sĩ xin giọt máu để làm một thí nghiệm
gì đó... Rốt cục thì đứa bé cũng phải gửi lại bệnh viện gần hai năm. Khi nó đã
quen với môi trường sống và lẫm chẫm đi được anh đón về căn hộ của mình, căn hộ
có duy nhất một cửa ra vào và một cửa sổ nhỏ sát góc, nơi những luồng sáng yếu ớt
rót xuống mỗi ban mai. Người đàn ông đóng một cái cũi gỗ để đứa trẻ vào đấy mỗi
khi rời khỏi căn hộ. Đứa bé không nói không rằng chỉ ngơ ngác cười. Trong con mắt
của anh, nó cũng như bao đứa trẻ khác trên hành tinh này, cho dù ai đó nhìn vào
đều hãi sợ bề ngoài của nó. Đêm xuống, khi đứa bé ngủ, người đàn ông thì thầm
nói chuyện với nó suốt đêm, hứa suốt đời sẽ ở bên con. Phần còn lại của cuộc đời
anh chỉ làm việc duy nhất ấy.
Thế mà công việc mới diễn ra được tám năm đã kết thúc. Hôm anh đi siêu thị
khuân một đống thực phẩm cả tuần cho hai người trở về thì đứa bé đã chết. Người
đàn ông run run tiến đến bên chiếc cũi gỗ. Đứa bé nở nụ cười ngơ ngác vĩnh viễn
giã biệt người đàn ông, giã biệt thế giới mà nó hoàn toàn không hiểu gì. Người
đàn ông tháo chiếc cũi xếp thành một đống lục sục tìm cái túi bất ly thân ngày
nhảy dù xuống khu rừng cháy mà các chiến hữu vừa phun xuống đó nhiều thùng hóa
chất. Cậu bé nằm sấp không nhúc nhích, dỗ dành cũng không động đậy. Anh cúi xuống,
đặt tay lên lưng vỗ vỗ. Trời ơi! Người cậu lạnh toát và rất cứng, khác mọi khi,
hễ bàn tay đặt xuống thể nào những tấm thân nhỏ bé cũng xoay ngang dọc hoặc nhổm
lên như biết lỗi. Sau phút bàng hoàng, anh xoay nó lại. Con mắt đã khép chặt
vĩnh viễn không một phép màu nào thay đổi được. Hai bàn tay thiếu ngón khép hờ
như chiếc xẻng nhỏ xinh ép dọc thi thể lạnh. Những giọt nước mắt nhỏ xuống vầng
trán có con mắt đã khép chặt. Anh khẽ khàng phủ chiếc khăn đỏ luôn đem theo người
lên gương mặt nó rồi đứng dậy. Anh tìm một tấm vải trắng dài quấn nhiều vòng
thi thể. Tấm vải trắng dài thượt, trắng dợn lên như cái tổ kén cuộn từng vòng,
từng vòng đều tăm tắp. Anh đem đến một cái hòm gỗ nhỏ có khắc vài chữ số trên một
phù hiệu đồng. Anh bế nó đặt vào trong ấy. Kiểm tra lại một lần cuối, anh nhìn
lướt một lượt toàn thi thể giờ đã im lìm không một biểu hiện và lầm rầm điều gì
rất nhỏ. Anh quỳ hẳn xuống, tóc phủ lòa xòa lên khuôn mặt nó. Một lát, anh cho
chiếc hòm vào cái túi. Khoác thằng bé trên vai, người đàn ông chậm chạp nhưng
quả quyết đi vào khu rừng thành phố. Trên tay anh cầm theo một cây thông nhỏ.
Những cành lá nhỏ xíu của nó vẫy vẫy như chào đón cuộc đời.
Người đàn ông trở về căn phòng của mình. Đêm vây bủa anh từ bốn phía, sự im lặng
kinh hoàng bao bọc căn phòng bây giờ tưởng như mênh mông bất tận. Anh ngồi bó gối
nhìn về phía góc phòng, nơi hôm trước thằng bé lũn cũn đi lại trong những lo âu
của anh. Không ngờ mọi sự lại kết thúc chóng vánh và tàn nhẫn đến thế. Buổi chiều,
khi rời khỏi khu rừng đến bên bức tường hoa cương đen thẫm, anh cảm thấy mọi sự
đang dần kết thúc trong im lặng. Đã từ lâu, hình như là từ khi đón thằng bé về,
anh đã bít toàn bộ giao du xã hội và tự khuôn mình trong cuộc sống tối thiểu với
thằng bé. Anh dõi mắt vào màn đêm. Phía xa, nơi khu rừng, cây thông nhỏ run run
trong gió lạnh đang thầm thì với cậu chủ nhỏ mà nó mới quen biết. Cậu chủ mỉm
cười thân thiện với người bạn đang thầm thì những điều rất tuyệt diệu về cuộc sống,
về ngày mai mà trước kia ở trong phòng nó chưa hề biết đến. Có tiếng chân của
người gác rừng giẫm lên những ngọn cỏ ướt lạt sạt tiến về phía đôi bạn nhỏ. Người
gác rừng im lặng nhìn cây thông mới được ai đó trồng xuống thảm cỏ mà ông không
biết. Ông thầm cảm ơn người bạn. Thảm cỏ này, đêm đêm ông vẫn đến ngồi xuống tưởng
nhớ những ngày ông và bè bạn bị vây hãm trong những cánh rừng cháy nham nhở xứ
nhiệt đới chết tiệt cách đây ba mươi năm. Ai đã trồng cây thông nhỉ? Đúng cái
nơi ông dự định một ngày nào sẽ tìm một cây thông non đặt vào đấy, cũng là vọng
niệm những ngày kinh hoàng ông và đám bạn trải qua. Cây thông run run, ngơ
ngác. Nó thầm thì điều gì đó với người bạn nhỏ mà người gác rừng không biết. Cậu
bé luôn mỉm cười thích thú một không gian rộng rãi, thoáng đãng, nơi mặt trời
và gió đêm ùa trực tiếp xuống mặt đất. Người gác rừng ngồi sát xuống cây thông,
bàn tay to lớn của ông khẽ vuốt những mầm cây. Một giọt nước mắt của ông lăn xuống
kẽ lá, ngấm dần, ngấm dần xuống đôi môi đang mỉm cười của cậu bé. Cậu bé khẽ
rùng mình. Cây thông khe khẽ run lên lo lắng cho người bạn nhỏ. Rất lâu, rất
lâu, người gác rừng đứng dậy đi trở lại căn nhà phía bìa rừng trả lại sự tĩnh lặng
cho đôi bạn.
Bức tường đen thẫm li ti chữ và con số nằm sừng sững im lìm trong đêm. Mặt đá
nhẵn toát ra những chùm hơi nước lờ đờ tưởng như những dòng chữ đang khóc. Nhiều
cái tên, hàng trăm hàng nghìn cái tên, hàng chục nghìn cái tên với nhiều ký tự
khác nhau u i móc nối, u i dội ra những âm thanh ngắt quãng một cách bí ẩn. Ban
ngày, rất nhiều hoa được người ta đem đến đặt xuống chân bức tường. Ong và bướm,
lũ côn trùng mẫn cảm với hương hoa gọi nhau kéo đến. Chúng dập dờn chao lượn
trên những hàng chữ, con số li ti. Gió đánh vào mặt tường xua dạt lũ bướm ham
chơi, có con bị gió quất dúi xuống mặt cỏ giập cánh không gượng được lên. Có
con bị mắc kẹt vào những cánh hoa sặc sỡ và chết thiếp đi ở trong ấy. Hàng trăm
hàng ngàn bó hoa hằng ngày con người kiên nhẫn đặt xuống chân bức tường và buổi
tối xe rác của thành phố đến mang đi đồng thời dọn dẹp những xác ong bướm vương
vất cùng những cánh hoa gẫy nát. Đã bao nhiêu năm việc đó diễn ra một cách thản
nhiên. Mùa nào thức ấy. Hoa tươi ở đây chẳng bao giờ thiếu. Chúng được đem tới
từ khắp các xứ sở trên thế giới với một tấm lòng thành kính và đớn đau nhất mà
những người sống không hiểu vì lý do gì đã không thể trao tặng cho nhau.
Người đàn ông như cái bóng đêm đêm đến quên cạnh bức tường. Không ai biết anh
đã lầm rầm những gì và người trông coi khu vực ấy đã rất ngạc nhiên khi thấy xuất
hiện thêm một dòng chữ khắc bén nhọn vào mặt đá sáng sâu hơn những dòng chữ
khác. Ở vết khắc vụng về không biết đã bằng cách nào xuất hiện ấy, kể cả những
lúc trời nắng, bức tường khô khốc như một thỏi nham thạch vẫn ri rỉ nước thấm
loang ra xung quanh. Một năm sau không ai thấy người đàn ông vẫn hay đến bức tường
đâu và người trông coi vô cùng ngạc nhiên khi lại thấy xuất hiện thêm một dòng
chữ khắc sát vào dòng chữ luôn đẫm nước. Chính quyền thành phố và các hiệp hội
không ai làm việc này. Người trông coi bức tường đồng thời là viên quản lý khu
rừng lặng lẽ ngồi bên cây thông nhỏ giờ đã vạm vỡ trong khu rừng có nhiều gió.
Bây giờ ông đã già. Bức tường vẫn thỉnh thoảng xuất hiện những dòng chữ một
cách bí hiểm.
30/7/2021
Phùng Văn Khai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét