Tình
xa
Mây vẫn bay trên bầu trời đang tỏa những ánh dương dài bất tận, bầu trời như dừng
lại khi nhìn thấy thảm cát trải dài trên bờ biển xa.
Tự hỏi! Có còn chăng ngày hè sôi động.
Hỡi em! người tôi đã một thời yêu dấu, con tim tôi như chết lặng
mỗi khi đến đây tìm em trong hồi niệm này. Làm sao tôi quên được thuở em và tôi
sóng bước thoăn thoắt trên bãi cát này, tôi khóc tình tan vỡ, nụ hôn ư! Còn
đâu, tan rồi như bọt nước, nghe nhói giữa tim khi em rời xa trần thế.
Trời lại mưa những giọt mưa trái hè như nước mắt tôi rơi, mãi
mãi và mãi mãi không quên. Mây vẩn trôi gió vẫn thổi như vi vu trên tầng lá thấp,
ngoài xa kia trên cao ấy bóng của ngàn mây như dừng lại trong khoảnh khắc, Mây
ơi! Có phải như ôm em trong ấy.
Ký ức trở về, tôi chợt nghe tiếng lòng thổn thức, ôi! Trên
kia mộ em thơm nức xen mùi cỏ dại. Tôi với tay vuốt nhẹ mặt bia, tấm bia ấy
mình em trơ trọi bấc giác nước mắt tôi rơi! Nhớ ngày xưa mỗi lần như thế em lại
cười lại nói "Sao anh mềm yếu vậy" nhưng có lẽ em ơi vì linh hồn
này của anh đã trót bên em rồi, giờ đây một mình tư lự trong một khoảng không
mù mịt khi lòng anh chỉ nghĩ đến em thôi. Những hạt mưa nhè nhẹ rơi như nước mắt
của trời xanh nhỏ xuống như xoa nhẹ cho em vơi niềm đau. Em ơi! Nơi xa đó có lẽ
em sẽ luôn có tôi trong một mơ ước của vĩnh hằng.
Hôm nay ngoài phố vắng lặng trời rất sáng nắng cũng rất gắt.
Nhớ năm xưa như thế này anh đã nghỉ học vì muốn được săn sóc cho em.
Em trách! Nhưng làm sao mà anh có thể làm khác được, anh
thương em cơ mà!.
Em mỉm cười trong yếu ớt! Ngoài khi bầu trời vẫn xanh một
màu xanh bất tận, không một áng mây không một luồn gió thoảng.
Tôi nâng chiếc quạt trên tay phe phẩy chầm chậm, gió kia
phang phảng một mùi hương nhè nhẹ, tôi lại nâng đầu của em mái tóc mềm sợi nhỏ
cuốn rối, lấy tay tôi luồn vào tóc gỡ từng chút một chắc có lẽ trong giấc mơ
huyện diệu kia sẽ mang em vào trong hạnh phúc, tôi thầm ao ước thời gian chậm
trôi để cho tôi được mãi bên em trong thế gian này.
Ôi buồn sao! Hôm nay em đã xa rồi, nơi ấy thiên đường mà
linh hồn em đang trú ngụ, chốn thiên sinh ấy em có thấy tôi. Khói nhẹ bay từ cuối
ngõ tôi lại tưởng đó là một vầng mây mỏng, ôi! Vầng mây xưa cũ một vầng mây
trong tiềm thức.
Phố vẫn ngắt một màu đen vô tận nhìn xa xa bầu trời không ánh
sao đêm cũng không có trăng vàng nhòa nhạt, ngoài kia mầu xanh ngát của cỏ cây
cũng đã chuyển sang màu đen đủi.
Chợt nhớ em trong lòng hờn tủi: "Em đâu rồi?" tiếng
khô khan vọng trong đêm vang vang từ từ nhỏ lại rối tắt hẳn trong im lặng. Tôi
mệt nhoài trong suy nghĩ, khói thuốc bay như đốt tâm hồn em và tôi trong viển
vông. Bầu trời như vầng vĩ mưa lại đến rớt những hạt nặng nề, tôi vẫn đứng nhìn
cơn mưa trong chết lặng, điếu thuốc trên tay tắt hẳn tự bao giờ.
Tôi chợt ngỡ như em vừa trở lại, lại nhớ đến tay em. Ôi! Đôi
tay mềm nhẹ, tôi nâng nhẹ vuốt ve, bỗng chợt tỉnh giấc mơ tôi hối tiếc giờ phút
ấy của đam mê, thể xác rã rời tôi bước chậm từng bước trong đêm.
Ôi! màn đêm một màu đen vô tận..
Hôm nay đi Đà Lạt! Chiều Đà Lạt thật buồn đôi lúc lại cảm thấy
cô đơn như những ngày xưa ấy.
Chuyện đã qua... mà từng chiều tôi khắc khoải ru hồn
trong mộng của những đêm trăng dài.Tình là gì, những nẻo trái ngang vô bờ bến.
Đâu đó trong những ngày duyên mộng chợt phai tàn theo trí ức cô liêu.
Ngày cũng qua đi thật nhanh tôi muốn làm một cái gì đó nhưng
lòng tôi thì không thể. Chiều lại chầm chậm... chầm chậm trôi đi trong ký ước
cũ con người sống vì yêu trong quá khứ buồn. Đôi khi tôi cảm rất vui trong những
ngày rồi, những ngày qua tôi sống như cơn mộng.
Trong một quãng thời gian khắc khoải tôi lại dần lấy lại niềm
tin cuộc sống. Em ơi! Nơi cao xa kia em có thấy tôi.
Dù bất cứ hoàn cảnh nào trong cuộc sống hiện tại tôi vẫn nhớ
em, em tan trong tôi một tiềm thức mà tôi đã gởi kín trong lòng.
Trong ký ức, một cơn gió mùa đông xòa trên mặt cát những thảm
cát vô tình như cứ dài đi bất tận, trong tim tôi cô đọng mất em rồi đời có vui
chăng?...
1/1/2001
Đông Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét