Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2024
Khúc quanh - Tản văn Trương Văn Tuấn
Khúc quanh - Tản văn
Chú bảo rằng đời mình hối hận nhất là việc lúc
thím ra đi, chú đã nấn ná không khâm liệm ngay như một cách để được gần thím
thêm chút nữa. Nhưng chú đã sai rồi, vì cố níu kéo mà thành ra mất thím vĩnh viễn,
cái cuối cùng mà chú thấy và ám ảnh mãi về sau là một người vợ bất động, trắng
bệch, lạnh ngắt. Chú cố xua đi cái hình ảnh ấy, chỉ cố nhớ lúc thím cười, lúc
thím giận, lúc đi, lúc ngồi… Nhưng cái lạnh lẽo cứ xen vào thực tại, đến mức
chú không dám chạm vào một ai nữa. Biết họ có ấm mềm hay là tê lạnh?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh
Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét