Thứ Năm, 28 tháng 11, 2024

Cây lên xanh nhận đất giữ biên thùy

Cây lên xanh nhận
đất giữ biên thùy

Nhà thơ Bùi Việt Phương là hội viên mới Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Anh sinh năm 1980, thạc sĩ ngữ văn, hiện là Thư kí Toà soạn Tạp chí Văn Nghệ Hòa Bình thuộc Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Hòa Bình
Tác phẩm của Bùi Việt Phương đã xuất bản:  Ngày lạ – Tập thơ, Nhà xuất bản Hội Nhà văn 2019; Đồng bạc trắng của bà – Tập truyện thiếu nhi, Nhà xuất bản Kim Đồng 2019; Mắt trong – Tập thơ, Nhà xuất bản Hội Nhà văn 2020; Dưới chân đèo vẫn có mây bay – Tập truyện ngắn, Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2020; Văn chương-Tầm đón – Phê bình tiểu luận, Nhà xuất bản Hội Nhà văn 2020…
Anh được nhận các giải thưởng:  Giải C Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam, năm 2019; Giải nhất Cuộc thi Ký và truyện ngắn của Tạp chí Cửa Việt – Hội VHNT tỉnh Quảng Trị (truyện ngắn Năm tôi 49 tuổi); 02 Giải B Giải thưởng Văn học nghệ thuật tỉnh Hòa Bình, năm 2016-2020. Giải thưởng Cuộc thi thơ Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội 2021-2022…
Cánh đồng
Cả cánh đồng vốn đầy ắp cỏ
Cả cánh đồng đã đầy tiếng mõ
Gặm đến khô cằn, đàn trâu là mùa xuân.
Khi đủ một bầy chúng mới lạc nhau
Đồng thanh che lấp từng khuôn mặt
Những con trâu to kềnh vẫn cần phải lớn
Bụng tròn nằm đợi cánh đồng
Cánh đồng cũng cần phải lớn
Đợi đàn trâu đứng dậy bước đi…
Có những loài chỉ đợi ăn những con sâu
Có những loài chỉ đợi ăn những tiếng hót
Có những loài chỉ đợi mật ngọt
Có những loài chỉ đợi những cái chết
Loài trâu đã gặm sạch cánh đồng
Trước khi xảy ra những điều đó
Nên đàn trâu lớn thêm
Cánh đồng mong đàn trâu đứng lên.
Biết thế…
Tặng T
Anh đến sớm mở cửa căn phòng
Mong được gặp thêm lần nữa,
Chẳng biết mùa thu có nhận ra không.
Hôm ấy, trái tim anh rỗng không
Nụ cười cũ, tìm những người quen cũ,
Em bất chợt sắc như là cật nứa
Có nhất thiết là, phải đẹp đến thế không?
Hồi ấy, mùa xuân em đi lấy chồng
Chắc sẽ có người nhớ thương uất hận,
Anh thì khác, anh có đâu mà đánh mất
Nhưng người dưng có chuyện của người dưng
Ai bảo mùa thu đẹp chưa thấy điểm dừng…
Biên thùy
Một tà áo bạt đi mùi thuốc súng
Cây lên xanh nhận đất giữ biên thùy,
Mâm cơm vội, bản nghèo, tên khó đọc
Gắp vội tiếng gà vào bát khách đường xa.
Hai mươi tuổi, em sinh sau trận mạc
Hái một nhành hoa có nhớ vết tăng cày?
Hai mươi tuổi, có người xuyên lửa đạn
Đi hết cánh rừng mận trắng để thành mây.
Người miền núi biết rủ cây gùi bắp
Cùng tiếng chim leo dốc kiếm thuốc lành,
Nhặt nhạnh nắng dệt chăn phà mềm mại
Nhường thú nước nguồn, mượn lá những đôi tai.
Người giữ đất từ nhẹ tay nhổ cải
Đến mài dao sôi máu thép cha truyền,
Lưỡi dao ngắn, bàn chân bè, áo vải
Chụm lưng thành bất khuất dãy Hoàng Liên.
Hôm nay sông chảy cho ngày sau nữa
Để đôi bờ kịp đến với mùa xuân,
Em đã tới, áo choàng cho lũ trẻ
Ấm áp vừa chia, ấm áp lại quây quần.
Thế là chẳng gặp nhau chiều biên viễn
Gió rừng đêm kể vợi củi biên phòng,
“Cô gái ấy lần nào lên cũng vội
Giúp đỡ mọi người, mà… có ý đợi anh”.
Và có lẽ bao giờ cũng thế
Đi dọc tuổi xuân sẽ gặp biên thùy,
Tình yêu ấy làm ta không nhỏ bé
Cọng cỏ già kể mãi bước quân đi…
4/1/2023
Bùi Việt Phương
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Tâm Tình Với Ý Nghĩ “Mình với ta tuy hai mà một Ta với mình chỉ một chứ ai đâu Lý lẽ, luận bàn phân hơn thiệt Giải quyết bao n...