Thứ Tư, 27 tháng 11, 2024

Tháng Giêng đung đưa vòng eo con gái

Tháng Giêng đung
đưa vòng eo con gái

Tháng Giêng đung đưa vòng eo con gái/ Ngang qua những bài thơ cô đơn/ Hãy hôn nhau đi/ Cùng biển sóng trời xanh và tiếng hát/ Ngày đã giong buồm!.
THÁNG GIÊNG
Nắng mật liu xiu trên váy áo cô dâu
Những cặp đôi đóng dấu nụ hôn lên Bảo tàng thành phố
Sau trận mưa đêm
Những bông hoa thì thầm mở cánh
Ngày tụng khúc ân cần
Cổ tích trong căn phòng thơm sách
Cuộn len mùa Xuân lấp lánh sắc vàng
Đừng lay động khu vườn ẩm ướt
Gió thì thào rất mịn tiếng thời gian
Tháng Giêng đung đưa vòng eo con gái
Ngang qua những bài thơ cô đơn
Hãy hôn nhau đi
Cùng biển sóng trời xanh và tiếng hát
Ngày đã giong buồm!
MƠ DƯỚI GIÀN HOA TỬ ĐẰNG
Ủ đôi bàn tay ấm
Cho giấc mơ dưới giàn hoa Tử đằng
Thu vàng màu cam trong giỏ
Trăng bạc hà dịu hương
Ngủ đi giấc đêm qua
Những ngón khô run rẩy
Một giây là vực thẳm
Lời vỡ thành cơn đau
Mây màu tóc chân trời
Làn gió lạ xa lướt vội
Đêm che một ánh nhìn
Trái tim cuộn co hờn dỗi
Hãy giữ riêng những bí mật
rất riêng
Nơi hang sâu
Nỗi cô đơn tránh xa ánh sáng
Khuấy thinh lặng trong tách trà màu bạc
Khấn nguyện những ăn nă 
Một vàng cam bên màu tím Tử đằng
Ủ đôi bàn tay ấm…
ĐẾN NƠI TA TỪNG NGỒI
Lần này em trở lại
Tìm trong bóng tối
Một khu rừng
Dưới bầu trời yên ả
Những cánh cửa chính đã đóng
Những ô cửa sổ đã mở
Một cánh rèm bên bờ cây lá đỏ
Những vạt cỏ khô xao xác chân đồi
Lần này
Một mình thôi
Nơi ta từng ngồi
Một chỗ ngồi giữa đám đông huyên náo
Em từng ấm lên sau lớp áo
Từng muốn co chân như con mèo nhỏ
Dụi đầu vào tay anh
Lần này mặt trăng đi qua tháp chuông
Em xếp những hàng chữ khô lên rêu mái ngói
Qua hết cây cầu những cột đèn là đường về nhà
Ngoái lại mấy lần không nghe tiếng ai gọi
Từng có những dặm xanh dưới bờ long não
Từng những nét vạch cắn môi như nương náu như chịu đựng trên toan
Em vẫn nhớ số điện thoại của anh
Nhưng mùi hương
Em quên mất rồi
Em vừa ngang qua nơi chúng ta từng ngồi.
NỖI SỢ
Nhiều lối đến nhà thờ
em tìm anh khi băng qua mùa đông
Phố như chiếc bánh
rắc đầy kem và đường
Quảng trường bên tháp chuông
như những nhát cọ.
Mầu nhạt thế
ngày anh im lặng
đặc và vắng
như đêm
bóp nghẹt hơi thở
dù là một chữ
đi ra
nỗi buồn
đi vào
nhưng em đợi
em cần nghe tiếng anh.
Em những tin
cỏ bên bìa rừng sẽ xanh
băng rạn trên mặt hồ
Thượng đế sẽ sắp đặt những chiếc ghế
trên Quảng trường
và em chẳng phải đi đường vòng
khi anh ở đó  
E chẳng phải quẩn quanh trước nhà thờ
hớp từng ngụm khí qua môi
lạnh và nóng
ngọt và đắng cay
vị nào cũng có anh
như cái cách nhớ anh
rất nghẹn.
Anh!
Số phận đã sắp đặt và em không thể dời mọi thứ ra khỏi chỗ của nó
em chịu đựng mọi giới hạn
như thể
lần gỡ những vòng dây thòng lọng ra khỏi cổ
mà thở .
Phố mùa đông với lá thông và mây và bụi cát
Quảng trường lớp lớp đức tin
Em phải một mình
Chạy qua cánh đồng sợ hãi .
PARIS
Trên chiếc ghế tựa ấy
Những bông tuyết
Mở ra chiếc cầu qua sông Seine
Bầy chim trú Đông
Dưới cột đèn
Và tiếng chuông như những hạt mưa
Paris
Tan trong sương mù
Im lặng mù sương
Ánh mắt
Con thuyền
Chở bóng mây
Rất nhẹ
Như tuyết âu yếm trên gờ tường
Mở ra
Những suy tưởng và hy vọng
Này chàng trai
Huýt sáo đi
Phố người đông
Hãy đắp thêm màu vàng lên những tán cây
Mùa rụng lá
Hãy lắng nghe
Khúc Paris in Winter
Như giọt nước
Dịu dàng xanh ngọc
Mặt đất vươn lên
Những cánh rừng xích lại
Những vòng ôm mở rộng nối dài
Buổi sáng
Cafe Flore và bánh sừng bò
Chúng ta nhắc về sự quyến rũ kín đáo
Của bầu trời sông Hương.
SỰ RỜI BỎ DỊU DÀNG ĐẾN THẾ NÀY Ư
Có tiếng hót nỗi buồn
Làm tổ ngoài bìa rừng Mùa Xuân
Có ngọn cỏ cô đơn
Nở bóng non xanh bên tách trà
Nắng đã chạm vào tiếng ho
Mở ra những bong bóng bay như những vòng hoa thơm thơm
Ta vun mầm hy vọng cây hạnh nhân
Sườn đồi mùa xuân in nụ hôn chuông gió
Đã nghe tiếng băng dưới mạch ngầm im lặng
Thêm một lần nữa thêm một ngày nữa
Những hòn sỏi cựa mình rát bỏng
Ta đang ở đây người đang gần đây
Cô đơn chập chùng cô đơn nở hoa
Cô đơn thơm thơm mùi trăng mùi trà
Như được khóc như được cười như mê sảng như ca hát
Ta rời những sân ga
Tìm chi kẻ mộng du giữa cánh đồng
Im lặng nương êm trên đồng cỏ màu đám cháy
Mặt trời vắt những giọt cuối cùng trên mắt
Đổ xuống dòng mù sương lam
Đi qua những con đường
Giữ trên ngực những câu kinh
Người đàn bà đa đoan
Kẻ ngộ nhận thánh thần
Gầy và xanh
Đến rồi ư?
Mùa Xuân
Sự rời bỏ dịu dàng.
23/1/2023
Trần Bạch Diệp
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cái còn lại hóa cái không

Cái còn lại hóa cái không Nhà thơ Tạ Bá Hương vừa được kết nạp hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Anh tốt nghiệp Khóa 7 Trường Viết v...