Thứ Ba, 3 tháng 12, 2024

Cuộc đời có lúc được có lúc không

Cuộc đời có lúc
được có lúc không

Tôi muốn mình trẻ lại/ Nhưng thời gian không là mặt trời tím/ Ngọn núi có thể lớn lên/ Nhưng mặt đất không đếm được cát bụi/ Dù hoa lạ nở hương trong gió/ Nhưng miền gái đẹp không chịu hóa mình vào lòng sông/ Cuộc đời có lúc được có lúc không/ Nhưng chẳng ai biết cái khởi nguồn sinh ra…
NHỮNG NGÀY CÔ ĐƠN LÊN GIÁ
Những khoảnh rỗng vô hồn
Tôi đốt mỗi bước đi không số
Cô đơn bắt đầu lên giá
Cơm bụi lớn từ quán trọ
Quần áo lớn từ các dịch vụ không số
Ly cà phê sữa cũng lớn từ bão đêm
Con mắt phố thèm giọng nói xe cộ
Động đậy trong ký ức
Giữa tiếng nói sinh viên vẫn thiếu một mình
Tôi loay hoay cho ngày thôi lớn
Chỉ là giả hờ cho đêm nhỏ lại
Nhưng cô đơn vẫn lên giá thị trường
NHỮNG NGÓN TAY ĐAU 
Chĩa từng ngón tay lên không
Đôi mắt mở lòng
Những họng sương phả vào bình thủy tinh không đáy
Rơi từng ngón tay đau nhìn từ phía trời vụn vặt hồng hồng
Nhiều cái ngả nghiêng
Xiên đầy con mắt những hạt thiền thiền quái quái
Lạ từng ngón tay ám mùa động hưởng
Bay lạc đường biên làm lũ dơi đẻ ngày lạ trên nắng cháy
Trên nắng cháy
Lũ dơi không nhớ mùa động hưởng
Khói bay từ những tiếng súng thơm mùa quê kệch
Cả bầu trời âm ĩ những tiếng nói thinh không
Hơi thở từng ngón tay hờ
Chĩa lên không phẳng lặng mơ hồ
Tiếng nói bất lực
Ai cũng nghĩ đến chiến tranh từ lòng đất mở
Không đau thương
Không tương tàn
Không không khí nở
Nhân loại bắt đầu thở vô cảm trong bình thủy tinh không đáy
LỖ THỦNG THƠ
Mỗi sớm mai
Tôi đi hái thơ từ sương khuya rụng
Những con chữ sùi bọt mép trời rộng
Dang cả hai tay với
Ý tưởng rơi từ các hệ quy ước đời người
Phá vỡ trật tự của thơ làm đời sống thủng nhiều lỗ cơ thể tầng ôzon
Bao thế kỷ hin hít gió
Luồn khí thơ như hiển vọng từ một tôn giáo mới và mê mẫm
Làm hạn chế sự sống của thơ và hơi thở của nước
Ngày nắng chao nghiêng
Thế giới muốn điêu đứng vì không tìm được lỗ thủng của thơ
Mặc cho không gian thủng nhiều lỗ thủng thời gian và cả hố đen lòng người
Cộng bao nhiêu cho đủ chiều dài lịch sử
Cộng bao nhiêu cho đủ chiều ngang lịch sử
Cộng bao nhiêu cho đủ kích cỡ lịch sử
Để thơ không làm vỡ đôi mắt thế giới
ĐÀ NẴNG KHÔNG THÀNH PHỐ
(Quý tặng thi sĩ Đỗ Thượng Thế)
Đợi những con lắc bùng nổ
Thời gian đến gần ký ức hơn
Thành phố sẽ biết nói trong tiếng thở sâu người
Vòm trời chẳng có mây ngang
Ai đó vẽ nhiều hướng suy tư vòng vèo mắt khói
Thành phố lạ lẫm trong mỗi cái đẹp không mùa
Phố không phố
Phố có lúc thinh không
Mỗi con đường dò dẫm trong ý nghĩ siêu thị nhớ
Trở mình trong lời nói bảo tàng của ai đáu
Song thoại những tầng cao ốc và những chiếc cầu nối thời đại khác
Anh chở con phố mua sắm hết cơ thể những con người mình
Thành phố biết ưu tư hơn
Thành phố biết làm mình thay đổi hơn cái khác biệt thay đổi
Thành phố cũng biết tinh khiết trong hơi thở tở tái của mình
Và thành phố cũng biết phố không thành phố.
THĂM MỘ NGUYỄN BÁ THANH  
Tìm chút hồn bỏ tôi vào hũ chữ
Ngày ủ chưa nắng
Những sợi nghĩ chắt chiu lên men
Loay hoay ngọn tóc rối
Bước cỏ không chịu động hưởng
Ngựa trời thả vóng lên khỏng khòng
Nắng tư lự
Giêng hai vẫn đọng trên mắt ướt
Đà Nẵng cười mùa sầm uất trở lại
Không động hưởng
Suy tư dọc hàng hàng những con mắt phố
Chia nhau ngả rẽ vui buồn có khói
Khi hũ chữ động đậy
Thời đại ưu nhiên trong mộ ai đáu
Chiêm bái một vườn không tưởng
Khi hũ chữ động đậy
Lịch sử lật lật những trang mắt phố sệch soạc sệch soạc
Thành phố nở hương của đất người.
KHẨU TRANG CỦA BÁNH MÌ
Mặt đóng khuông
Biểu cảm xuống ngôi thấp nhất
Âm thanh vỡ ra khối tiếng bất động
Thời đại như chiếc khẩu trang bánh mì
Chỉ dùng trong ngăn xép đôi mắt
Ngôn ngữ mỗi lúc lên giá
Những con chữ cũng làm dáng điệu đà mặt trăng
Không thấy ai dạm hỏi thị trường thay đổi sáng tạo
Mặc cho thời buổi đong đưa
Kiến thức mỗi ngày mở hướng
Khát vọng bỏ nhiều núi tưởng
Bao đồng khẩu trang
Bao đồng những chiếc bánh mì
Trong tiếng nói tiện lợi của sinh viên
Một thời hoang bay
Trong tiếng nói tiện lợi sinh viên của mình
Làm ký ức đo đỏ ban mai
Mùa thở hồng hộc hồng hộc
Hồng hộc những chiếc khẩu trang
Hồng hộc những chiếc bánh mì
Trưa về đói nắng
Có khi đói cả tuổi thơ
PHỐ VÀ THƠ
(Trong thời đại chuyển đổi số)
Tôi muốn định danh cho mỗi riêng phố
Đôi mắt số không chuyển được thời đại
Mỗi bước đi cũng chẳng có gì khác biệt
Dẫu phố đã thay đổi nhiều áo hoa mới
Tôi lần theo vệt sáng nở trong ngày
Những ý nghĩ rụng trên từng khuôn mặt người người người
Nhưng trong sâu mắt đã mở đường bí mật
Không có thơ trú mình trong bóng tối
Ngàn năm trong một tiếng nói bảo tàng
Hàng hàng thế kỷ vượt bao nhiêu thời đại
Vận mình kiếp kiếp vòng quay đổi mới
Phố chưa thức mình trong mỗi cái tên tên
Đất trời mỗi khi vó ngựa
Tư duy đến lúc bê-tông rừng núi
Mỗi bước đi làm vỡ đôi mắt số
Phố không thời đại. Thơ cũng chẳng là thời đại.
HỘI AN PHỐ
Tôi đi tìm phố cho riêng tên mình
Những tiếng nói chào nghiêng cánh vẫy
Mỗi bước thậm thình trong phế tích
Âm xưa nhỏ giọt giọt trên từng cây số nhạc ngựa
Tôi hỏi bao người về đường ngói đỏ
Nơi sầm uất không phải là đô thị phố
Tên mỗi cây gọi vào núi quên lãng
Gọi vào địa chỉ không nhà không số
Tôi hỏi phố không mùa không ướt
Phố trả lời không phải trước và cũng không phải sau
Tên mình lẫn vào dòng chảy mới
Mỗi cuốc phố là mỗi cái tên quên mùa
TÔI TỰ HỦY TÔI
Giữa ồn ào của lặng im
Tôi khuấy mây ngang trong đôi mắt khác
Những bài thơ không biết nói
Hình hài của nhớ
Bánh xe không ăn được thời gian
Con lắc đói mùa ý tưởng
Đôi khi cái chóp nháy
Cháy ngọn đồi từ không gian ảo
Những bài thơ chết vô ý từ quên lãng
Tôi đi tìm chúng
Cất công để phóng sinh
Nhưng mặt trời đã lặn trước đằng Tây
Tôi tự hủy tôi
Tự hủy những bài thơ từ hơi thở mới của đất
Thế giới mở trong cái khác bay bay
NHƯNG…
Tôi muốn mình trẻ lại
Nhưng thời gian không là mặt trời tím
Ngọn núi có thể lớn lên
Nhưng mặt đất không đếm được cát bụi
Dù hoa lạ nở hương trong gió
Nhưng miền gái đẹp không chịu hóa mình vào lòng sông
Cuộc đời có lúc được có lúc không
Nhưng chẳng ai biết cái khởi nguồn sinh ra
Tôi cố níu thời gian
Nhưng tuổi thơ không làm bầu trời nhỏ lại
VÔ THỨC LÀ GÌ
Vô thức là gì
Khi mặt trời rụng xuống miền con gái
Ai đó không vớt được dòng song
Vô thức là gì
Ai đó tìm ra được bản thể mình
Khi ý tưởng với không tới vầng trăng
Vô thức là gì
Hãy hỏi đôi mắt mình có nhìn được biểu cảm thời gian
Trong khi chân mỏi muốn thấu vỡ từng bậc âm sắc ong ong ong
Vô thức là gì
Là cái riêng ta đếm được không gian ảo
Nhưng con chữ không biết thời đại số mơ hồ
Vô thức là gì
Thế kỷ nào cũng đi tìm
Bao nhiêu Frued mới hoang hóa được dòng chảy lịch sử
Vô thức là gì
Giữa hai ta có khi thành ngã ta bà
Sự khát biệt không đo được triết lí và cả tâm linh
Vô thức là gì
Có nghĩa khi chúng ta được ăn được uống đủ đầy
Nhưng bài thơ không biết sự sống của nó tới đâu
Vô thức là gì
Là đêm đêm say giấc
Đến khi bình minh thức dậy lòng cỏ
Bài thơ hoang nghĩa được làm nghi lễ tụng ca
GIẤC HOANG     
Tôi vẽ cây cột điện
Ánh sáng dẫn lối về của cỏ
Khao vọng bật thêm cánh mở của gió
Cánh đồng hoang thức những bầy chim lạ
Gọi mùa hoen rỉ ký ức
Tôi vẽ cánh đồng hoa
Khi tuổi thơ đói những mùa gặt chữ
Bao nhiêu là ý tưởng rơi rụng
Thêu thùa những đường bay của nắng lụa
Làm đôi mắt vỡ ban mai rơm rạ
Tôi vẽ giấc ngoan của mây ngang
Gói hơ hác vào sương khói
Thêm chút hồng hồng trắng trắng của hàng hàng li ti hoa dại
Chiết tôi từ cơ thể đường nét mắt phố
Suy tư đổ vào nụ cười con gái ướt sũng quê mùa
Tôi lại vẽ những suy tư
Chiều dài không làm nỗi nhớ khôn lớn
Thênh thang không làm con chữ mở rộng thêm bầu trời
Những ý nghĩ cũng ngắn dần trong đau thương
Có lẽ thời gian đã sương khói lòng em
Tôi vẽ chiếc mặt nạ tôi
Hoang hóa bao thời đại trước
Những đường cong len lỏi màu mẽ phế tích
Khi tôi ảo nã nhiều con người khác vô vọng
Thần hồn đã bắt đầu thoát xác một giấc hoang
Trước mộ phần gió
Những con chữ đã thoát xác
Những ý nghĩ đã thoát xác
Những vụn ký ức đã thoát xác
Và giấc hoang cũng đã thoát xác
SÀI GÒN ĐÓI TIẾNG NGƯỜI
Trở lại Sài Gòn
Tôi thèm ăn từng con phố lạ
Ăn mỗi mắt đèn mở sáng
Ăn cả dòng người mỏi bước
Ăn luôn những tầng cao áp thênh thang
Và cũng ăn hết khói bụi của lòng đất nở
Khi bầu trời ăn ngốn những hàng cây dầu rái và các biển hiệu mọc tràn lan
Tôi bắt đầu đói những dòng xe cộ tắc nghẽn thời gian
Tôi gọi từng con tích tắc tích tắc tích tắc tít mắt
Mua về khối suy tư của phố mới xẩm mặt
Tôi ăn hết ngồn ngộn tiếng người sầm uất
Khi bà già và những đứa trẻ rao bán thời đại
Tôi mua những cuốc ngày và cuốc đêm số
Ăn ngập ngụa con đường mở
Ăn ngập ngụa ánh sáng không màu không mùa không vị
Ăn ngập ngụa tâm tưởng
Ăn ngập ngụa cảm xúc vo viên cuội mình
Sài Gòn mỏi bước
Tôi vất vưởng khát
Tôi vất vưởng khát
Tôi vất vưởng khát
Khát những dòng sông bên hông phố hong khốc
Khát nụ cười cỏ trên miền con gái mới
Khát đôi mắt đỏng đảnh mặt người mặt trời
Khát những con chữ gọi í ới mùa xanh mốc
Khát núi tưởng chưa đổ vào dòng người ưu tư
Khát mênh mông không mở tiếng nói cười của nắng vỡ
Và khát yêu thương không chào cánh vẫy thời gian
Tôi bắt đầu lội phố
Dấu chân chim nhạt dần phía trước
Bà già rao bán thời đại
Đánh đổi dòng đời trong mỗi mắt phố
Không bán hết phận người
Những đứa trẻ rao bán thời đại
Đi rệu rã ngày cong đêm
Và đói tiếng người
Sài Gòn đói tiếng người
Bà già đói tiếng người
Những đứa trẻ đói tiếng người
Và tôi cũng đói tiếng người.
8/11/2022
Lê Hưng Tiến
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một buổi tối ám ảnh ở Boston

Một buổi tối ám ảnh ở Boston Một trong những bài thơ nổi tiếng của ông là bài Chơi bóng rổ với Việt cộng. Bài thơ này viết tặng nhà văn Ng...