Thứ Ba, 3 tháng 12, 2024

Trái tim bơ vơ trước những con đường

Trái tim bơ vơ trước
những con đường

Em có như ngôi nhà kia vội vàng khép cửa. Mà tình anh hiu hắt ngọn đèn vàng. Dưới thung kia cũng còn nhiều đốm lửa, lẻ loi buồn trong sương khói mênh mang.
Con chuồn chuồn theo em từ thuở nhỏ
Con chuồn chuồn theo em từ thuở nhỏ,
Từ đâu bỗng bay về,
Như chưa hề lạc mất nhau.
Thành phố rất nhiều ngôi nhà cao
Rất nhiều mái bằng,
Rất nhiều ô cửa…
Rối bời trăm nẻo buồn vui.
Con chuồn chuồn của năm tháng xa xôi,
Đậu ngọn chè tàu,
Bay cao,
Bay thấp…
Đôi cánh trong veo lẫn với trời xanh.
Con chuồn chuồn dự báo cuộc tình anh.
Chùng chình những ngày áp thấp.
Ô cửa buồn không khép,
Liêu xiêu quán cóc bên đường.
Liêu xiêu niềm tin yêu vụng dại
Cúi đầu mười ngón tay buông.
Con chuồn chuồn bay qua tháng qua năm,
Bơ vơ đôi cánh mỏng
Chiều nay bỗng trở về,
Ngơ ngác tìm nhau.
Thành phố không có bụi chè tàu
Em,
An nhiên đậu trên dây phơi còn đọng nước
Cắt ngang khung trời xám sau mưa.
Chút hương quế trầm
Trăng hoàng cung tàn chưa,
Bên ngọn đèn chong,
Một mình đối bóng.
Mai theo trăng xuôi về phương nam,
Thôi, ta làm kẻ phụ đèn.
Rượu sẽ rót tràn thềm hoa chúc mừng trăm năm…
Ừ, chuyện trăm năm cũng chỉ trăm mùa lá đổ.
Mà chuyện ngàn năm…
Ngàn năm mây trắng vẫn còn bay.
Mây có bay qua trời Ô Lý xa xôi
Cho ta gởi vệt son môi,
Quệt ngang trời ráng đỏ.
Chiều sẽ lăn về phía mặt trời chìm…
Ngọc nát,
Vàng phai,
Ta là hạt bụi…
Thì thôi,
Núi rừng, dòng sông, con suối
Cho ta gởi chút hương quế trầm còn vương trong nếp tàn y.
Ngày mai ngàn dặm ra đi,
Một lần ngoái lại.
Nghe sóng sông Hồng vỗ mãi trái tim đau.
Thăng Long ơi, Thăng Long ngàn năm mây trắng.
Ngậm ngùi thương tóc xanh…
Quán gió
Trở về không gặp mùa hoa.
Gió lật lá những bụi bờ hoang dại.
Dã quỳ trốn nơi đâu?
Trở về tìm quán gió ngày xưa
Con dốc cũ chiều chênh vênh nắng đổ
Ba cây thông không còn.
Cả chiếc tách em cầm trên tay
Giọt cà phê lễnh loãng
Không phải giọt cà phê đầu đời em uống cùng anh
Nồng nàn vị đắng.
Cái rùng mình ngoan như câu thơ
Thương cho đến bây giờ!
Phải không anh,
Đà Lạt không còn là Đà Lạt của ngày xưa.
Quán vẫn gió dẫu không còn là quán gió
Anh không còn là anh ngày cũ,
Em không còn là em ngày cũ.
Nhưng khi đặt mái đầu vào ngực anh, em biết
Mình vẫn còn nhau.
Một góc chiều Đà Lạt
Gió xô nghiêng một góc chiều Đà Lạt. Con dốc chênh vênh, hàng thông đứng chênh vênh. Những ngôi nhà đã vội vàng khép cửa. Sợ gió xô nghiêng chút hạnh phúc nhọc nhằn.
Chiếc xe ngựa về đi ngược dốc thời gian. Tiếng vó gõ vào nỗi buồn năm tháng. Có một mặt trời tưởng đã chìm trong quên lãng, chợt hồng lên nỗi nhớ bàng hoàng.
Em có như ngôi nhà kia vội vàng khép cửa. Mà tình anh hiu hắt ngọn đèn vàng. Dưới thung kia cũng còn nhiều đốm lửa, lẻ loi buồn trong sương khói mênh mang.
Em đứng ở đâu giữa buổi chiều Đà Lạt? Trái tim bơ vơ trước những con đường. Chiếc xe ngựa không còn đi ngược dốc. Một góc chiều nghiêng về phía hoàng hôn…
Mimosa
Mimosa vàng trên đồi sương.
Mầu hoa như thắp nắng.
Em trở về,
Thương những bước chân quen.
Mimosa chẳng nở vì em
Chẳng nở vì một cuộc tình đã lỡ.
Chỉ âm thầm rắc những chấm vàng lên sắc lá,
Gọi mùa yêu.
Em trở về bằng chuyến xe đêm,
Như một người tình hối hả.
Em trở về gập gềnh phố xá
Và cuộc tình trễ hẹn đã mười năm.
Gặp lại mimosa vàng cả đồi sương,
Vàng suốt mười năm mịt mù quên nhớ.
Em biết,
Mimosa chẳng vì em mà nở
Em vẫn trở về,
Như người tình lặng lẽ
Khi những chấm hoa vàng thắp nắng gọi mùa yêu
Vườn hoang
Trở về tìm nụ tầm xuân
Mới hay vườn cũ bỏ hoang lâu rồi.
Sương giăng ngọn cỏ rối bời
Đâu mầu hoa biếc của thời đã xa.
Cái thời cây bưởi đương hoa,
Cải vàng rợp bướm, nụ cà thì xanh.
Đường đi mấy ngả loanh quanh
Ngõ gần luẩn quẩn hóa thành ngõ xa
Xòe tay hứng giọt mưa sa,
Khép bàn tay lại ngỡ là có nhau,
Ngỡ là trầu bén duyên cau
Trời xanh như thể bạc đầu còn xanh…
Mây trôi bèo giạt đã đành
Thời gian bạc trắng cuộc tình mà thương.
Trở về tìm nụ tầm xuân
Một mình quanh quẩn ngõ gần, ngõ xa.
Trèo lên cây bưởi không hoa
Bóng chiều ngả xuống vườn cà nhà ai…
7/11/2022
Ngô Thị Ý Nhi
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một buổi tối ám ảnh ở Boston

Một buổi tối ám ảnh ở Boston Một trong những bài thơ nổi tiếng của ông là bài Chơi bóng rổ với Việt cộng. Bài thơ này viết tặng nhà văn Ng...