Anh còn nợ em công viên ghế đá,
công viên ghế
đá lá đổ chiều êm.
Và còn nợ em dòng xưa bến cũ,
Và còn nợ em dòng xưa bến cũ,
dòng xưa bến cũ con sông êm đềm.
Anh còn nợ em chim về núi nhạn,
Anh còn nợ em chim về núi nhạn,
trời mờ mưa đêm,
trời mờ mưa đêm.
Anh còn nợ em nụ hôn vội vàng,
Anh còn nợ em nụ hôn vội vàng,
nụ hôn vội vàng,
nắng chói qua rèm.
Anh còn nợ em con tim bối rối,
Anh còn nợ em con tim bối rối,
con tim bối rối,
anh còn nợ em.
Và còn nợ em cuộc tình đã lỡ,
Và còn nợ em cuộc tình đã lỡ,
cuộc tình đã lỡ, anh còn nợ em.
Anh Còn Nợ Em - Quang Dũng - YouTube
Có lẽ cũng từ nguyên tác bài thơ nên xuyên suốt ca khúc, câu hát Anh còn nợ em
đã dẫn dắt người nghe cùng tác giả tìm lại cuộc tình đánh mất còn lẩn khuất nơi
nào đó trong trái tim mình…
Ngay từ tựa đề ca khúc đã thu hút sự tò mò vốn có của phái nữ, và dĩ nhiên cũng đoán biết được đây là món nợ tình yêu…
Nhưng, anh còn nợ em những gì để anh mãi hoài vương vấn khi dòng đời đã chia hai người hai lối?!
Tôi nghe ca khúc này qua nhiều giọng hát, và cảm nhận rằng trong trái tim mỗi người đều “vương nợ”, và món nợ này nhiều hay ít đều được thể hiện chính trong tiếng hát - tiếng lòng của riêng mình!
Một cuộc tình tan vỡ, chia ly phải chăng cả hai cùng có lỗi? Và khi thời gian đưa chúng ta xa dần những kỷ niệm ngọt ngào, khi hương ngày cũ phôi pha, bao giận hờn yêu thương lắng đọng như những vùng xoáy lặn sâu dưới đáy biển đời thì chính lúc đó vết thương mơ hồ thuở nào lại bừng lên cơn đau nhức nhối.
Anh nợ em từ những “dấu vết” bình thường trong cuộc sống nơi mình đã từng qua… Đó là chiếc ghế đá công viên dãi dầu mưa nắng những chiều tà giữ chúng mình bên nhau, vô tư ngắm sắc vàng của từng chiếc lá rơi, xòe tay đón hạt mưa tinh khiết, trong veo như mắt em ngày ấy.
Anh nợ em dòng thời gian êm đềm chở theo mình bao lời yêu say đắm, con sông mang ánh chiều rực nắng thêm hồng đôi má thắm duyên. Chúng mình cùng ngắm cánh chim tung bay tìm về tổ ấm, và mái tóc em xõa làn hương huyền hoặc quấn quýt hồn anh ngọt cả giấc mơ dài.
Anh nợ em ánh trăng vàng lặng thầm soi lối, mỉm cười nhìn anh vụng về lần đầu ghé đóa môi em, hai trái tim hòa nhịp rung ngân bối rối trong chiếc hôn dịu say ngơ ngác vội vàng…
Anh nợ em cuộc tình không đoạn kết để suốt đời mang nỗi niềm đau đáu ngóng trông về phương ấy một câu hỏi chạnh lòng: Em có hạnh phúc không?! Dòng lệ đắng đêm chia tay ướt nhòe lời giã biệt, một lần đã trót quay lưng là một đời đành đánh mất nhau rồi!
Anh còn nợ em...Anh còn nợ em...Anh còn nợ em...Anh còn nợ em... Anh còn nợ em... Ca khúc như không bao giờ khép lại trong câu hát buồn mênh mông hòa cùng giai điệu tiếc nuối xót xa! Anh nợ Em nhưng có phải chính Em cũng là người luôn mắc nợ với Anh… nếu không thì vì sao ca khúc này lại cứa vào lòng em vết thương xưa quắt quay, đớn đau như thế và vì sao mùa giông bão tự nơi nào đổ về giăng kín trái tim em!!!.
Ngay từ tựa đề ca khúc đã thu hút sự tò mò vốn có của phái nữ, và dĩ nhiên cũng đoán biết được đây là món nợ tình yêu…
Nhưng, anh còn nợ em những gì để anh mãi hoài vương vấn khi dòng đời đã chia hai người hai lối?!
Tôi nghe ca khúc này qua nhiều giọng hát, và cảm nhận rằng trong trái tim mỗi người đều “vương nợ”, và món nợ này nhiều hay ít đều được thể hiện chính trong tiếng hát - tiếng lòng của riêng mình!
Một cuộc tình tan vỡ, chia ly phải chăng cả hai cùng có lỗi? Và khi thời gian đưa chúng ta xa dần những kỷ niệm ngọt ngào, khi hương ngày cũ phôi pha, bao giận hờn yêu thương lắng đọng như những vùng xoáy lặn sâu dưới đáy biển đời thì chính lúc đó vết thương mơ hồ thuở nào lại bừng lên cơn đau nhức nhối.
Anh nợ em từ những “dấu vết” bình thường trong cuộc sống nơi mình đã từng qua… Đó là chiếc ghế đá công viên dãi dầu mưa nắng những chiều tà giữ chúng mình bên nhau, vô tư ngắm sắc vàng của từng chiếc lá rơi, xòe tay đón hạt mưa tinh khiết, trong veo như mắt em ngày ấy.
Anh nợ em dòng thời gian êm đềm chở theo mình bao lời yêu say đắm, con sông mang ánh chiều rực nắng thêm hồng đôi má thắm duyên. Chúng mình cùng ngắm cánh chim tung bay tìm về tổ ấm, và mái tóc em xõa làn hương huyền hoặc quấn quýt hồn anh ngọt cả giấc mơ dài.
Anh nợ em ánh trăng vàng lặng thầm soi lối, mỉm cười nhìn anh vụng về lần đầu ghé đóa môi em, hai trái tim hòa nhịp rung ngân bối rối trong chiếc hôn dịu say ngơ ngác vội vàng…
Anh nợ em cuộc tình không đoạn kết để suốt đời mang nỗi niềm đau đáu ngóng trông về phương ấy một câu hỏi chạnh lòng: Em có hạnh phúc không?! Dòng lệ đắng đêm chia tay ướt nhòe lời giã biệt, một lần đã trót quay lưng là một đời đành đánh mất nhau rồi!
Anh còn nợ em...Anh còn nợ em...Anh còn nợ em...Anh còn nợ em... Anh còn nợ em... Ca khúc như không bao giờ khép lại trong câu hát buồn mênh mông hòa cùng giai điệu tiếc nuối xót xa! Anh nợ Em nhưng có phải chính Em cũng là người luôn mắc nợ với Anh… nếu không thì vì sao ca khúc này lại cứa vào lòng em vết thương xưa quắt quay, đớn đau như thế và vì sao mùa giông bão tự nơi nào đổ về giăng kín trái tim em!!!.
Anh còn nợ em
Anh Bằng - Lệ Quyên
Dương Thuận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét