Cảm nhận về ca khúc
“Trăng sáng một mình”
Nhạc sĩ An Thuyên ra đi để lại nỗi tiếc thương vô hạn trong
công chúng yêu âm nhạc. Xúc động trước sự ra đi đột ngột của người thầy
đáng kính, ca sĩ Phạm Phương Thảo, một trong những học trò xuất sắc của
nhạc sĩ An Thuyên đã sáng tác ca khúc "Trăng sáng một
mình" như một lời tâm tình tiễn biệt nhạc sĩ An Thuyên.
Sáng tác của Phạm Phương Thảo da diết, nghẹn ngào và chất chứa
nỗi buồn chia ly. Với ca sĩ Phương Thảo, nhạc sĩ An Thuyên vừa là người thầy, vừa
là người cha, người bạn lớn trong đời.
Tôi đã đọc nhiều bài thơ viết về Nhạc sĩ An Thuyên.
Nhưng khi được nghe ca khúc Trăng sáng một mình của ca sĩ Phương Thảo,
tôi đã vô cùng xúc động. Nếu ai đã từng nghe ca sĩ Phương Thảo hát ca khúc đó
chắc hẳn không thể cầm lòng. Nội dung ca từ và giai điệu sâu lắng chứa đựng
tình cảm sâu sắc, sự ngưỡng mộ của tác giả dành cho nhạc sĩ An Thuyên.
Lời bài hát:
Trăng sáng một mình
Phương
Thảo
Em, đò em chơi vơi nỏ bến,
Anh, vầng trăng lang thang ở đâu?
Mà để buồn, buồn câu thơ em viết đong đầy
Về đi, muốn bẻ, muốn chặt đôi tùy người.
Đừng xa nhau, nơi đó có chi vui mà đi cho bằng được
Đứt tình ta một kiếp người ơi!
Sao vô tâm bỏ em ở lại?
Nhớ thương này biết gửi về nơi mô?
Ai ở nơi kia đang chờ mà vội.
Sao chẳng nói một lời với nhau.
Người chặt đôi vầng trăng mỗi người mỗi nửa.
Biết còn có bao giờ tròn trăng ơi?
Trôi về nơi đâu, cao vời vằng vặc
Em, đò em neo chờ trăng trôi.
Này hỡi người ơi đâu rồi ước hẹn.
Ước, nguyện ước một ngày bằng mấy trăm năm.
À ơi….Trăng giờ có chờ bến không?
Đò đầy, đò vẫn đợi trăng về… với sao.
Cả bài hát nổi bật hình ảnh ánh trăng, con đò thật quen thuộc
và gần gũi. Câu mở đầu: “Em, đò em chơi vơi nỏ bến…” và câu kết bài:
“Đò đầy, đò vẫn đợi trăng về …mới sang” thể hiện tình cảm đẹp và trong
sáng. Tác giả mượn hình ảnh “ánh trăng” là “Người ra đi”,“con đò, bến
sông” thay cho “Người ở lại”. Người ra đi như “Vầng
trăng lang thang ở đâu?” khiến cho người ở lại là “Đò em chơi vơi nỏ
bến,… để buồn câu thơ em viết đong đầy”. Đó là nỗi nhớ thương, day dứt khôn
nguôi; sự luyến tiếc, đau xót đến tột cùng, dường như muốn níu kéo “Người ra
đi” trở lại:
“… Đừng xa nhau, nơi đó có chi vui mà đi cho bằng được.
Đứt tình ta một kiếp người ơi!
Sao vô tâm bỏ em ở lại?
Nhớ thương này biết gửi về nơi mô?
An Thuyên đã đi xa nhưng những ca từ, những nhạc điệu mà nhạc
sĩ để lại cho đời đã neo chặt trong lòng công chúng yêu âm nhạc, đặc biệt nó đã
kết thành nỗi nhớ da diết trong trái tim của ca sĩ Phương Thảo. Nhớ về nhạc sĩ
An Thuyên, nhớ tới những sáng tác của người Thầy đáng kính, Phương Thảo đã thốt
lên:
“Về đi, muốn bẻ, muốn chặt đôi tùy người
Đừng xa nhau, nơi đó có chi vui mà đi cho bằng được
Đứt tình ta một kiếp người ơi!”…
Lời của bài thơ không chỉ có khả năng gợi liên tưởng, dẫn người
đọc về với ca khúc Câu ca dao em và tôi của Nhạc sĩ An Thuyên mà còn
thể hiện được sự ngưỡng mộ, nhung nhớ đến tột cùng của ca sĩ Phương Thảo. Những
ca từ: “Chặt đôi câu thơ, bẻ đôi câu thơ, tôi làm mái chèo lướt
sóng. Đưa tôi về, đưa tôi về với người tôi yêu” trong ca khúc Câu ca
dao em và tôi vang lên, in sâu trong tâm trí của Phương Thảo. Ngưỡng
mộ và liên tưởng tới bài Câu ca dao em và tôi, trong ca khúcTrăng
sáng một mình, Phương Thảo đã viết: “Về đi, muốn bẻ, muốn chặt đôi tùy người”…
Tác giả thật tinh tế khi sử dụng những ca từ tuy ngắn nhưng rất có ý nghĩa. Chỉ
có sự đồng cảm trong tâm hồn của người nghệ sĩ mới nói lên được những điều mà
không ai có thể nói hay hơn thế.
Đoạn đầu, bốn câu hát với giai điệu ở âm vực thấp, tiết
tấu ngắn gọn kết hợp nội dung lời ca mang tính tự sự ẩn chứa tâm trạng của
tác giả.
Bằng hai câu hỏi: “Sao vô tâm bỏ em ở lại? Nhớ
thương này biết gửi về nơi mô?”, chúng ta như thấy lời giận trách nhưng lại
thương xót vô cùng.
Ai ở nơi kia đang chờ mà vội.
Sao chẳng nói một lời với nhau.
Nỡ chặt đôi vầng trăng mỗi người mỗi nửa.
Biết còn có bao giờ tròn trăng ơi?
Trôi về nơi đâu, cao vời vằng vặc
Em, đò em neo chờ trăng trôi.
Này hỡi người ơi đâu rồi ước hẹn.
Ước, nguyện ước một ngày bằng mấy trăm năm.
Ở đoạn này, chúng ta thấy giai điệu của bài hát ở âm vực cao,
tiết tấu chậm, dàn trải thể hiện mức độ tình cảm tăng dần, càng thêm da
diết, cháy bỏng.
Hai câu cuối bài, bắt đầu bằng hai tiếng “À ơi…” giai
điệu nghe quen thuộc ngọt ngào, dịu êm như tiếng ru đưa Người trở về bình yên
trên đất mẹ.
Dẫu biết trăng cứ trôi, cứ trôi mãi mãi, cũng như “Người
ra đi” không bao giờ trở lại. Vậy mà người ở lại vẫn còn hy vọng, mong chờ …
“Trăng giờ có chờ bến không?
Đò đầy, đò vẫn đợi trăng về… mới sang”. Với giai điệu mang âm hưởng dân ca Nghệ
Tĩnh gắn với những ca từ chứa đựng hình ảnh gần gũi, sống động như“bến, đò đầy”, tác
giả đã gieo vào lòng người nghe, người thưởng thức nỗi niềm khắc khoải, ...
Ca khúc Trăng sáng một mình của ca sĩ Phạm Phương
Thảo tuy chưa được phổ biến rộng rãi nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong
lòng người nghe. Lời bài hát cùng với giai điệu trữ tình, thay cho lời ly
biệt nhạc sĩ An Thuyên đã làm xúc động biết bao trái tim. Đó không chỉ là tình
cảm riêng của tác giả mà của những người thân, và tất cả những người yêu
âm nhạc An Thuyên. Chúng ta rất tự hào vì quê hương Nghệ Tĩnh có người
nghệ sĩ tài hoa. Nhạc sĩ An Thuyên tuy không còn nữa nhưng tên tuổi và
các tác phẩm của ông sẽ sống mãi cùng năm tháng.
Cảm ơn Ca sĩ Phương Thảo và ca khúc Trăng sáng một mình đã
nói hộ chúng ta những tình cảm đẹp đẽ nhất dành cho cố nhạc sĩ An Thuyên.
Trăng sáng một mình
Đặng Thị Hà
Theo http://ppe.htu.edu.vn/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét