Hoàn hảo
Vào đầu thế kỷ 21, nhà khoa học Karl Pibram đã đưa ra kết luận
rằng: “trí nhớ không được lưu trữ tại một nơi nào cả trong não bộ mà bằng một
cách nào đó lan truyền và phân bố trong toàn não bộ”. (1) Từ đó nhân loại
đã đổi thay: Thế giới trở nên trật tự hơn và yên bình hơn…
Tôi sinh ra vào cuối thế kỷ 21, thế kỷ của hòa bình và đại đồng,
thế kỷ mà mọi nhà lý tưởng chính trị ở những thiên niên kỷ trước chỉ có thể coi
đó là một giấc mơ viển vông và xa vời. Đời sống sung túc, an vui, không cần
quân sự và cũng không cần chính phủ. Bước ra đường ai ai cũng vui vẻ, trong
công việc ai ai cũng hết mình, trách nhiệm xã hội ai ai cũng nhiệt tình làm một
cách tử tế. Thế giới này quả thực hoàn hảo, nơi mà tôi tin rằng bắt cứ ai xấu
xa đến đâu lạc vào đây rồi cũng sẽ trở thành người tốt. Bởi vì chẳng ai có đủ
dũng cảm để làm người xấu trong một cộng đồng của các bậc thánh.
Chuyên ngành tôi đang theo đuổi là Lịch sử Thơ ca. Thật nực
cười khi thấy con người thời xưa quằn quại đau đớn và giận dữ. Qủa đúng như những
gì lịch sử đã kết luận: “giống người mông muội” và thế giới tôi đang sống đây
là một tiến bộ vượt bậc của nhân loại. Nhưng điều tôi thắc mắc là, kể từ ngày
thiên đường này được thiết lập, không còn thơ ca nữa, và con người ít chia sẻ với
nhau bằng ngôn ngữ hơn. Đó chính là một câu hỏi “Tại Sao?” to đùng vẫn ám ảnh
tôi. Chỉ có những nụ cười cởi mở lướt qua nhau rồi ai lại về với không gian
tĩnh lặng của chính mình.
Hôm nay nắng rất đẹp, tôi không muốn đọc sách trong thư viện
như mọi ngày mà ra ghế đá công viên để tận hưởng sự trong lành. Công viên nhở
nhơ mỗi người một việc, Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những đám mây trắng cứ
thế trôi qua, tôi bỗng thấy mình giống đám mây trắng kia, lặng lẽ đến, lặng lẽ
trôi qua. Còn có thể có sự đột phá gì ở thiên đường nữa, thế giới không
còn cần các vĩ nhân cứu giúp.
Bỗng nhiên, “bịch” một tiếng. Người đàn ông ngồi đọc sách dưới
gốc cây liễu rủ lòa xòa đứng bật dậy, xòe lửa và thả xuống quyển sách. Tôi thảng
thốt to tiếng, chủ yếu là do giật mình:
– Sao anh lại đốt sách,
anh có biết như thế là phạm luật không?
Anh chàng cười khẩy. Hai quả bi sắt trên không trung bắt đầu
lao đến, xoay một vòng xung quanh anh cùng với tiếng nói mặc định:
Tôi quên không kể lý do tại sao nền chính trị hiện nay giữ
mãi được tình trạng vô chính phủ trong yên bình. Đọc trong lịch sử, người
ta đã từng bài xích vô chính phủ một cách thậm tệ bởi cho rằng đó là nguy cơ của
bạo động. Nguyên là từ khi người ta phát hiện ra rằng mọi thông tin con người
tiếp nhận không được lưu trữ trong bộ não mà nó nằm ở trong vũ trụ. Và các nhà
khoa học cùng với các chính trị gia đã bắt tay với nhau, thiết lập ra một cơ chế
theo dõi thông tin trong tâm trí con người. Hệ thống vệ tinh giống những hòn bi
sắt nhỏ bay lượn trong không trung để theo dõi và phân loại các tần số sóng ý
nghĩ tích cực và tiêu cực. Với các sóng tiêu cực, vệ tinh sẽ xác định và
phân tích rồi phóng chiếu hình ảnh hay chuỗi độc thoại về máy trung tâm. Máy
trung tâm sẽ xử lý, phán xét theo các khung hình phạt đã được cài mặc định theo
các tầng bậc của tội lỗi. Nhưng điều thú vị là, ngay khi hệ thống máy được hoàn
thiện, thì chính những chính trị gia là những người bị tiêu diệt đầu tiên, dễ
hiểu thôi, trong đầu họ tràn ngập các ý nghĩ độc ác. Các nhà khoa học cũng bị bắt
và tống vào ngục tối bởi hết lần này đến lần khác họ mong muốn tắt hệ thống máy
đi, và như thế là vi phạm điều luật Phá hủy cơ chế hòa bình.
Anh chàng kia đã phạm tội phá hoại của công, anh ta chỉ bị nhận
lời cảnh báo và chắc là tài khoản của anh ta sẽ bị trừ một số tiền không nhỏ. Đợi
hai quả bi sắt bay đi, tôi mới tới gần.
– Tại sao anh lại đốt
sách như thế?
Anh chàng ngồi phịch xuống ghế, cũng nhìn lên bầu trời giống
như tôi vừa nhìn trước đó, nói bâng quơ:
– Đó là một cuốn sách đau
khổ, nó không nên tồn tại,nó làm chúng ta không còn tin vào thế giới tốt đẹp ta
đang sống này nữa. Cô biết đấy, chúng ta không nên có những suy nghĩ tiêu cực.
Tôi không muốn ai đó sau tôi đọc cuốn sách này nữa…
Tôi im lặng đứng nhìn anh. Bây giờ mới được nhìn kĩ, nhưng mọi
đường nét trên khuôn mặt anh đều thoảng qua chả đọng lại gì trong tôi, trừ đôi
mắt. Đôi mắt có gì đó bỡn cợt, có gì đó linh động,nhưng hơn cả thế, ánh lân
tinh trong mắt anh giống ngọn lửa bập bùng đang thiêu đốt quyển sách kia. Anh
ta đưa mắt nhìn quyển sách trên tay tôi.
– Cô thích đọc thơ à…
– Đó là chuyên ngành của
tôi… và cũng có thể là tôi thích nó thật…
Anh chàng bật cười:
– Tại sao lại là “có thể”
mà không phải là chắc chắn?
– Đôi khi tôi không biết
tôi có thích thơ ca không nữa, tôi cảm thấy không hiểu nó, dường như nó thuộc về
những kẻ mông muội không biết đến sự bình an, không biết đến thiên đường. Nhưng
nó vẫn có một sự mê hoặc kỳ lạ mà tôi không biết nó đến từ đâu.
– Phải, cô nói đúng, à
không lịch sử nói đúng, đau khổ là một sự mông muội… – Anh chàng đột nhiên bật
cười rồi cười nắc nẻ, cười điên dại, tôi cứ trố hết cả mắt ra nhìn anh. – Không
có gì, cười là tốt mà, cười là hạnh phúc, cô cười đi chứ sao để tôi cười một
mình…
Ngơ ngác một hồi, tôi cũng cười, tôi không muốn làm anh chàng
đó nghĩ rằng tôi là một bà cô già khó tính. Nhưng có vẻ như giữa cười và hạnh
phúc không liên quan mấy đến nhau. Tôi càng cười to hơn, điên cuồng hơn thì tôi
càng cảm thấy một cái gì đó đang trỗi dậy trong lòng, một cái gì đó không thể
hiểu được mà lại rất khó chịu.
Anh chàng đột ngột dừng cười, thở hắt một cái rồi nói:
– Thôi đừng cười nữa, tôi
muốn cô đọc cho tôi bài thơ mà cô đang đọc dở.
Ánh mắt anh nhìn tôi như khẩn khoản nhưng lời nói lại lạnh nhạt.
Tôi đưa mắt nhìn lên trời tìm những quả bi sắt, Có vẻ như anh quả thực không có
ý nghĩ gì tội lỗi. Gấp sách lại, tôi nhắm mắt vào và bắt đầu đọc:
“Chúng ta gặp nhau bên dòng suối ngọt
Làm đôi người cô độc thuở sơ khai
Nàng bâng khuâng đốt lửa những đêm dài
Ta từng buổi bơ vơ tìm bộ lạc…”(2)
Bài thơ rất đẹp, một bài thơ ca ngợi sự man dã của loài người.
Và tôi cũng không hiểu tại sao mình lại thấy sự man dã ấy đẹp nữa.
– Đủ rồi! – Anh chàng thốt
lên – Nếu cô đọc nữa có thể chúng ta sẽ phạm luật đấy..
Cái thứ trỗi dậy không xác định đang ngo ngoe bên trong tôi một
cách khó chịu kia, đang vươn lên cao dần và không có dấu hiệu sẽ dừng ở đó.
– Tôi đã có vợ rồi!
Anh chàng đứng bật dậy, bỏ lại tôi ngồi đó trong chơ vơ mà vẫn
không hiểu chuyện gì xảy ra.…
Đợi bóng anh đi khuất, tôi mới bình tâm lại được, cái thứ ngo
ngoe kia cũng tạm dừng quấy rối tôi.
Tôi đứng dậy đi vào rừng với hi vọng rằng sự thâm u của khu rừng
sẽ giúp tôi trấn áp được nỗi khó chịu đang chờ trực để thức dậy. Tôi thả bước
đi trong rừng như một kẻ không có não, vô định giữa màn sương vàng nhạt nắng
giăng trên cành cây. Màn sương dẫn tôi đến một con suối. Lạ thật, trước giờ
trong khu rừng này làm gì có suối, có thể là tôi đã đi lạc chăng. Thôi kệ, lạc
thì cũng lạc rồi, ngồi xuống mép suối và ngâm chân dưới nước có thể là một liệu
pháp tốt.
Cởi giầy và thả chân trần xuống suối, để mặc cho nước xô đẩy
bàn chân tôi va đập vào vách đá lành lạnh mùi rêu.
– Cô chỉ dám dấn sâu đến
vậy thôi sao!
Tôi giật mình, giọng của anh ta, anh ta đi đến ngồi xuống
vách đá cạnh tôi. Cơn khó chịu bùng nổ, nó chiếm lĩnh tôi hoàn toàn như lửa đốt.
Tôi cởi bỏ nhanh chóng toàn bộ thứ quần áo loằng ngoằng trên người. Thực ra,
nói chính xác, chúng đã bị ngọn lửa ham muốn bên trong tôi thiêu đốt. Tôi cũng
chẳng muốn nghe anh ta nói thêm bất cứ lời nào nữa, ngọn lửa ấy thiêu đốt nốt
áo quần của anh ta rồi.
Anh đặt tay lên má tôi, tôi cảm nhận thấy rõ lửa bên trong
tôi cũng đang lấn sang anh và có lẽ hai ngọn lửa chuẩn bị hòa làm một. Chúng
tôi quấn lấy nhau trên tảng đá, rêu bám vào lưng chúng tôi, nước chảy qua ống
chân của chúng tôi, và nhìn lên bầu trời, mọi thứ đều cháy rực rỡ.
Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao tôi lại yêu thích cảm giác
man dại trong bài thơ tôi vừa đọc đến thế. Cảm giác man dại của hai kẻ hoàn
toàn cô độc trên thế giới này và tình cờ tìm được nhau. Một khi hai ngọn lửa đã
hòa làm một thì cả vũ trụ cũng được kết cấu bởi lửa, sinh ra từ lửa và chết đi
trong lửa.
“Tít, tít, tít”… tiếng báo động kéo dài. Tôi vùng tỉnh dậy khỏi
giấc ngủ. Đám bi sắt bao vây lấy tôi phải đến cả chục. Giọng nói mặc định rè rè
khó chịu:
– Cô vi phạm điều luật về
ngoại tình trong giấc mơ. Trong mơ, cô đã dụ dỗ một người đàn ông có gia đình!
Thật chẳng hơi đâu cãi nhau với những cái máy! Chúng đã được
cài đặt để giữ vững cơ chế phán xử. Bây giờ thì tôi đã hiểu, mọi chuyện trong
khu rừng chỉ là một giấc mơ. Nhưng hơn cả thế, tôi hiểu ra rằng cả thiên đường
nơi tôi đang sống đây cũng là một giấc mơ lớn và giấc mơ này đã giết chết mọi
thực tại đẹp đẽ của con người. Thiên đường này được xây dựng bởi những điều tốt
đẹp đến từ những con người tốt đẹp, bởi thế nó sẽ thải loại mọi tư duy, cảm xúc
tiêu cực, mọi giấc mơ cá nhân không phục vụ cho việc gìn giữ thiên đường của
nhân loại. Nếu ngày xưa tôi từng tự hào vì thế giới hoàn hảo này bao
nhiêu thì giờ đây, hơn ai hết, tôi muốn hủy diệt nó, tôi muốn những ngọn lửa
trong giấc mơ của tôi thiêu trụi nó thành tro bụi.
– Cô lại tiếp tục phạm tội
lớn hơn khi có ý định hủy diệt thiên đường, cô đã mắc tội phản bội. Cô và người
tình của cô cần bị xét xử công khai.
Chúng đưa tôi đến giữa quảng trường, nơi đó tôi thấy anh cũng
đang đứng đó. Xung quanh là rất nhiều gương mặt bình thản như không có gì xảy
ra. Trong đó có vợ anh ta. Tại sao tôi biết, vì vợ anh ta đang đứng ngay cạnh
như một luật sư.
– Tôi là vợ anh ấy, tôi
cam đoan rằng trong đời sống hàng ngày anh ấy rất tốt, chăm lo cho tôi hết
sức và luôn đối xử tử tế với mọi người. Lần này anh ta không chủ động mơ, anh ấy
bị dụ dỗ.
Qủa nhiên bằng chứng cho thấy điều ấy thật, tôi là kẻ cởi áo
đầu tiên, tôi là chủ mưu còn anh là nạn nhân. Tôi nhìn khắp lượt các khuôn mặt
lần nữa, họ đích thực là những tử thi trên thiên đường. Hình ảnh giấc mơ của
anh ta và tôi được chiếu trên màn hình, say đắm, cuồng dại… thế mà họ vẫn không
một chút động tâm! Chỉ có thể là bậc thánh! Ồ, tôi quên mất đây là thiên đường
mà, tôi bật cười khúc khích khiến anh cũng cười theo.
– Kìa anh, sao anh lại cười
trước phiên xét xử…
– Vợ anh ta lo lắng nhắc nhở.
– Em này, anh không phải
nạn nhân, anh hoàn toàn chủ động. Giấc mơ cô ấy vừa gặp cũng chính là giấc mơ
anh vừa gặp…
Người vợ khựng người lại, rồi mau chóng lấy lại tư thế bình
thản, cô ta lùi dần vào đám đông xa lạ và vô cảm.
Cái máy lại tiếp tục lải nhải:
– Tội phạm vi phạm các điều
luật sau: ngoại tình trong giấc mơ và âm mưu hủy diệt cơ chế hành pháp bằng hệ
thống kiểm soát tâm trí. Với mức độ vi phạm trên, tội phạm sẽ bị giam giữ trong
ngục mãi mãi. Nạn nhân của hành vi phạm tội này sẽ được tha bổng!
“Xoẹt”! Anh xé toang chiếc áo đang mặc, vừa đi vừa tụt quần,
miệng lầm bầm:
– Kệ mẹ lũ máy móc chúng
mày, kệ mẹ pháp luật, kệ mẹ đạo đức, tôi yêu em và tôi không muốn cuộc đời mình
để lũ máy móc này quyết định!
Anh lột phăng nốt quần áo của tôi, vồ lấy tôi và làm tình
ngay trước mặt đám người tốt. Thật nực cười, họ còn chẳng dám có một suy nghĩ tức
giận hay kì thị, họ sợ những chiếc máy sẽ phán xét họ vào tội bài xích cá nhân. Mà đã một lần phạm tội thì sẽ liên tiếp nhiều lần phạm tội khác lớn hơn.
Những chiếc máy lượn vo ve yêu cầu chúng tôi buông nhau ra, nhưng tôi thấy anh
không hề có ý định muốn buông, cứ như thể anh muốn được làm tình đến chết với
tôi. Anh dồn hết cả tinh lực và sinh khí vào tôi, không phải lửa thiêu nữa mà
là cơn giông bão gào thét! Bấy lâu nay anh như bầu trời những ngày nhiều mây,
hôm nay, ngay lúc này đây, anh muốn trút toàn bộ nước mưa vào trong tôi.
Anh kẹp chặt lấy chân tôi, những giọt nước mắt ứa ra nhỏ xuống
ngực tôi:
– Anh không muốn sống cuộc
đời này thêm nữa… Ngay từ lúc nhìn thấy em ở công viên, anh đã biết em là định
mệnh của anh và từ giờ anh đã có thể chết…
– Không! Anh không cần phải
làm thế …
– Tôi thảng thốt rồi nghẹn lời
Anh mỉm cười buồn bã, khác hẳn với vẻ mặt thường xuyên giễu cợt
trước đó của anh.
– Chỉ còn lần xuất tinh
này nữa thôi… là anh kiệt sức… và anh sẽ chết… với anh… như thế đã đủ rồi!
Bầu trời tối sầm lại, mây đen sầm sì kéo đến, nhưng trời
không mưa, chỉ bức bối. Anh ngã vật xuống, máu lênh láng phun ra khắp bụng tôi.
Cuộc làm tình triền miên, mãnh liệt, vận hết toàn bộ tinh lực của anh đã khiến
anh bật máu. Hơi thở của anh chỉ còn thoi thóp, nhưng anh vẫn mỉm cười. Lần này
thì tôi nhận thấy niềm hạnh phúc trong nụ cười của anh thật sự.
Nói rồi, anh nấc lên một tiếng và trút hơi thở cuối cùng.
Trên trời, mây vẫn cứ thế mà không thể mưa. Tôi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên
trán anh. Vậy là anh đã được giải thoát khỏi thiên đường. Nghĩ đến đó lại thấy
mỉa mai. Ngẩng mặt lên, nhìn khắp lượt những gương mặt vô cảm. Có lẽ là anh đã
thương hại họ bằng thừa rồi. Liệu những kẻ vô cảm trong đức tính tốt đẹp kia có
hiểu điều anh muốn nói. Tôi nhìn lên bầu trời, tự nhủ: “Nếu mưa bão thì tức là
trong số những người kia có kẻ hiểu điều anh muốn nói, còn nếu không, đám mây
đen này sẽ bay đi chỗ khác”.
Vùng đứng dậy tôi hét to:
– Muốn tự do, đừng dùng ý
nghĩ… Muốn tự do, đừng dùng ý nghĩ…
Tôi giữ lại điều cuối cùng anh nói về tình yêu của chúng tôi.
Hãy coi như đó là bí mật nho nhỏ mà tôi muốn giữ cho minh, bởi nói tình yêu ở
lúc này có thể đã là một trò xa xỉ rồi.
Mưa rào rào đổ xuống, vệt máu trên người tôi và từ anh loang
dần ra. Trong cơn bão, vệ tinh không bắt được sóng não của con người. Tôi nhìn
anh rồi khẽ nói, tôi chắc dù cơ thể anh không nghe được nhưng toàn bộ nội tâm của
bên trong anh ở đâu đó trong vũ trụ vẫn biết được tôi đang như thế nào:
– Trời mưa rồi, khoảnh khắc
ngắn thôi, nhưng họ lại được một lần trải qua tự do, mà anh biết rồi đấy, đã một
lần được tự do thì cả đời sẽ hướng về tự do.
Tôi bị giam ở dưới một căn ngục hình trụ, ngẩng mặt lên thấy
cao chót vót. So với thiên đường, ở đây tôi lại thấy dễ chịu hơn. Trật tự hoàn
hảo đến mấy cũng không thể dễ chịu bằng ngồi trong bóng tối và trò chuyện với
hư vô. Tôi không còn động lực để tồn tại thêm bất cứ ngày nào ở thiên đường
nữa.
Ở trong căn ngục này có rất nhiều bộ xương người, chắc là những
kẻ bị phạm tội danh âm mưu lật đổ giống tôi. Ở đây thì tôi tha hồ âm mưu, tha hồ
suy nghĩ, tha hồ tưởng tượng. Thơ ca trong tôi bắt đầu nảy sinh. Tôi lấy một mẩu
xương người làm bút viết; vách tường vòng tròn không có điểm bắt đầu,
không có điểm kết thúc làm giấy viết. Và mỗi khi cầm bút lên tôi lại nhớ đến
anh, mà không, không cần nhớ, anh lúc nào chẳng ở cạnh tôi. Thế giới ngoài kia
sung túc, no ấm và hạnh phúc, để dành cho những người tốt; còn tôi, tôi chấp nhận
ở dưới địa ngục này, viết những vần thơ lên tường, để thế hệ sau nhận ra
rằng tôi yêu anh hơn cả bản thân mình và tôi sẽ ở mãi mãi trong ngục này
để hàng ngày tôi có thể tự biến mình thành một phần của vũ trụ, để mà kết nối
vào kho dữ liệu vô biên của nó. Và trong những lần kết nối ấy, tôi sẽ tìm được
anh trong vô cùng vô tận.
1. Nghiên cứu não bộ là một toàn ảnh của Karl Pibram đã chỉ
ra rằng thông tin không hề được lưu trong bộ não
2. Trích bài thơ “Người con gái thiên nhiên” - Đinh Hùng.
Hà Thủy Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét