Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

Lê Đình - Hồn thơ lãng tử

Lê Đình - Hồn thơ lãng tử
Dồn nén suốt mấy mươi năm, cuối hạ này Lê Đình mới cho ra mắt tập thơ đầu tay của anh với cái tên Tiếng lòng của tôi. Hơn một trăm bài thơ trải dài trên gần hai trăm trang giấy, Lê Đình dồn nén những cung bậc cảm xúc của mình trong những câu thơ nửa quen nửa lạ. Cái quen là vần điệu ngọt ngào mang đậm chất văn hóa Việt, cái lạ là chất lãng tử, phiêu bồng nâng hồn câu vía chữ bay lên.
Thơ Lê Đình, khi dịu dàng như dòng sông Thạch Hãn quê ông, nhưng đó là cái phẳng lặng mỏng manh tác giả cố tình lợp lên những vết hằn ngang dọc của cuộc người. Khi trầm mặc, suy tư phảng phất tầng sâu những chiêm nghiệm, triết lý về cuộc sống, khi thanh thản thoát tục giữa khoảng trời yêu…
Lật mở từng trang Tiếng lòng của tôi, ta nhận ra cái vốn sống mênh mông được bọc nén trong ngôn ngữ dung dị, nồng nàn của miền thơ. Mấy dòng chia sẻ này, xin chạm cùng người, cùng thơ của cao nguyên một số bài thơ, câu thơ đã chín của Lê Đình, ngõ hầu thêm vào phía niềm tin một sự đồng cảm nơi bạn đọc.
Tiếng lòng của tôi được mở ra với một bức tranh thơ mang những nét Tây Nguyên rất đặc trưng: Dòng Đắk Nông xanh rờn con nước cổ/ Nơi bến ghềnh Thị Việt tắm hoàng hôn/ Đẹp biết bao trong những  sớm bản nương/ Chim đua hót trên cành sương lấp lánh. Thơ Lê Đình có sức lay động và hút người đọc bởi những nét sáng tạo làm cho câu chữ trong thơ lấp lánh sáng lên: Ta ở đây khi rừng còn trinh nguyên điệu lý/ Chín nhánh sông rồng mắc võng ca dao/ Đêm nhà rông tiếng Thị Việt thì thào/ Lời ướp mật óng vàng trên phiến đá/ Tiếng gõ phàng lại vang lên rộn rã/ Nắng thở giòn vách đá tuổi hai mươi…(Rừng xanh chung thủy)
Trong thơ ông, lửa yêu thương luôn ấm áp, cái ấm áp mang chất riêng của miền thơ lãng tử. Nào, xin cạn chén sông hồ trong men thơ men rượu, để có những phút thăng hoa cùng với người thơ trong thăm thẳm tiếng lòng: Về đây em/ Càn khôn đang rộng mở/ Đêm liên hoan/ Cạn chén với sông hồ. (Nguyên Tiêu – Hẹn em về). Nào, cùng say với đêm Tây Nguyên mênh mông mở ra từ bầu ngực cô gái M’Nông với bao huyền thoại: Cô M’Nông múa lửa/ Quanh mái ấm nhà rông/ Điệu xoang ngực lắc lắc/ Đêm huyền thoại mênh mông (Rượu cần ánh lửa).
Cùng say đi, nào những tần tảo kiếp người, nào những hẹn hò đang mồ côi trong miền yêu lặng lẽ: Đêm ngọc ngà em cùng ta túy lúy/ Chén hồng trần một đóa trà mi/ Giấc thần tiên so phím buổi xuân thì/ Giờ hoang đổ vỡ thành bao kỷ niệm (Thuyền không bến đỗ).
Kìa, nỗi buồn cũ dường như đã lắng, men rượu nồng nàn chắt ra từ hồn vía Tây Nguyên làm ngả nghiêng tiếng chiêng cồng cổ tích, để phố núi nồng nàn lại mở một mùa yêu: Vít cần trỗi điệu Mơ Nông/ Nghe trong lau lách chiêng cồng dặm xa/ Mưa nguồn rừng vọng lời ca/ Tháng Tư phố núi đường hoa tỏ tình.(Đắk Nông, em và tháng Tư). Mùa yêu đã mở, cảnh vật Tây Nguyên nhập hồn vào ánh lửa đêm hội, tiếng hát, lời thơ lại trào lên từ ngực đất: Về với rừng cùng chim hoa mở hội/ Đêm bập bùng khơi ánh lửa Tây Nguyên. (Thắp lên ngọn lửa rừng)….
Thơ Lê Đình chạm cái buồn mà không tê tái, chạm cái vui mà không hời hợt, ngôn ngữ và cảm xúc cứ nhịp nhàng bện xoắn vào nhau, hóa thân vào trang giấy và chỉ đợi nhịp tim của tri âm tri kỷ vọng vào là cất cánh bay lên. Thơ ông thật thà như lời ăn tiếng nói của người Tây Nguyên mà đâu đó lại tiềm ẩn cái tinh thần của triết học phương Đông, của Phật pháp chốn thiền môn. Hình như đường đời và đường thơ của ông đã đi qua một chặng rất dài… Trong tôi hiện lên một câu hỏi: Người ấy, thơ ấy mà sao đến bây giờ thơ mới xuất bản tập đầu tay??? Bất giác tôi nhớ đến quẻ Địa hỏa Minh di và quẻ Thiên hỏa Đồng nhân trong Dịch học. Thơ ơi, có lẽ câu trả lời nằm trong hai đại quẻ này chăng??? Ừ, thôi thì cứ lãng tử thế, cứ theo vận đất, vận trời mà hành cái Đạo của văn chương…Lê Đình thả thơ lên những cung bậc đa chiều của miền yêu, những câu thơ của ông gửi miền yêu vừa đau đáu thiết tha, vừa nồng nàn dâng hiến, cái yêu trong thơ ông mang những buồn vui rất chân thành. Ông đẽo gọt câu chữ khá tỷ mỷ, nhưng cách đẽo gọt của ông ít sa đà vào làm dáng chữ, bởi vậy thơ tình của Lê Đình luôn tạo được sự đồng cảm từ người đọc: Đêm thổn thức/ Quay cuồng trong nỗi nhớ/ Bước em về/ Mùa bông bí gieo thơ (Thơ theo em lên nương)…
Người thơ ơi, miền thơ ươm ủ mãi gần trọn một vòng mưa nắng, để bây giờ Tiếng lòng của tôi mới nhẹ nhàng rung lên từ rừng núi Tây Nguyên. Khép lại nhé mấy dòng nho nhỏ. Những đồng cảm, góp ý, sẻ chia cụ thể và chi tiết hơn khi đọc tập thơ này người viết bài xin đặt vào tay bạn đọc.
Tây Nguyên ơi, vậy nhé, xin cứ xanh vào thơ cả một mùa hy vọng.
Lời ru muôn thuở
Chim non ríu rít cành tơ
Nhả lên nắng sớm mà mơ quê nhà
Thời “xích tử” đã rất xa
Thiên đàng thơ ấu ngọc ngà biết bao
Đánh trần bì bõm xuống ao
Trốn che nắng quái xới đào rát ran
Diễn khơi hoài niệm khơi ngàn
Khung trời đồng mẹ thơm vàng tuổi xanh
Cơn loạn thủy sóng thần hành
Nước đi đất ở ngọt lành phù sa
Một thời nương náu mẹ cha
Đam mê ướt đẫm câu ca đầu đời
Xa đất mẹ ruột rứt rời
Mấy mươi năm ấy gói lời trăm năm
Nhìn về cố quận mù xăm
“Thậm thình” lúa mới tỏa trăng hương nhà
Mái chèo khoan nhặt diết da
Ru con mái đẩy xót xa sợi lòng
Dòng trôi con nước đục trong
Người đi tuế nguyệt hương nồng lời ru.
Rừng xanh chung thủy
Ta đến đây, khi rừng còn rất trẻ
Trẻ thuở mẹ cha mới cưới nhau về
Đêm gió hú cọp beo gầm bốn phía
Đốm lửa, chiêng cồng vọng giữa sơn khê.
Dòng Đắk Nông xanh rờn con nước cổ
Nơi bến ghềnh Thị Việt tắm hoàng hôn
Đẹp biết bao trong những sớm bản nương
Chim đua hót trên cành sương lấp lánh
Chú khỉ đột nhe răng cười tán tỉnh
Tay vượn huyền hoang dã gọi tình nhân.
Chàng Điểu Lúa săn gân
Vai xạ gạc, chiếc nỏ thần
Trăng sơn cước vít cần bên nàng Thị…say túy lúy!
Ta ở đây khi rừng còn trinh nguyên điệu lý
Từ chín nhánh sông rồng mắc võng ca dao.
Đêm nhà rông tiếng Thị Việt thì thào…
Lời ướp mật óng vàng lên phiến đá
Tiếng gõ phàng lại vang lên rộn rã
Nắng thở giòn vách đá tuổi đôi mươi
Thị Việt nhìn ta Thị Việt nhoẻn môi cười: Điểu Lúa
Đóng khố vào đi cầm ngọn giáo lên rừng!
Giàng ơi!
Ai nở để rừng xanh xơ xác
Bầy thú rừng buồn ngơ ngác…. chim bỏ hót đi xa.
Nghe gió hú trong hồn ta rạo rực
Cánh rừng ơi nghiêng tím một thời qua
Ta về đây bên dòng con nước cũ
Nơi bến ghềnh Thị Việt tắm hoàng hôn
Chợt nhận ra chiều không hề cô độc
Thị Việt và ta còn có cả quê hương.
Xoã tóc bên sông
Em về xõa tóc bên sông
Thầm thì với sóng tơ lòng se vương
Chia xa từ độ đôi đường
Mang theo sầu nhớ hoài thương bến chờ
Khuôn trăng vằng vặc nàng thơ
Nửa hồn một bóng dật dờ gọi ai
Nguyệt cầm tấu vạn chúc đài
Đam mê triền khúc thiên thai diễm kiều
Dòng sông xưa vắng tịch liêu
Bởi em xõa tóc nghiêng chiều cô đơn.
Viếng mộ cha
Cha về cõi tịnh xa xăm
Trời thu hoa nở trắng ngần trong con
Một thời cha gánh hao mòn
Thân tằm rứt ruột bên cồn hắt hiu
Bóng cha thấp thoáng thu chiều
Đầu non ghềnh suối chim kêu não lòng
Đời con một kiếp long đong
Thuyền đi viễn xứ nghìn trùng chia xa
Cuộc chơi
Ai về góp nhặt tuổi xuân
Truông đời khản giọng phong trần đôi ta
Gặp nhau tứ chiến giang hà
Tao nhân mặc khách một tòa ngất ngây
Thịt tươi rượu máu đã bày
Thôi ta vào tiệc cùng say thật mềm.
Khúc xuân
Gió rây cánh bướm vườn xuân
Tưởng như mình gặp đôi lần trong mơ
Hái trăng một đóa lửng lơ
Trao tay bỡ ngỡ dật dờ ấp e!
Không đề
Nàng thơ trăng khuyết còn lưa
Chênh vênh triền núi bóng xưa gợi về
Gót hài mấy dặm sơn khê
Tình xuân sóng dợn bến mê hồn người.
Sầu đông
Chim bay về đỉnh sầu đông
Cho tôi nương mảnh tình nồng phương xa
Em đi tìm giọt sương sa
Tôi đi vất vưởng vỡ òa thương đau.
Chiều Kiên Giang
Chiều nghiêng phố biển Kiên Giang
Đàn tiên lượn sóng giữa hàng vắng em
Áo dài ríp rốp đan xen
Thiếu cô sơn nữ mắt đen diễm kiều.
Mưa viễn xứ
Nhìn về cố quận mù khơi
Mưa trên đất khách mưa tôi giọt buồn
Sẫm màu ngả tím hoàng hôn
Thắt the từng phiến bồn chồn đi qua.
Từ em
Từ em tôi học làm thơ
Từ em tôi biết ngẩn ngơ một mình
Từ em tôi đắp bóng hình
Từ em tôi biết si tình cuồng sôi.
Từ em tôi biết buồn vui
Nghe tim se chỉ ngậm ngùi thời gian
Từ em tôi chuốt cung đàn
Cung tâm Bùi Giáng cung tình Thiên Thư.
Sóc Bom Bo
Hẹn về chơi sóc Bom Bo
Có khe suối mộng quanh co bến tình
Cõi riêng một đóm hai mình
Hóa ra nguyên thủy bình minh loài người
Phảng hương lúa mới nhịp chày
Ô hay tột đỉnh mưa mây dị thường
Vít cần đi để anh thương
Bom Bo tiên cảnh xin nhường đôi ta
Thu cảm
Xước xác hồn em lẫn hồn tôi
Lòng ơi líu quíu mấy thu rồi
Tương tư lịm ẩn theo năm tháng
Chở thuyền tình cưỡi sóng xa khơi.
Tương tư
Đó đây một thuở dọc ngang
Mai lan thu cúc chẳng màng ưu tư
Gặp em từ độ đến chừ
Khi không ảo ảnh thật hư vào hồn
Em về trong giấc mơ say
Khẽ hôn lên khắp tháng ngày chờ mong.
 Hà Nội, tháng 7/ 2013
Nguyễn Thế Kiên 
Theo http://vanhoadatviet.com/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Giải mã tục cúng Thần Tài vào mùng 10 tháng giêng âm lịch

Giải mã tục cúng Thần Tài vào mùng 10 tháng giêng âm lịch Khoảng hơn 10 năm trở lại đây, trên báo chí và mạng xã hội thường phản ánh chuyệ...