Mùa thu mới khẽ khàng đâu đây, với nắng vàng nhẹ, với lá vàng rơi nhẹ, và gió
thu se lạnh buổi sương mai. Vậy nhưng người Hà Nội, dù ở phương bắc hay phương
nam, đã xốn xang nhớ. Mùa thu ở Hà Nội, không chỉ được cảm nhận bằng kí ức, bằng
hoài niệm xa vắng, mà còn được ngóng đợi bằng những thức quà thanh. Để tự lúc
nào, nói tới mùa thu, người ta lại bị ám ảnh bằng một cái tên riêng: Thu Hà Nội
Một mùa thu rất riêng
Sinh ra và lớn lên ở Thủ đô Hà Nội, tuổi thơ tôi được đo bằng chiều dài của những
mùa thu đi qua. Ký ức về mùa thu Hà Nội với gió heo may, hương cốm, mùi hoa sữa
và các con phố mỏng mảnh thơm lá vàng rơi... vì thế mà cứ đầy dần lên qua năm
tháng. Hà Nội vào thu sao mà đẹp, mà quyến rũ quá và nỗi nhớ cái cảnh sắc mùa
thu, nếp sống của con người Hà Nội bình dị ấy cứ đeo đẳng, cứ đau đáu trong tiềm
thức của một người con xa xứ.
Đã ba mùa thu có lẻ, tôi xa Hà Nội để đến với thành phố phương Nam ồn ào sôi động đầy nắng gió. Tôi không phải là một người quá hoài cổ, bởi vùng đất mới cũng đã làm cho tôi quen và dần mến yêu nó. Thế nhưng, không hiểu sao cứ mỗi mùa thu tới là lòng tôi lại xốn xang, lại bồn chồn và nao lòng ngóng trông về phương bắc – nơi có một mùa thu rất riêng mà chẳng nơi nào có được.
Nhiều đêm, tôi một mình lặng lẽ dạo qua các con phố sầm uất của Sài Gòn ồn ào, tráng lệ để ngắm và ngửi hoa sữa cho bớt… thèm mùi hương hoa sữa của Hà Nội. Có rất nhiều thành phố và vùng, miền ở miền Trung, miền Nam có hoa sữa, song chỉ hoa sữa Hà Nội tôi mới cảm giác mùi thơm dịu dàng.
Cõ lẽ, chẳng riêng tôi mà rất nhiều người con Hà Nội đã sinh ra và lớn lên, hoặc chí ít có những năm tháng gắn bó với Hà Nội đều nao lòng nhớ về Hà Nội, nhớ hoa sữa đường Nguyễn Du, phố Quang Trung mỗi khi thu về.
Nhắc tới mùa thu Hà Nội, tôi cũng nhớ quá món cốm làng Vòng gói trong lá sen Tây Hồ mà mỗi sớm mai các bà, các chị quẩy quang gánh vào phố bán. Chẳng phải đợi đến Trung thu mới được ăn cốm, mà thường xuyên bọn trẻ chúng tôi vẫn được bố mẹ mua cho. Ôi, cốm non ăn với chuối tiêu chín vàng trứng cuốc sao mà ngon, mà thi vị thế. Mùi thơm, vị béo ngầy ngậy của cốm quyện với vị ngọt sắc của chuối thật khó quên. Mùa thu nào mẹ tôi cũng gửi vào phương Nam chút quà là gói cốm Vòng, vài trái sấu chín để cho nỗi nhớ mùa thu Hà Nội của tôi bớt nguôi ngoai.
Mùa thu Hà Nội không chỉ có hoa sữa, có cốm làng Vòng mà chút hanh hao se se lạnh của gió heo may cũng làm tôi nhớ đến se lòng. Nhớ làm sao những buổi sớm tinh sương khi trời còn lành lạnh chị đã đánh thức dậy để ra Hồ Gươm tập thể dục và ngắm thảm hoa lộc vừng rực đỏ rơi trên mặt nước hồ thu bồng bềnh. Quên làm sao được những đêm muộn dạo phố cùng bè bạn, chọn hàng ngô nếp nướng ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn vừa ngắm phố phường Hà Nội vào thu.
Đã ba mùa thu có lẻ, tôi xa Hà Nội để đến với thành phố phương Nam ồn ào sôi động đầy nắng gió. Tôi không phải là một người quá hoài cổ, bởi vùng đất mới cũng đã làm cho tôi quen và dần mến yêu nó. Thế nhưng, không hiểu sao cứ mỗi mùa thu tới là lòng tôi lại xốn xang, lại bồn chồn và nao lòng ngóng trông về phương bắc – nơi có một mùa thu rất riêng mà chẳng nơi nào có được.
Nhiều đêm, tôi một mình lặng lẽ dạo qua các con phố sầm uất của Sài Gòn ồn ào, tráng lệ để ngắm và ngửi hoa sữa cho bớt… thèm mùi hương hoa sữa của Hà Nội. Có rất nhiều thành phố và vùng, miền ở miền Trung, miền Nam có hoa sữa, song chỉ hoa sữa Hà Nội tôi mới cảm giác mùi thơm dịu dàng.
Cõ lẽ, chẳng riêng tôi mà rất nhiều người con Hà Nội đã sinh ra và lớn lên, hoặc chí ít có những năm tháng gắn bó với Hà Nội đều nao lòng nhớ về Hà Nội, nhớ hoa sữa đường Nguyễn Du, phố Quang Trung mỗi khi thu về.
Nhắc tới mùa thu Hà Nội, tôi cũng nhớ quá món cốm làng Vòng gói trong lá sen Tây Hồ mà mỗi sớm mai các bà, các chị quẩy quang gánh vào phố bán. Chẳng phải đợi đến Trung thu mới được ăn cốm, mà thường xuyên bọn trẻ chúng tôi vẫn được bố mẹ mua cho. Ôi, cốm non ăn với chuối tiêu chín vàng trứng cuốc sao mà ngon, mà thi vị thế. Mùi thơm, vị béo ngầy ngậy của cốm quyện với vị ngọt sắc của chuối thật khó quên. Mùa thu nào mẹ tôi cũng gửi vào phương Nam chút quà là gói cốm Vòng, vài trái sấu chín để cho nỗi nhớ mùa thu Hà Nội của tôi bớt nguôi ngoai.
Mùa thu Hà Nội không chỉ có hoa sữa, có cốm làng Vòng mà chút hanh hao se se lạnh của gió heo may cũng làm tôi nhớ đến se lòng. Nhớ làm sao những buổi sớm tinh sương khi trời còn lành lạnh chị đã đánh thức dậy để ra Hồ Gươm tập thể dục và ngắm thảm hoa lộc vừng rực đỏ rơi trên mặt nước hồ thu bồng bềnh. Quên làm sao được những đêm muộn dạo phố cùng bè bạn, chọn hàng ngô nếp nướng ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn vừa ngắm phố phường Hà Nội vào thu.
Thu quyến rũ - Đoàn Chuẩn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét