Sonat ánh trăng
Một đêm trăng sáng bên dòng sông thanh bình. Bỗng bao cảm xúc
từ xa thẳm ùa về đầy ắp tâm hồn tôi. Không gian đâu đây như vang lên âm hưởng của
bản sonat ánh trăng dịu dàng, huyền ảo. Ánh trăng đêm nay tràn đầy trên khắp mặt
sông. Lan tỏa khắp không gian. Ánh sáng chiếu trên mặt nước gợn sóng long lanh,
lấp lánh như hàng ngàn vạn ngôi sao đang nhấp nháy theo vũ điệu yêu thương,
rung động trong lòng tôi vậy. Trên mặt nước mênh mông ấy, tôi trải lòng để hòa
chung vào giai điệu cảm xúc yêu thương cùng ánh trăng. Trăng sáng trong, trăng
tròn trịa, trăng đẹp rực rỡ, đẹp đến nao lòng. Như cảm xúc của một đôi trai gái
đang yêu nhau với những cái ôm ấm áp, hạnh phúc, ngọt ngào. Những nụ hôn lúc nhẹ
nhàng, lúc say đắm, ngọt ngào bất tận. Lúc lại nồng cháy khát khao sau bao ngày
gặp gỡ. Tâm hồn cảm xúc mình bay lên không trung bao la hòa vào ánh trăng sáng
trong ấy. Cảm xúc như trôi về miền cực lạc, đắm say đến độ quên lối về. Thăng
hoa theo ánh trăng lan tỏa khắp không gian tràn đầy ánh sáng. Như giấc miên du
nhẹ nhàng say đắm ru tôi vào trong giấc mộng nửa tỉnh nửa mê. Cảm giác lâng
lâng khó tả lan tỏa khắp cơ thể. Hư hư, thực thực như cõi mộng trần ai, như
trong một giấc mơ dài bất tận. ÁNH TRĂNG - MÔI MỀM - CƠ THỂ ẤM. HẠNH PHÚC - NGỌT
NGÀO - LÃNG DU.
Âm nhạc và sắc đẹp có gì liên quan không nhỉ?
Hình như không, bởi nó là hai chủ thể độc lập, có vẻ chẳng liên quan gì? Nhưng
bình xét về mặt duy mỹ ta thấy chúng có một điểm chung. Đó là “đẹp”:
Một cái là “vẻ đẹp tâm hồn”, một cái là “vẻ đẹp hình thức”. Vậy cái nào quan trọng
hơn cái nào? Hình như ta không thể so sánh được, bởi: “Mọi sự so sánh đều khập
khiễng”. Nhưng xét một góc độ khác, về mặt ngẫu nhiên. Ta thấy phần đa vẻ đẹp
hình thức chiếm ưu thế hơn hẳn. Phải chăng khả năng thẩm thấu nghệ thuật ngày
nay nói chung kém. Hay chúng ta đang bớt dần đi rung động tâm hồn. Hay ta yêu bằng
mắt, nghe bằng tai mà không biết cảm nhận bằng tâm hồn từ những rung cảm nhỏ nhất?
Ta nghe một đoạn biến tấu hài hước của giới trẻ ngày nay nhé!
“Ai cũng bảo là...
Vẻ đẹp bề ngoài KHÔNG QUAN TRỌNG...
Tâm hồn mới là QUÝ GIÁ...
Lạy hồn. Toàn DỐI TRÁ....
Mình toàn để ý người khác thấy xấu quá đã chạy mất dép rồi để ý gì TÂM HỒN)”
Vẻ đẹp bề ngoài KHÔNG QUAN TRỌNG...
Tâm hồn mới là QUÝ GIÁ...
Lạy hồn. Toàn DỐI TRÁ....
Mình toàn để ý người khác thấy xấu quá đã chạy mất dép rồi để ý gì TÂM HỒN)”
Hay: “Ai cũng nói vẻ đẹp tâm hồn mới quan trọng.
Nhưng nhìn thấy người xấu quá thử hỏi có ai đủ kiên nhẫn ở lại để
khám phá ra vẻ đẹp tâm hồn?”
Thực tế, vẻ bên ngoài luôn quan trọng, cái đẹp luôn có một sức
mạnh kỳ lạ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tất nhiên bạn sẽ chọn cho mình người hợp
nhãn quan bạn nhất. Và cái đẹp luôn được ưu tiên, đó có thể nói là một bất
công. Nhưng nó vốn là thế, một người đẹp luôn được ưu tiên và trong hành trình
đi tìm tình yêu của mình thì mọi người luôn thế! Vẫn biết vẻ đẹp tâm hồn luôn
là lựa chọn trên hết của những người thực sự muốn đi đến hôn nhân. Vẻ bên ngoài
tuy không phải là quyết định tất cả. Nhưng nó lại là sự lựa chọn hay loại bỏ của
phần đa mọi người trong xã hội. Chúng ta từng có một Trương Chi với giọng hát
mê ly làm mê muội Mỵ Nương xinh đẹp, đài các. Nhưng kết quả khi gặp mặt nàng đã
thất vọng khôn cùng. Hay một Hàn Mặc Tử đa tài mà mang trọng bệnh cũng bị Mộng
Cầm khước từ tình yêu của chàng. Hình thức tuy chưa hẳn là tâm hồn của con người,
nhưng có thể nói nó phản ánh rất nhiều điều. Vậy nên, nếu bạn đủ sáng suốt thì
bạn mới nhận ra ai thật lòng, ai không thật lòng. Dù sao điều đó cũng là khó, nếu
không nói là rất khó bởi chúng ta hầu hết đều ngu muội, đều ngủ mê!
Trong nhân gian luôn tồn tại những sự hữu tình lẫn vô ý. Cuộc
sống càng trải qua nhiều biến cố thăng trầm người ta càng nghiệm ra nhiều điều
trớ trêu trong cuộc sống. Đôi lúc nghĩ thế này nhưng không phải thế, nghĩ thế
kia cũng lại chẳng phải vậy. Nên cuộc đời mới có nhiều sự ngộ nhận hài hước lẫn
đớn đau. Và chúng ta cũng có một thiên tài âm nhạc cũng từng ngộ nhận
trong tình yêu để ông phải trải qua những giây phút đớn đau thất vọng ấy.
Lại nói về Beethoven, tuy ông có một vẻ ngoài xấu trai nhưng
lại là một nghệ sĩ rất tài năng. Vậy mà cái tài năng ấy chỉ làm các công nương,
bá tước thán phục và ngưỡng mộ mà lại không thể yêu. Các bạn có thấy bất công
không? Vậy đấy, đa tài, giàu tình cảm vẫn chưa đủ. Vẫn cần có một hình thức tàm
tạm mới ok. Còn đẹp thì quá tốt rồi phải không các bạn. Mình xin giới thiệu với
các bạn một câu chuyện về Beethoven, một giai thoại để đời đáng nhớ. Và ta thấy
trong đó sức mạnh của âm nhạc lớn như thế nào? Khi ngôn ngữ không thể diễn đạt
thành lời thì âm nhạc lên tiếng. Âm nhạc tạo nên một thế giới quan sinh động đầy
màu sắc, hình ảnh như tô, như vẽ. Làm người không thấy ánh sáng mà lại thấy được
cảnh quan. Thật tuyệt vời phải không các bạn?
Beethoven sáng tác bản Sonata cho piano số 14 năm 1801 và đề
tặng cho cô học trò 17 tuổi của mình là nữ bá tước Giulietta Guicciardi. Sau
khi Beethoven qua đời vài năm, nhà thơ và cũng là nhà phê bình âm nhạc Đức
Ludwig Rellstab đã so sánh những giai điệu mượt mà trong chương đầu của tác phẩm
với ánh trăng trên hồ Lucerne. Từ đó bản nhạc này được mọi người biết đến dưới
cái tên "Sonata ánh trăng".
"Sonata ánh trăng" huyền ảo quá, và ngay cả sự ra đời của nó cũng có thật nhiều giai thoại. Sau đây là một giai thoại nổi tiếng về xuất xứ của bản nhạc bất hủ này.
"Sonata ánh trăng" huyền ảo quá, và ngay cả sự ra đời của nó cũng có thật nhiều giai thoại. Sau đây là một giai thoại nổi tiếng về xuất xứ của bản nhạc bất hủ này.
Năm 1801, Beethoven đang sống ở kinh đô âm nhạc thế giới
là thành Vienna - thủ đô nước Áo. Để trang trải khó khăn trong cuộc sống thường
ngày, ngoài việc sáng tác, Beethoven còn dạy nhạc cho con gái các nhà quý tộc.
Beethoven xấu trai nhưng mang một trái tim nghệ sĩ đa tình. Ông đem lòng yêu
say đắm một học trò của mình là Giulietta Guicciardi. Cô thiếu nữ dường như
cũng biết được điều đó nhưng chỉ im lặng khiến Beethoven càng thêm hy vọng. Thế
nhưng, tình cảm ấy của Beethoven đã bị cự tuyệt khi ông ngỏ lời với Giulietta
dưới vòm hoa nhà nàng vào một buổi tối sau khi dạy xong. Tuyệt vọng và đau đớn,
đêm hôm đó Beethoven đã lang thang vô định trong thành Vienna rồi đứng cô độc
trên cây cầu bắc qua dòng Danube xanh xinh đẹp. Đó là một đêm trăng rất sáng,
Beetthoven như sực tỉnh khi đắm mình trong một không gian tĩnh lặng ngập tràn
ánh trăng với nước sông Danube lấp lánh huyền ảo. Thành Vienna đã chìm sâu vào
giấc ngủ, chỉ còn người nhạc sĩ đau đáu một mảnh tình đơn phương đang đứng cô độc
giữa đất trời thấm đẫm ánh trăng. Đâu đây tiếng dương cầm vang lên xa vắng, tiếng
đàn như hút hồn dẫn bước chân Beethoven đi một cách vô thức đến một ngôi nhà
trong khu lao động nghèo. Ở đó chỉ có người cha đang ngồi nghe cô con gái mù của
mình chơi dương cầm. Người cha đau khổ bảo Beethoven rằng con gái mình chỉ có một
ước mơ duy nhất suốt cuộc đời là được ngắm nhìn ánh trăng trên dòng Danube,
nhưng ông chẳng bao giờ có thể đem đến cho con niềm hạnh phúc giản dị ấy. Xúc động
trước tình cảm của người cha dành cho con gái và ngạc nhiên trước tiếng dương cầm
thánh thót của người thiếu nữ mù, Beethoven ngồi vào cây đàn và bắt đầu chơi.
Những nốt nhạc vang lên ngẫu hứng, ào ạt dâng theo cảm xúc mãnh liệt của nhà soạn
nhạc thiên tài, lúc nhẹ nhàng hiền dịu như ánh trăng, lúc lại mạnh mẽ mênh mang
như sóng sông Danube. Dường như không còn cuộc sống vất vả với những lo toan
thường nhật, không còn những mảnh đời đau khổ, những bi thương tuyệt vọng mà chỉ
còn một thế giới huyền ảo, lung linh như cổ tích. Tiếng nhạc ngân lên trong ánh
trăng, thấm đẫm trong ánh trăng, dạt dào trong ánh trăng, đọng lại từng giọt cảm
xúc đầy khát vọng bứt ra khỏi lời nguyền của số phân.
Carot - Noel bên sông Hàn, 24/12/2015.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét