Thứ Năm, 26 tháng 1, 2017

Ca khúc, ca từ Trịnh Công Sơn

Ca khúc, ca từ Trịnh Công Sơn
Bên Đời Hiu Quạnh
Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa
Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ.
Rồi một lần kia khăn gói đi xa.
Tưởng rằng được quên thương nhớ nơi quê nhà
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ.
Đường nào quạnh hiu tôi đã đi qua
Đường về tình tôi có nắng rất la đà.
Đường thật lặng yên lòng không gì nhớ
Giật mình nhìn quanh ồ phố xa lạ.
Đường nào dìu tôi đi đến cơn say
Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời
Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy
Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi.
Ru Ta Ngậm Ngùi
Môi nào hãy còn thơm
Cho ta phơi cuộc tình
Tóc nào hãy còn xanh
Cho ta chút hồn nhiên,
Tim nào có bình yên
Ta rêu rao đời mình.
Xin người hãy gọi tên.
Khi tình đã vội quên
Tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên
Con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông
Tay rong rêu muộn màng
Thôi chờ những rạng đông.
Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình
Giữa tường trắng lặng câm
Có đường phố nào vui
Cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay
Trong trí nhớ nhỏ nhoi.
Không còn không còn ai
Ta trôi trong cuộc đời,
Không chờ không chờ ai.
Em về hãy về đi
Ta phiêu du một đời.
Hương trầm có còn đây
Ta thắp nốt chiều nay.
Xin ngủ trong vòng nôi
Ta ru ta ngậm ngùi
Xin ngủ dưới vòm cây.
Lời Thiên Thu Gọi
Về trong phố xưa tôi nằm
Có lần nghe tiếng ru bên vườn,
Chợt như xác thân không còn
Và cạnh tôi là đồng vắng.
Về trên phố cao nguyên ngồi,
Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi,
Chợt như phố kia không người,
Còn lại tôi bước hoài.
Lòng ta có khi tựa như vắng ai.
Nhiều khi đã vui cười,
Nhiều khi đứng riêng ngoài.
Nhiều đêm muốn đi về con phố xa
Nhiều đêm muốn quay về
Ngồi yên dưới mái nhà.
Dòng sông trước kia tôi về
Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
Lòng tôi có khi mơ hồ
Tưởng mình đang là cơn gió.
Về chân núi thăm nấm mồ,
Giữa đường trưa có tôi bơ phờ,
Chợt tôi thấy thiên thu là
Một đường không bến bờ . . .
Như Chim Ưu Phiền
Tôi như con chim nhỏ
Bay về rất ngẩn ngơ
Trên nhân gian chia lìa
Lòng đầy những oán thù.
Tôi như chim xa lạ
Đứng nhìn những ngày qua
Trong tim tôi bất ngờ
Một lời than rất nhỏ.
Tôi như con chim buồn
Bay về lúc chiều hôm
Thôi quên đi thiên đường,
Một đời tôi mãi tìm.
Tôi như con chim bệnh
Thiếu hạnh phúc trần gian
Có những tháng mùa Đông
Ngồi khóc rất âm thầm
Tôi như chim ưu phiền
Bay về cuối dòng sông
Con sông mang tin buồn
Nằm chờ những đoá hồng.
Tôi con chim vô vọng
Linh hồn rất mong manh
Trong tim tôi có lần
Một mùa ôi rất lạnh.
Tôi như con chim chiều
Mang đầy nắng quạnh hiu
Trên đôi vai u sầu
Tìm về nơi cuối đèo.
Tôi con chim thanh bình
Mơ được sống hồn nhiên
Như hoa trên đồng xanh
Một sớm kia rất hồng.
Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ
Một đêm bước chân về gác nhỏ,
Chợt nhớ đoá hoa tường vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa.
Một hôm bước qua thành phố lạ,
Thành phố đã đi ngủ trưa.
Đời ta có khi tựa lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự do,
Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố kia tôi về.
Ngày xuân bước chân người rất nhẹ,
Mùa xuân đã qua bao giờ
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe.
Một hôm bước chân về giữa chợ,
Chợt thấy vui như trẻ thơ
Đời ta có khi là đốm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya.
Vườn khuya đoá hoa nào mới nở
Đời tôi có ai vừa qua.
Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
Tôi nghĩ quanh đây hồ như
Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ.
Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quỳ.
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia.
Cát Bụi
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy.
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi.
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi,
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi.
Bao nhiêu năm làm kiếp con người.
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày.
Mặt trời nào soi sáng tim tôi
Để tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui.
Cụm rừng nào lá xác xơ cây
Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay.
Một Cõi Đi Về
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọí suốt trăm năm một cõi đi về
Lời nào của cây lời nào cỏ lạ
Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ
ngày qua...
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ,
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về
chốn xa . . .
Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người.
Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ,
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà.
Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy,
Một bờ cỏ non một bờ mộng mị
ngày xưa . . .
Từng lời tà dương là lời mộ địa,
Từng lời bể sông nghe ra từ độ
suối khe . . .
Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.
Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì.
Chiếc Lá Thu Phai
Về đây đứng ngồi
Đường xa quá ngại.
Để lòng theo chút nắng bên ngoài.
Mùa xuân quá vội
Mười năm tắm gội
Giật mình ôi chiếc lá thu phai.
Người đâu mất người
Đời tôi ngốc dại.
Tự làm khô héo tôi đây.
Chiều hôm thức dậy
Ngồi ôm tóc dài
Chập chờn lau trắng trong tay.
Về thu xếp lại
Ngày trong nếp ngày,
Vội vàng thêm những lúc yêu người.
Cuồng phong cánh mỏi
Về bên núi đợi
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay.
Nằm nghe giữa trời
Giòn vang tiếng cười
Điệu kèn ai buốt trong tôi.
Mùi hương phấn người
Một hôm nhớ lại
Hẹn ngày sau sẽ mua vui.
Biết Đâu Nguồn Cội
Em đi qua chuyến đò
Thấy con trăng đang nằm ngủ
Con sông là quán trọ
Và trăng tên lãng du.
Em đi qua chuyến đò
Ối a con trăng còn trẻ
Con sông đâu có ngờ
Ngày kia trăng sẽ già.
Em đi qua chuyến đò
Ối a trăng nay đã già
Trăng muôn đời thiếu nợ
Mà sông không nhớ ra.
Em đi qua chuyến đò
Lắng nghe con sông nằm kể
Trăng ơi trăng rất tệ
Mày đi nhớ chóng về.
Em đi qua chuyến đò
Ối a vui như ngày hội
Tôi xin làm quán đợi
Buồn chân em ghé chơi.
Em đi qua chốn này
Ối a sao em đành vội
Tôi xin làm đá cuội
Và lăn theo gót hài.
Tôi vui chơi giữa đời
Ối a biết đâu nguồn cội
Cây chưa thu bóng dài
Và tôi thu bóng tôi.
Tôi vui chơi giữa đời
Ối a biết đâu nguồn cội
Tôi thu tôi bé lại
Làm mưa tan giữa trời.
Để Gió Cuốn Đi
Sống trong đời sống
Cần có một tấm lòng.
Để làm gì em biết không?
Để gió cuốn đi
Để gió cuốn đi . . .
Gió cuốn đi cho mây qua dòng sông
Ngày vừa lên hay đêm xuống mênh mông
Ôi trái tim đang bay theo thời gian
Làm chiếc bóng đi rao lời dối gian.
Những khi chiều tới
Cần có một tiếng cười
Để ngậm ngùi theo lá bay.
Rồi nước cuốn trôi
Rồi nước cuốn trôi. . .
Hãy nghiêng đời xuống
Nhìn suốt một mối tình
Chỉ lặng nhìn không nói năng.
Cỏ Xót Xa Đưa
Trên đời người trổ nhánh hoang vu
Trên ngày đi mọc cánh lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế
Dưới mặt trời ngồi hát hôn mê
Dưới vòng nôi mọc từng nấm mộ.
Dưới chân ngày cỏ xót xa đưa.
Người đã đến và người sẽ về
Bên kia núi
Từng câu nói là từng cánh buồm
Giong cuối trời
Còn lại tiếng cười khóc
Giữa đời...
Dưới ngọn đèn một bóng chim qua.
Giữa đường đi một người đứng gọi
Có biết gì về ngày chưa tới
Những ngày ngồi rủ tóc âm u
Nghe tiền thân về chào tiếng lạ
Những mai hồng ngồi nhớ thiên thu.
Như Tiếng Thở Dài
Người đi quanh thân thế của người
Một trăm năm như tiếng thở dài
Ngày vinh quang hay tháng ngậm ngùi
Ngày âu lo theo tóc mọc dài.
Làm con sông cho tháng ngày trôi
Chờ cây non trên núi đầu thai
Trong từng giọng nói có màu tàn phai
Ngày đêm đêm mơ thấy mặt trời.
Mọc trong tim trong mắt loài người
Ngày đêm đêm mơ thấy nụ cười
Nở trên môi trên khắp cuộc đời
Lúc tỉnh ra thấy lại xác người bên xác người.
Người vinh quang mơ ước địa đàng
Người gian nan mơ ước bình thường
Làm sao đến gần hy vọng cuộc vui chung.
Đường hôm qua tôi thấy được rồi.
Đường hôm nay tôi đã cùng ngồi
Có gì vui
Đường tương lai xin nhắc từ đầu
Cùng anh em trên khắp địa cầu
Hãy gần nhau
Và riêng tôi xin có một ngày
Ngồi thong dong trao đến mọi loài
Chút tình tôi.
Phôi Pha
Ôm lòng đêm
Nhìn vầng trăng mới về
Nhớ chân giang hồ
Ôi phù du
Từng tuổi xuân đã già
Một ngày kia đến bờ
Đời người như gió qua.
Không còn ai
Đường về ôi quá dài
Những đêm xa người
Chén rượu cay
Một đời tôi uống hoài
Trả lại từng tin vui
Cho nhân gian chờ đợi.
Về ngồi trong những ngày
Nhìn từng hôm nắng ngời
Nhìn từng khi mưa bay
Có những ai xa đời
Quay về lại
Về lại nơi cuối trời
Làm mây trôi.
Thôi về đi
Đường trần đâu có gì
Tóc xanh mấy mùa
Có nhiều khi
Từ vườn khuya bước về
Bàn chân ai rất nhẹ
Tựa hồn những năm xưa.
Lời Buồn Thánh
Chiều Chủ nhật buồn
Nằm trong căn gác đìu hiu
Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều
Trời mưa trời mưa không dứt
Ô hay mình vẫn cô liêu . . .
Chiều chủ nhật buồn
Nằm trong căn gác đìu hiu
Nghe tiếng hát xanh xao của một buổi chiều
Bạn bè rời xa chăn chiếu
Bơ vơ còn đến bao giờ.
Chiều chủ nhật buồn
Nằm trong căn gác đìu hiu
Tôi xin năm ngón tay em thiên thần
Trên vùng ăn năn qua cơn hờn dỗi
Tôi xin năm ngón tay em đưa vào cô đơn.
Chiều chủ nhật buồn
Lặng nghe gió đi về. . .
Dấu Chân Địa Đàng
Trời buông gió và mây về ngang bên lưng đèo
Mùa xanh lá loài sâu ngủ quên trong tóc chiều
Cuộc đời đó, nửa đêm tiếng ca lên như than phiền
Bàng hoàng lạc gió mây miền
Trùng trùng ngoài khơi nước lên sóng mềm.
Ngựa buông vó người đi chùng chân đã bao lần
Nửa đêm đó
Lời ca dạ lan như ngại ngùng
Vùng u tối,
Loài sâu hát lên khúc ca cuối cùng
Một đời bỏ ngỏ đêm hồng
Ngoài trời còn dâng nước lên mắt em.
Tiếng ca bắt nguồn từ đất khô
Từ mưa gió
Từ vào trong đá xưa
Đến bây giờ mắt đã mù
Tóc xanh đen vầng trán thơ
Dòng sông đó loài rong yên ngủ sâu.
Mới hôm nào bão trên đầu
Lời ca đau trên cao.
Ngàn mây xám
Chiều nay về đây treo lững lờ
Và tiếng hát về ru mình trong giấc ngủ vừa
Rồi từ đó loài sâu nửa đêm quên đi ưu phiền
Để người về hát đêm hồng
Địa đàng còn in dấu chân bước quên.
Một Ngày Như Mọi Ngày
Một ngày như mọi ngày
Em trả lại đời tôi .
Một ngày như mọi ngày
Ta nhận lời tình cuối.
Một ngày như mọi ngày
Đời nhẹ như mây khói.
Một ngày như mọi ngày
Mang nặng hồn tả tơi.
Một ngày như mọi ngày
Nhớ mặt trời đầu môi.
Một ngày như mọi ngày
Đau nặng từng lời nói.
Một ngày như mọi ngày
Từng mạch đời trăn trối.
Một ngày như mọi ngày
Đi về một mình tôi.
Những sông trôi âm thầm
Đám rong rêu xếp hàng.
Những mặt đường nằm câm
Những mặt người buồn tênh.
Sóng đong đưa linh hồn
Có mưa quanh chỗ nằm
Mãi một đời về không
Trong chập chùng thác nguồn.
Một ngày như mọi ngày
Đi về một mình tôi.
Một ngày như mọi ngày
Quanh đời mình chợt tối.
Một ngày như mọi ngày
Giọng buồn lên tiếp nối.
Một ngày như mọi ngày
Xe ngựa về ngủ say.
Một ngày như mọi ngày
Em trả lại đời tôi.
Một ngày như mọi ngày
Xếp vòng tay oan trái.
Một ngày như mọi ngày
Từng chiều lên hấp hối.
Một ngày như mọi ngày
Bóng đổ một mình tôi.
Gần Như Niềm Tuyệt Vọng
Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng
Rơi rất gần rơi xuống trong tôi.
Có nhiều khi rơi xuống bên đời
Trong gian nan nên cất tiếng cười.
Đời sống mỗi khi người đưa tiễn người
Là tôi lắng nghe lòng tôi rã rời
Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng
Trong xuân thì thấy bóng trăm năm.
Bỗng một hôm qua phố hoang tàn
Tôi quen như tôi đã có lần.
Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng
Môi em hồng như lá hư không.
Có nhiều khi bên gối tôi nằm
Nghiêng sang em tôi thấy nắng vàng.
Dường như bão qua dòng sông nước lên
Đời không có mưa mà vẫn ướt mềm.
Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng
Sông bao lần sông đã ra đi
Những ngàn xưa trôi đến bây giờ
Sông ra đi hay một bước về.
Xa Dấu Mặt Trời
Hôm nay thức dậy
Không còn thấy mặt trời
Không còn thấy loài người
Vây phủ quanh đời
Nói tiếng yêu thương.
Hôm nay thức dậy
Không còn thấy mặt trời
Không còn thấy mặt người
Hơi thở ru đời
Như gió ru mây.
Hôm nay thức dậy
Không còn thấy ai
Bạn bè giờ đã
Xa vắng tiếng cười.
Hôm nay thức dậy
Không còn thấy người
Trên quê hương này
Chưa biết yên vui
Hôm nay thức dậy
Không nhìn thấy mặt trời
Hay mình đã lạc loài
vó ngựa trên đời
Hay dấu chim bay.
Hôm nay thức dậy
Không nhìn thấy mặt trời
Như vừa mới vào đời
Tay mẹ đâu rồi
Nôi trống ru ai.
Hôm nay thức dậy
Ôi ngẩn ngơ tôi
Hôm nay thức dậy
Mê mỏi thân tôi.
Ở Trọ
Con Chim ở đậu cành tre
Con cá ở trọ trong khe nước nguồn.
Tôi nay ở trọ trần gian
Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời.
Sương kia ở đậu miền xa
Cơn gió ở trọ bao la đất trời.
Nhân gian về trọ nhiều nơi
Bâng khuâng vì những đôi môi rất hồng.
Mây kia ở đậu từng không
Mưa nắng ở trọ bên trong mắt người.
Tim em người trọ là tôi
Mai kia về chốn xa xôi cũng gần.
Môi xinh ở đậu người xinh
Đi đứng ở trọ đôi chân Thúy Kiều.
Xin cho về trọ gần nhau
Mai kia dù có ra sao cũng đành.
Trăm năm ở đậu ngàn năm
Đêm tối ở trọ chung quanh nỗi buồn.
Ơ hay là một vòng xinh
Tôi như người bỗng lênh đênh giữa đời.
Phúc Âm Buồn
Người nằm co như loài thú khi mùa đông về
Người nằm yên không kêu than buốt xương da mình
Từng tiếng người nhiều tiếng người gọi hoài giữa đêm
Người nằm co như loài thú trong rừng sương mù
Người nằm yên không kêu than chết trên căn phần
Một góc trời người vẫn ngồi một đời nhỏ nhen.
Người còn đứng như tượng đá trong rừng cây già
Người còn đứng như trăm năm vết thương chưa mờ
Từng đêm về từng đêm về mang đời ngẩn ngơ.
Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây
Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này
Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người
Còn bao lâu tôi xa em xa anh xa tôi.
Người nhìn mãi theo từng chuyến xe ngựa qua rồi
Người nhìn dấu xe lăn đi dấu lăn trên đời
Ngựa xa rồi người vẫn ngồi bụi về với mây
Người còn đó gieo hạt lúa trên ruộng đất này
Người còn đó nhưng bơ vơ mắt chong đêm dài
Ngựa xa rồi ngựa xa rồi trên ngày tháng vơi.
Người còn đó nhưng lời nói rơi về chân đồi
Người còn đó nhưng trong tim máu tuôn ra ngoài
Nhuộm đất này nhuộm cho hồng hạt mầm trót vay.
Vẫn Nhớ Cuộc Đời
Một ngày bỗng thấy yêu thương mọi người.
Mỗi ngày bỗng nhớ đôi môi rồ dại
Mọi người đã tới vây quanh cuộc đời
Từng giờ tiếc nuối chia tay ngậm ngùi.
Một ngày còn sống góp tiếng mong manh
Bạn bè ngồi quanh tuốt sáng giáo gươm,
Từng ngày đảo điên, giết chết linh hồn,
Một ngày cầu xin thong dong con đường,
Một chiều được quên ngồi chờ tình nhân.
Một ngày còn sống chiếc bóng lung linh,
Tình vừa ngủ quên dưới bóng tối tăm
Một đời về không, hai tay quy hàng,
Giọng người buồn tênh cơn đau nung hồng
Thèm tuổi hồn nhiên ngồi nhìn trời xanh.
Nhìn lại quanh đây lô nhô loài người
Một ngày bỗng thấy gắn bó cuộc đời
Mọi người vẫn tới ta chưa lạc loài
Dù còn phút cuối xin em nụ cười.
Ngẫu Nhiên
Không có đâu em này
Không có cái chết đầu tiên.
Và có đâu bao giờ
Đâu có cái chết sau cùng.
Tự mình biết riêng mình
Và ta biết riêng ta.
Hòn đá lăn bên đồi
Hòn đá rớt xuống cành mai.
Rụng cánh hoa mai gầy
Chim chóc hót tiếng qua đời.
Người ôm lấy muôn loài
Nằm trong tiếng bi ai.
Mệt quá đôi chân này
Tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi
Mệt quá thân ta này
Nằm xuống với đất muôn đời
Kìa còn biết bao người
Dìu dặt tới quanh đây.
Cũng Sẽ Chìm Trôi
Nhật nguyệt trên cao
Ta ngồi dưới thấp,
Một dòng trong veo
Sao lòng còn đục.
Bầy vạc bay qua
Kêu mòn tịch lặng
Đường đời không xa
Sao chồn gối chân.
Nhật nguyệt trên cao
Ta ngồi dưới thấp
Một đường cong queo
Nắng vàng đột ngột
Từ độ chim thiêng
Hót lời mệnh bạc
Từng giọt vô biên
Trôi chìm tiếng tăm.
Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng
Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng.
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông.
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng.
Em là tôi và tôi cũng là em.
Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo.
Con diều rơi cho vực thẳm buồn theo.
Tôi là ai mà còn khi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế.
Tôi là ai là ai là ai... mà yêu quá đời này.
Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng,
Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng.
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng.
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh.
Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ.
Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên.
Rồi Như Đá Ngây Ngô
Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ
Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em.
Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng.
Ngày nào vừa đi lạnh lùng bước chân.
Đôi khi thấy trong gió bay lời em nói
Đôi khi thấy trên lá cây ngày em đã xa tôi.
Đôi khi nắng lên phố xưa làm tôi nhớ.
Đôi khi có mưa giữa khuya hồn tôi bỗng vu vơ.
Đôi khi thấy trên lá khô một dòng suối.
Đôi khi nhớ trong mắt em một bóng tối nhỏ nhoi.
Từng ngày tình đến thiết tha ân cần.
Từng ngày tình đi một vùng vắng im.
Đôi khi thấy trong cánh chim từng đêm tối.
Đôi khi nhớ trong tóc em mùi cây trái thơm tho.
Đôi khi bước qua phố xưa lòng tôi nhớ.
Đôi khi thấy trăm vết thương
Rồi như đá ngây ngô.
Như Một Lời Chia Tay
Những hẹn hò từ nay khép lại
Thân nhẹ nhàng như mây
Chút nắng vàng giờ đây cũng vội
Khép lại từng đêm vui.
Đường quen lối từng sớm chiều mong.
Bàn chân xưa qua đây ngại ngần.
Làm sao biết từng nỗi đời riêng
Để yêu thêm yêu cho nồng nàn.
Có nụ hồng ngày xưa rớt lại
Bên cạnh đời tôi đây.
Có chút tình thoảng như gió vội
Tôi chợt nhìn ra tôi.
Muốn một lần tạ ơn với đời
Chút mặn nồng cho tôi.
Có những lần nằm nghe tiếng cười
Nhưng chỉ là mơ thôi.
Tình như nắng vội tắt chiều hôm
Tình không xa nhưng không thật gần.
Tình như đá hoài những chờ mong
Tình vu vơ sao ta muộn phiền.
Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại
Ngỡ chỉ là cơn say.
Đoá hoa vàng mỏng manh cuối trời
Như một lời chia tay.
Yêu Dấu Tan Theo
Thôi em đừng bối rối
Trong ta chiều đã tàn
Thôi em đừng khóc nuối
Cho môi còn chút thanh tân.
Tóc em cười trong gió
Trong ta giọt máu mù
Khô theo ngày thương nhớ,
Vết buồn khắc trên da.
Em theo đời cơm áo.
Mai ra cùng phố xôn xao.
Bao nhiêu ngày yêu dấu tan theo
Ta ôm tình nặng trĩu
Nghe quanh đời mưa bão,
Ôi những ngày yêu dấu bọt bèo.
Bên sông chiều mưa tới
Bên ta cụm khói rời
Nghe bên ngày nắng mới
Em đi bằng bước chân vui
Sau lưng ngày con gái
Môi son đừng biếng lười
Cho ta còn mãi mãi
Chút mùi phấn hương bay.
Lặng Lẽ Nơi Này
Tình yêu mật ngọt,
Mật ngọt trên môi.
Tình yêu mật đắng,
Mật đắng trong đời.
Tình yêu như biển,
Biển rộng hai vai,
Biển rộng hai vai,
Tình yêu như biển,
Biển hẹp tay người
Biển hẹp tay người lạc lối.
Em đi về nơi ấy,
Nơi đâu nơi đâu
Sông cạn đá mòn.
Trăng treo đầu con sóng,
Tan theo tan theo
Chút tình xa vắng.
Làm sao ru được tình vơi
À... ơi nỗi đau này người.
Tình yêu vô tội
Để lại cho ai,
Buồn như giọt máu,
Lặng lẽ nơi này.
Trời cao đất rộng
Một mình tôi đi,
Một mình tôi đi.
Đời như vô tận
Một mình tôi về,
Một mình tôi về với tôi . . .
Ru Đời Đã Mất
Ta thấy em đi quanh từng giọt nước mắt.
Ta thấy em đi quanh từng ngọn nến tắt.
Nghe tiếng em kêu tên một ngày xa lắc muôn trùng.
Ta biết em đêm đêm chờ đợi tiếng hát
Ta biết em đêm đêm ru đời đã mất.
Nghe tiếng em run theo từng ngọn gió bấc sang mùa.
Ngủ đi em và ngủ đi em.
Những con mắt bình minh tắt trên dòng sông
Những con mắt mùa đông tắt trong hoàng hôn.
Ta thấy em bâng khuâng vì ngọn lá úa
Ta thấy em lênh đênh trên dòng nước lũ,
Nghe tiếng em vang trong một ngày bão tố ra đời
Ta biết em đêm đêm đòi lại tiếng nói.
Ta biết em đêm đêm đòi lại bóng tối.
Ta biết riêng em thôi buồn vì gian dối con người
Này Em Có Nhớ
Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người.
Này em xin cứ phụ người.
Này em xin cứ phụ tôi,
Đời sống quanh đây có vạn lời mời,
Đời sống quanh đây tiếng người mừng gọi em vào.
Đời đã quen với những kiếp xa nhau.
Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người.
Này em xin cứu một người.
Này em hãy đến tìm tôi,
Vì những con sông đã cạn nguồn rồi,
Vì gió đêm nay hát lời tù tội quanh đời
Về cùng tôi đứng bên âu lo này.
Chúa đã bỏ loài người.
Phật đã bỏ loài người,
Này em có nhớ cuộc đời.
Này em có biết loài người.
Này em có nhớ gì tôi.
Ru Đời Đi Nhé!
Có khi mưa ngoài trời
Là giọt nước mắt em
Đã nương theo vào đời
Làm từng nỗi ưu phiền.
Ngoài phố mùa đông
Đôi môi em là đốm lửa hồng.
Ru đời đi nhé
Cho ta nương nhờ lúc thở than.
Chân đi nằng nặng hoang mang
Ta nghe tịch lặng rơi nhanh
Dưới khe im lìm.
Ru đời đi nhé
Ôi môi ngon này giữa trần gian.
Ru từng chiếc bóng
Lênh đênh vào giấc ngủ ngon.
Cho tôi tay gối mong manh.
Cho tôi ôm lấy vai thon.
Vẫn Có Em Bên Đời
Vẫn thấy bên đời còn có em.
Tấm lòng em như lá kia còn xanh.
Rừng ơi hãy giữ cho bền nhé.
Những cành hoa phai quá không đành.
Em đã đến nơi này tựa như cánh én.
Dịu dàng trao chút hương hoa mùa xuân.
Nhớ gì mà nắng vàng cánh rừng.
Thương ai mà sương khuya vội vàng buông.
Chiều nay bên trời xao xuyến,
Còn em trong từng nhớ thương.
Vẫn thấy em cười đùa đó đây.
Mái nhà năm xưa tóc em còn bay.
Gặp nhau giây phút trong đời ấy.
Nỗi gì bâng khuâng vướng chân hoài.
Mỗi vết thương lành một nỗi vui.
Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay.
Dù em khẽ bước không thành tiếng.
Cõi đời bao la vẫn ngân dài.
Em Còn Nhớ Hay Em Đã Quên
Em còn nhớ hay em đã quên.
Nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng
Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân.
Nhớ đèn đường từng đêm thao thức,
Sáng cho em vòm lá me xanh.
Em còn nhớ hay em đã quên,
Bên hàng xóm đôi khi ghé thăm
có hai mùa vẫn đi về,
Có con đường nằm nghe nắng mưa.
Em ra đi nơi này vẫn thế,
Lá vẫn xanh trên con đường nhỏ.
Vườn xưa vẫn có tiếng mẹ ru,
Có tiếng em thơ,
Có chút nắng trong tiếng gà trưa.
Em còn nhớ hay em đã quên.
Nhớ đường dài qua cầu lại nối,
Nhớ những con sông nối bao dòng kinh.
Nhớ ngựa thồ ngoại ô xa vắng,
Nhớ xôn xao hàng quán đêm đêm.
Em còn nhớ hay em đã quên,
Trong lòng phố mưa đêm trói chân,
Dưới hiên nhìn nước dâng tràn,
Phố bỗng là dòng sông uốn quanh.
Em còn nhớ hay em đã quên.
Nhớ Sài Gòn mỗi chiều gặp gỡ.
Nhớ món ăn quen nhớ ly chè thơm,
Nhớ bạn bè chào nhau quen tiếng,
Phố em qua gạch ngói quen tên.
Em còn nhớ hay em đã quên,
Khi chiều xuống bên sông nước lên
Én nô đùa giữa phố nhà,
Có nắng vàng lạc trên lối đi.
Em ra đi nơi này vẫn thế,
Vẫn có em trong tim của mẹ.
Thành phố vẫn có những giấc mơ,
Vẫn sống thiết tha,
Vẫn lấp lánh hoa trên đường đi.
Em còn nhớ hay em đã quên.
Nhớ Sài Gòn những chiều lộng gió,
Lá hát như mưa suốt con đường đi.
Có mặt đường vàng hoa như gấm
Có không gian màu áo bay lên.
Em còn nhớ hay em đã quên,
Quê nhà đó năm xưa có em,
Có bóng dừa, có câu hò
Có con đò chở mưa nắng đi.
Đời Gọi Em Biết Bao Lần
Đi về đâu hỡi em
Khi trong lòng không chút nắng,
Giấc mơ đời xa vắng,
Bước chân không chờ ai đón.
Một đời em
Mãi lang thang,
Lòng lạnh băng giữa yêu thương,
Em về đâu hỡi em?
Hãy lau khô dòng nước mắt.
Đời gọi em biết bao lần.
Đời gọi em về giữa đau thương,
Để trả em ngày tháng êm đềm.
Trả lại nắng trong tim,
Trả lại thoáng hương thơm.
Em về đâu hỡi em?
Có nghe tình yêu lên tiếng?
Hãy chôn vào quên lãng
Nỗi đau hay niềm cay đắng.
Đời nhẹ nâng bước chân em,
Về lại trong phố thênh thang.
Bao buồn xưa sẽ quên,
Hãy yêu khi đời mang đến
Một cành hoa giữa tâm hồn.
Xin Trả Nợ Người
Hai mươi năm xin trả nợ người
Trả nợ một thời em đã bỏ ai
Hai mươi năm xin trả nợ dài
Trả nợ một đời em đã phụ tôi.
Bao nhiêu năm em nợ ngọt ngào
Trả nợ một đời chưa hết tình sâu.
Bao nhiêu năm em nợ bạc đầu
Trả nợ một đời không hết tình đâu.
Em phụ tôi một thời bé dại
Thơ dại ra đi không nhớ gì tôi
Thơ dại ra đi quên hết tình tôi.
Hai mươi năm em trả lại rồi
Trả nợ một đời xa vắng vòng tay.
Hai mươi năm vơi cạn lại đầy
Trả nợ một thời môi vắng vòng môi.
Bao nhiêu năm bỗng lại nhiệm mầu
Trả nợ một lần quên hết tình đau.
Hai mươi năm vẫn là thuở nào
Nợ lại lần này trong cõi đời nhau.
Con Mắt Còn Lại
Còn hai con mắt khóc người một con.
Còn hai con mắt một con khóc người.
Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi.
Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp.
Con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai.
Tình trong hai tay một hôm biến mất.
Con mắt còn lại là con mắt ai.
Con mắt còn lại nhìn tôi thở dài.
Còn hai con mắt khóc người một con
Còn hai con mắt một con khóc người.
Con mắt còn lại nhìn một thành hai
Nhìn em yêu thương nhìn em thú dữ.
Con mắt còn lại ngờ vực tình tôi.
Cuồng điên yêu thương cuồng điên nỗi nhớ.
Con mắt còn lại nhìn mây trắng bay
Con mắt còn lại nhìn tôi bùi ngùi.
Còn hai con mắt khóc người một con
Còn hai con mắt một con khóc người.
Con mắt còn lại nhìn đời là không
Nhìn em hư vô nhìn em bóng nắng
Con mắt còn lại nhẹ nhàng từ tâm.
Nhìn em ra đi lòng em xa vắng.
Con mắt còn lại là đêm tối tăm
Con mắt còn lại là đêm nồng nàn.
Còn Ai Với Ai
Không có em còn tôi với ai,
Không có em lạnh giá đường vui.
Không có em ngồi đứng nơi này.
Không có em còn ai với ai.
Em đã đi chìm khuất đã theo.
Em đã như ngọn gió quạnh hiu,
Không có em đường cũ tiêu điều.
Em đã xa lìa trong nỗi đau.
Em đi biền biệt muôn trùng quá,
Từng cơn gió và từng cơn gió.
Em đi gió lạnh bến xa bờ.
Từng nỗi nhớ trùng trùng nỗi nhớ.
Không có em đường xa quá xa.
Em đã thôi cười giữa chiều mưa
Em đã đi đời có đâu ngờ.
Mang trái tim mùa xuân héo khô.
Không có em buồn vui với ai
Không có em lụa gấm nhạt phai.
Ai đã chia người mãi xa người
Ai giết đi tình đang lứa đôi.
Tình Nhớ
Tình ngỡ đã quên đi,
Như lòng cố lạnh lùng.
Người ngỡ đã xa xăm
Bỗng về quá thênh thang.
Ôi áo xưa lồng lộng,
Đã xô dạt trời chiều,
Như từng cơn nước rộng
Xóa một ngày đìu hiu.
Tình ngỡ đã phôi pha,
Nhưng tình vẫn còn đầy.
Người ngỡ đã đi xa,
Nhưng người vẫn quanh đây.
Những bước chân mềm mại,
Đã đi vào đời người,
Như từng viên đá cuội
Rớt vào lòng biển khơi.
Khi cơn đau chưa dài
Thì tình như chút nắng,
Khi cơn đau lên đầy
Thì tình đã mênh mông.
Một người về đỉnh cao
Một người về vực sâu,
Để cuộc tình chìm mau,
Như bóng chim cuối đèo.
Tình ngỡ chết trong nhau,
Nhưng tình vẫn rộn ràng.
Người ngỡ đã quên lâu
Nhưng người vẫn bâng khuâng.
Những ngón tay ngại ngùng,
Đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động
Hết cuộc đời lênh đênh.
Người ngỡ đã xa xưa
Nhưng người bỗng lại về.
Tình ngỡ sóng xa đưa,
Nhưng còn quá bao la.
Ôi trái tim phiền muộn,
Đã vui lại một giờ,
Như bờ xa nước cạn
Đã chìm vào cơn mưa.
Mưa Hồng
Đời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau, em nghiêng sầu,
Còn mưa xuống như hôm nào
Em đến thăm mây âm thầm mang gió lên.
Người ngồi đó trong mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn,
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng.
Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao.
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu.
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào,
Hàng cây lá xanh gần với nhau.
Người ngồi xuống mây ngang đầu.
Mong em qua bao nhiêu chiều,
Vòng tay đã xanh xao nhiều,
Ôi tháng năm, gót chân mòn trên phiếm du.
Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài.
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.
Tuổi Đá Buồn
Trời còn làm mưa mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn em mang em mang
Đi về giáo đường
Ngày chủ nhật buồn còn ai còn ai
Đóa hoa hồng cài lên tóc mây,
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn,
Ru em nồng nàn.
Trời còn làm mây mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng trôi nhanh trôi nhanh
Như dòng nước hiền
Ngày chủ nhật buồn còn ai còn ai
Đóa hoa hồng vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài ngàn năm ngàn năm
Ru em giận hờn
Ru em giận hờn.
Trời còn làm mưa mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ.
Trời còn làm mưa mưa rơi mưa rơi
Từng phiến mây hồng em mang trên vai
Tuổi buồn như lá gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời.
Trời còn làm mưa mưa rơi thênh thang
Từng gót chân trần em quên em quên
Ôi miền giáo đường
Ngày chủ nhật buồn còn ai còn ai
Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi
Em gầy ngón dài
Lời ru miệt mài ngàn năm ngàn năm
Ru em muộn phiền
Ru em bạc lòng.
Tình Xa
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây.
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ
Lời hẹn thề là những cơn mưa.
Khi bước chân ta về
Đêm khuya nhìn đường phố
Thành phố hoang vu
Như một lần qua cuộc tình
Làm sao em biết đời sống buồn tênh.
Đôi khi ta lắng nghe ta
Nghe sóng âm u dội vào đời buốt giá
Hồn ta gió cát phù du bay về.
Đôi khi trên mái tình ta nghe những giọt mưa.
Tình réo tình âm thầm,
Sầu réo sầu bên bờ vực sâu.
Còn thấy gì sáng mai đây thôi ta còn bạn bè
Giọt rượu nào mãi chua cay trong tình vẫn u mê.
Từ một ngày tình ta như núi rừng cúi đầu
Ôi tiếng buồn rơi đều,
Nhìn lại mình đời đã xanh rêu.
Gọi Tên Bốn Mùa
Em đứng lên gọi mưa vào hạ
Từng cơn mưa,
Từng cơn mưa,
Từng cơn mưa,
Mưa thì thầm dưới chân ngà.
Em đứng lên mùa thu tàn tạ,
Hàng cây khô cành bơ vơ,
Hàng cây đưa em đi về giọt nắng nhấp nhô.
Em đứng lên mùa đông nhạt nhòa,
Từng đêm mưa,
Từng đêm mưa,
Từng đêm mưa,
Mưa lạnh từng ngón sương mù.
Em đứng lên mùa xuân vừa mở
Nụ xuân xanh, cành thênh thang
Chim về vào ngày tuổi em trên cành bão bùng.
Rồi mùa xuân không về,
Mùa thu cũng ra đi,
Mùa đông vời vợi,
Mùa hạ khói mây.
Rồi từ nay em gọi
Tình yêu dấu chim bay,
Gọi thân hao gầy,
Gọi buồn ngất ngây.
Ôi tóc em dài đêm thần thoại,
Vùng tương lai chợt xa xôi,
Tuổi xuân ơi sao lạnh dòng máu trong người.
Nghe xót xa hằn lên tuổi trời
Trẻ thơ ơi, trẻ thơ ơi,
Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người.
Tưởng Rằng Đã Quên
Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên.
Tưởng rằng đã quên nhưng tim yếu mềm,
Một ngày thấy em là đời bỗng đêm vây khốn.
Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên.
Tưởng rằng đã quên thân đau muốn nằm,
Vì từng bước em là từng mũi đinh cuồng điên.
Còn gì đâu nhưng đóa hoa hồng
Vì trái tim tội lỗi lưu vong.
Còn gì đâu những má xưa nồng
Dù xác thân còn chút ăn năn.
Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên.
Tưởng rằng đã quên em qua phố rộng
Một lời trối trăn còn tìm thấy trong đôi mắt.
Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên tay em vẫn còn
Dựng đời bão lên
Làm từng vết thương hồn nhiên
Còn lại đây những sớm mai buồn
Vì phố xưa cỏ lá mong manh.
Còn lại đây những bến hoang tàn
Vì xác thân đã quá lênh đênh.
Tình Sầu
Tình yêu như trái phá, con tim mù lòa.
Một mai thức dậy
Chợt hồn như ngất ngây,
Chợt buồn trong mắt nai.
Rồi tình vui trong mắt,
Rồi tình mềm trong tay.
Tình yêu như vết cháy trên da thịt người.
Tình xa như trời,
Tình gần như khói mây,
Tình trầm như bóng cây
Tình reo vui như nắng
Tình buồn làm cơn say.
Tình yêu như trái chín trên cây rụng rời.
Một mai thức dậy
Chuyện trò với lá cây,
Rồi buồn như lá bay.
Một dòng sông nước cuốn,
Mọi cuộc tình không may.
Tình yêu như thương áo quen hơi ngọt ngào.
Rời nhau hôm nào
Hồn mình như vá khâu
Buồn mình như lũng sâu.
Rồi tình trong im tiếng,
Rồi tình ngoài hư hao
Tình yêu như nỗi chết cơn đau thật dài.
Tình khâu môi cười
Hình hài xưa đã thay,
Mặn nồng xưa cũng phai
Tình chia nhau gian dối,
Tình đày tình đôi nơi.
Tình yêu như cơn bão đi qua địa cầu.
Tình thắp cơn sầu,
Tình dìu qua hố sâu
Tình vời lên núi cao
Rồi trong cơn yêu dấu
Tình đày tình xa nhau.
Cuộc tình lên cao vút
Như chim mỏi cánh rồi
Như chim xa lìa bầy
Như chim xa lìa trời
Như chim bỏ đường bay.
Tình yêu cho anh đến bên cơn muộn phiền.
Tình đi âm thầm
Nghìn trùng như vết sương
Lạnh lùng như dấu chim.
Tình mong manh như nắng,
Tình còn đầy không em?
Tình yêu như đốt sáng con tim tật nguyền.
Tình lên êm đềm,
Vội vàng nhưng chóng quên,
Rộn ràng nhưng biến nhanh.
Tình cho nhau môi ấm,
Một lần là trăm năm.
Nắng Thủy Tinh
Màu nắng hay là màu mắt em
Mùa thu mưa bay cho tay mềm,
Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm.
Rồi có hôm nào mây bay lên.
Lùa nắng cho buồn vào tóc em.
Bàn tay xanh xao đón ưu phiền.
Ngày xưa sao lá thu không vàng
Và nắng chưa vào trong mắt em.
Em qua công viên bước chân âm thầm
Ngoài kia gió mây về ngàn.
Cỏ cây chợt lên màu nắng.
Em qua công viên mắt em ngây tròn
Lung linh nắng thủy tinh vàng,
Chợt hồn buồn dâng mênh mang.
Chiều đã đi vào vườn mắt em.
Mùa thu qua tay đã bao lần.
Ngàn cây thắp nến lên hai hàng,
Để nắng đi vào trong mắt em
Màu nắng bây giờ trong mắt em.
Biển Nhớ
Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rủ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya.
Ngày mai em đi
Đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ,
Sỏi đá trông em từng giờ
Nghe buồn nhịp chân bơ vơ.
Ngày mai em đi
Biển nhớ em quay về nguồn,
Gọi trùng dương gió ngập hồn
Bàn tay chăn gió mưa sang.
Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn vàng
Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn,
Nghe ngoài biển động buồn hơn.
Hôm nao em về
Bàn tay buông lối ngỏ,
Đàn lên cung phím chờ,
Sầu lên đây hoang vu.
Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về,
Chiều sương ướt đẫm cơn mê
Trời cao níu bước sơn khê.
Ngày mai em đi
Cồn đá rêu phong rủ buồn,
Đèn phố nghe mưa tủi hờn,
Nghe ngoài trời giăng mây luôn.
Ngày mai em đi
Biển có bâng khuâng gọi thầm,
Ngày mưa tháng nắng còn buồn,
Bàn tay nghe ngóng tin sang.
Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng,
Nghe trời gió lộng mà thương.
Như Cánh Vạc Bay
Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh.
Gió sẽ mừng vì tóc em bay
Cho mây hờn ngủ quên trên vai
Vai em gầy guộc nhỏ
Như cánh vạc về chốn xa xôi.
Nắng có còn hờn ghen môi em
Mưa có còn buồn trong mắt trong
Từ lúc đưa em về
Là biết xa nghìn trùng.
Suối đón từng bàn chân em qua
Lá hát từ bàn tay thơm tho
Lá khô vì đợi chờ
Cũng như đời người mãi âm u.
Nơi em về ngày vui không em
Nơi em về trời xanh không em
Ta nghe nghìn giọt lệ
Rớt xuống thành hồ nước long lanh.
Diễm Xưa
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ.
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao.
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu.
Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ.
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua...
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa.
Chiều này còn mưa sao em không lại
Nhớ mãi trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau
Hằn lên nỗi đau,
Bước chân em xin về mau.
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em biết bia đá không đau.
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.
Để người phiêu lãng quên mình lãng du.
Nhìn Những Mùa Thu Đi
Nhìn những mùa thu đi
Em nghe sầu lên trong nắng,
Và lá rụng ngoài song
Nghe tên mình vào quên lãng,
Nghe tháng ngày chết trong thu vàng.
Nhìn những lần thu đi
Tay trơn buồn ôm nuối tiếc.
Nghe gió lạnh về đêm,
Hai mươi sầu dâng mắt biếc,
Thương cho người rồi lạnh lùng riêng.
Gió heo may đã về
Chiều tím loang vỉa hè,
Và gió hôn tóc thề,
Rồi mùa thu bay đi.
Trong nắng vàng chiều nay
Anh nghe buồn mình trên ấy.
Chiều cuối trời nhiều mây
Đơn côi bàn tay quên lối
Đưa em về nắng vương nhè nhẹ.
Đã mấy lần thu sang,
Công viên chiều qua rất ngắn.
Chuyện chúng mình ngày xưa,
Anh ghi bằng nhiều thu vắng,
Đến thu này thì mộng nhạt phai.
Hạ Trắng
Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay.
Nắng qua mắt buồn lòng hoa bướm say.
Lối em đi về trời không có mây.
Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy.
Gọi nắng cho cơn mê chiều nhiều hoa trắng bay
Cho tay em dài gầy thêm nắng mai
Bước chân em về nào anh có hay. . .
Gọi em cho nắng chết trên sông dài.
Thôi xin ơn đời trong cơn mê này gọi mùa thu tới.
Tôi đưa em về chân em bước nhẹ trời buồn gió cao.
Đời xin có nhau dài cho mãi sau
nắng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu
gọi mãi tên nhau.
Gọi nắng cho tóc em cài loài hoa nắng rơi
Nắng đưa em về miền cao gió bay.
Áo em bây giờ mờ xa nẻo mây
Gọi tên em mãi suốt cơn mê này.
Đại Bác Ru Đêm
Đại bác đêm đêm dội về thành phố
Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe.
Đại bác qua đây đánh thức mẹ dậy
Đại bác qua đây con thơ buồn tủi,
Nửa đêm sáng chói
Hoả châu trên núi.
Đại bác đêm đêm dội về thành phố
Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe
Từng chuyến bay đêm con thơ giật mình
Hầm trú tan hoang ôi da thịt vàng
Từng đêm chong sáng là mắt quê hương
Hằng vạn tấn bom trút xuống đầu làng
Hằng vạn tấn bom trút xuống ruộng đồng
Cửa nhà Việt Nam cháy đỏ cuối thôn
Hằng vạn chuyến xe Claymore lựu đạn
Hằng vạn chuyến xe mang vô thị thành
Từng vùng thịt xương có mẹ có em
Đại bác đêm đêm dội về thành phố
Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe.
Đại bác đêm đêm tương lai rụng vàng
Đại bác như kinh không mang lời nguyện
Trẻ thơ quên sống, từng đêm nghe ngóng.
Đại bác đêm đêm dội về thành phố
Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe
Đại bác đêm đêm ru da thịt vàng
Đại bác nghe quen như câu ca dao buồn
Trẻ con chưa lớn để thấy quê hương.
Ngụ Ngôn Mùa Đông
Một ngày mùa đông
Một người Việt Nam
Ra bên dòng sông
Nhớ về cội nguồn
Nhớ về đoạn đường
Từ đó ra đi
Nhớ về biển rộng
Thuyền ghe lướt sóng
Nhớ về nghìn trùng
Nòi giống của chim
Một ngày mùa đông
Một người Việt Nam
Đi lên đồi non
Nhớ về cội nguồn
Nhớ về đoạn đường
Từ đó ra đi
Nhớ về đồng bằng
Loài chim muông hót
Nhớ rừng mịt mùng
Nòi giống của Tiên
Một ngày mùa đông
Trên con đường mòn
Một chiếc xe tang
Trái mìn nổ chậm
Người chết hai lần
Thịt da nát tan
Một ngày mùa đông
Một người Việt Nam
Thôi ra dòng sông
Súng nổ thật gần
Tiếng đạn đầy hồn
Từ đó bâng khuâng
Nhớ thuở mẹ bồng
Lời ru trong sáng
Nhớ mẹ hiền lành
Ngồi với đàn con.
Một ngày mùa đông
Một người Việt Nam
Thôi lên đồi non
Súng từ thị thành
Súng từ ruộng làng
Nổ xé da con
Phố chợ thật buồn
Cuộn giây gai chắn
Chắc mẹ hiền lành
Rồi cũng tủi thân.
Huyền Thoại Mẹ
Đêm chong đèn ngồi nhớ lại
Từng câu chuyện ngày xưa.
Mẹ về đứng dưới mưa,
Che đàn con nằm ngủ
Canh từng bước chân thù.
Mẹ ngồi dưới cơn mưa.
Mẹ lội qua con suối,
Dưới mưa bom không ngại.
Mẹ nhẹ nhàng đưa lối,
Tiễn con qua núi đồi.
Mẹ chìm trong đêm tối,
Gió mưa tóc che lối con đi.
Đêm chong đèn ngồi nhớ lại
Từng câu chuyện ngày xưa.
Mẹ về đứng dưới mưa,
Che từng căn hầm nhỏ
Xoá sạch vết con về
Mẹ ngồi dưới cơn mưa
Mẹ là gió uốn quanh,
Trên đời con thầm lặng
Trong câu hát thanh bình.
Mẹ là gió mong manh.
Mẹ là nước chứa chan,
Trôi dùm con phiền muộn
Cho đời mãi trong lành.
Mẹ chìm dưới gian nan.
Hãy Cứ Vui Như Mọi Ngày
Hãy cứ vui chơi cuộc đời
Đừng cuồng điên mơ trăm năm sau
Còn đây em ngọt ngào
Đứng bên ngày yêu dấu
Nhìn mây trôi đang tìm về núi cao.
Hãy cứ vui chơi cuộc đời
Dù ngày mai em như chim bay,
Bỏ quên đây một người,
Hát bên trời gian dối.
Dù ta như con đường dài vắng người
Hãy cứ vui như mọi ngày
Dù chiều nay không ai qua đây
Hỏi thăm tôi một lời
Vẫn yên trời đêm tối
Lòng ta trăm con hạc gầy vút bay
Hãy cứ vui như mọi ngày
Nhìn người đi như mây vô danh
Dù chân xưa dặm nghìn
Vẫn như còn thấp thoáng
Dù trong ta đêm thì thầm tiếng buồn
Hãy cứ vui chơi cuộc đời
Hãy cứ vui như mọi ngày
Bên trời còn nắng
Lá trời còn xanh,
Phố còn người đông
Rồi quên, rồi quên.
Hãy cứ vui như mọi ngày. . .
Một Lần Thoáng Có
Một lần bóng núi in bên sông dài
Một lần thấy bóng tôi
Một ngày có đóa hoa lan trong vườn
Một ngày thấy dáng em
Một chiều bỗng thấy hoa lan úa tàn
Vườn chiều vừa mất dáng em
Một chiều núi bỗng mang thân cánh đồng
Thì cùng dòng nước khóc giùm
Một lần thấy bóng em qua nơi này
Một lần với bóng tôi
Một ngày đã có em xa nơi này
Một ngày với vắng tôi
Một chiều có bóng chim âu bay về
Cùng dòng nước đã đi
Một lần có bóng chim quyên bên nhà
Cùng lời hót đã xa
Một ngày tiếng nói âu lo ra đời
Nụ cười vội cất cánh bay
Một đời với những chen đua lâu dài
Người người còn tiếp nối người
Một lời nói với bông hoa trên đồi
Một lời nói đã phai
Một điều giấu kín trong tim con người
Là điều giấu kín thôi.
Sóng Về Đâu
Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
Đừng xô tôi ngã dưới chân người
Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng về đâu
Sóng bạc đầu và núi chìm sâu
Ta về đâu đó về chốn nào mây phủ chiêm bao
Cạn suối nguồn bốn bề nương dâu
Ta tìm em nơi đâu?
Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng nằm đau
Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
Đừng xô tôi ngã giữa tim người
Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
Đừng cho tôi thấy hết tim người
Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng về đâu.
Giấc ngủ nào giường chiếu quạnh hiu
Trăng mờ quê cũ
Người đứng chờ gió đồng vi vu
Vạt nắng vàng nhắc lời thiên thu
Nhớ ngàn năm trôi qua
Biển sóng biển sóng đừng trôi xa
Bao năm chờ đợi sóng gần ta
Biển sóng biển sóng đừng âm u
Đừng nuôi trong ấy trái tim thù.
Biển sóng biển sóng đừng xô nhau.
Cúi Xuống Thật Gần
Cúi xuống cho máu ngược dòng
Cho nước sông cạn nguồn
Cho cây khô trên cành trút lá bơ vơ
Cúi xuống cho bóng đổ dài
Cho xót xa mặt trời
Cho da thơm trên người nay cũng phôi pha
Cúi xuống nghe đời nhấp nhô
Nghe tim rạn vỡ
Nghe trong tuổi nhỏ khóc òa
Cúi xuống bên bờ xót xa
Trên cơn lửa đỏ
Trên khuôn mặt đã im lìm
Cúi xuống nhìn sâu trong mắt
Và nghe mưa bão tan đi trong đại dương
Cúi xuống cúi xuống thật buồn
Cho nước sông cuồn cuộn
Hai mươi năm no tròn tuổi biết đau thương
Cúi xuống cho tắt nụ cười
Cho chút da thịt người
Trong tan hoang vẫn còn bóng mát che ngang.
Hoa Vàng Mấy Độ
Em đến bên đời
Hoa vàng một đóa
Một thoáng hương bay
Bên trời phố hạ
Nào có ai hay
Ta gặp tình cờ
Nhưng là cơn gió
Em còn cứ mãi
Bay đi
Em đến bên đời
Hoa vàng rực rỡ
Nào dễ chóng phai
Trong lòng nỗi nhớ
Ngày tháng trôi qua
Cơn đau mịt mù
Xin cho bốn mùa
Đất trời lặng gió
Đường trần em đi
Hoa vàng mấy độ
Những đường cỏ lá
Từng giọt sương thu
Yêu em thật thà
Em đến nơi này
Bao điều chưa nói
Lặng lẽ chia xa
Sao lòng quá vội
Một cõi bao la
Ta về ngậm ngùi
Em cười đâu đó
Trong lòng phố xá
đông vui
Em đến nơi này
Vui buồn đi nhé
Đời sẽ trôi xuôi
Qua ghềnh qua suối
Một vết thương thôi
Riêng cho một người.
Du Mục
Đàn bò vào thành phố
Đếm buồn vắng buồn hơn
Đàn bò vào thành phố
Không còn ai hỏi thăm
Đàn bò tìm dòng sông
Nhưng dòng nước cạn khô
Đàn bò bỗng thấy buồn
Bỗng thấy buồn
Rồi một hôm đứng mơ mây ngàn
Một người vào thành phố
Đếm từng bước buồn tênh
Một người vào thành phố
Không còn ai người quen
Người tìm về đồng xanh
Nhưng đồng đã bỏ không
Rồi người bỗng thấy buồn
Bỗng thấy buồn
Người chợt nghe xót xa đất mình
Ôi quê hương đã lầm than
Sao còn còn chiến tranh
Mẹ già hết chờ mong đã ngủ yên
Mẹ già mãi ngủ yên
Buông lời ru cho muôn năm
Buông vòng nôi cho hư không
Cho hư không
Buông bàn tay con đi hoang
Con đi hoang một đời
Con đi hoang phận này
Đàn bò vào thành phố
Reo buồn tiếng hạc chuông
Một người vào thành phố
Nghe hồn giá lạnh băng
Người tìm về đầu non
Nhưng rừng đã bỏ không
Rồi người bỗng hết buồn
Đã hết buồn
Người lặng nghe đá lên trong mình
Cho Người Nằm Xuống
Anh nằm xuống
Sau một lần đã đến đây
Đã vui chơi trong cuộc đời này
Đã bay cao trong vòm trời đầy
Rồi nằm xuống
Không bạn bè
Không có ai
Không có ai từng ngày
Không có ai đời đời
Ru anh ngủ
Mùa mưa tới trong nghĩa trang này
Có loài chim thôi
Anh nằm xuống
Cho hận thù vào lãng quên
Tiễn đưa nhau trong một ngày buồn
Đất ôm anh đưa về cội nguồn
Rồi từ đó trong trời rộng đã vắng anh
Như cánh chim bỏ rừng
Như trái tim bỏ tình
Nơi đây một lần nhìn anh đến
Những xót xa đành nói cùng hư không
Bạn bè còn đó
Anh biết không anh
Người tình còn đây
Anh nhớ không anh
Vườn cỏ còn xanh
Mặt trời còn lên
Khi bóng anh
Như cánh chim chìm xuống
Vùng trời nào đó anh đã bay qua
Chỉ còn lại đây những sáng bao la
Người tình rồi quên
Bạn bè rồi xa
Ôi tháng năm
Những dấu chân người cũng bụi mờ
Anh nằm xuống
Như một lần vào viễn du
Đứa con xưa đã tìm về nhà
Đất hoang vu khép lại hẹn hò
Người thành phố trong một ngày đã nhắc tên
Những sớm mai lửa đạn
Những máu xương trập trùng
Xin cho một người vừa nằm xuống
Thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang
Huế Sài Gòn Hà Nội
Huế Sài Gòn Hà Nội
Quê hương ơi sao vẫn còn xa
Huế Sài Gòn Hà Nội
Bao nhiêu năm sao vẫn thờ ơ
Việt Nam ơi còn bao lâu
Những con người ngồi nhớ thương nhau
Triệu chân em triệu chân anh
Hỡi ba miền vùng lên cách mạng
Đã đến lúc nối tấm lòng chung
Tuổi thanh niên hãy đi bằng
Những bước tiền phong
Từ Trung Nam Bắc
Chờ mong nung đốt
Những bó đuốc reo vui tự do
Đường đi đến những nơi lao tù
Ngày mai sẽ xây trường hay họp chợ
Dân ta về cày bừa đủ áo cơm no
Bàn tay giúp nước
Bàn tay kiến thiết
Những dấu căm hờn xưa nhạt mờ
Nhà ta xây mái
Vườn ta thêm trái
Cho em ra đầu núi ca tình vui .
Bắc Nam Trung mới đoàn kết một miền
Phá biên thùy mở rộng đường
thêm dựng nước bình yên
Huế Sài Gòn Hà Nội
Hai mươi năm tiếng khóc lầm than
Huế Sài Gòn Hà Nội
Trong ta đau trái tim Việt Nam
Đạn bom ơi lầm than ơi
Khí giới nào diệt nổi dân ta
Việt Nam ơi bừng cơn mơ
Cho mắt nhìn sạch tan căm thù
Hãy xóa hết dấu tích buồn xưa
Ngày mai đây những con đường Nam Bắc nở hoa
Bàn tay thân ái lòng không biên giới
Anh em ơi lắng nghe tình nhau
Ngày vui lớn sẽ qua trăm cầu
Mẹ dâng miếng cau rồi dâng ngọn trầu
Cho hai miền trùng phùng lòng thấy nao nao
Ngày Nam đêm Bắc
Tình tràn trong mắt
Sẽ thấy trăm bình minh ngọt ngào
Ngựa bay theo gió
Lòng reo muôn vó
Cho dân ta bừng lớn trong tự do
Bắc Nam Trung ơi tình nghĩa mặn nồng
Bước ra ngoài một lần diệt vong
Dựng mái nhà chung
Người Con Gái Việt Nam Da Vàng
Người con gái Việt Nam da vàng
Yêu quê hương như yêu đồng lúa chín
Người con gái Việt Nam da vàng
Yêu quê hương nước mắt lưng dòng
Người con gái Việt Nam da vàng
Yêu quê hương nên yêu người yêu kém
Người con gái ngồi mơ thanh bình
Yêu quê hương như đã yêu mình
Em chưa biết quê hương thanh bình
Em chưa thấy xưa kia Việt Nam
Em chưa hát ca dao một lần
Em chỉ có con tim căm hờn
Người con gái một hôm qua làng
Đi trong đêm đêm vang ầm tiếng súng
Người con gái chợt ôm tim mình
Trên da thơm vết máu loang dần
Người con gái Việt Nam da vàng
Mang giấc mơ quê hương lìa kiếp sống
Người con gái Việt Nam da vàng
Yêu quê hương nay đã không còn
Ôi cái chết đau thương vô tình
Ôi đất nước u mê ngàn năm
Em đã đến quê hương một mình
Riêng tôi vẫn âu lo đi tìm
Tiến Thoái Lưỡng Nan
Tiến thoái lưỡng nan đi về lận đận
Tình tôi ngập ngừng tiến thoái lưỡng nan
Mây bay khắp xứ chân mờ cõi xa
Vàng phai nhè nhẹ chiều hôm cửa nhà
Tiến thoái lưỡng nan đi về lận đận
Ngày xưa lận đận không biết về đâu
Về đâu cuối ngõ về đâu cuối trời
Xa xăm tôi ngồi tôi tìm giấc mơ
Xa xăm tôi ngồi tôi tìm lại tôi
Tiến thoái lưỡng nan đi về lận đận
Ngày nay lận đận là giọt hư không.
Chưa Mất Niềm Tin
Dù hôm nay tôi chưa nhìn Hà Nội
Dù hôm nay em chưa thấy Sài Gòn
Nhưng sao lòng tôi vẫn chưa mất niềm tin
Vì quê hương sẽ có ngày hòa bình
Cố nuôi vững bền những tình thương lớn
Dù hôm nay tôi chưa nhìn Hà Nội
Dù hôm nay em chưa thấy Sài Gòn
Nhưng em và tôi còn nói tiếng Việt Nam
Lòng ta ơi hãy biến tan thù hận
Đón nghe tiếng cười trên đất nước nát tan
Dù trong tôi đã héo hon chờ đợi
Dù môi em đã héo hắt nụ cười
Nhưng ta bền gan chờ đón những ngày mai
Vì quê hương sẽ có ngày gặp lại
Máu xương hai miền rung lòng thế giới
Dù hôm nay tôi chưa về Hà Nội
Dù hôm nay em chưa đến Sài Gòn
Nhưng trong lòng nhau
thấp thoáng bóng cờ chung
Ngày mai đây bước chân qua mọi miền
Trái tim dân tộc còn đâu những vết thương
Nối Vòng Tay Lớn
Rừng núi dang tay nối lại biển xa
Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà
Mặt đất bao la anh em ta về
Gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng
Bàn tay ta nắm nối trọn một vòng Việt Nam
Cờ nối gió đêm vui nối ngày
Dòng máu nối con tim đồng loại
Dựng tình người trong ngày mới
Thành phố nối thôn xa vời vợi
Người chết nối linh thiêng vào đời
Và nụ cười nối trên môi
Từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay
Ta đi từ đồng hoang vu vượt hết núi đồi
Vượt thác cheo leo tay ta vượt đèo
Từ quê nghèo lên phố lớn nắm tay nối liền
Biển xanh sông gấm nối trọn một vòng tử sinh
Ca Dao Mẹ
Mẹ ngồi ru con
Đong đưa võng buồn
Đong đưa võng buồn
Mẹ ngồi ru con
Mây qua đầu ghềnh
Lạy trời mưa tuôn
Lạy trời mưa tuôn
Cho đất tơi mềm
Hạt mầm vun lên
Mẹ ngồi ru con
Nước mắt nhục nhằn
Xót xa đời mình
Mẹ ngồi ru con
Đong đưa võng buồn
Năm qua tuổi mòn
Mẹ nhìn quê hương
Nghe con mình buồn
Giọt lệ ăn năn
Giọt lệ ăn năn
Đưa con về trần
Tủi nhục chung thân
Một dòng sông trôi
Cuốn mãi về trời
Bấp bênh phận người
Mẹ ngồi ru con
Tiếng hát lênh đênh
Mẹ ngồi ru con
Ru mây vào hồn
Mẹ dạy con tiếng nói quê hương
Mẹ nhìn con đi phút giây bàng hoàng
Mẹ ngồi ru con
Đong đưa võng buồn
Đong đưa phận mình
Mẹ ngồi ru con
Nghe đất gọi thầm
Trọn nợ lưu vong
Mẹ ngồi trăm năm
Như thân tượng buồn
Để lại quê hương
Tuổi còn bơ vơ
Thế giới hận thù
Chiến tranh ngục tù
Ướt Mi
Ngoài hiên mưa rơi rơi
Lòng ai như chơi vơi
Người ơi nước mắt hoen mi rồi
Đừng khóc trong đêm mưa
Đừng than trong câu ca
Buồn ơi trong đêm thâu
Ôm ấp giùm ta nhé
Người em thương mưa ngâu
Hay khóc sầu nhân thế
Tình ta đêm về
Có ấm từng cơn mưa em chưa
Mưa lạnh lùng rơi rớt giữa đêm về
Nghe não nề
Mưa kéo dài lê thê những đêm khuya
Lạnh ướt mi
Ai còn nhìn mưa mãi rớt bên sông
Thêm lạnh lùng
Ai còn buồn khi lá rớt rơi trong một cuối đông.
Ngoài hiên mưa rơi rơi
Buồn dâng lên đôi môi
Buồn đau hoen ướt mi ai rồi
Buồn đi trong đêm khuya
Buồn rơi theo đêm mưa
Còn mưa trong đêm nay
Lòng em buồn biết mấy
Trời sao chưa thôi mưa
Để mắt người em ấy
Từ nay thôi mờ
Nước mắt buồn mi em ngây thơ.
Giọt Nước Mắt Cho Quê Hương
Giọt nước mắt thương con
Con ngủ mẹ mừng
Giọt nước mắt thương sông
Ấp ủ rêu rong
Giọt nước mắt thương đất
Đất cằn cỗi bao năm
Giọt nước mắt thương dân
Dân mình phận long đong
Giọt nước mắt thương mây
Mây ngủ trên ngàn
Giọt nước mắt thương cây
Cây ngả trên non
Giọt nước mắt thương anh
Khô dòng máu châu thân
Giọt nước mắt quê hương
Ôi còn chảy miên man
Ôi dòng nước mắt chảy hoài
Dòng nước mắt đời đời
Dòng nước mắt thương ai
Ôi dòng nước mắt trong tim
Chảy lai láng vào hồn
Nửa đêm gọi đến mình
Giọt nước mắt thương chim
Chim bỏ xa rừng
Giọt nước mắt thương đêm
Đêm đẩy xe tang
Giọt nước mắt thương em
Trên vận nước điêu linh
Giọt nước mắt không tên
Xin để lại quê hương
Đóa Hoa Vô Thường
Tìm em tôi tìm
Mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn
Một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh
Một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm
Một hồn giấy mới
Tìm em tôi tìm
Nhủ lòng tôi ơi
Tìm đêm chưa từng
Tìm ngày tinh khôi
Tìm chim trong đàn
Ngậm hạt sương bay
Tìm lại trên sông
Những dấu hài
Tìm em xa gần
Đất trời rộn ràng
Tìm trong sương hồng
Trong điều bạc mệnh
Trăng tàn nguyệt tận
Chưa từng tuyệt vọng
Đâu em
Tìm trong vô thường
Có đôi dòng kinh
Sấm bay rền vang
Bỗng tôi thấy em
Dưới chân cội nguồn
Tôi mời em về
Đêm gội mưa trong
Em ngồi bốn bề
Thơm ngát hương trầm
Trong vườn mưa tạnh
Tiếng nhạc hân hoan
Trăng vàng khai hội
Một đóa hoa quỳnh
Từ nay tôi đã có người
Có em đi đứng bên đời líu lo
Từ nay tôi đã có tình
Có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa
Từ em tôi đã đắp bồi
Có tôi trong dáng em ngồi trước sân
Mùa đông cho em nỗi buồn
Chiều em ra đứng hát kinh đầu sông
Tàn đông con nước kéo lên
Chút tình mới chớm đã viên thành
Từ nay anh đã có nàng
Biết ơn sông núi đáp đền tiếng ca
Mùa xuân trên những mái nhà
Có con chim hót tên là ái ân
Sen hồng một nụ
Em ngồi một thuở
Một thuở yêu nhau
Có vui cùng sầu
Từ rạng đông cao
Đến đêm ngọt ngào
Sen hồng một độ
Em hồng một thuở xuân xanh
Sen buồn một mình
Em buồn đến trọn mối tình
Một chiều em đứng cuối sông
Gió mùa thu rất ân cần
Chở lời kinh đến núi non
Những lời tình em trối trăn
Một thời yêu dấu đã qua
Gót hồng em muốn quay về
Dù trần gian có xót xa
Cũng đành về với quê nhà
Từ đó trong vườn khuya
Ôi áo xưa em là
Một chút mây phù du
Đã thoáng qua đời ta
Từ đó trong hồn ta
Ôi tiếng chuông não nề
Ngựa hí vang rừng xa
Vọng suốt đất trời kia
Từ đó ta ngồi mê
Để thấy trên đường xa
Một chuyến xe tựa như
Vừa đến nơi chia lìa
Từ đó ta nằm đau
Ôi núi cũng như đèo
Một chút vô thường theo
Từng phút cao giờ sâu
Từ đó hoa là em
Một sớm kia rất hồng
Nở hết trong hoàng hôn
Đợi gió vô thường lên
Từ đó em là sương
Rụng mát trong bình minh
Từ đó ta là đêm
Nở đóa hoa vô thường.
Từng Ngày Qua
Từng ngày qua bóng chim về ngoài dòng sông
Từng ngày qua nắng phơi trên đầu cỏ non
Đời tình nhân đã bao nhiêu lần giá rét
Đời quạnh hiu nghe chăn chiếu quá thênh thang.
Đời trần gian có môi hồng có mắt nhìn
Một ngày kia ôi thân thế lênh đênh
Từng chiếc bóng trăm năm đã về
Vây người giữa nến não nùng
Từng tiếng khóc trăm năm đã về
Vây người giữa chốn mông lung.
Từng ngày qua thấy mưa về miền phù du
Từng ngày qua thấy nắng tan vào lời ru
Đời nửa đêm có khi nghe lời trăn trối
Đời rộng thênh như im vắng tiếng rơi khô
Đời trần gian có tim người có tay chờ
Một ngày kia ôi thân thế vu vơ.
Chìm Dưới Cơn Mưa
Chìm dưới cơn mưa
Và chìm dưới đêm khuya
Trời đất bao la còn chìm đắm trong ta.
Hạt cát ngu ngơ nằm chìm dưới chân đi
Bờ bến thiên thu nằm chìm dưới hư vô.
Chìm dưới cơn mưa một ngàn năm trước
Mây qua mây qua môi em hồng nhạt.
Chìm dưới cơn mưa một ngàn năm nữa
Mây qua mây qua môi em hồng vừa.
Chìm dưới cơn mưa,
Một người chết đêm qua.
Chìm dưới đất kia,
Một người sống thiên thu,
Chìm khuất trong ta
Một lời nói vu vơ,
Chìm dưới sương thu
Là một đoá thơm tho.
Chìm dưới cơn mưa
Một dấu chân đi
Chìm dưới đất kia,
Hạt cát bao la.
Chìm dưới cơn mưa
Bàn chân nhỏ bé
Năm xưa năm xưa chung vui hội hè.
Chìm dưới cơn mưa
Bàn chân nhỏ bé
Năm nay năm nay đã quên đường về.
Có Một Dòng Sông Đã Qua Đời
Mười năm xưa đứng bên bờ dậu.
Đường xanh hoa muối bay rì rào.
Có người lòng như khăn mới thêu
Mười năm sau áo bay đường chiều.
Bàn chân trong phố xa lạ nhiều
Có người lòng như nắng qua đèo
Tóc người dòng sông xưa ấy đã phai,
Đã lênh đênh biển khơi
Có lần bàn chân qua phố thấy người
Sóng lao xao bờ tôi.
Mười năm chân bước trên đường dài
Gặp nhau không nói không nụ cười
Chút tình dường như hiu hắt bay
Mười năm khi phố khi vùng đồi.
Nhìn nhau ôi cũng như mọi người
Có một dòng sông đã qua đời...
Rừng Xưa Đã Khép
Ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn cỏ khô
Ta thấy em đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa
Rừng thu lá úa em vẫn chưa về
Rừng đông cuốn gió em đứng bơ vơ
Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi
Ta thấy em đang ngồi hát khi rừng về nhiều mây
Rừng thu thay lá mây bay buồn rầu
Rừng đông buốt giá mưa bay rạt rào
Ta vẫn mong ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu
Ta vẫn mong em về đấy cho đời bày cuộc vui
Mùa xuân đã đến em hãy quay về
Rừng xưa đã khép em hãy ra đi
 Sưu tầm và biên soạn: 
Nguyễn Trọng Tạo  
Nguyễn Thụy Kha - Đoàn Tử Hiến
Theo http://vnthuquan.org/
   
  

1 nhận xét:

  Những trang viết trải nghiệm và lay thức của Trần Đàm Tác phẩm sáng tạo văn học nghệ thuật thứ 26 của nghệ sĩ nhiếp ảnh, nhà báo, nhà th...