Để lại một mùi hương
Ban chiều, có cô bé ngồi nói chuyện với mình về một vấn đề hết
sức là… vĩ mô. Nói một cách văn hoa thì nó là về vấn đề về tầm quan trọng của
nhan sắc bên ngoài và vẻ đẹp nội tại bên trong. Còn nói nôm na kiểu các cụ là gỗ
và nước sơn. Thì xưa nay các cụ vẫn nói ra rả ra rằng tốt gỗ dĩ nhiên là phải
hơn nước sơn. Tuy nhiên với xã hội hiện nay thì niềm tin về một vẻ đẹp nội tại
bên trong dường như ngày một nhỏ, khi mà người ta đua nhau đi làm đẹp, đua nhau
chụp những kiểu ảnh long lanh và đua nhau khoe đủ mọi thứ gọi là “hàng”.
Bé nói mình không xinh, không giỏi giao tiếp và thậm chí là
cũng không giỏi giang trong việc học tập. Và rồi bé nghi ngờ cả sự tồn tại của
mình, liệu rằng có phải sự tồn tại ấy cũng không nhất thiết khi mà bé không nhận
thấy mình ăn nhập gì với xã hội xung quanh.
Mình thì sống cũng chẳng được bao nhiêu, thi thoảng lại đăng
đàn chém gió một chút về những vấn đề linh tinh cho nên cũng chẳng biết phải trả
lời bé thế nào. Nhất là về vấn đề mang tầm “thời đại” đến vậy. Cho nên chỉ có
thể mường tượng một chút rồi nói cho bé về hình ảnh của vẻ đẹp bên ngoài và cái
nội tại bên trong thông qua ánh mắt của một người thuộc về thời xưa cũ như
mình.
Mình không biết mô tả ra sao vì rất khó hình dung thế nào là
đẹp bên ngoài, thế nào là nội tại bên trong cho nên lấy một ví dụ cho dễ tưởng
tượng. Ví chúng như là một bông hoa. Cái dáng dấp bên ngoài, cái đẹp mà người
ta nhìn thấy được thông qua hình ảnh bông hoa, cái lung linh của nó cũng như sự
rực rỡ về nhan sắc của con người và tôi cũng ví von cái vẻ đẹp nội tại bên
trong như là mùi hương của hoa.
Vậy, một bông hoa đẹp hay thơm thì thích hơn nhỉ? Cái nào được
đề cao hơn?
Thực ra trong cuộc sống, chúng ta hiếm khi gặp được một bông
hoa vừa đẹp lại vừa thơm bởi lúc ấy ta sẽ đặt hai thứ ấy lên bàn cân và có sự
đo đếm. Mình cũng không dám đo đếm mà chỉ muốn lột tả lại vấn đề mà người xưa
đã từng nhắc đến. Chúng ta như những bông hoa sống trong thế giới chia ra làm
hai phần ban ngày và đêm tối. Mà xét về một khía cạnh nào đó thì đêm tối nhiều
hơn ban ngày, đời là “bể khổ” mà, mấy ai lúc nào cũng rạng rỡ hoài được đâu? Và
khi ấy, trong cái đêm đen của cuộc sống ấy hai mắt chúng ta không thể nào nhìn
được cái gì tốt đẹp nữa cả mà chúng ta chỉ có thể cảm nhận bằng giác quan khác,
không thể thông qua cái nhìn mà có khi phải cố lắm, phải hít thở thật chậm và
thật sâu lắm, Chúng ta mới có thể nhận thấy được cái đẹp trước một mùi hương.
Và sự thật thì ngay cả ban ngày không phải lúc nào chúng ta
cũng có thể trợn mắt ra mà nhìn thấy được, cũng sẽ có lúc nhắm mắt lại vì điều
này hoặc vì điều khác, lúc ấy cái đẹp bên ngoài nó vô nghĩa.
Nói thì dài dòng vậy nhưng tựu trung lại mình cũng chỉ diễn đạt
lại cái ý của các cụ đã nói rã họng ra đấy thôi chứ cũng chẳng phải là thứ gì
cao xa hay triết lý dạy đời cả. Mình hồi xưa thích hoa, có một khóm hoa nở được
vài đóa, sáng sớm ra mình ngỡ ngàng trước cái lung lung đầy bất ngờ và tươi trẻ
của những bông ấy và rồi mình cúi xuống, ghé sát vào hoa, nhắm mắt lại, từ từ
hít thở thật sâu để cái mùi thơm thoảng ra trong ấy len lỏi vào tậm trong tâm
khảm. Và cho đến tận bây giờ, rất nhiều năm đã trôi qua, hình bóng của những
bông hoa ấy đã chẳng còn lại gì. Thế mà đôi lúc mình vẫn cứ mường tượng thấy một
mùi hương nào thoang thoảng đâu đây.
Thân thuộc lắm. Đẹp lắm.
Câu chuyện về nỗi băn khoăn của bé lại khiến cho mình nhớ đến
một quyển sách hay đọc, trong ấy có một đoạn như sau:
“Trong xã hội chúng ta, người sung sướng nhất không phải là
người khố rách áo ôm, cũng không phải là người giàu nứt đố đổ vách, mà thường
là những người ấm no đến mức đầy đủ. Bởi vì cuộc sống của họ không đến nỗi qua
quẫn bách, đồng thời họ cũng không bị của cải trói buộc, suốt ngày lo giữ của.
Những người đó chiếm đại đa số trong xã hội, là những người có tư cách được hưởng
hạnh phúc. Thế nhưng hạnh phúc hay không còn nằm ở suy nghĩ của bạn.”
Nói thật, bé có đẹp về bề ngoài hay nội tâm hay không cũng
không quan trọng lắm, quan trọng là bé suy nghĩ thế nào thôi? Sự đánh giá của mọi
người trong xã hội quan trọng đến vậy sao? Mình có phải là người của xã hội
không? Tôi không tin những người thân thuộc bên người bé lại xa lánh bé vì bé
không đẹp hay vì bé không giỏi giang. Hãy cứ sống như một đóa hoa, đến khi tàn
tạ mà vẫn để lại một thứ hương thơm không thể nào mô tả được bằng lời trong tâm
khảm của ai đó, một người thôi cũng được. Đó chính là cái nội tại bên trong.
Đời người có dài lắm đâu mà cứ phải băn khoăn nhỉ? Vậy
thôi là đã đẹp lắm rồi.
Ngố Tiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét