“Ai giấu tình nhân
trong đáy mắt
Để ngu ngơ, năm tháng mãi đi tìm?”
Có một sự thật khá thú vị đó là khi các đôi tình nhân yêu
nhau, rồi một hôm nào đó họ chợt giật mình “không ngờ ta lại yêu nhau”. Điều
không ngờ ấy có thể khiến cho người ta gắn kết hơn mà cũng có thể là mầm mống của
những điều không ngờ khác. Dĩ nhiên, chẳng thú vị gì cho lắm.
Bạn đã trải qua bao nhiêu cái gọi là tình yêu? Có ngây ngô thời
con trẻ? Có đơn phương tuổi học trò? Có dịu ngọt thanh xuân? Có đau đớn phản trắc?
Có bàng hoàng bỏ lỡ? Có khắc cốt ghi tâm? Có rung động thoáng qua? Thật thú vị
là những cung bậc trên, mỗi một dấu hỏi là mỗi lần ta đều đi qua cả và đến giờ
đây, ngồi ngẫm nghĩ lại mà cũng giật mình không hiểu vì sao ta lại “đa tình” đến
vậy? Đùa vậy thôi chứ ai lớn lên mà chẳng gặp ít nhất dăm cái dấu hỏi tương tự
như vậy, chỉ có điều là có nhận ra được hay không mà thôi.
Có bận ta cũng không có nhiều niềm tin vào cái gọi là tình
yêu lắm. Nói đến kết quả thì phải kể đến nguyên nhân, lục đi lục lại thì thấy
nguyên nhân cũng lắm, mà giọt nước cuối cùng có lẽ là việc ta chứng kiến bạn
gái cùng phòng đang nằm với một cậu trai khác. Và lúc ấy ta tự nhiên thấy bật
cười, chả biết là cười vui hay cười khổ nữa. Cũng không ngờ là tình tiết ta đọc
được đâu đó trong những quyển tiểu thuyết ba xu lại diễn ra ngay trước mắt. Thế
gian thật là kỳ diệu.
Ấy thế mà sau đó bốn năm, duyên phận cho ta gặp được bạn. Bạn
là người đầu tiên mà ta phải thốt lên hai từ “không ngờ” và rồi bạn khiến cho
ta chẳng thể nào nghĩ ngợi được điều gì khác ngoài những âm thanh, dung mạo, cử
chỉ của bạn. Bạn trở thành một phần trong tâm hồn yêu thương của ta. Thắp lại
cái gọi là “rung động của của tình yêu” cho ta.
Thế nào là “khắc cốt ghi tâm” bạn nhỉ? Có lẽ đó là ta dành
riêng trong tâm tưởng của mình, trong trí nhớ của mình, trong quá khứ và cả
trong những cảm xúc thực tại của ta có một phần là của bạn. Có người nói ta đối
với bạn như vậy tức là bất công với người đến sau, là cố chấp đến nực cười…
Nhưng có sao đâu? Ta nhớ bạn thì lẽ nào lại nói dối là không nhớ? Ta dành cho bạn
một nơi đặc biệt trong ta thì lẽ nào lại dấu nó đi? Chỉ có điều, sự thật đôi
khi làm người ta khó chấp nhận và lựa chọn việc nói dối như là một phương thức
tự bảo vệ mình và bảo vệ người. Thế thôi.
Tựa như hôm qua, chợt thấy mùi hương nhu dìu dịu tỏa ra trong
một khoảng khắc nào đó làm cho trí nhớ của ta rơi vào một không gian khác, có
ta và có bạn. Tựa như một lúc nào đó có một bóng hình thân thuộc thoáng qua trước
mắt, ta lại thầm mắng bản thân mình sao lại vô tình nhớ? Sao lại cố tình chẳng
quên? Chỉ vậy thôi, mặc dù đến tận lúc này, năm tháng đã bào mòn đi những gì
còn lại trong ký ức của ta. Ta không thể hình dung được khuôn mặt của bạn thế
nào? Không thể mường tượng được lời nói của bạn ra sao và cũng không thể nào nhớ
được bạn đã ở bên ta như thế nào nữa? Còn lại chỉ là những thứ vụn vặt, lặng lẽ
rơi vãi lại trong một góc nào đó của trí nhớ. Rồi cũng sẽ đến ngày nó nhạt
nhòa. Có lẽ, đọng lại chỉ là một hình dung trong ký ức về những đôi bàn tay, về
những chiếc lá rụng và về những giọt nước mắt thổn thức trong đêm.
Chúng ta đã có những giao ước mà ta biết chắc chắn rằng bạn sẽ
thực hiện nó và ta cũng sẽ làm như bạn. Đó là ngày chúng ta không còn có thể
liên lạc nữa. Không còn viết về nhau nữa. Không còn nhắc lại nhau cho một người
nào nghe nữa. Có lẽ đó là những điều duy nhất mà ta có thể làm được cho nhau bạn
nhỉ? Ngày đó cũng sắp đến rồi.
Mỗi năm, vào ngày lễ tình nhân ta lại viết điều gì đó gửi cho
bạn. Đến nay chúng ta đã có mấy cái mùa tình nhân rồi nhỉ? Ta lười đếm quá và
cũng chẳng thể nào nhớ được bao nhiêu cái mùa tình nhân đã đi qua. Năm nay ta lại
viết, không gửi cho bạn nữa vì dù sao bạn cũng biết ta đặt nó ở đâu, cũng như
việc ta biết những gì bạn cần nói với ta ở chỗ nào. Thế vậy thôi bạn nhỉ? Cần
nhiều mà làm chi?
Chợt nhớ rằng bạn có dặn đừng kể chuyện mình cho bất kỳ một
cô gái nào đến sau nữa kẻo mà tội nghiệp họ, tội nghiệp cho cả ta. Nhưng chẳng
hiểu sao đôi lúc ta lại quên rồi vô tình nhắc đến bạn. Ta biết, ta như vậy là
không trọn vẹn cho nên đôi khi ta cảm thấy hối lỗi vô cùng. Biết làm sao được
nhỉ?
Nhưng dù sao ta vẫn hy vọng có một ngày ta sẽ có một tình
nhân, người ấy sẽ yêu ta và yêu cái yêu của ta dành cho bạn. Sẽ cùng ta chia sẻ
những chuyện xa xưa, cùng ta lắng nghe những âm thanh của thực tại và cùng ta
mong chờ những giọt nắng của ngày mai.
Ai có giấu tình nhân trong đáy mắt? Ta đi tìm, cõi ấy cứ mênh
mang!
Hôm nay trời nắng đẹp, dìu dịu đấy bạn ạ.
Mùa đông đã qua rồi!
Qua thật rồi.
Ngố Tiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét