- Vào đây em, anh chị đợi em mãi!
Chị Mai vồn vã dắt chiếc xe đạp của tôi vào sân, chồng chị thập
thò bên cửa, tay cầm chai rượu, nhoẻn miệng cười, khi tôi hướng về phía anh,
chào.
Trên chiếc chiếu trải giữa nhà, mâm cơm đã được dọn ra, mùi gạo
mới, mùi thức ăn thơm ngon bay ngào ngạt. Một vài người lạ đứng, ngồi xung
quanh, cười lạ lẫm, gật đầu khi tôi bước vào
Chúng tôi ngồi quây quần bên mâm cơm, chị Mai giới thiệu từng
người một với tôi, và tôi với họ. Lúc đó tôi mới để ý đến một cô gái tóc xõa
vai, có đôi má rám và cặp mắt đẹp tuyệt trần đang hướng về tôi, nhìn chăm chú.
- Người có biết rằng, tôi đã yêu người ngay từ cái nhìn đầu
tiên không?
Vi tựa lưng vào gốc thông, nhìn tôi nằm xoài dưới chân
nàng, hai tay tôi gối dưới đầu, ngắm những giọt nắng lung linh nhảy nhót trên
vòm lá kim.
Đây là quê Vi, một vùng biển, nơi có những rẻo cát chạy nhấp
nhô, trước khi dẫn ra biển mênh mông xanh ngắt.
Tôi, mới bước vào tuổi ba mươi, chưa qua hẳn thời thanh nữ,
nhưng cũng không còn rụt rè ngốc ngếch, nhất là sau hai năm làm vợ, tôi đã kịp
bước ra khỏi một cuộc hôn nhân với nhiều nỗi đắng cay.
Đôi mắt đẹp của Vi luôn nhìn tôi trìu mến, như khi người ta
ngắm một bức tranh dịu mát vẽ phong cảnh thiên nhiên.
Nàng nhìn thấy gì ở tôi, một cô nàng với cặp kính trắng và
đôi tay luôn đút túi quần bò ngạo nghễ, kẻ luôn tìm cách lẩn ra khỏi đám đông để
ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây?
Nàng nhìn thấy gì ở tôi, đứa không thích mở miệng chỗ đông
người, nhưng lại rành mạch đọc tên từng loại cây cỏ, hoa lá, khi được tung tăng
chạy giữa rừng xanh, hay dạo thênh thang trên con đường mòn phủ đầy hoa cỏ dại?
Chúng tôi nằm lăn trên bãi cát trong rừng thông, nghe biển ì
oạp xa xa, nghe gió mơn man êm ả trên lá, trên mặt, trên những cánh tay để
trần. Tôi nằm ngửa, mắt nhắm nghiền, lắng nghe tiếng biển rì rào.
Vi ngồi duỗi chân bên cạnh, ngắm nhìn tôi không rời mắt,
mái tóc xõa trên bờ vai tròn trịa, đôi môi hé nở một nụ cười dịu dàng, trong
sáng như những giọt nắng đang hồn nhiên nhảy nhót trên vòm cây.
Lúc đó tôi không hề biết rằng, hình ảnh nàng êm ả trong
hạnh phúc bình yên bên tôi, sẽ vĩnh viễn cứa vào lòng tôi một nỗi đau không
trao trả nổi, nỗi đau của một kẻ không dám nhận ân sủng quá lớn lao của thượng
đế ban cho mình.
Tại sao?
Vì hèn nhát? Vì lương tâm day dứt? hay chỉ đơn thuần vì
nó quá trân trọng những cái đẹp hư vô, đang muốn thoát thai biến dạng hình hài?
Vi rủ tôi về quê, vài ba tháng sau bữa ăn giữa trưa hè
nóng nực ở nhà chị Mai.
Trong bữa ăn đó, nàng ngồi cạnh, luôn tay gắp thức ăn
cho tôi, và quay sang tôi mỉm cười, khi tôi trả lời câu hỏi của những người
khác. Ai cũng tò mò muốn biết cái thế giới châu Âu tôi đã đi qua ra sao, tôi
làm gì ở đó, tôi có hạnh phúc không, con người ở đó có giống ở đây không.
Tôi không cần giãi bày sự so sánh thầm kín trong lòng,
giữa ấn tượng về một thành phố mình đã sống, xa xôi hiện đại, với cảm giác ấm
áp trong một căn nhà ngoại thành đơn sơ, giữa những người mang danh là dân
thành thị, nhưng thực ra chẳng khác gì dân vùng quê.
Tôi dễ chịu giữa họ, vì không cần giãi bày nỗi lòng mình ra hết,
nhưng cũng chẳng cảm thấy cô đơn, như khi ở xứ người.
Vi ăn rất ít, và mặc kệ nỗi ngạc nhiên ngày càng dâng lên của
tôi, nàng uống hết chén rượu này sang chén rượu khác, thứ rượu trắng nấu rất đậm
đặc ở quê, mà tôi vừa nhấp một hụm đã thấy trời đất liêu xiêu quanh mình.
Mặt nàng không hề đỏ, thậm chí tái đi, khiến những vết
rám trên má càng đậm hơn, như những vết mực chưa tẩy sạch trên giấy. Đôi mắt
long lanh, nàng cười cười nhìn tôi, một lúm đồng tiền nhỏ hằn bên miệng cười
xinh, người con gái này quả là một nhan sắc lạ khiến người khác phải chú ý.
Sau bữa cơm, chuối, cam được dọn ra, và một chiếc ghi ta bỗng
xuất hiện. Một người trong bọn cầm lấy chiếc đàn, lơ đễnh gảy, những âm thanh sắc
mảnh vang lên như tiếng gió vui tươi, gọi những tiếng cười nói ồn ào nổi
lên ngay lập tức.
Vi cười hoan hỉ, chạy ra nói gì với chị Mai, rồi biến mất.
Chị Mai trả lời câu hỏi của tôi, rằng nàng đi đâu? bằng một câu trả lời bâng quơ, đượm vẻ lo lắng:- hôm nay Vi nó vui quá!
Lát sau, Vi xuất hiện, với một túi chanh, và một túi đá. Nàng
cẩn thận vắt, pha đường, bỏ đá và đưa tôi cốc nước thơm, mát lạnh
- Người
uống như một em bé ấy, người có biết không, tôi rất buồn cười khi thấy người liếm
láp cái thìa.
Nàng thì thào bên tai, hơi thở nàng phả ra nóng hổi. Tôi giật
mình mở mắt nhìn sang người bạn gái đang úp mặt vào má tôi. Hàng mi dài của nàng
không động đậy, viền một đường đen sẫm mờ mờ trong bóng chiều chạng vạng đổ xuống
khu rừng thông chúng tôi đang nằm.
Rồi đột nhiên, nàng quàng tay ôm chặt lấy tôi, đôi tay mềm mại
của nàng xiết cứng vào eo tôi, ghì chặt. Tôi nằm cứng đơ người, ngạc nhiên đến
mức không nói nên lời.
- Trời
ơi, người có một cái eo tuyệt vời! người có biết người thông minh đến thế nào
không? Tôi yêu cái trí tuệ của người quá!
Nàng thì thào, và bắt đầu vuốt ve cánh tay tôi.
Không hiểu sao, tôi đột ngột ngồi nhỏm dậy. Nóng bừng mặt,
không nhìn nàng, tôi đứng phắt lên, rồi vừa co giò chạy, tôi vừa hét về phía
sau.
- Chúng
mình ra biển đi!
Tôi lao vun vút về phía bờ biển, nghe tiếng cười vui vẻ của
Vi đằng sau. Vừa chạm vào bờ cát mềm lún ướt, tôi dừng chân, quay lại, đã thấy
mái tóc Vi xòa vào má mình.
Hai khuôn mặt chúng tôi chạm sát vào nhau, cùng hơi thở dồn dập.
Lúm đồng tiền bên khóe miệng Vi hằn xuống, nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, nàng
đưa tay vuốt má tôi:
- Người
có biết đôi mắt của người đẹp như thế nào không? Vô ích dấu sau gọng kính, tôi
vẫn nhìn thấy đôi mắt đẹp của người buồn bã làm sao…
Tôi gạt tay Vi, rồi quay lưng, tôi bắt đầu chạy dọc bờ biển.
Mặt trời đỏ rực phía xa đang từ từ lặn xuống sau biển
nước mênh mông xanh thẳm, những đợt sóng trắng xóa tràn vào bờ.
Tôi sải chân chạy vun vút trên bờ cát, nghe gió vi vu
bên tai, nghe một nỗi kinh hoàng dội lên trong lồng ngực, bối rối đến cùng cực,
tôi lao về phía trước vun vút, không hề nghĩ mình định chạy đi đâu.
Vi đuổi kịp theo tôi, nắm áo tôi, nàng giật mạnh. Cả hai
chúng tôi ngã lăn ra bãi cát, Vi chồm dậy bên cạnh tôi.
Không hiểu nét mặt tôi lúc đó như thế nào, tôi chỉ nhận ra
đôi mắt mở to, ngạc nhiên cùng cực của nàng nhìn tôi, rồi một nét đau đớn lộ
trên đôi mắt đen mượt như nhung, nàng vẫn mỉm cười, nhưng không phải nụ cười hạnh
phúc trước đấy nữa, mà là một nụ cười thẫn thờ từ nét môi tuyệt đẹp.
Bỏ tôi đang chống khuỷu tay ngồi đăm đăm trên cát, nàng
quay lưng đi xuống biển. Nhấp nhô giữa những đợt sóng trào dâng, dội tới tấp
vào bờ, nàng bơi mỗi lúc một xa hơn trên mặt biển từ từ chuyển sang màu ghi,
trước khi màn đêm ụp xuống.
Tôi nhỏm dậy, hoang mang đưa mắt nhìn quanh, bỗng thấy từ
phía biển đi lên một bóng hình thiếu nữ, quấn áo ướt đẫm dính sát người, in rõ
bộ ngực tròn trặn nhô cao, cặp đùi thon thả uyển chuyển bước từng bước nhẹ
nhàng đi về phia tôi.
Nàng dịu dáng lướt qua từng đợt sóng tung trắng xóa, ào mạnh
vào bờ rồi lại vội vã rút ra xa, dáng thon thả và nụ cười nhợt nhạt mỗi lúc một
tới gần của nàng chợt làm tôi buốt giá trong ngực, và cảm giác đau đớn từ đâu bất
thần ập đến.
Tôi rất hay bắt gặp mình chợt lặng đi buồn bã trong khoảng khắc
như thế, nhất là trong khoảng thời gian, sau khi bước ra khỏi một cuộc hôn nhân
ngắn ngủi.
Những lúc đó, tôi cảm thấy mình nghẹn thở, tai như nghe
một nét nhạc êm ái cuối cùng dừng lại cuối bản nhạc du dương, mắt như vừa ngơ
ngác nhìn thấy mặt trời hoàng hôn đỏ ối, vừa một tích tắc trước còn hiển hiện,
giờ đã không thấy đâu, và trái tim đau buốt cảm giác chia ly, với tất cả những
gì vừa mới đây còn là sự sống, trong giây phút đã vụt tắt…
Bữa cơm ở nhà chị Mai kéo dài đến tận tối.
Tôi vừa nhấm nháp cốc nước chanh Vi đưa cho, vừa ý tứ ngồi
khuất vào một góc, khi đám bè bạn của chị Mai nâng ghi ta, bắt đầu mời nhau đàn
hát.
Nhiều người ở đây làm trong một nhà hát. Tôi chưa hề
xem họ biểu diễn, nên không biết ai, có chuyên môn gì, nhưng cách thức chuyền
tay nhau cây đàn của họ, thành thạo chẳng kém gì những người thợ bên cỗ máy,
hay người nông dân với cái cuốc, khiến tôi vừa sung sướng vừa trân trọng.
Vi ngồi phía bên kia chiếu, gần đối diện với tôi, nàng cười rất
nhiều, luôn tay làm một việc gì đó: lúc thì giúp chị Mai bày ra giữa chiếu một
mâm khác toàn lạc và mực nướng xé nhỏ thơm phức, lúc tiếp thêm cốc, để chuyền
tiếp vào một chai rượu „cuốc lủi” còn lớn hơn chai lúc nãy.
Cánh đàn ông bắt đầu hát.
Một người vừa gảy vừa đập vào thùng đàn, đệm cho cả bọn hát
inh ỏi những bài ca vui vẻ nào đấy. Không khí náo nhiệt như ngày hội chỉ lắng
xuống, khi trời đã tối sập, làn gió từ đầu thổi về mát rượi.
Chai rượu vơi đi quá nửa, mọi người đã tự nhiên hơn, người
dựa vào tường, kẻ xoải chân ra chiếu, có người còn nằm sau lưng một người khác
ngồi che đi.
Ai nấy nằn nì mời Vi hát. Tôi ngồi cạnh chị Mai, lưng dựa vào
tường, nhìn nàng con gái tóc xõa, cười rất xinh nâng đàn, ngồi ngay trước mặt
mình, có cảm giác như mình đang xem một bức tranh lạ.
Một trong bốn cô Tố nữ vừa bước ra khỏi tranh, duyên dáng nắn
nhẹ dây đàn, như thể từ một đám mây hồng hững hờ vừa bay qua cửa sổ, trong tầng
mây lấp ló, ẩn hiện một đóa hoa xinh tươi…
Vi búng vào dây đàn, khẽ cất tiếng hát.
Một tiếng than? Đâu phải. Một nỗi buồn? Nhẹ quá.
Nếu cảm giác buồn chỉ là làn gió mơn man trong đêm, thổi phần
phật qua những tàu lá chuối…
Nếu nỗi buồn chỉ là từng giọt sương, đọng long lanh trên từng
ngọn cỏ, ta bắt gặp trong nắng ban mai le lói…
Không, đây là một nỗi lòng, đã tan thành vị buốt của bờ môi,
chạm vào những vết thương không bao giờ liền sẹo, chỉ là nỗi đau sâu thẳm và dịu
dàng, hãy lấy những giọt nước mắt nhau, xoa dịu đi nỗi bỏng rát, ứa máu của một
niềm đau.
Lòng tôi lặng đi, khi bất chợt nhận ra thông điệp gửi gắm
trong giọng hát của Vi. Tại sao tôi lại nhận ra? Bởi với tôi, những nỗi đau
chưa bao giờ xa lạ.
Một ngày, con người sửng sốt tự hỏi mình: tại sao mình ở đây?
Mình sinh ra để làm gì? Sao mỗi ngày sống cứ dài dằng dặc và cô đơn thế? Sao những
buồn đau cứ tích tụ ngày mỗi nhiều hơn?
- Người
biết không, vừa gặp người tôi đã biết, đây chính là người tôi tìm kiếm suốt ngần
ấy năm tháng. Đôi mắt của người làm tôi tin chắc, tôi không cần nói gì, người vẫn
hiểu hết…
Vi hát, mọi người im lặng lắng nghe. Còn tôi, thấy lòng mình
buồn bã.
Giọng hát của Vi chạm vào một linh cảm, mà tôi đã từng biết.
Đấy là cảm giác bị chối bỏ, chưa hẳn một nỗi cự tuyệt, chưa hẳn một sự từ chối
thẳng thừng, nhưng chắc chắn, đấy là một cử chỉ chối bỏ. Linh cảm về cảm giác
này, đã từng đẩy tôi rơi xuống vực.
Tôi vẫn nhớ buổi tối hôm ấy.
Mưa rất to, gió đập ầm ầm. Tôi đang trên đường về nhà, phải dừng
lại bên một mái hiên, không thể đi được nữa. Trước đấy, để tránh cơn mưa, tôi cắm
đầu chạy, không để ý, mình đã đi lạc vào một dãy phố lạ.
Trong căn nhà tôi đang trú dưới mái hiên, có tiếng bát đĩa va
chạm nhau, tiếng cười nói, một ánh đèn hắt ra. Tôi tò mò nhìn vào khung cửa sổ
thấp, che một tấm rèm mỏng. Và sửng sốt nhận ra: đây chính là nhà của anh.
Cả nhà đang quây quần xung quanh mâm cơm, anh, vợ anh và hai
đứa trẻ. Khuôn mặt anh vẫn mang vẻ bình thản, như lần đầu tôi gặp và quen.
Thuở đó tôi là một con ranh chưa đầy hai chục tuổi” như
một nhành phong non, lúc nào cũng sẵn sàng rung lên bần bật bởi tất cả mọi ngọn
gió thoảng qua…” - anh trêu tôi như thế.
Như thể chỉ có tôi phát hiện ra anh xong là lập tức mê
đắm, còn anh, đứng xa xa, cười cười, như một ông anh cần trông chừng cô em gái
tinh quái, sợ nó nghịch ngợm rơi xuống nước.
Lúc đó anh đã có vợ, còn tôi, một cô gái trẻ, chưa biết rằng
ngọn lửa táp của cảm xúc có thể làm con người cháy xém như một sợi tóc hơ trên
lửa.
Tôi lao vun vút đến anh, với sự nũng nịu của bọn con gái mới
lớn, cứ tưởng thế giới này phải cúi đầu khuất phục trước nhan sắc trẻ tươi long
lanh của tuổi trẻ như những cánh hồng mới hái cắm vào lọ.
Và rất ngạc nhiên thấy anh không gục ngã. Anh chiều chuộng,
lắng nghe mọi đòi hỏi của tôi, nhưng không khuyến khích bất kỳ sự khiêu khích
nào của một trái tim mê muội, lúc giận hờn, khi ngoan ngoãn, lúc khùng lên vô cớ
như một con thú nhỏ.
Cho đến một lần, hôm đó là ngày lễ, anh bằng lòng đi
chơi suốt một ngày với tôi, anh thả lỏng anh trong những tiếng cười nói ríu rít
của một con bé đầy mộng mơ, trong sự chiều chuộng cũng như những ánh mắt âu yếm
dành cho tôi, khiến tôi hạnh phúc đến mức chợt nghĩ rằng đây chính là tình yêu
mình mơ ước, hôm nay đã gặp.
Nhưng như thế nào đấy, có thể trời sinh ra thế, tôi
luôn luôn là một con bé ngoan, kể cả khi cái đầu thích nổi loạn của tôi điên cuồng
nhất, tôi vẫn là một đứa con gái rụt rè.
Sau suốt một ngày lang thang vui vẻ, anh đưa tôi về. Tôi chỉ
dám ngước nhìn anh với đôi mắt ngây thơ của tình cảm trong sáng, nhưng đắm đuối
không thể hiểu nhầm được, khi đặt tay lên nắm đấm cửa phòng trong ký túc xá của
mình.
Anh đứng trước mặt tôi, mắt nhìn âu yếm, nụ cười dịu
dàng, thoáng một chút đăm đăm, thoáng một chút bâng khuâng, hình như thoáng cả
một tiếng thở dài nghèn nghẹn, rồi bất chợt anh xáp lại gần sát tôi, đặt một nụ
hôn lên trán tôi, thì thào: ''Chúc em ngủ ngon, cô bé!”. Quay lưng, anh đi xuống
cầu thang, bình thản, chậm rãi.
Rất nhiều nước mắt rơi trong đêm đau khổ đầu tiên bởi đàn ông
của tôi. Tôi không hiểu gì về họ, tất nhiên rồi, có lẽ đàn bà và đàn ông chả
bao giờ hiểu nhau, không lý giải nổi, tôi rút ra nhận xét.
Nhưng có lẽ cảm giác bị chối bỏ đọng lại, mạnh hơn cả cái tri
thức hiểu hay không hiểu, khiến con người ta đau. Bị chối bỏ, khi nghĩ rằng
mình đang hiến dâng, mình đang cho đi những gì đẹp nhất mình có, sự chối bỏ này
mạnh ngang với một cái tát trực tiếp giáng vào mặt.
Chỉ năm tháng trôi qua, khi cuộc đời càng ngày càng ngắn lại,
vì những nỗi đau khổ, sự từng trải dài ra, và hạnh phúc ít ỏi nhận được ngày
càng ít ỏi hơn, lúc đó con người mới có đủ thời gian ngẫm nghĩ, và nhận ra rằng
cái gì cũng có lý do riêng của nó, kể cả sự chối bỏ lẫn sự hiến dâng ngay
tức khắc của người nọ với người kia.
Tuy nhiên, cái bướng bỉnh đọng lại trong thâm tâm vẫn
luôn là một cảm giác khó tha thứ, vì con người ta trước tiên yêu bản thân mình
hơn cả.
Đứng dưới hàng hiên trú mưa, ngắm gia đình anh qua tấm mành
mành trên khung cửa sổ, thấy những đứa con anh ríu rít, thấy bà vợ mệt mỏi của
anh ôm khư khư một rổ thuốc trong lòng sau bữa ăn, bắt đầu chọn từng hộp, còn
anh mang một cốc nước to đến ngồi bên cạnh, tôi lẳng lặng nhớ lại cảm giác bị
xúc phạm ngày xưa của mình.
Sau ngày lễ đầy sự kiện ấy, tôi tránh mặt anh, lòng nguôi dần
theo năm tháng và theo cả cái tin nghe được, anh có một người vợ thần kinh ốm yếu,
người đàn bà, lúc đến với anh hoàn toàn khỏe mạnh, và ở lại cùng anh khi đó, lúc
cuộc đời anh khốn khó nhất.
Cái gì làm con người phục hồi lại sau những cơn đau, cũng như
cái gì làm con người chọn nghĩa tình xử sự, cao hơn cả những mơ ước riêng tư?
Tôi không biết. Nhưng tôi biết, những cơn đau chẳng bao giờ bỏ
ta mà đi, trái lại nó chỉ đợi dịp là trỗi dậy.
Giờ đây cơn đau của tôi trỗi dậy theo tiếng hát của Vi. Nàng
đang dành cho tôi cơn đau của nàng. Để san sẻ, để giải bày, thổ lộ.
Vì nàng linh cảm tôi là người hiểu nàng trọn vẹn - từ
hiểu một nỗi buồn thân phận chỉ thượng đế giải thích được nguyên nhân,
như tại sao hôm qua vừa nắng chang chang, hôm nay đã mưa tầm tã? đến hiểu cả ngọn
lửa cảm xúc của nàng- cái tinh túy nhất của vũ trụ, giúp con người linh cảm, biết
ai là mẫu người mình yêu trên đời, ai là người có liên quan đến mình, ai là người
nếu gặp được, ta sẽ mỉm cười mãn nguyện một ngày ra đi…
Linh cảm của nàng về tôi- không nhầm - đã buộc hai chúng tôi
vào với nhau một cách tình cờ như thế đấy.
Buổi hát hò hôm đó kéo dài đến tận khuya, Vi tiễn tôi về với
nỗi lưu luyến của một tình nhân với một tình nhân.
Liên tiếp những ngày tháng sau đấy, nàng chăm sóc tôi bằng những
món quà, những cuốn sách, những băng nhạc, những lời nhắn nhủ, những mẩu thư vội
vã những nụ cười gặp lại và những niềm hạnh phúc trào dâng
đoàn tụ, dù chỉ giây lát.
Đối với Vi, đấy là chuỗi ngày nàng được bộc lộ mình toàn vẹn,
dù chỉ thể hiện trong việc nàng chiều theo hết thảy mọi yêu cầu của tôi, một cô
nàng đã bước vào tuổi ba mươi nhưng vẫn trẻ thơ, bởi bao ý thích kỳ quặc thiên
hạ không hiểu nổi.
Chẳng hạn tôi yêu thích đi dạo chơi lang thang trong nghĩa
trang, để hưởng cảm giác bình yên không nơi nào có giữa những ngôi mộ, giữa những
hàng chữ khắc trên bia chí, và nghe những rặng cây xanh tỏa lao xao, rì rào,
như thể muốn kể tiếp, những điều người nằm dưới đất chưa kịp nói hết với người
đang sống.
Chẳng hạn tôi sẵn sàng đọc sách nghiến ngấu ngày nọ qua ngày
kia, tháng nọ qua tháng kia, vứt hết mọi sự khác, như thể sinh ra trên đời chỉ
để đọc hết những gì người khác đã viết ra.
Hoặc không làm gì hết, ngoài nghe nhạc, nghe suốt đêm, nghe
đi nghe lại những âm thanh mỗi lúc lại gợi đến một niềm cảm xúc khác nhau, như
thể trên một đôi cánh, kẻ thưởng thức đang bay vòng quanh trái đất, đến những
miền địa lý khác hẳn nhau.
Tôi và Vi đã hưởng cùng nhau nhiều kỷ niệm lạ lẫm, trong những
vai trò kỳ lạ nhất mà tạo hóa có thể mang đến cho con người: đúng thế, Vi đã
yêu tôi bằng một thứ tình yêu giới tính lạ lẫm, mà cho đến tận phút quen Vi,
tôi cứ tưởng, trên đời này chỉ tồn tại từ mỗi một phiên bản.
Trong buổi chiều cuối cùng bên bờ biển, khi mặt trời dần dần
tắt trên bầu trời vừa tím vừa đỏ quạch, từ những ngọn sóng bạc quay về bờ, Vi sải
những bước dài tiến về phía tôi, tấm thân tròn lẳn với bờ vai xuôi và cặp đùi
tròn trĩnh, mái tóc ướt đẫm nặng trĩu, nàng từ tốn đến trước mặt tôi, dừng lại,
không cười mà nhìn tôi với đôi mắt buồn bã của một con thú nhỏ bị thương, không
thể chống cự thêm được nữa.
Nếu cơ thể con người có thể sống như một loài lưỡng thể, vừa
trên cạn, vừa dưới nước, hoặc vừa biết bay vừa đi bằng chân như một số loài vật,
có thể nhân gian này giảm đi nhiều nỗi đau không được đền bù của con người hơn
chăng?
Hay trên con đường tiến hóa thành người - trở thành thứ sinh vật
cao cấp nhất - con người bắt buộc phải từ bỏ nhiều mối liên hệ trực tiếp với thiên
nhiên, đầy rẫy những yếu tố hoang sơ chưa hề giải thích hết, nằm ngay trong sự
bí ẩn lớn nhất: bản thân con người?
Có lẽ những lý lẽ lập luận này, sau này tôi mới nghĩ đến, khi
tất cả đã trở thành ký ức, thành những điều đã qua trong một đoạn đời, như những
áng mây lững lờ trôi đi trên bầu trời, bỗng một hôm ta bất thần nhớ lại.
Vì, trong buổi chiều tà trên bờ biển hôm ấy, tôi không
nghĩ gì hết.
Tôi nhìn cặp mắt bị thương của Vi, người con gái đẹp tuyệt mỹ
luôn kỳ lạ với cư dân quanh nơi nàng sống, bởi nàng không yêu một anh chàng nào
hết, khi xung quanh nàng hàng tá chàng chờ mong, đợi nàng ban ân sủng.
Tôi nhìn thấy tình yêu của nàng với cô bạn cùng
giới, cho dù, đối với tôi là cả một sự kinh ngạc và nỗi hãi hùng chưa bao giờ
biết đến. Tôi chưa bao giờ có một bản năng yêu như thế, nhưng tôi hiểu,
thật lạ kỳ, tôi cảm nhận được tình yêu này.
Tôi cảm nhận được sự hiến dâng trọn vẹn và trong sạch con người
nàng với một cái gì đó nàng yêu từ con người tôi, rất tự nhiên và thanh khiết,
như nắng mặt trời chiếu xuống thế giới cây cỏ để nó nhú mầm, ra lá và nở hoa.
Nhưng cùng lúc, một linh cảm gì đấy trong lòng nhắc tôi chối
bỏ tình cảm này, bảo tôi hãy chạy trốn, hãy ra đi… vì tôi không muốn, hay vì nó
khác điều tôi hằng mường tượng về tình yêu, hay đơn thuần chỉ vì tôi không yêu
nàng như nàng đã yêu tôi?
Lúc đó tôi không nghĩ hết, chỉ giơ tay nắm lấy bàn tay nàng
đưa cho mình, để nàng kéo tuột tôi đi.
Tôi và Vi chạy xuống biển, nắm tay nhau nhảy theo những con
sóng, có lúc cười khanh khách như hai đứa trẻ, có lúc quay đầu nhìn nhau, mắt
long lanh ướt, để cuối cùng nắm tay nhau chạy lên bờ, nằm vật ra bãi cát, cảm
thấy cát lún dưới lưng mình, cảm thấy dã tràng bò cựa quậy nhột nhột, buồn buồn,
thấy những đợt sóng lấp lánh vệt lân tinh càng về đêm càng sáng lấp lánh…và sau
cùng, nghe những tiếng thở gấp thì thào bên tai và cảm nhận những cái hôn…
Thêm một lần từ giã, bạn ơi, linh cảm chối bỏ nhau của con
người lại kéo đến đến, để chia tay nhau không một lời giải thích, như thể muốn
cưỡng lại những mơ hồ xui khiến, của cảm xúc, của bản năng…
Linh cảm vô hình, cứ muốn ta dò dẫm theo nó, như dò dẫm
theo một đốm lửa bé xíu lay lắt cuối đường ngầm, dẫn ta về phía trước, để ta
luôn luôn thử lấy lại thế thăng bằng bước tiếp trên cây cầu mong manh, trơn tuột,
cây cầu của sự sống…
Để làm gì, tôi không biết, không ai biết, hình như chỉ
để sống tiếp và nhận thức nốt những gì sẽ gặp trong một kiếp người?.
Nguyễn Hồng Nhung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét