Hồi 61:
Triệu Vân chặn sông giằng lại A Đẩu
Tôn Quyền đưa thư đánh lui Tào Man
Bàng Thống, Pháp Chính hai người khuyên mãi Huyền Đức giết
Lưu Chương ở ngay trong tiệc thì chỉ vẫy tay là lấy ngay được Tây Xuyên, Huyền
Đức nhất định không nghe. Hôm sau, hai người lại cùng nhau ăn tiệc trong thành,
chuyện trò đằm thắm. Tiệc đến nửa chừng, Bàng Thống bàn với Pháp Chính rằng:
- Việc đã đến thế này, không thể để cho chúa công định đoạt
được, ta phải làm mới xong.
Bèn sai Nguỵ Diên lên thềm múa gươm, thừa cơ giết Lưu Chương.
Diên vâng lệnh, rút gươm bước lên thềm nói rằng:
- Trong tiệc không có gì làm vui, tôi xin múa gươm để góp
vui.
Bàng Thống lại gọi võ sĩ đứng cả dưới thềm để giúp sức cho
Nguỵ Diên. Các tướng của Lưu Chương thấy Nguỵ Diên múa gươm và các võ sĩ mắt cứ
nhìn chòng chọc lên nhà trên, tòng sự là Trương Nhiệm cũng rút gươm ra nói rằng:
- Múa gươm phải có hai người đối nhau mới vui, tôi xin cùng
múa với Nguỵ tướng quân.
Nguỵ Diên đưa mắt cho Lưu Phong. Phong cũng rút gươm ra múa.
Lưu Hội, Lãnh Bào, Đặng Hiền đều rút gươm kéo ùa ra, nói:
- Chúng tôi xin múa cả một lượt để góp phần vui.
Huyền Đức thất kinh vội vàng giật thanh gươm của một tên lính
hầu, đứng lên nói:
- Anh em ta hội họp uống rượu, không có gì ngờ vực nhau cả,
đây lại không phải là hội “Hồng môn”, can gì mà phải muốn gươm? Nếu ai không bỏ
gươm đi thì ta chém!
Lưu Chương cũng mắng rằng:
- Anh em ta họp với nhau, hà tất phải đeo gươm!
Bèn bắt quân hầu bỏ cả gươm. Chúng thấy vậy ùa nhau kéo xuống
hết. Huyền Đức lại gọi lên cho mỗi người cốc rượu, và nói rằng:
- Anh em ta là máu mủ trong họ với nhau, cùng bàn việc lớn,
không bụng dạ nào, các ngươi chớ có ngờ vực!
Các tướng lạy tạ.
Lưu Chương cầm lấy tay Huyền Đức khóc và nói rằng:
- Em không bao giờ quên ơn anh được!
Hai người uống rượu vui vẻ mãi tới tận chiều mới tan tiệc.
Huyền Đức về trại, trách Bàng Thống rằng:
- Sao các ông lại đẩy tôi tới chỗ mang tiếng bất nghĩa? Từ
rày không được thế nữa nhé!
Thống than thở lui ra.
Lưu Chương về đến trại, bọn Lưu Hội nói:
- Chúa công có biết quang cảnh trong ngày hôm nay không? Bất
nhược về ngay cho sớm, chớ ở đây nữa mà sinh vạ.
Lưu Chương nói:
- Anh ta là Lưu Huyền Đức chứ có phải như người khác đâu!
Các tướng nói:
- Huyền Đức tuy không bụng dạ nào, nhưng bọn thủ hạ của y, ai
cũng muốn nuốt ngay Tây Thục để cầu lấy phú quý.
Chương nói:
- Các ngươi không nên chia rẽ anh em ta.
Và nhất định không nghe, cứ ngày ngày cùng với Huyền Đức uống
rượu, trò chuyện vui vẻ.
Chợt có tin báo Trương Lỗ sắp sửa binh mã xâm phạm vào cửa Hà
Manh. Chương mời Huyền Đức ra chống cự. Huyền Đức vui vẻ vâng lời, ngay hôm ấy
dẫn quân bản bộ ra cửa ải Hà Manh.
Các tướng khuyên Lưu Chương nên sai đại tướng giữ vững các cửa
ải, đề phòng Huyền Đức có gây biến gì không. Chương trước còn không nghe, sau
vì mọi người nói mãi, mới sai đô đốc ở Bạch Thuỷ là Cao Bái, Dương Hoài giữ vững
cửa ải Bồi Thuỷ, còn mình thì trở về Thành Đô.
Huyền Đức đến Hà Manh, quân lệnh nghiêm minh, làm những điều
ân huệ với dân để thu phục lòng người.
Có người báo tin ấy sang Đông Ngô. Tôn Quyền hội cả văn võ lại
bàn bạc.
Cố Ung nói:
- Lưu Bị đem quân viễn chinh xông vào nơi núi non hiểm trở,
chưa dễ đã về được. Chúa công sao không sai một đạo quận chặn lấp cửa vào
Xuyên, cắt đứt đường y về, rồi đem hết cả quân Đông Ngô đánh lấy lại Kinh Tương
có được không? Đó là một cơ hội rất hay, không nên bỏ lỡ.
Quyền nói:
- Mẹo ấy phải lắm!
Đang bàn bạc, bỗng một ngươi ở sau bình phong bước ra, thét mắng:
- Đứa nào bày ra kế ấy thế, nên chém đi! Định hại con bà hay
sao?
Chúng giật mình trông xem ai, thì là Ngô quốc thái. Quốc thái
giận lắm, nói:
- Cả đời ta chỉ được mụn con gái, gả cho Lưu Bị. Nay bọn
ngươi động binh thì tính mạng con ta sẽ ra thế nào?
Nhân thể, lại mắng cả Tôn Quyền:
- Mày thừa kế nghiệp của cha anh, thống lĩnh tám mươi mốt
châu quận, còn chưa vừa ý, lại muốn vì một chút lợi nhỏ, mà bỏ tình anh em hay
sao?
Tôn Quyền vâng dạ luôn miệng rồi đáp rằng:
- Mẹ đã dạy thế, con đâu dám trái lời.
Liền quát các quan lui ra hết. Tôn Quyền đứng dưới hiên ngẫm
nghĩ:
- Cơ hội này mà bỏ lỡ, thì Kinh Tương bao giờ mới lấy lại được?
Còn đang phân vân thì Trương Chiêu vào nói:
- Chúa công lo nghĩ việc gì thế?
Tôn Quyền nói:
- Chính là việc bàn bạc lúc nãy.
Chiêu nói:
- Việc ấy rất dễ. Nên sai một tướng tâm phúc đem độ năm trăm
quân, lẻn vào Kinh Châu, đưa một phong thư mật đưa cho quận chúa, nói dối là quốc
thái ở nhà mệt nặng, muốn trông thấy mặt con gái, mang quận chúa về ngay Đông
Ngô. Huyền Đức chỉ có một con, bảo đem cả về nhân thể. Bấy giờ tất Huyền Đức phải
đem Kinh Châu đổi lấy A Đẩu. Nếu không nghe, ta sẽ dấy binh thì chẳng còn ngại
gì nữa!
Quyền nói:
- Kế ấy hay lắm! Ta có một tướng tên là Chu Thiện, rất can đảm,
từ thuở nhỏ theo với anh ta, trèo tường vượt cổng thực tài. Nay sai đi việc này
hẳn được.
Chiêu nói:
- Xin đừng tiết lộ, bảo y lên đường ngay thôi!
Tôn Quyền lập tức sai Chu Thiện dẫn năm trăm quân, ăn mặc giả
làm lái buôn, chia làm năm thuyền; lại làm sẵn giấy thông hành giả, phòng khi
có người hỏi đến, trong thuyền chứa giấu nhiều đồ khí giới.
Chu Thiên vâng lệnh, đi đường thuỷ sang Kinh Châu. Đến nơi,
thuyền ghé cạnh bờ, Thiện lẻn vào thành, sai lính canh cửa báo tin cho Tôn phu
nhân biết. Phu nhân gọi vào, Thiện trình thư lên.
Phu nhân thấy nói quốc thái ốm nặng, ứa nước mắt hỏi. Chu Thiện
lạy bẩm.
- Quốc thái mệt nặng lắm, ngày đêm chỉ mong mỏi phu nhân, nếu
phu nhân về chậm thì mẹ con khó được trông thấy mặt nhau. Quốc thái lại muốn
xem mặt A Đẩu, xin phu nhân đem về nhân thể.
Phu nhân nói:
- Hoàng thúc mang quân đi đánh xa, nay ta muốn về, cần phải
báo cho quân sư biết mới được.
Chu Thiện nói:
- Nếu quân sư bảo cần phải báo tin cho hoàng thúc, đợi lệnh
trả lời rồi mới xuống thuyền, thì làm thế nào?
Phu nhân nói:
- Nếu cứ tự tiện ra đi, chắc sẽ bị cản trở.
Chu Thiện nói:
- Ở ngoài sông đã chuẩn bị thuyền bè đâu vào đấy cả rồi, chỉ
còn việc mời phu nhân lên xe ra khỏi thành mà thôi.
Phu nhân nghe tin mẹ bệnh nặng, ruột nóng bồn chồn, liền ẵm A
Đẩu bảy tuổi lên xe và ba mươi người đi theo. Người nào người nấy đeo gươm lên
ngựa, rời Kinh Châu ra bờ sông xuống cả thuyền. Người trong cung điện định đi
báo thì phu nhân đã tới trấn Sa Đầu rồi.
Chu Thiện sắp sửa bơi thuyền đi, bỗng thấy ở trên bờ có người
gọi to:
- Xin đừng chở thuyền đi vội, thong thả cho tôi xuống tiễn
phu nhân đã.
Người gọi đó là Triệu Vân đi tuần về, được tin ấy giật nảy
mình, vội vàng đem bốn năm đầy tớ chạy như gió men bờ sông đuổi theo. Bấy giờ
Chu Thiện cầm giáo dài, quát to lên rằng:
- Ngươi là ai mà dám đến đây cản trở chúa mẫu?
Nói thế rồi sai quân sĩ nhổ neo cả một lượt, đồ khí giới sắp
bày ra la liệt trên thuyền. Gió thuận, nước xuôi, thuyền lướt vùn vụt giữa dòng
sông.
Vân cứ chạy theo dọc bờ sông, vừa chạy vừa gọi rằng:
- Phu nhân muốn đi thì đi, tôi chỉ xin bẩm một câu mà thôi.
Chu Thiện làm lơ, thúc thuyền đi miết. Vân chạy theo được hơn
mười dặm, chợt thấy trong lạch sông có chiếc thuyền đánh cá buộc cạnh bờ, Vân
liền bỏ ngựa, cầm giáo nhảy lên thuyền, chỉ có hai người chở, theo thuyền phu
nhân mà đuổi. Chu Thiện sai quân bắn ra. Vân lấy giáo gạt, tên rơi lả tả xuống
nước. Còn cách nhau độ hơn một trượng, quân Ngô phóng giáo đâm loạn xạ sang
thuyền Triệu Vân. Vân bỏ giáo, rút gươm Thanh Công chém bạt cả giáo, rồi nhảy vọt
một cái sang ngay thuyền lớn. Quân Ngô rụng rời hết vía, ngã lăn tùm cả xuống
sông. Vân vào trong khoang thuyền, thấy phu nhân đang ngồi ôm A Đẩu. Phu nhân
quát mắng rằng:
- Ngươi là ai mà dám vô lễ thế?
Vân cài gươm vào vỏ, vâng vâng dạ dạ, nói:
- Chúa mẫu đi đâu, sao không nói cho quân sư được biết?
Phu nhân nói:
- Mẹ ta ốm nặng, ta phải vội về, nên không kịp báo đó.
Vân nói:
- Chúa mẫu về thăm bệnh, cớ sao lại mang cả tiểu chủ nhân đi?
Phu nhân nói:
- A Đẩu là con ta, để lại ở Kinh Châu không có người coi sóc.
Vân nói:
- Chúa mẫu nghĩ thế sai rồi! Chúa công chỉ vẻn vẹn có một giọt
máu này, tôi một mình xông pha trong đám quân trăm vạn ở Trường Bản mới cứu được
ra. Nay chúa mẫu lại mang cả đi, thế là nghĩa lý gì?
Phu nhân giận nói:
- Ngươi chẳng qua là một tên võ sĩ dưới trướng, cai quản thế
nào được việc nhà ta?
Vân nói:
- Phu nhân muốn đi thì đi, nhưng phải để tiểu chủ nhân ở lại
mới được.
Phu nhân thét rằng:
- Ngươi đang nửa đường sấn vào thuyền ta, định làm phản có phải
không?
- Phu nhân mà không để tiểu chủ nhân ở lại thì dẫu chết tôi
cũng không dám để cho phu nhân đi.
Phu nhân quát sai thị tỳ xúm vào lôi xé Triệu Vân. Vân đẩy
đám thị tỳ, người nào người nấy ngã dúi cả xuống, rồi sấn vào tận bọc phu nhân
giằng lấy A Đẩu ôm ra đứng đầu thuyền. Vân muốn ghé vào bờ, nhưng không có ai
giúp, muốn hành hung lại sợ không hợp lý, tiến thoái lưỡng nan. Phu nhân quát
thị tỳ xúm vào mà giằng A Đẩu ra. Vân một tay ôm chặt lấy A Đẩu, một tay cầm
lăm lăm thanh gươm, không ai dám đến gần, Chu Thiện ở phía sau ra sức giữ vững
tay lái cho thyền chạy thật mau. Gió thuận nước xuôi, thuyền lướt vùn vụt như
tên.
Vân chỉ có một mình, không thể ghé được thuyền vào bờ. Bỗng
nhiên ở dưới hạ lưu, có độ mươi chiếc thuyền gióng hàng bơi tới, trống đánh
vang lừng, cờ bay phấp phới. Vân nghĩ bụng:
- Chuyến này mắc phải mẹo Đông Ngô rồi!
Liền nhìn sang đầu thuyền thấy một tướng cầm ngọn mâu gọi to:
- Tẩu tẩu! Phải để cháu nhỏ lại đây!
Nguyên Trương Phi đang đi tuần tiễu, nghe thấy tin đó, vội
vàng đến cửa sông Du Giang vừa gặp thuyền Đông Ngô, liền chặn ngay lại.
Phi rút gươm, nhảy vọt sang thuyền. Chu Thiện cầm đao đón
đánh. Phi chém ngay một nhát ngã gục, rồi xách đầu Chu Thiện ném vào chỗ phu
nhân ngồi.
Phu nhân giật mình nói:
- Thúc thúc sao dám vô lễ thế?
Trương Phi nói:
- Tẩu tẩu không coi anh tôi là trọng, dám tự tiện mang cháu về,
đó mới là vô lễ.
Phu nhân nói:
- Mẹ ta mệt nặng gần chết. Nếu đợi anh chú trả lời, thì hỏng
mất việc ta. Nhược bằng chú không cho ta về, ta tình nguyện đâm đầu xuống sông
mà chết cho rảnh!
Trương Phi bàn với Triệu Vân rằng:
- Nếu cố bức bách cho phu nhân phải phẫn chí, thì chúng ta
cũng không phải đạo hạ thần. Chi bằng đưa A Đẩu về là xong.
Rồi nói với phu nhân rằng:
- Chị ơi! Anh tôi là hoàng thúc nhà Hán, cũng không nhục gì
danh giá của chị. Chị nay về thăm bệnh mẹ, nếu còn nhớ đến ân nghĩa anh tôi,
thì xin chị mau trở về nhé!
Nói đoạn, Trương Phi ôm lấy A Đẩu sang thuyền của mình cùng với
Tử Long trở về. Còn năm chiếc thuyền của phu nhân thì mặc ý cho đi.
Người sau có thơ khen Tử Long rằng:
Năm xưa cứu chúa ở Đương Dương
Nay lại liều thân chặn đại giang
Thuyền Ngô tướng sĩ bay hồn vía
Tử Long anh dũng tiếng đồn vang.
Lại có thơ khen Trương Phi rằng:
Hổ rống bên cầu tiếng thét rinh
Quân Tào trăm vạn rụng rời kinh
Buổi nay phò chúa trên sông cả
Danh tiếng nghìn thu để sử xanh!
Hai người mừng rỡ quay thuyền về. Đi chưa được vài dặm thì gặp
đội thuyền lớn của Khổng Minh đến tiếp ứng. Khổng Minh thấy đã cướp được A Đẩu
về, mừng lắm, bèn lên cả bộ, cưỡi ngựa đi về. Khổng Minh viết thư gửi đến cửa ải
Hà Manh, báo tin cho Huyền Đức biết.
Tôn phu nhân về đến Ngô, thuật lại đầu đuôi việc Triệu Vân,
Trương Phi chặn đường giết mất Chu Thiện và cướp lại A Đẩu. Tôn Quyền nổi giận
nói:
- Em ta đã về đây rồi, không thân gì với bên kia nữa, thù giết
Chu Thiện này, phải báo mới xong!
Liền hội cả văn võ lại, bàn việc cất quân đánh Kinh Châu. Chợt
có người vào báo rằng Tào Tháo đem bốn mươi vạn đại quân, đến đánh báo thù trận
Xích Bích mới rồi. Tôn Quyền nghe tin giật mình, gác việc Kinh Châu lại và bàn
kế chống nhau với Tào Tháo. Giữa khi đó lại được tin quan trưởng sử là Trương
Hoành mất, có viết lại một phong thư, sai người đem trình Tôn Quyền. Quyền mở
thư xem, trong thư viết:
“Sông núi ở Mạt Lăng, có khí đế vương, xin chúa công dời đô
ra đó để gây dựng cơ nghiệp muôn đời”.
Quyền xem xong khóc lớn, nói với các quan rằng:
- Trương Tử Cương khuyên ta dời đô, ta nỡ nào chẳng nghe lời?
Lập tức sai sửa sang đất Kiến Nghiệp, xây đắp thành Thạch Đầu.
Lã Mông nói:
- Quân Tào kéo đến, nên đắp ụ ở cửa Nhu Tu để phòng giữ.
Các tướng đều nói:
- Lên bờ đánh giặc, rồi rút xuống thuyền, cần gì phải đắp
thành?
Mông nói:
- Việc dùng binh có lúc thuận lợi lúc khó khăn, chưa chắc
đánh đã được ngay. Nếu gặp địch, hai bên giáp chiến, thì nước cũng không kịp uống,
còn nói gì đến xuống thuyền?
Quyền nói:
- Người không lo xa, ắt vạ tới gần, ý kiến của Tử Minh hay lắm
đấy.
Liền sai vài vạn quân đắp ụ Nhu Tu, làm không kể ngày đêm,
xong đúng kỳ hạn.
Nói về Tào Tháo ở Hứa Đô, mỗi ngày một hống hách thêm. Quan
trưởng sử là Đổng Chiêu thưa rằng:
- Từ xưa đến nay, chưa thấy bậc nhân thần nào công to bằng thừa
tướng, dẫu đến Chu Công, Lã Vọng cũng theo chưa kịp. Chải gió gội mưa, hơn ba
mươi năm trời quét sạch bao kẻ hung bạo, trừ hại cho nhân dân, đem lại được cơ
đồ nhà Hán, sao lại chịu đứng trong hàng ngũ bầy tôi? Thừa tướng xứng đáng tiến
chức lên làm Nguỵ công, phong thêm “lễ Cửu tích”[1] để biểu dương công đức.
Tuân Úc can rằng:
- Không nên, thừa tướng cất nghĩa binh là cốt để giúp nhà
Hán. Nên giữ đạo trung trinh, giữ lòng khiêm nhượng mới phải. Quân tử yêu người
phải khuyên lấy điều đức, làm thế không được!
Tháo nghe xong tái mặt lại. Đổng Chiêu nói:
- Sao lại vì một người mà để mọi người thất vọng?
Liền dâng biểu tôn Tào Tháo lên làm Nguỵ công, phong thêm lễ
Cửu tích.
Tuân Úc than rằng:
- Ta không ngờ ngày nay lại nhìn thấy việc thế này!
Tháo nghe câu ấy, cho Úc là không có ý giúp mình.
Mùa đông tháng mười, năm Kiến An thứ mười bảy, Tháo cất quân
sang đánh Đông Ngô, mang theo cả Tuân Úc. Úc biết Tháo muốn giết mình, liền cáo
bệnh nghỉ lại ở Thọ Xuân. Một hôm, Tháo sai người đem cho Tuân Úc một hộp đồ
ăn, trên hộp có chữ Tháo viết, phong lại tử tế. Úc mở hộp ra không thấy có gì cả.
Úc biết ý, bèn uống thuốc độc tự tử, bấy giờ đã 50 tuổi.
Người sau có thơ than rằng:
Văn Nhược tài hoa nức tiếng cao
Tiếc thay lỡ bước cửa quyền hào
Suối vàng hổ mặt nhìn vua Hán
Đọ với Lưu hầu đọ được sao?
Con Tuân Úc là Tuân Hồn, đưa thư báo tin buồn cho Tào Tháo.
Tháo hối hận quá, sai làm ma to, lại đặt tên thuỵ là Kinh hầu.
Lại nói, đại quân của Tào Tháo kéo đến Nhu Tu, Tháo sai Tào Hồng
dẫn ba vạn quân thiết giáp đi trước do thám. Hồng đến bờ sông, rồi trở về bảo rằng:
- Mé bên kia sông, cả một rặng dài, chỉ thấy tinh kỳ nhan nhản,
nhưng không biết quân sĩ của họ đóng quân ở chỗ nào.
Tháo áy náy, dẫn quân tiến đến thẳng cửa sông Nhu Tu, dàn
thành thế trận, rồi dẫn hơn trăm thủ hạ lên sườn núi dòm sang bên kia, thấy chiến
thuyền chia ra từng đội, hàng ngũ chỉnh tề; cờ thì chia làm năm sắc, khí giới
sáng choang. Tôn Quyền ngồi trên chiếc thuyền to ở giữa, che một đôi tán vóc
xanh, hai bên văn võ đứng hầu. Tháo trỏ roi nói:
- Đẻ con nên được như Tôn Trọng Mưu, chớ như con Lưu Cảnh
Thăng thì chỉ là đồ chó lợn mà thôi!
Bỗng đâu, tiếng ầm ầm nổi dậy, thuyền Ngô ào ào kéo cả lên;
trong ụ đất có toán quân đổ ra đánh, quân Tào ù té chạy cả, không sao ngăn lại
được. Chợt lại có hơn một trăm kỵ mã sấn đến tận chân núi, một tướng cưỡi ngựa
đi đầu, mắt biếc râu đỏ, chúng trông ra thì ra là Tôn Quyền. Quyền dẫn một đội
quân đến đánh Tào Tháo. Tháo thất kinh, vội vàng quay ngựa về thì đại tướng
Đông Ngô là Hàn Đương, Chu Thái xông ra đuổi theo. Hứa Chử ở sau lưng Tào Tháo,
múa đao ra địch hai tướng. Tháo chạy thoát chạy về đến trại. Chử đánh nhau với
hai tướng vài ba mươi hiệp rồi cũng về nốt.
Tháo về trại, trọng thưởng cho Hứa Chử, và trách các tướng rằng:
- Vừa gặp địch đã bỏ chạy trước làm mất cả nhuệ khí của ta. Từ
rày còn như thế nữa, thì ta chém cả đó!
Canh hai đêm hôm ấy, ngoài trại tiếng hò reo rầm trời. Tháo vội
vàng lên ngựa, thì bốn mặt lửa cháy đùng đùng, quân Ngô đã xông vào cướp trại lớn
rồi. Hai bên đánh nhau mãi đến sáng, quân Tào phải lùi năm mươi dặm đóng trại.
Tháo buồn bực, giở quyển binh thư ra xem. Trình Dục vào bẩm rằng:
- Thừa tướng giỏi binh pháp, há không biết việc dùng binh cốt
phải nhanh chóng hay sao? Thừa tướng chuyến này cất quân, dây dưa ngày tháng, để
cho Tôn Quyền biết mà phòng bị trước, đắp được ụ ở cửa sông Nhu Tu. Ta khó lòng
đánh được, chi bằng rút quân về Hứa Đô, sẽ tìm kế khác.
Tháo không trả lời:
Dục lui ra. Tháo ngả mình xuống nằm nghỉ, chợt nghe tiếng thuỷ
triều réo ầm ầm như muôn ngàn con ngựa đua nhau phi chạy; trông ra xem, thấy dưới
sông có vầng mặt trời đỏ chói, ánh sáng loá cả mắt; ngẩng đầu lên trên trời, lại
thấy có hai vầng mặt trời nữa đối chiếu nhau. Bỗng nhiên, mặt trời dưới lòng
sông bay vút lên rồi sa xuống núi trước trại, nổ ầm một tiếng như sét. Tháo giật
mình tỉnh dậy, té ra giấc chiêm bao. Lúc ấy đương buổi trưa, Tháo sai đóng ngựa,
dẫn năm mươi kỵ mã kéo đến chỗ sườn núi có mặt trời sa trong giấc mơ xem ra làm
sao. Tháo vừa đến đang mải ngắm nghía thì thấy một toán quân mã, tướng đi đầu đội
mũ vàng, mặc áo giáp vàng, chính là Tôn Quyền.
Quyền thấy Tháo đến, bình tĩnh dừng ngựa lại, giơ roi trỏ bảo
Tào Tháo:
- Thừa tướng trấn giữ Trung Nguyên, phú quý tưởng đến thế là
cùng, cớ sao lòng tham không đáy, lại muốn xâm phạm Giang Nam tôi?
Tháo đáp:
- Phận ngươi là tôi con, không biết tôn kính nhà vua, ta phụng
mệnh thiên tử, đến đây hỏi tội ngươi đó!
- Nói thế mà không biết ngượng mặt à? Thiên hạ ai không biết
ngươi mượn tiếng thiên tử để sai bảo chư hầu. Ta đây không phải là không biết
tôn kính nhà Hán, thực là muốn đánh ngươi để giúp nhà Hán đó.
Tháo giận lắm, quát các tướng lên núi bắt Tôn Quyền. Bỗng
nhiên có tiếng trống nổi, hai toán quân ở sau núi đổ ra, bên hữu có Hàn Đương,
Chu Thái; bên tả có Trần Vũ, Phan Chương. Bốn tướng dẫn ba ngàn quân cung nỏ, bắn
ra như mưa. Tháo vội vàng dẫn các tướng chạy về. Bốn tướng đuổi theo riết lắm,
may có Hứa Chử dẫn một đội quân hộ vệ, ra đánh trận, cứu được Tào Tháo. Quân
Ngô thắng trận kéo về Nhu Tu.
Tháo về đến trại, tự nghĩ: “Tôn Quyền không phải là người tầm
thường, ứng vào mặt trời đỏ trong giấc mộng, sau này ắt làm đến đế vương”. Bởi
thế có ý muốn rút quân về, nhưng lại sợ Đông Ngô chê cười, chưa định tiến thoái
bề nào. Hai bên lại chọi nhau hơn một tháng, đánh mấy trận khi được khi thua.
Qua sang tháng giêng, mưa xuân tầm tã, ngòi lạch đầy nước, quân sĩ ở trên đám
bùn lầy, vô cùng khổ sở. Tháo lo lắm, hội các tướng lại bàn bạc, người thì
khuyên rút quân về, kẻ thì nói rằng nên nhân lúc mùa xuân ấm áp cứ đánh đi.
Tháo trong bụng phân vân, chợt có sứ giả Đông Ngô đưa thư đến. Tháo mở thư ra
xem, đại ý viết:
“Tôi với thừa tướng cùng là bầy tôi nhà Hán, thừa tướng không
biết báo ơn trước, trị an nhân dân, mà cứ động việc binh đao, tàn hại sinh
linh, người nhân đức đâu có thế? Hiện nay mưa xuân đang thịnh, ông nên về mau
đi. Nếu không sẽ có vạ Xích Bích nữa đó. Ông nên nghĩ cho kỹ”.
Sau thư lại phê hai câu rằng:
“Ông mà không chết, tôi cũng khó ngồi yên được”.
Tháo xem xong cười mà nói rằng:
- Tôn Trọng Mưu không dối ta chăng.
Lập tức sai hậu thưởng cho sứ giả, truyền lệnh rút quân về rồi
sai quan thái thú Lư Giang là Chu Quang trấn giữ Hoãn Thành, còn mình thu đại
quân về Hứa Xương.
Tôn Quyền cũng thu quân về Mạt Lăng, bàn với các tướng rằng:
- Tào Tháo tuy đã về bắc, nhưng Lưu Bị còn ở Hà Manh. Sao
không đem quân chống Tào lấy Kinh Châu nhân thể?
Trương Chiêu dâng kế rằng:
- Chưa nên động binh vội! Tôi có một mẹo này khiến Lưu Bị
không trở về được Kinh Châu.
Ấy là:
Tào Tháo vừa rút về bắc địa
Tôn Quyền lại muốn đến Kinh Châu
Chưa biết Trương Chiêu hiến kế ra làm sao, xem đến hồi sau
thì biết.
Chú thích:
1. Cửu tích nghĩa là được vua phong cho
chín thứ: 1. Xe ngựa, 2. Áo xiêm (áo long cổn, mũ miện, giày đỏ), 3. Nhạc treo
(như đồ chuông khánh của vua dùng), 4. Cửa nhà được sơn son, 5. Thềm nhà được
xây kệ, 6. Có 300 quân hổ bôn canh cửa, 7. Cờ tiết, lưỡi phủ việt, 8. Cung tên,
9. Rượu quý và chén ngọc.
Hồi 62:
Giữ Bồi Quan, Dương, Cao nộp mạng
Đánh Lạc Thành, Hoàng, Ngụy tranh công
Trương Chiêu dâng kế nói rằng:
- Chớ nên động binh vội, nếu ta cất quân đi, tất nhiên Tào
Tháo lại đến. Chi bằng ta viết hai bức thư: một bức đưa cho Lưu Chương, nói Lưu
Bị kết với Đông Ngô để lấy Tây Xuyên, khiến Lưu Chương sinh nghi đánh Lưu Bị. Một
bức đưa cho Trương Lỗ, xui cất quân sang lấy Kinh Châu, buộc Lưu Bị đầu đuôi
không cứu được nhau. Rồi ta sẽ cất quân đến đánh, chắc là xong việc.
Quyền nghe lời, lập tức viết thư cho hai nơi.
Lại nói, Huyền Đức ở Hà Manh đã lâu, nhân dân yêu mến. Một
hôm tiếp được thư của Khổng Minh, biết tin Tôn phu nhân đã về Đông Ngô, sau lại
nghe Tào Tháo dẫn quân đến Nhu Tu, mới hỏi Bàng Thống rằng:
- Tào Tháo đánh Tôn Quyền, Tháo thắng tất đến lấy Kinh Châu,
Quyền thắng sẽ cùng đến lấy Kinh Châu, ta nên nghĩ thế nào?
Thống thưa:
- Chúa công không lo. Có Khổng Minh ở nhà, Đông Ngô không dám
động đến Kinh Châu. Nay chỉ nên đưa thư cho Lưu Chương, nói thực ra rằng: Tào
Tháo đánh Tôn Quyền, Quyền sai người đến Kinh Châu cầu cứu. Ta với Tôn Quyền là
hai nước như môi với răng, không thể không cứu viện được. Còn Trương Lỗ ở đây
chẳng qua là đám giặc chỉ biết giữ nhà đó thôi, quyết không dám xâm phạm đến nữa.
Nay ta muốn quay về Kinh Châu hợp sức với Tôn Quyền đánh phá Tào Tháo, hiềm vì
ít quân, thiếu lương. Mong rằng nghĩ đến tình nghĩa họ hàng, cấp ngay cho ba bốn
vạn tinh binh và mười vạn hộc lương. Xin chớ để lỡ việc. Khi nào được quân
lương rồi lại sẽ liệu.
Huyền Đức nghe lời, viết thư sai người đưa đến Thành Đô. Tướng
giữ ải Bồi Quan là Dương Hoài và Cao Bái nghe tin ấy, liền để Cao Bái ở lại,
còn Dương Hoài đi theo sứ giả vào Thành Đô, ra mắt Lưu Chương, trình dâng thư
tín. Chương xem xong, hỏi Dương Hoài đến đây có việc gì?
Hoài thưa:
- Chỉ vì thư này đó. Lưu Bị tự khi vào Xuyên, làm điều nhân đức
để thu lòng dân, ý ấy rất là bất lương. Nay lại cầu xin quân mã tiền lương, chớ
có nên cho, nếu giúp cho y thì không khác gì vác củi đi chữa cháy.
Lưu Chương nói:
- Ta với Huyền Đức có tình anh em, lẽ nào không giúp nhau.
Một người bước ra nói:
- Lưu Bị là bậc kiêu hùng, cho ở mãi đây, đã là nuôi hổ trong
nhà. Nay lại giúp thêm cho quân mã tiền lương, thì khác gì chắp thêm cánh cho hổ?
Mọi người nhìn xem ai, thì Lưu Ba, tự Tử Sơn quê ở Linh Lăng.
Lưu Chương nghe Ba nói còn phân vân chưa quyết, Hoàng Quyền lại
cố sức can mãi, Chương mới giúp cho bốn nghìn quân già yếu và một vạn hộc
lương, sai người đưa thư ra cho Huyền Đức và sai Dương Hoài, Cao Bái giữ vững lấy
cửa ải.
Sứ giả đến Hà Manh, ra mắt Huyền Đức và đệ trình bức thư. Huyền
Đức giận lắm, nói:
- Ta chống giặc đỡ cho ngươi, tốn sức nhọc lòng, thế mà lại bủn
xỉn, sao cho quân sĩ cố gắng lên được?
Liền xé vụn bức thư, quát mắng ầm ĩ và đứng lên. Sứ giả phải
trốn về Thành Đô.
Bàng Thống nói:
- Chúa công vốn trọng nhân nghĩa, hôm nay xé thư nổi giận,
tình nghĩa từ trước đến giờ thế là vứt đi hết.
Huyền Đức hỏi:
- Nên làm thế nào bây giờ?
Bàng Thống nói:
- Tôi có ba mẹo này, xin chúa công hãy lựa chọn.
Huyền Đức hỏi:
- Ba mẹo ấy là gì?
Thống nói:
- Kén quân tinh binh, không kể ngày đêm, đánh úp lấy Thành
Đô, đó là thượng sách. Quay binh về cửa ải Bồi Quan, giả tiếng về Kinh Châu, tướng
giữ ải đó là Dương Hoài, Cao Bái, tất ra nghênh tiếp, ta bắt giết luôn, cướp lấy
cửa ải, rồi sẽ tiến binh vào Thành Đô, đó là trung sách. Lui về thành Bạch Đế,
liền đêm rút quân về Kinh Châu, dần dần về sau lại liệu kế khác, đó là hạ sách.
Nếu còn do dự, thì khốn đến nơi, khó lòng cứu được.
Huyền Đức nói:
- Thượng sách của quân sư cấp bách quá, còn hạ sách thì lại
trì hoãn quá, chỉ có trung sách không gấp mà cũng không hoãn, có thể theo được.
Huyền Đức bèn viết thư đưa cho Lưu Chương, nói thác ra rằng
Tào Tháo sai Nhạc Tiến đem quân đến trấn Thanh Nỗ, các tướng không cự nổi, mình
phải về cứu, không kịp họp mặt, nên phải viết thư từ biệt.
Thư gửi tới Thành Đô, Trương Tùng nghe tin Huyền Đức muốn về
Kinh Châu, tưởng là sự thực, mới viết thư định sai người đưa thư cho Huyền Đức.
Chợt đâu có người anh ruột là Trương Túc đến chơi. Túc hiện đang làm thái thú
quận Quảng Lăng. Tùng thấy anh đến, vội vàng giấu thư vào trong tay áo rồi ngồi
chơi trò chuyện, Túc thấy Tùng có vẻ lúng túng, trong bụng đâm nghi. Tùng mang
rượu ra uống, trong khi mời mọc, không ngờ đánh rơi thư ấy xuống đất. Người nhà
Túc bắt được. Khi tan tiệc, người nhà đưa thư cho Túc. Túc mở ra xem, trong thư
đại ý viết:
“Trước đây tôi đã nói với hoàng thúc, không hề sai nhầm chút
nào, cớ sao lần lữa không làm? Cướp lấy tuy là bất đắc dĩ, nhưng giữ được là
thuận lẽ phải, đáng quý ở chỗ đó. Nay việc lớn sắp thành rồi, sao lại bỏ trở về
Kinh Châu. Tôi được tin ấy, như mất một vật gì. Thư này đến nơi, xin mau tiến
quân, tôi xin làm nội ứng, chớ nên để lỡ việc!”
Túc giật mình, nói:
- Em ta dám làm việc hại cả họ thế này, ta phải đầu thú mới
được.
Liền đem hôm ấy mang thư vào trình Lưu Chương. Chương giận lắm,
nói rằng:
- Ta xưa nay có bạc đãi gì nó mà nó lại muốn phản ta?
Rồi hạ lệnh cả nhà Trương Tùng, đem chém ở ngoài chợ.
Người sau có thơ than rằng:
Thiên hạ thông minh được mấy người?
Thương thay gây vạ mảnh thư rơi!
Nào hay minh chúa nên cơ nghiệp?
Nước biếc non xanh luống ngậm ngùi!
Lưu Chương giết xong Trương Tùng, hội cả văn võ lại bàn rằng:
- Lưu Bị muốn cướp cơ nghiệp của ta, nên làm thế nào bây giờ?
Hoàng Quyền thưa rằng:
- Việc ấy không nên để lâu, phải sai người đi truyền báo cho
các quan ải, coi giữ cẩn mật, không được cho một người Kinh Châu nào vào cả.
Chương nghe lời, ngày đêm hôm ấy truyền hịch đi khắp các nơi.
Huyền Đức khi dẫn quân về Bồi Thành, sai người vào báo cho tướng
giữ ải Bồi Thuỷ là Dương Hoài, Cao Bái biết, để ra thành biệt nhau. Hai tướng
nghe báo, liền cùng nhau bàn định rằng:
- Huyền Đức chuyến này về đây, quả thực là số đáng chết. Hai
chúng ta, mỗi người giắt một con dao găm, giả vờ ra tiễn, rồi giết quách đi, trừ
mối lo cho chủ ta.
Dương Hoài nói:
- Kế ấy hay lắm! Hay lắm!
Huyền Đức dẫn quân đến sông Bồi Thủy, Bàng Thống ngồi trên ngựa
nói với Huyền Đức rằng:
- Nếu Dương Hoài, Cao Bái có ý vui mừng đến đón, thì ta phải
giữ gìn. Nhược bằng không đến, thì tiến quân lấy phăng ngay cửa ải chớ để chậm
trễ.
Đang trò chuyện, bỗng dưng một con gió lốc nổi lên làm đổ lá
cờ suý. Huyền Đức hỏi:
- Đó là điềm gì?
Thống thưa:
- Đây là điềm báo trước Dương Hoài, Cao Bái có ý muốn hành thích,
phải phòng bị cẩn thận mới được.
Huyền Đức liền mặc hai lần áo giáp và đeo thanh bảo kiếm hộ
thân. Chợt có tin báo rằng Dương Cao hai tướng đến tiễn hành. Huyền Đức sai
đóng quân lại. Bàng Thống dặn Hoàng Trung, Nguỵ Diên:
- Bao nhiêu quân sĩ cửa quan đến đây, phải bắt cho hết, không
được để tên nào chạy thoát.
Hai tướng vâng lệnh trở ra.
Nói về Dương Hoài, Cao Bái mỗi người giắt một con dao găm
trong mình, dẫn hai trăm quân, khiêng rượu dắt dê, đến thẳng trại quân Huyền Đức,
thấy không có phòng bị gì, đã mừng thầm, chắc là Huyền Đức mắc mẹo. Khi vào đến
trong trướng, thấy Huyền Đức đang ngồi với Bàng Thống, hai tướng bẩm rằng:
- Chúng tôi nghe tin hoàng thúc sắp về Kinh Châu, gọi là có một
chút lễ mọn kính tiễn hoàng thúc.
Nói rồi rót rượu dâng lên.
Huyền Đức nói:
- Hai tướng giữ ải khó nhọc lắm nên uống trước đi!
Hai người uống xong, Huyền Đức nói:
- Ta có việc bí mật bàn với hai tướng quân, người không có phận
sự phải lui ra hết.
Nói đoạn liền bảo bọn hai trăm người đi theo lui cả ra ngoài.
Huyền Đức quát lên rằng:
- Tả hữu đâu, trói hai thằng giặc lại cho ta!
Lưu Phong, Quan Bình ở sau trướng, dạ một tiếng chạy ra. Hai
tướng kia chực chống cự thì đã bị Lưu Phong, Quan Bình trói lại rồi.
Huyền Đức thét lên rằng:
- Ta với chủ mi là anh em một họ với nhau, sao các ngươi dám
mưu mô chia rẽ thân tình anh em ta?
Bàng Thống sai tả hữu khám trong mình hai người, quả nhiên mỗi
người có giắt một con dao găm cực sắc. Thống quát sai đem chém. Huyền Đức còn
phân vân, Thống nói:
- Hai thằng này, cố ý muốn hại chúa ta, phải giết đi mới được!
Lập tức sai quân đao phủ chém chết ngay trước trướng.
Hoàng Trung, Nguỵ Diên ở ngoài đã bắt gọn cả hai trăm quân đi
theo, không sót một tên nào. Huyền Đức gọi vào, cho mỗi người uống một chén rượu
cho khỏi sợ, rồi bảo rằng:
- Dương Hoài, Cao Bái chia rẽ thân tình anh em ta, lại giắt
dao sắc định đâm ta, nên phải giết đi. Các ngươi không có tội, không có việc gì
mà sợ hãi.
Chúng đều lạy tạ.
Bàng Thống lại bảo rằng:
- Ta muốn dùng các ngươi dẫn đường cho quân ta vào lấy cửa ải,
sẽ có trọng thưởng.
Chúng dạ xin vâng lời.
Đêm hôm ấy, Huyền Đức sai hai trăm quân hàng đi trước, đại
quân kéo theo sau. Tiền quân đến dưới ải gọi cửa nói là có việc cần kíp. Quân
trên cửa ải thấy quân nhà trở về, vội vàng ra mở cửa. Quân Huyền Đức kéo ùa cả
vào, chẳng phải đánh chác gì, lấy ngay được Bồi Thành. Quân Thục xin hàng hết cả,
Huyền Đức thưởng cho, rồi chia quân ra giữ các nơi.
Hôm sau Huyền Đức khao quân, mở tiệc yến ở trên công đường.
Huyền Đức say rượu, bảo với Bàng Thống rằng:
- Tiệc hôm nay có vui vẻ không?
Bàng Thống nói:
- Đánh lấy nước của người ta mà cho là vui, thật không đáng
là quân của bậc nhân giả.
Huyền Đức nói:
- Ngày xưa vua Võ Vương đánh Trụ, đặt ra khúc nhạc để nêu
công lao của mình, đó không phải là quân của bậc nhân giả ư? Sao ngươi nói
không hợp lẽ thế, nên bước ngay đi!
Bàng Thống cười ầm lên rồi đứng dậy, Tả hữu vực Huyền Đức vào
nghỉ nhà trong. Đến nửa đêm, Huyền Đức mới tỉnh rượu. Tả hữu thuật lại chuyện
đuổi Bàng Thống. Huyền Đức hối hận lắm. Đến sáng, Huyền Đức mặc áo đội mũ tử tế,
mời Bàng Thống vào tạ rằng:
- Hôm qua tôi say rượu, lỡ lời nói quá, xin đừng chấp làm gì.
Bàng Thống cười như không. Huyền Đức nói:
- Lời nói hôm qua, lỗi về phần tôi chịu cả.
Bàng Thống nói:
- Vua tôi cùng lỡ làng cả, cứ gì một mình chúa công!
Huyền Đức cũng cười ầm lên, rồi lại vui vẻ như trước.
Nói về Lưu Chương, nghe tin Huyền Đức giết mất hai tướng và
cướp mất cửa ải Bồi Thuỷ, thất kinh nói rằng:
- Không ngờ bây giờ xảy ra việc thế này!
Liền hội các văn võ bàn bạc. Hoàng Quyền nói rằng:
- Nên sai ngay đại tướng mang quân ra đóng ở Lạc Huyện, chặn
giữ con đường yết hầu đó. Lưu Bị dù có tinh binh mãnh tướng, cũng không tài gì
qua được.
Chương sai ngay Lưu Hội, Lãnh Bào, Trương Nhiệm và Đặng Hiền,
điểm năm vạn quân, đi gấp ra giữ thành Lạc Huyện, để cự nhau với Lưu Bị.
Bốn tướng lĩnh mệnh, đem quân đi, Lưu Hội nói:
- Tôi nghe ở núi Cẩm Bình có một dị nhân, đạo hiệu là Tử Hư
thượng nhân, biết trước được số sinh, tử, quý, tiện cho người ta. Chúng ta hành
quân qua đường núi ấy, nên đến hỏi xem ra làm sao.
Trương Nhiệm nói:
- Đại trượng phu đã mang quân đi đánh giặc, can gì phải hỏi đến
những người ở nơi sơn dã!
Hội nói:
- Không được! Thánh nhân có dạy rằng: “Đạo bậc chí thành, có
thể điều gì cũng biết trước”. Chúng ta hỏi người cao minh, để theo điều hay,
tránh điều dở thì có làm sao?
Đoạn bốn tướng dẫn năm sáu tên kỵ mã, đến dưới núi, hỏi thăm
đường người tiều phu. Tiều phu chỉ mãi lên đỉnh núi cao ngất, thấy có một cái
am. Bốn người vừa đến cửa am, thì một tiểu đồng ra đón, hỏi tên rồi dẫn vào. Tử
Hư thượng nhân ngồi trên cỏ bồ, bốn tướng chào lạy, cầu hỏi điều hay dở về sau.
Tử Hư nói:
- Bần đạo chẳng qua là một người vô dụng ở xó rừng núi sâu
này, biết đâu chuyện hay dở mà nói.
Lưu Hội cầu khẩn hai ba lần, Tử Hư mới sai tiểu đồng đem giấy
bút ra, vội viết tám câu như sau này:
Bên rồng bên phượng, bay vào Tây Thục,
Phượng sa xuống đất, rồng lên thẳng trời.
Một hay một dở, số mệnh đã định,
Liệu cơ mà xử, chớ để chết hoài!
Lưu Hội lại hỏi:
- Còn số phận bọn chúng tôi thế nào?
Tử Hư nói:
- Số trời đã định, không sao tránh được, hỏi chi cho lắm!
Hội vừa muốn hỏi thêm thì Tử Hư đã nhắm nghiền đôi mắt, hình
như ngủ, chẳng nói chẳng rằng. Bốn người xuống núi. Hội nói:
- Thần tiên đã dạy thế, phải tin mới được.
Trương Nhiệm nói:
- Đó là người điên, tin làm gì!
Liền lên ngựa đến Lạc Huyện, sắp đặt quân sĩ, giữ vững các cửa
ải.
Lưu Hội nói:
- Lạc Thành này là một bức tường che chở Thành Đô, nếu mất chỗ
này thì Thành Đô cũng khó giữ được. Bốn chúng ta phải chia làm hai cánh: hai
người ở nhà giữ thành, hai người phải ra mặt trước Lạc Huyện, tìm chỗ nào rừng
núi hiểm trở, lập lấy hai cái trại mà giữ, chớ để cho giặc đến gần thành.
Lãnh Bào, Đặng Hiền nói:
- Chúng tôi xin ra ngoài lập trại.
Lưu Hội mừng lắm, chia ra cho hai vạn quân, ra khỏi thành sáu
mươi dặm hạ trại. Lưu Hội, Trương Nhiệm ở nhà giữ thành.
Lại nói, Huyền Đức từ khi lấy được cửa ải Bồi Thuỷ, bàn với
Bàng Thống, tiến binh đến lấy Lạc Thành. Chợt có tin báo rằng Lưu Chương sai
Lãnh Bào, Đặng Hiền dẫn hai vạn quân ra khỏi thành sáu mươi dặm, hạ hai cái trại.
Huyền Đức họp các tướng lại hỏi rằng:
- Có ai dám lập công đầu, đánh lấy hai trại không?
Lão tướng là Hoàng Trung dạ xin đi.
Huyền Đức nói:
- Lão tướng dẫn quân bảo hộ đến Lạc Thành, nếu lấy được hai
trại, ta sẽ trọng thưởng cho.
Hoàng Trung mừng rỡ lĩnh mệnh sắp đi, bỗng dưới trướng một
người tiến lên nói:
- Lão tướng quân tuổi già, đi làm sao được, để tiểu tướng xin
đi thay cho.
Huyền Đức trông ra thì là Nguỵ Diên. Hoàng Trung nói:
- Ta đã phụng mệnh rồi, ngươi lại dám tranh ta chăng?
Nguỵ Diên nói:
- Tôi nghe Lãnh Bào, Đặng Hiền là danh tướng nước Thục sức
vóc còn mạnh. Lão tướng gân sức đã kém đọ sức thế nào được họ. Để khỏi hỏng việc
lớn bởi thế tôi xin đi đỡ tướng quân, đó là lòng tốt đấy thôi.
Hoàng Trung cả giận, nói:
- Ngươi bảo ta già, có dám đọ tài võ nghệ với ta không?
Nguỵ Diên nói:
- Xin thi ngay tại trước mặt chúa công, hễ ai được thì đi
nhé?
Hoàng Trung bước rảo ngay xuống dưới thềm, gọi lính:
- Đem đao lại đây, mau!
Huyền Đức vội ngăn lại, nói:
- Không được, phen này ta dẫn quân vào lấy Tây Xuyên, toàn là
nhờ vào sức của hai người. Nay hai hổ chọi nhau, tất có một con bị thương, chẳng
lỡ mất việc của ta ư? Ta khuyên hai người đừng tranh nhau nữa.
Bàng Thống nói:
- Hai người không phải tranh nhau. Hiện nay Lãnh Bào, Đặng Hiền
hạ hai cái trại, mỗi người đem quân đánh một trại, ai cướp được trước thì là
công đầu.
Hai người vâng mệnh dẫn quân đi. Hoàng Trung đánh trại Lãnh
Bào, Nguỵ Diên đánh trại Đặng Hiền.
Bàng Thống nói:
- Hai người này đi đường, sợ lại tranh giành nhau, chúa công
nên dẫn quân đi làm hậu ứng cho họ.
Huyền Đức để Bàng Thống ở lại giữ Bồi Thành, còn mình thì giữ
Lưu Phong, Quan Bình đi sau tiếp ứng.
Đến nói Hoàng Trung về trại, truyền lệnh cho quân canh tư đêm
hôm ấy thổi cơm ăn, canh năm nai nịt cho gọn ghẽ, sáng rõ kéo quân đi, men theo
mé tả hang núi mà tiến.
Nguỵ Diên cho người do thám, biết được thì giờ cất quân Hoàng
Trung, truyền ngay cho quân mình canh hai thổi cơm ăn, canh ba cất quân đi,
canh năm phải tới trại Đặng Hiền.
Quân sĩ được lệnh, ăn uống thật no, rồi thì ngựa tháo nhạc,
người ngậm tăm, cuốn cờ bò giáp, im lặng kéo quân đi. Khoảng canh ba, đi được độ
nửa chừng, Diên ngồi trên ngựa lại nghĩ rằng:
- Nếu ta chỉ đánh một trại Đặng Hiền, thì sao tỏ rõ được tài
của ta, chi bằng ta hãy đi đánh trại Lãnh Bào trước, rồi dẫn quân thắng trận đến
đánh trại Đặng Hiền, thế thì công lao hai trại về tay mình cả!
Rồi truyền ngay cho quân sĩ đi rẽ sang đường bên tả hang núi.
Trời sáng rõ thì gần đến trại Lãnh Bào, Diên cho quân nghỉ
ngơi một lúc, rồi sắp bày chiêng trống, cờ quạt, gươm giáo, khí giới.
Quân canh đường báo tin về trại. Lãnh Bào đã kịp phòng bị đâu
vào đấy cả. Một hiệu pháo nổi lên, ba quân lên ngựa đánh ùa ra. Nguỵ Diên múa
đao lại đánh nhau với Lãnh Bào, được độ ba mươi hiệp, quân Xuyên chia làm hai
đường đánh dồn lại. Quân Hán đi cả đêm, người ngựa mệt mỏi, không sao địch lại
được, rút lui trốn chạy. Nguỵ Diên thấy quân mình nhốn nháo, cũng phải bỏ Lãnh
Bào mà chạy. Quân Xuyên đuổi rát, quân Hán thua to. Chạy được vài dặm, ở sau
núi lại có một toán quân kéo ra, tướng đi đầu là Đặng Hiền gọi to lên rằng:
- Nguỵ Diên mau mau xuống ngựa đầu hàng!
Nguỵ Diên vội vàng tế ngựa chạy, không ngờ ngựa ngã gục hai
chân trước, hất Diên xuống đất. Đặng Hiền xốc ngựa lại đâm Nguỵ Diên. Nhưng mũi
giáo chưa kịp lao tới thì tiếng cung kêu tách một tiếng, Đặng Hiền ngã nhào xuống
ngựa. Lãnh Bào ở mé sau thấy vậy, vội vàng lại cứu, thì có một tướng ở trên sườn
núi tế ngựa xuống, quát to lên rằng:
- Lão tướng Hoàng Trung đã đến đây!
Nói đoạn, múa đao chém Lãnh Bào. Bào không địch nổi, quay ngựa
chạy mất. Hoàng Trung thừa thế đuổi đánh, quân Xuyên tan vỡ. Cánh quân Hoàng
Trung cứu được Nguỵ Diên, giết được Đặng Hiền, và đuổi mãi đến sát trước trại
giặc. Lãnh Bào quay lại đánh nhau với Hoàng Trung, chưa đầy mười hiệp phía sau
quân mã ùn ùn kéo đến, Lãnh Bào phải bỏ trại tả chạy về trại hữu. Khi về đến trại,
thì thấy tinh kỳ khác cả. Bào giật mình, dừng ngựa lại xem, thấy có một đại tướng
giáp vàng bào gấm: chính là Huyền Đức, bên tả có Lưu Phong, bên hữu có Quan
Bình.
Huyền Đức quát to lên rằng:
- Trại của mày, tao đã cướp được rồi, mày còn chạy đi đâu nữa?
Nguyên Huyền Đức dẫn quân đến tiếp ứng, thừa thế cướp ngay được
trại Đặng Hiền. Lãnh Bào thấy mất cả hai trại, không biết chạy đi đâu, liền đi
tắt con đường nhỏ trong núi, định trốn về Lạc Thành. Đi chưa được mười dặm, bỗng
đâu một toán phục binh ở trong đường hẻm đổ ra, câu liêm giơ lên tua tủa, bắt sống
ngay được Lãnh Bào. Nguyên Nguỵ Diên biết mình phạm tội, không biết ăn nói thế
nào, liền thu thập hậu quân, sai quân Thục dẫn đường, phục sẵn ở đó. Tình cờ lại
gặp Lãnh Bào chạy qua, mới trói lại dẫn về trại Huyền Đức.
Huyền Đức dựng một lá cờ xá tội, phàm những quân Thục xin
hàng, tịnh không cho giết một người nào, ai giết nhầm thì phải đền mạng. Lại dụ
bọn hàng binh rằng:
- Các ngươi là người Xuyên, đều có cha mẹ anh em cả; ai muốn
hàng thì ở lại làm quân lính, ai không muốn ở lại thì cho về.
Vì thế quân Xuyên mừng rỡ, reo hò rầm rĩ.
Hoàng Trung hạ xong trại, đến ra mắt Huyền Đức, thuật lại
chuyện Nguỵ Diên trái lệnh, nên đem chém. Huyền Đức cho đòi Nguỵ Diên, Diên giải
Lãnh Bào vào nộp. Huyền Đức nói:
- Nguỵ Diên tuy phạm tội, nhưng được công này thì cho chuộc tội
ấy.
Lại sai Nguỵ Diên đến tạ ơn Hoàng Trung cứu sống mình, mà dặn
từ rày không được tranh nhau nữa. Diên cúi đầu nhận lỗi. Huyền Đức hậu thưởng
cho Hoàng Trung. Rồi sai điệu Lãnh Bào vào, cởi trói và cho uống rượu áp kinh,
rồi hỏi rằng:
- Ngươi có chịu hàng không?
Lãnh Bào nói:
- Tôi đã đội ơn tha chết cho, còn gì mà chả hàng? Tôi với Lưu
Hội, Trương Nhiệm, kết bạn sống chết với nhau. Nếu minh công tha cho tôi về,
tôi xin bảo hai người ấy cùng ra hàng, và dâng Lạc Thành nhân thể.
Huyền Đức mừng lắm, ban cho cho mũ và ngựa cưỡi, sai về Lạc
Thành.
Nguỵ Diên thưa rằng:
- Nếu chúa công tha cho người này về, hẳn quyết không đến nữa
đâu.
Huyền Đức nói:
- Ta lấy bụng tử tế đãi người, có đâu người lại phụ ta mà sợ?
Lãnh Bào được thoát, về đến Lạc Thành nói khoác với chúng rằng:
- Ta giết hơn mười người, cướp được ngựa, chạy trốn về đây.
Lưu Hội thấy núng thế, sai người về Thành Đô cầu cứu. Lưu
Chương nghe tin mất Đặng Hiền, giật mình, vội vã hội cả các quan lại bàn bạc.
Con trưởng là Lưu Tuần xin lĩnh quân ra giữ Lạc Thành. Chương nói:
- Con đi thì nên sai ai theo giúp?
Một người bước ra nói:
- Tôi xin đi!
Chúng trông ra xem ai, té ra, người cậu là Ngô Ý. Chương nói:
- Được cậu đi thì tốt quá. Vậy ai có thể làm phó tướng?
Ngô Ý tiến cử Ngô Lan, Lôi Đồng làm phó tướng dẫn hai vạn
quân mã ra Lạc Thành.
Lưu Hội, Trương Nhiệm tiếp đón, thuật lại đầu đuôi chuyện trước.
Ngô Ý nói:
- Quân giặc đến giáp thành rồi, khó lòng chống giữ nổi, các
ngươi có mẹo gì không?
Lãnh Bào nói:
- Vùng này nằm sát con sông Bồ Giang, nước sông chảy xiết lắm.
Trại Lưu Bị đóng ở chân núi, địa thế rất thấp. Tôi xin lĩnh năm nghìn quân mang
theo cuốc xẻng ra khơi sông Bồi Giang, cho nước tràn vào trại, thì quân Lưu Bị
tất chết đuối cả.
Ngô Ý nghe theo kế ấy, cho Lãnh Bào ra khơi sông, và sai Ngô
Lan, Lôi Đồng đi tiếp ứng. Lãnh Bào vâng lệnh, về sửa soạn đồ dùng khơi sông.
Huyền Đức sai Hoàng Trung, Nguỵ Diên mỗi người giữ một trại,
mình thì về Bồi Quan cùng với Bàng Thống bàn bạc. Chợt có tin báo Tôn Quyền bên
Giang Đông liên kết với Trương Lỗ ở Đông Xuyên định tấn công vào cửa Hà Manh.
Huyền Đức thất kinh nói:
- Nếu mất cửa Hà Manh thì ta nghẽn mất đường về, tiến lên
cũng dở mà lui về cũng dở, làm thế nào bây giờ.
Bàng Thống nói với Mạnh Đạt rằng:
- Ông là người trong Thục, quen biết đường đất, phiền ông ra
giữ cửa ải Hà Manh cho.
Đạt nói:
- Tôi xin tiến cử một người cùng đi thì chắc chắn giữ được.
Huyền Đức hỏi:
- Người nào?
Đạt nói:
- Người này là bộ hạ của Lưu Biểu, đã từng giữ chức trung
lang tướng, quê ở Chi Giang thuộc Nam Quận, tên là Hoắc Tuấn, tự Trọng Mạc.
Huyền Đức mừng lắm, liền sai hai người đi ngay.
Bàng Thống lui ra nhà khách nghỉ ngơi. Người coi cửa vào báo
có khách lạ hỏi thăm. Thống ra tiếp vào, thấy người ấy mình dài tám thước, hình
dong kỳ dị, tóc cum cúm xoã cả xuống cổ, quần áo mặc xốc xếch.
Thống hỏi:
- Tiên sinh tên họ là gì?
Người ấy làm thinh, bước thẳng lên nhà rồi ghé lưng nằm ngửa ở
trên sập.
Bàng Thống ngờ lắm, hỏi gặng hai ba lần. Người ấy chỉ nói rằng:
- Khoan! Để thong thả ta sẽ kể việc lớn trong thiên hạ cho mà
nghe.
Thống lại càng ngờ lắm, sai tả hữu bưng cơm rượu ra mời. Người
ấy trở dậy ăn ngay, không hề khách sáo gì cả, ăn uống rất khoẻ, ăn xong lại ngủ
liền.
Thống không biết ý tứ người ấy ra làm sao, sợ là kẻ gian liền
mời Pháp Chính đến xem. Chính vội vàng đến, Thống ra tiếp, bảo Chính rằng:
- Có một người như thế, như thế…
Pháp Chính nói:
- Có lẽ là Bành Vĩnh Ngôn chăng?
Pháp Chính vừa vào đến thềm, thì người ấy choàng dậy, nói:
- Hiếu Trực lâu nay mạnh khoẻ chứ?
Đó là:
Chỉ vì gặp được người quen cũ
Sóng gió sông Bồi dữ lại yên.
Chưa biết người ấy ra thế nào, xem đến hồi sau mới rõ.
Hồi 63:
Gia Cát Lượng đau lòng khóc Bàng Thống
Gia Cát Lượng đau lòng khóc Bàng Thống
Trương Dực Đức vì nghĩa tha Nghiêm Nhan
Pháp Chính vào gặp người ấy, hai người chào hỏi nhau rồi vỗ
tay cười ầm cả lên. Bàng Thống hỏi thì Pháp Chính nói:
- Ông này là người ở Quảng Hán, họ Bành, tên Dạng, tự là Vĩnh
Ngô, cũng là một bậc hào kiệt ở nước Thục. Bởi vì nói thẳng nên trái ý Lưu
Chương, bị Chương bắt tội đem gọt đầu, khoá cổ, bắt tù đầy, cho nên tóc ngắn.
Bàng Thống thấy vậy, có bụng kính trọng, mới hỏi rằng:
- Ông đến đây có việc gì chăng?
Dạng nói:
- Tôi đến đây, cốt để cứu vài vạn mạng cho quân của các ông,
nhưng để đợi Huyền Đức đến đây, tôi sẽ nói chuyện.
Pháp Chính vội vàng báo với Huyền Đức, Huyền Đức đến hỏi sự
việc làm sao, thì Dạng hỏi:
- Tướng quân có bao nhiêu quân mã đóng ở hai trại mé trước?
Huyền Đức nói thật rằng:
- Chỉ có Hoàng Trung, Nguỵ Diên ở đó.
Dạng nói:
- Phép làm tướng, há lại không biết địa lý hay sao? Trại mé
trước đóng gần sông Bồi Giang, nếu giặc tháo nước sông cho tràn vào, và đem
quân chịt cả mặt sau mặt trước, thì quân mình không còn thoát được một người.
Huyền Đức bấy giờ mới nghĩ ra. Dạng lại nói:
- Mấy hôm nay, tôi xem thiên văn, thấy sao Cương ở phương
tây, mà sao Thái Bạch thì lâm vào địa phận xứ này tất có việc không hay, nên phải
giữ gìn mới được.
Huyền Đức dùng ngay Bành Dạng làm mạc tân, sai người mật báo
cho Hoàng Trung, Nguỵ Diên ngày đêm phải dụng tâm tuần phong, giữ gìn kẻo giặc
khơi sông Hoàng Trung, Nguỵ Diên bàn định nhau, luân phiên tuần phòng, động có
giặc thì phải báo cho nhau biết.
Nói về Lãnh Bào thấy đếm hôm ấy mưa to gió lớn, liền dẫn năm
nghìn quân, men bờ sông kéo đi chực phá đê cho nước tràn vào. Bỗng nghe mé sau
có tiếng reo hò rầm rĩ, biết có chuẩn bị, vội vàng rút quân về, thì Nguỵ Diên
đã kéo quân đến nơi. Quân Xuyên giày xéo lên nhau mà chạy. Lãnh Bào đang chạy gặp
ngay Nguỵ Diên, đánh nhau chưa được vài hợp, bị Diên bắt sống. Khi Ngô Lan, Lôi
Đồng đến tiếp ứng, lại bị toán quân Hoàng Trung đánh lui.
Nguỵ Diên giải Lãnh Bào đến Bồi Quan, Huyền Đức trách mắng rằng:
- Ta xử với ngươi tử tế, tha cho về, sao ngươi lại dám phản
ta? Thứ này thì không sao tha được nữa.
Nói đoạn, sai đem Lãnh Bào ra chém, rồi trọng thưởng cho Nguỵ
Diên.
Huyền Đức mở tiệc, thết đãi Bành Dạng. Chợt có tin báo Mã
Lương tự Kinh Châu mang thư của Khổng Minh đến trình. Huyền Đức mời vào hỏi, Mã
Lương nói:
- Kinh Châu bình yên, chúa công không phải lo lắng.
Mã Lương trình thư.
Huyền Đức mở ra xem, trong thư viết:
“Lượng tôi tính số Thái Ất, năm nay là năm Quý Tỵ, sao Cương
đóng ở phương tây. Lại xem thiên văn thì thấy sao Thái Bạch lâm vào địa phận Lạc
Thành, ứng vào số mệnh tướng suý, dữ nhiều lành ít, nên phải cẩn thận lắm mới
được”.
Huyền Đức xem xong thư, cho Mã Lương về trước. Huyền Đức nói:
- Ta sẽ về Kinh Châu để bàn việc ấy.
Bàng Thống nghĩ thầm rằng:
“Đây hẳn là Khổng Minh thấy ta lấy được Tây Xuyên, lập nên
công trạng, cho nên cố ý đưa thư này để cản trở chăng?”
Bèn nói với Huyền Đức rằng:
- Tôi cũng đã xem Thái Ất, biết rằng Cương tính ở phương tây,
ứng về việc chúa công lấy được Tây Xuyên, chứ không phải điềm xấu. Tôi cũng xem
thiên văn thấy sao Thái Bạch lâm vào địa phận Lạc Thành, thì đã chém Lãnh Bào
là ứng vào điềm hung ấy rồi. Chúa công không phải nghi hoặc gì nữa, nên tiến
binh cho mau thôi.
Huyền Đức thấy Bàng Thống giục giã hai ba lần, mới kéo quân
đi. Hoàng Trung, Nguỵ Diên ra tiếp vào trại. Bàng Thống hỏi Pháp Chính rằng:
- Từ đây vào Lạc Thành có mấy con đường?
Chính vẽ xuống đất làm địa đồ. Huyền Đức giở bức đồ của
Trương Tùng ra xem thấy không sai một ly. Pháp Chính nói:
- Mé bắc có một con đường lớn, đi thẳng vào cửa động Lạc
Thành, mé nam có một con đường nhỏ, đi thẳng vào cửa tây. Hai con đường ấy, đều
tiến binh được cả.
Bàng Thống nói với Huyền Đức:
- Tôi sai Nguỵ Diên làm tiên phong, tiến theo đường nhỏ mé
nam, chúa công sai Hoàng Trung làm tiên phong, tiến theo đường lớn dãy núi phía
bắc, cùng đến cả Lạc Thành.
Huyền Đức nói:
- Ta xưa nay quen nghề cung ngựa, hãy đi đường hẻm. Quân sư
nên đi đường lớn mà vào cửa đông, để ta vào cửa tây cho.
Bàng Thống nói:
- Đường lớn tất có quân ngăn chặn, chúa công dẫn quân mà chống
cự, để tôi đi đường nhỏ.
Huyền Đức nói:
- Quân sư chớ nên đi, đêm qua ta nằm mơ thấy một vị thần, cầm
gậy sắt đánh vào cánh tay phải, tỉnh dậy vẫn còn thấy đau. Đi chuyến này có lẽ
không may.
Bàng Thống nói:
- Tráng sĩ làm trận, không chết thì bị thương, đó cũng là lẽ
thường vậy, can gì tin mộng mà sinh lòng nghi hoặc?
Huyền Đức nói:
- Ta lại nghĩ về cả bức thư của Khổng Minh nữa, quân sư nên
trở về mà giữ lấy Bồi Quan, ý quân sư thế nào?
Thống cười ầm lên, nói:
- Chúa công bị Khổng Minh mê hoặc rồi đó. Ông ta không muốn
tôi một mình làm nổi công trạng, cho nên nói ra thế để cho chúa công nghi hoặc.
Bụng đã nghi thì sinh mộng, hung gì mà hung? Tôi đội ơn chúa công gan óc lầy đất
mới xứng được bụng tôi. Xin cứ đến sáng mai là đi, không phải nói chi cho lắm.
Ngày hôm ấy, Thống ra lệnh cho quân sĩ canh năm thổi cơm ăn,
sáng rõ thì khởi hành. Hoàng Trung, Nguỵ Diên lĩnh binh đi trước. Huyền Đức và
Bàng Thống cũng sắp sửa đi, bỗng nhiên con ngựa của Bàng Thống quáng mắt sa
chân trước, hất Thống ngã lăn xuống đất. Huyền Đức vội vàng ở trên mình ngựa nhảy
xuống, giữ lấy con ngựa ấy rồi hỏi rằng:
- Quân sư làm sao lại cưỡi ngựa xấu thế này?
- Ngựa này tôi cưỡi đã lâu, không thế này bao giờ.
Huyền Đức nói:
- Lâm trận mà ngựa quáng mắt, thường hay làm lỡ tính mạng người
ta. Con ngựa trắng của tôi cưỡi, tính nó thuần lắm, quân sư cưỡi thì không còn
ngại chút nào. Con ngựa xấu thì để tôi cưỡi cho.
Liền đổi ngựa cho Bàng Thống, Thống tạ ơn nói:
- Xin cảm tạ ơn sâu của chúa công, dẫu muôn chết cũng không đền
đáp được.
Nói xong cùng lên ngựa ra đi. Huyền Đức thấy Bàng Thống đi,
trong bụng vẫn áy náy không yên.
Nói về Ngô Ý, Lưu Hội trong Lạc Thành, nghe tin Lãnh Bào chết,
mới hội các tướng lại bàn bạc. Trương Nhiệm nói:
- Ở mé đông nam núi, có một con đường nhỏ, rất là hiểm yếu,
tôi xin dẫn một toán quân ra giữ đường ấy. Các ông thì giữ vững lấy Lạc Thành,
chớ có sơ suất.
Chợt có tin báo: quân Hán chia làm hai đường vào lấy thành
Trương Nhiệm vội dẫn ba nghìn quân lẻn ra con đường nhỏ mai phục. Thấy quân Nguỵ
Diên đi qua, Nhiệm bảo cứ mặc cho đi, không được kinh động. Sau thấy quân Bàng
Thống đến, quân sĩ của Nhiệm trỏ vào viên đại tướng cưỡi ngựa trắng, bảo đó là
Lưu Bị. Nhiệm mừng lắm, truyền lệnh cho quân sĩ cứ việc làm như thế, như thế.
Bàng Thống dẫn quân từ từ tiến đi, ngẩng đầu nhìn thấy hai
bên rặng núi liền sát với nhau, cây cối cuối hè um tùm, rậm rạp. Thống trong bụng
nghi hoặc, dừng ngựa lại, hỏi rằng:
- Đây là chỗ nào?
Có tên quân Thục mới hàng, trỏ lên núi bẩm rằng:
- Ở đây gọi là gò Lạc Phượng.
Thống giật mình nói:
- Hỏng, hỏng! Ta hiệu là Phượng Sồ, mà đây lại là gò Lạc Phượng,
dễ thường quan hệ đến tính mạng ta.
Lập tức truyền lệnh quân sĩ vội vã rút lui. Bỗng nhiên một tiếng
pháo hiệu nổi lên, rồi tên ở trên núi bắn xuống như châu chấu bay, cứ châu cả
vào người cưỡi ngựa trắng mà bắn. Thương hại thay cho Bàng quân sư, cả người lẫn
ngựa chết ở dưới sườn núi.
Bấy giờ Bàng Thống mới có ba mươi sáu tuổi.
Người sau có thơ than rằng:
Sĩ Nguyên này cũng bậc anh hào,
Người xấu nhưng mà chí khí cao,
Thao lược kém chi mưu Quản, Nhạc,
Tài năng coi nhỏ sức Tôn, Tào.
Một phương đất hiểm công khai thác,
Muôn dặm đường trường bước khổ lao
Độc ác làm chi thiên cẩu giáng?
Thôi thôi số phận biết làm sao!
Khi trước ở vùng đông nam trẻ con hát rằng:
Một phượng, một rồng cùng vào Thục Trung,
Đi đến nửa đường, phượng ngã non đông,
Mưa mưa gió gió, đưa đến nhau cùng
Hán nối lên, đường Thục mới thông;
Đường Thục thông, chỉ còn một rồng.
Lời hát ấy quả nhiên đúng.
Hôm ấy Trương Nhiệm bắn chết Bàng Thống, quân Hán chen chúc
chật đường cái, bị chết quá nửa. Tiền quân phi báo với Nguỵ Diên. Diên vội vàng
muốn quay về, nhưng vì đường núi hẹp, đánh nhau không được, mà đường về lại
Trương Nhiệm chen mất và dùng những cứng tên dài ở trên núi cao bắn xuống. Nguỵ
Diên rất lo sợ.
Có quân Thục mới hàng bẩm rằng:
- Không bằng đánh đến Lạc Thành, sang con đường lớn mà đi.
Nguỵ Diên nghe lời, liền đi trước mở đường đánh vào Lạc
Thành. Bỗng thấy trước mặt bụi bay mù mịt, một toán quân kéo đến, trông ra thì
là tướng giữ Lạc Thành Ngô Lan, Lôi Đồng, sau lưng lại có Trương Nhiệm đuổi
theo. Hai mặt đánh ập lại, vây chặt lấy Nguỵ Diên. Diên cố chết chống cự nhưng
không sao ra được. Chợt thấy hậu quân của Ngô Lan, Lôi Đồng tự nhiên rối loạn.
Hai tướng vội quay ngựa lại cứu, Diên thừa thế đánh thốc chạy ra, thì thấy có một
người tế ngựa múa đao đi trước, gọi to lên rằng:
- Văn Tràng, ta lại cứu cho ngươi đây!
Diên trông ra thì là lão tướng Hoàng Trung. Hai bên hợp sức lại,
phá tan quân Ngô Lan, Lôi Đồng, kéo đánh thẳng đến Lạc Thành. Lưu Hội ở trong
thành kéo quân ra đánh, may có Huyền Đức ở mé sau, dẫn quân lại tiếp ứng. Hai
tướng vừa đánh vừa chạy về.
Huyền Đức vừa đến trại thì quân của Trương Nhiệm lại tự con
đường nhỏ đánh chặn. Lưu Hội, Ngô Lan, Lôi Đồng cũng kéo ùa đến, Huyền Đức
không giữ nổi hai trại, phải chạy về cửa Bồi Quan. Quân Thục thừa thế đuổi riết.
Huyền Đức người ngựa mỏi mệt, không còn tưởng đến đánh chắc gì nữa, chỉ cốt chạy
cho mau thôi. Gần đến Bồi Quan thì toán quân Trương Nhiệm đuổi kịp. May có Lưu
Phong, Quan Bình dẫn ba vạn quân sinh lực chặn lại, đánh lui Trương Nhiệm và đuổi
theo hơn hai mươi dặm, cướp lại ngựa chiến rất nhiều.
Huyền Đức dẫn quân vào Bồi Quan, hỏi thăm tin tức Bàng Thống.
Có tên lính thoát chết ở gò Lạc Phượng về báo rằng:
- Quân sư bị tên bắn, cả người lẫn ngựa chết ở dưới núi.
Huyền Đức nghe báo, thương khóc sầu thảm, rồi bày đồ cúng tế,
ngảnh về phía tây làm lễ chiêu hồn. Các tướng ai nấy đều thương cảm, khóc lóc…
Hoàng Trung nói:
- Quân sư Bàng Sĩ Nguyên mất rồi, Trương Nhiệm tất nhiên dẫn
quân đến đánh, làm thế nào bây giờ? Chúa công phải cho người về Kinh Châu mời
Gia Cát quân sư đến bàn kế lấy Tây Xuyên mới được.
Trong khi đang bàn thì Trương Nhiệm đã dẫn quân đến dưới ải
khiêu chiến. Hoàng Trung, Nguỵ Diên muốn đánh, Huyền Đức gàn lại rằng:
- Nhuệ khí vừa bị nhụt mất rồi, nên giữ vững để đợi quân sư đến.
Hai tướng vâng lệnh, giữ gìn thành trì cẩn thận.
Huyền Đức viết một phong thư, sai Quan Bình về Kinh Châu mời
Khổng Minh. Từ đó Huyền Đức giữ vững không ra nữa.
Nói về Khổng Minh ở Kinh Châu, đương hôm mồng bảy tháng bảy,
là ngày tết thất tịch, hội cả các quan ăn yến, bàn việc Huyền Đức lấy Xuyên. Bỗng
thấy ở mé chính tây, có một ngôi sao to bằng cái đấu sa xuống dưới đất, ánh
sáng loè ra tứ phía. Khổng Minh giật mình, quăng chén rượu xuống đất, ôm mặt
khóc mà nói rằng:
- Thảm thiết chưa! Đau đớn chưa!
Các quan vội vàng hỏi duyên cớ làm sao. Khổng Minh đáp rằng:
- Trước đây ta đã tính số Thái Ất và xem thiên văn biết Bàng
quân sư sẽ gặp điều hung dữ nên đã đưa thư cho chúa công khuyên phải cẩn thận.
Ai ngờ đêm nay lại thấy sao sa ở phương chính tây, Bàng quân sư hỏng mất rồi.
Nói đoạn khóc hu hu lên rằng:
- Thôi thôi! Chúa công ta gãy mất một cánh tay rồi!
Các quan ai cũng kinh hãi, nhưng vẫn chưa tin lắm. Khổng Minh
nói:
- Chỉ vài hôm nữa khắc có tin đến nơi.
Đêm hôm ấy tiệc rượu kém phần vui vẻ.
Qua vài hôm sau, Khổng Minh đang cùng với Vân Trường và các
quan ngồi chơi. Chợt có tin báo Quan Bình đến. Các quan ai nấy đều giật mình.
Quan Bình vào trình tờ thư của Huyền Đức. Khổng Minh mở ra xem, trong thư nói
ngày mồng bảy tháng này, Bàng quân sư bị Trương Nhiệm bắn chết ở dưới gò Lạc
Phượng. Khổng Minh xem thư xong, khóc rầm lên, các quan đều ứa nước mắt.
Khổng Minh nói:
- Nay chúa công ở Bồi Quan đang giữa đôi đường tiến thoái lưỡng
nan, tôi phải đi mới được.
Vân Trường hỏi:
- Kinh Châu là chỗ quan trọng, quân sư đi thì ai giữ được, việc
này không phải nhỏ đâu!
Khổng Minh nói:
- Trong thư của chúa công tuy không nói rõ là giao cho ai,
nhưng ta đã biết ý, – rồi đưa thư Huyền Đức cho mọi người xem và nói, – Trong
thư chúa công muốn phó thác Kinh Châu cho tôi, bảo tôi tuỳ theo tài mà dùng.
Nay sai Quan Bình mang thư đến đây là ý chúa công muốn giao việc hệ trọng này
cho Vân Trường đó. Vân Trường nên nghĩ đến tình nghĩa vườn đào, hết lòng coi giữ
xứ này, trách nhiệm rất là quan trọng, nên phải cố mới được.
Vân Trường chẳng chút từ chối, vui vẻ vâng lời ngay. Khổng
Minh mở tiệc yến để giao ấn thụ. Vân Trường giơ hai tay ra lĩnh lấy. Khổng Minh
tay cầm quả ấn và nói:
- Ấn này can hệ ở cả trên mình tướng quân đấy!
Vân Trường khảng khái nói:
- Đại trượng phu đã đảm nhận việc quan trọng, trừ ra khi nào
chết rồi mới thôi.
Khổng Minh thấy Vân Trường nói gở ra một tiếng “chết”, trong
bụng không bằng lòng, đã định không giao, nhưng đã trót hứa rồi, mới hỏi Vân
Trường:
- Tào Tháo kéo quân đến đây thì làm thế nào?
Vân Trường nói:
- Đem sức ra chống cự lại.
Khổng Minh hỏi:
- Nếu Tào Tháo, Tôn Quyền cùng khởi binh đến đánh, thì làm thế
nào.
Vân Trường nói:
- Chia quân ra chống cự lại.
Khổng Minh nói:
- Nếu như thế thì Kinh Châu nguy mất! Ta có tám chữ này, tướng
quân nhớ cho kỹ thì mới giữ nổi được Kinh Châu.
Vân Trường hỏi tám chữ gì, thì Khổng Minh nói:
- “Bắc cự Tào Tháo, đông hoà Tôn Quyền”.
Vân Trường nói:
- Quân sư đã dạy làm vậy, tôi xin ghi lòng.
Khổng Minh liền giao ấn tín cho Vân Trường, sai quan văn là
Mã Lương, Y Tịch, My Chúc và tướng võ là My Phương, Liêu Hoá, Quan Bình, Chu
Thương ở lại giúp Vân Trường giữ kinh. Một mặt tự thống lĩnh quân mã vào Xuyên.
Trước hết sai Trương Phi dẫn một vạn tinh binh đi đường bộ sang Ba Châu, đến
phía tây Lạc Thành, một mặt sai Triệu Vân dẫn một toán quân làm tiên phong, đi
đường thuỷ kéo đến. Còn mình dẫn bọn Giản Ung, Tưởng Uyển đi sau. Hẹn với
Trương Phi, cùng hội cả ở Lạc Thành, ai đến được trước thì là công đầu.
Tưởng Uyển tên tự là Công Nhiệm, người quận Linh Lăng, cũng
vào bậc danh sĩ ở Kinh Châu, hiện đang làm thư ký. Khi ấy Khổng Minh dẫn một vạn
rưỡi quân, khởi hành cùng ngày với Trương Phi. Phi sắp đi, Khổng Minh dặn lại rằng:
- Tây Xuyên lắm hào kiệt, không nên coi thường đi đường phải
răn bảo sĩ tốt, không được nhũng nhiễu đến dân sự mà làm mất lòng dân. Lại
không được hung hăng, đánh đập sĩ tốt lắm. Xin tướng sĩ mau mau đến hội ở Lạc
Thành, chớ để lỡ việc.
Trương Phi mừng rỡ vâng lệnh, lên ngựa kéo quân đi. Đi đến
đâu, nội là chỗ nào chịu hàng, một ly cũng không xâm phạm đến, tiến theo đường
Hán Xuyên, thẳng đến Ba Quận.
Thái thú Ba Quận tên là Nghiêm Nhan thuộc vào bậc danh tướng
nước Thục, tuổi tuy đã già nhưng sức lực còn khoẻ. Giương cung cứng sử đai đao,
có sức muôn người không địch nổi. Nghiêm Nhan giữ vững thành trì, không kéo cờ
hàng.
Trương Phi cách thành mười dặm, lập một cái trại rồi sai một
tên lính vào thành bảo:
- Lão sất phu phải sớm đầu hàng, ta tha tội cho cả trăm họ
trong thành này. Nếu không hàng thì ta đạp đổ cả thành luỹ, giết sạch già trẻ!
Nguyên khi trước Nghiêm Nhan nghe thấy tin Pháp Chính mời Huyền
Đức vào Xuyên, đã vỗ tay vào bụng mà than rằng:
- Thế mới gọi là ngồi một mình ở xó núi, rước hổ đến giữ đỡ
cho mình.
Về sau, lại nghe thấy tin Huyền Đức cướp mất ải Bồi Quan, tức
giận vô cùng, lăm le chỉ muốn cất quân đến đánh, nhưng còn ngại đường này có
quân khác kéo đến. Bấy giờ nghe tin quân Trương Phi sắp đến, liền dẫn năm sáu
nghìn quân, phòng sẵn để ra nghênh địch.
Có người hiến kế cho Nghiêm Nhan rằng:
- Trương Phi ở trận Trường Bản, quát một tiếng lùi được trăm
vạn quân Tào; Tào Tháo nghe thấy tiếng là phải tránh, ta không nên khinh địch.
Nay chỉ nên thành cao hào sâu, giữ vững không ra. Quân bên kia hết lương, tự
nhiên phải rút về. Vả lại Trương Phi tính nóng như lửa, hay đánh đập lính
tráng. Nếu không được đánh nhau, tất phải giận, giận tất đánh lính. Ta nên đợi
lúc nào lòng quân bên kia sinh biến, sẽ thừa cơ mà đánh, thì chắc bắt được
Trương Phi.
Nghiêm Nhan nghe kế ấy, truyền lệnh cho quân sĩ lên hết cả mặt
thành giữ gìn. Chợt thấy tên lính gọi to mở cửa. Nghiêm Nhan bảo cho vào và hỏi.
Hắn nói là quân của Trương Phi sai đến và thuật lại lời Trương Phi dặn. Nhan nổi
giận lên, mắng rằng:
- Thằng láo! Sao dám vô lễ thế! Nghiêm tướng quân đây lại
thèm hàng giặc à? Tao mượn cái mồm mày về bảo Trương Phi thế cho tao!
Nói đoạn, sai võ sĩ đem cắt cả tai mũi rồi đuổi cổ về.
Tên lính ấy khóc lóc về kể chuyện lại với Trương Phi. Phi nổi
giận, nghiến răng trợn mắt, mặc áo giáp lên ngựa, dẫn vài trăm kỵ mã đến thẳng
thành Ba Quận khiêu chiến.
Nghiêm Nhan giữ trên mặt thành không ra, sai quân sĩ chửi mắng
sỉ nhục. Trương Phi tức quá, mấy phen xông đến sát cạnh cầu treo, chực qua hào
để phá vào thành, nhưng bị tên bắn tán loạn lại phải quay về. Chờ cho mãi đến
chiều tối, cũng không có một người nào ra. Phi căm tức vô cùng, về trại. Sáng sớm
hôm sau, lại dẫn quân đến khiêu chiến. Nghiêm Nhan đứng trên chòi cao trong
thành bắn một phát tên ra, tin ngay vào chỏm mũ Trương Phi. Phi giận trỏ lên bảo
rằng:
- Tao mà bắt được thằng già kia, thì tao xé xác mày ra mà ăn
thịt mới hả!
Đến mãi chiều Phi lại trở về không.
Ngày thứ ba, Phi dẫn quân đi quanh thành, hò hét chửi mắng.
Đây vốn là một toà thành núi, xung quanh chi chít những núi cả. Phi cưỡi ngựa
leo lên núi, trông vào trong thành, thấy quân sĩ ăn mặc gọn ghẽ, chia thành đội
ngũ, phục ở trong thành. Dân phu thì đi đi lại lại, chuyển gánh gỗ đá, giúp cho
quân để giữ thành. Phi thấy vậy, sai quân kỵ xuống cả ngựa, ngồi bừa xuống đất
để dử quân trong thành ra, nhưng cũng không thấy rục rịch gì. Mỏi mồm chửi mắng
mất một ngày, rồi lại trở về suông như trước.
Trương Phi về trại, nghĩ mãi không biết làm thế nào dử cho được
bên kia ra, chợt tìm được một kế, liền truyền cho quân sĩ không được đi khiêu
chiến nữa; chỉ cho ba bốn mươi tên lính đến dưới thành mà chửi mắng cho đáo để.
Còn mình thì xoay tay ngồi chực sẵn chỉ đợi bên kia ra là đánh. Quân đến chửi
trong ba hôm, bên kia vẫn nhất định không ra.
Trương Phi trợn mắt lên lại nghĩ được một kế nữa: truyền cho
quân tản ra bốn mặt kiếm củi cắt cỏ, tìm đường đi tắt, không đến gây sự đánh
nhau nữa.
Nghiêm Nhan ở trong thành, luôn mấy hôm không thấy Trương Phi
động tĩnh gì, trong bụng nghi hoặc. Sai vài mười tên lính, giả làm quân kiếm củi
của Trương Phi, đi ngầm ra thành, lộn vào đám quân kiếm củi để nghe ngóng.
Một hôm, quân kiếm củi trở về. Trương Phi đang ngồi trong trại,
giẫm chân xuống quát mắng Nghiêm Nhan rằng:
- Thằng già Nghiêm Nhan kia, mày trêu tức tao, là mày giết
tao đấy!
Có mấy tên lính bước lên bẩm rằng:
- Tướng quân chớ nóng ruột, mấy hôm nay đã tìm thấy một con
đường nhỏ, có thể đi vượt qua được Ba Quận.
Phi cố ý thét to lên rằng:
- Đã có đường đi, sao không bảo tao ngay?
Chúng bẩm:
- Vì đường ấy mới tìm thấy, chưa kịp bẩm.
Trương Phi nói:
- Có phải thế thì việc này không nên để trì hoãn, canh hai
đêm hôm nay thổi cơm ăn, sang canh ba nhân sáng trăng nhổ trại đi hết. Người ngậm
tăm, ngựa ngậm tăm, ngựa cởi nhạc, cứ lần lần mà kéo đi. Tao đi trước mở đường,
chúng bay cứ theo thứ tự mà tiến.
Nói đoạn, truyền báo cho cả trại đều biết. Quân do thám nghe
được tin ấy, về ngay trong thành báo cho Nghiêm Nhan. Nhan mừng rỡ nói rằng:
- Tao đã biết mà! Thằng đểu này có nhịn được đâu! Mày đi lẻn
con đường nhỏ, xem mày đi làm sao cho được! Đúng là đồ vô mưu, chuyến này chắc
là mắc phải kế của tao!
Lập tức truyền cho quân sĩ dự bị sẵn sàng đêm ra đánh giặc.
Canh hai đêm hôm ấy, Nghiêm Nhan dẫn quân ra thành, phục sẵn ở
con đường hẻm trong rừng, đợi lúc nào Trương Phi đi qua thì nổi trống lên làm
hiệu quân phục đổ ra đánh.
Vào độ cuối canh ba, xa xa trông thấy Trương Phi cầm một ngọn
mâu cưỡi ngựa đi trước, từ từ dẫn quân kéo đi. Cách vài dặm thì những xe lương
lục tục kéo theo sau. Nghiêm Nhan trông thực đích xác, mới nổi hiệu trống, quân
phục bốn mặt đổ ra, cướp giật xe lương. Bỗng đâu có một tiếng chiêng nổi lên, rồi
một toán quân ập ngay đến. Có tiếng gọi to lên rằng:
- Giặc già kia! Đừng chạy! Ta đợi ở đây đã lâu!
Nghiêm Nhan vội ngảnh lại xem ai, thì thấy một tướng đầu beo,
mắt tròn hàm én, râu hổ, cầm mâu tế ngựa chạy đến, chính là Trương Phi. Lại thấy
chiêng khua rầm rĩ, quân kéo đến cực nhiều. Nghiêm Nhan rụng rời hết vía, nhưng
cũng phải gượng đánh nhau với Trương Phi. Đánh độ mười hiệp Trương Phi lừa dử
cho Nghiêm Nhan sấn vào. Nhan thúc ngựa xốc tới chém một nhát. Phi tránh khỏi,
sấn ngay vào nắm được dây lưng Nghiêm Nhan lôi phắt lại, rồi quẳng xuống đất,
quân sĩ xô cả vào trói nghiến lại.
Nguyên là Trương Phi dùng mẹo, biết chắc Nghiêm Nhan tất chặn
đường cướp lương, mới cho một người giả làm mình cầm mâu đi trước, để cho
Nghiêm Nhan trông thấy vững tâm, kỳ thực là Phi đi sau để chực bắt Nghiêm Nhan.
Khi thấy hiệu chiêng khua vang, quân Hán kéo ùa cả lại. Quân Xuyên phải bỏ
giáp, cầm ngược giáo xin hàng cả. Phi thừa thế đánh mãi đến dưới thành Ba Quận,
thì hậu quân đã vào được thành rồi. Phi truyền cho quân không được giết hại hai
trăm họ, và yết bảng để yên dân.
Phi vào thành, ngồi trên công sảnh. Quân đao phủ điệu Nghiêm
Nhan đến. Nhan không chịu quỳ. Phi trợn mắt quát mắng rằng:
- Đại tướng đến đây, sao không hàng, mà lại dám chống lại?
Nghiêm Nhan coi như không, chẳng sợ hãi chút nào, mắng lại rằng:
- Chúng bây là đồ vô nghĩa, dám xâm phạm vào bờ cõi tao. Đây
tao chỉ có tướng quân mất đầu, chớ không có tướng quân chịu hàng!
Phi giận lắm, quát sai tả hữu lôi ra chém. Nghiêm Nhan lại
quát trả rằng:
- Thằng giặc kia! Mày chặt đầu tao thì cứ việc chặt, cần gì
phải giận dữ?
Phi thấy Nghiêm Nhan tiếng nói hùng dũng, sắc mặt tươi tỉnh
như không, liền đổi giận làm mừng, xuống quát tả hữu lui ra, cởi trói ngay cho
Nghiêm Nhan, sai đem áo đến mặc, rồi đỡ lên ngồi trên gian giữa, cúi đầu xuống
mà nói rằng:
- Tôi vẫn biết lão tướng quân là bậc hào kiệt, vừa rồi lỡ lời
xúc phạm đến tướng quân xin tướng quân miễn chấp.
Nghiêm Nhan cảm ơn nghĩa ấy, mới chịu hàng.
Có thơ khen Nghiêm Nhan rằng:
Phơ phơ đầu tóc bạc
Lừng lẫy danh tiếng vang
Khí nghĩa, mây cao ngất
Lòng trung, trăng sáng choang
Thà rằng chặt đầu chết
Sao chịu uốn gối hàng!
Ba Châu tướng già ấy
Mới là tướng giỏi giang!
Lại có thơ khen Trương Phi rằng:
Bắt sống Nghiêm Nhan khoẻ tuyệt trần!
Lại hay nghĩa khí phục lòng dân
Đến nay đền miếu nơi Ba Thục
Hương hoả nghìn thu báo đức thần.
Trương Phi hỏi kế vào Xuyên, Nghiêm Nhan thưa rằng:
- Tôi là tướng thua trận, được đội ơn dày, không biết lấy gì
mà báo lại được. Vậy xin ra sức khuyển mã để giúp tướng quân, không cần gì phải
dùng đến cung tên, mà có thể đến tắt ngay Thành Đô được.
Đó là:
Chỉ bởi được lòng người lão tướng,
Cho nên tiến thẳng đến Thành Đô.
Chưa biết dùng kế gì, xem hồi sau mới biết.
Hồi 64
Khổng Minh dùng mẹo bắt Trương Nhiệm
Dương Phụ mượn quân phá Mã Siêu
Lại nói, Trương Phi hỏi kế Nghiêm Nhan, Nhan nói:
- Từ đây đến Lạc Thành, bao nhiêu đồn ải quân lính đều thuộc
lão phu này cai quản cả. Nay cảm ơn tướng quân, không có gì báo đáp, lão phu
xin làm tiền bộ, đi đến đâu, xin gọi hết cả ra hàng.
Trương Phi mừng rỡ, cảm tạ.
Bởi thế Nghiêm Nhan đi trước, Trương Phi dẫn đại quân đi sau,
đi đến đâu, Nghiêm Nhan gọi tướng giữ ải chỗ ấy ra hàng. Ai còn ngần ngại, thì
Nghiêm Nhan bảo rằng:
- Ta còn chịu hàng nữa là ngươi!
Từ đó cứ theo nhau mà hàng thuận, không phải đánh nhau một trận
nào.
Lại nói, Khổng Minh báo tin ngày giờ cất quân đi cho Huyền Đức
biết, để cùng hội ở Lạc Thành.
Huyền Đức thương nghị với các tướng rằng:
- Khổng Minh, Dực Đức chia làm hai đường vào Xuyên, ước với
nhau hội cả ở Lạc Thành cùng vào Thành Đô. Đường thuỷ đường lục khởi hành cả từ
hôm 20 tháng bảy, bây giờ cũng đã sắp đến nơi. Chúng ta cũng nên tiến binh thì
vừa.
Hoàng Trung nói:
- Trương Nhiệm ngày nào cũng dẫn quân đến đây gọi đánh nhau,
quân ta ở trong thành không ra, quân nó tất đã chán nản, không phòng bị cẩn thận
như trước nữa. Đêm nay ta nên chia quân ra cướp trại, còn hơn đánh nhau ban
ngày.
Huyền Đức nghe lời, sai Hoàng Trung đi phía tả, Nguỵ Diên đi
phía hữu, Huyền Đức đi giữa. Canh hai đêm hôm ấy quân mã ba đường nhất tề kéo
đi đến trại Trương Nhiệm. Nhiệm quả nhiên không phòng bị gì. Quân Hán đánh vào
trại lớn. Lửa đốt cháy lên ngùn ngụt, quân Thục chạy tan hoang cả. Huyền Đức
thúc quân đuổi đánh mãi đến Lạc Thành; quân trong thành ra tiếp ứng đón quân Thục
vào. Huyền Đức trở về đường giữa đóng trại.
Hôm sau, Huyền Đức dẫn quân đến vây thành. Trương Nhiệm đóng
chặt không ra. Mãi đến hôm sau thứ tư. Huyền Đức cầm quân đánh cửa tây, sai
Hoàng Trung, Nguỵ Diên đánh cửa đông, còn để hai cửa nam bắc cho quân địch chạy.
Nguyên cửa nam toàn là đường núi, cửa bắc có con sông Bồi Thuỷ, cho nên không
bao vây được.
Trương Nhiệm trông thấy Huyền Đức cưỡi ngựa đi lại đốc thúc
quân sĩ đánh cửa tây, từ giờ thìn đến mãi giờ mùi, sức lực đã mỏi mệt, Nhiệm mới
sai Ngô Lan, Lôi Đồng dẫn quân lẻn ra cửa bắc, đi vòng qua cửa đông đón đánh
Hoàng Trung, Nguỵ Diên; còn mình thì dẫn quân lẻn ra cửa nam, vòng cửa tây địch
Huyền Đức. Bao nhiêu quân dân cho lên cả mặt thành đánh trống hò reo.
Huyền Đức thấy mặt trời đã xế tây, cho hậu quân lui về trước.
Quân sĩ vừa chạy về, bỗng nghe tiếng hò reo rầm rĩ, rồi quân mã ở trong cửa nam
đổ ra, Trương Nhiệm xông thẳng đến trung quân bắt Huyền Đức. Quân Hán bối rối,
Hoàng Trung, Nguỵ Diên lại bị Ngô Lan, Lôi Đồng chặn đánh, hai bên không cứu được
nhau.
Huyền Đức không địch nổi Trương Nhiệm, tế ngựa chạy vào đường
hẻm hang núi. Trương Nhiệm ra sức đuổi theo, dần dần đuổi kịp. Huyền Đức lúc
này chỉ có một người một ngựa ra roi chạy trốn. Bỗng đâu có một toán quân ở mé
trước mặt xông đến, Huyền Đức mất vía, ngồi trên ngựa kêu lên rằng:
- Trước mặt có quân phục, sau lưng có quân đuổi theo, thực là
trời giết ta đây!
Đang kêu thì có một tướng xồng xộc chạy đến, nhìn xem ai té
ra là Trương Phi. Nguyên Trương Phi cùng với Nghiêm Nhan đang đi theo đường này
đến Lạc Thành. Phi trông thấy mé trước bụi bay mù mịt, đoán là quân ta đương
đánh nhau với quân Xuyên, mới đi mau đến xem làm sao, vừa may gặp Huyền Đức
đang bị Trương Nhiệm đuổi theo. Phi tế ngựa lại đánh. Hai tướng giao phong mới
độ mười hiệp, Nghiêm Nhan ở mé sau kéo đến. Nhiệm vội vàng quay ngựa về, Phi đuổi
mãi đến dưới thành. Nhiệm chạy tót vào thành, kéo cầu treo lên.
Trương Phi trở về nói với Huyền Đức rằng:
- Quân sư đi đường thuỷ đến đây, bây giờ chưa thấy đến, tôi
cướp được công đầu rồi!
Huyền Đức hỏi:
- Đường núi hiểm trở như vậy, thế nào chẳng có quân ngăn trở,
sao em lại đến được đây mau chóng thế?
Trương Phi nói:
- Tôi đi đường qua bốn mươi nhăm chỗ đồn ải, vì có lão tướng
là Nghiêm Nhan, cho nên không ai ngăn trở, chẳng tốn một chút công sức nào.
Lại đem chuyện tha Nghiêm Nhan thuật lại cho Huyền Đức nghe,
và đưa Nghiêm Nhan vào ra mắt Huyền Đức.
Huyền Đức tạ rằng:
- Nếu không có lão tướng quân, thì em tôi sao có đến được
đây?
Bèn cởi ngay áo giáp vàng đang mặc trong mình, thưởng cho
Nghiêm Nhan. Nghiêm Nhan lạy tạ.
Vừa sắp mở tiệc yến uống rượu, chợt có tiễu mã về báo rằng:
- Hoàng Trung, Nguỵ Diên, đánh nhau với tướng Xuyên là Ngô
Lan, Lôi Đồng; Ngô Ý, Lưu Hội ở trong thành lại dẫn quân ra đánh giúp. Hoàng,
Nguỵ, hai tướng thua trận, chạy cả về phía đông.
Trương Phi được tin, xin với Huyền Đức chia quân ra cứu. Thế
rồi, Huyền Đức ở phía hữu, Trương Phi ở phía tả kéo quân ra đánh.
Ngô Ý, Lưu Hội nghe mé sau có tiếng rầm rĩ, hoảng sợ rút ngay
vào thành. Ngô Lan, Lôi Đồng mải miết đuổi theo Hoàng Trung và Nguỵ Diên, bị
Huyền Đức, Trương Phi chặn mất đường về. Hoàng, Nguỵ hai tướng quay đánh vật lại.
Ngô, Lôi biết thế không địch nổi, đem cả quân xin hàng. Huyền Đức cho hàng, đem
quân giáp thành hạ trại.
Trương Nhiệm thấy mất hai tướng, trong bụng lo buồn. Ngô Ý,
Lưu Hội nói:
- Quân ta thế nguy lắm, không quyết một trận tử chiến, thì
làm sao đuổi được quân giặc đi. Vậy phải một mặt đến Thành Đô cầu cứu, một mặt
dùng mẹo phá mới xong.
Trương Nhiệm nói:
- Ngày mai tôi dẫn một toán quân ra khiêu chiến, giả vờ thua
chạy quanh về cửa bắc, dử cho quân kia đuổi lại, rồi trong thành dẫn quân ra mà
chít lấy đường về, tôi sẽ quay binh lại đánh, thế mới có thể phá được.
Ngô Ý nói:
- Lưu tướng quân giúp công tử giữ thành, tôi dẫn quân ra đánh
giúp Trương tướng quân.
Bàn định đâu đấy, hôm sau Trương Nhiệm dẫn vài nghìn quân mã,
mở cờ hò reo ra gọi đánh. Trương Phi cưỡi ngựa xông tới, chẳng nói chẳng rằng,
cầm mâu đánh nhau với Trương Nhiệm. Chưa được mười hiệp, Trương Nhiệm giả thua
chạy vòng quanh thành. Phi cố sức đuổi theo. Ngô Ý dẫn quân ra chặn ngang.
Trương Nhiệm dẫn quân quay lại đánh. Phi bị vây ở giữa trận, tiến thoát không
được. Đang lúc nguy cấp, bỗng đâu có một đội quân từ bờ sông đánh vào, một viên
đại tướng đi trước, tế ngựa cầm giáo giao chiến với Ngô Ý. Chỉ một hiệp, bắt sống
ngay Ngô Ý, phá tan quân giặc, cứu được Trương Phi, Phi trông ra xem ai, thì là
Triệu Vân.
Phi hỏi:
- Quân sư ở đâu?
Vân đáp:
- Quân sư đã đến, dễ thường bây giờ đã hội nhau với chúa công
rồi.
Hai người giải Ngô Ý về trại, Trương Nhiệm lùi vào cửa đông.
Trương, Triệu về đến trại, đã thấy Khổng Minh, Giản Ung, Tưởng Uyển, ở cả trong
trướng rồi. Phi xuống ngựa vào chào Khổng Minh. Khổng Minh giật mình hỏi rằng:
- Thế nào mà tướng quân đến trước đây thế?
Huyền Đức thuật lại chuyện Trương Phi tha Nghiêm Nhan cho Khổng
Minh nghe.
Khổng Minh mừng nói rằng:
- Trương tướng quân mà cũng biết dùng mẹo, đó là hồng phúc của
chúa công!
Triệu Vân giải Ngô Ý vào nộp, Huyền Đức hỏi:
- Ngươi có chịu hàng không?
- Tôi đã bị bắt, còn gì nữa mà chẳng hàng.
Huyền Đức mừng lắm, cởi trói ngay cho Ngô Ý.
Khổng Minh hỏi:
- Trong thành còn bao nhiêu tướng tá?
Ngô Ý thưa:
- Chỉ có con Lưu Quý Ngọc là Lưu Tuần, cùng với hai tướng là
Lưu Hội, Trương Nhiệm mà thôi. Lưu Hội thì chẳng đáng kể, chỉ có Trương Nhiệm
là người ở Thục Quận, can đảm mà lắm mưu lược, không nên coi thường.
Khổng Minh nói:
- Hãy bắt Trương Nhiệm trước, rồi sẽ lấy Lạc Thành.
Lại hỏi rằng:
- Mé đông thành này có một cái cầu, gọi là cầu gì?
Ngô Ý nói:
- Đó là cầu Kim Nhạn.
Khổng Minh cưỡi ngựa đến bên cầu, ngắm xem quanh bờ sông có một
lượt rồi trở về trại gọi Hoàng Trung, Nguỵ Diên đến truyền lệnh:
- Cách mé nam cầu Kim Nhạn năm sáu dặm, hai bên lau sậy rậm rạp,
nên phục quân ở đó. Nguỵ Diên dẫn một nghìn quân cầm toàn giáo dài phục ở mé tả,
chỉ việc đâm người cưỡi trên ngựa, Hoàng Trung dẫn một nghìn quân cầm toàn mã tấu,
phục ở mé hữu, chỉ việc chặt chân ngựa. Đánh tan quân giặc thì Trương Nhiệm tất
chạy theo đường nhỏ mé đông núi. Trương Dực Đức phục sẵn hai nghìn quân ở đó mà
bắt lấy.
Lại sai Triệu Vân phục mé bắc cầu Kim Nhạn, và dặn rằng:
- Đợi khi nào ta dử Trương Nhiệm qua khỏi cầu, ngươi cho phá
tan cầu đi, rồi dàn quân ở mé bắc cầu, để cho Trương Nhiệm không dám chạy về bắc,
mà rút lui về phía nam, chắc mắc mẹo ta!
Sắp đặt xong, ngay hôm ấy ra trại dụ địch.
Lại nói, Lưu Chương sai Trác Ung, Trương Dực đến giúp Lạc
Thành. Trương Nhiệm để Lưu Hội, Trương Dực ở thành giữ nhà còn mình thì cùng với
Trác Ung chia làm hai đội. Nhiệm đi trước, Ung đi sau, kéo ra đánh giặc.
Khổng Minh dẫn một toán quân hàng ngũ lộn xộn qua cầu Kim Nhạn,
đối trận với Trương Nhiệm. Khổng Minh đầu đội khăn lượt, tay cầm quạt lông, ngồi
trên chiếc xe bốn bánh, hai bên hơn một trăm kỵ đi kèm, trỏ sang Trương Nhiệm
mà bảo rằng:
- Tào Tháo dẫn trăm vạn quân, nghe thấy tiếng ta đã phải rút
chạy. Mày là thằng nào, sao không đầu hàng?
Trương Nhiệm trông thấy quân Khổng Minh không được tề chỉnh,
cười mát nói rằng:
- Người ta đồn Gia Cát Lượng dùng binh như thần, nay xem ra,
mới biết là hữu danh vô thực!
Nói đoạn Nhiệm giơ giáo vẫy một cái, quân mặt sau kéo ùa cả
lên. Khổng Minh liền bỏ xe, lên ngựa chạy về bên kia cầu. Trương Nhiệm dẫn quân
đuổi đánh, vừa qua khỏi cầu Kim Nhạn, thì thấy quân Huyền Đức ở mé tả, quân
Nghiêm Nhan ở mé hữu, kéo ập cả lại. Nhiệm biết là mắc mẹo, vội vàng rút về,
thì cầu đã gãy mất rồi, muốn chạy về mé bắc, lại thấy một toán quân của Triệu
Vân án ngữ, mới rẽ ra phía nam, men theo bờ sông mà chạy. Chạy độ năm sáu dặm,
bỗng nhiên ở trong bụi lau sậy có hai toán quân của Hoàng Trung, Nguỵ Diên đổ
ra, bên thì giáo đâm, bên thì dao chặt, đánh tan tác quân Trương Nhiệm. Nhiệm dẫn
vài trăm quân kỵ chạy thoát, trốn vào trong đường núi, lại gặp Trương Phi, Nhiệm
toan tháo lui, Phi quát to lên một tiếng, quân sĩ ập cả vào, bắt sống ngay được
Trương Nhiệm.
Trác Ung thấy Trương Nhiệm mắc mẹo, đến ngay quân Triệu Vân
xin hàng. Vân dẫn cả về trại lớn. Huyền Đức thưởng cho Trác Ung.
Trương Phi giải Trương Nhiệm đến, Khổng Minh cùng ngồi ở
trong trướng, Huyền Đức bảo rằng:
- Các tướng trong Thục, theo nhau quy hàng cả, ngươi sao
không sớm hàng?
Trương Nhiệm trợn mắt lên quát rằng:
- Trung thần há chịu thờ hai chúa à?
Huyền Đức nói:
- Ngươi không thức thời đấy thôi, hàng thì ta cho khỏi chết.
Nhiệm nói:
- Bây giờ ta hàng, về sau sẽ không hàng, nên giết ta mau!
Huyền Đức ngần ngại không nỡ. Trương Nhiệm thì cứ quát to mãi
lên. Khổng Minh sai đem chém cho y được toàn danh tiếng.
Đời sau có thơ than rằng:
Trung liệt há cam thờ hai chủ
Trương quân anh dũng chết lưu danh
Cao sáng khác nào vầng trăng tỏ,
Đêm đêm toả bóng chốn Đô Thành.
Huyền Đức cảm thương Trương Nhiệm lắm, sai thu nhặt thi hài,
táng ở cạnh cầu Kim Nhạn để tỏ là người trung tiết.
Hôm sau, sai Nghiêm Nhan, Ngô Ý và cả bọn hàng tướng kéo đến
Lạc Thành gọi to lên rằng:
- Mở cửa mà chịu hàng cho mau, chớ để nhân dân trong thành chịu
khổ.
Lưu Hội ở trên mặt thành quát mắng ầm ĩ. Nghiêm Nhan sắp rút
tên ra bắn, bỗng thấy một tướng ở trên thành rút gươm chém Lưu Hội ngã gục ngay
xuống, rồi mở tung cửa thành ra hàng. Quân Huyền Đức vào thành. Lưu Tuần mở cửa
Tây chạy thoát về Thành Đô.
Huyền Đức treo bảng yên dân. Người giết Lưu Hội tên là Trương
Dực, quê ở Vũ Dương.
Huyền Đức được Lạc Thành, hậu thưởng cho các tướng.
Khổng Minh nói:
- Lạc Thành đã hạ xong, Thành Đô ở ngay trước mắt. Chỉ còn ngại
châu quận ở ngoài không được yên ổn, nên sai Trương Dực, Ngô Ý dẫn Triệu Vân ra
phủ dụ các châu quận vùng Ngoại Thuỷ, Giang Dương và Kiến Vi, sai Nghiêm Nhan,
Trác Ung dẫn Trương Phi ra phủ dụ châu quận vùng Ba Tây, Đức Dương, cắt quan
cai trị, cho dân được yên ổn, rồi dẫn quân về để lấy Thành Đô.
Triệu Vân, Trương Phi lĩnh mệnh, người nào đi ngả nấy.
Khổng Minh hỏi:
- Mé trước còn đồn ải nào nữa không?
Các hàng tướng bẩm rằng:
- Chỉ còn một cửa ải Miên Trúc nữa, nếu được nốt cửa ấy, thì
Thành Đô như ở trong tay rồi!
Khổng Minh liền bàn việc tiến quân. Pháp Chính nói:
- Lạc Thành bị vỡ, đất Thục nguy lắm rồi. Chúa công muốn lấy
nhân nghĩa thu phục dân chúng, xin đừng tiến binh vội, để tôi viết một phong
thư, sai người đem đến dâng Lưu Chương, bày tỏ lẽ lợi hại, tự nhiên Chương phải
hàng.
Khổng Minh nói:
- Lời Hiếu Trực phải đấy!
Liền sai viết thư, cho người đem đến Thành Đô.
Lưu Tuần trốn về, thuật chuyện lại với cha rằng Lạc Thành đã
mất. Lưu Chương vội vàng hội các quan lại bàn bạc.
Có quan tòng sự là Trịnh Độ hiến kế rằng:
- Lưu Bị tuy rằng lấy được thành trì của ta, nhưng quân ít,
lòng dân chưa phục, không có lương sẵn, chỉ nhờ thóc lúa ngoài đồng. Chi bằng
ta đem hết cả dân Ba Tây, Tử Đồng dời sang vùng phía tây sông Bồi Thuỷ, bao
nhiêu kho tàng cùng thóc lúa ngoài đồng, đốt cho sạch nhẵn. Thành cho cao, hào
cho sâu mà giữ cho thật vững. Chúng đến đánh, ta không ra. Quân chúng trông cậy
vào đâu được, chẳng qua chỉ trăm ngày cạn lương tất phải rút về. Bấy giờ, ta sẽ
thừa thế đuổi đánh chắc bắt được Lưu Bị.
Lưu Chương nói:
- Kế ấy không xong! Ta thấy dẹp giặc để cho yên dân, chớ
không khi nào làm nhiễu dân để chống với giặc. Kế ấy không phải là kế hay.
Đang bàn việc thì có người mang thư của Pháp Chính đến.
Chương cho đòi vào, người ấy trình thư lên. Chương mở ra xem, trong thư nói rằng:
“Khi trước tôi phụng mệnh sang kết hiếu với Lưu hoàng thúc,
không ngờ tả hữu chúa công, không ai biết gì, đến nỗi xảy ra sự thế này. Nay
hoàng thúc lại nghĩ cái tình cũ họ hàng khi trước. Nếu chúa công chịu hàng ngay
đi, tất không bị bạc đãi. Xin nghĩ đi nghĩ lại cho kỹ, rồi trả lời cho biết”.
Lưu Chương giận lắm, xé thư mắng lớn Pháp Chính là đồ bán
chúa cầu vinh, quên ơn trái nghĩa, đuổi sứ giả đi, rồi sai em vợ là Phí Quan dẫn
quân ra giữ cửa ải Miên Trúc. Phí Quan lại tiến một người ở Nam Dương tên là Lý
Nghiêm, cùng lĩnh quân ra giữ ải, hai người vội vã đi ngay.
Quan thái thú ở Ích Châu tên là Đổng Hoà, tự là Ấu Tể, quê ở
Chi Giang thuộc Nam Quận xin sang Hán Trung mượn thêm quân. Chương nói:
- Trương Lỗ thâm thù với ta, sao chịu cho quân sang cứu?
Hoà nói:
- Tuy rằng có thù với ta, nhưng quân Lưu Bị ở Lạc Thành, thế
ta nguy cấp lắm. Ta mà nguy thì Hán Trung cũng phải nguy, khác nào môi hở thì
răng phải lạnh. Nếu nói rõ lợi hại, tất Lỗ cũng phải nghe theo.
Chương bèn viết thư sai người sang Hán Trung cầu cứu.
Nay nói Mã Siêu, từ khi thua trận, chạy trốn vào rợ Khương,
đã hơn hai năm, kết hiếu với người rợ Khương, đánh chiếm các châu quân vùng
Lũng Tây, đi đến đâu ai cũng phục, chỉ còn Ký Châu, đánh mãi không hạ được.
Quan thái thú là Vi Khang thường sai người đến chỗ Hạ Hầu
Uyên cầu cứu. Uyên chưa được lệnh Tào Tháo, chưa dám động binh. Vi Khang chờ
mãi không được, bàn với chúng ra hàng Mã Siêu. Quan tham quân là Dương Phụ khóc
mà can rằng:
- Mã Siêu là phản tặc, không nên hàng!
Khang nói:
- Sự thể đã đến đây này, chẳng hàng còn đợi đến bao giờ nữa?
Phụ cố can mãi, Khang không nghe, mở tung cửa thành ra hàng.
Siêu giận lắm, nói rằng:
- Nay sự thể đã nguy cấp lắm mi mới chịu hàng, không phải là
thực bụng.
Bèn bắt cả nhà Vi Khang hơn bốn mươi người giết sạch.
Có người nói:
- Dương Phụ khuyên Vi Khang đừng hàng, nên bắt mà chém đi!
Siêu nói:
- Người ấy khuyên thế là biết giữ nghĩa, không nên giết.
Lại dùng Dương Phụ làm tham quân, Phụ tiến cử Lương Khoan,
Triệu Cù. Siêu cũng dùng cho làm tướng cả.
Dương Phụ nói với Mã Siêu rằng:
- Vợ tôi mới mất ở Lâm Thao, xin nghỉ hai tháng, về lo liệu
việc tang, xong việc sẽ xin lại đến.
Mã Siêu cho về.
Phụ về qua huyện Lịch Thành, vào chơi quan phủ di tướng quân
là Khương Tự. Khương Tự với Phụ là anh em con cô con cậu. Mẹ Khương Tự là cô ruột
Phụ, bấy giờ đã tám mươi hai tuổi. Phụ vào lạy cô, nói:
- Cháu coi thành mà không giữ nổi, chủ chết mà không chết
theo, xấu hổ không mặt nào dám trông thấy cô nữa. Hiện nay Mã Siêu làm phản, giết
mất quan thái thú, sĩ dân ai ai cũng oán. Thế mà anh cháu cứ ngồi giữ Lịch
Thành, không tưởng gì đến đánh giặc, đạo làm tôi con đâu có thế được.
Nói xong, khóc chảy máu mắt.
Mẹ Khương Tự gọi con vào trách mắng rằng:
- Vi sứ quân bị hại, cũng là lỗi tại mày!
- Mày đã hàng người ta, ăn lộc của người ta rồi cớ sao lại
manh tâm làm phản người ta?
Phụ nói:
- Cô ơi! Cháu hàng giặc là muốn lưu cái thân lại để báo thù
cho chủ, chớ sao có chịu hàng giặc!
Tự nói rằng:
- Mã Siêu khoẻ lắm, khó lòng đánh nổi được!
Phụ nói:
- Siêu tuy khoẻ, nhưng không có mưu, đánh dễ như không. Tôi
đã ước Lương Khoan, Triệu Cù, nếu anh khởi quân thì hai người ấy xin làm nội ứng.
Mẹ Khương Tự bảo con rằng:
- Mày không sớm liệu, còn đợi bao giờ? Ai mà chẳng chết, chết
về trung nghĩa, thì chết cũng vinh. Mày đừng nghĩ ngợi về tao nữa. Nếu mày
không nghe lời cháu tao, thì tao thà rằng thắt cổ mà chết ngay đi, kẻo để vướng
víu bụng mày.
Tự thấy mẹ nói vậy, bèn bàn với quan thống quân hiệu uý là
Doãn Phụng, Triệu Ngang. Triệu Ngang có con là Triệu Nguyệt, hiện đang làm tỳ
tướng Mã Siêu. Khi ấy Ngang vâng lời, về bàn với vợ là Vương thị rằng:
- Hôm nay ta bàn nhau với Khương Tự. Dương Phụ, Doãn Phụng,
muốn cất quân đánh báo thù cho Vi Khang. Nhưng con ta đang đi theo với Mã Siêu,
nếu ta khởi quân, Mã Siêu giết con ta trước, thì làm thế nào bây giờ?
Vương Thị quát lên mắng rằng:
- Báo thù cho chủ, thân còn chẳng quản, huống chi là con? Nếu
chỉ biết vì con mà bỏ việc nghĩa, thiếp xin chết trước đi cho rảnh!
Lúc ấy Triệu Ngang mới quyết.
Hôm sau, Khương Tự, Dương Phụ cất quân đóng ở Lịch Thành,
Doãn Phụng, Triệu Ngang cất quân đóng ở Kỳ Sơn. Vương thị đem hết cả đồ tư
trang và tiền lụa theo chồng ra Kỳ Sơn, thưởng cho quân sĩ để khuyến khích.
Mã Siêu nghe Khương Tự, Dương Phụ cùng Doãn Phụng, Triệu
Ngang cất quân đi giận lắm, bắt ngay Triệu Nguyệt đem chém. Rồi dẫn Bàng Đức,
Mã Đại cất quân đến đánh Lịch Thành. Khương Tự, Dương Phụ dẫn quân ra thành trận,
hai người mặc bào trắng, cưỡi ngựa ra quát mắng rằng:
- Quân phản tặc bất nghĩa kia!
Mã Siêu giận quá, xông thẳng ngay vào đánh. Dương Phụ, Khương
Tự địch làm sao nổi Mã Siêu, thua to ù té chạy cả. Siêu thúc quân đuổi đánh. Bỗng
đâu mặt sau, tiếng reo ầm ĩ, quân của Triệu Ngang, Doãn Phụng kéo đến. Siêu vội
vàng quay lại chống mặt sau. Hai bên mới đổ dồn vào đánh quân Mã Siêu. Bỗng lại
có một đạo quân kéo ập đến đánh. Toán quân ấy, nguyên là Hạ Hầu Uyên vừa được lệnh
của Tào Tháo sai đến phá Mã Siêu. Siêu chống đỡ không nổi được ba mặt, thua chạy
suốt cả đêm đến sáng mới về được Ký Thành.
Khi Siêu về đến thành gọi cửa, thì trên mặt thành bắn xuống
như mưa. Lương Khoan, Triệu Cù đứng trên mặt thành quát mắng, lại bắt vợ Mã
Siêu là Dương thị và ba đứa con nhỏ, chém chết quăng thây xuống.
Siêu tức uất lên, suýt nữa ngã ngựa. Mé sau lại có Hạ Hầu
Uyên đuổi đến, Siêu không dám ham đánh nhau, dẫn Bàng Đức, Mã Đại đánh mở một lối
mà chạy. Trước mặt lại gặp Dương Phụ, Khương Tự chặn đường. Mã Siêu xông xáo chạy
được thoát. Lại gặp phải Doãn Phụng, Triệu Ngang đánh một trận nữa, quân sĩ tan
nát, lẻ tẻ chỉ còn độ năm sáu mươi quân kỵ. Chạy mãi đến canh tư, về đến Lịch
Thành. Quân giữ thành tưởng là quân Khương Tự kéo về, mở cửa thành ra tiếp vào.
Siêu vào thành, giết từ cửa nam giết đi, nhân dân trong thành sạch nhẵn. Khi đến
nhà Khương Tự, bắt mẹ già Tự ra. Bà không hãi chút nào, trỏ vào mặt Mã Siêu mà
mắng. Siêu giận lắm, rút gươm chém luôn. Lại bắt tuốt già trẻ cả nhà Khương Tự,
Doãn Phụng, Triệu Ngang giết sạch. Chỉ có vợ Triệu Ngang là Vương thị theo chồng
đi đánh giặc được thoát.
Hôm sau, Hạ Hầu Uyên kéo quân đến Lịch Thành. Mã Siêu phải bỏ
thành chạy về phía tây. Đi chưa được hai mươi dặm lại gặp Dương Phụ chặn đường.
Siêu nghiến răng xông vào đánh. Phụ có bảy anh em cùng xúm vào địch Mã Siêu,
Siêu giết cả bảy người, Dương Phụ phải năm vết đâm, vẫn lăn xả vào mà đánh. Mã
Đại, Bàng Đức thì chặn ở mé sau. Hạ Hầu Uyên vừa đuổi đến nơi, Siêu lại chạy,
chỉ còn Bàng Đức, Mã Đại và năm sáu tên kỵ mã đi theo.
Hạ Hầu Uyên phủ dụ nhân dân các xứ Lũng Tây, sai bọn Khương Tự
chia nhau ra giữ các nơi, rồi đem Dương Phụ về Hứa Đô ra mắt Tào Tháo. Tháo
phong cho Phụ làm quan nội hầu.
Phụ từ chối nói:
- Tôi không có công trừ tai nạn, lại không dám chết vì nghĩa,
tội đáng chém đầu, còn mặt mũi nào nhận chức nữa?
Tháo khen ngợi phong tước cho.
Mã Siêu, Bàng Đức, Mã Đại sang Hán Trung theo Trương Lỗ, Lỗ
được Mã Siêu mừng lắm, cho rằng phía tây có thể thôn tính được Ích Châu, phía
đông có thể chống chọi với Tào Tháo, liền bàn việc gả con gái cho Siêu. Đại tướng
là Dương Bách can rằng:
- Vợ con Mã Siêu gặp phải thảm hoạ, cũng là bởi tự Mã Siêu cả.
Chúa công sao lại gả con gái cho y?
Lỗ nghe lời ấy mới thôi. Có người đem lời Dương Bách nói với
Mã Siêu. Siêu giận lắm, có ý muốn giết Dương Bách. Bách biết, bàn nhau với anh
là Dương Tùng, cũng có ý muốn trừ Mã Siêu.
Khi ấy Lưu Chương sai sứ đến Trương Lỗ cầu cứu. Lỗ không nghe.
Chương lại sai Hoàng Quyền đến cầu cứu. Quyền vào ra mắt Dương Tùng trước, nói
rằng:
- Đông và Tây, ví như môi răng với nhau. Nếu mà Tây Xuyên vỡ
thì Đông Xuyên cũng khó giữ. Quý quốc bằng có lòng đến cứu, xin dâng hai mươi
châu cảm ơn.
Tùng mừng lắm, dẫn Hoàng Quyền vào ra mắt Trương Lỗ bày tỏ điều
lợi hại và xin dâng hai mươi châu. Lỗ hám lợi, nghe xong muốn cất quân sang cứu.
Diêm Phố can rằng:
- Lưu Chương có thù với chúa công, nay việc cấp phải đến cầu
cứu, mới nói thác ra xin nộp đất, đó là lời lừa dối, chúa công chớ nên nghe.
Bỗng ở dưới thềm, có người tiến lên nói rằng:
- Tôi tuy bất tài, xin lĩnh một đội quân sang bắt sống Lưu Bị,
và bắt Lưu Chương phải cắt đất rồi mới về.
Đó là:
Chân chúa sắp vào Tây Thục ở,
Tinh binh lại tự Hán Trung sang.
Chưa biết người xin đi là ai, xem qua hồi sau mới rõ.
Hồi 65:
Mã Siêu đại chiến cửa Hà Manh
Huyền Đức nhận chức được Ích Châu mục
Lại nói, Diêm Phố đang khuyên Trương Lỗ đừng giúp Lưu Chương,
thì Mã Siêu bước ra thưa rằng:
- Tôi cảm ơn chúa công, không biết lấy gì báo được. Nay tôi
xin lĩnh một toán quân, đánh lấy cửa Hà Manh, bắt sống Lưu Bị và bắt Lưu Chương
phải cắt hai mươi châu nộp chúa công.
Trương Lỗ mừng lắm, sai Hoàng Quyền theo đường hẻm về trước,
rồi điểm hai vạn quân giao cho Mã Siêu. Bấy giờ Bàng Đức đau bệnh không đi được,
nằm ở lại Hán Trung. Trương Lỗ sai Dương Bách làm giám quân. Siêu cùng em là Mã
Đại, chọn ngày lên đường.
Huyền Đức vẫn đóng quân ở tại Lạc Thành, được tin Pháp Chính
cho người về báo rằng:
- Trịnh Độ khuyên Lưu Chương đốt trụi thóc lúa ngoài đồng và
kho tàng ở các nơi, dời cả nhân dân Ba Tây sang lánh ở vùng tây Bồi Thuỷ, thành
cao hào sâu, giữ chặt không ra đánh.
Huyền Đức, Khổng Minh nghe xong đều giật mình, nói:
- Nếu họ dùng kế ấy thì ta nguy mất!
Pháp Chính cười, nói:
- Chúa công không lo, kế ấy tuy thâm độc nhưng Lưu Chương
cũng không dùng đâu.
Được mấy hôm, có người cho biết là Lưu Chương không chịu di
chuyển nhân dân, không nghe lời Trịnh Độ. Huyền Đức mới yên tâm. Khổng Minh
nói:
- Ta nên tiến quân lấy Miên Trúc cho mau, nếu lấy xong thì
Thành Đô lấy dễ như chơi vậy!
Huyền Đức sai Hoàng Trung, Nguỵ Diên tiến đi. Tướng giữ Miên
Trúc là Phí Quan sai Lý Nghiêm dẫn ba nghìn quân ra cự. Hai bên dàn trận, Hoàng
Trung đánh nhau với Lý Nghiêm hơn năm mươi hiệp chưa phân thắng phụ. Khổng Minh
ở trong trận sai khua chiêng thu quân. Hoàng Trung quay về hỏi rằng:
- Tôi sắp bắt được Lý Nghiêm, quân sư làm sao lại thu quân về
thế?
- Ta coi võ nghệ của Lý Nghiêm, không thể dùng sức bắt được.
Ngày mai đánh trận nữa, ngươi nên giả làm thua, dử cho y đuổi vào trong đường
núi, rồi ta phục quân mà bắt lấy.
Hoàng Trung lĩnh kế ấy. Hôm sau, Lý Nghiêm lại dẫn quân đến.
Hoàng Trung ra địch, chưa được mười hiệp Trung quay ngựa chạy. Nghiêm đuổi
theo, lần lần đuổi vào trong hang núi. Lúc ấy Nghiêm mới sực nghĩ ra, định quay
về, thì đã thấy Nguỵ Diên dẫn quân chặn mất đường về rồi.
Khổng Minh đứng trên đỉnh núi gọi rằng:
- Anh kia! Không hàng ngay đi thì hai bên ta đã phụ sẵn cung
nỏ cứng, định để báo thù cho Bàng Sĩ Nguyên đó!
Lý Nghiêm vội vàng xuống ngựa cởi giáp xin hàng. Khổng Minh dẫn
về ra mắt Huyền Đức. Huyền Đức đối xử với Nghiêm rất tử tế.
Lý Nghiêm nói:
- Phí Quan tuy là họ hàng với Lưu Quý Ngọc, nhưng chơi với
tôi thân thiết lắm. Tôi xin vào thành dụ y ra hàng.
Huyền Đức sai Lý Nghiêm vào thành dụ Phí Quan hàng. Nghiêm
vào thành Miên Trúc thuật chuyện cho Phí Quan nghe, nói Huyền Đức nhân đức nếu
không hàng đi, tất có vạ về sau. Quan nghe lời ấy, mở cửa thành ra hàng.
Huyền Đức vào thành Miên Trúc, bàn việc cất quân tiến lấy
Thành Đô. Sực có ngựa hoả tốc về báo rằng:
- Mạnh Đạt, Hoắc Tuấn giữ ải Hà Manh, nay bị Trương Lỗ sai Mã
Siêu, Mã Đại, Dương Bách đem quân đến đánh nguy cấp lắm, nếu chậm đến cứu thì mất
cửa ải mất!
Huyền Đức nghe tin giật mình. Khổng Minh nói:
- Tất phải Trương, Triệu hai tướng mới đánh nổi được Mã Siêu.
Huyền Đức nói:
- Tử Long ra phủ dụ các quận chưa về, có Dực Đức ở nhà, nên
sai y đi cho mau.
Khổng Minh nói:
- Chúa công đừng nói vội, để tôi khích Dực Đức đã.
Trương Phi nghe tin Mã Siêu đến đánh cửa ải, chạy vào kêu to
lên rằng:
- Cáo từ kha kha, tôi xin đi ra đánh Mã Siêu đây!
Khổng Minh giả đò không nghe tiếng, chỉ nói với Huyền Đức rằng:
- Mã Siêu xâm phạm cửa ải, xem chừng ở đây không ai địch nổi,
dễ thường phải cho người về Kinh Châu, gọi Vân Trường sang mới xong!
Trương Phi gầm lên rằng:
- Quân sư sao khinh tôi thế? Tôi khi trước, một mình còn chống
nổi được trăm vạn quân Tào Tháo, có sợ gì một thằng Mã Siêu?
Khổng Minh nói:
- Dực Đức khi xưa cách sông chặn cầu là vì Tào Tháo không biết
hư thực thế nào, nên không dám đến. Nay Mã Siêu là tay kiêu hùng, thiên hạ ai
cũng biết tiếng. Sáu trận đánh ở Vị Kiều, làm cho Tào Tháo phải cắt râu, quẳng
áo, suýt nữa mất mạng. Sức lực ấy không phải tầm thường, dẫu đến Vân Trường
cũng còn e không địch nổi kia đấy!
Phi nói:
- Tôi xin đi, nếu không đánh nổi Mã Siêu, xin chịu tội chết!
Khổng Minh nói:
- Tướng quân có chịu viết tờ cam kết, thì làm cho tiên phong.
Rồi nói với Huyền Đức rằng:
- Xin chúa công đi cho một chuyến, để Lượng ở nhà giữ Miên
Trúc, đợi Tử Long về rồi sẽ liệu.
Nguỵ Diên cũng xin đi. Khổng Minh sai Diên lĩnh năm trăm quân
tiễu mã đi trước, Trương Phi đi thứ nhì. Huyền Đức dẫn đại quân đi sau.
Nguỵ Diên đến cửa ải trước, gặp ngay Dương Bách. Diên đánh
nhau với Bách chưa đầy mười hiệp. Bách thua chạy, Diên muốn tranh công của
Trương Phi, đuổi dấn lên đánh. Trước mặt gặp toán quân của Mã Đại, Diên tưởng
là Mã Siêu, xông ngay vào đánh. Đại giả đò thua chạy, Diên đuổi theo. Đại quay
mình bắn một phát, tin ngay vào cánh tay Nguỵ Diên. Diên vội vàng quay ngựa về.
Đại đuổi mãi đến dưới cửa ải. Bỗng gặp một tiếng thét như sấm, từ trên ải phi
ngựa xuống. Tướng ấy nguyên là Trương Phi vừa mới đến, nghe mé trước đang đánh
nhau, mới tế ngựa lại xem ra làm sao, thì thấy Nguỵ Diên trúng tên thua chạy.
Phi mới xông vào cứu Nguỵ Diên, quát to lên rằng:
- Mi tên là gì, hãy nói cho ta biết đã, rồi sẽ đánh nhau!
Mã Đại nói:
- Ta là Mã Đại ở Tây Lương đây!
Phi nói:
- Té ra mi không phải là Mã Siêu! Mi không địch nổi được ta
đâu, nên về bảo ngay thằng Mã Siêu ra đây, nói có Trương Dực Đức là người nước
Yên ở đây nhé!
Mã Đại nổi giận quát rằng:
- Mi sao dám coi thường ta?
Nói đoạn, cầm đao tế ngựa xông vào chém Trương Phi. Mới được
vài hiệp, Mã Đại liệu thế không địch nổi, bỏ chạy, Trương Phi sắp đuổi đánh,
thì trên cửa ải có một người tế ngựa xuống gọi rằng:
- Em hãy thong thả, chớ đuổi vội!
Trương Phi ngoảnh lại xem ai, thì là Huyền Đức, Trương Phi mới
quay ngựa về. Huyền Đức bảo rằng:
- Anh sợ em nóng nảy, cho nên theo đến đây. Có phải đánh được
Mã Đại, hãy nghỉ ngơi một đêm, để ngày mai đánh Mã Siêu.
Sáng hôm sau, Mã Siêu khua trống om sòm, kéo quân đến dưới ải.
Huyền Đức đứng trên trông xuống, thấy Mã Siêu đầu đội mũ chỏm sư tử, mình mặc
áo giáp bạc, bào trắng, đai nịt khác thường, mặt mũi khôi ngô, sức lực hơn người.
Huyền Đức than rằng:
- Người ta nói “Cẩm Mã Siêu”, quả nhiên như thế.
Trương Phi muốn xuống ải đánh Mã Siêu, Huyền Đức ngăn lại bảo
rằng:
- Mã Siêu mới đến, khí lực đang hăng, ta hãy nên tránh đi.
Mã Siêu ở dưới ải, chỉ thách Trương Phi ra ngựa. Trương Phi
thì hăm hở muốn nuốt sống ngay Mã Siêu, nhưng ba bốn phen đều bị Huyền Đức gàn
lại. Dần dần đến buổi trưa, Huyền Đức thấy quân Mã Siêu đã có dáng mỏi mệt, mới
kén năm trăm quân kỵ, cho theo Trương Phi xuống ải.
Mã Siêu thấy Trương Phi xuống ải, lùi quân lại độ hơn trăm bước,
dàn trận. Trương Phi vác mâu tế ngựa xuống gọi to lên rằng:
- Bớ Mã Siêu! Ngươi có biết Trương Dực Đức ở nước Yên là ai
không?
Mã Siêu đáp:
- Nhà tao đời đời làm công hầu, biết đâu đến tên thất phu quê
kệch!
Phi giận lắm, xông thẳng vào đánh. Hai bên đánh nhau hơn trăm
hiệp, chưa ai kém ai một nước nào. Huyền Đức đứng xem than rằng:
- Thế mới gọi là hổ tướng!
Huyền Đức sợ Trương Phi mệt sức, có rủi ro gì chăng, vội vàng
khua chiêng thu quân.
Hai tướng cùng trở về.
Trương Phi về đến trại, nghỉ ngựa một lát, rồi chỉ quàng cái
khăn bịt tóc, lên ngựa lại ra trận gọi đánh. Mã Siêu ra liền. Huyền Đức sợ
Trương Phi yếu thế, cũng cưỡi ngựa xuống ải, đến thẳng trước trận đứng xem. Hai
người giao phong hơn trăm hiệp càng đánh càng khoẻ mãi ra. Huyền Đức khua
chiêng thu quân. Hai tướng lại ai về trận ấy.
Lúc này trời đã tối. Huyền Đức bảo Trương Phi rằng:
- Mã Siêu khoẻ lắm, không nên khinh địch, hãy rút quân về ải,
ngày mai sẽ lại đánh nhau.
Trương Phi đánh đang hăng máu, không chịu trở về, kêu lên rằng:
- Chết tôi cũng không về vội!
Huyền Đức nói:
- Tối rồi, không nên đánh nhau.
Phi nói:
- Đốt cho nhiều đuốc lên để đánh nhau đêm.
Mã Siêu thay ngựa khác, rồi lại ra trận gọi rằng:
- Trương Phi có dám đánh nhau ban đêm không?
Trương Phi đổi ngựa cho Huyền Đức, tế ngựa ra trận quát rằng:
- Ta không giết được mi, thề không lên cửa ải!
Siêu nói:
- Ta không bắt sống được mi, nhất định không về trại.
Quân hai bên reo ầm cả lên, đốt hàng trăm nghìn bó đuốc, sáng
vằng vặc như ban ngày. Hai tướng ra trận đánh nhau, mới được hai mươi hiệp, Mã
Siêu quay ngựa chạy về. Trương Phi quát lên rằng:
- Mi chạy đi đâu?
Nguyên là Mã Siêu thấy đánh không đổ được Trương Phi, mới giả
cách thua chạy, để lừa cho Phi đuổi đến. Siêu cầm giấu một cái truỳ đồng trong
tay, quay mình nhằm vào giữa mặt Trương Phi quật sang. Phi thấy Mã Siêu chạy,
cũng đã có ý đề phòng, khi truỳ đồng văng đến, thì Phi né mình ra một bên, truỳ
đồng bay sạt qua mang tai.
Trương Phi quay ngựa trở về, Mã Siêu lại đuổi. Phi dừng ngựa
lấy cung tên, quay mình lại bắn một phát. Siêu cũng tránh được. Hai tướng lại
ai về trại ấy.
Huyền Đức đứng trước cửa trận gọi rằng:
- Ta lấy nhân nghĩa đãi người, không thèm lừa dối. Mã Mạnh Khởi,
ngươi cứ thu quân về nghỉ, ta không đuổi theo đâu!
Mã Siêu nghe nói, tự mình đi chặn mặt sau cho quân dần dần
rút lui về. Huyền Đức cũng thu quân lên ải.
Hôm sau, Trương Phi lại muốn xuống ải đánh nhau. Bỗng có tin
báo quân sư đã đến, Huyền Đức ra tiếp vào. Khổng Minh nói:
- Mã Siêu là hổ tướng trên đời, nếu để cho đánh nhau mãi với
Dực Đức, tất có một người bị hại. Cho nên tôi phải để Tử Long, Hán Thăng ở lại
giữ Miên Trúc, vội vã đến đây, có thể dùng một mẹo nhỏ, để Mã Siêu về hàng với
chúa công.
Huyền Đức nói:
- Ta thấy Mã Siêu khoẻ mạnh, có bụng yêu lắm, làm thế nào cho
y hàng với ta?
Khổng Minh nói:
- Tôi nghe Trương Lỗ ở Đông Xuyên, muốn tự xưng là Hán Ninh
vương. Mưu sĩ Dương Tùng lại tham ăn của đút. Ta nên sai người đi đường tắt đến
Hán Trung, trước hết đem bạc vàng kết liên với Dương Tùng, rồi đưa thư cho
Trương Lỗ, nói rằng: “Ta đánh nhau với Lưu Chương, là có ý báo thù cho nhà
ngươi, ngươi đừng có nghe lời người khác mà cự nhau với ta. Khi nào xong việc sẽ
tâu cho người làm Hán Ninh vương”. Nói thế để Trương Lỗ triệt Mã Siêu về. Khi
đó, ta sẽ dùng mẹo gọi Mã Siêu lại hàng.
Huyền Đức mừng lắm, lập tức viết thư, sai Tôn Càn mang vàng
ngọc, châu báu đi tắt sang Hán Trung. Càn vào ra mắt Dương Tùng, dâng vàng ngọc,
nói chuyện làm vậy. Tùng mừng rỡ, dẫn ngay Tôn Càn vào ra mắt Trương Lỗ, bày tỏ
ý kiến Huyền Đức và trình thư lên.
Trương Lỗ xem xong, nói:
- Huyền Đức chỉ là chức Tả tướng quân, bảo cử thế nào được
cho ta làm Hán Ninh vương?
Tùng thưa:
- Ông ta là hoàng thúc nhà Hán, tiến cử cho chúa công là đáng
lắm.
Lỗ mừng quá, sai sứ ra bảo Mã Siêu bãi binh. Tôn Càn ở lại
nhà Dương Tùng để nghe tin tức. Không được mấy bữa, sứ giả về báo rằng:
- Mã Siêu nói là chưa thành công, không chịu bãi binh.
Trương Lỗ sai người đòi hai ba lần Siêu vẫn không chịu về.
Dương Tùng nói:
- Người ấy vốn là người có hành vi không đáng tin, nay đòi
mãi không về, tất có ý muốn làm phản.
Tùng lại xui người nói phao lên rằng:
- Mã Siêu muốn cướp lấy Tây Xuyên, để tự lập làm chủ nước Thục,
báo thù cho cha, chớ không chịu làm bề tôi Hán Trung.
Trương Lỗ nghe tin đồn như thế, hỏi kế Dương Tùng. Tùng thưa:
- Một mặt sai người đến Mã Siêu biết muốn thành công thì
trong một tháng làm theo ba việc: một là phải lấy cho được Tây Xuyên, hai là phải
đem đầu Lưu Chương về nộp; ba là phải đuổi quân Kinh Châu đi cho hết. Nếu làm
không xong, thì phải mang đầu về mà nộp. Một mặt sai Trương Vệ điểm quân giữ lấy
cửa ải, phòng ngừa quân Mã Siêu có biến động gì chăng.
Trương Lỗ nghe lời, sai người đến trại Mã Siêu nói ba việc ấy.
Siêu thất kinh mà rằng:
- Sao bỗng dưng mà giở quẻ ngay được thế?
Siêu mới bàn với Mã Đại, muốn rút quân về.
Dương Tùng lại nói phao lên rằng:
- Mã Siêu chuyến này mang quân về, tất sinh bụng khác.
Bởi thế Trương Vệ chia quân ra làm bảy đường, giữ các cửa ải,
không cho quân Mã Siêu trở về. Siêu bấy giờ tiến thoát hai đường cùng khó,
không biết nghĩ làm sao.
Khổng Minh nói với Huyền Đức rằng:
- Hiện nay Mã Siêu đang lúc tiến thoát lưỡng nan, tôi xin
thân đến trại Mã Siêu, uốn ba tấc lưỡi, dụ y về hàng.
Huyền Đức nói:
- Tiên sinh như chân tay lòng ruột của tôi, nếu xảy ra sự gì,
thì làm thế nào?
Khổng Minh cố ý xin đi, Huyền Đức nhất định giữ lại. Đang khi
ấy, thì có tin vào báo Tử Long có thư đưa một người ở Tây Xuyên đến hàng. Huyền
Đức gọi vào hỏi, thì là người Du Nguyên quận Kiến Ninh, tên là Lý Khôi, tự là Đức
Ngang.
- Trước kia ngươi can mãi Lưu Chương, sao nay lại chịu theo
ta?
Khôi nói:
- Tôi nghe “Chim khôn tìm cây mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà
thờ”. Trước kia tôi can Lưu Chương, là để trọn nghĩa làm tôi. Đã không thể
dùng, tất là không nên việc. Minh công nhân nghĩa khắp cả thiên hạ, tôi chắc
làm nên công việc to, nên tôi đến xin hàng.
Huyền Đức nói:
- Tiên sinh đến đây, tất có việc gì giúp ích cho tôi chăng?
Khôi nói:
- Tôi nghe Mã Siêu đang gặp phải bước khó xử. Khi trước tôi ở
Lũng Tây, có quen biết y, nay xin sang dụ y về hàng.
Khổng Minh mừng nói rằng:
- Hay lắm! Hay lắm! Tôi đang cần một người đi đỡ cho tôi, may
lại được ông đến đây. Nhưng xin hỏi ý ông dụ Mã Siêu thế nào?
Lý Khôi ghé vào tai Khổng Minh nói nhỏ cứ như thế, như thế,
Khổng Minh mừng rỡ, lập tức sai đi.
Lý Khôi đến trại Mã Siêu, cho người vào báo tin trước. Mã
Siêu biết Lý Khôi là người giỏi mồm mép, tất đến dụ mình, mới phục sẵn hai mươi
tên đao phủ dưới trướng và dặn rằng:
- Hễ tao sai giết, thì chúng mày cứ băm nhỏ như cám cho tao!
Một lát, Lý Khôi ngạo nghễ bước vào. Mã Siêu ngồi chễm chệ trên
trướng không đứng dậy, mắng phủ đầu ngay:
- Mi đến đây làm gì?
Khôi nói:
- Ta chỉ đến đây làm thuyết khách!
Siêu nói:
- Gươm của ta mới mài đây, mi thử nói đi xem, hễ nói không
thông, thì ta sẽ muợn đầu mi để thử gươm!
Khôi cười, nói:
- Tai vạ tướng quân ở ngay trước mắt, ta chỉ e gươm mới mài
chẳng thử nổi được đầu ta lại thử vào đầu mi đó thôi.
Siêu nói:
- Ta việc gì mà có vạ?
Khôi nói:
- Ta nghe: nàng Tây Thi nước Việt, ai khéo chê đến đâu, cũng
không che lấp được cái đẹp; nàng Vô Diệm nước Tề, ai khéo khen đến đâu cũng
không che lấp được cái xấu. Mặt trời đến trưa thì phải xế, mặt trăng tròn rồi
thì phải khuyết, đó là lẽ thường thiên hạ. Nay tướng quân cùng với Tào Tháo thì
có mối thù vì Tào Tháo đã giết cha, ở Lũng Tây lại có thù giết mất vợ con. Trước
không cứu được Lưu Chương mà đuổi quân Kinh Châu đi, sau không chế nổi được
Dương Tùng để thấy mặt Trương Lỗ. Nay bốn biển không nhà, một thân vô chủ. Nếu
lại có trận thua ở Vị Kiều, Ký Thành, thì mặt mũi nào mà nhìn đến thiên hạ nữa?
Siêu ngồi cúi đầu, suy nghĩ rồi tạ rằng:
- Ông nói phải lắm, nhưng tôi không có đường lối nào mà đi
bây giờ.
Khôi nói:
- Tướng quân đã nghe lời tôi, sao lại còn phục quân đao phủ ở
dưới trướng?
Siêu có ý thẹn, mới đuổi cả những quân đao phủ ra.
Khôi nói:
- Lưu hoàng thúc biết kính người hiền, trọng kẻ sĩ. Tôi chắc
rằng ông ấy làm nổi được việc to, cho nên bỏ Lưu Chương mà theo ông ấy. Tôn
quân[1] nhà tướng quân khi xưa, có kết với hoàng thúc cùng nhau đánh giặc,
sao tướng quân không bỏ nơi tối tăm ra nơi sáng sủa để báo thù cho cha và lập
công danh có được không?
Mã Siêu mừng lắm, liền gọi Dương Bách vào, chém một nhát chết,
rồi xách đầu cùng với Mã Đại đi theo Lý Khôi lên cửa ải xin hàng.
Huyền Đức thân ra ngoài cửa tiếp vào, thết đãi tử tế. Siêu lạy
tạ, nói:
- Nay mới gặp được minh chúa, ví cũng như quét đám mây mù mà
trông thấy trời xanh.
Bấy giờ Tôn Càn ở bên Dương Tùng vừa về. Huyền Đức lại sai Mạnh
Đạt, Hoắc Tuấn giữ ải, còn mình thì rút quân đi lấy Thành Đô. Hoàng Trung, Triệu
Vân ra nghênh tiếp Huyền Đức vào thành Miên Trúc.
Có tin báo tướng Thục là Lưu Tuấn, Mã Hán dẫn quân đến khiêu
chiến.
Triệu Vân nói: Tôi xin đi bắt hai thằng ấy. Nói đoạn lên ngựa
đi liền. Bấy giờ Huyền Đức đang ngồi tiếp đãi Mã Siêu, vừa uống được mấy chén
thì Tử Long đã xách đầu hai tướng đem về nộp ở trước tiệc. Mã Siêu thấy vậy, thất
kinh, lại càng kính phục Tử Long lắm.
Siêu nói:
- Không cần gì quân mã của chúa công phải đánh nhau nữa, để
Siêu gọi Lưu Chương ra hàng. Nếu không hàng, Siêu xin cùng với em là Mã Đại
đánh lấy Thành Đô, hai tay dâng lên chúa công.
Huyền Đức mừng lắm, hôm ấy uống rượu vui vẻ.
Quân Thục thua trận, về Ích Châu báo với Lưu Chương.
Chương kinh hãi, đóng chặt cửa thành lại không dám ra. Có tin
báo Mã Siêu mang quân đến cứu, hiện đã đến mé bắc thành rồi. Chương bấy giờ mới
dám lên thành đứng xem, thấy Mã Siêu, Mã Đại ở dưới thành gọi to lên rằng:
- Mời Lưu Quý Ngọc ra đây nói chuyện.
Chương đứng trên thành hỏi xuống. Siêu trỏ roi lên bảo rằng:
- Ta vốn phụng mệnh Trương Lỗ lại cứu Ích Châu. Nhưng không
ngờ Trương Lỗ nghe lời Dương Tùng dèm pha, muốn hại ta, nên ta đã theo về với
Lưu hoàng thúc. Ông cũng nên nộp đất xin hàng, kẻo để nhân dân khổ sở. Nếu còn
mê hoặc thì ta đánh thành đây!
Lưu Chương nghe xong, mặt xám như gió, khí uất đầy ruột, ngã
quay xuống mặt thành. Các tướng cứu tỉnh dậy. Chương nói:
- Ta xét việc không được minh, hối lại làm sao cho kịp. Thà rằng
mở cửa mà hàng, khéo để khổ đến nhân dân.
Đổng Hoà nói:
- Trong thành còn có ba vạn quân, tiền lương đủ dùng được một
năm, can gì mà đã phải hàng?
Lưu Chương nói:
- Cha con ta ở nước Thục hơn hai mươi năm, không có ân đức gì
với dân. Thế mà đánh nhau ba năm nay, máu thịt tơi bời khắp đồng áng, tội lỗi tại
ta cả, ta nghĩ sao cho đành dạ. Chi bằng hàng quách đi để yên nhân dân.
Các tướng thấy nói chua xót làm vậy, ai cũng rỏ nước mắt.
Bỗng có một người tiến lên nói rằng:
- Chúa công nói thế, chính hợp lòng trời lắm!
Chương trông xem, thì là người Tây Sung Ba Tây, tên là Tiêu
Chu tự Doãn Nam tài xem thiên văn. Chương hỏi lại, Tiêu Chu thưa rằng:
- Tôi xem thiên văn, thấy các vì sao tụ cả ở Thục Quận. Trong
các ngôi sao, có một ngôi to sáng lắm, hình như mặt trăng, đó là tượng đế
vương. Vả lại năm ngoái có trẻ con hát rằng: “Muốn ăn cơm gạo mới nên đợi tiên
chủ sang”, đó cũng là điềm trời báo trước, chúa công không nên trái lòng trời.
Hoàng Quyền, Lưu Ba nghe thấy nói vậy, đều rút gươm ra chực
chém Tiêu Chu. Chương ngăn lại không cho giết.
Chợt có tin báo rằng:
- Quan thái thú ở Thục Quận là Hứa Tĩnh trèo qua thành ra
hàng Lưu Bị rồi!
Chương nghe tin, khóc vang lên, trở về phủ. Hôm sau, Huyền Đức
sai Giản Ung vào thành dụ Lưu Chương. Chương mở cửa thành ra tiếp vào. Ung ngồi
trên xe ngạo nghễ tự đắc lắm. Bỗng có một người rút gươm ra quát rằng:
- Tiểu nhân đắc chí, dưới mắt không coi ai vào đâu, mi dám
khinh người Thục ta chăng?
Ung vội vàng xuống xe chào hỏi. Người ấy quê ở Miên Trúc Quảng
Hán tên là Tần Bật, tự là Tử Sắc. Ung cười, nói:
- Tôi không biết hiền huynh, xin thứ lỗi cho.
Hai người cùng vào ra mắt Lưu Chương, kể chuyện Huyền Đức
nhân đức, không có lòng nào nỡ hại. Chương mới quyết ý ra hàng, đãi Giản Ung tử
tế.
Hôm sau, Chương mang ấn thụ, sổ sách cùng ngồi xe với Giản
Ung đến xin hàng. Huyền Đức ra ngoài trại tiếp vào, cầm tay Lưu Chương khóc mà
nói:
- Tôi không phải là không muốn làm điều nhân nghĩa, cùng là bất
đắc dĩ mà phải thế này!
Chương vào trại, dâng cả ấn thụ, sổ sách, rồi cùng với Huyền
Đức cưỡi ngựa vào thành.
Huyền Đức vào Thành Đô, trăm họ bày đồ hương hoa bái vọng khắp
dọc đường.
Huyền Đức vào công sảnh, các quan quỳ lạy cả dưới thềm.
Chỉ có Hoàng Quyền, Lưu Ba đóng cửa không chịu ra. Các tướng
muốn bắt giết ngay, Huyền Đức không cho, truyền lệnh rằng:
- Ai dám hại hai người ấy thì giết cả họ.
Truyền lệnh rồi, Huyền Đức vào tận nhà hai người mời ra làm
quan. Hai người cảm ơn ấy mới chịu ra.
Khổng Minh nói rằng:
- Tây Xuyên nay đã bình định, không thể để một nước có hai chủ,
nên cho Lưu Chương sang ở bên Kinh Châu.
Huyền Đức nói:
- Ta mới lấy được Thục Quận, chưa nên để Quý Ngọc đi xa.
Khổng Minh nói:
- Lưu Chương mất cơ nghiệp, chỉ vì nhu nhược quá, chúa công nếu
bắt chước nhân đức của đàn bà, làm đến việc không có quyết đoán, tôi e rằng
cũng không ở được đất này mãi đâu!
Huyền Đức nghe lời, mở một tiệc yến to, mời Lưu Chương đến ăn
tiệc, phong cho làm Trấn oai tướng quân, bảo thu xếp của cải, đưa vợ con gia
nhân đầy tớ sang ở huyện Công An bên Kinh Châu, khởi hành ngay hôm ấy.
Huyền Đức tự lĩnh chức mục Ích Châu, trọng thưởng cho các văn
võ theo hàng, định danh tước: Nghiêm Nhan làm tiền tướng quân, Pháp Chính làm
thái thú Thục Quận; Đổng Hoà làm chưởng sử; Bàng Nghĩa làm tư mã, Lưu Ba làm tả
tướng quân; Hoàng Quyền làm hữu tướng quân. Ngoài ra, Ngô Ý, Phí Quan, Bành Dạng,
Trác Ung, Lý Nghiêm, Ngô Lan, Lôi Đồng, Lý Khôi, Trương Dực, Tần Bật, Tiêu Chu,
Lã Nghĩa, Hoắc Tuấn, Đặng Chi, Dương Hồng, Chu Quần, Phí Vĩ, Phí Thi, Mạnh Đạt,
văn võ cả thảy hơn sáu mươi người, đều được tuyển dụng.
Lại phong Gia Cát Lượng làm quân sư, Quan Vân Trường làm Đăng
khấu tướng quân, Hán Thọ đình hầu, Trương Phi làm Chinh lỗ tướng quân, Tân đình
hầu; Triệu Vân làm Trấn viễn tướng quân, Hoàng Trung làm Chinh tây tướng quân,
Nguỵ Diên làm Dương võ tướng quân; Mã Siêu làm Bình tây tướng quân. Còn bọn Tôn
Càn, Giản Ung, My Chúc, My Phương, Lưu Phong, Ngô Ban, Quan Bình, Chu Thương,
Liêu Hoá, Mã Lương, Mã Tốc, Tưởng Uyển, Y Tịch, bao nhiêu văn võ ở Kinh Tương,
đều được thăng thưởng.
Huyền Đức sai sứ mang năm trăm cân vàng, một ngàn cân bạc,
năm nghìn vạn quân tiền, một nghìn tấm gấm Tây Thục sang Kinh Châu thưởng cho
Vân Trường. Các quan tướng khác, cũng được thưởng theo cấp bậc cả. Rồi giết
trâu, mổ bò khao quân sĩ, mở kho phát chẩn cho nhân dân. Quân dân ai nấy cùng
vui vẻ.
Bình định xong Ích Châu, Huyền Đức lại muốn lấy những ruộng
nương tốt ở Thành Đô, chia cho các quan. Triệu Vân can rằng:
- Nhân dân Ích Châu, gặp phải việc binh hoả mấy năm nay, ruộng
vườn bỏ hoang, nay nên trả lại cho dân, để họ yên cư lạc nghiệp thì dân mới phục,
không nên cướp lấy làm phần thưởng riêng.
Huyền Đức mừng lắm, nghe theo lời ấy, sai Gia Cát Lượng định
ra luật lệ trị nước, hình pháp hơi nặng. Pháp Chính can rằng:
- Ngày xưa vua Cao tổ đặt ra pháp luật, chỉ có ba điều nhân
dân đều cảm phục. Xin quân sư phải rộng hình nhẹ luật để yên lòng dân.
Khổng Minh nói:
- Ngươi chỉ biết một, chưa biết đến hai. Nhà Tần dùng phép dữ
dội quá, muôn dân cùng oán, cho nên vua Cao tổ dùng phép rộng rãi để được lòng
dân. Nay Lưu Chương nhu nhược, chính lệnh không được nghiêm, thể thống dần dần
suy tàn, chiều chuộng cho người ta ngôi chức cho vinh, ngôi cao quá thì sinh hỗn,
yêu người ta ân tình chí thiết, ân đằm thắm quá thì sinh nhờn, bởi thế nên nát
bét. Ta nay trên dưới có phép tắc, có phép tắc rồi mới biết ơn, tước lộc có hạn
có ngữ, có hạn ngữ rồi mới biết vinh. Ân uy gồm đủ, trên dưới có bậc, đạo trị
dân như thế là rõ ràng.
Pháp Chính chịu lẽ ấy là phải. Từ đó, quân dân yên ổn, chia
binh ra giữ khắp cả bốn mươi mốt châu, đâu đấy đều được an cư lạc nghiệp.
Pháp Chính làm thái thú ở Thục Quận, báo ân báo oán, không bỏ
sót một bữa cơm ân đức hay một cái lườm nguýt giận hờn. Có người nói với Khổng
Minh nên hạn chế quyền hành Pháp Chính đi, Khổng Minh nói:
- Trước kia chúa công ta ngồi khốn ở một xứ Kinh Châu, phía bắc
sợ Tào Tháo, phía đông gờm Tôn Quyền. Nay nhờ có Hiếu Trực giúp cho, mới cất
cánh bay liệng lên được, không sợ ai dè ép mình nữa. Ta nay lòng nào cấm đoán Hiếu
Trực, không cho y hả được một chút ý riêng hay sao?
Pháp Chính nghe Khổng Minh nói thế, từ đó cũng phải chùn tay.
Một hôm, Huyền Đức đang ngồi chơi với Khổng Minh. Chợt có
Quan Bình từ Kinh Châu phụng lệnh Quan Vân Trường sai đến tạ ơn cho vàng gấm. Huyền
Đức triệu vào, Quan Bình lạy xong trình thư và nói rằng:
- Cha tôi nghe Mã Siêu võ nghệ giỏi lắm, muốn vào Xuyên để đọ
tài. Vậy sai tôi đến bẩm với bá phụ việc ấy.
Huyền Đức giật mình, nói:
- Nếu Vân Trường vào Thục thi võ với Mã Mạnh Khởi, hai người tất
hại mất một người, thì làm thế nào?
Khổng Minh thưa:
- Chẳng hề chi việc ấy, để tôi viết mấy chữ gửi về là xong.
Huyền Đức sợ Vân Trường nóng tính vào Xuyên ngay chăng, bèn
sai Khổng Minh viết thư, giao cho Quan Bình cấp tốc đưa về Kinh Châu.
Bình về đến Kinh Châu, Vân Trường hỏi:
- Ta muốn thí võ với Mã Siêu, mày có bẩm cho ta không?
Bình dâng trình tờ thư của Khổng Minh, Vân Trường mở xem.
Thư nói rằng:
“Tôi nghe tướng quân muốn thi đọ cao thấp với Mã Mạnh Khởi. Cứ
ý tôi thấy, thì Mạnh Khởi tuy hùng dũng hơn người, nhưng chẳng qua cũng vào một
bọn Kình Bố, Bành Việt[2] đó thôi, chỉ khả dĩ đua ganh với Dực Đức thì được,
chớ sao sánh được với ông Râu dài tuyệt vời?
“Nay tướng quân phục mệnh giữ Kinh Châu là một việc quan hệ rất
lớn. Nếu tướng quân vào Xuyên, ở Kinh Châu nhỡ xảy việc gì thì tội để đâu cho hết!
Xin tướng quân phải nghĩ mới được!”
Vân Trường xem xong, vuốt râu cười mà nói rằng:
- Khổng Minh biết bụng ta lắm!
Bèn đưa thư cho các quan xem, rồi không có ý vào Xuyên nữa.
Đây nói, Tôn Quyền ở Đông Ngô nghe tin Huyền Đức lấy được Tây
Thục rồi, mới hội bọn Trương Chiêu, Cố Ung đến bàn rằng:
- Khi xưa Lưu Bị mượn Kinh Châu của ta, hẹn khi nào lấy được
Tây Thục đuổi Lưu Chương ra Công An thì trả. Nay đã lấy được bốn mươi mốt châu
Thục rồi, ta nên sai người đến đòi Kinh Châu, nếu không trả thì ta khởi binh đến
đánh, các ngươi nghĩ thế nào?
Chiêu thưa rằng:
- Nước Ngô mới yên, không nên động binh vội. Tôi có một kế
này, khiến cho Lưu Bị phải đem Kinh Châu hai tay dâng lên nộp trả chúa công.
Đó là:
Tây Thục vừa khai trời đất mới,
Đông Ngô lại hỏi nước non xưa.
Chưa biết Trương Chiêu hiến kế ra làm sao, xem đến hồi sau
thì rõ.
Chú thích:
1. Bố đẻ.
2. Kình Bố và Bành Việt là hai võ tướng
đời Hán Cao tổ.
Hồi 66:
Quan Vân Trường một đao tới hội
Phục hoàng hậu vì nước bỏ mình
Lại nói Tôn Quyền muốn đòi Kinh Châu, Trương Chiêu hiến kế
nói rằng:
- Lưu Bị trông cậy chỉ có Gia Cát Lượng; anh Lượng là Gia Cát
Cẩn, hiện đang làm quan ở Đông Ngô. Ta nên bắt cả già trẻ nhà Cẩn đem giam lại
rồi sai Cẩn vào Xuyên báo cho Gia Cát Lượng phải khuyên Lưu Bị trả Kinh Châu, nếu
không sẽ bắt tội cả nhà Gia Cát Cẩn. Lượng nghĩ đến tình anh em ruột, tất phải
vâng lời.
Quyền nói:
- Gia Cát Cẩn là người quân tử thực thà, sao nỡ giam già trẻ
nhà người ta?
Chiêu nói:
- Nói trước cho biết đó là mẹo, thì tự nhiên Cẩn yên tâm.
Quyền nghe lời, báo với Cẩn rồi bắt cả nhà giam vào trong phủ,
và sai Cẩn sang Tây Xuyên. Cẩn đi được mấy ngày đã đến Thành Đô, sai người báo
tin cho Huyền Đức. Huyền Đức hỏi Khổng Minh rằng:
- Lệnh huynh đến đây có việc gì?
Lượng nói:
- Đây tất lại là Tôn Quyền sai đến đòi Kinh Châu.
Huyền Đức nói:
- Nói lại làm sao bây giờ?
Khổng Minh nói:
- Chỉ nên nói như thế, như thế…
Bàn định đâu đấy, Khổng Minh ra đón Gia Cát Cẩn vào thẳng
công quán chứ không về nhà riêng. Chào hỏi xong Cẩn hu hu khóc ngay lên. Lượng
hỏi:
- Anh có việc gì, cứ nói cho em biết, can gì mà phải khóc?
Cẩn nói:
- Cả già trẻ nhà ta, không khéo phải tội cả.
Lượng nói:
- Có phải vì việc không trả Kinh Châu mà cả nhà anh bị bắt có
phải không? Nếu thế thì em sao cho đành dạ! Thôi, anh cứ yên tâm, để em nghĩ kế
trả lại Kinh Châu là xong.
Cẩn mừng lắm, theo ngay Khổng Minh vào ra mắt Huyền Đức trình
tờ thư của Tôn Quyền. Huyền Đức xem xong, nổi giận lên, nói rằng:
- Tôn Quyền đi gả em cho ta, thừa cơ ta đi vắng, dám sai người
sang trộm em về, ta đang muốn cất quân sang đánh báo thù việc ấy. Đông Ngô
không biết nghĩ, lại còn đến đòi Kinh Châu hay sao?
Khổng Minh khóc lạy xuống đất mà nói rằng:
- Ngô hầu bắt cả nhà anh tôi mà chết, tôi cũng không sống được
một mình. Xin chúa công thương tôi mà trả Kinh Châu cho Đông Ngô, cho tôi được
vẹn tình anh em.
Huyền Đức nhất định không nghe. Khổng Minh kêu khóc năn nỉ,
giờ lâu Huyền Đức mới nói rằng:
- Có phải thế, ta nể mặt quân sư hãy trả cho một nửa Kinh
Châu là ba quận Trường Sa, Quế Dương và Linh Lăng.
Khổng Minh lại nói:
- Nhờ ơn chúa công đã đồng ý, thì xin viết thư cho Vân Trường,
để giao ba quận đó cho anh tôi.
Huyền Đức bảo Gia Cát Cẩn rằng:
- Tử Du có đến Kinh Châu, nên nói mềm mỏng với em ta cho
khéo. Em ta tính nóng như lửa, ta còn phải sợ, nên cẩn thận mới được.
Cẩn xin tờ thư, rồi từ biệt Huyền Đức, Khổng Minh lên đường,
đến thẳng ngay Kinh Châu. Vân Trường ra tiếp vào ngồi chơi. Cẩn đưa tờ thư của
Huyền Đức ra và nói rằng:
- Huyền Đức đã hứa trả cho Đông Ngô ba quận trước, xin tướng
quân giao ngay cho, để tôi về thưa lại với chúa công tôi.
Vân Trường biến sắc mặt, nói rằng:
- Ta kết nghĩa với anh ta ở vườn đào, thề với nhau giúp nhà
Hán. Kinh Châu là đất của nhà Đại Hán, có đâu ta dám đem một tấc nào cho ai. Tướng
ở ngoài, dẫu vua sai cũng có khi không chịu. Anh ta tuy viết thư ra đây, nhưng
ta nhất định không giao thì đã làm sao?
Cẩn nói:
- Ngô hầu bắt giam cả vợ con tôi, nếu tướng quân không trả,
thì nhà tôi phải tội cả, xin tướng quân thương đến tôi một chút.
Vân Trường nói:
- Đó là quỷ kế của Ngô hầu, nói dối thế nào được ta?
Cẩn nói:
- Tướng quân thật không nghĩ đến tình nghĩa gì cả?
Vân Trường cầm lăm lăm thanh kiếm quát lên rằng:
- Đừng nói nữa, thanh kiếm này không có nể nang đâu nhé!
Quan Bình bước lên nói rằng:
- Xin cha bớt giận, còn phải nể mặt quân sư!
Vân Trường nói:
- Nếu không nể mặt quân sư, thì không cho ngươi trở về được
Đông Ngô đâu!
Cẩn đỏ mặt thẹn thùng, từ giã xuống thuyền, lại trở vào Tây
Xuyên nói với Khổng Minh. Nhưng Khổng Minh đã đi tuần kiểm nơi khác, không có
nhà. Cẩn lại phải kêu với Huyền Đức, khóc lóc thuật chuyện Vân Trường đã không
trả lại Kinh Châu còn muốn giết mình.
- Em ta nóng tính khó nói lắm. Tử Du hãy chịu khó trở về, để
ta lấy nốt Đông Xuyên và Hán Trung, sai Vân Trường ra giữ chỗ ấy, rồi mới giao
trả được Kinh Châu.
Cẩn không sao được, phải ra về, kể lại chuyện đầu đuôi với
Tôn Quyền. Tôn Quyền nổi giận nói rằng:
- Tử Du đi đi lại lại, không được trò gì, hay là lại mắc phải
mẹo Gia Cát Lượng rồi đây?
Cẩn nói:
- Có đâu! Em tôi kêu khóc mãi Huyền Đức mới trả ba quận,
không ngờ Vân Trường lại ngang ngạnh không chịu.
Tôn Quyền nói:
- Có phải Huyền Đức đã hứa trả ba quận trước, thì ta thử sai
quan sang cai trị xem sao?
Cẩn nói:
- Chúa công nói thế phải lắm!
Quyền cho Cẩn đem vợ con về. Một mặt sai quan đến ba quận nhận
chức. Được vài ngày, các quan lại đều bị đuổi về, vào kêu với Tôn Quyền rằng:
- Vân Trường không cho ở bên ấy, tức khắc đuổi phải về luôn,
ai chậm chạp thì y lăm le muốn giết.
Quyền giận lắm, sai người gọi Lỗ Túc đến trách mắng rằng:
- Tử Kính đảm bảo cho Lưu Bị mượn Kinh Châu, nay y đã lấy được
Tây Xuyên rồi, mà vẫn không chịu trả. Tử Kính ngồi đấy mà nhìn được cho đành
hay sao?
Túc thưa:
- Tôi đã nghĩ được một mẹo, đang định nói với chúa công.
- Tôi xin đóng quân ở bờ sông, mời Vân Trường đến ăn tiệc.
Vân Trường chịu đến, thì lấy lời lẽ phải chăng bảo y phải trả, nếu không nghe
thì phục quân đao phủ mà giết đi. Y không đến, thì ta tiến ngay quân sang đánh
lấy lại Kinh Châu là xong.
Tôn Quyền nói:
- Ngươi nói cũng phải đấy, nên làm ngay đi!
Hám Trạch can rằng:
- Vân Trường là bậc hổ tướng ở đời, không dễ mà giết được
đâu, nếu làm không xong thì lại hoá ra hại mình.
Quyền giận nói rằng:
- Nếu cứ sợ mãi thế, thì bao giờ lấy lại được Kinh Châu.
Bèn sai Lỗ Túc cứ việc làm kế ấy cho chóng. Túc trở về Lục Khẩu,
mời Lã Mông, Cam Ninh đến bàn luận mở tiệc yến ở trong đình Lâm Giang ngay cửa
bến Lục Khẩu, rồi viết giấy mời sai người ăn nói giỏi qua sông sang Kinh Châu.
Quan Bình hỏi cặn kẽ rồi dẫn vào thành ra mắt Vân Trường. Sứ
giả trình tờ thư lên. Vân Trường xem xong báo sứ giả rằng:
- Tử Kính đã có bụng mời ta, ngày mai ta sẽ đến chơi, ngươi cứ
về trước.
Sứ giả ra về Quan Bình nói:
- Lỗ Túc mời sang ăn yến, tất có bụng bất trắc, sao phụ thân
cũng nhận lời?
Vân Trường cười nói:
- Lạ gì mẹo ấy mà ta chẳng biết! Đấy tất là Gia Cát Cẩn về
nói với Tôn Quyền rằng ta không chịu trả ba quận,cho nên sai Lỗ Túc đóng quân ở
Lục Khẩu, mời ta đến hội để đòi Kinh Châu. Nếu ta không đi, thì tất cười ta là
nhát. Ngày mai ta chỉ dùng một chiếc thuyền nhỏ, mười người đi theo, cầm một
thanh đao sang hội, xem Lỗ Túc dám gần ta không?
Quan Bình can rằng:
- Phụ thân sao lại đem tấm thân quý trọng như muôn lạng vàng,
mà vào hang hùm sói làm vậy? Làm thế không phải là trọng công việc bá phụ đã uỷ
thác cho cha.
Vân Trường nói:
- Tao ở trong đám muôn gươm nghìn giáo, tên đạn bời bời, một
ngựa tung hoành như vào chỗ không người, có sợ gì đàn chuột Giang Đông!
Mã Lương cũng can rằng:
- Lỗ Túc tuy là người tử tế, nhưng đến lúc việc cấp, cũng phải
sinh bụng khác, tướng quân chớ nên khinh thường mà đi.
Vân Trường nói:
- Ngày xưa, đời Chiến quốc, người nước Triệu là Lạn Tương
Như, sức trói gà không nổi, thế mà ở đám hội Hàm Trì còn coi vua tôi nhà Tần chẳng
vào đâu. Huống chi ta có sức địch muôn người… Vả ta đã trót hứa rồi, không nên
sai hẹn.
Lương lại nói:
- Tướng quân có muốn sang chăng nữa, thì cũng phải giữ gìn.
Vân Trường nói:
- Chỉ sai con ta kén mười chiếc thuyền nhanh nhẹn, năm trăm
tên thuỷ thủ cho giỏi, chực sẵn bên sông. Khi nào thấy phất cờ thì chèo thuyền
sang đón ta về.
Quan Bình lĩnh mệnh, đi thu xếp thuyền bè.
Sứ giả về bẩm với Lỗ Túc rằng Vân Trường đã vui vẻ nhận lời,
ngày mai sẽ đến. Túc bàn vơi Lã Mông rằng:
- Chuyến này y đến thì ta làm thế nào?
Mông nói:
- Nếu y đem quân đến, tôi xin cùng với Cam Ninh phục quân ở bờ
sông, đốt pháo làm hiệu, đổ ra đánh giết. Vi bằng y không mang quân đến, thì chỉ
cần phục năm mươi tên đao phủ nơi hậu đình, giết phăng ngay y ở tiệc là xong.
Bàn định xong xuôi, hôm sau Túc sai người đứng chực ở cửa
sông. Cuối giờ thìn, thấy trên mặt sông có một chiếc thuyền bơi đến, chỉ có vài
thuỷ thủ. Một lá cờ đỏ phấp phới trước gió, giữa có chữ “Quan” cực to. Khi thuyền
đến gần, nhìn rõ Vân Trường đội khăn xanh, mặc áo bào lục, ngồi chễm chệ, bên cạnh
có Chu Thương vác thanh long đao đứng hầu; lại có tám, chín người Quan Tây to lớn
lực lưỡng, mỗi người đeo một thanh mã tấu.
Lỗ Túc có vẻ khiếp sợ, ra tiếp vào trong đình. Chào hỏi trà
nước xong, Túc mời Vân Trường vào việc. Túc cầm chén mời rượu, không dám ngẩng
mặt lên trông. Vân Trường thì cười nói như thường.
Rượu uống được nửa chừng, Túc mới nói:
- Tôi có một việc, muốn thưa với tướng quân, xin tướng quân
xét cho: Khi trước tôi có nhận cho hoàng thúc mượn Kinh Châu của chủ tôi để ở tạm,
hẹn đến khi lấy được Tây Thục thì trả lại. Nay lấy được rồi mà lại không trả,
chả hoá ra nói sai ư?
Vân Trường nói:
- Đó là việc công nhà nước, trong tiệc rượu không nên nhắc đến
làm chi!
- Chủ tôi chỉ có một đất Giang Đông, thế mà chịu cho mượn
Kinh Châu, bởi vì thấy các ngài gặp cơn khốn bĩ, không có nơi nào nương nhờ.
Nay đã lấy được Thục, đáng lẽ trả lại Kinh Châu mới phải, thế mà hoàng thúc còn
tiếc chỉ trả một nửa, tướng quân lại không nghe, như thế thì sao cho phải lẽ?
Vân Trường nói:
- Việc ở Ô Lâm, anh tôi xông pha mũi tên hòn đạn, cố sức để
cùng phá giặc, có lẽ đâu khó nhọc mà không được thước đất nào? Túc hạ lại còn
muốn đòi đất ư?
Túc nói:
- Không phải thế, trước kia, hoàng thúc với tướng quân thưa ở
Trường Bản, kế đã cùng, sức đã kiệt, toan trốn tránh đi ở nơi xa, chủ tôi
thương hoàng thúc, cho mượn đất lấy chỗ trú chân để gây cơ nghiệp. Thế mà hoàng
thúc quên ơn phụ nghĩa, đã lấy được Tây Thục, lại chiếm giữ cả Kinh Châu, tham
lam không biết điều, chẳng bõ để cho thiên hạ chê cười đó mà thôi!
Vân Trường nói:
- Đó là việc anh tôi, tôi không được biết.
Túc nói:
- Tôi nghe tướng quân với hoàng thúc kết nghĩa vườn đào, thề
cùng sống thác. Hoàng thúc cũng như tướng quân, tướng quân cũng như hoàng thúc,
sao lại thoái thác làm vậy?
Vân Trường chưa kịp trả lời, Chu Thương ở dưới thềm quát lên
rằng:
- Đất đai trong thiên hạ, người nào nhân đức thì được ở, có
phải của riêng Đông Ngô đâu?
Vân Trường sầm mặt đứng ngay dậy, giằng lấy thanh long đao của
Chu Thương đang vác, đứng ra giữa sân, đưa mắt cho Chu Thương và quát rằng:
- Đây là việc nhà nước, sao mi nói lôi thôi, bước ngay!
Chu Thương biết ý, chạy ra bờ sông, cầm lá cờ đỏ phất một
cái, Quan Bình trông thấy hiệu cờ, mười chiếc thuyền bay đến vùn vụt như tên.
Vân Trường tay phải cầm đao, tay trái nắm chặt lấy tay Lỗ
Túc, giả đò say rượu:
- Ông mời tôi đến ăn tiệc, đừng nhắc đến việc Kinh Châu làm
chi e tổn thương đến ân tình cũ. Khi khác, mời ông đến chơi Kinh Châu, sẽ lại
bàn bạc.
Lỗ Túc sợ hết hồn hết vía, bị Vân Trường dắt ra mãi bờ sông.
Lã Mông, Cam Ninh định dẫn quân phục xông ra, nhưng thấy vậy sợ Lỗ Túc bị hại,
đành im thin thít, không dám cựa quậy.
Vân Trường đến bên, lên thuyền, mới buông tay Lỗ Túc ra, từ
biệt trở về. Túc đứng ngây người trông theo. Thuyền Quan Công lướt gió đi
nhanh.
Có thơ khen Vân Trường rằng:
Coi rẻ Đông Ngô tựa trẻ thơ,
Một đao tới hội, mấy ai ngờ!
Anh hùng chí khí lừng trên tiệc
Hơn hẳn Tương Như ở Hàm Trì!
Vân Trường trở về Kinh Châu. Lỗ Túc bảo với Lã Mông rằng:
- Kế ấy không xong, làm thế nào?
Mông nói:
- Ta nên báo với chúa công, cất quân sang đánh một phen.
Túc lập tức sai người về báo với Tôn Quyền. Quyền nghe tin giận
lắm, muốn mang hết cả quân trong nước đến lấy Kinh Châu.
Chợt có tin báo rằng:
- Tào Tháo lại đưa ba mươi vạn đại quân đến đánh báo thù.
Quyền thất kinh, sai Lỗ Túc đừng gây việc đánh Kinh Châu vội,
hãy rút quân về cả Nhu Tu, Hợp Phì để cự nhau với Tào Tháo.
Nói về Tào Tháo toan khởi binh sang lấy Giang Nam, có quan
tham quân là Phó Cán tự Ngạn Tài can rằng:
- Cán tôi nghe: dùng võ trước phải có uy, dùng văn trước phải
có đức. Uy, đức giúp nhau, rồi mới nên được vương nghiệp. Khi trước, thiên hạ đại
loạn, minh công dùng võ để dẹp yên, mười phần đã dẹp được tám chín phần rồi.
Nay chỉ còn Ngô và Thục chưa phục. Nhưng nước Ngô có con sông dài hiểm trở, nước
Thục thì có núi cao gập ghềnh, khó dùng uy mà đánh nổi được. Tôi thiết nghĩ nên
sửa sang văn đức của mình, xếp áo giáp, cất vũ khí, cho quân sĩ nghỉ ngơi, chờ
khi nào có dịp gì, ta sẽ lại hành động. Nay nếu cất vài mươi vạn quân đóng bên
bờ sông Trường Giang, bên kia họ cứ giữ chỗ hiểm yếu không đánh, thì quân ta dù
tài đến đâu cũng là vô dụng, mẹo mực dù khôn đến đâu cũng chẳng làm gì, uy của
ngài chẳng hoá ra nhảm mất ru? Xin minh công xét cho kỹ.
Tháo nghe lời, mới bãi việc đánh phương nam, mở ra trường học,
kén dùng những kẻ văn sĩ. Bởi thế quan thị trung là bọn Vương Xán, Đỗ Tập, Vệ
Khởi, Hoà Hiệp, bốn người muốn tôn Tào Tháo lên làm Nguỵ vương.
Quan trung thư lệnh là Tuân Du can rằng:
- Không nên thế! Thừa tướng phong đến cửu tích, ngôi đã cực
phẩm rồi, nay lại thăng đến ngôi vương nữa, e không hợp lý lắm.
Tào Tháo nghe biết, giận lắm, nói rằng:
- Người này lại muốn bắt chước Tuân Úc ngày xưa đây!
Tuân Du biết ý, lo nghĩ thành bệnh, được hơn mười ngày thì chết,
thọ năm mươi tám tuổi. Tào Tháo cho làm ma chay tử tế, và cũng bãi việc phong
vương.
Một hôm, Tào Tháo đeo gươm vào cung. Vua Hiến đế đang ngồi
chơi với Phục hoàng hậu. Phục hậu thấy Tào Tháo vào, vội vàng đứng dậy, vua
cũng sợ run cả người.
Tháo nói rằng:
- Tôn Quyền, Lưu Bị, mỗi người chiếm giữ một phương, không biết
tôn trọng triều đình, bệ hạ nghĩ làm sao?
Vua nói:
- Việc đó mặc thừa tướng khu xử thế nào xong thì thôi!
Tháo nổi giận, nói:
- Bệ hạ nói thế, người ngoài không biết lại ngờ tôi khinh bệ
hạ.
Vua nói:
- Thừa tướng chịu giúp cho trẫm thì may lắm, dù không, cũng
xin rủ lòng tha cho trẫm.
Tháo trợn mắt lên nhìn vua, nét mặt hầm hầm bỏ ra.
Tả hữu tâu với vua rằng:
- Gần nay Nguỵ công muốn làm Nguỵ vương, không mấy lúc nữa tất
có việc cướp ngôi.
Vua và Phục hậu cùng khóc. Phục hậu nói rằng:
- Cha thiếp là Phục Hoàn, vẫn có ý muốn giết Tào Tháo. Thiếp
xin viết một phong thư sai người đưa cho cha thiếp để nghĩ kế mà trừ nó đi.
Vua nói:
- Ngày xưa Đổng Thừa làm việc không cẩn mật, đến nỗi xảy ra vạ
to. Nay sợ lộ chuyện ra, thì trẫm với hậu cùng nguy cả.
Hậu nói:
- Nếu để vậy, thì khác nào sớm tối ngồi trên bàn chông, thà
chết đi cho sớm. Thiếp xem trong bọn hoạn quan, chỉ có Mục Thuận là người trung
nghĩa, nên sai đem bức thư này đưa cho cha thiếp.
Vua mời đòi Mục Thuận vào sau cánh bình phong, đuổi tả hữu ra
ngoài, rồi vua và Phục hậu cùng khóc, nói với Mục Thuận rằng:
- Giặc Tháo muốn làm Nguỵ vương, nay mai tất có việc cướp
ngôi. Trẫm muốn sai quốc trượng là Phục Hoàn trừ giặc ấy, nhưng lại sợ tả hữu
là tâm phúc giặc cả, không biết cậy vào ai. Nay muốn sai người đưa thư của
hoàng hậu cho Phục Hoàn, chắc ngươi là người trung nghĩa, tất không phụ trẫm.
Mục Thuận cũng khóc mà tâu rằng:
- Tôi được đội ơn dày của bệ hạ, há không một chết để báo đền?
Bệ hạ đã sai, tôi xin đi ngay.
Phục hoàng hậu mới viết thư giao cho Mục Thuận. Thuận cài thư
vào trong búi tóc, lẻn trong cung cấm đi ra, đến nhà Phục Hoàn, đưa thư, Hoàn
thấy chữ Phục hậu, bảo với Mục Thuận rằng:
- Ở đây tâm phúc của Tào Tháo nhiều lắm, không trừ được ngay
đâu. Phải đợi khi nào Tôn Quyền ở Giang Đông, hoặc là Lưu Bị ở Tây Thục, hai xứ
ấy cất quân đến đánh mặt ngoài, Tào Tháo tất phải thân chinh ra địch, bấy giờ sẽ
tìm những người trung nghĩa trong triều, đồng tâm hiệp lực, trong ngoài xúm lại
mà đánh, thì mới có thể xong việc được.
Thuận nói:
- Hoàng trượng nên viết giấy đưa lại tâu với vua và hoàng hậu,
cầu xin tờ mật chiếu, sai người lén đưa thư cho hai nơi Ngô, Thục, bảo họ cất
quân đánh giặc để cứu vua.
Phục Hoàn viết thư giao cho Mục Thuận, Thuận lại giấu vào
trong búi tóc, từ biệt về cung. Không ngờ đã có người báo cho Tào Tháo biết.
Tháo đứng chờ ở trước cửa cung. Mục Thuận về đến đấy, Tháo hỏi:
- Mày đi đâu về?
Thuận đáp:
- Hoàng hậu có bệnh, sai tôi đi mời thầy thuốc.
Tháo hỏi:
- Thầy thuốc đâu?
Thuận đáp:
- Bẩm, chưa đến.
Tháo quát tả hữu khám xét khắp cả trong mình Mục Thuận, không
thấy có vật gì. Tháo cho đi. Bỗng đâu cơn gió bay lật mất mũ của Mục Thuận.
Tháo thấy vậy, gọi Thuận lại, khám trong mũ một giờ lâu, cũng không thấy gì.
Tháo trả mũ, Thuận hai tay đỡ lấy rồi sẽ vén tóc gáy đội lật trở lên. Tháo sinh
nghi ngay, sai tả hữu khám trong búi tóc, bắt được thư của Phục Hoàn. Tháo xem
thư thấy nói tâu vua xin kết liên với Tôn Quyền và Lưu Bị làm ngoại ứng. Tháo
giận lắm, bắt Mục Thuận về nhà kín tra hỏi. Thuận nhất định không khai điều gì.
Ngay đêm hôm ấy, Tháo điểm ba nghìn giáp binh, vây cả nhà Phục Hoàn, bao nhiêu
già trẻ bắt sạch. Khám trong nhà lại bắt được tờ thư chính tay Phục hoàng hậu
viết. Lập tức cả ba họ nhà Phục bị hạ ngục. Trời tang tảng sáng, Tháo sai tướng
ngự lâm quân là Khước Lự cầm cờ tiết vào cung, thu lấy ấn ngọc của hoàng hậu.
Khi ấy vua đang ngồi ở ngoài điện, thấy Khước Lự dẫn ba trăm
giáp binh vào thẳng cửa cung, vua hỏi có việc gì, Lự tâu rằng:
- Chúng tôi phụng mệnh Nguỵ công vào thu ấn ngọc của hoàng hậu.
Vua biết là việc lộ rồi, ruột gan như cắt. Lự đến hậu cung,
Phục hậu vừa ngủ dậy, Lự gọi người giữ ấn ngọc thu lấy rồi trở ra.
Phục hậu thấy việc cấp đến nơi, liền ẩn vào trong vách hai tầng
ở sau buồng. Một lát, Hoa Hâm dẫn năm trăm giáp binh vào hậu điện tìm Phục hậu.
Hỏi cung nhân, cung nhân nói không biết. Hâm sai quân phá cửa son mà tìm, cũng
không thấy. Hâm đoán là ở trong vách, sai phá vách, quả nhiên có Phục hậu ở đấy.
Hâm sấn vào nắm tóc lôi ra. Phục hậu kêu van. Hâm mắng rằng:
- Mi ra mà kêu với Nguỵ công!
Phục hậu xoã tóc đi chân không, hai tên lính áp tải hai bên.
Hoa Hâm vốn là người có tài danh. Khi xưa cùng với Quản Ninh.
Bình Nguyên kết bạn thân với nhau. Người bấy giờ gọi bọn ba người là con rồng:
Hoa Hâm là đầu, Bình Nguyên là bụng, Quản Ninh là đuôi. Một bữa, Ninh với Hâm bừa
đất giồng rau, thấy một cục vàng, Ninh cứ bừa gạt cục vàng ấy đi, không thèm
nhìn đến. Hâm thì nhặt lên xem, rồi mới vất đi. Lại một bữa, hai người đang ngồi
đọc sách, bỗng ở ngoài cửa có tiếng hò reo, có một ông quan to ngồi xe đi qua.
Ninh mặc, cứ ngồi chững chạc xem sách. Hâm thì bỏ sách, chạy ra xem. Từ đó Ninh
khinh Hâm là người hèn hạ, không chơi với nữa. Về sau, Quản Ninh nhân thời loạn,
lánh mình ở xứ Liêu Đông, thường đội mũ trắng, nằm ngồi một cái gác, chân không
mấy khi bước xuống đất, trọn đời không chịu làm quan với nhà Nguỵ. Còn Hâm thì
trước theo Tôn Quyền, sau về với Tào Tháo, đến nay lại có chuyện bắt hoàng hậu.
Người sau có thơ chê rằng:
Hoa Hâm tàn ác sinh mưu hung
Phá vách hoàng phi, nghĩ phải không?
Đảng ác một mai thêm cánh hổ
Tiếng nhơ muôn kiếp nhục đầu rồng!
Lại có thơ khen Quản Ninh rằng:
Liêu Đông đồn đại Quản Ninh lâu
Người vắng lầu không tiếng vẫn lưu
Khinh ghét Tử Ngư tham phú quý
Há như mây trắng vốn phong lưu.
Hoa Hâm điệu Phục hậu ra đến ngoài điện. Vua trông thấy đau
xót sầu thảm, xuống bíu lấy Phục hậu mà khóc. Hâm nói rằng:
- Nguỵ công sai bắt, phải đi cho mau!
Phục hậu khóc nói với vua rằng:
- Không cứu nhau được nữa ru?
Vua cũng khóc mà nói rằng:
- Trẫm cũng chưa biết sống thác lúc nào đây!
Giáp sĩ dẫn Phục hậu đi ra, vua ôm bụng thương khóc. Thấy Khước
Lự đứng ở bên cạnh, vua nói:
- Khước công! Thiên hạ có việc thế này bao giờ không?
Nói đoạn, khóc lăn ra đất.
Lự sai tả hữu vực vua vào cung. Hoa Hâm đem Phục hậu đến chỗ
Tào Tháo. Tháo mắng rằng:
- Tao xử với mày tử tế, sao mày lại muốn hại tao? Nếu tao
không giết mày đi, thì mày cũng đến giết tao mà thôi!
Lập tức sai lính đánh đập Phục hậu đến chết rồi vào cung bắt
hai con bà, đánh thuốc độc chết nốt. Đến chiều Tháo sai đem cả họ nhà Phục Hoàn
và nhà Mục Thuận hơn hai trăm người, đưa ra chợ chém sạch. Trong triều ngoài nội,
ai ai cũng kinh hãi. Bấy giờ là tháng mười một năm Kiến An thứ 19.
Người sau có thơ than rằng:
Lòng đâu độc địa hỡi A Man?
Hàng mấy trăm người nỡ giết oan!
Vua, hậu thương thay khi tử biệt,
Không bằng chồng vợ chốn dân gian!
Vua Hiến đế từ khi mất bà Phục hậu, lo buồn mấy hôm không ăn
được cơm. Tháo vào khuyên giải rằng:
- Bệ hạ đừng lo, tôi không có bụng nào đâu. Con gái tôi đã
vào cung hầu bệ hạ làm quý nhân, hiền hậu hiếu thảo, nên lập làm chính cung
hoàng hậu.
Bây giờ Tháo bảo thế nào mà vua chả phải nghe. Ngày mồng một
tháng giêng năm Kiến An thứ 20, nhân dịp ăn mừng tiết Nguyên đán, vua lập Tào
quý nhân lên làm hoàng hậu. Các quan trong triều, không ai dám nói.
Bấy giờ Tào Tháo uy thế mỗi ngày một thịnh, liền hội các đại
thần, bàn việc đánh Ngô, Thục. Giả Hủ nói:
- Nên đòi Hạ Hầu Đôn, Tào Nhân về mà bàn việc ấy.
Tháo lập sức sai sứ đi triệu hai người về. Hạ Hầu Đôn chưa đến.
Tào Nhân đến trước. Khi ấy Tháo đang say rượu nằm nghỉ. Hứa Chử cắp gươm đứng
gác ngoài cửa cung. Tào Nhân vào ra mắt Tào Tháo. Hứa Chử không cho vào. Tào
Nhân giận, nói:
- Ta là tôn tộc họ Tào, sao ngươi dám ngăn trở ta?
Hứa Chử nói:
- Tướng quân tuy là thân tình, nhưng là quan trấn thủ ngoài
biên; tôi tuy sơ tình nhưng hiện đương làm nội thị. Chúa công say rượu đang nằm
nghỉ, nên tôi không dám cho vào.
Nhân thấy nói thế, không dám vào nữa. Tháo biết chuyện, than
rằng:
- Hứa Chử thế mới là trung thần!
Không được bao lâu, Hạ Hầu Đôn cũng đến cùng bàn việc đánh dẹp.
Đôn nói:
- Ngô, Thục chưa có thể đánh được, ta nên lấy Hán Trung của
Trương Lỗ trước, rồi dẫn quân đắc thắng lấy luôn Thục nhân thể. Như thế, chỉ
đánh một trận là xong.
Tháo nghe lời, cất quân sang lấy Hán Trung.
Đó là:
Vừa sinh mưu ác khinh vua yếu,
Lại dẫn quân hùng đánh nẻo xa…
Chưa biết việc sau ra thế nào, xem đến hồi sau mới rõ.
La Quán Trung
Người dịch: Hồng Việt
Theo https://www.sachhayonline.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét