Tây du ký 4
Hồi 16:
Núi Hắc Phong, yêu quái trộm Cà sa
Nói về hai thầy trò đi đền cửa chùa, Tam Tạng liền xuống ngựa,
mấy sãi bước ra chào hỏi. Tam Tạng thuật hết sự tình, các sãi mời Tam Tạng vào
trong.
Hành Giả dắt ngựa theo bén gót, các sãi thấy Hành Giả hình
dung kỳ dị, mới hỏi thăm Tam Tạng rằng:
- Ông tướng gì dắt ngựa đó vậy?
Tam Tạng nói rằng:
- Thầy nói nhỏ nhỏ vậy, chớ nó nóng nảy lắm, hể ai nói động tới
nó thì không dung, nó là học trò tôi mà dạy biểu không đặng.
Các sãi nói:
- Học trò gì mà xấu dữ vậy?
Tam Tạng nói:
- Tuy tướng mạo xấu hung, mà tài năng giỏi lắm.
Tam Tạng bước lên chùa lớn, thấy tấm biển đề bốn chữ rằng:
"Quan Âm thiền viện".
Tam Tạng mừng quá đổi mừng, bước vào chùa lạy phật Quan Âm.
Hành Giả dộng chuông, thầy chùa đánh trống, Tam Tạng quì lạy,
vái phật Quan Âm, lạy cúng xong rồi thầy chùa thôi đánh trống, còn một mình
Hành Giả đứng dộng chuông hoài.
Các sãi hỏi rằng:
- Thầy lạy đã rồi còn dộng chuông làm chi nữa?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Các ông không hiểu, để tôi nói cho mà nghe. Làm Hòa Thượng
một ngày thì dộng chuông một bữa.
Khi ấy các sãi nghe tiếng chuông loạn đã, không có chập có hồi,
rùng rùng kéo ra mà hỏi rằng:
- Thằng điên nào phá chuông đó?
Tôn Hành Giả nhảy ra hét lớn rằng:
- Ấy là ông ngoại bây đó, dộng chuông lớn giải buồn.
Các sãi nghe nói tiếng vang như sấm nổ, mặt dữ tợ Thiên Lôi,
té ngữa té nghiêng, bó càng bò niễng, miệng la bài hãi rằng:
- Xin Lôi Công dung mạng.
Tôn Hành Giả nói:
- Thiên lôi là chắt chít của ta đó, thôi, chờ dậy mà đi,
không hề chi mà sợ, thiệt là ông lớn nước Ðại Ðường.
Các sãi thấy Tam Tạng vui vẻ mới mừng, liền đãi trà nước.
Xảy thấy hai đạo nhỏ, hầu một sãi già ra trước, các Hòa Thượng
nói rằng:
- Có Tổ sư ra đó.
Tam Tạng đứng dậy bái liền, ông Sãi già cũng bái lại mà nói rằng:
- Tôi mới nghe trẻ nói rằng: "Ông lớn ở nước Ðại Ðường đến
đây, nên phải ra nghinh tiếp, chẳng hay từ đó đến đây, ước chừng mấy dặm?"
Tam Tạng nói:
- Từ thành vua ra khỏi Trường An, cũng hơn năm ngàn dặm, qua
khỏi núi Lưỡng giới nước Tây Phiên và nước Hấp Mật, phỏng sáu ngàn dặm đường.
Sãi già nói:
- Nói vậy từ đó đến cũng hơn muôn dặm, phận tôi quê lắm, ít dạo
cõi đời, lục đục ở trong chùa, già đời không khỏi cửa, khác thể ếch ngồi đáy giếng
thấy trời chẳng bao nhiêu.
Tam Tạng hỏi:
- Bạch thầy đặng mấy trăm năm tuổi?
Sãi già nói:
- Nhờ trời cho sống, hai trăm bảy chục tuổi rồi.
Tôn Hành Giả đứng dựa bên Tam Tạng, liền nói hỏi rằng:
- Còn nhỏ hơn sắp cháu chắt tôi đó!
Tam Tạng nháy một cái, Tôn Hành Giả làm thinh.
Một lát có đạo nhỏ bưng dĩa ngọc chén vàng, rót trà mà đãi.
Tam Tạng ngó thấy khen lắm:
- Thiệt là vật báu trong đời.
Sãi già nói:
- Xin thầy đừng khen vị tình, tôi lấy làm hổ thẹn. Thầy ở
Trung Quốc chắc là nhiều vật báu hơn, có món chi cho tôi xem, lấy làm cám ơn lắm.
Tam Tạng than rằng:
- Ngặt nước tôi không vật chi báu, đem cho các sãi xem chơi.
Các sãi nghe nói tức cười.
Tôn Hành Giả hỏi rằng:
- Các ngươi cười chuyện gì vậy?
Hòa Thượng rằng:
- Ông nói áo cà sa là báu, ai nghe mà chẳng tức cười? Giá anh
em tôi, cầm bỏ cũng hơn ba chục cái, chớ như của Tổ sư tôi đó, bảy tám trăm cái
có dư, để tôi biểu đem ra cho mà coi, kẻo nghi là nói dối.
Hòa Thượng ấy hay diện lắm, biểu khiêng mười hai tủ áo ra.
Ðôi bên giăng dây, tủ áo để giữa, lấy áo cà sa vắt từ cái, chỉ cho Tam Tạng với
Hành Giả coi.
Thiệt là: Rằn rực cả nhà, đỏ đen bốn phía, những là kết hàng
may gấm, thêu chữ đíùnh vàng.
Tôn Hành Giả xem thấy cười rằng:
- Tốt lắm, tốt lắm, cất đi, cất đi, để lấy áo cho các ngươi
coi thử.
Tam Tạng níu Hành Giả mà nói rằng:
- Trò ôi! Ðừng khoe của tốt làm chi? Thầy trò mình cô thế, nếu
mà hơ hỏng, e việc rủi ro. Lời xưa rằng: "Những vật quý báu trong đời, chẳng
để cho nhiều người thấy là sợ tham lam, xem qua ngoài mắt, động đến trong lòng,
bụng đà chi lắm thì sanh mưu kế, người ta lụy vì của, chim sẽ chết tại
lòng".
Tức thì chạy vô mở gói, lấy áo đem ra, màu sáng áo cà sa, chiếu
thấu hai lớp giấy, mở giấy ra thì thấy hào quang chói mắt, hơi ánh sáng nhà, thầy
nào cũng thất kinh, gãi đầu le lưỡi, nhứt là Sãi già thấy áo, muốn lấy được mà
thôi.
Liền khóc rồi quì xuống nói với Tam Tạng rằng:
- Tôi lấy làm vô duyên xấu phước lắm!
Tam Tạng đỡ dậy nói rằng:
- Chuyện chi xin thầy nói, làm sao lại khóc than?
Sãi già nói rằng:
- Mới dở áo báu ra, trời đà vừa tối, phần con mắt tôi làn lỉnh
chẳng rõ ràng. Ấy là xấu phước vô duyên, không tủi làm sao cho đặng? Phải chi
thầy rộng rãi, cho tôi mượn vào phòng coi cho sáng đêm nay, đến rạng đông sẽ trả.
Tam Tạng nghe nói thất kinh, trách Hành Giả rằng:
- Cũng tại nhà ngươi hết thảy.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Không hề chi mà sợ! Tôi cho mượn thử coi, nếu có lẽ nào,
thì cứ tôi mà trách. Nói rồi lấy áo, trao cho Sãi già tức thì Sãi già mừng rằng:
- Tôi cám ơn lắm.
Nói rồi truyền các sãi dọn cơm nước đãi đằng.
Tối lại sẽ dọn liêu cho hai ông ngủ, truyền rồi vào nhà hậu tức
thì.
Khi ấy Sãi già đem gói áo vào phòng, hối đệ tử thắp đèn cho
kíp, ôm gói áo mà khóc, nước mắt dầm dề.
Các sãi lấy làm lạ hỏi rằng:
- Vì cớ nào ông khóc làm vậy?
Sãi già nói:
- Ta khóc vì coi không đặng cái áo cà sa.
Các sãi thưa rằng:
- Áo cà sa trong gói, sao ông không mở mà coi, để khóc lóc
làm chi, mà nói rằng coi không đặng?
Sãi già nói:
- Coi một giây một lát, rồi cũng như không? Ta hai trăm bảy
chục tuổi rồi, sắm cà sa hơn mấy tủ, xét lại mấy trăm áo đó, không bằng một cái
nầy. Nếu mặc đặng một ngày, chết cũng đặng nhắm mắt.
Các sãi nói:
- Ông muốn mặc áo đó có khó chi đâu. Cầm họ ở một ngày, thì
ông mặc một bữa, cầm họ mười bữa, thì ông mặc mười ngày, chuyện ấy dễ như chơi,
xin ông đừng khóc nữa.
Sãi già nói:
- Lẽ nào cầm cả năm, mặc cho phỉ chí? Chừng họ đi cũng theo họ
mà bận hay sao? Mấy thầy trò đương nói với nhau, xây vần chưa dứt.
Có một Hòa Thượng nhỏ tên là Quảng Trí, ló cổ ra bạch rằng:
- Ông muốn bận hoài cũng không khó chi.
Sãi già nghe nói mừng rỡ hỏi rằng:
- Con tính làm sao đó?
Quảng Trí bạch rằng:
- Hai thầy trò họ, ngày đi mê mệt, tối ngủ li bì, sẽ phá cửa
vào phòng cắt cổ đi cho rảnh, lại đặng gói đồ và con ngựa, áo cà sa truyền tử
lưu tôn.
Sãi già nghe nói mừng lắm, lau nước mắt mà khen rằng:
- Kế ấy hay lắm, hãy đem dao búa cho mau.
Có Hòa Thượng nhỏ là Quảng Mưu, can rằng:
- Kế ấy không khéo, không khéo. Mình làm mưu hại nó, phải giữ
thế mới xong, anh mặt trắng thì dễ lắm, chú mặt lông e khó chịu, mình giết mà
không đặng, nó hại mình như chơi, tôi xin dâng kế nầy, đổ dầu bó củi mà thiêu.
Họ tưởng là cháy chùa, mình khỏi mắc thường nhân mạng.
Sãi già khen rằng:
- Hay lắm! Hay lắm!
Truyền vác hết mấy đống củi, chất giáp vòng chùa.
Nói về thầy trò Tam Tạng, đương ngủ sau liêu, Tôn Hành Giả
tuy ngủ mặc lòng, mà tai tỏ lắm, nghe tiếng kéo chà chất củi, sanh nghi ngờ dậy
tức thì, sợ ở cửa thầy giật mình ngủ không ngon giấc.
Hành Giả hóa làm con ong nhỏ, chun cửa sổ mà bay ra.
Thấy các sãi đương chất củi tưới dầu. Hành Giả nực cười rằng:
- Nghĩ thầy mình nói phải lắm, nó quyết đốt cho chết, mà lấy
áo cà sa, nó ở ác như vầy, cũng nên đập một hèo cho chết, nếu mình làm bất tử,
sợ thầy nói sát sanh. Thôi thôi, phải tính thế làm êm, muốn vậy thì cho vậy.
Hành Giả nhảy lên trời một cái, tới cửa Nam Thiên Môn, các
ông thần giữ cửa thất kinh, đồng la lớn rằng:
- Không xong, không xong, chắc Tề Thiên làm phản nữa.
Tôn Hành Giả khoát mà nói rằng:
- Tôi không phản mà các ông hòng sợ, thiệt đi tìm Quảmg Mục
thiên vương.
Nói chưa dứt lời, xảy thấy Thiên Vương bước vào bái chào Hành
Giả.
Tôn Hành Giả nói:
- Bây giờ không rảnh mà chuyện vản. Thầy tôi bị sãi đốt tại
chùa, gấp rút như vầy, nên tìm ông lập tức, xin cho mượn cái lồng Tịch hỏa,
xong rồi đem trả tức thì. Quảng Mục thiên vương hỏi:
- Nếu thầy bị lửa thiêu, sao chẳng hóa nước ra mà cứu, mượn
làm chi Tịch hỏa trạo, mất công đem xuống đem lên.
Tôn Hành Giả nói:
- Bởi ông không rõ, để tôi cắt nghĩa cho mà nghe; nó đốt chùa
lấy áo của mình, mình tưới nươc như chữa nhà cho nó, nên tôi mượn cái lồng Tịch
hỏa mà đậy một mình thầy, nó đà tính việc sát nhân, để cháy chùa cho bỏ ghét.
Quảng Mục thiên vương cười rằng:
- Ông giộc nầy thiệt độc quá: Miễn cho mình khỏi hại, không
thương xót tới ai.
Nói rồi lầy lồng ghép tức thì, mà trao cho Hành Giả.
Tôn Hành Giả liền kiếu rồi hiện hình về chùa lấy cái lồng
linh che một khoản cho thầy, và đồ với ngựa, rồi hiện vào liêu của ông sãi, ngồi
giữ áo cà sa, làm phép tiên nổi gió tức thì đặng cho mau cháy.
Còn lũ thầy chùa mới chế dầu châm lửa, xảy đâu gió tới ào ào.
Xưa là một kiểng chùa, nay hóa hòn núi lửa, nó cháy lan qua
nhà hậu, không còn sót một nóc chùa, các sãi thất kinh, vò đầu vang xiết.
Bây giờ thôi niệm Phật, lúc ấy cứ kêu trời, thầy cả đội bàn,
thầy con mang gói, kẻ thì xúc gạo người lại dọn đồ.
Thiệt là:
Ai làm dữ nấy lo,
Ai đánh to thua lớn.
Khi ấy có con tinh ở núi Hắc Phong, ngủ mới thức dậy ngó ra
song, thấy phía Bắc lửa cháy đỏ trời, con tinh ấy thất kinh nói rằng: "Cha
chả! Chùa Quan Âm cháy rồi, ta mau đi chữa lửa.
Liền đằng vân bay tới, thấy sau liêu không lửa, có một người
ngồi trên trính, thổi gió làm giông còn trên bàn để một gói đồ, hào quang sáng
giới, mở ra xem thấy một cái áo cà sa, ấy là: Gặp của báu thì động lòng người,
thì không thèm chữa lửa, gói áo cà sa lại, xách về động Hắc Phong.
Còn lửa cháy tới canh năm mới thiệt tắt ngọn, thầy con thầy cả
than khóc vang tai. Tôn Hành Giả lấy lồng phép nhảy lên mây, trả rồi trở lại biến
con ong chun vào cửa sổ, hiện hình người cất tiếng rằng: "Dậy bới thầy, mặt
trời đã mọc".
Tam Tạng chờ dậy bận áo, mở cửa phòng bước ra, thấy một đống
lửa than, chùa chiền đâu mất.
Tam Tạng thất kinh hồn vía, hỏi Hành Giả rằng:
- Ðêm nay thầy ngủ ngon, không hay lửa cháy.
Tam Tạng hỏi:
- Sao cái buồng còn nguyên hiện, nói thử mà nghe.
Tôn Hành Giả nói:
- Có tôi giữ cái buồng cho thầy, nên lửa không cháy tới.
Tam Tạng nói:
- Ngươi có thần thông như vậy, sao không bảo hộ cả chùa?
Tôn Hành Giả nói:
- Ðể tôi thưa lại cho rành, thiệt lời thầy bàn linh lắm; nó
quyết đốt thầy trò cho chết, mà lấy áo cà sa, phải tôi không hay thì thầy trò bị
thiêu hết, tôi thấy nó ở ác, nên không thèm chữa lửa, lại giùm một trận giông.
Tam Tạng hỏi:
- Lửa cháy thì tưới nước, giùm giông giùm gió làm chi?
Tôn Hành Giả nói:
- Lời xưa rằng: Người chẳng dốc lòng giết cọp, cọp đâu nỡ dạ
ăn ngươi, nếu né chẳng đốt chùa, thì tôi không làm gió.
Tam Tạng hỏi:
- Nếu vậy, áo cà sa đã cháy rồi sao?
Tôn Hành Giả nói:
- Không hề gì, áo cà sa có Tịch hỏa châu, để trong liêu không
cháy, để tôi vô đó mà lấy, không mất đi đâu?
Tôn Hành Giả gánh đồ, còn Tam Tạng dắt ngựa, vào sau phương
trượng thấy sãi già, sãi trẻ khóc than. Thấy thầy trò bước vào, các sãi thất
kinh hồn vía, nói rằng: - - - Hồn oan vào đòi mạng kia kìa!
Ðồng quỳ xuống lạy rằng:
- Oan có nhà oan, nợ có chủ nợ, chúng tôi không can chi hết,
tại Quảng Mưu và ông tổ đốt chùa.
Tôn Hành Giả hét một tiếng rằng:
- Ðồ chó chết mà! Ai là hồn ma mà nói bậy, trả áo cà sa lại kẻo
mà chết cả bầy.
Có hai thầy sãi dạn lắm hỏi rằng:
- Hai ông đã bị chết thiêu, sao nay vào đòi áo cà sa, có phải
hồn ma hay là còn sống?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Trong liêu không có cháy, các ngươi ra trước mà coi.
Các sãi chạy ra xem, thiệt thấy cái buồng còn nguyên hiện, thất
kinh chắc lưỡi than rằng:
- Tam Tạng là ông thần, nên đốt không chết, té ra làm hư hại
chùa mình, lấy áo cà sa mà trả cho ngài kẻo tội.
Chẳng ngờ sãi già chiếm cà sa không đặng, lại thêm cháy hết
chùa chiền, tức mình không biết làm sao, liều mạng đập đầu mà chết.
Các sãi khóc rằng:
- Thầy cả liều mình mà chết, kiếm không ra cái áo cà sa,
chúng tôi không biết làm sao? Nhờ Thần nhân soi sét.
Tôn Hành Giả nói:
- Chắc chúng bây ăn cắp, bây giờ phải xét mới xong.
Nói rồi xét mấy rương đồ, kiếm hoài không đặng. Tam Tạng lấy
làm tức tối, cứ ngầy Hành Giả luôn luôn.
Ngồi niệm chú định tâm, Tôn Hành Giả nhức đầu ngã lăn xuống đất.
Liền la lớn rằng:
- Xin thầy đừng niệm chú, tôi hết lòng kiếm áo cà sa.
Các sãi thấy vậy, đồng quỳ lạy xin giùm.
Tam Tạng vị tình thôi niệm, Tôn Hành Giả chờ dậy, rút thiết bảng
ra đương lúc giận cùng, muốn đánh mấy ông Hòa Thượng.
Tam Tạng hét mà cản rằng:
- Mầy là con khỉ dữ, không sợ nhức đầu, chẳng biết lỗi mình,
muốn đánh người ta nữa, hãy hỏi đi hỏi lại, coi ai thấy hay chăng?
Các sãi lạy mà khóc rằng:
- Thiệt chúng tôi không biết, tại ông già chết, bầy đặt hồi
hôm. Nổi lửa đốt chùa quyết hại người mà lấy của, trong lúc lửa cháy, chúng tôi
lật đật dọn đồ, không biết vì cớ nào áo cà sa mất biệt.
Tôn Hành Giả giận lắm, liền đi thẳng vào liêu cởi áo ông thầy
già, kiếm cũng không có; giận đào đất ba thước, kiếm cũng không ra.
Tôn Hành Giả ngẫm nghĩ, rồi hỏi các sãi rằng:
- Gần đây có yêu quỷ hay không?
Các sãi nói:
- Phía bên Nam có núi Hắc Phong, chúa động thường chơi với thầy
cả.
Tôn Hành Giả hỏi:
- Ðây đến núi Hắc Phong chừng mấy dặm?
Các sãi nói:
- Chừng hai mươi dặm mà thôi.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Xin thầy đừng lo, tôi chắc con yêu nầy ăn cắp, để tôi qua bển
làm sao cũng có áo cà sa.
Rồi nói với các sãi rằng:
- Các ngươi phải hầu hạ thầy ta, giữ gìn con ngựa; nếu điều
chi sai chạy, thì ta đánh như vầy.
Nói rồi đưa thiết bảng đập vào vách tường, gạch nát luôn tám
miếng.
Ai nấy thất kinh hồn vía, đồng quỳ lạy thưa rằng:
- Chúng tôi thiệt vâng lời, xin ông đừng ngại dạ.
Tôn Hành Giả đằng vân lên núi, mà kiếm áo cà sa.
Hồi 17:
Hành Giả đánh yêu ăn trộm
Quan Âm bắt gấu thành tinh
Tôn Hành Giả nhảy lên mây, các sãi thấy thất kinh hồn vía, đồng
quỳ lạy nói rằng: - Ngài thiệt là thần nhân, biết đằng vân giá võ, không sợ
lửa đốt, dám đánh yêu tinh. Tại ông già chẳng biết coi người, nên trời khiến
mình làm mình chịu.
Tam Tạng nói:
- Thôi các ông chờ dậy, đừng phiền não làm chi, vái cho kiếm
đặng cà sa thì xong xuôi mọi việc, sợ tìm không đặng, ắt là nó chẳng dung tình.
Các sãi nghe nói đồng niệm phật vang trời, xin thần thánh xét
soi, kiếm áo cà sa cho đặng.
Nói về Tôn Hành Giả đằng vân tới núi Hắc Phong nhằm tiết
tháng ba, xem núi non tốt lắm, có bài thơ cuối mùa Xuân như vầy:
Khắp nẻo nguồn khe chảy,
Ðầu non hoa cỏ đơm
Chim kêu người chẳng thấy,
Bông rụng nhánh còn thơm.
Tôn Hành Giả đương xem nghe trong bụi có người nói chuyện.
Hành Giả lén xuống, dòm thấy ba con yêu ngồi dưới đất mà nói
chuyện với nhau; một thằng ngồi giữa mặt đen, bên tả là đạo sĩ, bên hữu là tú
tài áo trắng, ngồi nói kinh nói sách, khoe phép khoe tài.
Người mặt đen cười rằng:
- Ít bữa nữa đến ngày sinh nhật của tôi, xin hai ông ráng đến.
Tú tài áo trắng nói rằng:
- Năm nào tôi cũng tới Ðại vương, có lẻ nào năm nay không đến?
Người mặt đen nói:
- Tôi xí đặng vật báu, là cái áo cà sa, tính mai làm hội Phật
Y đặng ăn mừng một tiệc.
Ðại sĩ nghe nói cười rằng:
- Hay lắm, hay lắm! Tôi chẳng dám quên, ngày mai dự tiệc ăn mừng,
ở ít bữa cho qua đám sinh nhật.
Tôn Hành Giả nghe nói, nín không đặng, nhảy ra giá thiết bảng
hét lớn rằng:
- Mầy là đồ quỷ, ăn cắp áo cà sa, đừng lo làm Phật Y, phải trả
cho tao lập tức.
Nói vừa dứt tiếng, giơ thiết bảng đánh liền, thằng mặt đen nổi
gió trốn đi.
Lão đạo sĩ đằng vân bay mất, đập Tú tài áo trắng chết tốt hóa
ra Bạch hoa xà, Hành Giả nổi nóng xách lên bứt con rắn đứt làm hai khúc. Rồi chạy
vòng theo núi, mà kiếm quỷ mặt đen, xảy thấy động yêu, đóng cửa chặt kính, biển
đề "Hắc phong động" rõ ràng.
Tôn Hành Giả giá thiết bảng kêu rằng:
- Bớ thằng chó chết, trả áo cà sa cho mau.
Yêu nhỏ vào báo rằng:
- Ðại vương ôi! Chắc làm hội Phật Y không đặng! Ngoài ngỏ có
Thiên Lôi đầu trọc, đương đòi áo cà sa.
Hắc Phong nai nịt cầm cần thương, vòng ra cửa động.
Hành Giả thấy con tinh ấy: Ðội mão đen, mặc giáp sắt, cầm cây
giáo cũng đen, coi giống cục than hầm một thứ.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Bộ mầy ở lò gốm thì phải?
Hắc Phong kêu lớn hỏi rằng:
- Mầy là Hòa Thượng chùa nào, áo cà sa làm mất ở đâu, khéo đến
đây đòi bậy? Tôn Hành Giả nói:
- Áo cà sa để trong phương trượng tại chùa Quan Âm, hồi hôm bị
lửa cháy chùa, mầy trà trộn lén vào ăn cắp, hăm làm hội Phật Y hồi nãy, bây giờ
thiệt chối hay sao? Mau mau trả lại cho tao, mới là khỏi chết.
Hắc Phong nghe nói cười hả hả mà tiếc rằng:
- Mầy là đồ khốn nạn! Hồi hôm nổi lửa đốt chùa, ngồi làm
phách hóa giông, chúng lấy cà sa không thấy, mầy là thằng gì đó, tài lực đáng
bao nhiêu? Dám vác gậy đến đây, mà đặt điều nhìn bậy?
- Mầy là thằng cháu bất hiếu, nhè ông ngoại mà quên. Ông là học
trò của Ðường ngự đệ tên là Hành Giả họ Tôn, nếu ta nói việc phép tài chắc nhà
gả bay hồn mất vía.
Hắc Phong nói rằng:
- Ðâu mầy thử nói sự tích tao nghe?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Con hãy đứng cho vững chân mà nghe ông nói.
Liền đọc hết đầu dây mối nhợ, rồi nói rằng:
- Mầy không tin thì hỏi thử thiên hạ, coi tao có phải là Yêu
thứ nhứt hay không? Hắc Phong nghe nói cười rằng:
- Quả như lời nói đó, thì mầy là Bật Mã Ôn.
Tôn Hành Giả nghe kêu Bật Mã Ôn giận lắm, huơ thiết bảng đánh
liền.
Hắc Phong lấy giáo đở ngang, đánh đấu đã hơn vài mươi hiệp, từ
sớm mai đến đứng bóng, chưa biết hơn thua.
Hắc Phong đở thiết bảng nói rằng:
- Tôn Hành Giả ơi! Ðể ta về ăn cơm đã, rồi ra đánh tới chiều.
Nói rồi chạy về nhà, đóng cửa động chặt cứng, rồi cho mời bạn
hữu tới mừng hội Phật y.
Hành Giả phá cửa không được, trở về chùa một nước.
Nói qua Tôn Hành Giả về tới chùa, thưa cùng Tam Tạng tự sự
trước sau, các sãi nghe nói ra mối mới mừng, rồi vội vã dọn cơm chay mà đãi.
Tôn Hành Giả ăn cơm rồi lên núi nữa, quyết vào phá cửa đặng lấy
áo cà sa, đương đi nửa đàng gặp một con yêu nhỏ, cặp nách cái hộp đi giữa lộ
như bay.
Tôn Hành Giả đập một hèo thịt xương tan nát, dở hộp ra coi thử,
thấy lá thiệp mời, đề rằng:
" Tôi là Hùng Bi, sai kính thiệp mời Kim Trì hòa thượng
trước phòng xem rõ. Cảm tình dạy dỗ, mến đứt yêu thương. Ðêm hồi hôm thấy lửa
cháy lan. Mà kể chắc mấy linh không nao núng. Tôi tới đó lửa tàn khói ngún, đâu
thời may đặng áo cà sa. Tính mở tiệc hoa, ăn mừng vật quới. Xin ông ráng tới, mời
trước ba ngày."
Hành Giả coi rồi cười ngất rằng:
- Lão già ấy chết đà đáng số, nó là một lũ yêu tinh, hèn chi
sống lâu, tới hai trăm bảy mươi tuổi. Chắc là yêu tinh truyền phép địa tiên cho
nó nên trường thọ như vầy, để ta biến ra hình lão ấy, vào động mới xong. Hoặc
may thấy áo cà sa thì giựt chạy về khỏi mắc công đánh đập.
Nói rồi niệm thần chú liền hóa Sãi già tới động Hắc Phong, đứng
ngoài kêu mở cửa. Quỷ nhỏ vào báo rằng:
- Có Hòa Thượng Kim Trì tới.
Hắc phong ngẫm nghĩ rằng:
- Mình mới sai trẻ đi mời, lẻ nào tới mau như vậy?
Có khi Tôn Hành Giả biểu thầy đi đòi áo đó chăng? Trẻ bây cất
áo cà sa, đừng để đó Kim Trì ngó thấy.
Tôn Hành Giả đến trước sân, thấy đào lý tốt tươi, tre tòng
mát mẻ, khác màu nhà núi, giống cảnh cung tiên. Trước cửa cái đề đôi liển rằng:
Nương dựa non xanh, không việc tục,
Thảnh thơi động tía, tợ người tiên.
Tôn Hành Giả khen rằng:
- Thằng này yêu quái mặc lòng mà tánh ưa thanh tịnh.
Bước vào trong ngó thấy, những là rừng xoi cột xẻ, xong sáng
cửa cao.
Hắc Phong ra nghinh tiếp nói rằng:
- Tối hôm nay không gặp mặt, lấy làm buồn bực quá chừng, mới
sai trẻ đi mời thầy, mốt qua ăn tiệc, không dè thầy đến sớm, tôi mừng rỡ vô
cùng.
Tôn Hành Giả nói:
- Tôi mấy bữa rầy mắc việc, bữa nay mới qua thăm, đi nửa đường
gặp trẻ trao thơ, xem mới rõ mời qua hội cả, nên tôi đến trước xin cho coi áo
phật ra thể nào?
Hắc Phong mời ngồi, đãi đằng trà nước.
Xảy thấy tiểu yêu tuần núi, chạy vào báo rằng:
- Ðại Vương ôi! Thằng nhỏ đi thơ, bị Hành Giả đánh chết, chắc
nó giả Kim Trì hòa thượng, vào giựt áo cà sa.
Hắc Phong nghe nói nổi xung, giựt giáo đâm Tôn Hành Giả.
Tôn Hành Giả hiện hình thiệt, lấy thiết bảng đỡ liền, hai người
đánh tại trước sân, đuổi ra ngoài cửa ngỏ, đành dồn tới chân núi, lần lần lên tới
chân mây, đánh đà sập mặt trời, chưa biết ai thắng bại.
Hắc Phong nói:
- Họ Tôn, khoan đánh đã, bữa nay trời tối, để mai sẽ đánh cho
trọn ngày.
Nói rồi nổi gió trở về đóng cửa động, không thèm đánh nữa.
Tôn Hành Giả hết phép, túng phải về chùa, thưa các việc cho
thầy hay, bởi trời tối nên phải trở lại.
Tam Tạng hỏi:
- Nhà ngươi nhắm sức đánh lại nó hay không?
Tôn Hành Giả bạch rằng:
- Tôi không hơn sức nó bao nhiêu, nên chắc gấp chưa đặng!
Tam Tạng nói:
- Nếu cù cưa như vậy, chừng nào cho có áo cà sa?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Tôi kỳ nội ngày mai làm sao cũng lấy đặng.
Các sãi dọn cơm tối, ăn uống xong rồi, ai nấy đồng nghỉ ngơi,
Tôn Hành Giả nằm không cục cựa, có một mình Tam Tạng, thao thức sáng đêm.
Rạng đông Hành Giả chờ dậy, kêu các sãi dặn rằng:
- Các ngươi hầu hạ thầy, bây giờ ta đi nữa.
Tam Tạng bước xuống giường lập tức, kéo áo Hành Giả lại hỏi rằng:
- Bây giờ ngươi đi đâu đó?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Tôi tưởng chuyện này, tại Quan Âm hết thảy, chùa bà tại đó,
hưởng hương khói cửa người ta, để cho yêu quỷ ở gần làm điều tác tệ, nay để tôi
qua Nam Hải, mà hỏi thử Phật bà, phải tính làm sao lấy áo cà sa trở lại.
Tam Tạng hỏi:
- Ngươi đi chừng nào về tới?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Mau thì về kịp bữa cơm mai, trễ thì đứng bóng, làm sao tôi
cũng lấy áo đem về. Thôi thầy buông cho tôi đi.
Nói rồi biến mất.
Tôn Hành Giả đằng vân tới Nam Hải, xem qua biển rộng mênh
mông, non cao chớn chở, chính giữa có mấy loài chim tốt, trăm thứ hoa tươi, nồng
nực mùi hương, chói lòa màu sáng.
Tôn Hành Giả đi tới trước tòa sen cúi đầu làm lễ.
Quan Âm hỏi:
- Nhà ngươi đi chuyện chi đây?
Hành Giả nói:
- Chùa bà ở gần núi Hắc Phong, hưởng không biết bao nhiêu
hương khói. Bà cho con gấu ngựa ở gần một bên chùa, ăn cắp áo cà sa, tôi đòi
hoài không trả, nên tôi xin lỗi, phải mắng vốn cho bà hay.
Quan Âm nói:
- Con khỉ nầy nói trái lẽ, tinh gấu ăn trộm áo, sao ngươi lại
đòi ta, cũng tại con khỉ lớn gan đem khoe vật báu, đứa tiểu nhân ngó thấy, nên
sanh sự như vầy. Ngươi còn làm quỷ nổi dông đốt chùa ta cháy rụi. Tội nhà ngươi
dường ấy còn lên làm quỷ với ai?
Tôn Hành Giả nghe qua biết lỗi, liền quỳ lạy mà nói rằng:
- Thiệt bà nói phải lắm, xin từ bi tha tội cho tôi. Ngặt vì
con tinh không chịu trả áo, phần thầy tôi làm ngặt, cứ niệm chú định tâm, báo hại
tôi nhức đầu lòi hai con mắt, xin Bồ Tát từ bi hỉ xã, làm ơn thâu áo cà sa.
Quan Âm nói:
- Thôi, ta vị mặt thầy ngươi, rán đi giùm một chuyến.
Nói rồi đằng vân xuống, đi ngang núi Hắc phong, Tôn Hành Giả
thấy đạo sĩ đi dựa chân núi, tay bưng dĩa lưu ly đựng hai viên thuốc.
Tôn Hành Giả nhảy xuống lấy thiết bảng đập đầu.
Quan Âm thất kinh nói rằng:
- Con khỉ yêu nầy thiệt dữ quá, nó không ăn trộm áo, cớ gì mà
giết người ta.
Tôn Hành Giả nói:
- Bà không rõ tưởng nó là hiền, thiệt một tụi với con gấu ngựa,
nó đi qua ăn tiệc đám sanh nhật con gấu kia, và mừng hội Phật Y, nên bưng thuốc
dâng cho con gấu.
Nói rồi kéo thầy Ðạo sĩ chờ dậy, coi ra là chó sói lông xanh,
rồi xem đáy dĩa lưu ly, chạm bốn chữ Lăng hư tữ chế. Nghĩa là thuốc của thầy
Lăng Hư làm ra.
Tôn Hành Giả ngó thấy cười rằng:
- May lắm may lắm, tôi muốn làm một kế không biết bà có chịu
cùng chăng?
Quan Âm rằng:
- Ngươi nói ta nghe thử.
Tôn Hành Giả nói:
- Cứ theo chữ ở dưới đít dĩa, thì lão nầy tên thiệt Lăng Hư.
Nếu bà nghe kế tôi, thì phải hóa làm Ðạo sĩ, để tôi nuốt hai viên thuốc, rồi
thâu hình hóa lại một huờn. Bà bưng vào động tức thì mà gạt con gấu uống, miễn
tôi vô bụng nó, nó làm sao cũng trả áo cà sa, bằng chẳng đưa ra, tôi sẽ rút gân
nuốt ruột.
Quan Âm nghe nói nực cười mà gật đầu, liền hóa phép thần
thông biến làm Ðạo sĩ. Hình dung như tạt, cốt cách không sai.
Tôn Hành Giả cười hả hả mà hỏi rằng:
- Không biết phật yêu hay là yêu phật.
Quan Âm cười rằng:
- Yêu phật hình dung cũng vậy, dữ lành tâm địa khác nhau. Phật
làm dữ cũng như yêu, yêu đi tu cũng thành phật.
Tôn Hành Giả nghe nói trí hóa mở mang, liền làm phép dùng
mình, hóa làm huờn thuốc.
Quan Âm bưng dĩa thuốc đến cửa động Hắc Phong, thấy kiểng vật
tốt tươi, bông hoa rực rỡ, liền khen thầm rằng:
- Con tinh ở núi nầy, coi giống người tu niệm.
Tiểu yêu ngó thấy, vào báo với Hắc Phong rằng:
- Có ông tiên Lăng Hư đi tới.
Hắc Phong ra rước vào, Quan Âm vô ngồi xuống, Hắc Phong nói:
- Tiên ông tưởng tình mà đến, tôi vinh biết dường nào!
Quan Âm nói:
- Nay đã gặp ngay sinh nhật, tôi xin dâng thuốc kim đơn.
Liền đứng dậy đưa dĩa thuốc mà chúc rằng:
- Xin uống huờn thuốc nầy sống lâu ngàn tuổi.
Hắc Phong ngậm thuốc chưa kịp nuốt, nó đả chạy tuốt khỏi họng,
xuống tới bụng rồi.
Tôn Hành Giả hiện hình và đạp và tung trong bụng Hắc Phong
nhào xuống đất năn nỉ xin tha.
Quan Âm hiện hình mà nói rằng:
- Ngươi trả áo cà sa, thì ta tha khỏi thác.
Hắc Phong biểu tiểu yêu đem áo ra.
Hành Giả chun lỗ mũi mà ra, giựt áo cà sa hai tay ôm chặt cứng.
Quan Âm sợ Hắc Phong làm dữ, lấy Kim cô quăng đại trên đầu.
Hắc Phong chờ dậy tức thì, lấy giáo đâm Hành Giả, Quan Âm liền
niệm chú, Hắc Phong buông giáo, ôm đầu nhào xuống lăn chiên.
Quan Âm nói:
- Ngươi cũng nên bỏ thói yêu tinh mà quy theo phật.
- Xin cho đầu hết nhức, thì tôi chịu quy y.
Tôn Hành Giả nói:
- Ngày giờ đâu mà nói cù cưa, để tôi đập một hèo cho rảnh.
Quan Âm cản rằng:
- Ðừng có giết nó, để ta dùng chuyện nầy.
Tôn Hành Giả nói:
- Dùng làm gì thằng ăn trộm đó?
Quan Âm nói:
- Núi Lạc đà không người coi giữ, nó đáng phong chức Thủ sơn
đại thần.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Thiệt bà là phật từ bi, bắt thằng bợm niền đầu chớ không giết.
Quan Âm thí phát cho Hắc Phong, biểu cầm giáo theo hầu tả hữu.
Hắc Phong từ rầy sắp tới: Một tấm lòng hung khi ấy bỏ, bao
nhiêu tánh dữ thuở nầy tiêu.
Quan Âm dặn Hành Giả rằng:
- Ngươi từ rầy sắp sau đừng sanh sự nữa.
Tôn Hành Giả chỉ mặt Hắc Phong mà dặn rằng:
- Phật bà chẳng thiếu chi vật báu, coi bằng mắt chớ bắt bàng
tay, nếu thói cũ không chừa, chắc bị niền một cái nữa.
Nói rồi lạy tạ Bồ tát, rồi trở về chùa.
Quan Âm dẫn Hắc Phong đi về Nam Hải.
Hồi 18:
Quan Âm điện, Ðường Tăng khỏi nạn
Cao lão trang, Hành Giả bắt yêu
Bây giờ nói về Tôn Hành Giả thấy Quan Âm về rồi, Tôn Hành Giả
trở lại động Hắc Phong, chất cũi tư bề đốt động, rồi mới đằng vân trở lại, thưa
tự sự cho thầy hay, Tam Tạng vui mừng, day mặt phía Nam lạy nữa.
Các sãi mừng lòng niệm Phật vang trời, Tam Tạng truyền chôn cốt
ông sãi già, sữa soạn chùa chiền tử tế.
Bữa sau Tam Tạng giả từ lên ngựa.
Tôn Hành Giả quảy gánh đi theo, các sãi đưa một hồi, kẻ lui
người tới.
Hai thầy trò đi hơn bảy bữa, trời chiều đến một xóm kia nhà
lá trùng trùng, rào trem mịt mịt.
Ăn no gà lợn về chuồng tối, say cụp già trai dạo xóm chiều.
Tôn Hành Giả khen rằng:
- Cái xóm nầy thiệt sung lắm.
Tam Tạng giục ngựa bước vào, xảy thấy một người trai, cầm dù
mang gói, quần xăn tới háng, hăm hở chạy ra.
Tôn Hành Giả nắm lại hỏi rằng:
- Chú đi đâu lật đật vậy? Tôi hỏi một chuyện đã nào, chỗ nầy
là xứ gì đó?
Người ấy gở tay mà cự rằng:
- Nội xóm nầy không người nào anh hỏi thăm sao? Làm thế gì mà
kéo tôi lại vậy? Tôn Hành Giả cười rằng:
- Xin nói giùm một tiếng làm ơn, dầu chú có việc chi, tôi
giúp cho cũng đặng.
Người ấy nhảy không khỏi, tức mình dặm cẳng mà nói rằng:
- Thời vận tôi xấu quá! Trong nhà bị lời ăn tiếng nói, ngoài
đường lại thêm kẻ kéo người lôi.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Ðố chú mạnh bực nào mà vùng cho khỏi.
Người ấy tức mình buông dù xuống hai tay cào Hành Giả như
mèo.
Hành Giả cũng không buông, tên ấy tức mình la lớn.
Tam Tạng thấy vậy nói rằng:
- Ngộ Không! Hỏi người khác cũng đặng, phải níu kéo làm chi?
Tôn Hành Giả nói:
- Tôi hỏi quyết chú nầy, là có ý lắm!
Người ấy liệu bề chạy không khỏi, túng phải nói rằng:
- Nước nầy là nước Ô Tư, xóm nầy là xóm Cao lão. Tôi nói rồi
đó xin làm phước buông ra.
Tôn Hành Giả nói:
- Bộ chú không phải đi gần, chắc là có việc ngặt; đi chuyện
chi thì nói thiệt, tôi mới chịu buông ra.
Người ấy túng lắm, phải nói thiệt rằng:
- Tôi tên là Cao Tài, gia tướng Cao lão, chủ tôi có một người
con gái, tuổi mới hai mươi, ba năm trước bị một con yêu a vào làm rễ, ông tôi
không ưng bụng, rước thầy ếm đối cũng không linh. Con tinh ấy giận bắt con gái
chủ tôi cầm tại nhà sau, không ai thấy mặt, nên chủ tôi trao bạc rước thầy
chùa, thầy pháp tới hoài. Thầy chùa gỏ mỏ mà rủa yêu, thầy pháp đuổi yêu cho rầy
xóm. Tôi đi đà bại cẳng, rước chẳng đặng thầy hay, chủ tôi mắng nhiếc một hồi,
sai rước thầy cao tay ấn. Rủi ra đây mắc gốc, tức mình tôi mới vùng vằng. Thôi
buông cho tôi đi, kẻo để mặt trời chen lặn. Tôn Hành Giả cười rằng:
- May phước chú lắm, khỏi đi xa mỏi cẳng, đừng rước chúng tốn
tiền, chúng ta chẳng phải như thầy pháp giết gà, thầy chùa kiếm bạc, thiệt là:
Bắt yêu như bắt cóc, đuổi quỷ tợ như đuổi ruồi. Thầy ta là Ðường ngự đệ, qua
Tây Phương lạy Phật thỉnh kinh, bắt quỷ cũng nhiều, đánh yêu cũng lắm.
Cao Tài nói:
- Thôi thôi! Các cha đừng gạt tôi nữa, tôi đương tức hòng chết,
sai đi như chó, bị mắng quá trâu; nếu rước mấy thầy nhát gan, ắt bị một xừ điếc
óc!
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Tôi không nói gạt, xin chú đừng nghi, quyết giùm cho ông chủ
làm ơn, không hại chú bị rầy mà sợ.
Cao Tài cùng chẳng đã, dắt vào cửa ngỏ, biểu đứng mà chờ.
Cao Tài mới bước vào thềm, chủ nhà thấy mặt tức thì mắng lớn:
- Mầy là thằng chó chết, mang đầu về đó làm chi? Không lo đi
rước thầy, chẳng chịu rời cái bếp!
Cao Tài nói:
- Xin ông đừng mắng, để tôi thưa hết rõ ràng: Tôi mới đi ra,
xảy gặp hai ông Hòa Thượng, xưng là Ðường ngự đệ, qua Tây Phương lạy Phật thỉnh
kinh, nói có tài bắt quỷ đuổi yêu, nên tôi mới rước về cửa ngỏ.
Cao Thái Công nói:
- Hòa Thượng ở xa lắm, e nói chẳng thiệt lời, cũng dùng thử
cho hết lòng.
Liền bước ra nghinh tiếp, xà mà nói rằng:
- Tôi chào hai thầy đó.
Tam Tạng đáp lễ, còn Tôn Hành Giả đứng trơ trơ.
Cao Thái Công thấy Hành Giả như Thiên lôi, mặt lông mỏ nhọn,
tướng mạo dị kỳ, con mắt không từng thấy, trong bụng cũng nhơn nhơn.
Day lại mắng Cao Tài rằng:
- Mầy mới là quyết giết tao đó! Trong nhà bị một thằng rễ đầu
heo tướng quỷ, ếm đối không đi, mầy lại rước thêm một ông thầy mặt quỷ mắt
thau, dữ dằn quá gớm! Tôn Hành Giả nghe nói đáp rằng:
- Ông đếm cho nhiều tuổi, chớ không biết coi người. Nào, mấy
thầy tốt tướng thuở nay, có khi đã đuổi quỷ trừ tà đặng? Chớ như tôi tuy xấu
hình xấu dạng, mà có phép có tài, cứu con gái của ông, bắt đồ yêu trước mặt,
các việc ấy tốt hay xấu, mà ông dám chê đè?
Cao Thái Công nghe nói phải làm gan, rước vào nhà khách, mời
ngồi xong xả, rồi đãi nước đãi trà.
Cao lão mới hỏi thăm rằng:
- Nghe thằng nhỏ ở nhà nói: Hai thầy ở nước Ðại Ðường, đi qua
Tây độ, biết thiệt như vậy hay nó đặt điều?
Tam Tạng nói rằng:
- Quả như vậy, tôi ở bên Ðông độ, vâng lệnh vua Ðại Ðường,
qua Tây Phương lạy Phật thỉnh kinh đặng về làm Thủy lục. Ði đến đây trời tối,
vào xin ngủ đỡ một đêm". Cao Thái Công nói rằng:
- Nếu vậy thì: Hai thầy đi lở đường, nên ghé lại ngủ nhờ. Sao
lại nói có tài có phép, bắt yêu bắt quỷ làm chi?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Sẳn dịp ngủ nhờ, ở không kiếm quỷ bắt chơi, không biết nhà
ông có hết thảy mấy con yêu đó?
Cao Thái Công chắt lưỡi than rằng:
- Trời đất ôi! Yêu quái ở đâu nhiều như vậy? Có một thằng rễ
quỷ, mà xính vính cả nhà. Ðây không phải là động yêu, có đâu mà nhiều dữ vậy.
Tôn Hành Giả hỏi rằng:
- Ðâu ông nói đầu dây mối nhợ con quỷ đó cho tôi nghe thử ra
thể nào?
Cao Thái Công nói rằng:
- Tôi tuổi tác chừng nầy, vô hậu không trai nối nghiệp, sanh
ba đứa con gái. Con lớn gọi là Hương Lan, con giữa gọi là Ngọc Lan, con nhỏ tên
là Túy Lan. Hai đứa lớn dựng vợ gã chồng, cũng người trong một xóm, chàng đâu
thiếp đó, nhà cửa tư riêng. Còn con Túy Lan là tuyệt sắc và lại thông minh trí
tuệ. Tốt nết lành nghề, thêu phụng vẽ rồng, khảy đàn đọc sách, tính tôi lại vô
nam thì dụng nữ, rễ thảo cũng như trai, nên không định chữ vu quy mà để trông cậy
mâm cơm vò nước, muốn kén đông sàn mà dưỡng lão, để nhờ khi nghẹn nước đắng
cơm. Cách ba năm nay: Có người họ Trư ở núi Phước lăng tới xin làm rễ, coi cũng
phải người quân tử, đáng bực anh hào, nên tôi mới gả con, dụng bê bắt rể. Khi mới,
ở ăn phải cách, đi đứng nên người, đến sau khác mặt khác mày, dị hình dị tướng".
Tôn Hành Giả hỏi rằng: "Hình tướng nó ra thể nào?
Cao Thái Công nói:
- Ban đầu nó mập và đen, sau lại mỏ dài tai lớn. Sau ót mọc
lông gáy, trước mặt giống con heo, mà bao tử lớn lung, ăn uống nhiều lắm. Nói
cho phải, nó dùng những đồ chay đồ lợt, phải như ăn thịt cá, thì tôi hết cửa hết
nhà.
Tam Tạng nói:
- Con rễ mạnh thì ăn nhiều, ông phàn nàn sao phải.
Cao Thái Công nói:
- Việc ăn uống là tiểu sự, tôi có phiền ở đâu? Ngặt bây giờ
nó giá võ đằng vân, cát bay đá chạy. Báo hại nội nhà tôi và lối xóm, ai nấy
cũng thất kinh, nó lại bắt con gái tôi bỏ trong nhà sau, khóa cửa buồng lại, nửa
năm nay không thấy mày thấy mặt, chẳng biết mất biết còn. Mới rõ là yêu tinh,
liền rước thầy phù thủy, ngặt thầy nào nó cũng không sợ, ếm đối gì nó cũng tới
hoài.
Hành Giả nói:
- Có khó gì ở đâu, ông đừng lo mà mệt. Ðêm nay tôi bắt nó, và
đuổi ra cho khỏi nhà ông.
Cao Thái Công nói:
- Cái đó mới là hại tôi đó! Có thầy đây thì thầy đuổi, thầy
đi nó lại trở về. Làm cho gây oán gây thù, nó phá hết nhà hết cửa, như may mà bắt
đặng, phải tính cho xong, ấy là trừ phép căng, mới khỏi điều hậu hoạn.
Tôn Hành Giả nói:
- Như vậy cũng được, có khó chi đâu, nội trong đêm nay, đà biết
giỏi dở.
Cao Thái Công nghe nói mừng rỡ, tức thì hối dọn cơm chay, ăn
uống xong rồi gần canh một.
- Ông mời ít người tuổi tác, ngồi nói chuyện với thầy tôi, đặng
tôi làm thế thần bắt cho được nó. Một là bắt cho các người coi thử, hai là làm
cho ông đặng bình yên. Cao Thái Công nghe lời, làm y như vậy.
Còn Tôn Hành Giả cầm thiết bảng, bảo Thái Công dắt tới nhà
sau, thấy cửa đóng cứng khư.
Tôn Hành Giả liền bẻ khóa, ngó thấy trong buồng tối om, không
có thắp đèn.
Tôn Hành Giả bảo rằng:
- Ông kêu con ông đi ra cho rảnh.
Cao Thái Công kêu một tiếng.
Nghe nói hơi yếu đuối như vầy:
- Cha ôi! Con ở trong nầy.
Tôn Hành Giả nheo con mắt mà xem, ngó thấy nàng ấy: Vóc liễu
gầy mòn, tóc tai dã dượi, đi bộ tướng ngã xiêu ngã tó, ra níu cha khóc vắn khóc
dài.
Tôn Hành Giả nói:
- Nín cho tôi hỏi nào, vậy chớ con yêu đi đâu vắng?
Túy Lan thưa rằng:
- Nó đi theo gió theo mây, không biết đâu mà nói. Bởi nó biết
cha tôi muốn bắt, khuya mới về, gần sáng thời đi.
Tôn Hành Giả bảo rằng:
- Thôi hai cha con ra ngoài nói chuyện, để cho tôi hờm nó
trong nầy.
Cao Thái Công nghe nói vui mừng, dắt con ra nhà trước.
Còn Tôn Hành Giả làm phép biến ra nàng Túy Lan, rồi đóng cửa
phòng ngồi trên giường mà đợi.
Giây lâu nghe gió thổi ù ù ở xa ùng tới, xảy thấy yêu tính hiện
xuống, mình người, mà đầu heo, tai lớn mỏ dài, mặt đen lông vắn.
Tôn Hành Giả xem thấy cười thầm nằm xuống giả đau, rên hoài
rên hũy.
Con yêu ấy xốc vào ôm đại kề miệng muốn hun.
Tôn Hành Giả nắm mỏ bạt tai, xô nhào đầu xuống đất.
Con yêu ấy lồm cồm chờ dậy, vịn giường mà hỏi rằng:
- Bữa nay mình làm gì lạ vậy? Thế giận tôi về trễ hay sao?
Tôn Hành Giả nói:
- Ai hờn giận giống gì, đều bữa nay trong dạ chẳng vui, mình
hãy cổi áo ra mà ngủ. Con yêu ấy không hiểu cớ gì, cũng nghe lời cổi áo tức
thì.
Tôn Hành Giả lên ngồi trên thùng, giả đò đi tiểu.
Con yêu ấy thấy vậy lên giường nằm ngửa một mình.
Tôn Hành Giả ngồi thở ra mà than rằng:
- Mình thiệt là may phước lắm!
Con yêu ấy hỏi rằng:
- Mình giận tôi chuyện gì, mà nói tôi là may phước? Từ khi
tôi tới làm rễ cố công, tuy ba miếng cơm rau, chớ cũng nhiều công mệt mỏi. Lớp
lập vườn, lớp làm ruộng, sanh lợi biết bao nhiêu? Bây giờ lúa đựng mấy bồ, trái
cây đủ thứ, cơm nàng ăn áo nàng mặc cũng là công khó của tôi, như vậy còn chưa
bằng lòng, không biết làm sao nữa mới vừa ý! Chuyện gì mà than thở? Nói tôi may
phước làm sao?
Tôn Hành Giả nói:
- Tôi không phải nói như vậy đâu, xin đừng nghi dạ. Bởi vì
nay cha mẹ muốn phá cửa phá nhà, mắng nhỏ, mắng to, liệng gạch liệng ngói, và mắng
nhiềc tôi rằng: "Có một thằng chồng không nên thân, tuồng mặt như heo,
không biết lễ nghĩa. Ðồ không căn cước, chẳng có họ tên, lại làm yêu làm tinh,
phá làng phá xóm. Thiên hạ chê cười xấu hổ. Họ lại nói rằng: Con gái như tiên
mà kén nhằm thằng rễ quỷ. Bởi tôi bị lời ăn tiếng nói, đà tím ruột bầm gan,
mình đi khỏi không nghe, mới thiệt là may phước". Con yêu ấy nói rằng:
- Ta cũng xấu trai một chút, nhờ được trường thọ hơn người.
Muốn lịch sự lại khó gì, mình cũng nhớ hình ta như trước! Hồi ban đầu ta tới
nôi, cha mẹ cũng đành, làm con rễ đã ba năm, bây giờ lại nói nầy nói nọ, xin
nàng nghĩ thử, coi lỗi tại ai? Còn nói ta không căn cước làm sao? Ta là người ở
núi Phước lăng, tại động Vân san ta lấy hình thù làm họ, nên xưng họ Trư tên là
Cang Liệp. Nếu cha mẹ nàng có hỏi nữa, cứ trả lời như vậy thì xong.
Tôn Hành Giả nói rằng:
- Nói cho mà hay: Cha mẹ rước Pháp sư tới bắt mình đó.
Con yêu ấy cười rằng:
- Mặc ý rước mấy chục Pháp sư thì rước, không ai sợ lệnh gì
đâu. Ta có phép thiên cang biến hóa ba mươi sáu cách, lại có đinh ba vật báu,
là cây cào cỏ chín răng. Bừa cả trăm mẫu mộng còn đặng thay, huống chi đập mấy
chục lão thầy mà không chết, dầu cha thiệt có lòng cầu khẩn, mà thỉnh đặng Ðảng
Ma tổ sư, ngài là người quen biết với ta lẽ làm điều thiệt hại.
Tôn Hành Giả nói rằng:
- Nghe nói rước ông họ Tôn, là ông Tề Thiên đại thánh, năm
trăm năm trước làm loạn cung trời. Tôi nghe đã rõ ràng, nói cho mình hay trước.
Con yêu ấy nghe nói, hoảng hồn hoảng vía, nhăn mặt nhăm mày,
le lưỡi mà than rằng:
- Nếu vậy thời hết kể vợ chồng, thôi mình ở tôi đi về động.
Tôn Hành Giả hỏi:
- Chuyện gì mà gấp dữ vậy?
Con yêu nói:
- Mình không biết, chớ con khỉ đột đó là Bật Mã Ôn. Ðời xưa
nó dám phá trời, mấy ông thần chạy mặt, nếu đánh không lại nó, thì mình phải hư
danh.
Nói rồi giựt áo bận vào, mở cửa đâm đầu chạy dại.
Tôn Hành Giả rượt theo kéo áo, hiện hình mà hét rằng:
- Thằng yêu nầy chạy đi đâu? Coi thử ai đây cho biết.
Con yêu ngó ngoái lại, thấy hình như khỉ đột, thất kinh xé áo
chạy vuột ra mình trần trụi trụi.
Tôn Hành Giả rượt theo mà bắt.
Con yêu hóa lửa, bay về núi Phước Lăng.
Tôn Hành Giả đằng vân theo riết, và kêu lớn rằng:
- Ðố mầy chạy đâu cho khỏi tao. Mầy lên trời, thì tao theo thấu
cung Ðẩu ngưu, mầy xuống đất tao rượt tới thành Uổng Tử.
Ấy là:
Quen biết dối, không quen biết thiệt,
Nợ duyên chơi, chẳng nợ duyên đời.
Hồi 19:
Vân San động, Ngộ Không thâu Bát Giới
Phù đồ sơn, Tam Tạng gặp Thiền sư
Con yêu hóa lửa hồng bay trước.
Ðại Thánh nương mây bạc theo sau.
Ðến hòn núi cao yêu quái biến hình vào động, lấy cào sắt chín
răng cự.
Hành Giả hét lớn hỏi rằng:
- Ngươi có tài chi đó, ở đâu mà biết tên ta? Hãy cứ thiệt
khai ngay, thì ta dung toàn mạng.
Con yêu ấy nói:
- Ngươi muốn biết tài nghề và căn cước của ta, thì lóng tai
mà nghe cho rõ. Nghe ta nói:
Tánh ta hay làm biếng. Ham chơi chẳng học hành
Gặp tiên trao chánh đạo, Truyền phép dạy đơn kinh
Chức Ngân Hà Nguơn soái, Phong Tổng đốc thủy binh
Nhóm bàn đạo nườm nượp, Uống ngự tửu huỳnh huỳnh
Ði lạc vào cung nguyệt, Sanh ẹo chọc nàng Quỳnh
Ngọc Hoàng giận bắt tội, đày ra khỏi Thiên đình
Ðầu thai không nhằm nẻo, Lợn rừng có chữa sinh
Lấy theo hình làm họ, Trư cang Liệp thị danh.
Hành Giả nghe nói đáp rằng:
- Nói vậy ngươi là Thiên Bồng nguyên soái, thuộc về Hạ giới
thủy thần. Nên biết hiệu Lão Tôn cũng phải.
Con quái ấy xì một tiếng rồi nói rằng:
- Ngươi là Bật Mã Ôn, năm trước nghịch thiên, báo ta chịu khổ;
ngày nay ỷ thế, còn tới làm ngang. Ta đập một đinh ba cho đáng kiếp.
Nói rồi đập liền Hành Giả đưa thiết bảng ra đở, hai người
đánh trong núi ban đêm.
Từ canh hai cho đến mặt trời mọc, con quái ấy đánh không lại
Ngộ Không, liền hóa gió bay về động.
Hành Giả cũng hóa gió bay nhanh như chớp.
Tới cửa động thấy ngoài cửa có một tấm bia, trên bia đề ba chữ
rằng: "Vân San động".
Hành Giả không biết làm sao mà vào đặng, sợ thầy trông phải
trở về.
Khi ấy Cao Lão đang ngồi với Tam Tạng, trông Ngộ Không về nói
lẽ nào, kế Hành Giả về thuật các chuyện, rồi nói với Cao Lão rằng:
- Người ấy chẳng phải là yêu, ấy là Thiên Bồng nguyên soái mắc
đọa. Rủi đầu thai nhằm heo rừng nái nên diện mạo xấu xa. Y có nói với tôi rằng:
"Tuy ăn cơm uống nước của ông, chớ làm ruộng lập vườn đủ rồi. Giúp việc nhà
thì có, chẳng hề làm hại con ông. Ðặng chàng rễ như vậy là có phước, ông còn
xua đuổi làm chi?
Cao Lão nói:
- Tuy chẳng hại con tôi mặc lòng mà tiếng tăm không tốt. Họ cứ
nói ông Cao Lão có rễ yêu quái, lẽ nào tôi chịu nổi hay sao?
Tam Tạng nói:
- Ngộ Không, ngươi đã đánh với nó, rán mà dứt việc cho rồi,
có lẽ nào nửa chừng mà thôi sao đặng?
Hành Giả nói:
- Phải phải, để tôi đi bắt nó, đem về cho các ông coi.
Nói rồi biền mất.
Bây giờ Hành Giả nhảy đến trước cửa động đập phá cửa tan
hoang và mắng rằng: - Ðồ chúng khiêng, loài ăn cám, mau ra mà đánh với Lão Tôn.
Con quái ấy đương ngáy pho pho, nghe phá cửa giật mình thức dậy,
lại thấy nói khích, giận vác cào cỏ ra cửa động mắng rằng:
- Bật Mã Ôn ta không can phạm chi mi, sao mi dám phá cửa ta?
Cứ trông luật mà nói ngay, phá cửa người ta là tội chết.
Hành Giả cười rằng:
- Thằng điên kia, ta phá cửa mi, còn có chỗ cãi lẽ. Chớ ngươi
bắt con gái người ta làm vợ, không tiền chao heo khoán, chẳng trầu héo rượu
tàn. Có phạm luật hay không chi nói?
Con quái ấy đáp rằng:
- Hơi nào mà nói chuyện vả, coi cái đinh ba của lão Trư.
Hành Giả nói:
- Cái đồ ấy dễ mà cuốc đất cào cỏ cho Cao Lão, có hay chi đó
mà khóc!
Con quái ấy nói:
- Mi coi lầm, mi tưởng vật này là của trần tục sao?
Cái nầy Thái Thượng chế rèn ra,
Chơm chởm chín răng sáng tợ ngà
Gom nhóm âm dương nằm ở giữa
Rở rang nhựt nguyệt rạng ngoài da
Dưng cho Thượng Ðế làm đồ báu,
Lịnh phủ Thiên Bồng nầy với ta
Xuống biển đánh rồng, rồng tróc vảy,
Lên non giết cọp, cọp trầy da
Dầu ai xương thịt đồng hay sắt,
Ðụng tới cây nầy cũng bể ba.
Hành Giả nói:
- Thằng khùng múa mỏ. Ðể Lão Tôn đưa đầu cho mi đánh, coi có
bể tư bể tám hay chăng?
Nói rồi liền nhóng cổ. Con quái ấy thấy tốt thế, chuyển thần
lực đập đầu, cái đinh ba đổ lửa, mà chẳng trầy da!
Con quái ấy kinh hãi, tay chân bủn rủn liền chắc lưỡi than rằng:
- Thiệt con khỉ cứng đầu cứng cổ, ta nhớ lúc loạn thiên cung
hồi trước ngươi ở Thủy Liêm động biệt tích đã bấy lâu, sao nay lại tới đây làm
dữ? Hay là ông gia ta rước đến đây chăng?
Hành Giả nói:
- Ông gia mi biết đâu mà rước, bởi ta cải tà quy chánh, theo
Ðường Tăng đi tây phương thỉnh kinh, ghé ngủ nhờ nhà Cao Lão, ông ấy cầu khẩn lắm,
nên ta bắt đồ ăn cám mà cứu con gái người.
Con quái ấy nghe nói liền quăng cào cỏ, bái mà thưa rằng:
- Chẳng hay thầy thỉnh kinh ở đâu, xin đem tôi đến đó.
Hành Giả nói:
- Ðem mi đến đó làm chi?
Con quái ấy nói:
- Quan Âm độ tôi tu niệm, biểu theo thầy qua cảnh Phật mà thỉnh
kinh, tôi đợi bấy lâu không nghe tin tức, nay nghe anh nói mới rõ.
Hành Giả nói:
- Mi đừng có nói xảo, tưởng ta dễ gạt hay sao? Nếu quả thiệt
thì thề đi, ta mới tin. Con quái ấy quỳ xuống, lạy thinh không niệm Phật mà thề
rằng:
- Nếu tôi chẳng thiệt tình theo kẻ thỉnh kinh, thì trời sẽ giết
chết!
Hành Giả thấy vậy mới tin, biểu chất chà nổi kửa đốt động,
con quái ấy nghe lời đốt hết.
Hành Giả một tay cầm thiết bảng, một tay xách tai con quái ấy,
đồng đằng vân trở lại tức thì.
Khi ấy Tam Tạng và Cao Lão đang cùng nhau đàm đạo, xảy thấy
Hành Giả nắm tai con quái ấy xách về, ai nấy đồng mừng, bước ra tiếp rước.
Con quái quỳ lạy Tam Tạng mà bạch rằng:
- Ðệ tử chậm tiếp nghinh, xin sư phụ miễn chấp. Phải sớm biết
thầy ghé nhà ông gia tôi, thì tôi đã ra mắt, có đâu nhiều chuyện cho đến bây giờ!
Tam Tạng không rõ, liền hỏi Hành Giả rằng:
- Ngươi dùng thế làm sao mà bắt đến đây, nó lại phục ta?
Hành Giả hét lớn rằng:
- Thằng khùng kia! Sao mi không nói trước sao cho thầy rõ.
Con quái ấy bèn thuật chuyện Quan Âm cứu độ, vân vân.
Tam Tạng cả mừng, nói với Cao Lão rằng:
- Xin ông làm ơn đặt một cái bàn hương án.
Cao Lão vâng lời, Tam Tạng rửa mặt rồi đốt hương vái lạy Quan
Âm bồ tát.
Con quái ấy lạy Tam Tạng rồi kêu bằng sư phụ, và lạy Hành Giả
kêu sư huynh.
Tam Tạng nói:
- Ngươi đã làm đệ tử, ta phải đặt pháp danh cho ngươi.
Con quái ấy bạch rằng:
- QuanÂm đã đặt tên thánh cho tôi là Trư Ngộ Năng.
Tam Tạng cười rằng:
- Tên ấy tốt lắm! Chữ "Ngộ" ấy là đồng phái với sư
huynh ngươi.
Trư Ngộ Năng bạch rằng:
- Tôi thọ phép Quan Âm bấy lâu cử Ngũ Huân Tam yểm chịu cực
như vậy mà đợi thầy, nay đã gặp rồi, xin cho trở đũa.
Tam Tạng nói:
- Không nên! Lẽ nào gặp thầy lại thôi ăn chay, ngươi đã cử
ngũ huân và tam yểm là tám món, vật ta cho hiệu riêng là Bát Giới.
Trư Ngộ Năng cả mừng, Cao lão thấy Bát Giới cải tà qui chánh
thì mừng rỡ bội phần, truyền gia đình dọn cơm chay thiết đãi.
Bát Giới nói với Cao lão rằng:
- Xin cha biểu ở nhà tôi ra mắt công công và bá bá.
Hành Giả cười rằng:
- Nay sư đệ đã làm hòa thượng, đừng dùng tiếng ở nhà. Hãy lo
ăn cơm mà đi cho sớm.
Rồi đó cơm nước xong xả, Cao lão bưng mâm bạc ra chừng hai
trăm lượng gọi là lễ đưa thầy.
Tam Tạng nói:
- Tôi là sãi đi đường tới đâu nhờ lộc đó, nếu lãnh tiền của
thiên hạ, biết tu mấy kiếp cho thành?
Hành Giả hốt một nắm bạc, kêu Cao Tài mà nói rằng:
- Hôm qua ngươi dắt thầy ta đến đây, nên nay mới kiếm đặng một
người đệ tử, vậy ta dùng ít lượng mà tạ ơn ngươi.
Cao Tài lãnh bạc trở ra.
Cao lão lại đem một cái áo Cà sa bằng gấm xanh và hai đôi
giày mới cho Bát Giới. Bát Giới lãnh hết và bái Cao lão mà thưa rằng:
- Tôi xin kính lời cùng nhạc mẫu và đại di nhị di cùng bà con
ở lại bình an, nay tôi đi tu làm hòa thượng, không kịp từ giã, xin rộng dung miễn
chấp, xin trượng nhân coi chừng giùm ở nhà tôi, nếu tôi đi thỉnh kinh không
xong, thì sẽ trở về như cũ.
Hành Giả hét rằng:
- Ðừng có nói bậy!
Bát Giới nói:
- Anh ơi! Tôi e đi tu không thành thì ắt là làm hòa thượng
không xong, mà lại khó cưới vợ, phải là lỡ dỡ hay không?
Tam Tạng nói:
- Thôi, hãy bớt chuyện vãn đi, lo lên đường kẻo trễ.
Bát Giới nghe nói, liền quảy gánh vội vàng.
Tam Tạng lên yên, Hành Giả vác thiết bảng giã từ Cao lão rồi
nhắm phía Tây mà tới.
Ba thầy trò đi hơn một tháng, tới nước Ô Tư Tạng, thấy núi
cao chớn chở.
Tam Tạng dừng ngựa nói rằng:
- Núi trước mặt rất cao, đi phải cho tử tế.
Bát Giới nói:
- Không hề gì đâu. Núi nầy tên là Phù Ðồ, trong núi có ông Ô
Sào thiền sư, ở tu trên ổ quạ. Thầy ấy có quen biết với tôi".
Nói rồi lại lên tới núi.
Tam Tạng ngồi trên ngựa ngó xa xa thấy ổ trên ngọn cây. Bên tả
có hưu nai tha bông. Bên hữu có vượn mai dựng trái. Trên ngọn thì có con hạc
con công chầu múa, chim loan chim phụng gáy vang.
Bát Giới chỉ ổ quạ mà nói rằng:
- Thầy Ô Sào ở đó.
Tam Tạng đi đến cội cây.
Ô Sào thiền sư ở trên ổ nhảy xuống.
Tam Tạng xuống ngựa cúi lạy.
Ô Sào thiền sư đỡ dậy nói rằng:
- Tôi cam thất lễ vì không nghinh tiếp thánh tăng.
Bát Giới bước đến bái sát đất Ô Sào thiền sư kinh hãi hỏi rằng:
- Ngươi là Trư Cang Liệp ở núi Phước Lăng. Nay thiệt quá may,
đặng đi với thánh tăng qua Tây Phương Phật.
Bát Giới nói:
- Xưa nhờ ơn Quan Âm khuyên biểu, dạy ngày nay đi với thầy
tôi.
Ô Sào thiền sư khen rằng:
- Tốt lắm, tốt lắm.
Khen rồi chỉ Hành Giả mà hỏi rằng:
- Còn ông nào đó.
Hành Giả cười rằng:
- Sao thấy biết người ấy mà chẳng biết tôi?
Ô Sào thiền sư nói:
- Bởi tôi hay quên lắm.
Tam Tạng nói:
- Vốn thiệt học trò lớn của tôi, gọi là Tôn Ngộ Không.
Ô Sào thiền sư cười rằng:
- Tôi cam thất lễ.
Tam Tạng năn nỉ, hỏi thăm đường Tây Phương gần xa.
Ô Sào thiền sư nói:
- Còn xa lắm, còn xa lắm! Tuy là diệu vợi song có ngày đi tới
Tây Phương. Ngặt vì bị yêu ma hoạn nạn. Tôi có tâm kinh câu, cộng chữ. Như bị
hoạn nạn, niệm Tâm kinh thì việc dữ cũng hóa lành.
Tam Tạng làm lễ xin truyền Tâm kinh.
Ô Sào thiền sư đọc qua một bận, vân vân.
Tam Tạng sáng lắm, nghe qua đã thuộc lòng.
Ðến sau truyền tới đời nay, trong kinh thiền đều có Tâm kinh
là cội rễ.
Tôi e choán giấy nên chẳng biên vào. Kinh ấy mấy thầy chùa đều
biết.
Ô Sào truyền kinh xong rồi, muốn nhảy lên ổ.
Tam Tạng kéo lại hỏi rằng:
- Xin thầy làm ơn cắt nghĩa đường đi Tây Phương thế nào?
Ô Sào thiền sư cười rằng:
- Hãy nhớ bài kệ nầy thì rõ.
Lời kệ như vầy:
Ðường sá cũng không khó. Hãy nghe ta chỉ rõ. Nhiều ma lại nhiều
cỏ. Núi Tiếp thiên qua rồi. Non Mã nhỉ đến đó. Rừng Hắc tòng bên đường. Loài Hổ
ly đón ngõ. Yêu quái ở thành kia, Ma Vương ngăn núi nọ. Cọp gấm ngồi huyện đường.
Sói xanh làm chủ bộ. Su tượng thảy xưng vương. Hùm beo đồng chúc thọ. Heo rừng
quảy gánh to. Yêu nước rình đường nhò, ma lớn rất hung hăng. Khỉ già hay quạu
quọ. Người hỏi ta chỉ dùm. Qua Tây gay vậy đó.
Hành Giả nghe nói cười gằn rằng:
- Thầy trò mình đi cho xong hỏi ai làm chi, hỏi tôi cũng đủ.
Tam Tạng chưa rõ ý gì.
Ô Sào thiền sư hiện hào quang bay lên ổ quạ.
Tam Tạng cúi đầu làm lễ.
Hành Giả nói giận, giơ thiết bảng thọc ổ Thiền sư. Bông sen rụng
xuống dư muôn, hào quang hiện ra mấy trượng. Chẳng hề hư ổ ấy chút nào.
Tam Tạng níu Hành Giả mà quở rằng:
- Ngộ Không, ấy là một vị bồ tát, sao nhà ngươi phá ổ của
ngài?
Hành Giả nói:
- Thẩy mắng nhiếc chúng tôi như vậy, thầy bảo bỏ qua hay sao?
Tam Tạng nói:
- Ngài thuật chuyện đường đi Tây Phương như vậy. Sao gọi là mắng
nhiếc chúng bây?
Hành Giả nói:
- Bởi thầy không rõ, để tôi cắt nghĩa cho rành. Heo rừng quảy
gánh to, là nói xâm Bát Giới; khỉ già hay quạu quọ, là mắng nhiếc Lão Tôn. Sao
thầy gọi là không có? Bát Giới nói:
- Xin sư huynh đừng giận làm chi. Bởi ông thầy ấy biết việc vị
lai quá khứ, mới nói yêu nước chận đường nhỏ. Không biết thiệt hay chăng? Chúng
ta đi lần coi thử. Hành Giả thỉnh Tam Tạng lên ngựa, thầy trò lần xuống núi.
Hồi 20:
Tới Huỳnh Phong, Ðường Tăng mắc nạn
Gặp tiên phuông, Bát Giới trổ tài
Nói về ba thầy trò, trãi gió dầm mưa, mang sao độ, nguyệt lần
lần xuân đà sang hè.
Ngày kia đi đến chiều tối, TamTạng ngó thấy xóm, mừng rỡ nói
rằng:
- Ngộ Không, ngươi coi cho kỹ, nhựt lặn Tây Sơn cây nhán lửa,
trăng ló Ðông hải nước in châu. Hãy kiếm nhà nghỉ đỡ một đêm mai sẽ dời gót.
Bát Giới nói:
- Phải lắm! Phải lắm! Lão Trư cũng đã đói rồi. Hãy vào xóm kiếm
cơm, mai gánh đồ mới nổi.
Hành Giả nói:
- Mi là con quỷ nhớ nhà, mới đi ít ngày đà thán oán.
Tam Tạng nói:
- Ngộ Năng, nếu ngươi nhớ nhà lắm, thì không phải kẻ tu hành.
Thôi, trở về cho tiện.
Bát Giới thất kinh quì xuống thưa rằng:
- Xin sư phụ xét lại cho mà coi, tôi chẳng hề thán oán. Bởi
đói quá muốn kiếm ăn đở dạ, nên sư huynh mắng tôi là con quỷ nhớ nhà. Chờ tôi
đã vâng lệnh Quan Âm, lại cám ơn thầy thương xót. Tình nguyện theo sư phụ qua
Tây Phương mà thỉnh kinh. Quyết chí tu hành không nài lao khổ.
Tam Tạng nói:
- Thôi ngươi chờ dậy đồng đi vào xóm mà kiếm cơm chay.
Bát Giới quảy gánh đi hoài, không dám nói chi hết.
Khi ấy ba thầy trò đi tới xóm, Tam Tạng xuống ngựa vào trước
cửa một mình, thấy ông chủ nhà đương ngồi trên chỏng mà niệm phật.
Tam Tạng nói:
- Tôi chào ông chủ nhà.
Ông ấy xốc áo ra cửa, bái và hỏi rằng:
- Thầy ở đâu mới tới, vào nhà tôi có chuyện chi?
TamTạng nói:
- Tôi là Hòa Thượng nước Ðại Ðường, ở miền Ðông độ. Nay vâng
chiếu chỉ, qua Tây Phương lạy Phật thỉnh kinh. Ðến đây trời tối lở đường, xin
ông làm ơn cho ngủ đậu.
Ông già ấy lắc đầu, khoát tay mà nói rằng:
- Ðường Tây Phương gay go lắm, đi chẳng đặng đâu. Có muốn thỉnh
kinh thì đi Ðông phương cho đặng.
Tam Tạng nghe nói ngẫm nghĩ rằng:
- Lạ nầy! Quan Âm dạy qua Tây Phương mà thỉnh kinh. Còn ông nầy
lại biểu đi Ðông phương mới lạ.
Hành Giả nổi giận lướt tới kêu lớn và nói rằng:
- Ông già kia, tuổi tác chừng nầy, sao chưa thạo việc. Chúng
ta xin vào tá túc, ông đặt chuyện dọa ta! Nhà ông không chỗ nằm, thì thầy trò
tôi ngồi dưới cội cây một đêm cũng đặng.
Ông già ấy kinh hãi, kéo thầy Tam Tạng mà than rằng:
- Thầy không nói chi hết, có đệ tử thầy ốm đó, nó lại muốn
làm dữ với tôi.
Hành Giả cười rằng:
- Ông đã lầm rồi, nên coi không rõ. Tôi tuy là ốm yếu, song thiệt
mình dây, trong da những gân, chớ không có thịt.
Ông già ấy nói:
- Chú nói như vậy chắc là cũng có tài.
Hành Giả nói:
- Tôi không dám nói dối, ông xem thử cho chán chường.
Ông già ấy hỏi rằng:
- Quê quán chú ở đâu. Vì cớ nào làm sãi?
Hành Giả nói:
- Tôi gốc ở Ðông Thắng thần châu, nước Ngao Lai, động Thủy
Liêm, núi Hoa Quả, từ khi nhỏ tập làm yêu quỷ, rồi học đạo trường sanh. Nhờ
phép giỏi tài cao, làm Tề Thiên đại thánh, còn quen thói dữ, làm phản Thiên
cung, nên bị tai mắc nạn. Nay tôi tu niệm, theo thầy tìm Phật thỉnh kinh. Tuy
đường Tây Phương non cao biển rộng, thú dữ ma nhiều, song Lão Tôn có tài đánh cọp
bắt rồng, thêm phép trừ yêu giết quỷ.
Ông già ấy nghe nói cười ngất rồi đáp rằng:
- Như ông thiệt đại tài, thì qua Tây Phương mới đặng. Mà các
ông đi hết thảy mấy người?
Tam Tạng nói:
- Tôi đi có ba thầy trò mà thôi.
Ông già ấy hỏi rằng:
- Một người nữa ở đâu không thấy?
Hành Giả chỉ Bát Giới mà nói rằng:
- Ông già nầy thiệt con mắt làn. Vậy chớ giống gì đứng ở cội
cây đó?
Ông già ấy ngó thấy Bát Giới, hai tai bằng cái quạt, bộ mỏ tợ
cây sao.
Ông già ấy thất kinh hồn vía. Vừa bò vừa chạy, và lết và la rằng:
- Ðóng cửa cho mau, kẻo yêu ma làm lộng.
Hành Giả kéo lại nói rằng:
- Ông đừng kinh hãi, không phải yêu quỷ, ấy là sư đệ của tôi.
Ông già ấy run rét mà nói rằng:
- Hai người học trò đều dữ tợn.
Bát Giới bước tới nói rằng:
- Nếu ông coi tướng mạo mà nói thì lầm, chúng tôi tuy diện mạo
xấu xa, mà trong lòng tốt lắm.
Ông già ấy chưa kịp đáp lại, xảy có hai người trai làng xóm,
dắt bà già và ba bốn đứa nhỏ bước đến hỏi rằng:
- Ông la chuyện chi vậy?
Bát Giới nghe hỏi, liền quạt tai nghinh mỏ ló đầu ra.
Mấy người ấy thất kinh, té nghiêng té ngửa.
Tam Tạng tay ngoắt miệng kêu rằng:
- Các người đừng có sợ, chúng tôi vốn thiệt hòa thượng đi thỉnh
kinh.
Ông ấy liền mời ba thầy trò vào trong hết thảy.
Tam Tạng phàn nàn vì tại hai người láu cháu nên sanh chuyện.
Bát Giới bạch rằng:
- Tôi không dám nói dối: Từ gặp thầy tôi mới giữ nết na, hết
sức nhu mì, chẳng hề lỗ mãng. Chớ khi trước mỗi lần tôi rãy tai và hất mỏ, ba
mươi người đều té ngã lăn, nên tại Cao lão trang họ nói tôi là yêu quái.
Hành Giả cười rằng:
- Ngươi hãy dẹp các bộ dữ đó đi.
Tam Tạng nói:
- Tướng mạo người ta tự nhiên, ngươi bảo dẹp sao cho đặng.
Hành Giả nói:
- Gằm bộ mỏ dài xuống dưới bụng, xếp hai tai lớn sau lưng. Ấy
là dẹp bộ dữ.
Bát Giới nghe lời, xếp tai gằm mỏ, đứng hầu hạ một bên.
Còn Hành Giả thì cất gánh đồ vật và buộc ngựa.
Ông già hối dọn cơm nước.
Tam Tạng hỏi rằng:
- Chẳng hay Lão trượng họ chi?
Ông già ấy nói:
- Tôi họ Vương.
Tam Tạng hỏi:
- Con cháu đặng mấy người?
Vương lão nói:
- Tôi có hai đứa con, sanh đặng ba thằng cháu.
Tam Tạng hỏi:
- Tuổi tác ông đã bao nhiêu?
Vương lão nói:
- Tôi đặng 61 tuổi.
Hành Giả nói:
- Cũng đà đáo tuế.
Tam Tạng hỏi:
- Hồi trước ông nói khó thỉnh kinh bên Tây Phương, là cớ nào
vậy?
Vương lão nói:
- Hễ tới Tây Phương thì thỉnh đặng, ngặt vì đường xá khó đi.
Cách phía Tây chừng ba mươi dặm, có núi Huỳnh phong đi 800 dặm mới khỏi núi,
trong núi ấy thiếu chi là yêu quái, nên tôi sợ khó đi, mà cứ theo lời ông thầy
nhỏ nầy là đại tài thời đi cũng đặng.
Nói rồi đem trà ra đãi, giây phút lại dọn cơm chay, mời ba thầy
trò ngồi lại.
Tam Tạng mới chấp tay niệm kinh cúng, Bát Giới đã làm một
chén rồi.
Tam Tạng niệm kinh cúng cơm vừa xong, Bát Giới đã làm xong
hai chén nữa.
Hành Giả nói đở xấu rằng:
- Thằng ăn cám nầy, chắc ma đói nhập vào cho nón rồi đa.
Vương lão thấy Bát Giới ăn mau quá, liền nói rằng:
- Chắc thầy nầy đói lắm, hãy đơm cơm sớt cho nhiều.
Bát Giới gằm mặt xuống hoài, ăn một hơi hơn mười mấy chén.
Vương lão thấy Tam Tạng và Hành Giả đều ngơ đủa, liền nói rằng:
- Lật đật kém đồ ăn, xin hai thầy ráng sớt thêm vài đủa.
Tam Tạng và Hành Giả đồng nói:
- Thầy trò tôi dùng đã vừa rồi.
Bát Giới nói:
- Ðồ ăn ngon dở không hề gì, miễn thêm cơm cho khá.
Vương lão biểu trẻ dở hết cơm đem ra.
Bát Giới ăn sạch quét.
Vương lão hỏi:
- Thầy ăn đủ hay thiếu?
Bát Giới nói:
- Mới vừa lưng lửng mà thôi.
Dọn dẹp xong rồi, trãi mền chiếu cho thầy trò đi ngủ.
Rạng ngày từ giã ra đi, tới lúc đứng bóng, thấy núi cao chớn
chở, xảy gặp gió vụt đi như trốt.
Tam Tạng kinh hãi nói rằng:
- Ngộ Không, gió xây vần mạnh quá!
Hành Giả nói:
- Gió thì mặc gió, mà thầy sợ nổi gì? Ðể tôi bốc mà hưởi thử.
Bát Giới cười rằng:
- Anh bốc gió đặng mà hưởi, tôi nghĩ cũng lạ lùng!
Hành Giả nói:
- Ta có phép bốc gió, tại em không biết nên cười.
Nói rồi liền bốc thinh không mà hưởi, rồi nói rằng:
- Gió nầy tanh lắm không phải gió thường, một là cọp hùm, hai
là yêu quỷ.
Nói vừa dứt tiếng, xảy thấy cọp trên chót núi nhảy xuống đón
đường.
Tam Tạng thất kinh nhào xuống ngựa.
Bát Giới để gói xuống, xách đinh ba xốc tới hét rằng:
- Ðố mi chạy đi đâu cho khỏi?
- Ta là tướng tiên phuông của Huỳnh Phong đại vương, gọi là
Tiền Lộ Hổ, nay vâng lệnh Ðại vương đi bắt ít đứa phàm phu về uống rượu. Ngươi
là Hòa Thượng xứ nào đi tới, mà dám đánh với ta?
Bát Giới nói:
- Chúng ta là sãi thánh, ở nước Ðại Ðường, qua thỉnh kinh bên
Tây độ. Không phải là kẻ tục người phàm, ngươi tránh đường kẻo thầy ta giựt
mình, thì ta dung tánh mạng.
Tiền Lộ Hổ nhảy quào mặt Bát Giới, rồi chạy riết một hơi.
Bát Giới rượt theo bén gót.
Tiền Lộ Hổ nhảy lên chót núi, lấy cặp đồng đao ra cự với Bát
Giới, hai đàng đánh với nhau tại mé núi, sức cũng cầm đồng.
Tôn Hành Giả đỡ Tam Tạng dậy mà nói rằng:
- Xin thầy đừng sợ, coi Bát Giới đánh với yêu tinh.
Giây lâu lại nói:
- Xin thầy ngồi đây không hề chi, để tôi tiếp với Bát Giới mà
giết con yêu nầy thì đi mới đặng.
Tam Tạng ngồi run en phát rét, lầm thầm niệm tâm kinh mà chịu.
Khi ấy Bát Giới thấy Hành Giả tiếp mình, thì càng mạnh hơn nữa.
Tiền Lộ Hổ cự không lại, chạy xuống chân non thấy Bát Giới và
Hành Giả đuổi một. Tiền Lộ Hổ hãi kinh, túng dụng kế Kim thiền thoát xác.
Nhào một cái hiện ra hình cọp, cổi lốt cọp để trên thạch bàn.
Còn hình thiệt hóa gió yêu bay về động cũ, ngó thấy Tam Tạng
ngồi bên đường cái mà niệm tâm kinh, nhân tiện nổi giông, bắt thầy về động.
Nói về Huỳnh Phong đại vương thấy Tiên phuông về động, dâng
ông sãi mà thưa rằng:
- Tiểu tướng đi tuần khắp núi gặp Ðường Tăng đi thỉnh kinh,
nên bắt đem nạp cho Ðại vương uống rượu.
Huỳnh Phong nghe nói kinh hãi hỏi rằng:
- Ta khi trước có nghe người ta thuật chuyện Ðường Tăng là
Tam Tạng pháp sư, có người học trò là Tôn Hành Giả, thần thông quảng đại. Ngươi
làm sao mà bắt đặng người?
Tiền Lộ Hổ thưa rằng:
- Ðường Tăng có hai người học trò, người đánh trước cầm đinh
ba, người tiếp sau cầm thiết bảng, tôi bại tẩu hai người ấy đuổi nà, tôi dụng kế
Kim thiền thoát xác, đi quanh bắt Hòa Thượng về đây.
Huỳnh Phong nói:
- Khoan ăn thịt Ðường Tăng, e hai người học trò đòi thầy làm
dữ. Hãy buộc tại cây trụ Ðịnh phong sau vườn kiểng, chừng nào không ai đòi hỏi
sẽ ăn thịt chẳng chầy. Tiểu yêu vâng lời đem Tam Tạng buộc sau vườn.
Nói về Hành Giả và Bát Giới rượt theo tới chân non, thấy hùm
gấm nằm trên bàn thạch.
Hành Giả đập một bảng đã tức dội bàn tay.
Bát Giới đập một đinh ba, lúc chín răng vào da cọp dở lên nhẹ
hỏng, coi ra là lốt cọp thì Hành Giả la:
- Không xong, mắc kế, mắc kế!
Bát Giới hỏi:
- Kế gì?
Hành Giả nói:
- Ấy là kế Kim thiền thoát xác, chúng ta trở về mà giữ gìn sư
phụ, kẻo để nó bắt đi. Nói rồi về kiếm không thấy Tam Tạng, Hành Giả hét lớn rằng:
- Nó đã bắt thầy rồi biết tính làm sao cho đặng? Suy đi xét lại,
cũng ở tại núi nầy, anh em mình đi kiếm thử.
Khi ấy Hành Giả trèo non lặn suối, đạp sỏi tuôn rừng, kiếm một
hồi lâu, thấy động ở kề chân núi, trước cửa động đề sáu chữ lớn: Huỳnh Phong
lãnh, Huỳnh Phong động. Hành Giả cầm thiết bảng cả kêu rằng:
- Yêu quái, trả thầy ta cho mau mau, kẻo ta phá ổ.
Tiểu yêu vào báo rằng:
- Thưa đại vương, ngoài cửa động có ông hòa thượng, mặt tợ
Thiên Lôi, cầm cây thiết bảng quá to, biểu trả thầy cho mau; bằng lâu thì phá động.
Huỳnh Phong kinh hãi, đòi tiên phuông đến mà quở rằng:
- Ta biểu ngươi đi kiếm heo rừng, trâu núi, chó sói, nai chà,
sao ngươi đi bắt thầy chùa, cho chúng nó đòi phá động, bây giờ mới tính làm
sao?
Tiền Lộ Hổ thưa rằng:
- Xin đại vương đừng lo. Ðể tôi bắt sống họ Tôn, đặng ăn thịt
luôn thể.
Nói rồi dẫn tiểu yêu ra động, gióng trống phất cờ.
Tiền Lộ Hổ xách cặp đồng dao, hét lớn ràng:
- Mi là hòa thượng giộc ở đâu, dám đến đây mà làm dữ?
Hành Giả nổi giận mà mắng rằng:
- Mi là loài thú bị lột da, dám bắt thầy ta về động! Ðã không
chịu trả, còn muốn hành hung. Ðố mi chạy đi đâu cho khỏi.
Nói rồi đập một bảng.
Tiền Lộ Hổ đở liền, hai người đánh một hồi, tiên phuông sút
miếng, song đã khoe tài với chủ động, nên chẳng dám trở vào, liền chạy lên trên
núi.
Hành Giả rượt theo.
Còn Bát Giới đi kiếm không đặng động nào, liền trở về giữ ngựa.
Xảy nghe gió ùn ùn thổi tới, ngó lại thấy Hành Giả đương rượt
yêu.
Bát Giới bỏ ngựa, vác đinh ba chận đầu, đập Tiền lLộ Hổ một
đinh ba, chín răng lút vào mình mà chết.
Có bài thơ khen Bát Giới như vầy:
Ðã mấy năm rồi chịu phép công,
Ăn chay niệm Phật hết làm hung
Lòng thành từ lúc theo Tam Tạng,
Mới có phen nầy lập chút công.
Hành Giả xem thấy, mừng rỡ ngợi khen.
Bát Giới hỏi:
- Sư huynh kiếm ra mối hay không?
Hành Giả nói:
- Nó đã bắt thầy nạp cho chủ động. Anh ra oai đánh với nó, nhờ
em đập tiếp một đinh ba, cái công ấy của em đó. Vậy thì em giữ gánh đồ và con
ngựa ăn cỏ, đặng anh đến động mà bắt Lão yêu, thì cứu thầy mới đặng.
Bát Giới nói:
- Như anh đánh Lão yêu có chạy, thì anh lùa nó lại phía nầy,
đặng tôi đập nó.
Hành Giả tay mặt cầm thiết bảng, tay trái xách thây cọp, thẳng
tới cửa động.
Ấy là:
Pháp sư mắc nạn vì yêu quái,
Ðệ tử ra tài giết quỷ ma.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét