Nhà thơ Xuân Diệu đã có một định nghĩa rất thú vị và độc đáo
về thơ và tình yêu: “Tình yêu và thơ là hai phạm trù mà trong đó cái tuyệt vời
thông minh kết hợp với cái tuyệt diệu ngây thơ, là hương đặc biệt của một số tâm
hồn thi sĩ và tình nhân” (1). Trong sự nghiệp cầm bút của mình, với hơn 450 bài
thơ tình để lại, Xuân Diệu đã minh chứng một điều: Tình yêu không thể thiếu thơ
và thơ không thể thiếu tình yêu. Với Xuân Diệu, tình yêu được coi như một giá
trị sống đích thực, tình yêu đáng được tôn thờ như một thứ “tôn giáo” và thi sĩ
đã tin vào tình yêu với một niềm tin thiêng liêng nhất… “Thiêng liêng quá những
chiều không dám nói… Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau” (Xuân đầu). Chính niềm
tin vào tình yêu với tất cả sự “ngoan đạo” của một “con chiên” có trái tim yêu
đến cuồng si, nồng nàn là cội nguồn khiến thơ tình Xuân Diệu mang đậm sắc màu
triết lý đặc biệt: Triết lý yêu. Và Triết lý yêu là một trong những giá trị
nhân văn độc đáo, sâu sắc nhất của thơ tình Xuân Diệu.
Xưa nay tình yêu
nam nữ vốn luôn hiện hữu với rất nhiều cung bậc: Lãng mạn, mơ mộng, thiêng
liêng, cao thượng, phàm tục, nhục thể, bi đát, đắm đuối, si mê, lỗi lầm… như một
nhận thức tất yếu về đời sống, thơ Xuân Diệu cũng cắt nghĩa về tình yêu trên
nhiều phương diện. Trước hết, đối với thi sĩ yêu là nguồn sống: Làm sao sống được
mà không yêu/ Không nhớ, không thương một kẻ nào? (Bài ca tuổi nhỏ).
Quả thật, cuộc sống đúng như thi sĩ quan niệm: “Đời
không ân ái đời vô vị/ Kiếp sống không yêu kiếp sống thừa”. Cuộc sống thiếu
tình yêu không phải là sống mà chỉ là sự tồn tại đơn điệu, vô nghĩa, nhạt nhẽo.
Không thể sống thiếu tình yêu vì con người sinh ra vốn là để sống và yêu nói
như Gớt: “chúng ta sinh ra trong tình yêu, lớn lên trong tình yêu và chết đi
trong tình yêu”.Tình yêu cho con người được trải nghiệm những cảm xúc Người nhất:
buồn, vui, thương, nhớ, đau khổ và hạnh phúc… Cuộc sống thiếu tình yêu như mặt
trời không có nắng, tình yêu tiếp thêm sinh lực cho con người, tình yêu là nơi
vực dậy tinh thần cho con người trên hành trình cuộc sống đầy thử thách. Trong
cái nhìn của người đang yêu vạn vật ánh lên những sắc màu tươi vui, ánh sáng
tràn ngập khắp cõi thế gian… Tình yêu khiến con người trở nên cao thượng và
nhân hậu, bao dung hơn. “Được yêu, một sự kiện quan trọng biết bao! Yêu, càng
trọng đại hơn nữa! Vì yêu, trái tim trở nên can đảm. Nó chỉ còn toàn những gì
thuần khiết, chỉ dựa vào những gì cao thượng và lớn lao” (Victor Hugo).
Hơn ai hết Xuân Diệu thấu
hiểu sâu sắc tình yêu cần thiết cho cuộc sống con người đến nhường nào, con người
chỉ có thể sống có ý nghĩa trong sự gắn bó với tình yêu. Và có lẽ thế nên suốt
cuộc đời mình, thi sĩ đã luôn trong tâm thế đi tìm những cung bậc cảm xúc tình
yêu, và thơ là nơi ông gửi gắm bao cung bậc của con tim luôn tha thiết yêu
đương đến si mê, cuồng nhiệt. Con người ấy đã nhận kiếp trước ông đã yêu và kiếp
này vẫn tiếp tục yêu, ngọn lửa tình yêu dường như bất tận trong ông: Tôi đã yêu
từ khi chưa có tuổi/ Lúc chưa sinh vơ vẩn giữa luân hồi/ Tôi sẽ yêu khi đã hết
tuổi rồi/ Không xương xóc chỉ huyền hồ bóng dáng. (Đa tình)
Những người đã yêu, đang yêu
và sẽ yêu mãi mãi không bao giờ trả lời được trọn vẹn câu hỏi: tình yêu bắt đầu
từ đâu? Và Xuân Diệu cũng vậy, với một khát vọng truy tìm câu trả lời cho câu hỏi
muôn thuở của nhân loại: Làm sao cắt nghĩa được tình yêu? Thi sĩ đã đưa
ra cách lý giải tưởng như rất vu vơ, hồn nhiên ngây thơ nhưng lại đúng với quy
luật tình cảm, tâm lý của con người: Có khó gì đâu, một buổi chiều/ Nó chiếm hồn
ta bằng nắng nhạt/ Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu (Vì sao)… Yêu giản dị chỉ
là như vậy, yêu như hít thở khí trời để sống, có duyên thì tình yêu tự đến,
tình yêu nằm ngoài những toan tính, sắp đặt… đối với Xuân Diệu khởi đầu cho một
tình yêu đích thực là tiếng tơ lòng rung động chân thành, đánh thức miền yêu
nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn con người. Trong thơ của ông người đọc có thể
thấy rõ sự phát hiện tinh tế diễn biến tâm lý của tâm hồn mới chớm yêu thương,
và ông cho rằng khi yêu tâm hồn trở nên dễ xúc động, tinh tế, lãng mạn đến vô
cùng: Bâng khuâng chân tiếc dậm lên vàng/ Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang/
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá/ Và làm sai nhỡ nhịp trăng đang. (Trăng) Khí trời
quanh tôi làm bằng tơ/ Khí trời quanh tôi làm bằng thơ (Nhị hồ)
Thi sĩ nâng niu những cảm xúc tình
yêu vừa hé nở như nâng niu những gì quý giá nhất nhưng mong manh, dễ vỡ, dễ
tan. Thái độ sống tích cực ấy của Xuân Diệu cho thấy ông không chỉ rất có ý thức
gìn giữ tình yêu mà còn tôn thờ tình yêu như một chân giá trị, một khát vọng mà
cuộc đời hướng tới. Ông trân quý tình yêu như trân quý cuộc sống của chính
mình, và tình yêu đẹp bao giờ cũng là mục đích để con người dấn thân và hy sinh
mà không hề nuối tiếc. Cho nên thi sĩ ví tình yêu như “viên ngọc thiêng liêng”
và ông trân trọng tất cả những gì liên quan đến tình yêu và liên quan đến người
mình yêu: đôi bàn tay, đôi mắt, làn môi hé nở, thân hình người yêu, và đến cả
“dấu nằm”, cái nhìn, giọng nói… Đọc thơ Xuân Diệu chúng ta có cảm giác xúc cảm
yêu như một dòng chảy khôn nguôi ám ảnh trong tâm thức thi sĩ. Trong sự
luận giải đa dạng, phong phú của Xuân Diệu về tình yêu chúng ta có thể hiểu: Tình
yêu có sức mạnh giúp con người sống vượt lên giới hạn của chính mình, giúp con
người dám sống và được sống là chính mình…
Vì quan niệm yêu là nguồn sống nên hầu
hết các bài thơ tình của Xuân Diệu như Hôn cái nhìn, Biển, Bóng đêm biếc, Bài
thơ tuổi nhỏ, Vì sao, Yêu… đều cho thấy những cảm xúc trong ông luôn được đẩy đến
tận cùng. Thi sĩ yêu cuộc sống đến cuống quýt “muốn ôm, muốn riết, muốn say…”
(Vội vàng), và bởi thế nên ông như đắm chìm trong cõi yêu đương nồng nàn, cháy
bỏng. Chính thi sĩ đã thừa nhận: Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá/ Chỉ biết yêu
thôi, chẳng hiểu gì (Vì sao?). Ở đây, có thể coi sự “khờ khạo, ngu ngơ” của thi
sĩ như một giá trị, một lối ứng xử văn hóa trong tình yêu. Nó chính là biểu hiện
của những gì thanh khiết, chân thành, trong sáng, vô tư, phi vụ lợi của tình
yêu đích thực. Sự thừa nhận “chỉ biết yêu thôi” đồng thời cũng cho chúng ta thấy
một minh triết yêu trong thơ tình Xuân Diệu: Yêu chính là phải biết sống hết
mình cho người mình yêu, yêu là sự dấn thân và tận hiến vì nhau và cho nhau.
Quan niệm “tận hiến” trong tình yêu
được thể hiện trong thơ Xuân Diệu rất rõ ràng, không chung chung, trừu tượng.
Đó là sự tận hiến cả về tinh thần và thể xác. Khát vọng hướng tới hòa hợp về
tinh thần của những trái tim yêu được thể hiện qua rất nhiều bài thơ “để đời” của
Xuân Diệu: Xa cách, Thân em, Biển, Bài thơ tuổi nhỏ, Cảm xúc, Thanh niên, Vô
biên, Dâng, Phải nói…
Trong thi ca nhân loại đã có rất nhiều thi sĩ thừa
nhận quy luật tình yêu như một chân lý bất biến: Yêu là khát khao mong muốn
phát hiện vẻ đẹp trong sáng tiềm ẩn trong tâm hồn người mình yêu. Dường như những
trái tim đang yêu không bao giờ thỏa mãn khát vọng kiếm tìm những “hạt ngọc” ẩn
giấu trong tâm hồn người yêu và luôn muốn đi đến tận cùng sự khám phá, thấu hiểu
những điều bí ẩn trong tâm hồn người yêu. Tâm hồn mỗi người luôn là thế
giới đầy bí ẩn, là niềm say mê, cuốn hút khám phá đến vô cùng. Nhà thơ Ấn Độ
R. Tagor từng viết:
Đôi mắt băn khoăn của em buồn
Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả… (Thơ tình số 28)
Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả… (Thơ tình số 28)
Xuân Diệu cũng cho chúng ta thấy một khát vọng về yêu như vậy:
Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích/ Em biết không? Anh tìm
kiếm em hoài… Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ/ Phải nói yêu, trăm bận đến ngàn
lần (Phải nói );
Em là em, anh vẫn cứ là anh/ Có thể nào qua Vạn lý trường
thành/ Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật (…) Ôi mắt người yêu, ôi vực thẳm!/ Ôi trời
xa vừng trán của người yêu/ Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều (Xa cách).
Gần gũi là thế mà
sao vẫn cách xa là vậy… cho nên suốt một đời những trái tim biết yêu luôn luôn
trong tâm thế hành trình kiếm tìm những giá trị chân thực của tình yêu, và càng
kiếm tìm càng như chẳng hiểu gì về thế giới tâm hồn con người vốn vô cùng phong
phú và phức tạp, quả đúng là “cuộc đời anh ở bên em như chính đời em vậy/ nhưng
chẳng bao giờ em hiểu được nó đâu” (R.Tagor).
Đọc Xuân Diệu
chúng ta thấy Nhà thơ thật tinh tế khi phát hiện quy luật chi phối thế giới
tinh thần vô cùng phong phú, phức tạp của con người: Yêu là hạnh phúc vô biên
và yêu cũng là đau khổ tột cùng. Trong sự luận giải của thi sĩ, yêu là hạnh
phúc bởi tình yêu mang lại cho con người cảm xúc khác lạ, vừa dịu dàng, êm ái
như sống trong cõi thần tiên: Lòng anh rạo rực không duyên cớ/ Khi nắng chiều
tơ giỡn với cành (Có những bài thơ), Chỉ lặng chuồi theo dòng cảm xúc/ Như thuyền
ngư phủ lạc trong sương (Vì sao?), Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ/ Lạc giữa
niềm êm chẳng bến bờ (Trăng); Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên…con đường nhỏ
nhỏ gió xiêu xiêu/ Lả lả cành hoang nắng trở chiều/ Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn/
Lần đầu rung động nỗi thương yêu (Thơ duyên)… vừa mạnh mẽ, xôn xao, dữ dội: Giơ
tay muôn ôm cả Trái đất/ Ghì trước trái tim, ghì trước ngực… Hãy đốt đời ta trăm
thứ lửa/ Cho bừng tia mắt đọ tia sao (Bài ca tuổi nhỏ) và trên hết là hạnh phúc
được là chính mình để “hồn giăng rộng khắp không gian” được “ngơ ngẩn”, “nhung
nhớ”, “bâng khuâng” (Dâng), được “bỡ ngỡ”, “xôn xao”, “rợn rợn”, “hồi hộp”… (Xuân
không mùa).
Yêu cũng là lĩnh vực tình cảm nhiều
khi khiến con người đau khổ tột cùng bởi không phải lúc nào mọi sự cũng đều chiều
theo ý muốn của con người. Khát vọng tình yêu là vô biên, tuyệt đích, nhưng
hành trình hướng đến khát vọng ấy lại luôn gặp phải rất nhiều giới hạn, rào cản. Xuân Diệu thấu hiểu quy luật vận hành tự nhiên bất khả kháng “Sông trôi
núi lở âm thầm/ Đường đi vũ trụ có cầm được đâu?” cho nên trong thơ của mình
Xuân Diệu đã tìm cách cắt nghĩa rất riêng, rất sâu sắc về nguyên nhân gây nên nỗi
đau khổ của yêu:Yêu là chết ở trong lòng một ít/ Vì mấy khi yêu mà chắc được
yêu? Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu/ Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng
biết (…). Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt/ Những người si theo dõi dấu chân yêu/
Và cảnh đời là sa mạc vô liêu/ Và ái tình là sợi dây vấn vít/ Yêu, là chết ở
trong lòng một ít ( Yêu). Người ta khổ vì thương không phải cách/ yêu sai
duyên và mến chẳng nhằm người/ người ta khổ vì xin không phải chỗ…(Dại khờ), Bao
nhiêu sầu, ôi sầu biết bao nhiêu/ Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu (Yêu mến).
Tôi là một kẻ điên cuồng/ Yêu những ái tình ngây dại/ Tôi cứ bắt lòng tôi đau đớn
mãi/ Đau vô duyên, đau không để làm gì. (Thở than). Suốt đời nuốt lệ vào
trong ngực/ Đem ái tình dâng kẻ phụ ta (Muộn màng). Tôi một mình đối diện với
tình không/ Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng (Dối trá)… Và trong việc luận
giải nguyên nhân gây nên nỗi đau khổ của yêu, Xuân Diệu cho rằng sự xa cách
luôn là nguyên nhân thường trực nhất. Nó làm cho lòng người luôn trong trạng
thái bất ổn. Xa cách giày vò những trái tim yêu, làm cho người đang yêu rơi vào
cảm giác lo sợ bởi tình yêu vốn mong manh, dễ bất ngờ tan vỡ “tình yêu đến,
tình yêu đi ai biết” (Giục giã), và con người nhiều khi cũng rơi vào trạng thái
không thể kiểm soát và không hiểu nổi chính bản thân mình: “Đời trôi chảy, lòng
ta không vĩnh viễn/ Ai nói trước lòng anh không phản trắc/ Mà lòng em, sao lại
chắc trơ trơ?” (Giục giã)… bởi mọi cái “vô thường” như thế nên xa cách
làm cho nỗi nhớ thêm đầy và nhiều khi nỗi nhớ ấy quặn thắt con tim yêu đến đớn
đau: Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em! Không gì buồn bằng những buổi chiều
êm… Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ (Tương tư chiều)… Trong tình
yêu, đau khổ cũng là một “thú đau thương”, cho nên Ler montov từng nói: “Anh chỉ
mang đến cho em toàn là đau khổ…Có lẽ vì vậy mà em yêu Anh. Bởi vì niềm vui thì
dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ”. Victor Hugo lại nói: “Ai khổ vì yêu
hãy yêu hơn nữa, chết vì yêu là sống trong tình yêu”. Còn với Xuân Diệu, biển
yêu dẫu “đắng” nhưng con người chưa bao giờ “nguôi nỗi khát thèm”… thậm chí khát
vọng ấy mãnh liệt ấy đến mức giục lòng người “yêu khi đã hết tuổi rồi”, “khi chết
rồi, thì tôi sẽ yêu ma” (Đa tình)… và điều ấy phải chăng đồng nghĩa với thông
điệp nhắn nhủ của thi sĩ tới bạn đọc muôn sau: cho dù hạnh phúc hay đau khổ con
người vẫn luôn khát vọng yêu và được yêu, vẫn mơ ước về một tình yêu viên mãn,
vĩnh hằng. Yêu là câu chuyện dài bất tận, không biên giới, bến bờ, yêu không bao
giờ có tuổi… và chỉ có những trái tim biết yêu chân thành, biết trân trọng,
nâng niu hạnh phúc và biết chấp nhận đau khổ mà tình yêu mang lại thì mới mong
thấy được giá trị thật sự của tình yêu đối với đời sống của riêng mình.
Tình yêu trong thơ Xuân Diệu là tình yêu của con
người sống giữa đời thường chứ không phải tình yêu đạo đức trong sách vở của một
“ông hoàng” nào đó. Đó là thứ tình yêu dám bộc lộ những khát vọng thành thực đến
cháy lòng. Do đó triết lý yêu trong thơ tình Xuân Diệu bên cạnh việc luận giải
vấn đề yêu là hướng đến sự hòa hợp tâm hồn thì còn khẳng định một chân giá trị
đầy tính nhân bản: yêu là khao khát được hòa hợp với thân xác người mình yêu.
Nhiều bài thơ, câu thơ của Xuân Diệu đã bộc lộ khát vọng trên một cách say mê,
đắm đuối:
Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực! Hãy trộn nhau đôi
mái tóc ngắn dài! Những cánh tay! hãy cuốn riết đôi vai! Hãy dâng cả tình
yêu lên sóng mắt! Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt (Xa cách). Chúng ta
đau, thôi em tới đây mà! Mơn man nào, em đừng khóc đôi ta/ Thế, riết thế, hãy
vòng tay chặt nữa/ Cho em hút những chút hồn đã rữa/ Cho em chuyền hơi độc rất
tê ngon (Sầu). Hãy tuôn âu yếm, lùa mơn trớn/ Sóng mắt, lời môi, nhiều - thật
nhiều (Vô biên). Em phải nói, phải nói, và phải nói/ Bằng lời riêng nơi cuối
mắt, đầu mày/ Bằng nét buồn bằng vẻ thẹn, chiều say/ Bằng đầu ngả, bằng miệng
cười, tay riết (Phải nói).
Xưa nay, trong ý thức của nhiều người,
dục tính trở thành vùng cấm địa không dám đụng tới, không dám nói tới, không
dám nghĩ tới. Dục tính trở thành một ẩn dấu hoàn toàn. Nhiều khi đám đông trong
xã hội luôn nói tới đạo đức, đề cao giá trị tinh thần thiêng liêng trên lý thuyết,
ở những nơi đó, lúc nào cũng thấy nhân danh Thượng đế đề cao giá trị tinh thần
và dĩ nhiên người ta cấm động đến những gì là vật chất, xác thịt bị coi là thấp
hèn, vô luân, tội lỗi. Trong một số xã hội, “đạo đức không bao giờ nói đến
những việc liên quan tới dục tính (…) trong ngôn ngữ hàng ngày người ta cố
tránh không nói tới hoặc khi cần phải nói chỉ nói một cách ám chỉ” (2). Dưới ánh
sáng của tư duy khoa học hiện đại, tiến bộ, ngày nay quan điểm phiến diện trên
đã được hoàn thiện thêm bởi những nhận thức mới. Thân xác con người cũng là một
giá trị cao quý xứng đáng được ca tụng, tôn vinh. Trong tình yêu, bên cạnh giá
trị tinh thần, khát khao hòa hợp về thân xác được coi như một niềm khoái cảm
thiêng liêng và thể hiện sự kết tinh cao độ của văn hóa ứng xử giữa con người với
con người. Những người biết yêu thật sự luôn là những người biết trân trọng vẻ
đẹp thân thể của người mình yêu thương, biết thưởng thức vẻ đẹp ấy trong một niềm
đam mê, say đắm của “nhục cảm lành mạnh” (F.Engels). Và với Xuân Diệu, khoái cảm
về thân xác mật thiết gắn bó với khoái cảm mà vẻ đẹp tâm hồn do người yêu mang
lại và chỉ khi nào yêu và được yêu như thế con người mới được sống trọn vẹn
trong hạnh phúc. Làm chủ thân phận Người, được tự do vui, buồn, đau khổ, yêu
đương, được sống là chính mình trong từng sát na hiện hữu… đó là giá trị đích
thực của mỗi con người với tư cách là một Nhân vị tồn sinh trên cõi đời đầy bất
an và cũng lắm nghiệt ngã này.
Và bởi coi sự hòa hợp với thân xác người yêu cũng là một
trong những yếu tố quan trọng để duy trì tình yêu, duy trì sinh lực sống nên
trong thơ tình Xuân Diệu người đọc thấy tràn ngập hình ảnh tôn vinh vẻ đẹp hình
thể của con người: Đôi môi, đôi mắt (Tương tư chiều), tóc liễu buông xanh (Nụ
cười xuân), miệng vàng, nhan sắc (Mời yêu), đường vai, nét tay (Dấu nằm)… đối với
thi sĩ vẻ đẹp hình thể của người yêu là “ngọc ngà tinh anh” do đất trời ban tặng.
Và có lẽ vì thế cho nên chỉ đến Xuân Diệu trạng thái khát khao được hòa hợp
cùng thân thể người yêu mới được diễn tả một cách đầy táo bạo. Thi sĩ đã không
hề ngần ngại diễn tả những trạng thái yêu mạnh mẽ như muốn “ôm“, muốn “riết“,
muốn “say”, muốn “cắn“, muốn “ngoàm“, muốn “hút”... tất cả đều gợi cảm giác nồng
nàn, tha thiết, đê mê của tình yêu rất trần thế, rất con người: Nên lúc môi ta
kề miệng thắm/ Trời ơi, ta muốn uống hồn em (Vô biên) Hỡi xuân hồng ta muốn cắn
vào ngươi (Vội vàng) Em vui đi răng nở ánh trăng rằm/ Anh hút nhụy của mỗi giờ
tình tự (Giục giã) Nghiêng đầu bên trái hãy kề nghe/ Những ngón tay thần sẽ vuốt
ve/ Cho điệu lòng anh thêm ấm dịu; Sờ xem ngực nóng khúc đê mê (Có những bài
thơ)… Vượt qua rào cản của những quan niệm ấu trĩ, lạc hậu về tình yêu nam nữ
coi sự va chạm, tiếp xúc về thể xác là điều “xấu xa, hổ thẹn”, những cảm xúc nhục
thể trong thơ Xuân Diệu rất chân thực, rất đời thường, gợi nhiều suy ngẫm về
giá trị hiện hữu của con người. Có lẽ chính vì vậy nên đây là một trong những yếu
tố quan trọng nhất khiến thơ tình Xuân Diệu thấm nhuần triết lý nhân sinh sâu sắc
và có sức sống bền lâu trong lòng bạn đọc nhiều thế hệ.
Trong Tình mai sau Xuân
Diệu viết: Người thi sĩ đã vào làng mây khói/ Không ở đâu, và ở khắp mọi
nơi/ Như tiếng vọng trong sương xa dắng dỏi/ Máu vu vơ theo giữa trái tim đời…
Như vậy ngay từ lúc sinh thời Xuân Diệu đã ý thức sâu sắc về ý nghĩa tồn sinh
và bất tử của người nghệ sĩ: điều duy nhất có giá trị trong cuộc đời chính là
những dấu ấn của tình yêu mà chúng ta đã để lại phía sau khi ra đi. Nhà thơ
Xuân Diệu với trái tim yêu nồng nàn, si mê, tha thiết nhất trong các thi sĩ Việt
Nam đã đi vào “làng mây khói” vĩnh hằng. Nhưng những câu thơ mang đậm triết lý
yêu của ông còn lưu lại “giữa trái tim đời” mãi mãi bởi: “Nhà thơ, ngay cả các
nhà thơ vĩ đại nhất cũng phải đồng thời là những nhà tư tưởng” (Bêlinxki).
Triết lý yêu trong thơ tình Xuân Diệu thể hiện một tầm tư tưởng lớn, nó khác lạ
và vượt lên những lối nghĩ suy tầm thường tưởng “cao đạo” mà giả dối, thiếu
thành thực mà người ta vẫn cứ “tụng ca” như những “giá trị đạo đức” nhưng
đó là những thứ đạo đức hoàn toàn xa lạ với bản chất Người.
Vì vậy, những bình
diện của triết lý yêu trong thơ Xuân Diệu như đã trình bày ở trên, suy cho cùng
đó chính là những tư tưởng mang tinh thần nhân bản, nhân văn sâu sắc nhất mà
nhân loại luôn hướng đến. Và chính những bài thơ với triết lý yêu rất Người và
rất Đời (chứ không phải là những bài thơ tụng ca nào khác) trong sự nghiệp thơ
đã làm cho thơ Xuân Diệu trở thành thơ của một đời chứ không phải thơ của một
thời ngắn ngủi dễ quên... Triết lý yêu trong thơ tình Xuân Diệu là một trong những
giá trị quan trọng làm nên sự bất tử của thơ Xuân Diệu. Bạn đọc nhớ đến Xuân Diệu
sau 100 năm hay 1000 năm hoặc lâu hơn nữa phải chăng, cũng bắt đầu từ những bài
thơ tình thấm đẫm triết lý yêu mang vẻ đẹp nhân sinh cao cả và đầy khao khát trần
thế - những bài thơ dạt dào, tha thiết, êm đềm và sâu lắng, ru lòng người
mãi mãi khôn nguôi:
… Anh xin làm sóng biếc/ Hôn mãi cát vàng em/ Hôn thật khẽ, thật
êm/ Hôn êm đềm mãi mãi/ Đã hôn rồi, hôn lại/ Cho đến mãi muôn đời/ Đến tan cả đất
trời/ Anh mới thôi dào dạt... / Cũng có khi ào ạt/ Như nghiến nát bờ em/ Là lúc
triều yêu mến/ Ngập bến của ngày đêm… (Biển)
Ghi chú:
(1) Xuân Diệu, Tác phẩm văn chương và lao động
nghệ thuật, (Lưu Khánh Thơ giới thiệu và tuyển chọn), Nxb. Giáo dục, H. 1999,
tr.11
(2) Nguyễn Văn Trung, Ca tụng thân xác, Nxb. Văn
nghệ, TP.HCM, 2006, tr. 73,74.
Xuân Thủy, Cầu
Giấy,
Hà Nội, Xuân 2016
Cao Thị Hồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét