Vào 20 giờ tối nay, 22-7 tại Nhà
hát Lớn Hà Nội diễn ra đêm nhạc “Tình ca đất và nước” với 20 ca khúc hay nhất về
đề tài “tam nông” do khán giả bình chọn.
Nhân dịp này, Nông thôn Ngày nay giới thiệu bài viết
về nhạc sĩ Văn Cao- tác giả của hai ca khúc “Làng tôi” và “Ngày
mùa” được bình chọn.
Văn Cao sinh ở Hải Phòng nhưng quê hương ông lại là thôn Hào
Kiệt, xã Liên Minh, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định. Những lần cùng gia đình về
thăm quê đã khắc vào tâm khảm một nỗi u hoài ly hương: "Tôi không có
quê hương - Nghe đâu như Thái Bình, Hà Nam, Phủ Lý - Như Nam Định - Ruộng đất
mênh mông trong tiếng hát - Quê mẹ quê cha cách một vườn trầu" (Những người
trên cửa biển).
Có lẽ bởi vậy nên khi Cách mạng Tháng Tám 1945 làm ra cuộc đổi
đời trên quê hương, dù chỉ sau hơn một năm phải sống trong những ngày kháng chiến
gian nan, Văn Cao vẫn nhìn ra sự mới mẻ của thôn làng tự do.
Toàn quốc kháng chiến, Văn Cao và người yêu tản cư về vùng Ba
Thá, Hà Đông (nay thuộc Hà Nội) và tổ chức đám cưới. Có một buổi chiều, sau khi
đi họp về, Văn Cao đi dọc triền đê và nghe tiếng chuông nhà thờ binh boong,
binh boong...
Ngay lập tức cái nhịp chuông ấy, cái giai điệu chuông ấy đã
xoáy cuộn trong tâm hồn nhạc sĩ và tự nhiên hồn vía thôn làng Việt lại được
tuôn trào ra sang trọng trong nhịp valse cung đình châu Âu. Đó là điều kỳ lạ nhất
mà các nhạc sĩ Việt Nam thời kỳ đầu tân nhạc trong đó có Văn Cao đã làm được. Họ
đã "thôn làng hóa" cái nhịp điệu "quý tộc" này,
khiến nó trở nên dung dị và chân thành:
"Làng tôi xanh bóng tre, từng tiếng chuông ban chiều, tiếng
chuông nhà thờ rung/ Đời đang vui đồng quê yêu dấu, bóng cau với con thuyền một
dòng sông…"
Nhưng ngay trong sự dung dị và chân thành ấy, còn chứa đựng
âm hưởng tráng ca của những thôn làng kháng chiến: “Chiều khi quân ác qua
làng vắng tiếng chuông ngân/ Tiếng chuông nhà thờ rung/ Làng tôi theo đoàn quân
du kích, cướp lấy súng quân thù trả thù xưa…"
Bài "Làng tôi" sau khi ra đời đã trở
thành bài hát của người Việt Nam từ đó đến nay và mãi mãi. Trong tác phẩm "Trường
ca sông Lô", Văn Cao đã tái hiện nét nhạc "Làng tôi" ở
đoạn kết: "Dòng sông Lô trôi- Dòng sông Lô trôi".
Cũng ngay từ ngày kháng chiến, "Làng tôi" đã
được dịch ra tiếng Nga và một số ngôn ngữ khác. Năm 1982, Văn Cao với tư cách
là tác giả "Quốc ca Việt Nam" sang thăm Cộng hòa dân chủ Đức,
trong một chiều đến thăm một thôn làng Đức, cũng trong tiếng chuông nhà thờ
binh boong, Văn Cao nghe vẳng xa một tốp thôn nữ hát "Làng
tôi" bằng tiếng Đức. Tác giả đã chợt rưng rưng nước mắt vì cảm động,
vì không ngờ tới sự bay xa trên hành tinh của bài hát này.
Cùng với "Làng tôi" cũng với nhịp valse,
Văn Cao còn vẽ ra một bức tranh âm thanh về một ngày mùa thời kháng chiến vừa
lãng mạn vừa cao diệu quá "Ngày mùa":
“Ngày mùa vui thôn trang/ Lúa reo như hát mừng/ Lúa không lo giặc
về khi mùa vàng thôn quê/ Ngày mùa vui thôn xóm/ Đầy đồng giáo với gươm/ Súng tỳ
tay anh đứng, em cầm liềm trông sang”.
Sức sống, sức thuyết phục của "Làng tôi" và "Ngày
mùa" đã khiến cho hai bài hát trên đã được nhiều người yêu thích và
bình chọn vào 20 bài hát hay nhất viết về nông thôn Việt Nam trong cuộc bình chọn
do Bộ NN&PTNT khởi xướng nhân kỷ niệm 65 năm thành lập Bộ Canh Nông.
20 bài hát hay nhất về “tam nông”: Làng tôi, Ngày mùa (Văn
Cao), Lên ngàn (Hoàng Việt), Bài ca người thợ rừng, Con kênh ta đào (Phạm
Tuyên), Đường cày đảm đang (An Chung), Những cô gái quan họ (Phó Đức Phương),
Bài ca năm tấn (Nguyễn Văn Tý), Tiếng chày trên sóc Bom Bo (Xuân Hồng), Hạt gạo
làng ta (Trần Viết Bính, thơ Trần Đăng Khoa), Hát về cây lúa hôm nay, Tình yêu
của đất và nước (Hoàng Vân), Người đi xây hồ Kẻ Gỗ (Nguyễn Văn Tý), Tình đất đỏ
miền Đông (Trần Long Ẩn), Làng quan họ quê tôi (Nguyễn Trọng Tạo), Tình cây và
đất (Tô Thanh Tùng), Mùa xuân làng lúa, làng hoa (Ngọc Khuê), Tình ta biển bạc
đồng xanh (Hoàng Sông Hương), Về quê (Phó Đức Phương), Khúc hát sông quê (Nguyễn
Trọng Tạo, thơ Lê Huy Mậu).
22/7/2010
Nguyễn Thụy Kha
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét