Thứ Hai, 20 tháng 4, 2020

“Quê hương”, một hồn thơ

"Quê hương", một hồn thơ!
Một bài thơ với nhan đề thật giản dị, thật thân thuộc: “Quê hương”, nhưng trong từng câu chữ chất chứa cái nét riêng, cái hồn không những không đơn giản chút nào mà còn để lại thật nhiều xúc cảm.
Cũng bởi “Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi…”, cũng bởi ở “Quê hương” ấy tôi bắt gặp đâu đó hình ảnh của tuổi thơ đùa chơi cùng lũ bạn hiền, nơi mảnh đất tình người ấp ôm bao ước mơ ngày tấm bé, cũng bởi sự vấn vương hình ảnh thuở thiếu thời tinh nghịch, cũng bởi bối cảnh tái hiện là một sự khác biệt, một sự xa lạ mà tôi chỉ có thể hình dung và cảm thụ được qua lời kể, qua các tác phẩm văn thơ…đã càng tạo thêm niềm cảm hứng nơi tôi.
Đến với “QUÊ HƯƠNG” của nhà thơ gốc Khánh Hòa - GIANG NAM, là đến với “Câu chuyện tình tôi” của chính tác giả. Một câu chuyện mở đầu là sự hồn nhiên, trong sáng của tâm hồn thơ dại, tình yêu quê hương là cái gì đó gần gũi đến lạ…
Chú mục đồng thong dong lưng trâu, bên tay vắt sáo, bên tay vắt sách ngâm thơ, tâm hồn mơ màng say đắm trong khung trời thiên nhiên.
Đâu đây là gió, đâu đây làn mây bay, đâu đây tiếng chim reo ca…Bức họa đồng quê thanh bình.
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao.
Chút bốc đồng của tuổi trẻ, sự đam mê cái đẹp…
Nhớ những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Nhưng có lẽ đã “đi sai đường” để..
Mẹ bắt được...
Nhanh chóng làm tình làm tội để mong được khoan hồng…
Chưa đánh roi nào đã khóc
Nào có ai ngờ rằng,
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...
Nụ cười trêu chọc mà ngọt ngào đến thế, chút ửng hồng hai má, chút thổn thức tiếng lòng. Kỷ niệm một thời vụng dại.
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Xứng danh anh hùng trai tráng, áo mũ ta ra đi…
Từ biệt mẹ tôi đi
Chút tiếc nuối còn chưa thật sâu, tin vui vội đến,
Cô bé nhà bên (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi)
Lại nụ cười ấy xao xuyến lòng ta, cung bậc tình cảm chạy theo dòng thời gian.
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời...
Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu nhìn lại
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi
Cử chỉ e thẹn mà bộc bạch cả tấm chân tình cho em. Cô bé hàng xóm…
Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
- Chuyện chồng con... (khó nói lắm anh ơi)!
Nay đã thành thiếu nữ..
Câu chuyện tình tôi nhẹ nhàng mà sâu lắng!
Chút mạnh dạn thổ lộ với người tôi yêu.
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn, ngậm ngùi
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng
Niềm vui vẫn còn đây mà đau đớn cũng đong đầy…
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Xin trả lời tôi: Đâu rồi hình bóng người xưa?
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh chết nửa con người!
Lặng người đi vì đời tôi mất em…
Như vẫn còn đây nguyên vẹn khung trời ngày xưa, còn đây nụ cười người em gái tôi thương, còn đây đôi tay em nằm gọn trong tay tôi, còn đây câu ân tình chưa trọn, gọi mãi tên em nhưng không lời đáp lại…
Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn,  roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.
Tình yêu em trong tình yêu đất nước, tình yêu đất nước đong đầy tình tôi, mối tình đầu …
Chút tản mạn theo từng dòng thơ.
Cũng thật may mắn khi được sinh ra trong thời bình, lại được sinh ra trên chính quê hương của nhà thơ Giang Nam, bởi vậy mà cảm xúc về tuổi thơ của tác giả đúng là nhịp lòng tôi, tôi tìm lại được chính mình trong ấy, chút nghịch ngợm, chút cảm nắng của tuổi mới lớn. Và cũng đã qua rồi cái thời chiến tranh, mưa bom lửa đạn, nhưng còn lại đây thật nhiều di chứng, trên thân thể không hề ít mà trong lòng lại càng quặn đau. Một chút tình của người lính gợi dậy lòng trắc ẩn ở mỗi người đọc thơ. Cung bậc cảm xúc cực kỳ đa dạng, thấu rõ tâm can.
Những hồi ức đẹp vẫn luôn thật khó phai mờ, giữ mãi trong lòng ta. Hãy tạm giấu những nỗi đau để hướng đến tương lai tốt đẹp, đừng mãi chìm đắm trong quá khứ đau thương!.
Phạm Khắc Ngân
Theo http://library.buh.edu.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...