Thứ Hai, 14 tháng 10, 2024
Mùa hoa móng tay
1. Dì Lăng
Tôi đã lẩy bẩy ríu ríu chân đi khi nhận ra những tia nhìn đục
ngầu thù hận, từ đôi mắt chị, nhắm đích tôi ném thẳng tới. Tôi không biết người
đàn bà này có phải là người mà chị Thúc đã thấy trong đêm kia? Nhưng tôi cũng
không thể tự dới mình rằng, chị nhắm một người nào đó, khác hơn tôi. Tôi không
dám thuật lại chuyện này cho chị Thúc nghe. Vì với chị Thúc, bất cứ chuyện lớn,
nhỏ nào, cũng có thể trở thành ầm ĩ một cách không chủ tâm. Những chuyện được
yêu cầu chị giữ kín, lại là những chuyện được phổ biến nhanh chóng hơn cả. Chị
có tính vô tâm của một người đàn bà không bao giờ xâm hại người khác. Qua chị,
tôi sợ ba tôi sẽ biết. Mà tôi lại không muốn người phải nghĩ ngợi thêm. Mặt
khác, tôi cũng lo sợ vẩn vơ, nếu gia đình tôi, không hay biết chuyện này, rồi một
sáng kia, tôi đi chợ và sẽ không trở về, hay có trở về thì cũng với những nhát
dao đâm nhầu khắp thân thể! Làm sao biết trước được một người đàn bà trong cơn
điên rồ, họ sẽ làm những gì và, không làm những gì?
Đôi mắt nàng mỗi lúc một thêm long lanh, ngấn lệ. Ông K. hiểu tại sao nàng khóc. Ông im lặng để mặc nàng. ông cho rằng nước mắt có thể giữ lại tất cả hoặc sẽ xóa nhòa đi tất cả. Ở trường hợp này, ông tin, nó sẽ chẳng còn gì khi những giọt lệ cuối cùng của một xúc động đã hết. Ông nhìn ra mặt biển. Thanh niên và cô bé cách bờ khá xa. Họ chỉ còn là hai chấm đen nhỏ và như chập vào nhau. Ông giơ thẳng cánh tay như muốn ra dấu chào họ. Một lát sau, không biết hai người kia có nhìn thấy ông, ông hạ tay xuống và đặt nó lên vai người con gái áo lụa.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đi tìm một vì sao: Quê nhà, đất nước, tình người! – Kỳ 1 Suốt hành trình tham gia kháng chiến, mỗi nơi từng sống và chiến đấu đều lưu lạ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét