Thứ Ba, 15 tháng 10, 2024
Với nhau, một ngày nào 1
Trước khi vào truyện
Chị Lập bồng con lên nựng “à, há”. Tôi lại gần ngó xuống mặt
con nhỏ ló ra ngoài đống chăn mền trắng toát. Chị chuyển cho tôi. Tôi bồng nó,
không, tôi ôm đống chăn mềm thì đúng hơn. Con nhỏ ngủ thật say. Nó có nhiều nét
gống chị. Tuy nhiên tôi vẫn nói sao nó giống anh ấy như khuôn đúc vậy? Chị Lập
cười sung sướng.
Cơn mưa lại xăm xăm trở về với những đám mây mới. Những đám
mây xám và dày đặc ở khắp bầu trời. Tôi dựng xe trước cửa. Hiên gom sách vở
trong chiếc giá xe, ôm vào ngực và đứng chờ. Màu xanh của chiếc áo dài lướt thướt
lụng thụng trên người. Hiên bị gió hất tung. Hiênn nhỏ như thêm. Có lẽ con bé
đang nín thở không chừng, vì lúc đó ở trong nhà tôi vẳng ra những lời nói lớn.
Có ai ngờ được rằng kẻ đi cầu viện phải quay lại trấn an cho chính kẻ mà mình
nhờ cậy giúp đỡ. Tôi nói: “Không sao đâu Hiên. Chắc ở nhà chị có khách. Mà có
khách là yên trí, sẽ không bị mắng”. Hiên cười nụ cười ngơ ngác, vô tội. Lấy
dáng điệu tự nhiên như không có chuyện gì quan trọng, tôi bước vào nhà, chỉ
Hiên ngồi salon, quơ cho Hiên một cuốn báo mới:”Hiên đọc đi. Chờ chị đi thay quần
áo. Đọc xong em nên về nhà ngay, không muộn”.
Nhưng đó là sự thật. Một sự thực, như đêm qua, khi chia tay
Hãn, tôi đã chỉ còn có một điều để đem về nhà: Chết. Sự thực như đêm qua, tại
bàn học, tôi đã ngước mặt nhìn mẹ tôi khi bà đem đến cho tôi một ly chè, và nước
mắt tôi đã giòng giòng chảy xuống. Lạ lùng thay lúc sát kề với cái chết lại là
lúc đầu óc tôi rất tỉnh táo. Tất cả dĩ vãng lần lượt trở lại từng bước, từng bước
chậm chạp, rõ ràng. Tôi nhớ lại ngôi nhà tôi đã được sinh ra. Tôi nhớ lại con
đê vắt ngang làng. Con đê ngăn nước sông Hồng vào những ngày lũ lớn. Tôi nhớ lại
vườn cây, và đặc biệt vườn cây nhà tôi không có lấy một cây nhãn. Mặc dù quê
hương tôi là nơi nổi tiếng với nhãn lồng. Tôi nhớ lại ngày di cư, khi mẹ tôi ẵm
tôi trên tay, lên máy bay vào Nam. Tôi nhớ lại những ngày mới lớn ở giữa rừng
cao su Phú Thọ. Những trưa leo lên bờ tường hoang phế, theo Ích đi bắn chim, bắn
thằn lằn, bắt rắn mối. Những con rắn có gai ở trên sống lưng và có thể chuyển
màu da thành những màu tiệp với cỏ cây hay gỗ mục.
Dọc theo hành lang, gió tạt với những lớp mưa mỏng đan kín một khoảng sân nước sũng. Vừa hát nhỏ tôi vừa chợt thấy mình sao quá tàn nhẫn. Lần này, tôi bật cười thành tiếng. Tuy nhiên, chút vui thoáng nhẹ vẫn lập lờ trong tôi, như chút vàng hanh của nắng đã thoáng thấy trên bờ tường hàng rào.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đi tìm một vì sao: Quê nhà, đất nước, tình người! – Kỳ 1 Suốt hành trình tham gia kháng chiến, mỗi nơi từng sống và chiến đấu đều lưu lạ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét