Thứ Ba, 15 tháng 10, 2024
Tôi với người chung một trái tim
Giới thiệu tác giả
Tôi gọi cho mình một ly cà phê đen. Tôi chưa từng uống cà phê. Hôm nay tôi muốn thử. Thêm nữa, tôi muốn tự nhắc nhở “mình đã lớn”. Bề gì tôi cũng đã hăm mươi lăm. Hai mươi lăm rồi chứ bộ? Nhỏ nhít gì nữa! Tôi đã chọn lựa. Lần này, ở tuổi hai mươi lăm, lần đầu tiên tôi quyết định lấy đời mình. Ngày ba má tôi, gửi tôi vào nhà dòng, tôi mới mười một. Hơn mười năm đã qua. Cuộc đời bỗng rẽ ngang. Trước mặt tôi là cánh rừng già. Tôi chưa từng một mình đi trong bất cứ cánh rừng nào, dù nhỏ. Bây giờ tôi đi. Không những một mình và cánh rừng không có lối. Tôi biết tôi phải rẽ lấy cỏ tranh, gạt mây song mà bước. Tôi chưa từng học lấy cho mình một môn võ để phòng thân. Không sao. Tôi tin tôi đủ sức tự vệ trước hố hầm, trước móng vuốt của mọi loài thú dữ. Tôi chưa được trang bị một hành trang, một võ khí nào, như những người đi rừng, như những nhỏ bạn tôi, lớn lên giữa cuộc đời... Có đứa đã có gia đình, con cái. Có đứa đã ra trường lâu, đã giữ những chức vụ chỉ huy trong các công tư sở. Các bạn tôi, cũng có đứa đã chết, trên biển. Cũng có đứa ở lại Việt Nam, trải đời con gái trên những vũng bùn nhầy nhụa của một xã hội nằm dưới đáy cùng lầm than, đói khát. Không sao. Chưa sao thì đúng hơn. Tôi còn may mắn chán. Tôi hơn chúng, những nhỏ bạn ở Việt Nam kia, rất nhiều. Tôi được trang bị một niềm tin nơi Chúa. Tôi được trang bị một tấm lòng thành khẩn, thiết tha với đời và, với người. Tôi được nuôi dưỡng trong ý thức chia xẻ những buồn đau của đời khác, băng bó, xoa dịu những vết thương của xã hội. Và, trên hết, tôi đang ngồi đây. Tôi đang có trong tay một trái tim, lần đầu, rung động. Tôi đang nhìn theo những mơ ước, những khát khao rưng rưng không trôi theo dòng nước mà phơi giữa lòng đường. Chẳng ai biết được ngày mai, trừ Chúa. Nhưng tôi tin nơi hồn mình, rất trong. Nhưng tôi tin tình mình, rất lắng. Chén rượu đời dù có cay xé môi non, tôi vẫn tin men tinh khiết đượ ủ giữ đúng tháng năm, đúng thời khắc. Bây giờ, vấn đề còn lại, xin hoàn toàn phó thác nơi tay Chúa.
Một tuần qua, tôi sống với những mơ ước, những khát khao mỗi ngày được làm đầy hơn. Tôi đã có lấy cho riêng mình một chiếc giường, một bàn học, một bàn phấn, một bàn ăn và những chén đũa, những nồi niêu cần thiết cho một gia đình con con. Mỗi lần bước xuống bếp tôi lại tự hỏi có thực Cảo đang mang lại cho tôi những cần thiết để làm thành một gia đình con con? Hai chữ gia đình, lần nào chạm tới, cũng làm tôi đỏ mặt. Cái sung sướng hòa lẫn thẹn thùng, ngượng ngập. Cái sung sướng được nhận chìm xuống, được che dấu đi. Tôi muốn giữ nó cho riêng mình. Giữ mãi. Thật riêng, cho tới lúc nào không thể giữ được nữa. Được bao lâu? Chưa biết. Nhưng được ngày nào, hay ngày nấy.
Tôi nghĩ nếu Austin là một thiếu nữ đài cát, tóc dài, kín đáo mà thơ mộng một cách đằm thắm, quyến rũ bao nhiêu, thì Houston là một người đàn bà nhà quê, dị hợm với những lớp quần áo tưa rách, chắp vá chằng chịt bấy nhiêu. Vẻ tỉnh lỵ của Houston không che dấu được dẫn cho bên cạnh những con đường lỡ loét, những xa lộ mọc thêm, những vòng đai mới bó rọ, những dải cầu chồng chất lên nhau, là những tòa nhà kính chọc trời, những khu lọc dầu suốt ngày phun khói hoặc bập bùng lửa ngọn. Dù có thoa trét lên mặt mình bao nhiêu lớp phấn son, thì Houston cũng vẫn lồ lộ cái đỏm dáng học đòi, bắt chước một cách vụng về. Vẻ đẹp của Houston nằm nơi những mộc mạc, những da trần dám nắng và những chân đất lem lấm bụi đỏ. Đấy là cái mặt đáng yêu nhất của Houston. Đấy là cái nhan sắc thật “trời cho” của thành phố này. Và tôi yêu nó, như tôi yêu Cảo. Như tôi yêu chính tôi vậy.
Với sự tha thứ trước của chàng, tôi xin lỗi chàng trong mấy năm chung sống với nhau, tôi đã chỉ cho ba má biết mặt chàng là một ân nhân, giúp đỡ tôi từ tinh thần đến vật chất... Mà, tôi không kể tôi với chàng đã chung sống đời sống vợ chồng với nhau. Tôi không kể với gia đình, tôi đã cho chàng đời con gái của tôi. Với sự tha thứ trước của chàng, tôi nói, nhưng thế nào cũng sẽ có một ngày, bí mật cuối cùng ở trong tôi sẽ được phơi bày một cách thẳng thắn với ba má... Đó là ngày có một người đàn ông định lấy tôi làm vợ. Đó là ngày tôi sẽ nói với ba má tôi trước nhất và sau đấy là người đàn ông kia, nếu có. Cảo hỏi lại tôi, có cần thiết chăng? Có nên chăng? Để làm gì? Tôi đáp cần lắm chứ. Nên lắm chứ. Nếu ta phủ nhận chính ta, thì ta có còn là ta nữa không? Nếu ta phủ nhận cái phần đời sống quan trọng của ta, làm nên ta ngày hôm nay, thì, ta và con vật khác nhau chỗ nào? Không có khinh bỉ nào ghê gớm hơn sự khinh bỉ chính mình. Tôi nói.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đi tìm một vì sao: Quê nhà, đất nước, tình người! – Kỳ 1 Suốt hành trình tham gia kháng chiến, mỗi nơi từng sống và chiến đấu đều lưu lạ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét