Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2024

Cuộc đời không phải như tuồng hát

Cuộc đời không phải như tuồng hát

Tháng Năm thờ thẫn nghe vọng cổ/ Giọng của ai ngân quá đỗi buồn/ Cuộc đời không phải như tuồng hát/ Cửa Phật bây giờ cũng tính toan
Qua sông Đồng Nai
Thi sĩ qua sông chiều mưa rớt
Gió tạt ngang đầu thấp thoáng xa
Sông đỏ phù sa như sông Dịch!?
Một mình mơ đội lốt Kinh Kha
Một mình mơ giai nhân đưa tiễn
Tay ngọc lầu son chén rượu tàn
Thái tử Đan xem chừng mệt mỏi
Thi sĩ chẳng ca bất phục hoàn!
Thi sĩ không quen xài gươm giáo
Chẳng giết được ai ngoài chính mình
Hôn quân vô đạo nhìn quanh quẩn
Mắt tục người phàm cũng hiển linh
Thôi thì cứ thử vào rừng ở
Vượn hú, chim kêu khúc nhạc buồn
Dăm ba con vắt đa tình cắn
Giọt máu chia lìa sao dững dưng
Đồng Nai không phải là sông Dịch
Thi sĩ cũng không phải anh hùng
Qua sông nước cuốn. Hề! Nước cuốn
Trôi dạt nỗi buồn đi tứ phương.
Tháng Năm!
Tháng Năm chợt muốn làm thơ lại
Khêu nốt chút tro đã cháy tàn
Ngó nghiêng quanh quẩn buồn nhiều quá
Mưa về cái nóng vẫn chưa tan
Tháng Năm chợt muốn làm con trẻ
Ngóng tiếng ve ran cánh phượng hồng
Vẫn màu nắng cũ thời cắp sách
Sao giờ cái nắng quá mênh mông
Tháng Năm bè bạn thưa dần hết
Đứa vướng ung thư, đứa bệnh nghèo
Sang sảng giọng cười như có nước
Rượu cạn ly rồi heo hắt theo
Tháng Năm thờ thẫn nghe vọng cổ
Giọng của ai ngân quá đỗi buồn
Cuộc đời không phải như tuồng hát
Cửa Phật bây giờ cũng tính toan
Tháng Năm rồi lại thêm tháng Sáu
Mưa hết một ngày mưa tiếp theo
Bạn về thăm quê!
* Tặng nhà thơ Phan Bá Linh
Lang bạt nửa đời về lại thăm quê
Bạn đưa tay quệt giọt mồ hôi ròng ròng tháng Bảy
Màu đất cháy vẫn như hồi thơ dại
Bao nhiêu năm trời hai chữ quê nghèo!
Bạn về đây viếng mộ ông bà
Thăm chòm xóm sao nghe lồng ngực thắt
Mấy tờ giấy bạc bon chen được mất
Thôi thì gởi nhau cũng gọi chút quà
Men rượu cay bè bạn ruột rà
Thời áo lính dọc ngang tứ xứ
Áo gấm vinh quy chẳng thằng nào có được
Tóc bạc ngồi đây nghĩ bạc chuyện mình
Đất đá lên men quê bạn xứ nghèo
Rượu khốn khó vừa chào đời đã nếm
Đặc sản gió Lào mỗi năm một bận
Quanh quẩn vào ra chưng cất nỗi buồn
Trở về quê mấy bận ngậm ngùi
Nơi cắt rún mà như quê người khác
Câu thơ viết giữa đêm thức trắng
Gởi lại quê nhà tạ tội ông cha.
Khoai mì Củ Chi
Thôi mình về với Củ Chi
Ăn khoai mì để nhu mì nhé em!
Em gái Củ Chi mời củ khoai mì
Giữa lòng địa đạo nắng vờn kẽ lá
Vị khoai quê nghèo ăn từ tấm bé
Vậy mà hôm nay ngon đến nao lòng
Nhựa đọng chân răng, môi nhớ môi cười
Xa Củ Chi lại nhớ củ mì mới lạ
Đất nơi đây máu người thấm đỏ
Trong dẻo bùi có lẫn cả đau thương
Những cô du kích Củ Chi mười tám, đôi mươi
Giữa lòng địa đạo mơ tình yêu đôi lứa
Ngay cửa hầm có một vành môi bằng đất
Áp vào tìm nụ hôn trước lúc lên đường
Có người ra đi mãi mãi không về
Nụ hôn đầu đời em dành cho đất
Mấy mươi năm sau không còn tiếng súng
Trong miếng khoai mì có cả vị môi em
Sẽ không tìm được ở đâu như ở Củ Chi
Củ khoai mì nẩy mầm trong khói lửa
Tưới tắm bằng tình yêu của những cô du kích nhỏ
Gởi cả đời mình vào đất Củ Chi.
19/5/2022
Nguyễn Trung Nguyên
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chưa qua giông bão đã là ngày xưa

Chưa qua giông bão đã là ngày xưa! Nặng lòng một chuyến ra đi/ Nửa vì bệnh sĩ, nửa vì áo cơm/ Ồn ào mà vẫn cô đơn/ Sang Tây chẳng thấy vui...