Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2024

Người không đợi trước

Người không đợi trước

Tôi giật mình quay lại. Không có ai ngoài Nam với chiếc điện thoại đang phát sáng trong đêm. Điện thoại tôi rung chuông.
– Ngân à, quay lại với Nam đi.
Tôi rùng mình, hình như có gì đó đang làm tôi luống cuống. Tiếng nhạc trầm bổng phát ra. Những ánh nến lấp láy như ngàn ngôi sao thắp sáng.
Người số một
Tôi gặp Số Một trong bữa tiệc liên hoan lên chức của đứa bạn. Ba mươi tuổi, bạn tôi có tất cả. Một gia đình hạnh phúc đầy đủ chồng, con và bây giờ là sự thăng tiến trong công việc. Còn tôi, ba mươi tuổi, chỉ nhận về mình tiếng ế chồng. Phải nói thêm rằng tôi là người đam mê văn chương, cái thứ ngôn từ xào nấu không ra những tờ tiền xanh đỏ hay những tờ đô la mê hoặc, cái nghề quanh năm suốt tháng đói nghèo về thể chất, dư thừa về tâm hồn. Dư thừa đến mức tôi không có nhu cầu tìm kiếm cho mình một ai để chia sẻ. Đôi khi, sau những phút thăng hoa với cảm xúc mơ hồ, tôi trở về thực tại, bụng đói, thân xác rã rời. Tôi không màng đến danh vọng, sự nổi tiếng, dù rằng tên tôi thường xuyên được xướng trên báo chí, truyền hình. Họ khen ngợi tôi, để rồi trong những cuộc phô trương thanh thế, họ lại lôi tôi ra làm bệ phóng nâng cao giá trị mình. Chính vì vậy, tôi ghét những cuộc tiệc tùng, chiêu đãi. Vậy mà trong lúc nhàn chán, với những bế tắc văn chương, tôi dễ dãi nhận lời mời góp mặt trong buổi tối hôm nay. Tôi nhìn xung quanh, vẫn như bao lần khác, ai cũng khoác lên mình bộ đồ sang trọng. Đàn bà sặc sỡ như những chú bướm, với loại hương thơm đắt tiền. Đàn ông tỏ ra lịch thiệc với chiếc ví căng phồng sau mông. Họ nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn từ hoa mỹ hơn trang văn của tôi. Toàn những sự kiện nóng hổi, nhân vật nổi tiếng. Đứa bạn tôi xuất hiện đúng vai trò của một chủ nhà, nền nã và thân thiện. Có ai biết rằng ngày xưa chủ nhà là một cô bé đen nhẻm, rách như xơ mướp. Mỗi lần đi học lại bị cô giáo bắt ra bờ sông, ngồi kỳ cọ tay chân hàng tiếng đồng hồ. Ấy vậy, thử nhìn cô lúc này xem, một chút dấu tích của xưa kia cũng không thể tìm ra. Cô như một thứ đồ cổ được khai quật lên, rồi đem đánh bóng bằng mỹ phẩm cao cấp, bằng quần áo sang trọng và từng nét mặt xinh đẹp được ra lò từ thẩm mỹ viện nào đó. Tất cả điều đó là nhờ cô may mắn lấy được một ông chồng giàu sụ. Còn nhớ hôm đám cưới cô, tôi gặp rất nhiều những cậu bé xa xưa thò lò mũi xanh tanh khẳn, những cô nàng tóc xơ xác, đỏ quạch như râu ngô. Trước sự ngưỡng mộ của đám bạn, cô thản nhiên nói rằng “Cái ánh sáng mà chúng mày đang thấy ở tao được thắp lên từ trong tận cái váy chín tầng này đấy”. Đám bạn ngơ ngác, tôi hiểu cô muốn nói gì. Chẳng bao lâu sau, tự nhiên ông chồng già của cô đổ bệnh rồi chết. Toàn bộ tài sản thuộc về cô. Rồi nhanh chóng, cô kiếm được ở đâu một anh chàng bảnh bao, trí thức và sống với nhau cho đến ngày hôm nay.
Gần cuối buổi tiệc, ánh trăng len nhẹ những tán cây, mờ ảo. Tôi lần ra vườn, chọn một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống. Không còn sự ồn ào, không phải cười xã giao đến chảy quai hàm. Không khí trong lành, yên bình. Chiếc xích đu nhỏ làm tôi chú ý. Tôi ngồi lên. Chiếc xích đu đung đưa êm ái. Tôi thâý mình nằm trên một dải lụa mỏng, nhẹ, mềm và thơm. Toàn thân tôi được ướp dưới ánh trăng huyền diệu. Khung cảnh nơi đây khiến tôi bỗng nhớ đến một đoạn thơ của Hàn Mặc Tử:
Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà.
Tiếng vỗ tay lách phách, tôi giật mình. Trước mắt tôi, một người đàn ông xa lạ. Ông ta lừng lững như chiến binh từ thời Tam quốc hiện về. Nhưng chiến binh lúc này đang mặc một bộ com lê, có chiếc nút thắt hình con vật to sụ: “Đại gia Thạch Sùng”
– Cô nói gì?
– À không? Xin lỗi tôi tưởng chỉ có mình tôi.
– Sao cô không vào trong kia?
-Tôi thích ngoài này hơn vả lại tôi không giống người đi dự tiệc lắm.
– Tôi thấy cô rất tuyệt, nhất là những câu thơ cô vừa đọc.
– Ồ vâng! Cảm ơn. Tôi xin phép.
– Khoan đã, cô có thể cầm tấm các này được không? Coi như thủ tục tôi làm quen với cô.
Tôi quen ông ta như vậy. Ngắn ngọn và đầy đủ thông tin về một con người qua tấm các bé bằng lòng bàn tay. Ngay hôm sau, khi tôi đang thả mình theo những dòng viết, những khung cảnh ngoài hiện thực, điện thoại bất chợt reo. Tôi bị rơi ra khỏi thế giới văn chương. Nhấc máy, bên kia tôi nghe rõ tiếng Đại gia Thạch Sùng hồ hởi, hỏi han. Trả lời bâng quơ, lòng tôi thắc mắc tại sao người đàn ông đó lại biết số điện thoại của mình. Trả lời nhanh chóng: Ông ta có tiền – Tôi có chút tiếng tăm.
Từ đó tôi đều đặn nhận được những mẩu tin nhắn không đầu, không cuối, kèm theo những lời mời của Đại gia Thạch Sùng. Cũng đôi ba lần ông ta có gửi quà, thậm chí cả hoa, cho tôi. Ban đầu, tôi khéo léo từ chối. Than phiền với  Nam, cậu bạn thân từ ngày còn để chỏm, Nam cho tôi lời khuyên ngọn lỏn
– Ngân xem con tim nói gì? Ông ta giàu biết đâu lại tốt cho sự nghiệp của Ngân. Biểu đồ tình cảm của Ngân chưa có số nào mà. Thử xem.
Tôi nghe cậu bạn, hẹn hò với Đại gia Thạch. Tôi đánh dấu trong cái biểu đồ tình cảm của mình cho ông ta bằng biệt danh Số Một từ ngày đó. Gần gũi rồi tôi mới biết Số Một giàu lên nhờ đào được đá đỏ.
Số Một kể. Sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo, nghèo tức là hèn, nên người dân mấy đời không ngóc đầu lên được. Chưa đầy 20 tuổi, Số Một lấy vợ, hai vợ chồng tần tảo làm lụng ngày đêm, chẳng no được bụng. Không no bụng nên đêm cứ dài ra, con càng đông hơn. Rồi bỗng nhiên có một người về làng rủ Số Một cùng mấy anh thợ cày nữa đi đào vàng tận Nghệ An. Được ít lâu sau, vợ Số Một cũng khăn gói lên với chồng. Công việc tuy vất vả  nhưng tồn tại hy vọng vào cuộc đổi đời. Và rồi may mắn đến. Hai vợ chồng Số Một đào được viên đá đỏ. Khi cầm viên đá trong tay cũng là lúc hầm rung chuyển mạnh, đất đá lở loét bung ra từng mảnh. Cả hai cắm đầu chạy. Số Một thoát chết. Viên đá đổi bằng mạng sống của người vợ. Chưa xong, bọn chủ hầm biết được, ra sức truy lùng. Chúng về tận quê cắt mất bên tai của con trai Số Một. Thời gian sau, Số Một trở về với những tên côn đồ sừng sỏ nhất, thanh toán ân oán với bọn chủ hầm. Số Một thắng. Rửa được lòng hận. Số Một đưa cả nhà lên thành phố, mở công ty, làm ăn phất lên như diều gặp gió. Nhưng tiền bạc không thể mua được cái mác trí thức để gột sạch bản chất tá điền của Số Một trong mắt mọi người. Cho đến khi Số Một gặp được tôi. Chính tâm hồn văn chương, thơ thẩn, chính cụm từ “phù thủy của những con chữ” mà mọi người gán ghép khiến Số Một nghĩ, chỉ có tôi mới là người gột rửa hết mùi bùn đất cho Số Một. Tôi cũng không biết mình có thật lòng yêu Số Một hay chỉ là sự ngộ nhận. Nhưng Số Một luôn biến những cảnh mơ huyền, lãng mạn tôi viết ra thành sự thật. Nào là bữa ăn chỉ có tôi và Số Một dưới ánh nến lung linh, xung quanh là hoa hồng, nào là Đà Lạt sương khói có chàng và nàng dạo bước bên nhau, ánh điện đường mờ ảo lất phất mưa bay. Số Một biết tôi nghĩ gì và muốn gì. Chuyện tình cảm của tôi và Số Một đang tiến triển tốt đẹp, thì bỗng một hôm nhà tôi xuất hiện vị khách lạ. Vị khách tự xưng là con trai của Số Một. Chứng minh: một bên tai bị khuyết. Tôi mời vị khách ngồi. Anh ta đứng nhìn tôi, nhìn căn phòng không to hơn cái tổ chim là mấy rồi gật gù.
– Ấm cúng đấy, nhưng hơi chặt. Thế này bố tôi nằm ở đâu cho vừa?
Tôi bực mình với câu nói của anh ta. Tôi gắt.
– Đã vào đây thì nhốt lồng hết. Anh cần gì ở tôi?
Anh ta thẳng thắn:
– Tôi cần cô chấm dứt chuyện qua lại với bố tôi, cô còn quá trẻ để kiếm cho mình một thằng vai u thịt bắt, chứ không phải người nuôi mình như con.
Tôi kết thúc:
–  Thứ nhất, tôi chưa bao giờ trông chờ ở bố anh điều gì, thứ hai, tình yêu không bao giờ có tuổi. Thứ ba, xin mời anh ra khỏi nhà tôi.
Khi nghe tôi kể lại mọi chuyện, Nam nhìn tôi rồi cười:
– Hãy coi đó như một cuộc thử nghiệm, một sự thay đổi về cảm xúc để viết. Ngân vẫn còn rất nhiều khoảng trống trong biểu đồ tình cảm kia mà.
– Nhưng tôi không còn thời gian. Cậu định cho tôi ế chồng à?
Nam đặt vào trong  tay tôi ly nước, giọng bỡn cợt.
– Ngân còn trẻ, ít nhất trong mắt tôi. Yên tâm đi, ông bà bảo 30 chưa phải là tết.
Tôi thuê nhà đến nơi khác, đổi số điện thoại. Trên biểu đồ tình cảm, tôi lấy bút đỏ gạch một đường chéo vào ô chữ Số Một
Người số hai
Người số hai là một anh chàng trẻ hơn tôi 3 tuổi, yêu văn chương và thích những câu truyện ngang trái trong yêu đương như phim Hàn Quốc. Tôi gặp Số Hai trong ngày anh ta bảo về luận văn ra trường. Tôi là khách mời danh dự. Vẫn như mọi lần sau một vài lời phát biểu theo kiểu khích lệ, tôi trở về chỗ ngồi. Số Hai mon men đến gần:
– Có đúng chị là Kim Ngân nhà văn của những truyện tình ướt đẫm nước mắt không? Ôi! hân hạnh quá. Tôi ngưỡng mộ Kim Ngân đã lâu.
Lần đầu tiên có người nói với tôi hai từ ngưỡng mộ. Tôi đã rất nhiều lần nghe mọi người nâng bổng mình bằng đủ loại mỹ vị của ngôn từ. Nhưng ngưỡng mộ thì tuyệt nhiên không. Tôi nhìn Số Hai xúc động. Gương mặt Số Hai không có gì nổi bật, đôi mắt mệt mỏi, mũi tẹt, miệng bé, gò má hốc hác, kết quả của những đêm thức trắng. Duy nhất giọng nói của Số Hai lại luôn ám ảnh tôi. Giọng nói mỗi lần phát ra cứ khùng khục như bị vướng mắc vật gì ở thanh quản. Lần đầu, Số Hai đến nhà tôi, nhìn những tủ sách cao ngất ngưỡng, những ngón tay tôi lướt trên bàn phím và truyện tình bi đát hiện ra, Số Hai ngỡ ngàng như vừa tìm ra được vật báu. Nơi chúng tôi đến thường là công viên hay ngồi ở một quán cóc nào đó. Nghe ngóng mọi người nói chuyện để rồi sáng mai ra, Số Hai lại đưa cho tôi những bài thơ còn nhoen mực và lỗi tẩy xóa. Phải nói rằng thơ Số Hai là cả một sự dày công nghiên cứu. Đọc những vần điệu ấy, tôi có cảm giác mình đang trải qua sự dày vò, đau đớn và cả những khúc rơi không đúng chỗ. Đó là sự thai nghén, chứ chưa thể thành dạng hình hài nào. Vậy mà đối với Số Hai, điều đó lại trở thành lớn lao, thậm chí có thể cứu rỗi cả nhân loại. Có những buổi trưa, nắng như đổ lửa, Số Hai trên chiếc xe cà tàng đạp gần chục cây số đến nhà tôi, người đầy mồ hôi, mặt đỏ phừng phừng, chưa kịp nghỉ ngơi, Số Hai vung tay múa chân đọc những vần thơ mà nước bọt phì ra cả hai mép. Còn nhớ có lần tôi đưa Số Hai đến giao lưu, đàm đạo văn chương với những người bạn viết của mình. Lúc đầu, Số Hai còn e ngại, học hỏi, nhưng dần dà, Số Hai tự biến mình thành vĩ nhân, thao thao hàng tiếng trời trước những con mắt bực bội của vài kẻ sỹ khác. Họ gọi Số Hai là “đồng sàng dị mộng”, rồi nhìn tôi nghi ngờ. Còn Nam lại bảo rằng
– Số Hai của Ngân hình như lọt ở trại tâm thần ra hoặc là người sống ngoài vũ trụ rơi xuống. Vậy mà Ngân chịu được. Không định kết hôn với Số Hai rồi nuôi con bằng thứ ngôn từ trừu tượng, mông lung ấy đấy chứ?
Tôi bực Nam, gì thì tôi cũng là người viết lách. Nhưng tôi cũng không thể chối bỏ được rằng Nam nói đúng. Và tôi quết định cho Số Hai ra khỏi biểu đồ tình cảm của mình, sau một sự việc xảy ra.
Hôm đó tôi đang đọc sách thì Số Hai điện bảo đi công viên, rồi cúp máy. Tôi không kịp từ chối. Đến nơi vẫn như bao lần khác, chúng tôi thả bộ trên lối gạch lát, không nói với nhau lời nào. Trời thì nắng, thêm vào đó, những cảnh tượng ôm ấp, xoắn xuýt nhau của mấy cô cậu choai choai mà Số Hai dán chặt mắt vào khiến tôi mệt mỏi, khó chịu. Tôi tự nhủ tại sao bây giờ người ta thích học làm khỉ, bắt chấy rận cho nhau ngay thanh thiên bạch nhật, thay vì được làm người vậy nhỉ? Tôi đề nghị Số Hai ngồi xuống. Vừa lúc đó, một thằng bé chạy đến mời Số Hai đánh giày. Số Hai nhìn nó lắc đầu. Thắng bé nài thêm. Số Hai tiện chân hất mạnh. Thằng bé thất thểu bỏ đi. Tôi sẵn giọng:
– Hãy học cách làm người, trước khi làm vĩ nhân. Đừng tìm tôi. Nhớ nhé.
Số Hai không nhớ, vẫn tìm tôi vài lần nữa, lần nào tôi cũng trốn biệt. Một thời gian sau, tôi gặp lại Số Hai, vẫn hình ảnh cũ nhưng mới mẻ hơn là sự xuất hiện của một cô bé mặt mày ngơ ngác, đang mê mải nuốt lấy từng tiếng khùng khục mà Số Hai thốt ra. Tôi cười một mình.
Người số ba
Lần này có vẻ tôi tìm được người tương xứng với mình. Một doanh nhân trẻ tuổi, thành đạt và bảnh bao. Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã bị Số Ba thu hút. ở Số Ba có cái gì đó phong trần, hơi lãng tử nhất là nốt ruồi son ở khóe miệng, mỗi lần Số Ba cười duyên đến lạ và cả đôi mắt đen thẳm thẳm nữa. Có thể nói rằng Số Ba là một người hoàn hảo cả về hình thức lẫn tâm hồn. Số Ba có một tuổi thơ khó nhọc, lam lũ bùn đất. Bố mất sớm, không bao lâu sau, mẹ lấy chồng khác. Ông ta có quyền hành hạ Số Ba không thương tiếc. Những đòn roi, những vết thâm trên người và những lần bị bỏ đói làm Số Ba căm giận người đàn ông đó. Nhưng tủi nhục hơn, năm Số Ba tròn 18 tuổi, thân hình vạm vỡ thành một chàng trai khỏe mạnh, ông bố dượng luôn tìm cách gần gũi với Số Ba một cách bất thường. Không còn những đòn roi, nhưng đêm về, khi Số Ba say giấc, trong cơn mộng mị, Số Ba thấy dưới bụng mình một bàn tay thô ráp lần mò, trên má thứ chất bọt sặc mùi thuốc lá dính dáp. Người Số Ba cương cứng, lạnh toát mồ hôi. Số Ba bật dậy và bỏ chạy khỏi ngôi nhà. Đi mãi như vậy đến lúc gục xuống. Tỉnh dậy, Số Ba thấy mình đang nằm trong một ngôi nhà khang trang, bề thế, có cô bé xinh như búp bê, mắt to như hạt nhãn. Từ đó, Số Ba trở thành người đưa đón cô bé đi học. Rồi hai người yêu nhau. Bố mẹ cô bé không đồng ý, ép gả cô cho một anh chàng lắm tiền, nhiều của. Ngày cô bé lên xe hoa, Số Ba ra đi với lời thề khi nào thật nhiều tiền mới quay lại. Và Số Ba gặp tôi. Tôi giống cô bé có đôi mắt hạt nhãn.
Chúng tôi ít có thời gian bên nhau, thường thì Số Ba đến nhà tôi, nấu vài món qua loa ăn nhanh, vậy mà hạnh phúc. Và chúng tôi bàn đến chuyện cưới xin. Người đầu tiên tôi cho biết là Nam. Nghe xong, Nam lặng lẽ châm thuốc, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.
– Ngân suy nghĩ kỹ chưa, Số Ba không phải là người đàn ông cho gia đình. Ngân sẽ thiệt thòi nhiều đấy. Nhưng nếu hy sinh cũng là một hạnh phúc thì Nam mừng cho Ngân.
– Ơ cái cậu này, hôm nay lại lý luận như ông cụ vậy. Tôi lấy chồng, Nam vứt được gánh nặng rồi còn gì. Mà cũng lo kiếm cô nào đi, lẩm cẩm rồi đó.
Nam lưỡng lự:
– Ừ, Ngân lấy chồng, Nam sẽ lấy vợ. Ngày mai, Ngân mang biểu đồ tình cảm sang cho Nam mượn nhé. Biết đâu, Nam may mắn với những con số.
Tuy thắc mắc thái độ bất thường của Nam nhưng hạnh phúc đang đến gần, khiến tôi không chút bận tâm thêm nữa. Khi tôi đang say trong những dự định tương lai, Số Ba dường như bận hơn với những lần công tác xa triền miên. Cũng không sao, miễn là Số Ba luôn nhớ đến tôi là được. Tôi cần một người đàn ông yêu thương mình và tôi đã có. Nhưng rồi tất cả không như tôi mong đợi. Tôi bước ra khỏi giấc mơ bằng sự tuyệt vọng tột cùng. Ngày tôi lang thang chạy dọc những con phố để chọn cho mình bộ váy lộng lẫy nhất, tôi bắt gặp Số Ba tay trong tay cùng với cô bé mắt hạt nhãn ngày nào đi vào trong khách sạn. Chiếc váy tôi cầm trong tay nát vụn. Trời vờn lên, vờn xuống trước hình ảnh tình tứ của Số Ba. Tôi cầm điện thoại gọi cho Số Ba. Tắt máy. Tôi nhắn tin cho Nam: “Đến quán cũ” Nam đến. Mắt tôi nhòe đi.
Mọi cảnh vật xung quanh quen thuộc. Tôi đang nằm trên chiếc giường của mình, gối âm ẩm nước. Nam ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng hắt nhẹ vào nhà. Gương mặt Nam trầm ngâm. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm làm bạn thân, tôi nhận ra mình thật vô tư và trẻ con đối với Nam.
– Ngân khỏe chưa? Ăn gì không, Nam mua?
– Nam ở đây suốt đêm qua để trông Ngân à?
– Ngân đã uống rất nhiều. Nam lo…
Giờ đến tôi không thể nói với Nam lời nào. Lòng tôi nhức nhối. Gió ngòai kia vẫn thổi những lời rì rào, hay những lời bỡn cợt với hạnh phúc vừa bay mất khỏi tay tôi.
– Nam trả Ngân biểu đồ tình cảm được không?
– Ngân định làm gì?
– Xé!
– Ngân ạ! Có vấp ngã mới có thành công, có đau khổ mới có hạnh phúc. Sau những lần như vậy mình càng phải mạnh mẽ hơn. Nam trả lại cho Ngân trái tim chính mình, xé hay không, Ngân hãy suy nghĩ cho kỹ…
Những lời Nam nói đã ám ảnh tôi suốt cả thời gian dài. Tôi không xé đi, đánh dấu vào ô Số Ba hình trái tim hai mảnh.
Người không đợi trước.
Tôi không gặp người đó, cũng chưa một lần biết mặt hay tên tuổi. Sau hôm Số Ba bước ra khỏi cuộc đời tôi, gác lại mọi kỷ vật còn sót lại vào xó tủ, tôi lao vào những trang viết không còn sặc mùi bi lụy. Làm mới mình bằng sự táo tợn hơn. Tôi bứt phá với thực tại ở cuộc sống, sắc sảo và bình thản trước mọi lời ngợi ca. Cho đến ngày tôi nhận được tin nhắn làm quen từ số máy lạ. Sau mỗi tin nhắn, bao giờ cũng kết thúc bằng dòng chữ “Người Không Đợi Trước”. Sự quan tâm đúng lúc, những câu nói chia sẻ, khiến tôi càng thêm trí tò mò. Tôi mong ngóng những tin nhắn hơn. Đêm về tôi tưởng tượng ra hình ảnh của người đó sẽ thế nào. Có lúc Người Không Đợi Trước là Số Một, có khi là Số Hai hoặc Số Ba. Nhưng đó chỉ là giấc mơ sặc mùi quá khứ của tôi mà thôi. Lòng tôi thấp thỏng. Rút kinh nghiệm lần này tôi hỏi Nam. Nam trả lời.
– Chịu
– Sao lại chịu? Nam tinh tường mọi chuyện lắm kia mà?
– Ngân được Người Không Đợi Trước quan tâm còn không biết nữa là… Vả lại cũng có những lúc người ta mất minh mẫn chứ, nhất là khi đang yêu.
– Nam yêu? Yêu ai?
Nam véo mũi tôi, cười ẩn ý.
–  Làm gì ngạc nhiên thế? Sau này Ngân sẽ biết.
– Nhưng….
Thú thực khi nghe nói Nam đang yêu, tim tôi nhói lên, một chút gì hẫng hụt chợt xuất hiện. Tôi đã quá quen được Nam bao bọc, chiều chuộng, vui buồn đau khổ, tôi đều tìm đến Nam, vậy mà lại chưa một lần nghe Nam kể về những sâu kín, riêng tư của mình. Còn nhớ những ngày học cấp ba, bạn bè ai cũng bảo chúng tôi là đôi trời sinh. Tôi cười ré lên, còn Nam im lặng. Giờ đây nghĩ lại, tôi thấy dường như mình đã đánh mất quá nhiều kỷ niệm với Nam.
Tin nhắn của Người Không Đợi Trước vẫn đều đặn, căn dặn, hỏi han. Lòng tôi chợt thấy vô cảm và bắt đầu chán ngán cái trò nhắn đi, nhắn lại những câu từ cũ mèm. Tôi không gặp Nam như trước kia nữa. Chắc giờ Nam bận bên một cô gái A, B, C nào đó. Cười với họ, tâm tình, mắt trao mắt. Những điều mà Nam thường làm cho tôi trước kia. Tôi thấy ghen. Nhưng tôi có quyền gì? Tôi và Nam là bạn thân. Không! Hơn bạn thân chứ? Nhưng hơn bạn thân là gì? Yêu! Chưa đúng lắm. Vậy là gì giữa cái danh giới ấy. “Chịu”. Ôi câu nói Nam dành cho tôi hôm nào! Bíp..bíp…
– Người Không Đợi Trước: Sao dạo này cô bé không nhắn tin nữa. Ghét tôi rồi à? Hay cô bé lại tìm được ai đó trong biểu đồ tình cảm của mình?
– Anh làm sao biết nhiều về tôi như vậy? Tôi không ghét anh, nhưng tôi ghét kiểu mờ ám của anh. Hãy cho tôi gặp mặt.
– Người Không Đợi Trước: Cô bé giận tôi? Hay thấy khó chịu khi cậu bạn thân có người con gái khác? Tôi sẽ gặp cô bé, nhưng chưa phải bây giờ.
– Anh muốn nghĩ thế nào cũng được. Nếu tối nay đúng 8 giờ anh không đến quán Z trên đường Y, tôi sẽ delete anh ra khỏi bộ chứa. Đến nơi nhắn tin,  lại, chúng ta sẽ gặp nhau.
Quán Z đông người hơn thường ngày, có lẽ hôm nay là thứ 7. Điện nháy đổi màu liên tục. Nhạc du dương. Tôi nhìn xung quanh, toàn những đôi tình nhân bên nhau, thi thoảng có vài ba người nhấp nhổm mong ngóng ai đó. Tôi nhâm nhi cốc cà phê, vị đắng tan nhanh, ngọt dần. Gần đến giờ hẹn, tôi chỉnh sửa lại tư trang. Hai mươi phút nữa trôi qua.
– Nè sao lại ngồi một mình ở đây?
– Nam hả? Không đi chơi cùng nàng sao?
– Đang chờ nàng, không ngờ gặp Ngân. Sẵn dịp Nam giới thiệu cô ấy với Ngân nhé.
Lại là Nam, người mà tôi không muốn gặp nhất lúc này.
– Thôi để khi khác. Tối nay Ngân có hẹn rồi.
– Lại tìm được con số nào trong biểu đồ tình cảm rồi sao?
Kiểu nói y chang Người Không Đợi Trước. Cái giọng diễu cợt.
– Không ai cả. Đi xem mặt thôi.
–  Có phải Người Không Đợi Trước? Vậy Nam ngồi đây đợi anh ta cùng với Ngân nhé.
Đêm khuya. Người Không Đợi Trước vắng mặt. Bạn gái Nam không đến. Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ liên tục. Nam trầm ngâm với điếu thuốc.
– Muộn rồi Ngân về đây.
Tôi đứng dậy, lòng bực bội. Điện vụt tắt. Điện thoại tôi kêu bíp…bíp
– Người Không Đợi Trước: Ngân quay lại sau nhìn đi.
Tôi giật mình quay lại. Không có ai ngoài Nam với chiếc điện thoại đang phát sáng trong đêm. Điện thoại tôi rung chuông.
– Ngân à, quay lại với Nam đi.
Tôi rùng mình, hình như có gì đó đang làm tôi luống cuống. Tiếng nhạc trầm bổng phát ra. Những ánh nến lấp láy như ngàn ngôi sao thắp sáng.
28/5/2022
Ngân Hằng
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chưa qua giông bão đã là ngày xưa

Chưa qua giông bão đã là ngày xưa! Nặng lòng một chuyến ra đi/ Nửa vì bệnh sĩ, nửa vì áo cơm/ Ồn ào mà vẫn cô đơn/ Sang Tây chẳng thấy vui...