Thứ Hai, 16 tháng 12, 2024

Truyện ngắn Nguyễn Hoàng Vũ: Trai trẻ và sướng

Truyện ngắn Nguyễn Hoàng
Vũ: Trai trẻ và sướng

Nguyễn Hoàng Vũ là một trong 130 đại biểu Hội nghị Những người viết văn trẻ toàn quốc lần thứ X do Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức sẽ diễn ra từ ngày 17-20.6.2022 tại Đà Nẵng. Anh sinh năm 1988 ở thành phố biển Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa; tốt nghiệp thạc sĩ ở TPHCM, hiện đang dạy toán và viết văn tại quê nhà.
Là cây bút trẻ lặng lẽ, giàu năng lượng và có bước tiến đáng quý trên con đường sáng tạo văn chương, Nguyễn Hoàng Vũ đã xuất bản 4 tác phẩm: Tập truyện ngắn Hổ châu Á và sư tử châu Phi (NXB Kim Đồng – 2012), truyện dài Ở trọ Sài Gòn (NXB Trẻ – 2013), truyện dài Hòn đảo bay (NXB Kim Đồng – 2014), tập truyện ngắn Người đưa thư tình (Nhã Nam & NXB Hội Nhà Văn – 2019).
Vanvn.vn trân trọng giới thiệu 2 truyện ngắn tiêu biểu của anh: Trai trẻ và Sướng.
Trai trẻ
1. Năm hai sáu tuổi, anh chia tay bạn gái bảy năm.
Bọn anh học chung trường đại học, khác khoa, học gần hết năm nhất mới nhận ra đồng hương, thế là quấn lấy nhau không rời ra nữa.
Yêu nhau được ba tháng, bọn anh có trận cãi nhau hoành tráng. Nàng ghen vì anh đi trà sữa với con bé học cùng môn xác suất thống kê. Sự thật là nhóm tụi anh đi trà sữa để thảo luận nội dung thuyết trình. Nàng ghen vì tấm hình trên Instagram. Con bé đã chụp trộm lúc anh đang đăm chiêu. Nó có tình ý gì với anh? Làm sao anh biết được? Anh có tình ý gì với nó? Làm gì có! Anh càng thanh minh, nàng càng lớn tiếng bác bỏ. Anh vừa buột miệng: “Em vô lí quá!”, ngay lập tức nàng đòi chia tay.
Ba ngày sau, bọn anh làm lành. Nàng cho anh sờ ngực.
Tới lần chia tay thứ tư, bọn anh làm tình.
Anh luôn có cảm tưởng là sau mỗi lần chia tay, tình yêu của bọn anh lại leo lên một nấc thang mới. Vậy nên sau bảy năm yêu nhau, bọn anh sở hữu một bộ sưu tập chán chê những lần chia tay. Mẹ anh còn chọc: “Tụi mày chắc phải chia tay tám chục lần nữa rồi làm đám cưới là vừa đẹp.”
Cho nên anh đâu lường được đó là lần chia tay cuối cùng.
2. Trưa hôm đó, nàng nhắn tin hủy cái hẹn ăn tối với anh để đi cà phê đột xuất với bọn bạn cấp ba, anh nhắn lại ok em, rồi nhận lời đi nhậu với đám đồng nghiệp. 8 giờ tối, đứng trước nhà anh, nàng gọi, kêu anh ra mở cổng. Chết cha, anh nghĩ, nàng chỉ hủy vụ ăn tối chứ nàng không hủy vụ kia, tối thứ bảy nào cũng kết thúc ở nhà anh hết. Anh vừa nói em chờ anh năm phút anh về liền, thằng Nhân trợn mắt, kì dzậy ba, thằng Bảo phẩy tay, kệ mẹ nó, thằng Thành hô một hai ba cho cả đám dzô, ngay lập tức nàng bùng nổ.
– Anh lại nhậu hả? Một tuần nhậu hai ba trận thì tiền đâu anh cưới em?
– Còn sớm mà, em lo quá!
– Anh để dành được bao nhiêu tiền rồi?
– Ngày nào anh cũng mua vé số.
– Anh giỡn mặt với em hả?
– Em biết lương anh nhiêu mà!
– Em biết. Rồi sao anh?
– Em biết anh phải đưa mẹ nhiêu chớ?
– Em biết. Phần còn lại đâu anh?
– Phần còn lại chỉ đủ xài. Tuần ba buổi đi chơi với em, một buổi đi lai rai với tụi nó. Tại tối nay em bỏ rơi anh nên anh mới đi nhậu chớ bộ!
– Vậy ra lỗi là tại em. Em thành thật xin lỗi anh.
– Anh giỡn mà!
– Anh thì lúc nào cũng giỡn được!
– Vậy nên em mới yêu anh.
Im lặng ba giây. Qua điện thoại, anh nghe rõ ràng tiếng thở dài. Rồi nàng thay đổi đề tài:
– Tối nay Lan mời bọn em đi cà phê…
– Để đưa thiệp cưới, đúng không?
– Đúng rồi. Vậy anh có đoán được chồng sắp cưới của Lan là ai không?
– Là người anh quen hả?
– Không. Là chủ chuỗi cà phê Hẻm.
– A! Anh biết thằng đó.
– Lan khoe sắp được mẹ chồng nhượng lại shop thời trang Thiên Hương.
– Quao! Đúng thứ em mơ ha.
– Dạ. Anh có biết lúc đó em nghĩ gì không?
– Em nghĩ thằng kia nó cưới lộn người.
– Ha ha.
– Ủa anh đoán đúng hả?
– Em nghĩ em nên yêu người khác.
– Ha ha.
– Mình chia tay đi anh!
– Ok em.
Im lặng ba giây. Rồi nàng cúp máy. Anh nhét điện thoại vào túi quần, vô tư nhậu tiếp với đám đồng nghiệp.
3. Một tuần sau, Ly gọi, rủ anh đi beer pub. Ly là bạn thân trong công ty của nàng. Anh đồng ý ngay. Gặp cô, anh hỏi nàng đâu. Anh cứ đinh ninh nàng nhờ cô làm chuyện này để làm lành. Cho nên anh đã tái mặt lúc cô cười khẩy, hỏi anh đang mơ hả. Rồi cô chìa điện thoại ra cho anh coi tấm hình cô chụp. Nàng đang ngồi tại bàn làm việc, gã trai thì đứng, hắn cúi thấp xuống để trò chuyện với nàng, và cả hai đều đang cười rạng rỡ.
Vậy ra, đó là lần chia tay cuối cùng. Lần chia tay thật sự.
Ly chỉ vào gã trai, bảo đây là sếp mới của tụi em, ảnh mới về hai tháng trước. Anh gật đầu, ra hiệu cho cô cụng bia. Cô uống một hơi hết nửa chai, chặc lưỡi chê đắng rồi hỏi anh tin được không, em là người say sưa thả thính ảnh, vậy mà ảnh chả đoái hoài gì đến em, cái rồi tự nhiên ảnh lại để ý nó. Anh hỏi, nó nào, cô trợn mắt, anh mới à, em kể tiếp đi. Lúc đó do còn đang quen anh nên nó cực kì lạnh nhạt với ảnh luôn, vậy mà ảnh vẫn không bỏ cuộc. Ảnh rủ nó đi cà phê không được, ảnh dắt cả phòng ra quán cà phê ngồi họp luôn. Ảnh rủ nó đi ăn trưa không được, ảnh mời cả phòng đi ăn tối luôn. Anh buột miệng: nó không đi đâu. Ừ đúng, em là người lôi kéo nó đi. Anh nhìn cô, ngạc nhiên. Tại em muốn tỏ ra có ích với ảnh, cô bối rối phân bua, em không muốn ảnh thất vọng. Em đâu có ngờ là nó lại dao động. Mà cũng tại anh hết. Anh có biết hôm đi cà phê nhận thiệp cưới của con gì đó, nó bị tụi bạn chọc quê không. Anh lắc đầu. Con kia với chồng sắp cưới mới quen nhau bảy tháng, trong khi nó và anh yêu nhau đã bảy năm trời. Nó đã buồn bực sẵn rồi thì đáng lí ra anh phải ở nhà xoa dịu nó, đằng này anh đi nhậu. Anh thở dài và hớp một ngụm bia. Rồi khi nó gọi cho anh, anh cứ cà rỡn như là đang vui lắm. Anh phì cười. Thật ra nó cũng không muốn chia tay đâu. Nó giận nó nói vậy thôi, ai ngờ anh ok em nhanh gọn quá, nó cảm thấy anh không còn nghiêm túc trong chuyện tình này nữa. Có phải vậy không anh? Cô đột nhiên hỏi. Anh lắc đầu lia lịa. Nó thắc mắc không hiểu tại sao anh lại đồng ý chia tay dễ dàng vậy. Thì tại bọn anh chia tay nhiều lần rồi, anh phân trần, và lần nào bọn anh cũng làm lành hết. Anh còn nghĩ là sau mỗi lần chia tay, tình yêu của bọn anh lại leo lên một nấc thang mới. Anh đâu biết là bọn anh đã leo đến nấc thang cuối cùng, bước thêm bước nữa là khoảng không hụt hẫng. Thật ra cũng không trách anh được, cô an ủi. Mọi chuyện cứ như đã được sắp đặt từ trước vậy. Anh có đoán ra ai sắp xuất hiện trong câu chuyện tối hôm đó không? Anh gật đầu, rồi ngồi im nghe cô kể tiếp. Đúng lúc đó, ảnh gọi, nói nhớ nó, muốn nghe giọng nó. Nó hỏi ảnh đang ở đâu, ảnh nói ảnh đang ở cái peer pub này nè. Thế là nó hỏi, em qua được không. Dại gì ảnh nói không. Nó tới, uống say hết mức, ảnh chỉ còn mỗi việc đưa nó về nhà ảnh, lên giường ảnh. Anh nóng mặt, hỏi chuyện đó có xảy ra không. Đương nhiên là không, cô nạt, ảnh là người đàng hoàng. Anh đỏ mặt, định hỏi vậy cô nhắc tới cái giường để làm gì, nhưng anh chỉ hỏi rồi sao nữa. Cô cười khẩy, hỏi anh không đoán được à. Sáng hôm sau, nó thức dậy, thấy mình đang ở trong một căn nhà đẹp như mơ. Và nó nghĩ, mình phải đi xin lỗi con Ly mới được. Chia buồn với em, anh nói. Trăm phần trăm, cô nói. Hai người cụng chai bia thứ ba, rồi thi nhau uống tới giọt cuối cùng.
– Đắng quá! – Cô chặc lưỡi.
– Em có giận không? – Anh hỏi.
– Không anh. Em chúc nó hạnh phúc, rồi nộp đơn xin nghỉ việc.
4. Những ngày sau đó anh chìm trong nuối tiếc. Anh tiếc công vun vén cuộc tình bảy năm. Nhưng anh không làm gì để giành lại nàng hết.
Ở chai bia thứ bảy, Ly ngà ngà say, hỏi bọn anh có quay clip riêng tư không. Anh cười cười, có chớ, mà em hỏi chi. Cô búng ngón tay ngay giữa trán anh, nói anh khờ quá, tụi mình không ăn được thì tụi mình đạp đổ. Anh gửi clip đó cho em, em gửi qua cho ảnh. Anh nhìn thẳng vào mắt cô xem có phải cô đang đùa. Nhưng cô không đùa. Anh chạy vội vào toilet nôn thốc nôn tháo.
Tối hôm đó, anh lao xe về nhà, bật desktop xóa sạch mấy cái clip Ly hỏi. Tất cả chỉ có ba. Sa Đéc, Đà Lạt, Hội An. Những nơi thật nhiều kỉ niệm. Xóa xong anh lại tiếc, lại dộng đầu vào tường, tự hỏi tại sao mình không xem lại lần cuối.
Thằng Nhân tung tin sốt dẻo: nàng vừa lập Facebook mới. Thằng Bảo bàn luận: thì đúng rồi, Facebook cũ toàn hình bóng người yêu cũ, ai rảnh mà ngồi xóa hết bài đăng bảy năm? Thằng Thành bày trò: ê Vũ, mày thử gọi nó coi nó chặn số mày chưa? Anh chạm tự ái: sao nó phải chặn số tao? Thằng Bảo tưng tửng: hết yêu người ta thường làm dzậy đó. Thằng Nhân châm dầu vào lửa: biết đâu nàng chặn số mày để mày khỏi níu kéo. Tao níu kéo hồi nào? Anh thấy mình nhảy xổ vào nó, nắm đấm giơ lên. Thằng Bảo với thằng Thành vội  xúm vào can. Thằng Nhân nóng mặt hỏi: thất tình xong bị khùng hả? Mày nói ai khùng? Thế là ẩu đả. Anh chỉ đấm nó đúng một cái, rồi hứng mặt chịu đòn, càng đau anh càng thấy dễ chịu. Nói chung anh cũng không hiểu nổi mình đang làm gì nữa. Anh chỉ nhớ chị Kim bôi trét đủ thứ bông băng thuốc đỏ lên mặt anh. Rồi anh bị sếp đuổi về nhà nằm nghỉ.
5. Tối hôm đó, thằng Nhân gọi, kêu anh ra mở cổng. Nó vác thùng bia qua dàn hòa. Thằng Bảo xách bịch nước đá, thằng Thành hai tay bốn bịch mồi. Anh mắt nhắm mắt mở ngó tụi nó bày binh bố trận trên thềm nhà. Xong xuôi, anh mới tàn tàn xuống bếp lấy li, chén, đũa.
Cuộc nhậu ban đầu còn gượng gạo. Nhưng rồi bia vào lời ra, thằng Bảo với thằng Thành kể mấy chuyện tiếu lâm mặn quá, anh phì cười, ê cả mặt.
Ở lon bia thứ ba, thằng Nhân đã nhìn thẳng vào chỗ sưng ngay mắt anh, thân tình hỏi:
– Mày còn yêu nó lắm hả?
– Thì tụi tao đã yêu nhau bảy năm trời… – Anh ngập ngừng.
– Yêu nhau bảy năm rồi nó cũng bỏ mày đó thôi!? – Thằng Thành lạnh lùng.
– Ờ…
– Gái gú bây giờ chỉ nghĩ tới tiền thôi mày ơi! – Thằng Bảo lèm bèm. – Nó mà gặp được thằng nào giàu hơn là nó bỏ mày cái một!
– Đúng đó. Mày không giàu thì trước sau gì con ghệ mày nó cũng bỏ mày. – Thằng Nhân lè nhè.
– Cho nên, thay vì buồn tình, tao nghĩ mày nên dành thời gian nghĩ cách kiếm thiệt nhiều tiền. – Thằng Bảo kết luận.
– Tao không giỏi kiếm tiền đâu mày ơi. – Anh nghĩ mình nên nói gì đó. – Nhưng mà ngày nào tao cũng mua vé số.
– Mày mua vé số cả năm trời mà có trúng mẹ gì đâu?! – Thằng Thành bỉ bai.
– Chưa trúng nghĩa là… sắp trúng! – Thằng Nhân nói tỉnh bơ.
– Hợp lí! – Thằng Bảo công nhận.
– Dzô đi tụi bay! – Thằng Thành nâng li. – Mừng thằng Vũ sắp trúng số!
– Một hai ba dzô!!!
6. Tờ mờ sáng, anh nằm mơ. Anh mơ thấy nàng nằm trong vòng tay anh. Anh ngạc nhiên hỏi ủa em có người mới rồi mà. Nàng nũng nịu nói hông, em hông yêu thằng đó nữa. Anh tỉnh giấc, chưa kịp nghĩ gì đã thấy mình phóng xe như bay qua nhà nàng.
Dựng xe trước giàn hoa giấy, anh lôi điện thoại ra coi giờ. Mới 5 giờ 7 phút sáng. Cả nhà nàng chắc còn đang say giấc. Anh bấm số điện thoại của nàng rồi anh chần chừ. Lỡ nàng chặn số anh thiệt thì sao? Thì chạy xe về nhà ngủ tiếp chứ sao, anh nghĩ, rồi nhấn phím gọi.
– Alô, anh đó hả? – Nàng trả lời ở hồi chuông thứ ba. Giọng nàng có vẻ ngạc nhiên.
– Anh đang đứng trước cổng nhà em. – Anh nói. – Anh có chuyện muốn nói với em.
– Chờ em xíu!
Nàng cúp máy, anh đâm hoảng. Anh định nói chuyện gì với nàng? Anh định kể cho nàng nghe về giấc mơ của anh? Nhưng giấc mơ đâu phải là sự thật. Nàng sẽ nghĩ gì khi nghe anh kể về giấc mơ đó? Nàng sẽ nghĩ rằng anh đang níu kéo. Nhưng có ích gì đâu? Mọi chuyện đã quá muộn màng.
Không, không phải giấc mơ. Anh biết rồi. Anh phải nói với nàng về buổi tối hôm ấy, về lần chia tay cuối cùng. Đó không phải là lần chia tay thật sự.
Có tiếng chìa khóa kêu lách cách. Rồi cánh cổng hé mở. Khuôn mặt ngái ngủ của người anh yêu hiện ra. Nhìn thấy anh, nàng thảng thốt:
– Mặt anh bị sao vậy?
– À, anh bị thằng Nhân đánh.
– Sao nó lại đánh anh?
– Tại anh ngu.
Nàng thở dài.
– Em có nhớ…  buổi tối hôm đó… câu cuối cùng em nói với anh là gì không?
– Nhớ chớ! Sao em quên được, anh?
– Em có thể nói lại câu đó lần nữa không?
Nàng nhìn anh khó hiểu. Nhưng mặt anh kín bưng bưng. Cuối cùng nàng nói:
– Mình chia tay đi anh!
– Ok em.
– Ủa? – Nàng tức giận, cảm giác như bị anh lừa. – Có khác quái gì đâu anh?
– Khác nhiều chớ! Lần trước anh trả lời thiếu suy nghĩ. Anh thấy như vậy là vô trách nhiệm với chuyện tình bảy năm của tụi mình. Anh muốn nó có một cái kết đẹp hơn. Để sau này tụi mình còn có thể nhìn mặt nhau, như bây giờ.
Im lặng.
– Anh nghe Ly kể em có người mới rồi.
Im lặng.
– Anh mong em hạnh phúc.
Nàng khóc. Anh cười.
Sướng
Một buổi sáng tháng Bảy oi bức, Rin mắt nhắm mắt mở cầm bình tưới hoa sen ra tưới đám hoa dừa cạn trước cổng nhà. (Đó là nhiệm vụ mùa hè của em, được em ưu tiên thực hiện trước cả việc đánh răng rửa mặt.) Chưa đầy một phút sau, hai mắt Rin mở bừng khi phát hiện ra bốn vệt máu in trên vạt đất khô ở cuối bồn hoa. Em tỉnh ngủ hẳn, chạy ùa vào nhà và sốt sắng gọi ba.
Ba em thủng thẳng bước về phía hiện trường, nhìn sững bốn vệt đỏ tươi, rồi thong thả nói:
– Không phải máu đâu con. Là nước cốt trầu đó!
– Nước cốt trầu là gì vậy ba? – Em vừa hỏi vừa liên tưởng tới nước cốt dừa.
Ba em gãi cằm một lúc rồi bắt đầu nói về tục ăn trầu của người Việt. Sau năm bảy phút dông dài, ba em bất ngờ suy đoán:
– Có thể đã xuất hiện một bà già ăn trầu trong hẻm nhà mình!
– Ồ! – Em cảm thán. Máu thám tử nổi lên, Rin quyết định bí mật truy tìm tung tích của bà già ăn trầu. Mùa hè của em bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.
Hai hôm sau, Tuấn chính thức dạy kèm buổi đầu tiên. Học trò của gã là một con nhỏ mập. Nó đòi học trong phòng riêng, có máy lạnh; nhưng mẹ nó nhất quyết không chịu, cứ bắt nó học ngoài phòng khách. Chắc bả sợ mình làm chuyện mờ ám với con nhỏ, gã nghĩ ngợi trong lúc đợi hai mẹ con dàn xếp chỗ học, rồi cười khùng khục. Hai mẹ con nghe gã cười thì giật mình, im bặt. Bấy giờ, gã nghiêm mặt nói:
– Thôi mình học ở phòng khách đi!
Lúc đó là ba giờ bảy phút chiều.
Mười lăm phút sau, Rin phát hiện một bã trầu đỏ tươi dưới gốc cây hoa giấy trước nhà số 24.
Nhưng bà già ăn trầu không ở nhà số 24. Chị gái ngồi xích đu ở nhà số 22 tiết lộ:
– Nhà bên đó không có bà già nào đâu. Chỉ có mấy anh sinh viên đẹp trai ở trọ à.
Rin thở dài, thì ra gốc cây hoa giấy kia chỉ là nơi bà ghé lại nhổ bã trầu, cũng như bồn hoa dừa cạn nhà em mà thôi.
Con hẻm nhà Rin dài lắm. Hôm qua em đã đi thám hiểm từ đầu hẻm đến cuối hẻm. Em thấy các ngôi nhà được đánh số từ 1 đến 108. Đó là chưa kể mấy con hẻm nhánh. Mà nhà nào cũng đóng cửa im ỉm nên em không khám phá được gì cả.
Gần tuần lễ trôi qua mà Rin không phát hiện thêm dấu vết nào của bà già ăn trầu nữa. Rồi một hôm, em chợt nhìn thấy một ông già râu tóc bạc phơ như ông Bụt chống gậy đi bộ thể dục ngang qua cổng nhà mình. Tự nhiên em có cảm giác là ông già có quen biết bà già nên vội chạy theo hỏi thăm:
– Ông ơi! Ông biết bà già ăn trầu sống trong hẻm này không ông?
– Ờ, biết. – Ông nói. – Hồi tuần trước ông có gặp bà một hai lần, cũng nói chuyện được dăm bảy câu.
– Ông biết bà sống ở đâu không ông? – Rin sốt sắng hỏi.
– Ờ, biết. – Ông nói. – Bà ấy sống trong căn nhà có cái cổng màu xanh lá cây, bên cạnh căn nhà có giàn hoa giấy đẹp đẹp đó!
– Là nhà số 26! – Em reo thầm.
Kể từ hôm đó, em cứ lấp ló trước cổng nhà số 26, mong được tận mắt nhìn thấy bà già ăn trầu, mà vẫn không gặp. Có lẽ bà đã biến mất.
Đúng ba giờ chiều ngày thứ ba, Rin chính thức bỏ cuộc.
Nửa tiếng sau, Tuấn gặp bà trong một ngôi nhà cách nhà Rin hơn bảy cây số.
Vào lúc ba giờ rưỡi chiều hôm đó, Tuấn đang dạy kèm con nhỏ mập thì bà xuất hiện. Đầu tiên, gã nghe thấy thấy tiếng mở cổng lách cách. Tiếp theo, gã nhìn thấy một bà già chậm rãi tiến vào phòng khách. Gã đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào.
– A, chào thầy. – Bà nói, rồi nở nụ cười đen nhánh khiến gã nhớ ngay tới bà nội. Bà nội gã cũng ăn trầu. Hồi nhỏ, gã hay lần theo những vệt nước cốt trầu trong các lùm cây, bụi cỏ ven đường đi tìm bà nội để báo nhà có khách, để gọi bà về ăn cơm. –  Thầy là gia sư của con Hảo phải hông?
Gã vừa dạ vừa nghe con nhỏ mập lầm bầm: “Biết rồi còn hỏi!”
– Thầy quê ở đâu lận?
Trong lúc con nhỏ lắc đầu ám hiệu, gã trả lời quê gã, một tỉnh miền tây sông nước.
– Thầy vô Sì Gòn lâu chưa?
Trong lúc con nhỏ tằng hắng, gã trả lời số năm trong quãng đời sinh viên của mình.
– Chà, lâu dữ vậy hả? – Bà xuýt xoa. – Tui mới vô đây được mười bảy ngày hà!
– Bà tính kĩ ghê! – Gã vui miệng nói. – Mà sao lâu nay cháu không thấy bà?
Bà chưa kịp trả lời thì mẹ con nhỏ đã lù lù xuất hiện.
Hai tuần sau, Rin tình cờ gặp bà ở trước cổng nhà mình. Lúc đó bà đang đứng ngắm bồn hoa dừa cạn, còn em thì cầm bình tưới hoa sen từ trong nhà bước ra.
– Con tưới hoa đó hả? – Bà hỏi và mỉm cười làm quen. Nụ cười đen nhánh của bà khiến em khẽ giật mình.
Rồi em reo lên:
– Bà chính là bà già ăn trầu!
Vừa nghe tới hai chữ “ăn trầu”, bà bất giác sờ vào túi áo bà ba. Không có gì cả. Bà buồn rầu nói:
– Bà bỏ trầu hơn nửa tháng nay rồi con!
– Hèn chi! – Rin giậm chân nhớ lại những ngày em mất dấu bà. – Mà sao bà lại bỏ trầu?
– Ờ thì… thằng cháu đích tôn của bà… hắn lên mạng đọc được bài báo… nói ăn trầu gây ung thư…
Rin biết ung thư là gì; đó là một căn bệnh đáng sợ. Rất nhiều người đã chết vì bệnh ung thư.
– Bà sợ chết chứ gì? – Em phụng phịu hỏi.
– Hổng phải! – Bà lắc đầu hiền hậu. –  Bà chỉ sợ bà bịnh ung thư nằm một chỗ, rồi lại khổ con khổ cháu…
– Thôi má vô phòng đi cho con Hảo nó học! – Cô con dâu hách dịch lên tiếng.
– Ờ thôi, tui chào thầy nghe! – Bà nói, rồi quay lưng bước vội vào phòng.
– Dạ, cháu chào bà. – Tuấn đáp.
Chờ bà vào phòng rồi, mẹ con nhỏ thỏ thẻ dặn gã:
– Bả già rồi nên bả thèm nói lắm. Lần sau bả có hỏi gì thầy cứ giả bộ không nghe, cũng đừng có trả lời. Làm vậy vài lần là bả hết nói à.
Dặn xong, chị ta thỏa mãn rút về phòng.
Tuấn lặng người đi vì kinh ngạc.
– Lâu nay bà ở nhà bác Hai. Cứ luân phiên hai tuần bà ở nhà bác Hai, hai tuần bà ở nhà em. – Đột nhiên con nhỏ mập cất giọng kể. – Mà nhà em có dư phòng nào đâu? Thế là ba em bắt em phải ở chung với bà. Đúng là ức chế!
– Thế trước đó bà ở đâu? – Gã hắng giọng hỏi.
– Hồi đó bà ở quê với chú Út. – Con nhỏ trả lời. – Mà ngoài đó khổ lắm, năm nào cũng mưa bão liên miên, nên chú Út đưa bà vô đây ở cho sướng.
– Thế em thấy bà ở đây có sướng không? – Gã hỏi, không hiểu sao gã lại cười khùng khục.
Con nhỏ mập, vốn e sợ điệu cười đó của gã, vội nói như vớt vát:
– Mẹ em như vậy là đỡ rồi đó! Bác Hai gái còn nanh nọc hơn nhiều.
14/5/2022
Nguyễn Hoàng Vũ
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chưa qua giông bão đã là ngày xưa

Chưa qua giông bão đã là ngày xưa! Nặng lòng một chuyến ra đi/ Nửa vì bệnh sĩ, nửa vì áo cơm/ Ồn ào mà vẫn cô đơn/ Sang Tây chẳng thấy vui...