Đối với nhiều người, Lam
Phương là nhạc sĩ tài hoa bậc nhất Sài Gòn trước năm 1975 với những tác phẩm để
đời như Khúc ca ngày mùa, Kiếp nghèo, Phút cuối, Tình bơ vơ, Thành phố buồn…
Còn Túy Hồng cũng là nữ nghệ sĩ đa năng bậc nhất Sài Gòn khi ấy, khi bà vừa là
ca sĩ, kịch sĩ…
Trai miền Tây gặp
gái miền Đông
Lam Phương tên thật là Lâm
Đình Phùng, sinh năm 1937, tại thành phố Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang. Tuổi thơ của
Lam Phương là một chuỗi ngày dài buồn đau và bất hạnh. Nhà nghèo, cha của ông
đi theo tiếng gọi của tình yêu mới, bỏ 6 người con tuổi còn thơ dại cho người vợ
không nghề nghiệp ổn định, một mình tảo tần hôm sớm nuôi con. Năm ông mười tuổi,
mẹ gửi ông lên Sài Gòn, ở nhà của người bác ruột để ông được học hành, nhờ đó
mà lịch sử tân nhạc nước nhà có được một nhạc sĩ Lam Phương.
Lên Sài Gòn, Lâm Đình Phùng
học ở trường Les Lauriers. Ngoài giờ học văn hóa, ông còn học thêm nhạc. Ông tự
học guitare bằng các tài liệu tiếng Pháp do lúc đó ở Việt Nam chưa có sách dạy
nhạc tiếng Việt. Thấy ông là một học trò nghèo nhưng chăm chỉ, các thầy dạy nhạc
(nhạc sĩ Hoàng Lang, nhạc sĩ Lê Thương) tận tình chỉ dạy cho ông mà không nhận
tiền thù lao. Năm 1952, sáng tác đầu tay của ông, nhạc phẩm Chiều thu ấy ký
tên Lam Phương ra đời. Ông vay tiền của bạn bè để mướn nhà in in nhạc, sau
đó thuê xe chở nhạc đi bán lẻ khắp Sài Gòn. Năm ấy, ông mới 15 tuổi.
Thành công với tác phẩm đầu
tay, Lam Phương càng miệt mài sáng tác. Ba năm sau, Lam Phương tung ra
hàng loạt ca khúc viết về quê hương, trong đó nổi tiếng nhất là Trăng
thanh bình, Nắng đẹp miền Nam, Nhạc rừng khuya, Khúc ca ngày mùa… Đặc biệt, nhạc
phẩm Khúc ca ngày mùa thành công vượt bậc hơn cả. Bản nhạc được viết theo thể
loại nhạc đồng quê, nhịp điệu Mambo, với âm giai bằng cung rê thứ.
Các hãng đĩa nhựa như Dư âm,
Sóng nhạc, Asia…tranh nhau ký hợp đồng với Lam Phương để được thu âm bài hát
Khúc ca ngày mùa này, tiếng tăm của bản nhạc mới thật sự bùng nổ. Với tiếng hát
điêu luyện của đôi song ca tài danh Ngọc Cẩm – Nguyễn Hữu Thiết, lúc hợp, lúc
bè, lúc đuổi như càng đưa bài hát lên chín tầng mây. Khúc ca ngày mùa còn được
hầu hết các trường học ở vùng Đồng bằng sông Cửu Long chọn để dạy cho học trò
ca múa. Lam Phương đã thật sự thành danh khi ông mới 18 tuổi.
Túy Hồng tên thật Trương Ánh
Tuyết, bà sinh ra tại Bình Dương và lớn lên tại Sài Gòn. Túy Hồng có người anh
trai là bạn thân của Lam Phương, những ngày thứ bảy và chủ nhật, Lam Phương thường
đến nhà bạn để hòa nhạc và dạy hát cho Túy Hồng. Túy Hồng rất ngưỡng mộ Lam
Phương vì mới 15 tuổi mà đã sáng tác được bài Chiều thu ấy. Về phía
Lam Phương, nhạc sĩ trẻ này cảm thấy chưa có cô gái nào hát nhạc mình hay bằng
Túy Hồng.
Thời điểm này, Lam Phương lại
đang hợp tác với ban nhạc kịch lớn Dân Nam nên đề nghị Túy Hồng cùng với mình đầu
quân về đoàn. Kể từ đó, Túy Hồng bắt đầu trình diễn các ca khúc của Lam Phương
và rất thành công với các ca khúc : Đèn khuya, Kiếp nghèo, Kiếp ve sầu, Tiễn
người đi, nhất là hai bản Chiều tàn và Phút cuối.
Lam Phương - Túy Hồng cưới
nhau năm 1959. Lúc đó, ngoài phần phụ trách nhạc cho ban kịch Dân Nam của đôi kịch
sĩ Anh Lân và Túy Hoa, Lam Phương còn viết nhạc nền cho các ban kịch lừng
danh thời đó như : Kim Cương, Thẩm Thúy Hằng. Đến năm 1968, với sự động viên của
chồng, Túy Hồng đứng ra thành lập riêng một đoàn kịch - Đoàn kịch “Sống - Túy Hồng”.
Chính đoàn kịch này đã đưa
tên tuổi của Lam Phương và Túy Hồng lên tột đỉnh vinh quang. Đoàn kịch Sống - Túy Hồng còn có một lợi thế mà ít ban kịch nào có được, đó là ban kịch đưa các
bài tình ca vào các vở diễn thành công nhất, nhờ phần lớn các bài hát tuyệt vời
của người nhạc sĩ tài hoa Lam Phương, thời điểm đó là đức phu quân của Túy Hồng.
Kịch do Sống - Túy Hồng dựng
không quá bi thảm, kết thúc luôn dành chỗ đứng cho một niềm hạnh phúc nào đó,
khán giả xem kịch Sống - Túy Hồng thường ra về với một tâm trạng nhẹ nhõm.
Tất cả những vở kịch của ban
kịch Sống - Túy Hồng (do Túy Hồng đóng chính) đều ghép nhạc của Lam Phương vào
phần ngoại cảnh, làm cho vở kịch sống động hơn, truyền cảm hơn, thu hút
người xem nhiều hơn. Ngược lại, mỗi nhạc phẩm của Lam Phương vừa ra đời đều được
“giới thiệu” trong một vở kịch của Túy Hồng.
Thời ấy, cứ mỗi tối thứ năm
hàng tuần, Đài truyền hình Sài Gòn có tiết mục “thoại kịch” và những vở kịch của
ban kịch “Sống – Túy Hồng” bao giờ cũng thu hút nhiều người xem. Thời ấy truyền
hình còn hiếm, người ta kéo nhau đến những nhà có tivi để xem kịch “Sống – Túy
Hồng”, trong nhà, cửa ra vào, ô cửa sổ… đều chật cứng người xem. Tôi còn nhớ,
khi bài hát Thành phố buồn của Lam Phương được hát dìu dặt trong suốt
một vở kịch của Túy Hồng phát trên truyền hình, sáng hôm sau bài hát ấy bán đắt
như tôm tươi, chàng học sinh, sinh viên nào cũng muốn mua bài Thành phố buồn về
để trên kệ sách.
Trong khoảng thời gian này,
sức sáng tác của Lam Phương càng dàn trải trên nhiều thể loại phong phú, hầu hết
các ca khúc ông đưa ra đều in đậm dấu ấn trong đời sống âm nhạc miền Nam, điển
hình như Chờ người, Tình bơ vơ, Duyên kiếp, Thành phố buồn, Tình chết theo
mùa đông…
Ông bước lên vị trí một nhạc
sĩ thành công nhất miền Nam về mặt tài chánh. Còn bà Túy Hồng cũng sánh ngang với
những Kim Cương, Thẩm Thúy Hằng trên sân khấu kịch nghệ. Vợ chồng Lam
Phương - Túy Hồng cất nhà lầu, sắm xe hơi, trở thành đôi vợ chồng nghệ sĩ giàu
có bậc nhất lúc bấy giờ.
Sáng 30/4/1975, vào phút
chót Lam Phương - Túy Hồng đã nghe theo người bạn đem gia đình lên tàu Trường
Xuân ra khơi. Vì trước đó không có ý định ra đi, nên Lam Phương xuống tàu với 2
bàn tay trắng, bỏ lại hai căn nhà lầu, chiếc xe hơi mới toanh và khoảng 30 triệu
đồng trong ngân hàng (lúc đó vàng 9999 chỉ khoảng 36.000 đồng/lượng).
Buồn như nước mắt
Đến định cư ở Mỹ, để có tiền
nuôi vợ con, Lam Phương phải làm đủ thứ nghề, từ lau sàn nhà, dọn dẹp cho hãng
Sears, đến những việc nặng nhọc như thợ mài, thợ tiện… Sau khi cuộc sống nơi xứ
người dần ổn định, cứ mỗi cuối tuần ông cố gắng thu xếp thuê một quán ăn làm
sân khấu ca nhạc kịch để bạn văn nghệ gặp nhau, để Túy Hồng và ông có cơ hội sống
lại với nhạc kịch.
Chính trong khoảng thời gian
này, một điều mà Lam Phương không bao giờ ngờ tới đã xảy đến: Túy Hồng không
còn chung thủy với ông nữa, bà đã “ôm cầm sang thuyền khác”. Trong tâm trạng
đau khổ, uất hận, Lam Phương lại cho ra đời một tuyệt phẩm mang tên Lầm, với
những câu từ chua xót:
“Anh đã lầm đưa em sang đây.
Để đêm thường nghe tiếng thở dài/Thà cuộc đời yên trong lòng đất. Được
trở về tiếng khóc ban sơ/Hơn là mang kiếp mong chờ. Anh đã lầm đưa em về đây.
Cho tâm hồn tan nát từng ngày. Cùng điệu nhạc lâm ly huyền bí. Dìu lòng người
sang chốn đam mê. Đưa anh vào khổ lụy hôm nay…”.
Lam Phương rời Mỹ để trốn chạy
niềm đau, ông sang Paris làm công cho một tiệm tạp hóa, quét dọn, đóng gói,
khuân vác… Cho đến một ngày, ông gặp được một tình yêu mới và ông đã kết hôn với
người đàn bà này. Lam Phương như cây khô được hồi sinh, ông lại sáng tác các ca
khúc ngợi ca tình yêu, như: Mùa thu yêu đương, Tình hồng Paris, Tình đẹp
như mơ, Bài tango cho em…
Thế nhưng, chỉ được vài năm,
người phụ nữ từng tạo cho ông niềm say mê để viết nên câu ca “Từ ngày có
em về, nhà mình tràn ánh trăng thề”, rồi cũng bỏ ông mà theo người
khác.
Năm 1995, Lam Phương trở về
Mỹ và kết hôn với một phụ nữ khác. Định mệnh khiến xui thế nào ông lại sáng tác
bài Một mình. Tháng 3/1999, ông bị tai biến mạch máu não, liệt nửa bên người,
giọng nói không được bình thường. Rồi người đàn bà thứ ba cũng lẳng lặng rời xa
ông. Giờ đây, ông sống một mình với chiếc xe lăn trong căn nhà hiu quạnh. Hơn
50 năm sáng tác với khoảng 200 ca khúc để cuối cùng bài hát Một mình đã vận
đúng vào đoạn cuối đời ông!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét