Như ngọn buồn rơi
Tôi là người “hay hát” hơn là “hát hay”. Chất giọng tầm thường,
âm vực hạn chế, lên cao không nổi, xuống các nốt trầm cũng không xong, vậy mà
điếc không sợ súng, hễ có buổi họp mặt văn nghệ trong phạm vi trường lớp, bạn
bè… là có giọng hát của tôi. Tôi thích ca hát từ nhỏ, thuộc rất nhiều bài hát của
nhiều tác giả tiền bối như Phạm Duy, Văn Phụng, Phạm Đình Chương, Y Vân, Hoàng
Trọng … và khi lớn lên, biết thêm những nhạc sĩ trẻ hơn: Trịnh Công Sơn, Cung
Tiến, Vũ Thành An, Từ Công Phụng…
Tôi biết đến tên Anh (Từ Công Phụng) vào những năm chập chững
bước vào ngưỡng cửa Đại học. Thuở đó, tóc còn xanh, mắt còn biếc, môi còn hồng…
nhìn về tương lai là cả một khoảng trời hoa mộng bát ngát tươi nguyên. Chủ nhật
nào cũng vậy, tôi có thói quen rủ bạn bè đạp xe ra ngoại ô hít thở không
khí trong lành, thư giãn sau một tuần học hành mệt mỏi, hoặc cùng nhau đi dạo
phố, qua những con đường buôn bán sầm uất, những cửa hàng vải vóc, những hiệu
sách hoành tráng… và tại nhà sách Tinh Hoa, tôi đã gặp Anh lần đầu tiên, hay
nói đúng hơn là tác phẩm của Anh vừa phát hành còn thơm mùi giấy mới, không biết
có phải là sáng tác đầu tay? BÂY GIỜ THÁNG
MẤY, bài này tôi chưa từng nghe qua trên sóng phát thanh nên chưa biết hát
như thế nào, những hình vẽ bên ngoài dễ thương quá, ca từ bên trong càng nhẹ
nhàng êm ái khiến tôi không thể ngoảnh mặt bước đi… Mai đây anh đưa em đi
về, mưa giăng chiều nắng tàn cho buốt lạnh chúng mình… Em ơi, thôi đừng hờn anh
nữa, nhìn nhau buồn vời vợi, để mùa đông buốt giá bờ vai mềm…
Đem bản nhạc về nhà, xách cây guitare ra mò mẫm (trình độ của
tôi chỉ có vậy) từng nốt nhạc tìm giai điệu. Nếu tôi nhớ không lầm, bài này nhịp
3/4 dìu dặt, rất dễ hát. Thích nhất là câu hỏi vừa ngập ngừng vừa tiếc nuối… Bây
giờ tháng mấy rồi hỡi em, lênh đênh ngàn mây trôi êm đềm, chiều nay nếu em đừng
hờn dỗi, trách nhau một lời thôi, tâm hồn mình đâu lẻ đôi… của tác giả thầm
thì với người yêu, sao mà giống tâm trạng “mưa nắng thất thường” của tuổi trẻ
bây giờ quá: quen đó, giận đó, vui đó, buồn đó… khiến tôi có ý nghĩ, anh chàng
này chắc cùng trang lứa với mình?!!!
Vài năm sau, tôi lại gặp Anh trong chương trình Văn Nghệ Mùa
Xuân của trường trung học Mạc Đỉnh Chi, phát trên sóng truyền hình đen trắng. Người
dẫn chương trình giới thiệu một nhạc phẩm của Từ Công Phụng làm tôi chú ý lắng
nghe: TRÊN NGỌN
TÌNH SẦU. Người hát là một em nam sinh lớp 12, gương mặt hiền lành, mái tóc
bồng bềnh nghệ sĩ… Tôi nghe hắt hiu từ mắt em ngắt lạnh, môi thâm khô từ
thuở định hôn người, ngày tháng hạ khi không mà trở rét, giọt nắng vàng như
sương mờ lạnh ngắt, sao khi không người ngoảnh mặt kiêu sa…nghe sao dằn vặt, da
diết quá. Có phải những lời tự sự của Anh đã chắp cánh cho tiếng hát em bay cao
hay chính chất giọng trầm ấm mượt mà của em đã làm thăng hoa bài tình ca ấy?… Chiều
qua đó chân ai còn ríu rít âm thưa, lời ai ru như mơ cho trời xuống thật gần…
Người trông ngóng hương đưa mùi mái tóc đêm mưa, nhẹ theo lá oan khiên lả tả
mái hiên ngoài… Chỉ biết rằng sau đó, nhiều chủ nhân phòng trà đã tìm đến
em. Em trở thành ca sĩ nổi tiếng rất nhanh và còn được mời đóng phim nữa (ca sĩ
–diễn viên Nguyễn Chánh Tín bây giờ cũng vào tuổi lục tuần).
Vào một ngày cuộc đời không còn màu hồng nữa, cơn lốc cơm áo
gạo tiền cuốn tôi vào nỗi nhọc nhằn bươn chải, tôi lại gặp Anh. Từ rất lâu, tôi
đã quên mất thói quen xem phim, nghe nhạc (có lẽ tôi chưa thích ứng với loại
phim, loại nhạc của thời bấy giờ), thì một buổi sáng mưa lất phất bay, tôi đang
thơ thẩn trước hành lang kiểm tra học sinh thi cá nguyệt, bỗng cảm thấy tim
mình bị hụt một nhịp khi nghe văng vẳng trong không gian một giọng nữ trầm… Một
chiều êm tay đan tay dìu nhau trên lối, đưa em đi nhè nhẹ vào đời, bằng vòng
tay anh nâng niu mùa thu thức giấc, đưa em vào ngày tháng vỗ về… Cô bạn
thân đang coi thi lớp bên cạnh, chạy ào ra, thì thào bên tai tôi:
- Mi có nghe chi không?
Tôi gật đầu:
- Có, Từ Công Phụng.
- Mi biết bài chi không?
- Có, TUỔI XA NGƯỜI
- Mi đoán ra giọng hát của ai không?
- Có, Khánh Ly
- Ai dám mở cuộn băng đó hè?
- Vụ này thì tao không biết.
Cô bạn rùn vai: “Gan quá.” Rồi hát nho nhỏ theo…Một mình đi
lang thang trong mùa đông rét mướt nghe bơ vơ hồn mình lạc loài, buồn dậy lên
trên dung nhan gầy xanh của tuổi trên tháng ngày hằn vết đời mình. Trời mùa
đông hong khô đi niềm tin sỏi đá trên đôi tay này mình còn gì, và dòng sông
trôi đi vô tình mang tất cả, cuộc đời này của người hay tôi…
Dòng sông đời tôi đã vô tình mang theo tất cả: tiền tài, ước
mơ, danh vọng… trong một sáng một chiều, tôi đã mất tất cả. Nhìn hai bàn tay trắng,
tôi rơi vào nỗi muộn phiền tưởng không bao giờ thoát ra được. Cho đến một ngày…
Chuẩn bị cho con gái thi vào Nhạc Viện, tôi thường chở cháu
đi học ký xướng âm và tiết tấu tại nhà thầy giáo ở đường Trần Quang Khải vào
các tối thứ 3, 5 và 7. Đầu hẻm nhà thầy có quán cà phê Hạ Trắng đèn hoa lấp
lánh rất nổi bật. Nghe đồn quán này mới mở, chỉ được phép trình diễn nhạc hòa tấu.
Tuy nhiên, bà chủ quán rất chịu chơi, nên thỉnh thoảng, lên sân khấu tặng khách
quen những bài tình ca vượt thời gian, trước là để thay đổi không khí, sau là
thỏa mãn niềm đam mê ca hát của mình. Tôi rất thích, nhiều lần muốn ghé vào,
nhưng sợ tốn kém nên đành thôi. Một đêm thao thức không ngủ được, tôi lại nghĩ
đến quán cà phê đầy ma lực ấy, chợt thấy mình hà tiện không đúng chỗ, hoàn toàn
khác với con người tôi từ trước đến nay là “Vouloir c’est pouvoir”, vả lại, nếu
nhịn hoài thì ngược đãi bản thân mình quá. Cho nên, tối hôm sau, đưa cháu vào lớp
xong, thay vì trở về nhà chờ đến giờ đi đón cháu, tôi gửi xe vào quán một mình,
gọi ly cà phê sữa đá. Tối thứ bảy, khách khá đông nhưng không thấy ai lên hát cả.
Ban nhạc chơi hoài những bản êm dịu nghe buồn chán, tôi định ra về thì bà chủ
quán xuất hiện, nhìn ra phía cửa, nói lớn:
- Nhanh lên, sao hôm nay đến muộn thế?
Tôi nhìn theo, thấy một người đàn ông trung niên đẩy chiếc
xích lô tấp bên hiên quán, rồi nhanh nhẹn bước vào:
- Xin lỗi, hôm nay gặp mối sộp.
Anh ta ngồi xuống ghế uống một hơi hết ly sinh tố để sẵn trên
bàn. Bà chủ bước lên sân khấu:
- Xin giới thiệu với quí anh chị và các bạn, tiếng hát của anh
T…
Tiếng vỗ tay đồng loạt, nồng nhiệt đến bất ngờ. T. đứng dậy,
đón chiếc micrô, gật đầu chào, rồi say sưa hát… Chiều vàng vương gót mỏi
ta dừng chân phiêu du, lặng nghe sóng gọi ngọt ngào…
Tôi lặng người, đây là bài hát tôi thích nhất trong tập
nhạc tuyển của Anh: KIẾP DÃ TRÀNG… Thân
mang kiếp dã tràng đem đời se tơ duyên, trên bãi cát vàng hão huyền, chợt nghe
lớp sóng xô lên đời mình niềm cay đắng… cuộc tình trên tháng ngày muộn phiền, còn
in vết hằn đời mình, người ơi hãy ru hồn ta ngủ quên…
Tiếng hát T. không hay lắm nhưng tràn đầy tình cảm lay động
trái tim tôi. Tôi lại chìm vào u uất, nghĩ đời mình bây giờ nào khác chi kiếp
dã tràng se cát, mỏi mòn, vô vọng, thân xác rã rời... Nước mắt tôi bỗng ứa
ra không kiềm chế được. Rồi T. hát tiếp một bài nữa, cũng của Anh: GIỌT LỆ CHO
NGÀN SAU… Lối rêu xưa sẽ mờ dấu chân người, người buồn cho mai
sau, cuộc tình ta tan mau… lệ rơi trên tim tôi, lệ rơi trên đôi môi, yêu nhau một
thời xa nhau một đời, lệ này em nhỏ xuống hồn tôi… Qua màn nước mắt, tôi
thấy T. giới thiệu tên hai bài vừa hát, rồi nghiêng mình chào mọi người trước
khi bước ra hành lang đẩy chiếc xích lô xuống đường.
Tôi quyết định vào quán Hạ Trắng một lần nữa. Chỉ có vài người
khách. Bà chủ quán đến bên tôi:
- Chào cô. Tôi nhận ra cô rồi. Cô vẫn khỏe chứ?
- Dạ, cám ơn chị. Hôm nay sao vắng quá?
- Ngày thường mà cô, thứ bảy chủ nhật mới đông.
Do dự một lát, tôi hỏi:
- Mấy giờ anh T. mới đến hở chị?
- Anh ấy chỉ đến tối thứ bảy thôi. Sĩ quan mới đi học tập về
đó cô, vợ đau yếu quanh năm, con thì gần nửa tá, không có nghề nghiệp gì nên
buôn bán đủ thứ ngoài chợ trời, thỉnh thoảng lại mướn xích lô chạy - rồi bà chép
miệng - một mình nuôi sáu miệng ăn muốn nát thở, thiệt tội nghiệp!
Lòng tôi bỗng dịu xuống, thấy mình sao bi quan quá, cuộc
đời mình đâu đến nỗi bế tắc như ý nghĩ lâu nay. Nhìn lên không bằng ai nhưng
nhìn xuống còn khá hơn nhiều người. Tuy cuộc sống tôi chưa ổn định, nhưng vẫn
có một bờ vai để nương tựa, con thì chỉ một đứa, nuôi dạy cũng dễ dàng. Cụ Nguyễn
Công Trứ nói thật đúng: "Tri túc tiện túc, đãi túc hà thời túc? Tri nhàn
tiện nhàn, đãi nhàn hà thời nhàn?" (Biết đủ thì đủ, đợi đủ thì bao giờ mới
đủ? Biết nhàn thì nhàn, đợi nhàn bao giờ mới nhàn?).
Tôi không quen Anh, chưa gặp Anh, chỉ biết Anh qua những ca
khúc lãng mạn nhưng đầy ray rứt, bi quan, những cuộc tình trong nhạc của Anh
không bao giờ trọn vẹn. Viết về Anh, bảo nhạc Anh hay thì chẳng khác chi khen
“phò mã tốt áo”, nên tôi ghi lại một vài kỷ niệm liên quan đến những tình khúc
một thời vang bóng của Anh còn lưu dấu trong miền ký ức xa xăm.
Sự thành công của người viết văn, làm thơ, vẽ tranh, sáng tác
nhạc … là tạo được cho mình một phong cách riêng. Từ Công Phụng cũng vậy, giai
điệu nhạc của Anh không lẫn vào đâu được.
Bước vào tuổi hoàng hôn, tôi vẫn còn gặp Anh trên truyền
hình, trong các CD, VCD, DVD… Tại các phòng trà, quán cà phê “Hát với nhau”,
còn rất nhiều người hát nhạc của Anh. Thỉnh thoảng, đi Karaoke với bạn bè, học
sinh cũ, tôi thường hát Bây Giờ Tháng Mấy, Mắt Lệ Cho Người, Bài Cho Em… sau
này, có bổ sung thêm Mùa Xuân Trên Đỉnh Bình Yên, Mùa Thu Mây Ngàn, Kiếp Dã
Tràng, Giọt Lệ Cho Ngàn Sau…
Tôi rất thích bài NHƯ NGỌN BUỒN
RƠI…Trên từng thung lũng buồn, từng thung lũng buồn, mùa thu đã trở
mình trên gót nhỏ dìu em đến người bằng vòng tay nâng niu hạnh phúc. Trên từng
cơn lốc mềm, hồn em đã ngủ vùi trong tiếng thở, tình tôi cũng mù theo cơn lũ
nào, là lần em khóc cho tình yêu… nhưng cho đến bây giờ, trong list bài
hát Karaoke, vẫn chưa có bài này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét