Khi ôm lấy cây đàn, bằng cả niềm tin và khích lệ có được từ
Mai Anh, tôi hát hết nỗi lòng, hát để xua tan bóng đêm...
1. Mai Anh - thị trấn biển ngộ nghĩnh
Chiếc taxi vàng như trái cam lướt êm ru trên mặt đường trải
nhựa láng mịn. Tôi ghé sát đôi mắt nâu vào cửa kính, trên cao, bầu trời chứa những
đám mây thẫm đen như chùm nho mọng nước lặng lẽ trôi qua. Tôi mím nhẹ môi. Một
sự chào đón không chút hứng khởi. Tuy nhiên cảm xúc buồn bã chưa kịp thấm vào
thì đã nhường chỗ cho sự ngỡ ngàng ngự trị. Con đường đang đi chợt mở ra một
ngã 3 thênh thang. Bằng cú đánh tay điệu nghệ, chiếc xe bất ngờ rẽ trái, ôm một
vòng cua hình cánh cung hoàn hảo. "Biển đang gọi tên em đấy" - anh
lái taxi có giọng nói khô trầm hào hứng thông báo. Gần như ngay lập tức, những
ngọn đồi xanh thoai thoải xuôi về phía biển đột ngột choán đầy đáy mắt. Xen giữa
khoảng trống của thanh chắn và bụi cỏ cao vút ven đường. Ở phía xa, bãi cát trắng
như dải lụa mềm hiện ra thấp thoáng. Trên mặt biển gần bờ, những cột nước lớn
đang dâng cao đẩy nhanh về phía ghềnh đá, gặp những vỉa đá sững sững, từng con
sóng lớn vỗ vào, đẩy tung nhưng bọt biển trắng xóa lên cao. Ẩn hiện giữa lớp
mây mỏng như làn khói, những con chim biển đang chao lượn đầy hào hứng giữa sớm
mai. Tuyệt quá, tôi chớp nhẹ hàng mi, lòng khẽ xuýt xoa. Khung cảnh đượm vẻ
hoang sơ mà đẹp mê hồn.
Anh taxi không còn nói nhiều như quãng đường dài vừa qua nữa.
Xe cũng chạy chậm hơn, tập trung bám vào những đường cua ngoằn ngèo uốn cong
theo địa hình ngọn đồi. Chừng 20 phút sau hai bên đường bắt đầu lác đác xuất hiện
những khung cảnh mang dấu ấn bàn tay con người, đi chừng 2km nữa, không gian của
một thị trấn biển hiện ra dần sắc nét. Anh taxi giơ ngón tay ra chi trỏ:
- Dọc con đường này, anh nghĩ em sẽ tìm được ngôi nhà phù hợp
với dự định của mình.
- Oh, cảm ơn anh, không gian tuyệt quá, em thấy thích nơi này
rồi, anh dừng ở chỗ kia nhé! – tôi đưa tay chỉ về phía trước.
- Anh biết một biệt thự khá tuyệt! Chắc chắn em sẽ thích, để
anh đưa em tới tận nơi luôn.
- Dạ thôi anh, em muốn đi bộ chút, lâu rồi em chưa có lại cảm
giác thả mình trước gió biển.
- Cũng khá xa đấy, anh taxi nói chân thành.
- Dạ, không sao đâu ạ, em đến đây để vui chơi mà anh.
Anh taxi nhanh chóng xuống xe, mở giúp tôi cánh cửa rồi vòng
ra phía sau lấy đồ. Đón lấy tờ tiền lớn từ tôi, anh cười giòn:
- Chúc em may mắn, và sẽ thấy hạnh phúc khi ở đây - anh lấy
ra một chiếc card, có gì cứ gọi anh nhé!
- Dạ, cảm ơn anh ạ!
Tôi đón lấy bằng những ngón tay trắng thon mềm, khẽ liếc qua,
gật đầu chào anh lần nữa rồi bước lên vỉa hè. Chiếc valise màu hồng phấn trôi
êm theo từng bước chân. Những cơn gió đậm hương vị biển òa đến, nhanh chóng
chào đón tôi, cuốn lấy mái tóc mềm, xõa nó tung bay. Luồng không khí trong lành
lan dọc cơ thể, tôi như được ướp thêm sức sống mới. Cảm giác thật tuyệt, tôi mỉm
cười, giang rộng hai cánh tay, để những cơn gió vuốt ve mơn man.
Tôi kéo chiếc valise bước chầm chậm, dọc lối đi, một loạt những
thân dừa mập ú và lùn tịt xếp hàng ngay ngắn trải dài. Những tàu lá thấp đã
vàng rượi khẽ sà xuống theo những cơn gió như muốn chào đón du khách. Một thị
trấn biển ngộ nghĩnh, tôi cười thầm. Hướng cái nhìn ra rộng xung quanh, có lẽ,
không phải là thời điểm du lịch trọng điểm của năm nên nơi đây mang vẻ thanh
bình đến lạ lẫm. Một vài hàng quán đang bắt đầu dọn hàng, tiếng cười nói đùa
nghịch vang nhỏ, cuộc sống giản dị mà trong lành. Đó có là cảm giác đáng mơ ước
với những người luôn bị lớp sóng cuộc sống xô bồ cuốn đi. Tuy nhiên, với tôi -
người trẻ ưa chuyển dịch trong cái tôi nghệ sĩ đang dần lớn thì có lẽ đây đâu hẳn
sẽ là điểm dừng chân cuối cùng. Cho dù không gian nơi đây bất giác gợi đến sự
bình yên kì diệu. Tôi đi chậm nên dễ dàng cảm nhận vài chàng trai đang nhìn tôi
ngẩn tò te đến nỗi không dám chớp mắt lại. Dĩ nhiên là thế rồi, ngoại hình và
style ăn khớp luôn khiến tôi nổi trội ở bất kì đâu. Những cơn gió biển mới lại
tới, hương vị tự do khoan khoái ủ đầy trong tôi sự phấn chấn lạ thường. Tôi
nhìn ra xa hơn tìm kiếm, và chợt khựng lại, ánh mắt bị hút vào ngôi nhà có lớp
ngói màu đỏ thắm, nổi bật trên cái nền xanh đến mênh mang của cây cỏ xung
quanh. Thật tuyệt, đây chính là ngôi nhà trong mơ của mình. Nhìn từ xa, với lối
kiến trúc hình tròn mang đậm phong cách Pháp cổ, nó thật nên thơ tựa một tòa
lâu đài nhỏ, trông thật đáng yêu. Dễ thương quá đi mất, tôi mỉm cười, xốc lại
chiếc guitar trên vai, bước nhanh hơn trên lối đi nhỏ lát gạch màu nâu sạm. Khuất
sau dãy nhà nghỉ, ngôi nhà bé xinh đã dần hiện ra….
Chuông đồng hồ báo thức đang ngập ngừng ở hồi thứ nhất thì đột
ngột tắt lịm, với mái tóc rối bù, tôi thò đầu ra khỏi lớp chăn mỏng. Bằng vài động
tác chuẩn xác tựa chú robot được lập trình sẵn. Đống bừa bộn trên giường dần được
nằm gọn lại, các cử chỉ máy móc không vội vã cũng không chậm chạm. Chúng diễn
ra đều đều, giống như các ngày mới - với tôi cũng luôn là thế. Chạm mặt ở
ngưỡng cửa, Diễm - em gái tôi buông giọng uể oải, ẩm vào từng chữ: "Ngày
gì đâu, xám ngoét!". Rồi nó nhanh chóng đáp trả ánh nhìn của ông anh bằng
cái nháy mắt tinh quái, như ngầm bảo anh đúng giờ thế.
Giữ nguyên bộ dạng méo xẹo của người bị cưỡng ép dậy vào lúc
sáng sớm, nó thất thểu bước xuống cầu thang, chỉ đến khi trông thấy làn khỏi mỏng
thơm lừng đang bay lên nơi góc bàn ăn, bộ dạng rù rì ấy mới chịu tan biến. Nó
rú lên một tiếng xuýt xoa lẫn phẫn khích, dĩ nhiên là thế rồi, món ăn ngon nên
rất kì công, lại mất nhiều thời gian nữa. Hôm qua, lúc tối muộn khi tôi về, vẫn
còn bắt gặp mẹ lọ mọ làm ở dưới bếp. Diễm ôm chầm lấy mẹ từ đằng sau, nịnh mẹ rối
rít, mẹ cũng cười vui theo nó.
- Rồi rồi, 14 tuổi mà cứ như con nít, muốn cảm ơn tôi thì lo
học cho tốt vào.
Mẹ hỏi khi thấy bóng tôi ở ngưỡng cửa:
- Con ăn luôn nhé?
Tôi không nói gì, im lặng bước về phía nhà tắm, bỏ rơi luôn
ánh mắt buồn của mẹ và câu nói lớn của Diễm ở đằng sau.
- Anh không ăn là em xơi hết đấy, của ngon không ăn, ráng chịu
à!
Tôi ăn xong thì Diễm đã đi học, mẹ đang nói sôi nổi trên điện
thoại, bàn về vụ đầu tư nào đó để khóa lấp túi tiền rỗng trong mùa du lịch nhàn
rỗi. Tôi lặng lẽ xỏ chân vào đôi giày Jogging quen thuộc. Sáng nay, như mọi
hôm, tôi sẽ đi bộ dọc bãi biển phía sau nhà, nơi vẫn còn đầy dấu tích hoang vắng,
nơi đó luôn làm con sóng u uất trong tôi lặng lại. Cảm giác thật tuyệt khi được
trải lòng, để mặc con người mình đi tìm sự thấu hiểu với không gian.
Bầu trời sáng nay mang sắc thái u ám, từng đám mây xanh đen nặng
trĩu oằn giữa trời cao, biển khá động, những cơn gió lạnh ẩm nước thổi vào đất
liền ngày một lớn hơn. Trùm vội mũ áo Jacket màu xám tro, tôi đi nhanh xuống
con đường dốc. Tới bước chân thứ ba thì trong mắt tôi hiện ra hình ảnh cô gái lạ,
cô gái bé nhỏ ngồi vắt vẻo trên chiếc valise ở cuối chân dốc. Đôi mắt sáng
trong ngắm nhìn ngôi nhà tôi chăm chú, style ăn mặc giản đơn nhưng cá tính
không ngờ. Chiếc guitar bọc túi đen khoác vai biến cô nhóc thành điểm nhấn thu
hút trong không gian yên bình. Mặc dù biết mình đang bị chiếu tướng không giấu
diếm, tôi vẫn bước lướt qua, từ lâu tôi không còn muốn bắt chuyện người lạ.
- Anh ơi, cho em hỏi nhờ chút ạ - giọng cô gái trẻ đượm vị
tươi vui.
Tôi tảng lờ, vẫn bước đi, từ khi nào tôi có thói quen bỏ rơi
những câu nói liên quan đến mình, thoáng suy nghĩ nặng lòng lướt qua. Chợt, khuỷu
tay áo bị giật nhẹ, theo phản ứng tự nhiên, tôi ngoái lại nhìn, đón tôi là đôi
mắt cười lấp lánh, như sợ hành động ngăn cản từ phía tôi, cô nói nhanh:
- Em cần tìm thuê phòng ở, em sẽ sống vài tháng ở đây, nhà
mình còn chỗ nào có thể lưu trú không ạ?
Không nhìn cô gái, tôi buông lời mạnh mẽ pha đầy cáu kỉnh:
- Tại sao cô lại chú ý đến một cánh cửa đã khóa? Sao không thử
tìm những cánh cửa đang mở, và sẵn sàng chào đón cô?
Câu cuối rơi ra, tôi nín lặng, tôi nói với cô gái hay đang tự
nói chính mình? Không kịp để ý tâm trạng của tôi, cô vội phân trần, giọng mềm
đi trong sự khẩn khoản mong chờ sự may mắn sẽ đến:
- Dàn hoa tigon bên cửa sổ màu trắng hướng ra biển, luôn hiện
ra ám ảnh trong giấc mơ của em!
Những bước chân tôi dần chậm lại, chiếc áo lót thấm mồ hôi
sau đoạn đường dài. Không men theo lối mòn nữa, tôi ngoặt vào lùm Rú cát um
tùm, đi xuyên chéo qua những thân Dẻ to lớn, tôi khéo léo tránh đám Dứa gai sẵn
sàng cứa vào da thịt đẫy rẫy xung quanh rồi tuột xuống một sườn dốc đầy cát.
Lúc này, góc biển vắng hoang sơ đã hiện ra. Không gian quen thuộc khiến cảm
giác yên bình như đang sống lại trong tôi. Tôi đi về phía nghĩa địa đá, càng gần
mép nước những phiến đá càng trơn nhẵn, càng bước tôi càng phải vượt qua những
vỉa đá cao và lớn dần hơn. Đích đến là một khối đá lớn, đứng sững như một ngọn
đồi. Bằng những cú bám và bước nhảy chính xác, tôi dần đưa mình lên cao. Tới đỉnh,
tôi thu mình vào chỗ ngồi quen thuộc. Khẽ nhắm nhẹ đôi mắt, để tiếng sóng vỗ bờ
khe khẽ, để tiếng gió thoảng qua rì rào qua tán lá ru mình vào cõi riêng. Chính
ở nơi này, trong những tiếng gọi thiên nhiên ấy, tôi mới lấy lại được chút phẳng
lặng cho tâm hồn.
Giữa trưa, băng qua những dải sáng ấm nóng, tôi trở về nhà.
Bước qua lưng chừng con dốc, đột ngột tên tôi được gọi ra giữa không trung, giật
mình vội ngước lên, ở góc cửa sổ tầng 2, cô nhóc ban sáng vẫy tay với tôi. Hình
ảnh thân thuộc dội vào tâm trí, những khung hình ác mộng tua nhanh trong đầu.
Trang kí ức ngỡ đã ngủ quên chợt rơi ra, hóa thành vô vàn mảnh vỡ sắc nhọn, cứa
sâu vào tâm trí. Không thể chịu đựng hơn, tôi quay người bỏ chạy, vương lại
phía sau ánh nhìn với theo đầy thảng thốt….
3. Mai Anh - trò chơi hấp dẫn và cột sóng thẳng đứng
Quả thực lúc đó tôi đã sững lại, chết lặng như một con ngốc,
không hiểu sao cái vẫy tay của tôi lại làm Khôi tháo chạy trong hoảng hốt. Hình
ảnh đó không lọt qua mắt mẹ anh, bà bước lên phòng, thông báo đơn giản rằng tôi
không thể ở lại đây. Tôi nhanh chóng thấu hiểu vấn đề, cách đây 2 năm, khi vẫn
đeo đuổi giấc mơ làm họa sĩ trên thành phố, anh bị một cơn chấn động mạnh tới
tâm lý. Từ đó anh trở thành hòn đá vô cảm với đời, dạo gần đây, như người mộng
du đang bước dần qua bóng tối, anh đang có những dấu hiệu tốt hơn. Tuy vậy, có
thể bằng sự vô tình, chính tôi đã đẩy anh xa thêm cuộc sống thực này.
- Sao bác không tìm anh ấy, nhỡ đâu… - tôi hỏi, nỗi sợ nào đó
xen vào mơ hồ.
Người mẹ ủ đầy sự thương xót trong giọng nói.
- Những lúc như thế nó muốn ở một mình, bác cứ hy vọng
cháu sẽ giúp được nó. Sáng nay bác đã trông thấy hai đứa nói chuyện, khá lâu rồi
nó mới đứng với người lạ
Sự may mắn tình cờ đã bị tước đi, tôi ủ rũ kéo valise xuống
chân dốc. Vì quá tiếc nuối nên tôi nấn ná chưa muốn rời đi ngay. Lôi máy ảnh
ra, tôi tìm tới những góc đẹp của ngôi nhà. Tôi cười buồn, lần đầu tiên thứ
mình muốn có lại không thể chạm tới cơ đấy. Dự tính chụp lại vài bức lại giữ
chân tôi ở lại đây đến tận chiều. Giữa một lần quay ra xung quanh nhìn ngó,
Khôi bất ngờ hiện ra, hệt như một bóng ma lặng lẽ, đứng khuất sau thân cây dừa
âm thầm quan sát. Đôi mắt vô cảm xoắn chặt cái nhìn lấy tôi, thoáng giật mình
trước tia nhìn đó, chiếc máy ảnh trên tay tôi rơi xuống, tiếng va đập vang lên.
Đôi mắt kia bắt trọn sự hoảng sợ trong tôi, khẽ cụp xuống, vài giây sau Khôi cất
tiếng:
- Vì sao cô muốn ở đây?
Lúc nãy, nghe mẹ Khôi kể tôi giờ mới nhận ra, anh ta nói khá
khó khăn, từ thốt ra không được mềm tự nhiên, nó rời rạc và nge thật khô khốc, có
lẽ nó thuộc về người thường im lặng trong thời gian dài.
- Vì giấc mơ - tôi nói vắn tắt, khi người ta đã bị đánh tuột
thứ mình yêu quý thì đâu cần lời giải thích dông dài.
- Giấc mơ gì?
Tôi rất ghét những câu nói thô ráp như thế, đã lâu rồi thế giới
quanh tôi – bạn bè, không gian sống cũng như những đồ vật tôi dùng đều là những
minh họa gợi cảm cho tính từ “dễ thương”. Anh ta có vẻ không muốn buông tha
mình đây, quan sát lén lút như một tên biến thái cùng ánh nhìn kì dị, anh ta muốn
gì tiếp theo? Cơn giận trong tôi đang dần thành hình thì chợt suy nghĩ tiếp
theo xẹt qua. Khoan đã nào, có điều gì đó chưa chắc chắn, có vẻ như câu hỏi của
cái gã đáng ghét đứng trước mặt có lộ chút gì đó quan tâm, gã chính là giấy
thông hành cho mình ở lại ngôi nhà này. Nếu như có một câu trả lời tương xứng ý
gã, biết đâu ước muốn được ở lại của mình sẽ trở lại trong tầm tay thì sao nhỉ?
Với lấy cây đàn dựng tựa vào valise, tôi ôm nó trước ngực,
như tìm đến một điểm tựa vững chãi rồi nói ra hết những suy nghĩ trong lòng:
- Âm nhạc là con đường đời em chọn, và em sẽ tự bước đi trên
đôi chân mình. Mặc dù nó sẽ dài và trải nhiều gai, thế nhưng đó là tất cả những
gì em muốn làm trong cuộc đời này. Em yêu những giai điệu đẹp, em muốn sáng tác
những bài hát để lưu giữ kỉ niệm, nói điều này có vẻ hơi ích kỷ vì cá nhân một
chút, thế nhưng nhà anh chính là nơi sáng tác hoàn hảo cho em, gần như em tin
chắc rằng em đã đi nhiều nơi chỉ để tìm kiếm khoảng không gian này, và nó không
thể có ở nơi nào đó nữa cả. Em thực sự rất muốn ở đây, anh có thể cho em ở lại
được không?
Tôi nói nhỏ dần xuống, đôi mắt ngân ngấn nước chỉ chực thấm
những giọt lệ vào giọng nói, tôi cúi thấp đầu xuống, bộ dạng tôi lúc này ắt hẳn
giống một con mèo bị nhúng trong mưa.
Có vẻ như Khôi đang nhìn chằm chằm vào tôi, anh ta nói nhanh:
- Ở lại, nếu muốn.
Xoa nhẹ giọt nước đang chực lăn dài trên má, tôi vẫn chưa tin
hẳn những gì mình vừa nghe:
- Gì cơ ạ?
Tôi mong chờ một câu trả lời rõ ràng hơn, thế nhưng Khôi đã
quay lưng bỏ đi, chỉ có tiếng bước chân đáp trả. tôi là tiếng bước chân đi
nhanh lên con dốc nhỏ. Tôi đang đứng phân vân thì mẹ Khôi ló ra từ sau cách cổng,
cái nhìn buồn vương theo bóng con trai mình. Bà lặng nhìn cho đến khi Khôi khuất
hẳn. Rồi chợt giật mình bởi một điều gì đó, bà vội cất chiếc kéo tỉa cây vào
túi áo, đẩy nhanh cánh cửa, mỉm cười chào đón tôi:
- Vào nhà đi cháu!
- Dạ, tôi nói lớn vui mừng.
Khi tôi đang xoa vệt xước nhỏ của chiếc máy ảnh Canon G12 yêu
quý, thì mẹ Khôi đã ở cạnh bên, bà mỉm cười và bắt đầu kéo chiếc valise, tôi
khoác cây guitar bước lên theo bà. Mặc dù đôi mắt vẫn ướt lệ nhưng miệng tôi lại
đang cười rạng rỡ, còn trái tim chỉ muốn được bung ra và hét vang. Bước chân
qua cổng, tôi nhìn lên trên, lồng hoa Hoàng Yến vàng rực rỡ trên đầu đang rung
rinh chào đón tôi lần nữa. Mẹ Khôi chợt quay sang tôi:
- Bác xin lỗi vì đã bảo cháu đi, tại bác sợ nếu lỡ Khôi thấy
cháu trong nhà không khéo nó lại phát bệnh nặng hơn. 20 tuổi rồi nhưng tâm trạng
nó dễ vỡ như một đứa trẻ vậy.
- Da, cháu hiểu mà bác.
- Bác biết nói điều này có vẻ hơi sớm, nhưng sau này cháu có
thể chủ động nói chuyện với Khôi được không, nó thực sự cần được giúp đỡ cháu ạ.
Đã 2 năm rồi nó sống trong bóng tối, thêm một quãng thời gian như vậy nữa, bác
sợ cả nhà bác không ai còn chịu đựng nổi.
- Bác cũng thấy đó, trưa nay anh ấy đã bỏ chạy mà, cháu sợ
mình không giúp được gì đâu ạ.
- Bạn gái nó ngày trước đã từng đến chơi, có lẽ trưa nay cháu
đã làm nó gợi nhớ một điều gì đó. Bác mong cháu sẽ nhận lời giúp bác, từ khi đổ
bệnh càng về sau này nó gần như không bao giờ chủ động bắt chuyện với bác hay
cái Diễm. Lúc nãy ở trong này thấy nó nói chuyện với cháu bác ngạc nhiên lắm, cảm
giác như phiến đá đè nặng tâm trí bác bấy lâu nay đã được nhấc lên một chút.
Không hiểu vì sao nhưng bác cảm thấy nó thích nói chuyện với cháu.
- Dạ, cháu cũng không biết nữa nhưng cháu hứa sẽ thử bắt chuyện
với anh ấy.
Có lẽ thoáng xúc động đến nên khóe mắt mẹ Khôi chợt rưng rưng
những giọt lệ.
- Cảm ơn cháu nhiều nhé, cháu mang đồ lên phòng đi, để bác đi
hâm lại thức ăn.
- Dạ thôi bác ạ, cháu không thấy đói đâu ạ.
- Sao lại không, từ trưa cháu đã có gì vào bụng đâu, thôi
cháu lên nghỉ tý đi, chút nữa bác gọi.
Tôi bước nhanh lên phòng, buông người thoải mái rơi xuống tấm
nệm, thật tuyệt, ước muốn sống trong khung cảnh nên thơ này một lần nữa trở
thành hiện thực khiến tôi muốn hét thật to quá đi. Những gì muốn có đã nằm gọn
trong tầm tay mình rồi, từ nay mình thề sẽ không vẫy chào anh ta, dù chỉ một
ngón.
Bữa ăn trưa muộn diễn ra trong vui vẻ, tôi đói ngấu nên ăn
khá ngon, điều ngạc nhiên là mẹ Khôi không nhắc gì đến anh nữa, có lẽ bà cũng
không muốn xâm phạm quá nhiều vào dự định riêng của tôi, phần lớn thời gian bà
dành hỏi về tôi. Khi tôi nói qua về sở thích du lịch bụi một mình, giọng bà đượm
buồn.
- Khôi đam mê hội họa từ nhỏ cháu ạ, có lẽ chưa vẻ đẹp tồn tại
nào ở đây mà nó chưa được chiêm ngưỡng. Ngày bé nó cũng hay đi, lúc đó bác
thoáng lo mà vui, nhưng bây giờ lúc trưởng thành, nó đi cả ngày bác lại thấy sợ
và buồn. Nếu nó vẫn bình thường hẳn sẽ làm cháu kinh ngạc trước tạo hóa đấy,
ngày trước nó cũng thích chụp ảnh lắm, nhưng một lần nó gom lại và đốt hết tất
cả….
Buổi tối Diễm gọi ông anh hai lần nhưng không có sự hồi âm
nào, dường như quen với lối cư xử “ thiếu muối ” của người đàn ông duy nhất của
nhà, hai người phụ nữ còn lại kéo tôi vào bàn ăn, căn nhà rộng thế này mà chỉ
có ba người quả thật là hơi thiếu vắng.
Ăn cơm xong ngồi tám chuyện một lúc rồi mẹ Khôi lại bàn thờ
và bắt đầu khấn vái. Diễm lén nhìn mẹ rồi nói nhỏ:
- Mẹ em đêm nào cũng khấn vái và khóc như vậy đó, nhưng bệnh
anh hai vẫn không đỡ hơn, thực ra thì dạo gần đây có thêm vài biểu hiện tốt
nhưng rồi cũng chẳng thấy dấu hiệu khả quan nào rõ ràng hơn nữa cả.
Không biết có phải bởi mùi hương hay không nhưng gian phòng
khách bỗng trở nên trầm mặc lạ thường, tôi đang suy tư, nghĩ vẩn vơ thì Diễm nắm
lấy tay kéo nhẹ.
- Đi chị, lên phòng em chơi.
Phòng Diễm ở tầng 3, chính là gian phòng có ban công trắng và
đầy những chùm hoa Ti gôn yêu thích của tôi, không kiềm nổi ham muốn nên bước
chân vào phòng là tôi tiến thẳng ra ban công. Mọi thứ trong tầm mắt còn tuyệt
hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Nhìn bao quát cảnh sắc xung quanh một lượt rồi
tôi nhắm mắt hít sâu và thở nhẹ, tận hưởng mùi hương dịu ngọt phảng phất xung
quanh. Cảm giác thật tuyệt, tôi thấy tâm hồn mình nhẹ bỗng và bay bổng, sự thư
thái đến hoàn toàn, có lẽ nếu một lần được đứng ở đây, ai cũng sẽ mang theo mãi
cảm giác kì diệu này ở bên mình. Diễm đứng cạnh bên, mỉm cười:
- Thật tuyệt chị nhỉ, trên cao là ngàn ngôi sao lấp lánh,
phía xa xa là mặt biển rộng chứa những cơn gió mát lành đang mơn man thổi tới.
Chị không thể tưởng tưởng được một ngày đầy ánh trăng, nhìn thấy mặt biển lấp
lóa, như đang dệt tấm thảm bằng vàng khổng lồ trông thật bắt mắt, còn cảnh sắc
khu vườn nhà em được tỏa sáng nhờ ánh sáng trắng dịu sẽ tuyệt như thế nào đâu.
Quả thật, khu vườn bên dưới thật thu hút, Ban ngày nó sẽ kích
thích niềm cảm hứng trước vẻ đẹp về thị giác, sự hài hòa màu sắc tựa như một vườn
địa đàng thu nhỏ vậy. Còn lúc này, mùi hương hấp dẫn lạ thường sẽ quyến rũ xúc
giác trong sự ngất ngây khó lòng chối bỏ.
- Chị biết ai sáng tạo nên khu vườn nhà em không?
- Ai ah? Tôi hỏi lại theo phản xạ tự nhiên, thoáng suy nghĩ đến
mơ hồ, không lẽ là…
- Anh Khôi đấy chị ạ, ngày trước anh hai gần như đối lập hoàn
toàn bây giờ cơ… Diễm chợt ngừng lại, như ngẫm nghĩ điều gì rồi nói tiếp, mà em
cũng không biết nữa, có thể anh cố tỏ mạnh mẽ, cố cáng đáng được hết mọi việc
như vậy để che dấu con người thật yếu đuối bên trong. Vì nhà em thiếu vắng ba -
người đàn ông, trụ cột chính trong gia đình lâu lắm rồi chị ạ.
Tôi không muốn Diễm bị cuốn vào những kỉ niệm buồn nên nói
nhanh, dùng luôn mấy tính từ hoa mỹ để kéo câu chuyện vào sự tươi vui:
- Oh, Anh hai em… great đấy chứ, nghĩ được cả khu vườn diệu
kì này trong đầu quả là…kiệt xuất thật, chị thì chịu, không hình dung nổi rồi.
Việc dùng từ của tôi thế mà đúng hướng. Diễm cười lớn, hàng
răng trắng đều lấp lóa dưới ánh đèn
- Hi hi, chị biết không, ban đầu nó chỉ như một thảm cỏ xanh
rời rạc, lố nhố cao thấp. Chỗ có hoa thì cây này khẳng khiu, bên cạnh cây kia
lùn tè mà lại tươi tốt. Mỗi khi trông thấy anh hai hì hụi trồng cây, chăm sóc,
tỉa cành, mẹ và em cứ nhìn nhau lắc đầu cười hoài thôi. Một lần bắt gặp, anh liền
kéo em vào một vụ cá cược, anh hai nhìn khu vườn chưa thành hình và bắt đầu vẽ.
Anh hai nói, sau 2 năm bức tranh đó sẽ là bản sao chính xác của khu vườn. Và quả
đúng như vậy chị ạ, ngày trước em treo ở chỗ kia cơ – Diễm chỉ tay vào khoảng
tường dán đầy những bức ảnh của cô bé, nhưng rồi một ngày bệnh anh nặng quá.
Anh hai đem tất cả những gì thuộc về mình chất thành một đống cao, châm lửa đốt
hết đi, em sợ quá nên đã dấu nó đi rồi, và giờ nó đây là là bức tranh duy nhất
còn sót lại của anh hai…
Những câu nói cuối chậm dần như nỗi buồn đang thấm dần vào Diễm.
Dường như nhớ lại cái ngày kinh hoàng đó, cô nhóc chợt thu mình, dựa cằm vào
thành lan can, nhìn mông lung xuống phía dưới. Tôi đứng bên lặng yên, ai cũng cần
một khoảng lặng trong tâm hồn. Một lúc sau Diễm nhìn sang tôi mỉm cười, nụ cười
khá lạ, lúc đó tôi không nhận ra ẩn ý đằng sau nó
- Chị thấy đứng ở đây có tuyệt không?
Diễm bắt đúng bài tôi định nói từ nãy giờ, mọi thứ đã sắp sẵn
trong đầu rồi nên tôi nói nhanh một tràng dài:
- Em biết không, lúc sáng chị bị chấn động nhẹ khi nhìn đằng
xa nhà em đấy, rồi khi đứng ở chân dốc thì cơn địa chấn mới lại tới, chị không
thể tin được những gì mình hay mơ ước lại đang ở ngay trước mặt. Ban công này,
không gian này, cảm giác này, hương vị này chính là thứ chị kiếm tìm hoài trong
những điểm dừng chân trước đó. Nếu ngồi đây có lẽ chị sẽ sáng tác được cả ngàn
bài hát ấy chứ. Diễm nè, thỉnh thoảng em cho chị sang phòng chơi nhé!
Tôi mỉm cười chờ đợi cái đồng ý dễ dàng của Diễm, thế nhưng
câu trả lời ngoài dự tính gây cơn shock nhẹ cho tôi:
- Không, em cần không gian yên tĩnh để học chị ạ.
- Ý chị là những lúc em rảnh, mà nếu em học chị không làm phiền
đâu, không có thêm tiếng động nào cả, chị sẽ ngồi ở lan can, yên lặng như một
vì sao.
- Em cần sự tập trung thật đấy, 2 tháng nữa em thi học sinh
giỏi toán huyện rồi. Tuy nhiên, nếu chị muốn sao chị không ở phòng này nhỉ?
- Hả? – Tôi thốt lên ngạc nhiên.
- Chị muốn ở phòng này đúng hông? Vậy thì nó là của chị.
Con bé này đẩy tôi tới nhiều ngạc nhiên quá chừng, tôi chớp
hàng mi cong mỉm cười:
- Ừ, chị muốn, rất muốn nhưng vừa nãy em nói…
- Em nói là phòng này sẽ là của chị, với một điều kiện...
- Điều kiện gì? Tôi chợt chưng hửng lại, giọng tò mò xen lẫn
cảnh giác.
- Nắm tay anh hai và kéo anh ấy lên.
- Để nhảy khiêu vũ à? Tôi bông đùa theo, tuy nhiên tôi đã hiểu
ý cô nhóc tinh quái.
Cô nhóc suy tư lúc nãy biến đâu mất, giờ trước mắt tôi là cô
bé đang cười vui đến tít cả mắt lại.
- Hem, đơn giản hơn nhiều, chỉ là đến khi nào anh hai nói
chuyện bình thường với mẹ hoặc em, ý em là không cần quá bình thường, chỉ cần
dăm ba câu thôi, dĩ nhiên là ngoại trừ mấy đối thoại ngắn như có hoặc không.
- Chị làm được điều kì diệu đó hông ta? – tôi giả bộ đắn đo.
- Mẹ kể cho em rồi, hì hì nên em nghĩ ra ý định hay ho này.
Em sẽ giúp tất cả, nếu chị cần gì. À mà, chị là người may mắn nhất đó, vì không
có sự ràng buộc nào cả, cố lên chị nhé, chị kéo được lúc nào, lúc ấy phòng này
thuộc về chị.
- Rồi, okie, trước khi em học bài thì dành ít thời gian kể chị
một chút về anh Khôi nhé.
Diễm xoay xoay cánh lá ti gôn trong tay, ngẫm nghĩ xắp xếp lại
dữ kiện trong cái đầu luôn đầy ắp những con số rồi nói vắn tắt nhưng đầy đủ dữ
liệu tôi cần.
- Bố em là nhà văn, một người viết có chút tiếng ở tỉnh. Một
ngày cách đây 12 năm. Bố đi, không báo trước, chỉ để lại một lá thư, bố rời mẹ
con em để đi theo người phụ nữ khác. Lúc trước nhà em ở trên phố, mẹ mang 2 anh
em trở về nhà bà ngoại – là ngôi nhà này, tiền bán nhà cũ mẹ mua mảnh đất gần
đây, gây dựng thành khách sạn mini. Người yêu của anh Khôi là hàng xóm cũ trên
phố, mỗi dịp hè chị ấy thường ở chơi nhà em, cứ như vậy hai người gắn bó với
nhau cả tuổi thơ và sở thích vẽ cũng lớn theo cùng. 17 tuổi hai anh chị quyết
làm họa sĩ, anh ấy lên phố học vẽ cùng chị ấy. Một năm sau vào một ngày…
Tôi nằm ngoan trên giường, dòng suy nghĩ miên man chập chờn đến
từ nhiều hướng. Có nên tham gia trò chơi không nhỉ? Có, vì phần thưởng là giấc
mơ từ nhiều năm trước. Có, vì mẹ Khôi đã khóc quá nhiều. Có, vì Diễm nhiều khi
cần lắm – một ông anh để dựa vào. Lý do nào để nói không? Hình như là không có,
hix cái nhìn xoắn đầy vô cảm chiều nay hoàn toàn không có chút đáng sợ nào, chỉ
vì nó quá trống rỗng và đầy bất ngờ nên mình mới giật mình đánh rơi máy ảnh đó
thôi... Thực ra thì tôi vẫn cảm nhận thấy còn lý do thứ tư, một lý do vô hình
thật khó nắm bắt, tôi chỉ lờ mờ cảm nhận một điều gì đó khác nữa muốn thôi thúc
tôi tiếp xúc Khôi. Mình sẽ cho tên ngốc đó vài ngày, chứ nếu ở trong ngôi
nhà này rồi mà không được ngồi trên ban công đó cầm đàn sáng tác thì khác nào
đang bay trên mây chợt nhận ra mây tan và mình đang rơi dần xuống vực vậy, còn
gì đáng để tiếc nuối hơn được nữa chứ?... Giấc ngủ đến nặng trĩu đôi mi mà tôi
cũng chưa tìm được lý do thứ tư thẳm sâu nào đó…
Sân khấu Staples Center chật kín người, 2 tiếng: “Mai
Anh, Mai Anh!…” được hô vang theo từng nhịp. Tâm trạng mọi khán giả đều phấn
khích dâng cao tựa cánh diều trong gió. Sau khi MC xướng rõ tên tôi một hồi
dài, tôi mới bước ra từ cánh gà của giải Grammy, những tiếng động sót lại chợt
nín lặng, chỉ còn rừng cánh tay vẫy rập rờn như cánh sóng. Tôi mỉm cười cúi
chào giữa tiếng vỗ tay chợt trào ra bất tận. Tôi đến bên cây đàn guitar trắng
tinh, ngồi xuống gảy nhẹ vài nốt, không gian lại lặng đi, những ánh mắt nhìn
tôi đầy khắc khoải mong chờ… "Mẹ cho con ngủ 2 phút nữa thôi!"...
What?, trồi đầu ra lớp chăn mỏng, tôi hé mắt nhìn xung quanh. Vài đồ đạc của
gian phòng mới hiện ra, vậy là xong, giấc mơ để đời của tôi đã bị cuốn trôi
theo tiếng la hét vọng ra từ tầng trên. Suy nghĩ lờ mờ đến trong cơn ngái ngủ
chưa dứt hết, sao lại trắng nhỉ, hix đàn mình màu vàng sáng cơ mà? Nuối tiếc giấc
mơ đẹp hiếm thấy, cộng thêm thói quen nấn ná ngủ nướng vốn có từ lâu, nên khi
tôi sẵn sàng chào buổi sáng thì nhà chẳng còn một ai. Hôm nay, thật đen đủi, những
khoảng thời gian tôi ở nhà thì Khôi đều biến mất dạng, đến tối lại trốn kĩ
trong phòng, tựa chú cá ngang ngạnh ẩn trong hang chẳng chịu ló ra đớp chút
không khí nào. Tôi nghĩ thầm, thật kì cục, thế mà mình đã định share chút thời
gian dành cho anh ta cơ đấy. Cái gã tự kỉ đáng ghét này với mình đúng là vô
duyên đối diện, bất tương ngộ rồi....
Ngày thứ hai
Từ những gì… không thu được của ngày hôm qua, tôi túm gọn một
chân lý: Cách tiếp cận duy nhất với Khôi là vào buổi sáng sớm, trước khi anh ta
bỏ đi biệt tích cả ngày. Tôi cười thầm hơ, mình sẽ đón lõng anh ta như
vây một con cá cảnh. Mái tóc rối bù của Khôi xuất hiện thì tôi đã “chơi chơi”
quanh khu vực bếp lâu rồi. Rồi anh ta chui vào nhà tắm biến thành con rùa trong
hơn 20 phút, đến khi bụng tôi réo xì xèo thì mới tới ngồi vào bàn ăn. Tuy thế,
giọng tôi vẫn mềm mại nhất có thể:
- Anh Khôi ăn gì để em làm, có mấy lát bánh mì, sẽ có trứng
chiên chỉ trong một phút. Và nếu anh thích cơm chiên Dương Châu thì khoảng 5
phút là xong ạ, còn Salad bác làm hôm qua trong tủ lạnh nữa.
Không mở nửa lời nói cũng chẳng thèm nhìn, Khôi lướt qua tôi,
tiến đến chạn bát, tự chế biến bữa sáng bằng một gói mì. Thái độ dửng dưng đến
vô tâm, trong 3 giây ngắn ngủi, anh ta nhanh chóng biến tôi thành một con ngốc,
thất bại, tôi rủa thầm trong bụng. Cũng may là Diễm đã nói qua với mẹ nên người
đi học người đi chợ sớm rồi không thì mình biến thành cô hề mất. Bỏ mặc anh ta
với tô mì đáng chán, kệ luôn cái bụng mềm ra vì thiếu calo bổ sung. Tôi lên
phòng, tìm trong valise đôi giày thể thao yêu quý, khẽ cười, đây là phương án
2.
Lúc tôi tung tẩy cùng đôi giày vàng chóe bước xuống cầu thang
thì thấy Khôi đang để cái tô đã rửa sạch vào chạn. Cũng không tệ lắm, là chú cá
trong hang chứ không phải con tôm công tử bột.
Tôi xuống nhà, đứng cạnh Khôi, lời nói nhún nhặn đầy dễ
thương:
- Anh Khôi này, cảm ơn anh vì đã cho phép em ở lại đây, em cảm
ơn anh rất nhiều ạ.
Khôi im lìm, lặng lẽ xỏ chân vào giày. Thật kì cục, chưa bao
giờ mình rơi vào tình huống này, anh ta nghĩ mình là ai chứ!? Tôi cố giam cầm
suy nghĩ bực dọc lại trong đầu, không thể để để nó xấm lấn vào phương án 2 của
tôi được. Theo dự tính từ trước, tôi lặp lại câu nói với cường đồ âm thanh cao
hơn.
- Anh Khôi này, cảm ơn anh vì đã cho phép em ở lại đây, em cảm
ơn anh rất nhiều ạ!
Đôi tay Khôi khựng lại trong một giây rồi lại chậm rãi buộc
tiếp nút thắt.
Tôi vẫn quyết đi theo triết lý giao tiếp của riêng tôi: Nếu
muốn ai đó bộc lộ mình, hãy công kích anh ta. Tôi cúi thấp hơn thêm chút nữa, đẩy
cao giọng hơn:
- Anh Khôi này…
Và anh ta thốt lên, gần như là tức giận, nếu so sánh chính
xác thì có lẽ nó giống tiếng thở hắt ra đầy bực bội thì đúng hơn.
- Ừ!
Tuy nhìn qua tình hình có vẻ xấu đi nhưng quan trọng là Khôi
đã chịu mở miệng với tôi, chỉ cần lần đầu thôi, tôi tin lần thứ 2 sẽ đến trong
dễ dàng hơn nhiều. Thế nhưng, chính trong lúc này tôi lại cảm thấy không được
thoải mái lắm, giống như tâm trạng bị gượng ép phải làm điều gì đó mà mình
không thích vậy, ban đầu thấy mới lạ và hấp dẫn, nhưng khi đã ngấm vào rôi thì
chỉ thấy chán nản mà thôi. Tuy nhiên, dấu cảm xúc thật không phải là khả năng vốn
có của tôi sao, tôi nói theo những gì phác thảo ra từ lúc nãy:
- Em nghe bác gái bảo sáng nào anh cũng đi bộ, hì hì lâu rồi
em cũng không thể dục buổi sáng gì cả, anh cho em đi cùng một vòng nhé, khi nào
quen đường em sẽ tự đi, được không ạ?
Lại im lặng, mình biết mà, suy nghĩ tiêu cực đến nhưng không
làm tôi xám xịt thêm tẹo nào. Tôi tự cho phép mình lon ton theo Khôi, rồi tự sốt
ruột với các động tác chậm chạp liên tiếp của anh ta. Lấy áo Jacket và mũ để sẵn
trên ghế, khoác vào người, tìm chìa khóa, đi ra cửa, khóa lại, rồi đi ra cổng…
Khôi tốn tới 10 phút trong khi tôi chỉ cần 1, anh ta hành động cứ như thế là cụ
ông tập thể dục dưỡng sinh vậy, mình nhìn hoài không khéo làm bay biến mất bản
chất sống vội bấy lâu nay của mình cũng nên. Khôi đang mềm mại khóa cổng, tôi đứng
phía sau, xỏ 2 tay chặt vào cái áo Cardigan màu xanh duơng, chân co lên di di
mũi giày vừa vì lạnh vừa vì sốt ruột đến mức muốn hét lên rồi ấy chứ. Cái anh
chàng cá cảnh đáng ghét này làm mình chờ đông cứng đến khi nào nữa đây, thiệt
tình…
Sáng nay hứa hẹn là một ngày nắng trong, những đám mây trắng
mỏng lướt nhẹ qua phông nền màu xanh đang giăng kín cả bầu trời, vài làn gió biển
thổi tới thật trong lành. Có lẽ Khôi cũng có cùng suy nghĩ với tôi, thoáng nhìn
lên cao rồi anh nở một nụ cười. Tôi gần như chết lặng, lần đầu tiên tôi thấy điệu
cười lạ như thế, không thể phủ nhận nó thật cuốn hút, sức hấp dẫn nằm ở đâu
chính tôi cũng không rõ, chỉ thấy hình như điều gì khác lạ vừa xẹt qua tim tôi,
khiến nó nhói lên một cái. Có vẻ như sau khi cảm nhận được thời tiết, Khôi
thoáng linh động hẳn, như hứng khởi trước điều gì đó thú vị đang chờ đợi phía
trước, bước chân vui vẻ kia làm nổi cơn tò mò trong tôi. Ah hẳn nhiên là vậy rồi,
nếu anh ta có thể ngồi cả ngày thì chỗ đó không thể nhàm chán được. Và mặc dù
tôi đã đứng bên anh ta suốt từ trong nhà cho đến giờ, Khôi vẫn đi lướt qua, gần
như không thể hiện một nhận thức nào chứng nhận tôi đang tồn tại, trong tình cảnh
ấy suy nghĩ trong tôi méo xẹo, vô hình kiểu này, mình chẳng thích tẹo nào.
Chúng tôi bước chậm bên nhau, tới châm dốc, đột ngột Khôi tăng tốc, không phải
đi mà anh ta đang chạy. Theo phản xạ, tôi vội chạy đuổi theo anh ta, trong bụng
rủa thầm mình tưởng anh ta hay đi bộ cơ mà. Khôi chạy không nhanh lắm, Tôi giữ
khoảng cách được chừng một phút, nhưng cũng thật kì cục, mỗi khi tôi muốn vượt
lên để có thể chạy song song thì Khôi sẽ tăng tốc thêm 1 chút và rồi sẽ bỏ rơi
tôi lại phía sau như muốn trêu người tôi vậy. Điều đó lặp lại tới lần thứ 3 thì
khoảng cách giữa tôi với Khôi càng thêm xa.
- Anh Khôi!, anh Khôi đợi em đã…
Khôi chẳng thèm phản ứng gì, thậm chí tôi còn cảm thấy anh ta
còn chạy nhanh hơn.
- Anh Khôi!...
Đầu tôi tôi nóng bừng, bực quá đi, nếu có thể chắc nó đã xì
khói ào ào như cái icon yahoo rồi ấy chứ. Thoáng chốc, giấc mơ trên ban công trắng
bay biến đi đâu mất, chỉ còn những suy nghĩ bùng nổ như pháo hoa đêm 30. Có chạy
chậm không cái tên đáng ghét kia, ta mà đuổi kịp ngươi thì… Mệt quá, không thể
cố hơn nữa, tôi dừng lạ, cúi người thở dốc, ở phía trước theo một khúc quanh, tấm
lưng Khôi đã biến mất trong tầm mắt. Cái tên tự kỉ này, đã thế mình sẽ buông
tay cho hắn ta chết chìm trong bóng tối muôn đời luôn đi.
Một lúc sau, tôi bước theo chiều ngược lại. Khi đi qua nhà
Khôi, những điều khủng khiếp chợt hiện ra, tôi bóp tay lấy túi quần, nó hoàn
toàn trống rỗng, chết rồi. Lúc nãy, vội tìm bằng được chiếc giày vàng chanh, điện
thoại và ví tiền tôi để trên giường bị chôn vùi theo lớp áo quần vứt ra từ
valise. Tệ hơn nữa tôi không có chìa khóa nhà, Diễm và mẹ trưa nay sẽ không về,
người lo quản lý khách sạn mini người thì bận học phụ đạo đội tuyển Toán buổi
chiều. Còn cái tên đáng ghét vừa đẩy tôi vào bi kịch này thì thú thực tôi chẳng
buồn nhớ tới nữa, suy nghĩ tôi tiu nghỉu cùng bước đi chậm, người ta có thể vác
cái bụng đói đi bao xa nhỉ?
Giá như cuộc đời là một thước phim, tôi sẽ tua nhanh khoảng
thời gian hôm nay, bởi nó thật nhàm chán. Sáng ra biển dạo loanh quanh với cái
nhìn hờ hững, đến trưa mò về, không thấy ai cả, ngồi chờ. Ngồi một lúc lại đi,
sau đó nhận ra mình không còn sức mà bước nổi, đành leo lên dốc ngồi chờ. Tôi
chằng có gì trong tay để giết thời gian, những suy nghĩ đến trong trong tâm trạng
không tốt càng biến thời gian thành một còn rùa nhỏ bé đang lết mình trên dốc,
thật chậm chạp. Tôi là típ người làm việc theo cảm hứng và cảm xúc của bản
thân, tôi ghét chờ đợi và ở thế bị động vì trong những lúc như thế tôi thường
không làm được gì. Không biết kiếp trước mình có mắc tội gì anh ta không nhỉ?
Câu hỏi ấy hiện ra trong đầu tôi đã hơn 100 lần thì mới thấy bóng dáng mẹ Khôi
dần hiện ra từ đằng xa…
Sáng nay tôi còn dậy sớm hơn cả hơn qua, một kế hoạch hoàn hảo
cần phải có công sức bỏ ra tương xứng, tôi vẫn sẽ tiếp tục “kéo co” với con cá
cảnh đáng ghét ấy. Vì sao ấy à, dĩ nhiên tôi làm sao quên mà bỏ qua được tình cảnh
khốn đốn của mình hôm qua cơ chứ. Trước mắt tôi cần có căn phòng tầng 3 cái đã,
rồi sau đó, umm nói sao nhỉ, tôi đâu cần tiếp tục “nắm tay” anh ta nữa, tôi đâu
hứa hẹn điều đó với Diễm cơ chứ, phải không nào?
Chiều qua khi đang ngồi tự giam cầm mình trước cổng, tôi đã
nghĩ ra diệu kế này. Thật may mắn, mọi thứ thuận lợi, cái gật đầu của mẹ Khôi
khiến tôi muốn nhảy cẫng lên mà vỗ tay bôm bốp như đứa trẻ. Tôi nhìn đồng hồ
trên điện thoại, rồi đưa mắt về cảnh cổng màu trắng nhà Khôi, ta đang chờ ngươi
đây, ra khỏi hang đi nào, con cá cảnh kia.
Cái mũ trùm đầu của áo jacket màu nâu sậm ló ra từ cuối chân
dốc, tôi vẫn nép mình bên gốc cây dừa, chỉ có đôi mắt ló ra tý xíu thầm quan
sát. Cái tên đáng ghét, hôm qua thì chạy như hổ báo, sáng nay thì đi tà tà như
sên rùa. Tuy thế, tôi vẫn chưa động tĩnh gì, tôi chả dại để anh ta biết mình bị
bám theo ngay từ đầu, chiếc xe đạp của Diễm đã bị bỏ xó một thời gian, thế
nhưng khi được sơn sửa lại và đính thêm 3 cái chong chóng đỏ, vàng, xanh, tôi
làm tối qua, giờ trông nó thật bắt mắt, tôi thấy mình y hệt cô nàng Han Ju Eun
bước ra từ bộ phim Full House vậy. Có chiếc xe này, tôi sẽ đạp tà tà từ đằng
xa, chẳng tốn bao nhiêu sức mà đố anh ta lọt ra khỏi tầm mắt được. Đợi đến khi
Khôi đi một quãng, tôi mới xách xe ra khỏi chỗ nấp. Mọi chuyện ban đầu khá thuận
lợi, anh ta cứ cắm cúi bước đi không thèm nhìn ngang dọc gì cả. Tuy nhiên, 20
phút sau, đoạn đường đang đi chợt xuôi xuống như một con dốc lớn. Đánh vật với
khúc đường kì quái, tôi khá bối rối, mồ hôi rịn dần trước trán, việc kìm giữ
chiếc xe chỉ chực lao xuống phía dưới thật khó khăn. Và điều tồi tệ nhất cuối
cùng cũng xảy ra.
- Két.
Giữa không gian vắng, tiếng phanh xe rít lên mà tôi cứ ngỡ
như tiếng còi báo cháy. Suy nghĩ lo lắng hiện hữu bằng trực giác từ cái
quay người rất chậm của Khôi. Lộ hoàn toàn rồi. Tôi cắn môi nhìn Khôi với đôi mắt
của kẻ hối lỗi, dù sao tôi cũng không phủ nhận là mình sai. Ở bất kì khía cạnh
nào, theo dõi người khác, gần hay xa đều không đúng rồi.
Khôi quay người rất chậm. Và tôi không bao giờ có thể quên được
khoảnh khắc đó, khi đôi mắt chúng tôi gặp nhau. Một tia nhìn thẳng chiếu sâu
vào tôi. Đôi đồng tử Khôi mở to, cái nhìn sẫm màu chất chứa nhiều xúc cảm kì dị.
Tôi giật mình, choáng váng. Ngôn ngữ cử chỉ đôi khi còn mạnh hơn cả lời nói, nó
thách thức bạn phải tự cảm nhận bằng các giác quan của mình, đẩy bạn vào cảnh đối
diện với phán xét từ suy nghĩ của chính bạn. Tôi nhận ra mình đang hối lỗi Phải
chăng có Lẽ nào mình đã đi xa hơn mức cho phép?...
Ngày thứ tư
Sáng dậy, tôi nhận ra mình đã bỏ cuộc, tất nhiên tôi không có
ý định bỏ rơi anh ta hoàn toàn, nếu có dịp tình cờ nào đó giáp mặt, tôi vẫn sẽ
giúp anh ta thôi, ơ nhưng mà, tôi tỉnh táo hẳn, cơn buồn ngủ còn lảng vảng
quanh phòng chợt bay biến. Tội dựa vào đâu để có thể giúp được anh ta nhỉ? Cách
đây 3 ngày Khôi với tôi chỉ là 2 kẻ xa lạ đi lướt qua nhau, nói với nhau vài
câu và…chấm hết. tất cả chỉ có thể. Mình lại tự mê hoặc bởi suy nghĩ hay ho đa
phần ảo tưởng rồi, hay vì Khôi khác lạ, dị biệt so với những anh chàng khác?
hay là vì chưa bao giờ mình thực sự có được thách thức thú vị?...
Sau thời điểm giấc mơ sở hữu không gian mơ ước bị cái nhìn
ghê gớm đánh cắp. Tôi ủ đầy mình bằng những dự định khác. Cùng chiếc xe đạp,
tôi vươn những hành trình khám phá ra xa hơn. Thị trấn biển này có quá nhiều điểm
hay ho để thưởng thức. Mỗi ngày, từ sáng sớm, sẽ có 3 thứ kè kè bên tôi. Chiếc
guitar trên vai, cuốn sổ chép nhạc trong túi và máy ảnh Canon tòng teng trước
ngực. Thoảng khi, tình cờ bắt gặp Khôi, tôi thường chủ động lướt qua anh ta. Một
đôi lần Diễm nhìn tôi dò hỏi với cặp mắt buồn xo, làm tôi lại thầm trách
mình...
Những địa điểm thú vị gần gần đã dần quen thuộc. Vì thế hôm
nay tôi đạp xe đi khá xa, vượt qua nhiều con dốc. Trôi theo thời gian, khung cảnh
dần hoang vắng hơn. Sau một khúc quanh, đoạn đường phía trước chợt trổ ra bên
trái một lối mòn nhỏ, thoáng chút đắn đo rồi tôi hướng xe đi vào lối mòn đó. Rẽ
lỗi bất ngờ bao giờ cũng thú vị hơn đi hoài con đường thẳng, hơn nữa người ta
đi hoài nên thành đường đó thôi, tôi nghĩ thầm. Tuy thế, trái với dự tính, đi
thêm một đoạn, vài giống cây tầng thấp, vung vẩy những tàu lá to lạ lẫm che dần
lối đí. Con đường càng nhỏ hơn và không gian hiện hữu một sự hoang vắng lạ thường.
Tôi di chuyển trên xe khá khó khăn, cổ chân tôi thấm dần thứ nước nhớt nhớt ẩm
ướt lạnh toát kì dị. Nhưng tôi không giám quay đầu lại, một phần vì tôi có
thoáng chút sợ mơ hồ trong người, phần khác vì bản tính tò mò cố hữu, lối mòn
này sẽ dẫn đi đâu? Có gì hay ho phía trước để người ta qua lại nhiều ở nơi này
nhỉ?
Đi thêm một chút, tôi gần như không thế di chuyển trên xe đạp
nữa, tôi đành xuống xe dắt đi, trong khi trái tim đập mạnh dần thì những thân
cây cao lớn đột ngột hiện ra, tôi nhận ra mình đang ở mé của một con dốc. Chính
xác là tôi đang ở trên một ngọn đồi nhô ra phía biển. khung cảnh phía xa khá giống
với những gì tôi thấy khi ngồi trên taxi, nhưng khoảng cách gần hơn nhiều. Kí ức
đẹp cùng với mong muốn có thể chạm vào nó khiến tôi muốn lao xuống ngay. Nhưng
những gì cần vượt trước mắt quả không dễ dàng. Tôi chọn một góc khuất dựng xe
vào và quan sát kĩ hơn, chà chà, trước tiên là ngọn đồi xuôi xuống đầy những
viên đá nhỏ, sẽ ra sao nếu mình trượt ngã và va vào thân Dẻ to kia nhỉ. Tiếp đến
là đám Dứa gai um tùm với những cái gai chìa ra lởm chởm, mọc ra đầy rẫy đường
đi. Tiêu đôi chân mình rồi, hix. Để thực sự cảm nhận những gì mình thấy, tôi cần
tuội xuống một đồi cát cao nữa, có gì đảm bảo mình sẽ không bị chôn vùi trong
đó kia chứ. Tôi đưa mắt ra xa hơn, góc biển vắng nhìn từ trên cao thật tuyệt.
những khối nước lớn dồn từ biển xa rồi tiến vào bờ, bắn tung những đám bọt
trăng xóa vào vỉa đá tựa những cánh tay chào đón du khách. Những vía đá được
sóng biển bào trơn nhẵn và ẩn chứa những hình thù kì dị, những có sức cuốn hút
nghệ thuật lạ thường. Và thật lạ, có một khối đá lớn, được những hòn đá xếp chồng
lên nhau, đứng sừng sững tựa một kim tự tháp trước gió biển, Wow tuyệt thật,
mình mà ngồi trên đó và chiêm ngưỡng xung quanh thì...chà chà... Người ta liệu
trong đời liệu có bao nhiêu cơ hội để mà hối tiếc, tiến lên thôi Mai Anh. Được
sự cổ vũ của suy nghĩ tôi hít sâu một cái và quyết định tuột xuống con dốc.
Đoạn đường quả khó khăn như tôi hình dung, lúc đầu, tôi không
bị cú ngã nào cả, thế nhưng vài cây Dẻ cũng khiến khớp vai và tay tôi nhói lên
khi va vào vì cố làm giảm vận tốc trượt. Thoát khỏi đám cây lớn tôi lại được
đám Dứa đầy gai “ chào đón ”, trước khi tới cồn cát thì bắp chân tôi đầy những
vệt xước rỉ máu. Tôi ngồi trên mép đồi cát xoa xoa vào vết thương và thầm nghĩ.
Giá mà mình mặc quần Jean, khi đang lần mò xuống thì tôi bât ngờ tôi bị tuột
đi, gần như ngay lập tức, một khối cát lớn đổ sập lên người, theo quán tính,
tôi bị cuốn đi, lăn nhưng vòng tròn dài, khi tới chân dốc, tôi chưa kịp định thần
lại thì chiếc guiar thân yêu đã lao tới....
Tôi ngồi trên một phiến phẳng như bàn cờ, vung vẩy đôi chân
trầy xước vào làn nước mát, bóng nước in hình 1 cô gái trẻ mỉm cười méo mó với
mặt mũi lem nhem tóc tai xơ xác và 1 khối cụ sưng vù bằng nửa quả trứng cút...
Những vết thương đến liên tiếp và dồn dập khiến tôi phải ngồi
bên mép đá mà xuýt xoa khá lâu, cuối cùng tôi cũng dồn được sức để nhỏm dậy,
Tôi đi chậm, hướng về bãi đá, thật kì lạ, các khối đá xếp la liệt, tròn tròn
như quả trứng gà, tôi thấy mình như đang bước dần vào nghĩa địa đá. Và kìa, giống
như một ông hoàng xinh đẹp được tạo ra bởi sự sắp đặt đầy nghệ thuật của tạo
hóa. “Ngọn kim tự tháp” đứng sững sững, khoe mình trong gió biển. Tôi ngước
lên, khẽ trầm trồ. Wow, thích thật. Tôi biết leo lên khá chật vật, đầy nguy hiểm,
thế nhưng, phần thưởng có được xứng đáng để thủ thách chính mình.
Tôi cẩn thận dò dẫm từng bước một, vài vỉa đá đầu khá trơn
nên tôi phải cúi thấp người di chuyển. Chiếc guitar trên vai hơi vướng víu, tuy
nhiên, tôi sẽ leo lên cùng với cây guitar này, nó giống như một người bạn không
thể tách rời của tôi, lúc nào cũng vậy, mỗi khi cần, nếu chạm được vào cây đàn,
dù không gẩy nốt nào cũng khiến tôi vững tin lên hẳn lên.
Thời gian dường như trôi thật chậm khi tôi đưa mình dần lên
cao. Đỉnh là một hốc đá được khoét rỗng, được sóng và gió bào cong cong. Phía
trên có một tảng đá lớn đè lên thành mái vòm, cảm giác nguy hiểm mà vững chãi.
Ngồi lọt thỏm trong hốc gió, tôi thở ra nhẹ nhè, lặng ngắm cảnh sắc xung quanh,
phía dưới có một thân cây cắm vào trong biển đã theo thời gian đã chết khô. Chợt,
một chú chim biển tách đàn sà tới, đậu vào khúc gỗ. Với bộ cánh trắng muốt, đôi
chân dài khẳng khiu, chú ta đang chăm chú rỉa cánh bằng cái mỏ dài, khoảng cách
khá gần, tôi có thê nhìn đôi mắt trong veo đang lay động…
Chiều nay là ngày hoàng hôn biển đẹp. Phía xa, mặt trời như
trái bóng màu cam đang ngấm dần vào khối nước xanh mát. Trên cao, vài cánh chim
trời chao nghiêng, bay về tổ ấm. Hình ảnh thường thấy được đặt trước không gian
mênh mang, bỗng nhiên gợi lên điều gì đó sâu lắng, tôi với lấy cây đàn ở cạnh
bên, ôm chầm lấy, và hát: "Remember when I was young and so were you.
And time stood still and love was all we knew. You were the first, so was
I..."
Khúc nhạc cuối đã trôi khá xa, tôi vẫn ngồi lặng ngắm những dải
mây đang nhuộm vàng rộm cả bầu trời, những con gió biển mơn man, khẽ rì rào qua
rặng cây ru êm cảm xúc. Chợt cảm nhận vô hình rất lạ xen vào, ngoảnh ra phía
sau, giật mình, Khôi đang ngồi âm thầm quan sát tôi, im lìm không gây tiếng động
tựa đứa bé ngoan ngoãn, anh ngồi xếp bằng thoải mái trên cát, phần thân hơi rướn
về phía trước, như mong chờ điều gì đó sẽ đến với mình. Anh đang cố níu giữ từng
nốt nhạc ư?, suy nghĩ đó bỗng nhiên gây trong tôi nỗi thương cảm, không có chút
đắn đo, tôi ôm cây đàn, bước xuống.
Trong khi tôi đang phân vân không biết nên đặt chân ở chỗ nào
thì Khôi đã tiến lại, vài giây sau đó, thật nhanh chóng Khôi đã đứng trên đỉnh
phơi mình trước gió biển cùng với tôi. Khoảng cách thật gần, đột nhiên tôi nhận
ra Khôi nổi lên điều gì thật lạ, mái tóc không kiểu cách, đơn giản tự nhiên của
anh bay nhẹ trong gió. Ánh nhìn trong veo, xa xăm về phía biển, đôi mắt như biết
cười nhưng nụ cười không dành cho bất kì ai. Gương mặt sáng phảng phất vẻ huyền
bí của anh, khiến trong tôi dâng lên cảm xúc nào đó, thật lạ. Tôi nhận ra mình
đang lí nhí:
- Em hát cho anh nghe nữa nhé!
- Anh muốn hát.
Tôi mỉm cười.
- Anh hát bài nào, để em đệm cho.
Khôi không nói gì, đưa tay ra chờ đợi. Hiểu ý, tôi đưa anh
cây đàn, anh đón lấy, gẩy thử vài nốt, rồi anh hướng ánh nhìn xa xăm về phía biển,
những đoạn nhạc dạo nối liền nhau, rồi bất ngờ các nốt nhạc đầy cảm xúc chợt trồi
lên như những lớp sóng.
"All around me are familiar faces. Worn out places,
worn out faces. Bright and early for their daily races. Going nowhere, going
nowhere..."
Giọng Khôi như cơn mưa dài thấm dần nỗi buồn vào từng nốt nhạc,
không quá nhấn nhá giai điệu, không màu mè khi lên xuống, khúc ca hiện ra từ
trái tim đồng cảm. Đó là cảm xúc sâu lắng nhất mà khá lâu rồi tôi mới thấy lại
được. Bài hát như chất chứa cả nỗi niềm của anh, anh gửi trọn mình vào đó, khi
những tâm sự được từng nốt nhạc thốt ra tan dần vào trong gió, anh lại trở về với
khoảng lặng thường ngày. Tôi ngồi bên, lặng theo với anh. lúc lâu sau mới quay
sang mỉm cười, Khôi cũng mỉm cười với tôi, chân thành và gần gũi, khuôn mặt anh
như ấm hơn trong nắng chiều. Đột nhiên, tôi muốn được tâm sự khủng khiếp, những
suy nghĩ gom lại từng ngày đã tràn căng như cánh buồm trên biển, cần được gải
thoát để ai đó thấu hiểu. Không báo trước, tôi bắt đầu kể những câu chuyện
không đầu không cuối về mình, về đại gia đình giàu sang nhưng xa cách, về những
điểm dừng chân dài ngắn khác nhau, và cả ước mơ nửa trẻ con nửa người lớn tuổi
18 của tôi.
Được Khôi chân thành lắng nghe và thấu hiểu, tôi cảm thấy
tươi vui lạ thường, nguồn sống ấm mới len vào trong tôi. Và thật lạ, bỗng nhiên
tôi nhận ra ở bên anh yên bình biết bao. Anh như cột sóng thẳng đứng nhấn chìm
mọi buồn bã cho tôi. Chợt, trong một thoáng tôi cứ ngỡ mình cách bờ hạnh phúc ước
ao chỉ gang tay nhỏ, nụ cười nở rộ trên môi tôi, bất giác tôi xoay người tựa
vào lưng anh, hát lên khe khẽ...
Có lẽ đã 2 năm, tôi sống trong bóng tối. Hình ảnh người con
gái tôi yêu say đắm, nằm im lìm, trắng bệch trong bồn tắm ngập ngụa đầy máu,
gây cú shock lớn với tôi. Vụ tự tử kì dị đó như mũi dao nhọn khắc sâu vào tâm
trí, không ngừng gây nhức nhối, ảm ánh tôi từng phút. Đẩy những xúc cảm vốn có
lên cao, vượt quá ngưỡng kiểm soát. Những cơn trầm cảm ngày một nặng hơn, nhiều
đợt sóng cảm xúc trào lên rồi lặng đi. Giữa khoảng lặng hiếm hoi, tôi rơi, chìm
trong cõi vô định, hóa thành hòn đá xanh vô cảm.
Vài ngày sau cơn chấn động, tôi được đưa về nhà trong tâm trạng
u mê, quãng thời gian tồi tệ đó, tôi sợ nhìn thấy thế giới ngoài kia, sợ đối diện
với những tia nhìn thương cảm xen lẫn hoài nghi, không thể giấu diếm của người
đối diện. Những ánh mắt đó luôn dội vào ngực tôi cú đấm đau nhói. Nó khiến tôi
phải đối diện hiện thực, đẩy tôi vào niềm kí ức đau xót. Tôi dần tách rời tất cả,
mọi thứ lãnh cảm dần trong tôi. Tôi tự trói buộc mình giới hạn quanh 4 bức tường
phòng, tôi như con ốc biển nằm co mình trong vỏ tối tăm, dấu kín cảm xúc, đắm
chìm trong những nỗi u buồn thường trực.
Dường như, thời gian luôn là viên thuốc kì diệu, 3 tháng gần
đây, cơn ác mộng ít đến hơn, tôi bắt đầu tập sống có trách nhiệm, tập chăm lo
cho mình từ những việc nhỏ. Học lại cách cảm nhận và thích ứng cuộc sống, giống
như thằng bé con trong tôi mười mấy năm trước từng làm. Ánh mắt mẹ và em lấp
lánh niềm vui, đã tiếp cho tôi nhiều sức mạnh. Tuy vậy, tất cả thật khó khăn,
chỉ mỗi việc bình thường là đi bộ mỗi sáng, tôi đã phải đấu tranh rất nhiều.
Tôi không muốn mình mãi là gánh nặng, giống như người bố đã bỏ mẹ con tôi mà
đi.
Thật tình cờ, chiều nay lang thang ra biển vắng, Mai Anh – cô
gái bé nhỏ trọ nhờ nhà tôi, đã ở đó, Tôi ngồi ở phía xa, thầm quan sát em, say
đắm bên cây đàn guitar, em đang sáng tác bài hát yêu đời nào đó, em cất tiếng
ca với cả sóng biển vỗ bờ, em hát to đầy hứng thú. Khi tìm được giai điệu đẹp để
chép vào khuôn nhạc, em lại giơ cao tay lên trời, cười lớn nghiêng đầu như đứa
trẻ. Bỗng nhiên những sợi dây u ám đã từng trói chặt tôi, như được bàn tay nhỏ
bé kia tháo ra, từng nút thắt một. Nhìn mái tóc mềm thơ ngây tung bay trong gió
biển của cô gái yêu đời tỏa sáng, một điều gì đó cuộn lên trong tôi, tôi cũng
muốn được sống hồn nhiên như thế. 2 năm trước, tuổi 18 của tôi giống như em, đi
theo tiếng gọi của giấc mơ, có lý tưởng soi sáng cuộc hành trình và kiếm tìm
hoài cuộc đời đáng sống.
Khi ôm lấy cây đàn, bằng cả niềm tin và khích lệ có được từ
Mai Anh, tôi hát hết nỗi lòng, hát cho chính tôi, hát cho những nỗi đau thương
chua xót, hát để xua tan bóng đêm trong lòng. Cơn chấn động kì dị ngày nào,
trong một thoáng như biến mất đi, lần đầu tiên sau quãng thời gian dài, tôi thực
sự muốn sống. Rồi khi Mai Anh tựa vào tôi, bỗng chốc tôi hóa thành cột sóng mạnh
mẽ để em có thể dựa vào, điều gì đó đang sưởi ấm trái tim tôi, khá lâu rồi
trong tôi mới mang nhiều cảm xúc đến thế. Tôi biết, nghị lực mới, niềm hy vọng
mới trong tôi vừa vỡ ra, như hạt mầm sống xanh tươi trong gió biển. Và tôi chợt
nhận ra Mai Anh tựa như một vệt nắng cuối trời kia, vệt nắng mới trong màn đêm
u tối của tôi, liệu tôi có thể nào nếu được cùng Mai Anh bước sang trang mới của
cuộc đời?...
Khánh Bùi
Nguồn:TRÍ THỨC TRẺ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét