Thứ Hai, 21 tháng 2, 2022
Hoài niệm mùa đông
Ðã xa lắm rồi phải không anh! Mọi chuyện chỉ còn là kỷ niệm.
Nhưng không hiểu sao em vẫn nghĩ về anh nhiều đến thế. Lại một mùa đông nữa, và
kỷ niệm trong em lại nhức nhối. Thật ngốc nghếch làm sao. Thời gian đã trôi
qua, tất cả đều đã đổi khác. Những bạn bè em cũng đã đổi khác. Tại sao em không
thể như chúng, ném trả quá khứ những cái của nó? Anh cũng khác nhiều lắm. Giờ
này, có thể anh chẳng còn nhớ em là ai nữa. Em - người đã từng khắc khoải chờ đợi
anh, người giờ đây chỉ còn lại một mình với một thất bại cay đắng. Cái thất bại
mà em tưởng mình đã bình thản đón nhận, nhưng không ngờ nó vẫn làm em xót xa
quá. Lúc này em mong có anh biết bao! Nhưng chỉ là mong ước. Thì vẫn thế, em
luôn là người cô độc giữa cuộc đời mà (!).
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cành phong hương
Cành phong hương Tôi lên vùng núi lần này không phải vì ham vui. Thực sự trong lòng tôi không còn chỗ cho những buồn vui của cuộc sống thư...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét