Gom Nhặt Lá Hoa
- 1 -
1. Những năm cuối thế kỷ 20 cái thời mới chân ướt chân ráo đặt chân tới quê hương thứ hai Thuỵ Sĩ mà nhiều người mệnh danh là thiên đường trên trần gian, tôi vẫn còn đặc sệt bản tính Cô Bé Lọ Lem Cendrillon (Cinderella ) gốc miền Tây Nam Bộ.
Mặc dù nhiều năm trước đó chúng tôi đã có may mắn theo đuổi
đèn sách ở Sài Gòn. Thời ấy được đến trường học đồng nghĩa với được tiếp nhận một
nền giáo dục hoàn hảo,nhân bản,tinh hoa phát huy hết mực từ các Thầy Cô ngay lớp
vỡ lòng rồi, huống chi vào đại học, lại ở ngay thành phố Hòn Ngọc Viễn Đông,
cái nôi của nền văn minh Đông Nam Á mà các quốc gia lân bang ao ước, xem như
kim chỉ nam để vươn tới.
Trong khuôn viên trường ĐH chúng tôi có dịp làm quen với rất
nhiều các đàn anh đàn chị lớp trên, và các bạn học cùng trang lứa đến từ mọi
nơi thành thị lẫn thôn quê. Ngoài ra còn nhiều chàng các trường ĐH khác lẻn
sang “học hè” ( đó là danh từ mà các chàng ấy tự đặt cho việc siêng năng vào
trường Văn Khoa tôi để…làm gì thì có trời và chính họ biết ).
Sinh viên là thành phần ưu tú, là tương lai của đất nước nên
cách cư xử cũng ra vẻ …sinh viên lắm rồi! Tức là sinh viên nữ thì hoặc áo dài
các màu tha thướt hoặc áo đầm, quần pattes d’éléphant à la mode,nghĩa là được vận
trang phục theo ý thích chứ không chỉ đơn điệu một màu trắng như ở trung học.
Dáng dấp thanh nhã,nói năng dịu dàng, quyến rũ nhất là các nàng xuất thân ở
Saigon hoặc Huế hoặc người Saigon mà gốc Hà Nội di cư.
Sinh viên nam thì phong cách lịch lãm,trí thức, galant chẳng
khác dân Tây ấy. Họ cũng biết nhường các cô đi trước; kéo ghế cho các cô ngồi
khi vào quán rồi mới đến phiên mình; dắt xe từ bãi đậu,cầm ví, cặp xách, vật nặng…
cho bạn gái. Và hầu như tất cả họ đều biết chơi một nhạc cụ nào đó. Nếu không
piano, violon thì cũng guitar, thổi sáo, đánh trống…và hát những bản tình ca (
chắc là chút xảo thuật để đi “cua bồ” đây, có đúng không các ông anh cựu sinh
viên, cựu học trò của thời xa xưa ấy?)
Tôi may mắn được hấp thụ kiến thức từ nền văn minh tuyệt hảo
trên. Tuy chương trình khó hơn thời trung học, thức trắng đêm để gạo bài là
chuyện thường tình, nhưng với tôi đó là thời kỳ đẹp nhất trong đời. Ở nấc vừa
chấm dứt “ thời con nít”, ngấp nghé trước ngưỡng cửa người lớn mà chưa hẳn trưởng
thành chín chắn. Đáng yêu sao “thời chớm lớn”đôi lúc rộn ràng niềm vui bất chợt
đôi lúc khóc buồn vu vơ không tên gọi hoặc lòng thoáng xôn xao khi bắt gặp ánh
mắt ai đó nhìn trộm…
Đoạn đời hoa mộng của tôi bị bóp chết non một cách tàn nhẫn vội
vàng hối hả. Tự dưng bỗng nhớ lại mảnh giấy viết vội và trao vội của ai đó 44
năm trước giữa cơn sóng thần hung hãn:
“Với tôi, người như một giấc mơ. Và giấc mơ đến đây là chấm dứt!“
Phải, không chỉ một giấc mơ của “ai đó” bị chấm dứt mà hàng
triệu triệu giấc mơ bị chấm dứt cùng lúc. Ngơ ngác hoảng loạn. Thời gian có làm
nhoà nhạt những cay đắng, có vá liền vết sẹo nhưng thỉnh thoảng ngoảnh nhìn về
quá khứ vẫn ngậm ngùi tiếc nuối, như khi ta tua lại cuộn băng nhạc mà đến đoạn
yêu thích nhất lại bị hư hại xoá mất lời lẫn nhạc chỉ nghe kêu lẹt kẹt lịt kịt
vậy.
Thôi qua rồi em một thời thanh xuân
Trí tuệ tài năng đua nhau nẩy mầm
Đôi mắt nai vàng nhìn đời trong sáng
Ai cũng thiên thần như chính bản thân
Thôi đã qua rồi tiếc nuối ích gì
Sức sống tuổi trẻ phai tàn còn chi
Em đứng cuối đường ngoảnh nhìn đầu phố
Ngỡ là cơn mộng nhiều năm lạ kỳ
Thôi đừng đêm đêm nằm khóc nữa em
Thương nhớ kỷ niệm hồi còn sinh viên
Tờ lịch lật qua - trở thành trang sử
Tập sống thức thời quên thuở hoàng kim
…….
(Tiếc tuổi thanh xuân, Th.H )
Rồi để được tồn tại,mọi người tập thay hình đổi sắc như con tắc
kè, tập sống thu mình như con rùa rụt cổ, tập che giấu ý nghĩ thật, tập ẩn trốn
như loài cỏ cây hoang dại hay côn trùng giun dế …Lâu dần bản chất tốt đẹp rơi rụng
với thời gian ( nơi một số chứ không phải tất cả ).
Về quê. Hoà mình làm một cô thôn nữ thật sự. Bạn bè dần thu hẹp
đếm không hết một bàn tay. Không còn môi trường áp dụng và tiếp xúc nên kiến thức
thui chột.Trở lại thuở hồng hoang.
Vì vậy thời gian đầu tiếp xúc với nền văn minh châu Âu, tôi đặc
sệt nhà quê.Bởi bao nhiêu năm sống thụt lùi lại thời kỳ đồ đá nên quên là đã có
một thời mình cũng từng được sống trong bầu không khí như thế.
Những ngôn từ hoa mỹ bỗng nhiên được nghe lại. Những cử chỉ
thanh lịch trân trọng bỗng nhiên được đối đãi. Mọi người nhường nhịn lẫn nhau ở
mọi nơi công cộng không hề thấy cảnh chen lấn giành giựt. Ôi sung sướng hạnh
phúc làm sao khi thấy phẩm giá con người được tôn trọng.
Ủa? Thế hệ chúng ta ngày xửa ngày xưa cũng đã là như vậy rồi
mà? Đâu cần phải sang đến đây mới thấy. Tôi tự đặt câu hỏi rồi tự trả lời: Đó
là ngày xửa ngày xưa thời của chúng mình, giờ kể cho lớp trẻ ở quê nhà, chúng sẽ
nghĩ đó là truyện cổ tích đấy.
Như thực vật, nếu được ủ trong đất giống phù hợp đầy đủ ánh
sáng độ ẩm được chăm sóc cẩn thận thì sẽ nẩy mầm vươn lên tươi tốt, cho hoa
xinh trái ngọt. Ngược lại nếu bị đè nén trong đất xấu, tối tăm lạnh lẽo thì sẽ
èo uột méo mó mang toàn sâu bệnh và lây lan cho các cỏ cây lân cận.
2
Trong một người mà phân thân ra làm hai, tạm đặt tên A và B.
Nghe hai đứa dùng thần giao cách cảm nói với nhau:
A nói:—Nhập đề dài dòng quá. Để mần răng rứa? Muốn chi thì cứ
nói đại ra cho rồi. Thời đại @ mà cứ ỡm ờ theo lối lung khởi, chán quá đi.
B trả lời:—À ừ, vậy thì ta theo lối trực khởi đây.
Chẳng qua vì cạn chữ rồi, chả lẽ chỉ viết có hai trang giấy
là hết chuyện sao nên phải giả vờ triết lý cùn ăn gian ấy mà.
Nói vậy chứ phần mở đầu với phần dưới đây là có liên quan với
nhau cả đấy. Tự mà suy luận phán đoán nhé, ta không huỵt toẹt ra đâu.
Thôi giờ ta kể chuyện “ Người Tốt Việc Tốt “ tiếp theo nè. Có
điều những chuyện này bối cảnh chỉ ở Tây phương thôi à nghe.
A:— Đồ mất gốc. Mi sinh ra từ đâu mà toàn khen người ngoại quốc
không hỉ?
B:—Có nhắc đến người mình chứ, mà để kể ở đoạn cuối. Giờ im
đi, nghe ta kể đây.
*Câu chuyện thứ nhất:
Có lần vợ chồng tôi đi chơi trên đảo Mainau bên Đức. Toàn thể
đảo là một khu vườn cây xanh cổ thụ, nhiều loại hoa nở theo mùa. Không có cư
dân sinh sống, chỉ chuyên cho khách du lịch. Khỏi nói là tôi không thiếu cơ hội
để chụp nhiều bức ảnh kỷ niệm, tôi vốn yêu thích thiên nhiên.
Đi hết một vòng đảo khoảng 5km, thời tiết mùa hè rất nóng, du
khách từ nhiều quốc gia đổ xô đến đông đúc nhộn nhịp. Khá mệt, chúng tôi ngồi
nghỉ ở băng ghế dưới bóng mát tàng cây. Băng dài đủ chỗ cho bốn người nên lát
sau có đôi nam nữ người Âu đến xin ngồi cạnh.
Thời ấy vẫn còn xử dụng máy chụp hình và bằng film Kodak, còn
cellphone mới chỉ bắt đầu ra đời, chưa có mấy người xài mà to như cục gạch hoặc
cây đập nước đá chỉ dùng để gọi điện chứ không chụp ảnh được.
Tôi đặt máy chụp hình Canon trên băng ghế. Nghỉ mệt xong đứng
dậy tiếp tục thơ thẩn dạo chơi. Mười phút trôi qua, đi một đoạn khá xa bỗng
nghe sau lưng có người kêu madame monsieur rõ to. Quay lại thấy cô gái ngồi
chung băng với chúng tôi khi nãy hấp tấp chạy nhanh đến trên tay cầm theo chiếc
máy ảnh Canon của mình. Thì ra tôi bỏ trên ghế rồi khi đi thì quên luôn do đãng
trí. May nhờ đôi bạn trẻ nhớ mặt chúng tôi và cô gái chịu khó luồn lách giữa
đám đông hàng ngàn người đi lại ngược xuôi tìm chúng tôi để trao lại. Chỉ đến
khi đó chúng tôi mới biết là mình bỏ quên máy, đoảng vị quá! Chúng tôi —nhất là
tôi —cám ơn cô gái tốt bụng rất nhiều. Thầm nghĩ suýt chút nữa mất của thì tiếc
rồi, mà mất cuộn film công tình mình chụp cả ngày để làm kỷ niệm mới đáng tiếc
hơn nữa.
Ở xứ của mình mà bỏ quên như vậy thì cầm bằng một đi không trở
lại bao giờ!
Nghe trái tim rung lên bồi hồi
Mong gì gặp lại lần thứ hai ( cái máy ảnh của tui đó )
( Linh hồn tượng đá, Mai Bích Dung )
Thật vậy, mỗi lần giở album cũ ra xem những tấm hình chụp ở
Mainau, thì trái tim tôi bồi hồi nhớ lại nếu không nhờ cô gái người Âu xinh đẹp
tốt bụng chạy đuổi theo mình đưa dùm chiếc máy bỏ quên thì đâu có những tấm
hình kỷ niệm của vợ chồng tôi ở chuyến đi đó. Sau nầy tôi còn trở lại thêm ba lần
nữa nhưng chỉ với gia đình bạn bè thôi.
3
Nhỏ A nhận xét:
—Ừ, đúng là dân Tây lương thiện thật. Đã không tham mà còn bỏ
công chạy kiếm nhà mi giữa rừng người dầy đặc nữa chứ.
Nhỏ B đồng tình:
—Đúng vậy, để ta kể tiếp chuyện ni.
*Câu chuyện thứ nhì:
Rồi có lần vợ chồng tôi đi chơi núi Thuỵ Sĩ. Đậu xe vào
parking xong mới đến lấy
xe lữa và telecabine lên Gornergrat 3089m để ngắm ngọn núi
Cervin cao 4478m. Vé đã đặt mua trước nên chúng tôi chỉ việc leo lên xe ngồi để
nó đưa mình tới nơi thôi. Dạo chơi, nhìn ngắm phong cảnh hùng vĩ của dãy núi
Alpes với các đỉnh núi phủ tuyết trắng vạn niên, chụp hình ( tiết mục nầy thì
không bao giờ thiếu ), cảm thấy đói bụng mới vào restaurant ăn trưa.
Khi ăn xong chồng tôi kêu tính tiền rồi thò tay ra túi quần
sau lấy bóp thanh toán mới giật mình tá hoả là cái bóp đâu mất tiêu rồi. Trời,
chả lẽ bị móc túi ở quốc gia mà thế giới ca tụng là thiên đường trên trần thế?
Người bàng hoàng nhiều nhất là chồng tôi vì anh chưa bao giờ gặp chuyện này
trong đời. Thật vậy, chính tôi cũng kinh ngạc vì từ khi sang Thuỵ Sĩ đến thời
gian câu chuyện xảy ra tôi chưa hề thấy bóng một môn đồ Cái Bang nào hành hiệp
hết, huống chi ngũ- độc-chỉ (danh từ tôi đặt, là trò năm ngón. Tôi cũng biết sơ
sơ truyện kiếm hiệp Kim Dung đó chớ ).
May là tôi có mang ví theo chứ nếu anh đi một mình thì không
biết làm sao thanh toán cho nhà hàng đây, thức ăn thì vào nằm yên trong bao tử
hết rồi.
Chiều, khi chúng tôi trở xuống parking để lấy xe thì …ô kìa..
cái bóp bằng da màu đen quen thuộc của chồng tôi đang bình thản ngự trên nóc xe
một cách vô tư lự kìa. Mở xem bên trong, mọi thứ nguyên vẹn: tiền, ID, thẻ ngân
hàng… thì ra lúc lái xe vì cái bóp nằm túi quần sau bị cộm, anh lấy để bên cạnh.
Lúc ra khỏi xe anh cầm đặt lên nóc để sửa sang lại quần áo chỉnh tề, rồi quên
luôn. Vậy đâu chỉ mình tôi bị đãng trí nhỉ.
Parking có hàng trăm xe đến đi liên tiếp không ngừng, thế mà
chả ai buồn quan tâm cái bóp khá dầy đầy hấp dẫn phơi trước bàn dân thiên hạ cả
ngày chứ.
Thế mà dám nghi oan là bị Ngũ-Độc-Chỉ. Chồng tôi cười yên
tâm, suýt lòng tự trọng của anh bị tổn thương vì cứ ngỡ dân của mình cũng có tật
táy máy mấy ngón tay thì xấu hổ với cô vợ xuất thân từ xứ nhược tiểu nhưng best
of ( hay bad of cũng được )về sở trường này rồi. Ha ha…
4
Nhỏ A gầm gừ:
—Grrrừ, mi lại bêu xấu dân mình hỉ? Đồ khôn nhà dại chợ.
—Bêu xấu gì, có sao nói vậy chứ ta “nỏ” có đạo đức giả mô.
Nhỏ A xí và háy cái rõ dài:
—Xời, bầy đặt nói tiếng Huế nữa chứ, điệu chi mà điệu tề. Mi
là dân “ bắt cá gô bỏ trong gỗ nhảy gồ gồ” giờ giả giọng Huế nghe dị quá.
—Nói không biết ngượng. Ai bầy đặt nói trước hỉ? Thôi nghe ta
kể tiếp chuyện thứ ba nì.
—Ừ ta nghe đây.
—Chuyện nầy ở tận Canada lận. Số là bửa nọ ta đi với người em
trai từ Vancouver đến Calgary….
….Thôi hẹn lần sau đi, vì bỗng dưng ta nhớ thêm vài giai thoại
khác nữa. Nếu kể luôn lần nầy thì dài, làm biếng quá.
Nhỏ A lại nguýt một cái làm nhỏ B muốn té ngửa:
—Răng chừ con ni xí xọn như mấy o, mấy mệ tề. Kể thì kể luôn
cho rồi, khiến ta tò mò rồi hẹn với hò.
Cái nầy là tôi bắt chước nàng Scheherazade trong truyện Ngàn
Lẻ Một Đêm,mỗi đêm kể một chuyện cho vua nghe và ngưng ở đoạn gần kết hẹn đêm
sau kể tiếp để khơi tánh hiếu kỳ của vua khiến vua hoãn tử hình để nghe phần cuối.
Đêm sau nàng kể nốt đoạn chót của truyện đầu và bắt sang truyện thứ nhì rồi
cũng bỏ lửng phần kết, hẹn đêm sau kể tiếp. Và cứ đêm nầy lập lại y như đêm trước,
đến 1001 đêm thì vua …cưới nàng luôn không bắt tội chết nữa.
Nhưng nhỏ A ngắt véo nguýt háy quá chịu không thấu nên ngủ
sáng dậy kể tiếp cho xong đây.
*Câu chuyện thứ ba:
Chàng tuổi trẻ vốn giòng hào kiệt
Xếp bút nghiên theo việc đao cung
( Chinh phụ ngâm, Đoàn thị Điểm )
Chắc em tôi thời trai trẻ thích được làm lính mà không toại
nguyện hay sao ấy, tự dưng ngoài chiếc xe đi làm đi chơi còn rinh về chiếc jeep
cổ lỗ sĩ thời thủ- tướng- cha Pierre Elliott Trudeau mặc tã.
Em dâu tôi chỉ ngồi xe ấy có 1 lần duy nhất rồi dứt khoát
không chịu đi nữa, còn cậu em thì hí hửng khoe nào là đồ cổ mới quí,nào là máy
vẫn tốt number one, bao nhiêu người săn lùng không ra, em phải trả cái giá khá
cao từ một người cần tiền gấp mới chịu nhượng lại chớ đâu có rẻ..v..v..
Không được dung dăng dung dẽ với vợ trên chiếc xe-hiếm thì
nhân dịp tôi sang chơi cậu liền “mời”chị mình hưởng cái vinh hạnh cùng nhau làm
chuyến viễn hành từ nhà ở Vancouver đến Calgary 1000km thăm con gái.
Khi đã an toạ trên xe rồi tôi mới hiểu vì sao em dâu không chịu
đi chiếc xe nầy. Sợ làm mất hứng của em, tôi không dám ý kiến. Trời ơi, chỉ
nghe tiếng động cơ nổ cũng điếc lỗ tai, đã vậy cánh cửa còn rung lắc như người
động kinh ấy. Coi mòi không ổn, mới chạy được một đoạn tôi yêu cầu cậu quay về
lấy mấy cái gối để lót lưng và dựa đầu.
Khởi hành trở lại. Nhớ ra chuyện khác, tôi hỏi cậu đem theo đồ
nghề để lỡ có gì còn có dụng cụ mà sửa chửa, đường thiên lý nghìn dặm xe hư ngủ
đêm dọc highway, gấu hoặc thú dữ từ trong rừng hai bên đường mò ra thịt thì
tiêu. Chưa kể con người tấn công nữa.
Quay về lần thứ nhì. Khởi hành lại lần thứ nhì.
Nhất quá tam, câu nói này ít khi sai. Chạy hơn 10’, có lẽ
chính em tôi cũng nghi ngờ chiếc jeep hiếm thì có hiếm nhưng chưa chắc là quí,
cần phải bổ sung thêm nhiều dụng cụ sửa chửa nữa cho chắc ăn nên lại quay về lần
thứ ba.
Sau khi kiểm soát thấy tạm đầy đủ, chúng tôi mới yên tâm lên
đường.
Coi bộ dạng cũ kỷ ầm ỉ run rẩy vậy mà vận tốc nhanh ra phết,
qua mặt nhiều chiếc xe đời mới tinh tươm, những chiếc camion hạng nặng dài ngoằng
vĩ đại. Tôi khen khiến cậu em khoái chí nói: chỉ cần mình sơn lại với thay cửa
kính là nó đẹp lắm. Thỉnh thoảng cậu chỉ tôi xem các chiếc jeep lác đác trên đường,có
chiếc đã được tân trang, có chiếc còn giử nguyên tình trạng nguyên thuỷ như chiếc
của cậu.
Chạy chừng hơn tiếng,tâng bốc chiếc jeep chưa khô cổ thì nó bắt
đầu có dấu hiệu..cà giựt. Hình như cái thắng xe có vấn đề, mà cậu nói đã thay
thắng mới rồi. Ối ối, ghê thế.
Bèn dừng lại bên vệ đường. Cậu em nhanh nhẹn chui xuống gầm
xe dò tìm cái gì đó, xong chui ra mở capot trước xem xét. Loay hoay một hồi thì
tìm được cơn bịnh của cụ jeep nhà ta, giải thích khi nào cậu kêu thì tôi vặn
cái nắp của cái bình nước cho chảy xuống tí ti thôi, rồi khi cậu bảo đóng thì
đóng.
Tôi nói ok, cậu chui trở vào gầm xe rồi ra hiệu, tôi thực hiện
đúng như cậu dặn. Sau đó khởi động chạy thử thì thấy ngon lành, hai chị em thở
phào cái… ào. Chả hiểu sao có ít nước làm ướt cái thắng thì nó lại hoạt động
bình thường?
Em tôi tức giận càu nhàu tên bạn chủ garage trung gian bán
chiếc xe vừa mắc, phải thay mấy món mới thế mà vẫn bị kẹt thắng may là cậu tìm
ra giải pháp tạm tự sửa chứ không thì phải nằm ngủ dọc đường.
Tưởng đã giải quyết xong chứng bịnh mè nheo tuổi già của cụ
jeep, ai dè cứ khoảng hơn một giờ là phải ngừng xe, lập lại động tác người thì
chui vào gầm xe người thì kéo capot lên rồi vặn nút mở, đóng bình nước trên suốt
chặng đường ngàn cây số.
Những chiếc xe mà chúng tôi qua mặt trước đó giờ lần lượt qua
mặt lại chúng tôi. Và cứ như trò chơi cút bắt, thỉnh thoảng chúng tôi qua mặt họ
rồi họ qua mặt lại chúng tôi nhiều lần nữa.
Không sao, du ngoạn mà. Thời tiết rất dể chịu, mùa hè ấm áp.
Sẵn xuống đường thư giãn gân cốt, vì với tiếng ồn của động cơ cùng nhịp rung của
nó...
Rời tiểu bang British Columbia sang địa phận Alberta thì trời
trở nên xấu, mây đen kéo đến báo hiệu sẽ có mưa to. Ước chừng 100km nữa là đến
nhà cháu, chiều mặt trời lặn từ lâu. Lại dừng, em tôi nói lần dừng xe này là lần
chót vì trời sắp tối với mưa lại sắp đổ rồi.
Chúng tôi mở cửa xe xuống đường làm vài động tác thể dục, đi
lại cho đở mỏi thì nghe tiếng còi ngắn phát ra từ chiếc camion vừa chạy ngang
như thể gởi lời chào. Ngẩng nhìn theo thấy mang bảng B.C ( British Columbia ),
em tôi bảo:
— Chiếc camion nầy cũng xuất phát từ Vancouver một lượt với
chúng mình. Từ sáng đến giờ em thấy qua mặt mình nhiều lần rồi.
Tôi suy luận:
- Hèn gì họ bóp còi để chào tụi mình đây. Cũng vui.
Nghỉ ngơi vài phút, ăn tạm biscuit với mấy trái chery đem
theo cho đở đói xong hai chị em bắt tay vào việc bổn cũ soạn lại. Đang hý hoáy,
đúng ra là chỉ có em tôi mới cực khổ chun vô chun ra nằm bẹp dưới lườn xe chứ
tôi chỉ việc đứng trước capot em tôi kéo lên sẳn, chờ cậu ra hiệu là mở nhẹ cái
nắp cho nước chảy chừng hai muỗng canh xong vặn lại là xong phần thì tôi thấy
bóng một người từ xa đi lại phía chị em tôi. Hơi lo ngại, vì đây là highway sao
lại có người đi bộ, không biết họ toan tính gì đây. Tôi báo cho em biết cũng vừa
lúc cậu xong việc chui ra. Càng gần mới nhìn rõ, người thanh niên khoảng 35-
40,da nâu có lẽ gốc Trung Đông, tướng mạnh khoẻ cao ráo gương mặt khá đẹp trai
thẳng thắn. Hai bên chào nhau hello how are you, trò chuyện thân mật như thể
quen biết từ lâu. Người thanh niên giơ tay chỉ về chiếc camion đổ cách đó khoảng
hơn 800 m rồi nói một tràng tôi chỉ hiểu loáng thoáng. Em tôi trả lời cũng một
tràng, chắc giải thích về tình trạng cụ jeep nhà ta. Sau cùng người thanh niên
từ giã còn chúc cuộc hành trình tốt đẹp, chị em tôi cũng cám ơn sự quan tâm lo
lắng của anh ta thật nhiều.
Sau khi anh thanh niên đi rồi, em tôi kể:
- Người nầy quá tử tế dể thương. Anh ta là tài xế chiếc
camion đằng kia, sáng giờ thấy tụi mình ngừng xe để sửa nhiều lần từ Vancouver
lận. Hỏi chiếc jeep bị hư sao,mình định đi đâu, em nói Calgary, ảnh nói ảnh
cũng đến đó,có cần anh ta sẽ giúp chở mình vào thành phố vì trời sắp tối rồi,
lo xe hư mình bị ngủ dọc đường nguy hiểm.
- Thảo nào mà lúc nảy cậu ta nhấn còi chào mình.
- Xe lớn lại chạy nhanh muốn thắng phải mất một quãng xa mới
ngừng được, vậy mà còn chịu khó cuốc bộ cả cây số để kêu cho tụi mình có giang.
- Ừ, rồi cuốc bộ quay về gần cây số nữa. Cậu nầy tốt quá dù
không biết mình là ai, không cùng nguồn gốc dân tộc với nhau mà không ngại ngần
gì.
- Bởi vậy. Nên mình đừng trông mặt mà bắt hình dong vội phán
xét, thành kiến với ai trước khi hiểu rõ họ.
Nghĩa cử của chàng trai lái chiếc camion không hề quen biết ở
Canada là một bằng chứng đẹp về tình người vậy.
5
Nhỏ A nói:
—Đồng ý với mi là người thanh niên này tốt thật hỉ. Còn chuyện
nào thì kể nốt, hình như mi có nói sẽ kể chuyện người tốt ở VN.
—Có chứ, rất rất nhiều. Những người thân, họ hàng, bạn bè…
Nhưng như chủ đề bài này, ta chỉ kể về những người xa lạ mình
hoàn toàn không quen biết thôi.
Chẳng hạn tính lương thiện của cậu bé bị câm và điếc bán vé số
ngang nhà các chị tôi mỗi ngày. Một hôm chị tôi mang tặng quần áo cho cậu, cậu
chỉ nhận quần và từ chối không nhận áo. Chị tôi cố giải thích cho cậu hiểu, cậu
bèn ra dấu cần giấy bút và viết rằng:” con chỉ cần quần, áo con đã có đủ mặc rồi”.
Một lần khác chị tôi mang phần quà gồm gạo, mì, bánh kẹo, sữa… cậu mở xem rồi
trả gạo lại, viết rằng:”con không có nấu cơm nên không lấy gạo”. Tôi tôn trọng
cậu bé tật nguyền nầy vô cùng qua cử chỉ tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng chứa đựng một
nhân cách lớn.
- Hay! Ta xin nghiêng mình trước lòng tự trọng của cậu bé, chỉ
nhận những gì xét thấy cần cho nhu cầu chứ không tham. Nhỏ A đạo mạo phán.
6
- Để kết thúc loạt bút ký, ta vạch cho mi xem chiếc lá bị con
sâu đụt khoét nham nhở đây. Hồi còn sống ở VN, có lần ta với má ta sắp hàng chờ
mua vé đi từ Saigon về miền tây, thì có một kẻ lừa đảo …
Nhỏ A la làng chói lói:
- Ngưng lại ngưng lại, ta xin mi đó.Đừng làm hoen ố trang bút
ký nầy với con sâu con bọ gì đó.
Hãy quẳng chiếc lá hỏng đi, nhường chỗ cho Chân, Thiện, Mỹ ngự
trị hoàn toàn trong khu vườn ký ức của chúng ta, được không?
Đúng, nhỏ ni có lý.
- 2 -
Tái ông thất mã
Câu chuyện mất ngựa này hẳn ai cũng đều biết. Đại khái là xưa
ở làng quê kia có một ông lão bị mất con ngựa mà ông rất yêu thương. Mọi người
tỏ ý tiếc cho ông, nhưng ông bình thản nói:
- Biết đâu đó lại là một việc may.
Thời gian sau, con ngựa lạc quay về dẫn theo con ngựa quí
khác, người làng đến chúc mừng thì ông lại nói:
- Biết đâu đó lại là một tai hoạ.
Quả đúng như ông nghĩ, vì người con trai của ông rất thích cưỡi
con ngựa quí này, một hôm con ngựa hất té làm con ông gãy què chân. Người làng
đến chia buồn thì ông nói:
- Biết đâu đó lại là điều may.
Ai cũng cho là ông lão ngông.
Thế rồi quốc gia có giặc xâm lấn, mọi thanh niên khoẻ mạnh
trong làng phải tòng quân ra trận - Cứ mười người ra đi chỉ còn một trở về.
Riêng con ông vì tàn tật nên không phải ra trận mà thoát chết.
Cho hay bàn về hoạ phúc rất khó nói, trong hoạ có phúc trong
phúc có hoạ. Cùng một sự việc, một biến cố..hôm nay nó là cái hoạ nhưng về sau
lại biến thành cái phúc. Hôm nay mình cho đó là vận xui thì ngày sau nó lại
chuyển thành cái may. Và ngược lại.
Như câu chuyện đi máy bay của tôi ấy!
Khác với chuyến bay hơn chục năm về trước ( mà tôi đã kể
trong Chuyến Bay Nhớ Đời),lần nầy cũng xảy ra vài trục trặc, như lúc check-in
phải bỏ lại hơn 5 ký chocolate Lindle, Cailler, Frey…đủ loại vì vượt số ký cho
phép. Cậu nhân viên đang làm công việc dọn vệ sinh ở phi trường được tôi tặng
chocolate - bất như ý - này hẳn phải vui lắm vì tự nhiên được quà bất ngờ.
Nhưng ngược lại gia đình tôi khi nghe kể thì tiếc quá là tiếc vì chocolate Thuỵ
Sĩ nổi tiếng ngon mà. Có điều còn vớt vát được vài ký tôi cất theo hành lý ký gởi.
- Bình luận: Cùng một sự việc nhưng không phải ai cũng cùng
tâm trạng giống nhau. Nỗi bất hạnh của người này lại là niềm vui của kẻ khác.
- Kết luận: “Nỗi bất hạnh” của tôi —lạm dụng ngôn từ hơi quá
đáng —biến thành niềm vui của cậu nhân viên phi trường được tôi chọn ngẫu nhiên
để tặng trong số vài đồng nghiệp cùng hiện diện bên cạnh cậu.
Lần nầy tôi chọn hãng hàng không Qatar cất cánh từ phi trường
Zurich vì hai điểm: số hành lý được mang và khoảng cách ngừng giữa hai lần đổi
phi cơ. Bất cứ hãng hàng không nào có đường bay khứ hồi Thuỵ Sĩ - Việt Nam đều
phải quá cảnh qua quốc gia gốc của họ để đổi sang chiếc phi cơ khác và để thả
hành khách xuống, thêm hành khách lên trước khi đến VN. Chẳng hạn hãng HK Đức
Lufthansa thì ghé về Francfurt đón khách trước khi bay sang VN. HK Pháp Air
France ghé Charles - de-Gaulle, Paris - Việt Nam. HK Singapore ghé Singapore,
KH Malaysia ghé Kualar Lumpur, vv..vv..
Đi hãng Qatar mỗi người được mang 30-35 ký hành lý gởi và 7
ký xách tay trong khi các hãng HK kia chỉ cho từ 20-23 ký hành lý, mà trọng lượng
valise thì nặng từ 4-5 ký rồi nên lần nào tôi cũng phải cân đi đếm lại số đồ đạc,
suy tính sao để vừa mang đủ quà cho mọi người vừa mang đủ quần áo để mặc, thật
là đau đầu nhức óc. Valise thì soạn từ cả tháng trước, thỉnh thoảng sực nhớ là
cần phải cầm theo cái này cái nọ lại chất thêm vào. Rồi lại bỏ cái khác ra. Cứ
bỏ ra thêm vào…như vậy cho đến ngày chót mới chịu đóng valise mà không soạn tới
soạn lui.
Từ Thuỵ Sĩ đi Việt Nam khoảng 12 giờ bay cộng thêm thời gian
quá cảnh và múi giờ + 6 thì luôn kéo dài qua hôm sau và ngược lại. Ngồi im trên
ghế cả chục tiếng đồng hồ máu lưu thông không được rất nguy hiểm có thể bị nhồi
máu cơ tim hay tai biến là chết không nhắm mắt vì chưa gặp thân nhân mà quà cáp
chưa phân phối tới tay người nhận tiếc của lắm lắm!!!
Nếu đi hãng Qatar thì hành trình chia hai phần đều nhau: từ
Zurich đến Doha ( thủ đô Qatar ) khoảng 6 tiếng, chuyển qua phi cơ khác bay về
VN khoảng 6 tiếng nữa. Cơ thể không phải bất động quá lâu nên bớt lo bị chết bất
tử ( tôi vẫn còn yêu đời mà ).
Thú thật lần đầu tôi chọn hãng nầy cách đây hơn mười mấy năm
trước, sau khi bị một vố nhớ đời với Vietnam Airline & Air France và các
xúi quẩy khác suốt hành trình cả khứ lẫn hồi, tôi cũng ngần ngại đắn đo lắm.
Nhưng điều thuận lợi được mang 35 ký và quãng ngừng hợp lý giữa hai lần đổi phi
cơ là lý do tôi quyết định mạo hiểm đáp xuống xứ Hồi giáo xem sao. Dù nhát như
thỏ đế nhưng đôi lúc tôi lại ương bướng muốn thử lòng can đảm của mình to đến
đâu vậy.
Qatar là một tiểu quốc thuộc vùng Trung Đông theo đạo Hồi, nằm
giáp với Ả-Rập Saudi dân số chưa đến 2,5 triệu người, có mỏ dầu đứng hàng thứ
tư trên thế giới, tự trị từ năm 1971. Quốc vương trị vì biết chăm lo đời sống
cho dân, mở mang xứ sở nên mới mấy thập niên mà Qatar đã được thế giới biết đến
như một nước thịnh vượng. Họ thu hút du khách qua nhiều cách, như tổ chức World
Cup 2022, xây dựng trung tâm giải trí, viện bảo tàng nghệ thuật, trung tâm
thương mại cao cấp, sự sạch sẽ,... Một trong những cách quảng cáo hữu hiệu nhất
là mở đường bay quốc tế, thuê các phi công tiếp viên rất lịch sự chuyên nghiệp,
ân cần phục vụ chu đáo.
A, tôi không có ý định quảng cáo không công cho họ đâu, mà thực
tế có sao nói vậy. Đi một lần, hãng đã chiếm được sự tín nhiệm của tôi, với lại
chỉ quanh quẩn trong phạm vi của phi trường chứ không bước ra ngoài phố nên
không có gì phải lo nên từ ấy đến nay tôi luôn chọn hãng nầy chứ không thay đổi
nữa.
Phi trường Zurich, tháng một.
Chẳng may lần này tôi đi đúng vào ngày có mưa lẫn bão tuyết!
Mọi người đã an vị chỗ ghế của mình, các tiếp viên đã kiểm soát xem tất cả có
cài dây an toàn, đóng nắp khoang hành lý trên đầu, tìm chỗ ngồi cho chính họ để
phi cơ chuẩn bị khởi động …
Ủa? Đã quá giờ rồi mà sao phi cơ không chịu lăn bánh kìa? Đầu
tiên tôi tưởng chắc còn đợi hành khách đến trễ, nhưng rồi thời gian cứ lặng lẽ
âm thầm trôi mà con chim sắt cứ đứng trơ gan cùng tuế nguyệt, thân máy bay rung
nhè nhẹ bởi động cơ đang mở. Mùa đông mới hơn 4 h pm trời đã tối. Nhìn qua cửa
sổ, dưới ánh đèn vàng vọt trên phi trường thấy từng sợi mưa lẫn chùm bông tuyết
rơi nghiêng ngửa uốn éo bởi cuồng phong hoành hành, tôi lẩn thẩn tự hỏi: có khi
nào họ huỷ chuyến, mai mới bay không? Lạy trời đừng có giống như cái năm nọ
nhé. Giờ khởi hành là 17:30’, lần lượt 18h, 18:30’, 19:00’, 19:10’…Trễ gần hai
tiếng, mà chương trình chỉ quá cảnh ở Doha có 2h10’. Tôi vái thầm, nếu có thì
xin huỷ ngay bây giờ trên đất Thuỵ Sĩ chứ đừng thả tôi xuống xứ mà tín đồ phải
quỳ lạy làm lễ mỗi ngày 5 lần, mỗi lần không biết lạy bao nhiêu cái vào lúc
bình minh, trưa, xế trưa, hoàng hôn, tối. Sao mà khắt khe quá!
19:15’… Cuối cùng thì chiếc phi cơ cũng từ từ dịch chuyển trễ
105’.
Thôi, chắc mẩm 100% tôi bị kẹt ở Doha rồi thánh Alla ơi.
Nhớ lần tôi là hành khách duy nhất bị kẹt ở Moscou phải ngồi
chờ từ sáng sớm tới chiều mới có chuyến bay về Thuỵ Sĩ ; tưởng tượng nếu họ đưa
lộn mình đi Siberie chắc tôi bị đông đặc biến thành người tuyết ngay hôm đầu
tiên mất —ai có đọc chuyện nói về những tù nhân thời Sô Viết bị đi đày ở
Siberie mới thấy thời tiết ác nghiệt thế nào—.Còn bây giờ lạc vào xứ Hồi giáo lỡ
gặp nhóm khủng bố ISIS chắc nó chặt mình bằng gươm hay mã tấu rồi đem vứt đầu một
nơi thân một nẻo, kiếp sau bị lạc không ráp lại được à.
Ngộ thật, trong cơn bối rối hay lo lắng đầu óc tôi thường nảy
sinh những ý tưởng trào phúng đen tối như vậy đấy.
Tôi quay ra bày tỏ nỗi lo bị trễ chuyến bay về Saigon của
mình với một phụ nữ Đức ngồi bên cạnh bằng tiếng Anh học ở trường hơn 40 năm về
trước. Thử tưởng tượng người gốc Việt Nam sống ở Thuỵ Sĩ xử dụng ngôn ngữ của
Victor Hugo hằng ngày lại đối thoại bằng ngôn ngữ của Shakespeare với người Đức,
mà khả năng Anh ngữ của bà chắc cũng chẳng khá hơn tôi là bao. Thế mà nhờ vừa
nói vừa áp dụng động từ tu quơ (to work, người ta thì work, nhưng tôi thì quơ
tay đó mà ) nên người nầy cũng hiểu được người kia, bà trả lời rằng:
— Chúng ta bị trễ chuyến chuyển tiếp rồi nhưng “du” đừng lo lắng,
họ sẽ thu xếp mọi chuyện ổn thoả thôi.
Rồi bà thản nhiên tiếp tục xem phim gì đó trên màn hình nhỏ gắn
vào lưng ghế dựa ngay trước mặt. Tôi nghĩ bụng: tôi nghe bà nói chuyện với chồng
bà bằng tiếng Đức thì chắc chắn bà gốc Đức, sao lại có máu phớt tỉnh Ăng-Lê được
vậy nhỉ.
Thái độ điềm nhiên của bà giúp tôi lấy lại chút xíu xiu tự chủ.
Tự an ủi:
- Thôi, cũng đành.
Cũng liều nhắm mắt đưa chân.
Để xem con tạo xoay vần đến đâu ( Kiều, Nguyễn Du )
Rồi phi cơ cũng đáp xuống phi trường Doha, chuyến bay về VN
đã bay mất tiêu rồi. Nhưng vì từng kinh nghiệm một lần lỡ chuyến, với lại có
nhiều người đồng cảnh ngộ nên tôi không lo sợ đến kinh hồn bạt vía nữa.
Quả như lời bà người Đức nói, trước khi bước qua đoạn check
out để chuyển tiếp ( transfert ) đã có nhiều nhân viên nam nữ mặc đồng phục tay
cầm tờ giấy khổ A4 có in tên thành phố của các quốc gia mà hành khách sẽ đến.
Tôi hiểu đại khái họ nói ai sắp đi về thành phố như trên tờ giấy in tên thì lại
đứng với họ để họ hướng dẫn giai đoạn tiếp theo.
Họ giải thích là vì trễ chuyến bay tối đó nên buộc lòng chúng
tôi phải ở lại Doha 24h để đi chuyến tối hôm sau. Họ sẽ sắp đặt cho xe mini car
đưa chúng tôi về khách sạn ( KS ) bốn sao trong thành phố nghỉ ngơi. Họ phân phối
ra vài KS khác nhau vì không đủ phòng trong cùng một KS. Bao gồm phục vụ ba bửa
ăn sáng, trưa, tối, xe đưa đón đi ra, vào phi trường miễn phí toàn bộ.
Trong nhóm về Saigon chỉ có tôi và một cô gái trẻ là người gốc
châu Á, còn lại là người Tây Phương hoặc Trung Đông. Tôi bắt chuyện làm quen,
biết cô người Việt Nam vừa tốt nghiệp luật sư được gia đình cho sang Thuỵ Sĩ
chơi thăm dì, cậu ; giờ visa hết hạn nên quay về, cô nói tiếng Anh cũng khá, và
khá hơn tôi nhiều.
Tôi mừng húm đề nghị cùng ở chung một phòng cho vui. Cô đồng
ý. Thông thường thì tôi chỉ thích ngủ một mình một phòng, với người không quen
lại càng ngại hơn. Nhưng lý do tôi đề nghị chung phòng với cô bởi tôi rất dốt
chuyện đường xá phương hướng,mà chúng tôi có cả nguyên ngày mai cho đến 11 giờ
đêm xe mới đến đón đưa trở lại phi trường. Tôi muốn nhân dịp mình đã ở đây thì
tại sao không lợi dụng để đi thăm ngắm thành phố, cảnh vật Doha nhỉ? Nếu một
mình thì chắc chắn là tôi không dám nhúc nhích rời khỏi khách sạn một bước nào
đâu. Vừa sợ lạc vừa sợ mấy ông trùm khăn mặc áo dài trắng ngồi rải rác trên lề
đường tụm năm tụm ba chả biết để tán gẫu hay làm gì ( có âm mưu đi đặt bom khủng
bố ai không nữa ).
Hôm sau, khi ăn sáng được phục vụ ở KS xong, chúng tôi sửa soạn
ra phố thì may thay một ông Tây trắng cùng chuyến bay bị kẹt cũng định ra ngoài
thăm phố phường nên chúng tôi hợp nhau đi chung. Có lẽ nhờ trong nhóm có đàn
ông nên cả ngày chúng tôi lang thang nhiều nơi mà không bị phiền phức quấy nhiễu
gì cả. Thời tiết tháng một khoảng 30 độ, có tí gió từ biển thổi vào nên không
nóng. Thành phố toàn xe hơi, nhộn nhịp,nhiều toà nhà cao tầng hiện đại, viện bảo
tàng... khang trang sạch sẽ.
Ngay trung tâm nhưng chả thấy người bao nhiêu, ngoại trừ thỉnh
thoảng ở vài con đường có mấy ông đầu bịt khăn mặc áo dài trắng ( hơi phai màu)
ngồi bệt trên mặt đường nhựa không biết ngồi chơi hay làm gì. Khi chúng tôi đi
ngang, họ đưa mắt nhìn theo nhưng không phản ứng nào. Chắc họ nghĩ ba người
chúng tôi là một gia đình. Nếu chỉ hai phụ nữ đi riêng thì không biết có an
toàn không nhỉ?
Dân bản xứ đàn ông mặc áo dài màu trắng, đầu đội khăn. Ngay
hai cảnh sát trẻ cởi ngựa đi tuần ở khu chợ cũng y phục trắng tinh, đội khăn,
lưng thắt dây nịt đen bên giắt gươm bên giắt súng, giầy đen bóng loáng cho ngựa
đi nước kiệu trông uy nghi oai dũng như trong truyện ngàn lẽ một đêm vậy.
Còn phụ nữ bản xứ tôi gặp lác đác trong trung tâm thương mại,
từ đầu đến chân phủ áo kín mít đen tuyền có người để hở khoảng đôi mắt, có người
phủ hẳn luôn đôi mắt bằng một tấm vải thưa hư vải may mùng. Cho nên tôi không
thể biết được đàn bà con gái xứ ấy đẹp xấu thế nào. Thật thương hại cho những
bóng ma xuất hiện giữa ban ngày. Những “bóng ma” che giấu toàn bộ gương mặt nầy
tôi đã gặp nhiều ở Canada, Bỉ …
Lúc ở khách sạn có một gia đình Hồi giáo ngồi ăn bên cạnh,người
vợ vẫn trùm mặt kín mít chỉ chừa đôi mắt. Tôi kín đáo quan sát thấy người vợ
khi ăn hoặc uống thì khẻ vén tấm mạng qua bên, đút nhanh thức ăn hoặc ly nước
vào miệng rồi buông ngay mạng xuống. Tự nhủ thầm là mình vẫn còn may mắn không
bị đầu thai vào các quốc gia trên.
Tôi nghỉ nói rồi. Tôi mà tiếp tục bàn về vấn đề nầy thì e rằng
nếu họ biết đọc tiếng Việt họ sẽ lùng sục ( dù tôi có trốn bất cứ phương nào, mất
bao nhiêu thời gian…) để xử tôi vì tội báng bổ Mà tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt
chứ không phải nhà văn Salman Rushdie - tác giả Những Vần Thơ Của Quỷ Satan- để
được cảnh sát bảo vệ đâu à.
Tôi cũng gặp nhiều người mặc theo lối tây phương, đó là những
người ngoại quốc được thuê mướn đến làm việc cho họ, và vợ con của các chuyên
viên. Khách du lịch thì hiếm hoi, ngoại trừ chắc bị trễ chuyến bay nên mới đi
chơi bất đắc dĩ như trường hợp chúng tôi vậy.
•Bình luận: Giống Tái Ông thất mã, ban đầu tôi nghĩ trễ chuyến
bay là xui xẻo, nhưng chính nhờ trễ chuyến bay nên tôi có dịp khám phá (không mất
tiền ) một trong các quốc gia theo đạo Hồi, cái đạo mà thiểu số cuồng tín nên
“con sâu làm sầu nồi canh”đang gieo rắc kinh hoàng cho nhân loại mà bình thường
nếu có ai tặng không cho tôi vé hạng nhất để du lịch bên ấy tôi cũng xin từ chối.
Càng may hơn nữa là tôi không bị đe doạ hay nguy cơ nào khi dung dăng dung dẻ
cùng hai bạn đồng hành khá dể thương gặp gỡ tình cờ trong chuyến đi.
- Kết luận: Khi ta gặp vận xui, đừng vội nản chí. Có thể từ cái xui biến chuyển thành niềm vui bất ngờ vậy.
Thanh Hà
Theo http://vietnamthuquan.eu/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét